Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 97: Dục vọng chiếm hữu của Hoắc Minh
Khóe mắt Ôn Noãn ửng đỏ, cô đứng đối diện với Cố Trường Khanh trong bóng đêm.
Bọn họ từng có tình cảm suốt bốn năm trời, ít nhiều có chút lưu luyến tình xưa trong lòng, bất kể là oán hay hận!
Cách một lớp thủy tinh.
Hoắc Minh cầm một ly rượu vang đỏ, mặt mày lạnh tanh mà nhìn.
Trong mắt anh lộ vẻ không vui.
Anh không thích cảm xúc chứa chan nơi đáy mắt Ôn Noãn, có lẽ cô đã không còn yêu Cố Trường Khanh, nhưng người kia đã để lại trong lòng cô dấu vết không thể xóa nhòa.
Anh có chút tự giễu, hóa ra dục vọng chiếm hữu của anh lại mạnh mẽ đến thế, đúng là căn bệnh chung của đàn ông.
Hoắc Minh Châu đứng ở bên cạnh anh.
Cô ấy thấy Cố Trường Khanh và Ôn Noãn đứng chung với nhau, bỗng nhiên có chút bất an, lẩm bẩm mà n¡ nh, sao Cố Trường Khanh vào Ôn Noãn lại đứng chung với nhau thế kia? Bọn họ nhìn...”
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé
Hoắc Minh hy vọng cả đời này em gái mình sẽ không biết chuyện.
Anh nhìn chằm chằm đôi nam nữ kia, nói dối không chớp mắt: “Quên rồi à? Lần trước Cố Trường Khanh không chịu cứu Ôn Noấn, Ôn Noãn ghi hận hắn, chắc hắn cũng không ưa gì Ôn Noãn.”
“Hóa ra là vậy!”
Hoắc Minh Châu chấp nhận cách giải thích này.
Nhưng thật ra cô ấy lại muốn hỏi một chuyện khác: “Anh, Ôn Noãn không phải là bạn gái của Khương Duệ sao? Sao giờ lại biến thành bạn gái của anh rồi?”
Hoắc Minh cười xòa: “Anh theo đuổi được cô ấy trước Khương Duệ, sao đây, có vấn đề hả?”
Hoắc Minh Châu kỳ quái mà liếc anh một cái.
Sau đó cô ấy nũng nịu nói: “Nhất định là anh ưa gương mặt xinh đẹp của cô ấy đúng không.”
Hoắc Minh không hề phủ nhận.
Anh kéo em gái lại gần, nhẹ nhàng ôm Hoắc Minh Châu, gác cằm lên đầu cô ấy, cười khẽ: “Không phải em nói cô ấy cup €, lại còn nấu ăn ngon, tính tình ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, em còn muốn biết gì nữa?”
Hoắc Minh Châu rất ghét bỏ anh.
Quả thật đàn ông đều là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, anh trai xuất sắc của cô ấy cũng không ngoại lệ.
“Anh đúng là bỉ ổi!”
Cô ấy ngẫm lại, rất hóng hớt hỏi thêm: “Hai người ở chung rồi à?”
Hoắc Minh cười cười.
Bỉ ổi... Có thằng đàn ông nào mà không bỉ ổi cơ chứ? Gặp phải người phụ nữ mà mình muốn ôm ấp mà còn kìm nén làm Liễu Hạ Huệ thì không phải là đạo đức giả quá hay saol
Hoắc Minh Châu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện đứng đắn, ngọt ngào nói cho anh: “Dạo gần đây mẹ đang say mê xem bói đoán mệnh lắm đấy, mẹ tìm được một ông thầy cao tay tính cho anh, bảo cái người được định sẵn trong cuộc đời anh là người tuổi Mèo.”
Tuổi Mèo?
Hoắc Minh lại ma xui quỷ khiến mà nhớ tới, Ôn Noãn tuổi Mèo.
Trùng hợp đến thế cơ à?
'Trên mặt anh không để lộ biểu tình gì, nhẹ nhàng gõ đầu cô em: “Mê tín dị đoan thế này mà em cũng tin?”
Hoắc Minh Châu tỉ mỉ ngẫm lại.
Cũng đúng! Đoán mệnh nói cô và người tuổi Dê chính là một đôi, Cố Trường Khanh lại không phải tuổi Dê, thế là không chuẩn rồi...
Ngay lúc hai anh em đang nói chuyện, Ôn Noãn ở đằng kia không muốn ở riêng với Cố Trường Khanh nên định đi vào trong nhà.
Vừa mới xoay người thì đã thấy hai anh em nhà họ Hoắc.
Cố Trường Khanh cũng vậy, vừa quay ra đã thấy Hoắc Minh và Hoắc Minh Châu đứng ở đối diện, không biết Hoắc Minh lấp liếm thế nào mà Minh Châu lại không hề có vẻ tức giận gì, còn cười tửm tỉm vẫy tay về phía hắn.
Cố Trường Khanh toát mồ hôi lạnh. Hoắc Minh Châu đi qua ôm cánh tay hắn, ngọt ngào mà nói: “Cố Trường Khanh, Ôn Noấn là bạn gái của anh em, về
sau anh phải đối xử tốt với cô ấy chút nhé.”
Cố Trường Khanh ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô ấy, sau đó dời ánh mắt lên khuôn mặt Ôn Noãn.
Hắn mở miệng nói bóng gió sâu xa: “Yên tâm, anh nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy!”