Hoa Vỡ Gặp Xuân - Điềm Tửu Nhưỡng Tuyết Lê
Chương 12
Đêm ấy, bầu trời dày đặc mây đen, nhưng trăng rằm vẫn ló dạng, chiếu xuống những con người đang nhớ thương nàng.
Ngước nhìn ánh trăng, ta chợt nhận ra, Ôn Quân đã có nhiều tóc bạc.
Rõ ràng hắn vẫn chưa đến ba mươi tuổi.
Những năm qua, hắn tự đày đọa bản thân, để lại cả người toàn bệnh tật.
Hôm sau, Kiêu nhi đến tìm ta.
"A tỷ, nếu cả đời này đệ không lấy vợ, tỷ có trách đệ không?"
Ta khẽ hỏi lại: "Nếu a tỷ không gả chồng, đệ có ghét tỷ không?"
Kiêu nhi lắc đầu: "Không."
"Vậy thì tỷ cũng vậy."
Kiêu nhi chẳng còn hứng thú với chuyện tình cảm, lúc nào cũng chỉ ngẩn người nhìn túi thơm thêu hạt đậu đỏ.
Những năm chinh chiến khiến hắn mang đầy thương tích.
Nhưng Kiêu nhi không ở lại kinh thành dưỡng thương, mà đến nơi biên giới đầy gió cát để trấn thủ.
Nó nói: "Tướng quân phải canh giữ biên cương."
Đó là sứ mệnh của Tướng quân.
Hai năm sau khi Ngọc Ninh qua đời, Ôn Quân mắc phải chứng ho khan.
Chính hắn chưa động phòng với Hoàng hậu, vậy mà lại bắt đầu giục ta thành thân.
Hắn chọn vài vị công tử cho ta, nhưng ta hỏi hắn: "Hoàng thượng thật sự muốn ta lấy chồng sao?"
Ôn Quân sững người, rồi thở dài: "Trẫm và Ngọc Ninh đều hy vọng nàng có thể sống thật tốt."
"Nhưng ta hiện tại đã rất tốt rồi. Được phong Thượng thư, có phủ đệ, có bổng lộc, mọi người đều tôn trọng."
"Ta có tri kỷ, có quý nhân, có huynh đệ. Ta chỉ thiếu một người muội muội, chứ không thiếu một phu quân."
Từ đó, Ôn Quân không nhắc lại chuyện này nữa.
Trong Trường Xuân Cung, diên vĩ nở thêm vài đợt, Lục Nguyên cuối cùng cũng nói với Ôn Quân rằng nàng muốn đến U Châu.
Ôn Quân đồng ý, hắn vốn là người dễ nói chuyện.
Sau khi trở về từ U Châu, Lục Nguyên đã hoàn thành tâm nguyện.
Dưới sự thúc giục của quần thần, nàng và Ôn Quân quyết định có con.
Đó thực sự là tin tức tốt đẹp nhất trong những năm gần đây.
Ôn Quân nói, hắn sẽ dạy đứa bé gọi "cô cô," sau đó đưa đến mộ của Ngọc Ninh để nàng nghe rõ.
Ta nói sẽ dạy đứa trẻ nấu mì, Kiêu nhi nói sẽ dạy nó đánh trận.
Lục Nguyên hào hứng nói, nàng sẽ dạy đứa bé cách nấu rượu, sau đó ủ loại rượu ngon nhất để đãi chúng ta.
Dù không thích may vá, nàng vẫn cố gắng khâu cho đứa bé rất nhiều quần áo nhỏ.
Nàng không biết cách viền mép, liền đưa tất cả cho ta xử lý.
Đến khi bụng bầu lớn, nàng ngồi trên ghế dựa giữa đám diên vĩ, khép hờ mắt, lười biếng đong đưa.
"A Sanh, ngươi nói xem, đứa bé này liệu có ngoan không?"
"Nếu nó bướng bỉnh giống ta hồi nhỏ, thì phải làm thế nào?"
Chúng ta đều mong chờ đứa bé ra đời, mong nó mang lại chút sức sống cho cung đình u ám.
Ngày mùng hai tháng mười, đứa trẻ chào đời.
Ta sẽ mãi không quên ngày hôm ấy.
Từ giữa trưa, Lục Nguyên bắt đầu cảm thấy không khỏe.
Ba vị ma ma đỡ đẻ vây quanh giường nàng, các cung nữ lần lượt mang nước sạch vào rồi ôm chậu máu đi ra.
Tiếng kêu đau đớn của nàng kéo dài mãi đến tận đêm khuya.
Ôn Quân như con ruồi mất đầu, bước đi qua lại không ngừng, liên tục hỏi thăm tình hình trong phòng.
Một vị ma ma run rẩy thưa: "Hoàng thượng, Hoàng hậu khó sinh rồi. Hoàng thượng muốn giữ mẹ, hay giữ con..."
Không chút do dự, Ôn Quân đáp: "Nhất định phải giữ được mạng của Hoàng hậu."
