Hoa Tiền Việt Hạ - Thụ Đại Chiêu Phong
Chương 8
Lầu Liễu khai trương long trọng, nhưng không nã pháo, mà chỉ dán mấy bông hoa đỏ ngoài cửa. Ban đầu không ai biết đầu bếp mới là Lục huyện lệnh, mãi sau đấy có kẻ thấy chàng đi ra từ cửa sau, người đầy mùi khói dầu.
Vì thế, cả thành đều biết.
Huyện lệnh còn xuống bếp được cơ à? Làm gì có ai không muốn ăn đồ huyện lệnh nấu cơ chứ!
Nhưng sao huyện lệnh lại trở thành…
Chẳng lẽ bổng lộc ít quá?
E rằng đấy chỉ là thú vui mới của huyện lệnh thôi —— đây là câu trả lời của Dương Hoa.
Trời đất ơi, mấy món này ngon quá…
Từ đây, việc làm ăn của lầu Liễu vô cùng suôn sẻ, bạc trắng ào ạt vào kho, Dương Hoa cười tê rần cả mặt.
Bình thường lầu Liễu đóng cửa rất khuya, tới khi đường phố tĩnh lặng, nơi ấy vẫn đèn đuốc sáng trưng. Đến tận lúc đêm khuya hẳn, rượu nồng nhất, đám đông mới tản đi.
Lục Việt kéo tấm vải che trên người xuống, vứt qua một bên. Chàng quay lại thì thấy nàng cười mỉm chi, tựa cửa phòng nhìn chàng.
Đêm khuya tĩnh lặng, chàng ở trong gian bếp này suốt ngày, người ròng ròng mồ hôi vì nóng.
Thấy nàng, mặt chàng đen thui tới độ ánh trăng rờ rỡ cũng không chiếu sáng nổi.
Chàng còn nhớ như in, trước kia nàng từng chê cười chàng: “Một người mà làm hai công”. Vì tuy rằng tật ở chân của cụ Ninh đã khá hơn, nhưng chàng vẫn không yên tâm lắm, nên thường xuyên bớt thời giờ chạy tới trường học giúp cụ trông đám con nít bướng bỉnh kia.
Thật ra Dương Hoa cũng rất mệt. Ban ngày Lục Việt mang thuốc bóp chân cho nàng, chàng bảo thúc bá cũng đang dùng, kêu nàng cầm rồi dùng thử xem sao. Dương Hoa không rõ tại sao chàng lại biết, nhưng mỗi lúc rảnh rỗi nàng cũng hay chạy sang thăm bà cụ đầu bếp.
Chàng bận rộn mướt mát mồ hôi ở gian sau, nàng tiếp khách miệng đắng lưỡi khô ở sảnh ngoài.
Chàng hỏi, “Bạc, đếm xong rồi à?”
Gì đấy, nàng cũng tăng lương cho chàng là được chứ gì…
Nhưng Dương Hoa phát hiện hình như chàng đang rất mệt, còn chẳng có sức để nói chuyện nữa.
…
Nàng đến gần, dang tay ra rồi vòng tay lại, ôm lấy chàng.
Cổ áo của chàng hơi nới lỏng, người chàng có mùi dầu mỡ khen khét và mùi mồ hôi còn chưa khô hết, hương sách hương mực ngày xưa đã tan sạch.
“Ngài vất vả rồi.” Nàng cọ đầu vào lòng chàng.
Đầu chàng tựa lên vai nàng, gần như áp hết sức nặng toàn thân lên người nàng.
Nàng bồng bột nhất thời nên mới muốn ôm chàng, nhưng bây giờ lại bị siết chặt, không thể trốn thoát nổi nữa.
“Bệnh tình của bà cụ đỡ dần rồi, mấy ngày nữa sẽ không còn bận thế này đâu.”
“Ừ.”
“Ngày mai em sẽ tìm người đỡ việc cho ngài.”
“Ừ.”
“Ngài mau về đi, ngày mai… ngày mai ngài còn phải dậy sớm.”
