Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 89: Em là Morning dew của tôi
Cô không đợi được, nóng lòng muốn xem nó. Ôn Noãn để xõa mái tóc nâu dài, chân trần chạy ra ngoài.
Thím Lý cười nói: “Mau mang giày vào, lát nữa luật sư Hoắc sẽ đau lòng đấy.”
Ôn Noãn chẳng bận tâm, cô nhìn đàn dương cầm được đặt trước cửa sổ sát đất, trong lòng kinh ngạc.
Đàn dương cầm do Hoäc Minh tặng đương nhiên là đắt
tiền rồi, cây đàn này trị giá gần hai mươi triệu, còn có lịch sử nữa, nói nôm na là có chút dòng máu hoàng gia.
Truyền thuyết kể rằng vị vua Louis II đã từng sử dụng nó.
Nó có một cái tên rất hay, được gọi là Morning dew - sương ban mai.
Ôn Noãn vô cùng yêu thích, không ngừng vuốt ve.
Trên nắp đàn dương cầm có đặt một nhánh hoa hồng đỏ, Ôn Noãn chợt nhớ tới tối qua sau khi “làm” xong Hoắc Minh đã ôm cô, thì thầm vào tai cô: “Em là Morning dew của tôi.”
Gương mặt cô ửng đỏ, có vẻ bị sự lãng mạn khiến cho cảm động rồi!
Thím thấy tâm trạng của cô cũng vui lây, háo hức nói: “Cô Ôn, hay cô đàn thử một bản đi, để người thô lỗ như thím có dịp được thưởng thức.”
Ôn Noãn khẽ “dạ”
Cô ngồi xuống, mở nắp đàn dương cầm, những ngón tay thon dài đặt trên phím đàn đen trắng, nhẹ nhàng đàn tấu.
Cô đánh bài "Ánh trăng."
Thím không hiểu nghệ thuật, nhưng bà ấy cảm thấy cô Ôn đàn nghe rất hay, đặc biệt là khi cô Ôn mặc một chiếc váy ngủ ren kiểu cổ điển, và mái tóc màu trà bồng bềnh xõa dài đến thắt lưng.
Nhìn cô ngồi đó như một bức tranh sơn dầu, đẹp không thể tải
——Luật sư Hoắc thật may mắn! Ôn Noãn đàn xong một bài.
Cô chạm vào những phím đàn ấm áp, thích thú không nỡ rời †ay.
Điện thoại di động để trong phòng ngủ vang lên, là Hoắc Minh gọi đến, thím rất biết điều nên đã tránh đi chỗ khác.
Ôn Noãn nhấc điện thoại lên, trả lời. “Nhận được quà chưa?” Hoắc Minh cười nhạt.
Không biết vì sao Ôn Noãn nghe được giọng nói của anh thì lập tức đỏ mặt, cô cắn nhẹ đôi môi đỏ mọng: “Quá đắt rồi.”
"Em thích là được." “Có thích không, Ôn Noấn?”
Ôn Noãn trả lời thành thật: “Thích, tôi rất thích... Hoắc Minh, cảm ơn anh”
Đợi cả buổi mà vẫn không nghe đầu dây bên kia lên tiếng đáp lại, ngay lúc Ôn Noãn có chút sốt ruột thì nghe giọng Hoắc Minh hơi khàn khàn: “Tối nay tôi đợi em cảm ơn”
Ôn Noãn giờ đã không còn là cô bé ngây thơ nữa, cô biết ý anh là gì.
Không chỉ anh muốn mà cô cũng muốn.
Dù sao Ôn Noãn cũng là người mới, mặt cô cũng chưa dày đến mức nói về chuyện này với anh, hơn nữa ở nhà còn có thím nữa.
Cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ sát đất, nhẹ giọng nói: “Hoắc Minh, tôi muốn thay đổi một số vật dụng trang trí.”
Cô biết mình đang cậy được cưng mà sinh kiêu, nhưng con gái ở độ tuổi này nên được đàn ông chiều chuộng, hơn nữa cô hiểu khá rõ phạm vi chấp nhận của Hoắc Minh.
Quả nhiên, Hoắc Minh đã đồng ý.
Ôn Noãn rất phấn khởi, cô ước gì lúc này có thể ở bên cạnh anh, nếu vậy cô chắc chắn sẽ hôn anh một cái.
Tất nhiên Hoắc Minh cũng có ý này, lúc anh lên tiếng lần nữa thì giọng đã khàn đặc: "Tôi sắp vào họp rồi, buổi tối nói
tiếp. Ôn Noãn nghe lời gật đầu.
Cô cúp điện thoại, nhịn không được lại chạm vào cây đàn dương cầm, lúc này Ôn Noãn đang đắm chìm trong niềm vui lớn trong đời nhưng chưa từng nghĩ tới, giờ anh tặng cô dương cầm, đợi đến lúc cô phải rời đi thì mang theo thế nào đây?
Tình cảm của cô rất đơn thuần, cô quên rằng kiểu chiêu chuộng cực độ này là cách một người đàn ông có địa vị nuôi một người phụ nữ, khi thích thì chiều chuộng lên tận trời xanh, đến lúc chán rồi thì dứt ra rất dứt khoát.
Đến cuối cùng người ở lại chỉ là kẻ bị chiều hư.
Thím đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Bà ấy vui vẻ nói: “Hôm nay cô Ôn ăn món Tây nhé, nghe người lắp đặt nói cây đàn này tên là anh Ba Louis gì đó, nếu đã là đồ của người nước ngoài thì ăn sáng món nước ngoài mới thích hợp.”
Ôn Noãn bật cười.