Ta ở trong phòng cùng Lục Nguyên.
Trán nàng ướt đẫm mồ hôi, mái tóc bết dính, đôi tay siết c.h.ặ.t, tiếng hét xé lòng vang lên từng hồi.
Ta chưa từng sinh con, cũng chưa từng chứng kiến một người phụ nữ vượt cạn, hôm nay mới biết điều ấy đáng sợ đến nhường nào.
Nắm lấy tay nàng, ta để mặc nàng bóp đến chảy máu mà không thấy đau, chỉ cảm thấy lòng nghẹn ngào khó chịu.
Đến giờ Tý, tiếng của nàng yếu dần, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Ta nghe ma ma nói đã thấy đầu đứa trẻ.
Nàng tựa như hồi lại chút thần trí, ánh mắt sáng quắc, cầm c.h.ặ.t lấy tay ta.
Ánh mắt ấy khiến ta nhớ đến mẫu thân năm xưa.
Lục Nguyên dốc hết sức lực, kiên trì đến giờ Dần, cuối cùng hạ sinh một đứa trẻ.
Tiếng khóc vang dội khi đứa bé cất tiếng chào đời.
Ôn Quân vừa nghe tiếng khóc, lập tức cuống cuồng hỏi: "Trẫm đã nói phải giữ mẹ, Hoàng hậu đâu, Hoàng hậu thế nào rồi?"
Hắn bất chấp ngăn cản, xông thẳng vào phòng sinh.
Ma ma bế đứa bé lên thưa: "Hoàng hậu vẫn ổn, người vừa sinh được một tiểu Công chúa."
Nghe vậy, Ôn Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, rốt cuộc cũng có một chuyện thuận lợi.
Lục Nguyên muốn nhìn tiểu Công chúa.
Ma ma bế đứa trẻ đến trước mặt nàng.
Nàng nâng tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé xíu của con, vừa nở nụ cười dịu dàng thì ngay lập tức nhíu mày đau đớn.
Ma ma vén chăn lên, kinh hoàng phát hiện bên dưới máu chảy đầm đìa.
Lục Nguyên bị băng huyết sau sinh.
Ôn Quân như phát điên, gọi toàn bộ thái y túc trực ngoài cửa vào, ra lệnh cứu bằng được Hoàng hậu.
Nhưng băng huyết là tử cục, thái y bất lực không thể xoay chuyển.
Lục Nguyên chỉ kịp nhìn con một lần, còn chưa kịp dạy cô bé cách ủ rượu, cũng chưa kịp mặc cho cô bé chiếc áo nàng tự tay khâu thì đã buông hơi thở cuối cùng.
Ngước nhìn ánh trăng, ta chợt nhận ra, Ôn Quân đã có nhiều tóc bạc.
Rõ ràng hắn vẫn chưa đến ba mươi tuổi.
Những năm qua, hắn tự đày đọa bản thân, để lại cả người toàn bệnh tật.
Hôm sau, Kiêu nhi đến tìm ta.
"A tỷ, nếu cả đời này đệ không lấy vợ, tỷ có trách đệ không?"
Ta khẽ hỏi lại: "Nếu a tỷ không gả chồng, đệ có ghét tỷ không?"
Kiêu nhi lắc đầu: "Không."
"Vậy thì tỷ cũng vậy."
Kiêu nhi chẳng còn hứng thú với chuyện tình cảm, lúc nào cũng chỉ ngẩn người nhìn túi thơm thêu hạt đậu đỏ.
Những năm chinh chiến khiến hắn mang đầy thương tích.
Nhưng Kiêu nhi không ở lại kinh thành dưỡng thương, mà đến nơi biên giới đầy gió cát để trấn thủ.
Nó nói: "Tướng quân phải canh giữ biên cương."
Đó là sứ mệnh của Tướng quân.
Hai năm sau khi Ngọc Ninh qua đời, Ôn Quân mắc phải chứng ho khan.
Chính hắn chưa động phòng với Hoàng hậu, vậy mà lại bắt đầu giục ta thành thân.
Hắn chọn vài vị công tử cho ta, nhưng ta hỏi hắn: "Hoàng thượng thật sự muốn ta lấy chồng sao?"
Ôn Quân sững người, rồi thở dài: "Trẫm và Ngọc Ninh đều hy vọng nàng có thể sống thật tốt."
"Nhưng ta hiện tại đã rất tốt rồi. Được phong Thượng thư, có phủ đệ, có bổng lộc, mọi người đều tôn trọng."
"Ta có tri kỷ, có quý nhân, có huynh đệ. Ta chỉ thiếu một người muội muội, chứ không thiếu một phu quân."
Từ đó, Ôn Quân không nhắc lại chuyện này nữa.
Trong Trường Xuân Cung, diên vĩ nở thêm vài đợt, Lục Nguyên cuối cùng cũng nói với Ôn Quân rằng nàng muốn đến U Châu.
Ôn Quân đồng ý, hắn vốn là người dễ nói chuyện.