Chàng chỉ khịt mũi, không thèm động cựa. Nàng nói một câu chàng đáp một câu.
“Lục đại nhân, ngài nặng quá.” Nàng nói vô cùng nghiêm túc.
Chàng cười buông nàng ra, chào tạm biệt rồi đi về, như thể đã thoả mãn.
Gió đêm mát lạnh, chiếc áo bào trắng khoác trên vai chàng bay bay theo gió.
“Trùng hợp quá —— lại gặp được huyện lệnh rồi.” Một người phụ nữ xinh đẹp đi ngang qua chàng, bỗng dưng dừng lại.
Lục Việt tập trung nhìn thì phát hiện, người này là bà chủ quán sủi cảo ở phía Đông thành Lệ.
“À, trùng hợp thật”, chàng không rõ thị sống ở đâu, nhưng hầu hết mọi người đều không thích sống gần lầu Liễu ầm ĩ.
Đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau ở đây. Hơn nữa, có lẽ chính thị là kẻ đã loan tin chàng đến lầu Liễu làm đầu bếp. Dù gì một ngày sau lần đầu họ giáp mặt, tin tức mới nổ ra trong thành Lệ.
“Thiếp sắp đi rồi, huyện lệnh ạ. Phu quân thiếp lấy được hàng mới, mấy ngày nữa thiếp sẽ phải đi buôn xa.” Thị nói vô cùng bi thương, nhưng Lục huyện lệnh chỉ tỏ vẻ thờ ơ.
“Vậy à, thuận buồm xuôi gió nhé”, chàng đáp vô cùng lịch sự và khách khí.
Thị cười nhạt, nói, “Cảm ơn.”
Mỗi lần tình cờ gặp gỡ họ chẳng bao giờ trò chuyện gì nhiều, thị không quấy quả chàng, lần này xem như đã nói khá nhiều.
Chia tay rồi, thị nhìn lên tầng không theo thói quen. Dường như mỗi lần người ấy đi ra từ lầu Liễu, trăng đều ở vị trí này, không nghiêng không lệch.
Tháng Bảy vừa chớm, thời tiết đã bắt đầu vào mùa Hạ oi bức. Đất nóng, cây nóng, đến cả nước cũng nóng. Cái gì cũng nóng, nóng đến nỗi người ta muốn xỉu.
Huyện lệnh không hay tới đây nữa. Bệnh của bà cụ khởi sắc rất nhanh, nên họ bắt đầu cắt lượt.
Đây không phải là lần đầu bà cụ nhìn thấy huyện lệnh, nhưng lại là lần đầu bà thấy chàng mặt xám mày tro như vậy. Nhưng khí chất từ trong xương tủy của chàng có vẻ không hợp với căn phòng đắp đất này.
Chàng nói, “Bà ơi, bữa nay trông bà tươi tắn quá ạ.”
“Già còn phải cảm ơn thuốc mà huyện lệnh mang đến đấy.” Nói rất phải, mấy ngày qua có lẽ là mấy hôm bà cụ thấy khỏe khoắn tươi tỉnh nhất trong một thời gian rất dài.
Dương Hoa chạy tới ôm bà, vô cùng vui sướng. Bà biết mười mấy năm nay, điều khiến Dương Hoa khó lòng chịu nổi nhất chính là khi người thân đau ốm. Mấy hôm trước, thấy bà nằm liệt giường, chắc hẳn con bé sợ hãi lắm.
Nữ đầu bếp già híp mắt quan sát cặp đôi đang đứng bên nhau này. Một người đứng một bên, ánh mắt lạnh nhạt. Người kia cười tươi roi rói kéo bà. Bà dường như có thể cảm nhận được sự ăn ý quen thuộc nào đấy, tựa như lúc bà và ông nhà bà còn ở chung với nhau. Đấy là sự quen thuộc giữa vợ và chồng, chứ không chỉ là ám muội bình thường.
Bà cụ xoa đầu Dương Hoa, Dương Hoa chẳng hiểu ra sao cả. Nàng ngước mắt nhìn mái đầu bạc phơ của bà, mỉm cười nói: “Sau này bao giờ rảnh bà đến cũng được ạ, việc còn lại cứ giao cho ngài ấy hết đi.”
