Hoắc Tổng Truy Thê
Chương 191: Để tôi chăm sóc em
Sắc mặt Ôn Noãn hơi tái nhợt.
Hoắc Minh giơ tay muốn chạm vào mặt cô, Ôn Noãn lui về sau một bước theo bản năng.
Cuối cùng, anh buông tay xuống. "Cho dù thế nào cũng ảnh hưởng đến sức khỏe!" "Ôn Noãn, tôi rất đau lòng."
"Để tôi chăm sóc em..."
Ôn Noãn lảng lặng nghe.
Cô nhìn anh, mặt không cảm xúc: "Luật sư Hoắc, cứ phải để tôi nói trắng ra mới được à? Tôi biết, anh đúng là hơi thích tôi thật, nhưng cái loại thích đó của anh quá mỏng manh, mỗi một lần Kiều An xảy ra chuyện... Anh cũng sẽ cắm đầu đi tới chỗ cô ấy, không cần biết tôi thế nào, có đang thương tâm hay đang đau lòng, thậm chí là đang nằm trên bàn phẫu thuật!"
Ôn Noãn nói, trong lòng lại dấy lên một cơn đau. Cô nặn ra một nụ cười.
"Luật sư Hoắc, người như anh đây tôi không thích nổi đâu!"
Hoắc Minh bước vào trong.
Anh nhẹ nhàng đỡ lấy gáy cô, muốn hôn cô, muốn dùng cách này để khiến cô quay lại.
Ít nhất cũng khiến cô nhớ lại tình cảm trước kia của bọn họ.
Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô cảm nhận được động tác dịu dàng thắm thiết của anh, cả người cứng đờ, ngay cả trái tim cũng đau đớn đến chết lặng.
Không biết cô lấy sức lực ở đâu ra, đẩy anh một cái thật mạnh.
"Hoắc Minh, anh có liêm sỉ một chút được không?"
"Ôn Noãn tôi... Là con chó mà anh gọi một tiếng là vẫy đuôi chạy tới, không cần thì đuổi đi sao? Nếu anh muốn tìm một con đàn bà để ngủ thì dựa vào điều kiện ngoại hình của anh, có nhắm mắt lại cũng vớt được một đống! Anh đừng dây dưa với tôi như thế nữa."
Con ngươi của Hoắc Minh tối sầm.
"Em cảm thấy tôi chỉ muốn lên giường với em à?”
Ôn Noãn run run hỏi lại: "Nếu không thì sao? Kết hôn chắc?”
Hoắc Minh như ngừng thở. Anh siết chặt tay, một lúc lâu sau mới đáp lại, giọng điệu có vẻ hơi mệt mỏi: "Ôn Noãn, tôi không suy nghĩ đến việc kết hôn không phải là tôi đang chơi đùa với em, mà là chuyện kết hôn không nằm trong kế hoạch cuộc sống của tôi.
Ôn Noãn cụp mắt, cô khế cười: "Anh yên tâm, tôi cũng không có ý định tham gia vào cuộc sống của anh."
Nói xong, cô định đóng cửa lại.
Hoắc Minh ngắn cô lại, anh hơi nhíu mày: "Ở trong lòng †ôi, em quan trọng hơn cả Kiều An!"
Ôn Noãn ngước mắt lên, nhìn thẳng vào anh.
Trong mắt cô toát lên sự kinh ngạc, còn có cả phân nộ!
Cô như vừa nghe thấy một trò đùa thế kỷ, nhẹ giọng lặp lại lần nữa: "Tôi quan trọng hơn Kiều An?"
Vẻ mặt Hoắc Minh vô cùng nghiêm túc.
Ôn Noãn mỉm cười: "Tôi nhớ rõ anh đang xử lý một vụ án liên quan đến kinh tế cho Kiều An, Hoắc Minh... Anh nói tôi quan trọng hơn cô ấy, vậy thì người quan trọng hơn cô ấy là tôi đây xin anh, từ bỏ hợp tác với cô ấy."