Sau khi trở về từ U Châu, Lục Nguyên đã hoàn thành tâm nguyện.
Dưới sự thúc giục của quần thần, nàng và Ôn Quân quyết định có con.
Đó thực sự là tin tức tốt đẹp nhất trong những năm gần đây.
Ôn Quân nói, hắn sẽ dạy đứa bé gọi "cô cô," sau đó đưa đến mộ của Ngọc Ninh để nàng nghe rõ.
Ta nói sẽ dạy đứa trẻ nấu mì, Kiêu nhi nói sẽ dạy nó đánh trận.
Lục Nguyên hào hứng nói, nàng sẽ dạy đứa bé cách nấu rượu, sau đó ủ loại rượu ngon nhất để đãi chúng ta.
Dù không thích may vá, nàng vẫn cố gắng khâu cho đứa bé rất nhiều quần áo nhỏ.
Nàng không biết cách viền mép, liền đưa tất cả cho ta xử lý.
Đến khi bụng bầu lớn, nàng ngồi trên ghế dựa giữa đám diên vĩ, khép hờ mắt, lười biếng đong đưa.
"A Sanh, ngươi nói xem, đứa bé này liệu có ngoan không?"
"Nếu nó bướng bỉnh giống ta hồi nhỏ, thì phải làm thế nào?"
Chúng ta đều mong chờ đứa bé ra đời, mong nó mang lại chút sức sống cho cung đình u ám.
Ngày mùng hai tháng mười, đứa trẻ chào đời.
Ta sẽ mãi không quên ngày hôm ấy.
Từ giữa trưa, Lục Nguyên bắt đầu cảm thấy không khỏe.
Ba vị ma ma đỡ đẻ vây quanh giường nàng, các cung nữ lần lượt mang nước sạch vào rồi ôm chậu máu đi ra.
Tiếng kêu đau đớn của nàng kéo dài mãi đến tận đêm khuya.
Ôn Quân như con ruồi mất đầu, bước đi qua lại không ngừng, liên tục hỏi thăm tình hình trong phòng.
Một vị ma ma run rẩy thưa: "Hoàng thượng, Hoàng hậu khó sinh rồi. Hoàng thượng muốn giữ mẹ, hay giữ con..."
Không chút do dự, Ôn Quân đáp: "Nhất định phải giữ được mạng của Hoàng hậu."
Ta ở trong phòng cùng Lục Nguyên.
Trán nàng ướt đẫm mồ hôi, mái tóc bết dính, đôi tay siết c.h.ặ.t, tiếng hét xé lòng vang lên từng hồi.
Ta chưa từng sinh con, cũng chưa từng chứng kiến một người phụ nữ vượt cạn, hôm nay mới biết điều ấy đáng sợ đến nhường nào.
Nắm lấy tay nàng, ta để mặc nàng bóp đến chảy máu mà không thấy đau, chỉ cảm thấy lòng nghẹn ngào khó chịu.
Đến giờ Tý, tiếng của nàng yếu dần, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.
Ta nghe ma ma nói đã thấy đầu đứa trẻ.
Nàng tựa như hồi lại chút thần trí, ánh mắt sáng quắc, cầm c.h.ặ.t lấy tay ta.
Ánh mắt ấy khiến ta nhớ đến mẫu thân năm xưa.
Lục Nguyên dốc hết sức lực, kiên trì đến giờ Dần, cuối cùng hạ sinh một đứa trẻ.
Tiếng khóc vang dội khi đứa bé cất tiếng chào đời.
Ôn Quân vừa nghe tiếng khóc, lập tức cuống cuồng hỏi: "Trẫm đã nói phải giữ mẹ, Hoàng hậu đâu, Hoàng hậu thế nào rồi?"
Hắn bất chấp ngăn cản, xông thẳng vào phòng sinh.
Ma ma bế đứa bé lên thưa: "Hoàng hậu vẫn ổn, người vừa sinh được một tiểu Công chúa."
Nghe vậy, Ôn Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, rốt cuộc cũng có một chuyện thuận lợi.
Lục Nguyên muốn nhìn tiểu Công chúa.
Ma ma bế đứa trẻ đến trước mặt nàng.
Nàng nâng tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé xíu của con, vừa nở nụ cười dịu dàng thì ngay lập tức nhíu mày đau đớn.
Ma ma vén chăn lên, kinh hoàng phát hiện bên dưới máu chảy đầm đìa.
Lục Nguyên bị băng huyết sau sinh.
Ôn Quân như phát điên, gọi toàn bộ thái y túc trực ngoài cửa vào, ra lệnh cứu bằng được Hoàng hậu.
Nhưng băng huyết là tử cục, thái y bất lực không thể xoay chuyển.
Lục Nguyên chỉ kịp nhìn con một lần, còn chưa kịp dạy cô bé cách ủ rượu, cũng chưa kịp mặc cho cô bé chiếc áo nàng tự tay khâu thì đã buông hơi thở cuối cùng.