Dù nàng nói vậy, nhưng người đầu bếp già vẫn đến tiệm không bỏ hôm nào.
Chỉ trừ ngày mưa to ấy.
Dù đã che ô, vai của Lục Việt vẫn bị tạt ướt kha khá. Dương Hoa đưa cho chàng một miếng vải sạch để lau tóc. Miếng vải ấy rất mềm, phía trên còn có hương son phấn nhàn nhạt.
“Sao hôm nay nàng dậy sớm thế?” Chàng hỏi.
Nàng dạ xong mới đáp, “Gần sáng có sấm ạ.” Nàng đang nằm ngủ trong phòng, lơ ma lơ mơ. Cơn mưa rả rích và tiếng sấm ầm ầm khiến nàng giật mình.
Chàng lau tay và cổ, ném miếng vải mềm cho nàng.
Miếng vải ẩm ướt rơi trên đầu nàng. Hương đất sét trong mưa cùng mùi mực quen thuộc ùa tới.
Nàng quan sát chàng, ngáp một cái rồi nói, “Em lại ngủ một lát đây.”
Khi Dương Hoa thức dậy lần nữa, mưa vừa mới ngừng. Nước mưa lượn theo mái hiên, nhỏ giọt tí tách.
Trong sảnh lớn không có ai, tòa lầu tăm tối hơn vào ngày u ám nhiều mây. Lục Việt đang đánh bài tán dóc với mấy cậu hầu bàn ở một góc sảnh.
Dương Hoa ngồi vào một bên, ban đầu nàng chỉ xem thôi, về sau lại bị kéo vào đánh cùng.
Dương Hoa luôn rất khôn khéo khi đánh bài, bình thường nàng chẳng thua ai bao giờ. Đôi lúc để nhường mọi người, nàng mới cố ý để thua mấy ván, uống mấy ngụm rượu.
Nhưng đánh với chàng, Dương Hoa lại thua nhiều thắng ít. Dương Hoa cảm thấy chàng rất giỏi đánh cuộc, cố tình thử bài của nàng, nhưng nàng lại mắc mưu nhiều lần. Hơn nữa chàng ra bài không có quy luật. Ván trước kiểu này, ván sau kiểu khác, nàng suy mãi mà không ra.
Họ đánh cuộc mấy văn tiền, vậy mà Dương Hoa lại thua kha khá. Nhưng nàng thích chơi lớn, dù thua sáu thắng một nàng vẫn muốn chơi tiếp.
Lục huyện lệnh cười chê nàng, “Nếu sau này ta mở sòng bạc, dân cờ bạc tới chơi đều như Dương chưởng quầy thì tốt quá.” Kiểu không tiếc tiền.
Dương Hoa bận xào bài, không để ý tới chàng.
Tới sẩm tối, khách khứa đông dần, họ mới tan xới. Lúc rời phòng chính, tiền trong túi huyện lệnh va nhau xủng xoẻng.
Có lẽ vì hôm nay trời đổ mưa, nên toán khách uống rượu đợi mãi tới tận khuya, lầu Liễu đóng cửa muộn hơn bình thường rất nhiều.
Vì chiều nay toàn đánh bài, không trang điểm, nên tới tối Dương Hoa chỉ hát hai khúc. Nhưng mọi người vẫn dạt dào hứng thú, thậm chí có người còn cổ vũ nhiệt tình, vỗ tay vang dội.
Người nọ là bà chủ quán sủi cảo ở phía Đông thành này. Dương Hoa đi xuống trò chuyện với thị, không khí khá hòa hợp. Nhất là khi hỏi tên thị, Dương Hoa không khỏi ngạc nhiên hô lên, “Cô cũng họ Dương à?”. Vì thế hai người càng chuyện trò thân thiết hơn.
Thị nhắm mắt lại. Cô cũng họ Dương à... Có người cũng từng nói câu này với thị.
Buổi đêm sau mưa mát lạnh, hai người mới hàn huyên một lát đã phải chia xa.
Thị chỉ cho Dương Hoa tiễn mình đến cửa, Dương Hoa cũng đồng ý. Nhưng sau đấy hình như nàng lại loáng thoáng thấy thị ngoài sảnh trước, chắc là nàng hoa mắt.
Bầu trời không trăng, dường như chỉ có một tầng mây rất dày. Lúc đóng cửa, Dương Hoa ngắm trời ngắm đất một lát, chắc lại sắp mưa đây.
Nàng vào nhà bếp tìm Lục Việt. Không đèn không đuốc, tối thui tối mù, nhưng nàng biết trong phòng có người, bởi vì chàng đang thở hổn hển.
Dương Hoa duỗi tay đụng trúng phải chàng. Người chàng nóng lạ thường, “Ngài làm sao thế? Sao lại nóng thế này?
“Mắc mưa nên sốt cao đột ngột à? Hử?”
Chàng húng hắng cho thanh họng, nhưng giọng vẫn khản đặc, “Nàng chuốc thuốc gì cho ta đấy à?”
Cảm giác này, rõ ràng là…
“Thuốc thang gì cơ?” Nàng không hiểu.
Không phải là nàng… Lục Việt đột nhiên nhớ tới người phụ nữ vào bếp rất lâu trước đó…
Tay nàng rất lạnh, sờ tới sờ lui trên người chàng, từ gáy tới trán.
“Đừng chạm vào ta.” Hơi thở phả ra cũng nóng rực.
“Ngài lên phòng em nằm đi, em sắc thuốc cho ngài.”
Nàng đang vội vã định đi, lại bị chàng giữ chặt.
“Không cần thuốc.”
“Vậy phải dùng gì? Sắc thuốc thì em biết”, hơn nữa còn rất thiện nghệ.
Chàng duỗi tay kéo nàng, Dương Hoa đâm sầm vào lòng chàng. Lạnh quá…
“Giúp ta…”
Hai người kề sát bên nhau, Dương Hoa cảm nhận được rõ ràng chỗ khổng lồ kia.
“Ngài…” Nàng cứng họng.
“Ta bị bỏ thuốc.”
Đáng đời. Từ đầu tiên mà Dương Hoa nghĩ đến là như thế. Nhưng chỗ kia đang chọc vào nàng, còn nóng hơn cả người chàng.
“Giúp ta…”
“Ôm thế này, có đỡ được không?” Nàng ngây thơ hỏi.
“Không được”, Chàng muốn cười nhưng lại không cười nổi.
“Vậy phải… làm thế nào?”
“Dùng tay được không? Sờ nó đi.”
Dương Hoa thử đưa tay ra. Ban đầu còn cách một lớp vải quần, chàng đang thở dốc bên tai nàng, tiếng thở làm người nàng bứt rứt. Về sau chàng dứt khoát tháo thắt lưng, cởi quần. Thứ kia nhảy ra, nóng bỏng đến nỗi Dương Hoa không khỏi rụt tay về.
“Em không biết…” Mặt nàng nóng rẫy.
“Ta dạy cho nàng.” Chàng túm tay nàng vuốt ve trên dưới.
Nàng đã từng bắt gặp thứ kia trong sách. Bây giờ chỉ bằng xúc giác, nàng có thể cảm nhận hòm hòm.
Nàng dần thích ứng được, chàng bèn thả tay nàng ra.
Đúng là xấu hổ ghê… may mà ở đây không có đèn.
“Nhanh hơn đi.”
Vì thế Dương Hoa đẩy tốc độ lên.
“Sao vẫn chưa được nhỉ?” Tay nàng mỏi quá.
“Ừm…” Chàng cũng rất khó chịu.
Dương Hoa dứt khoát dừng tay, vén tóc lên. Nàng tới gần chàng hơn, cúi đầu dùng miệng.
Nàng liếm phần đầu một tí. “A….” Chàng vừa sửng sốt, vừa không cầm nổi lòng mình mà phát ra tiếng rên.
Nàng nắm cây gậy ấy, đầu lưỡi liếm láp qua lại, nước miếng nhỏ giọt.
Không được rồi…
Cuối cùng Dương Hoa nuốt cả cây vào. Nó lớn quá, làm nàng thấy hơi lao lực.
“Ư… A.”
Nàng dùng cả miệng lẫn tay.
“Ưm…”
“Sắp ra rồi…”
Một dòng tinh đặc phun đầy miệng nàng. Lúc đầu Dương Hoa chưa kịp phản ứng, bị sặc đến nỗi phải nhổ ra.
Dương Hoa kiệt sức mệt lử ngẩng đầu, bỗng bị chàng hôn lên môi. Nàng đành phải nuốt hết số t/inh d/ịch còn dư trong miệng xuống.
Nụ hôn của chàng như muốn cướp đoạt tất cả của nàng. Nàng vốn chẳng giỏi hôn hít, không thể đáp lại chàng, chỉ có thể thừa nhận.
Ngoài trời đổ mưa, mưa đập lên cửa sổ, phát ra tiếng lộp bộp.
Chàng ôm nàng, họ ngồi dưới đất.
“Sợ sấm không?”
“Không sợ.”
Chàng thơm lên trán nàng.
“Ai bỏ thuốc thế?”
“Chắc là cô bán sủi cảo kia, tối nay cô ta vào nhà bếp.” Thị bảo thị nhầm đường. Chàng đang bận rộn nên không rảnh giám sát thị. Tác dụng thuốc không mạnh lắm, ban đầu lúc mới biết chàng còn rất ghét, nhưng giờ chàng lại muốn cảm ơn thị.
Thật ra đêm nay Dương Hoa cũng cảm thấy mình hơi khác thường.
“Ta trồng cây đào rồi, vừa gieo không lâu.” Cái cây ấy là do chàng xin bạn mình chở về từ kinh đô.
Dương Hoa không nói gì, chàng hôn nàng, nàng không tránh.
Vừa mềm vừa ngọt, nụ hôn của nàng vụng về, chàng dẫn dắt nàng, từng bước một.
Tình mê ý loạn, chàng rất muốn nếm thử hương vị chỗ bên dưới của nàng.
Giữa những tiếng hổn hển, chàng túm tay nàng, sờ chỗ kia của mình. “Chẳng phải nàng bảo không biết sao?” Dương Hoa nghe rất rõ sự nhẫn nại và trêu chọc trong giọng chàng, đồng thời còn nghe rõ cả tiếng tim đập tràn ngập đầu óc mình. Nàng đã đánh mất lý trí từ đâu, chàng bảo nàng làm gì, nàng sẽ làm theo ấy.
Chàng cắn vành tai nàng, tay xoa ngực trái của nàng. Mềm mại. Sau đó chàng ấn lên bầu nhũ. Dương Hoa há miệng thở gấp gáp, không lên tiếng.
Vì thế chàng mút cằm nàng, chậm rãi lần xuống dưới. Tới bờ vai trắng nõn, chàng cắn một cái thật mạnh. “A ——”, giọng nàng run bắn lên, chàng mới cảm thấy hài lòng.
“Em chỉ không biết dùng tay thôi…” Kỹ xảo dùng tay trong quyển sách kia thật sự rất phức tạp. Gió thổi làm cửa sổ phòng nàng kêu kẽo cà kẽo kẹt, đọc sách đấy lâu nàng sẽ thẹn mất.
Mặt Lục đại nhân tối sầm, chàng lột sạch nửa áo kia của nàng. Ngực phải nhảy ra, chàng ngậm lấy nó.
“Ưm… ưm ——.”
Chỗ phía dưới của nàng muốn lắm…
Liệu có thể…
Người Dương Hoa mềm nhũn sắp ngã tới nơi, được chàng đỡ lại. Chân nàng vô thức mở ra.
Chàng nói, “Vậy là, miệng của Dương chưởng quầy chắc hẳn phải dạn dày kinh nghiệm lắm nhỉ?”
“Hả? Ngài nói cái gì?” Nàng mở mắt ra, tàn dư tình dục tan đi, đầu óc trống rỗng.
Hóa ra áo váy của nàng đã tuột hết, lớp lụa mỏng quấn quanh ngực và hông nàng. Nàng đang để mình trần ấp lên người chàng.
Hình như ngoài kia có chỗ nào bị dột. Nước mưa rơi rớt nhỏ vào vũng nước đọng, tõm một tiếng thật khẽ rồi bị hút vào thinh không.
Dương Hoa đẩy chàng ra, thở dài, “Đúng vậy ——” Nàng đứng dậy, lạnh lùng nói, “Em giúp Lục đại nhân coi như báo ơn thôi.”
Nàng lên lầu, bước từng bước loẹt xoẹt. Chàng cầm ô bỏ đi, trời rạng dần, trắng như màu bụng cá.
Nàng trằn trọc không ngủ được. Một hòn đá rất nặng đang đè trong lòng nàng, nhưng tai nàng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của chàng. Cảm giác khi ngón tay và đầu lưỡi chàng ấn trên người nàng còn vương mãi không tan.
Vì thế, cả thành đều biết.
Huyện lệnh còn xuống bếp được cơ à? Làm gì có ai không muốn ăn đồ huyện lệnh nấu cơ chứ!
Nhưng sao huyện lệnh lại trở thành…
Chẳng lẽ bổng lộc ít quá?
E rằng đấy chỉ là thú vui mới của huyện lệnh thôi —— đây là câu trả lời của Dương Hoa.
Trời đất ơi, mấy món này ngon quá…
Từ đây, việc làm ăn của lầu Liễu vô cùng suôn sẻ, bạc trắng ào ạt vào kho, Dương Hoa cười tê rần cả mặt.
Bình thường lầu Liễu đóng cửa rất khuya, tới khi đường phố tĩnh lặng, nơi ấy vẫn đèn đuốc sáng trưng. Đến tận lúc đêm khuya hẳn, rượu nồng nhất, đám đông mới tản đi.
Lục Việt kéo tấm vải che trên người xuống, vứt qua một bên. Chàng quay lại thì thấy nàng cười mỉm chi, tựa cửa phòng nhìn chàng.
Đêm khuya tĩnh lặng, chàng ở trong gian bếp này suốt ngày, người ròng ròng mồ hôi vì nóng.
Thấy nàng, mặt chàng đen thui tới độ ánh trăng rờ rỡ cũng không chiếu sáng nổi.
Chàng còn nhớ như in, trước kia nàng từng chê cười chàng: “Một người mà làm hai công”. Vì tuy rằng tật ở chân của cụ Ninh đã khá hơn, nhưng chàng vẫn không yên tâm lắm, nên thường xuyên bớt thời giờ chạy tới trường học giúp cụ trông đám con nít bướng bỉnh kia.
Thật ra Dương Hoa cũng rất mệt. Ban ngày Lục Việt mang thuốc bóp chân cho nàng, chàng bảo thúc bá cũng đang dùng, kêu nàng cầm rồi dùng thử xem sao. Dương Hoa không rõ tại sao chàng lại biết, nhưng mỗi lúc rảnh rỗi nàng cũng hay chạy sang thăm bà cụ đầu bếp.
Chàng bận rộn mướt mát mồ hôi ở gian sau, nàng tiếp khách miệng đắng lưỡi khô ở sảnh ngoài.
Chàng hỏi, “Bạc, đếm xong rồi à?”
Gì đấy, nàng cũng tăng lương cho chàng là được chứ gì…
Nhưng Dương Hoa phát hiện hình như chàng đang rất mệt, còn chẳng có sức để nói chuyện nữa.
…
Nàng đến gần, dang tay ra rồi vòng tay lại, ôm lấy chàng.
Cổ áo của chàng hơi nới lỏng, người chàng có mùi dầu mỡ khen khét và mùi mồ hôi còn chưa khô hết, hương sách hương mực ngày xưa đã tan sạch.
“Ngài vất vả rồi.” Nàng cọ đầu vào lòng chàng.
Đầu chàng tựa lên vai nàng, gần như áp hết sức nặng toàn thân lên người nàng.
Nàng bồng bột nhất thời nên mới muốn ôm chàng, nhưng bây giờ lại bị siết chặt, không thể trốn thoát nổi nữa.
“Bệnh tình của bà cụ đỡ dần rồi, mấy ngày nữa sẽ không còn bận thế này đâu.”
“Ừ.”
“Ngày mai em sẽ tìm người đỡ việc cho ngài.”
“Ừ.”
“Ngài mau về đi, ngày mai… ngày mai ngài còn phải dậy sớm.”
Chàng chỉ khịt mũi, không thèm động cựa. Nàng nói một câu chàng đáp một câu.
“Lục đại nhân, ngài nặng quá.” Nàng nói vô cùng nghiêm túc.
Chàng cười buông nàng ra, chào tạm biệt rồi đi về, như thể đã thoả mãn.
Gió đêm mát lạnh, chiếc áo bào trắng khoác trên vai chàng bay bay theo gió.
“Trùng hợp quá —— lại gặp được huyện lệnh rồi.” Một người phụ nữ xinh đẹp đi ngang qua chàng, bỗng dưng dừng lại.
Lục Việt tập trung nhìn thì phát hiện, người này là bà chủ quán sủi cảo ở phía Đông thành Lệ.
“À, trùng hợp thật”, chàng không rõ thị sống ở đâu, nhưng hầu hết mọi người đều không thích sống gần lầu Liễu ầm ĩ.
Đây không phải là lần đầu tiên họ gặp nhau ở đây. Hơn nữa, có lẽ chính thị là kẻ đã loan tin chàng đến lầu Liễu làm đầu bếp. Dù gì một ngày sau lần đầu họ giáp mặt, tin tức mới nổ ra trong thành Lệ.
“Thiếp sắp đi rồi, huyện lệnh ạ. Phu quân thiếp lấy được hàng mới, mấy ngày nữa thiếp sẽ phải đi buôn xa.” Thị nói vô cùng bi thương, nhưng Lục huyện lệnh chỉ tỏ vẻ thờ ơ.
“Vậy à, thuận buồm xuôi gió nhé”, chàng đáp vô cùng lịch sự và khách khí.
Thị cười nhạt, nói, “Cảm ơn.”
Mỗi lần tình cờ gặp gỡ họ chẳng bao giờ trò chuyện gì nhiều, thị không quấy quả chàng, lần này xem như đã nói khá nhiều.
Chia tay rồi, thị nhìn lên tầng không theo thói quen. Dường như mỗi lần người ấy đi ra từ lầu Liễu, trăng đều ở vị trí này, không nghiêng không lệch.
Tháng Bảy vừa chớm, thời tiết đã bắt đầu vào mùa Hạ oi bức. Đất nóng, cây nóng, đến cả nước cũng nóng. Cái gì cũng nóng, nóng đến nỗi người ta muốn xỉu.
Huyện lệnh không hay tới đây nữa. Bệnh của bà cụ khởi sắc rất nhanh, nên họ bắt đầu cắt lượt.
Đây không phải là lần đầu bà cụ nhìn thấy huyện lệnh, nhưng lại là lần đầu bà thấy chàng mặt xám mày tro như vậy. Nhưng khí chất từ trong xương tủy của chàng có vẻ không hợp với căn phòng đắp đất này.
Chàng nói, “Bà ơi, bữa nay trông bà tươi tắn quá ạ.”
“Già còn phải cảm ơn thuốc mà huyện lệnh mang đến đấy.” Nói rất phải, mấy ngày qua có lẽ là mấy hôm bà cụ thấy khỏe khoắn tươi tỉnh nhất trong một thời gian rất dài.
Dương Hoa chạy tới ôm bà, vô cùng vui sướng. Bà biết mười mấy năm nay, điều khiến Dương Hoa khó lòng chịu nổi nhất chính là khi người thân đau ốm. Mấy hôm trước, thấy bà nằm liệt giường, chắc hẳn con bé sợ hãi lắm.
Nữ đầu bếp già híp mắt quan sát cặp đôi đang đứng bên nhau này. Một người đứng một bên, ánh mắt lạnh nhạt. Người kia cười tươi roi rói kéo bà. Bà dường như có thể cảm nhận được sự ăn ý quen thuộc nào đấy, tựa như lúc bà và ông nhà bà còn ở chung với nhau. Đấy là sự quen thuộc giữa vợ và chồng, chứ không chỉ là ám muội bình thường.
Bà cụ xoa đầu Dương Hoa, Dương Hoa chẳng hiểu ra sao cả. Nàng ngước mắt nhìn mái đầu bạc phơ của bà, mỉm cười nói: “Sau này bao giờ rảnh bà đến cũng được ạ, việc còn lại cứ giao cho ngài ấy hết đi.”
Dù nàng nói vậy, nhưng người đầu bếp già vẫn đến tiệm không bỏ hôm nào.
Chỉ trừ ngày mưa to ấy.
Dù đã che ô, vai của Lục Việt vẫn bị tạt ướt kha khá. Dương Hoa đưa cho chàng một miếng vải sạch để lau tóc. Miếng vải ấy rất mềm, phía trên còn có hương son phấn nhàn nhạt.
“Sao hôm nay nàng dậy sớm thế?” Chàng hỏi.
Nàng dạ xong mới đáp, “Gần sáng có sấm ạ.” Nàng đang nằm ngủ trong phòng, lơ ma lơ mơ. Cơn mưa rả rích và tiếng sấm ầm ầm khiến nàng giật mình.
Chàng lau tay và cổ, ném miếng vải mềm cho nàng.
Miếng vải ẩm ướt rơi trên đầu nàng. Hương đất sét trong mưa cùng mùi mực quen thuộc ùa tới.
Nàng quan sát chàng, ngáp một cái rồi nói, “Em lại ngủ một lát đây.”
Khi Dương Hoa thức dậy lần nữa, mưa vừa mới ngừng. Nước mưa lượn theo mái hiên, nhỏ giọt tí tách.
Trong sảnh lớn không có ai, tòa lầu tăm tối hơn vào ngày u ám nhiều mây. Lục Việt đang đánh bài tán dóc với mấy cậu hầu bàn ở một góc sảnh.
Dương Hoa ngồi vào một bên, ban đầu nàng chỉ xem thôi, về sau lại bị kéo vào đánh cùng.
Dương Hoa luôn rất khôn khéo khi đánh bài, bình thường nàng chẳng thua ai bao giờ. Đôi lúc để nhường mọi người, nàng mới cố ý để thua mấy ván, uống mấy ngụm rượu.
Nhưng đánh với chàng, Dương Hoa lại thua nhiều thắng ít. Dương Hoa cảm thấy chàng rất giỏi đánh cuộc, cố tình thử bài của nàng, nhưng nàng lại mắc mưu nhiều lần. Hơn nữa chàng ra bài không có quy luật. Ván trước kiểu này, ván sau kiểu khác, nàng suy mãi mà không ra.
Họ đánh cuộc mấy văn tiền, vậy mà Dương Hoa lại thua kha khá. Nhưng nàng thích chơi lớn, dù thua sáu thắng một nàng vẫn muốn chơi tiếp.
Lục huyện lệnh cười chê nàng, “Nếu sau này ta mở sòng bạc, dân cờ bạc tới chơi đều như Dương chưởng quầy thì tốt quá.” Kiểu không tiếc tiền.
Dương Hoa bận xào bài, không để ý tới chàng.
Tới sẩm tối, khách khứa đông dần, họ mới tan xới. Lúc rời phòng chính, tiền trong túi huyện lệnh va nhau xủng xoẻng.
Có lẽ vì hôm nay trời đổ mưa, nên toán khách uống rượu đợi mãi tới tận khuya, lầu Liễu đóng cửa muộn hơn bình thường rất nhiều.
Vì chiều nay toàn đánh bài, không trang điểm, nên tới tối Dương Hoa chỉ hát hai khúc. Nhưng mọi người vẫn dạt dào hứng thú, thậm chí có người còn cổ vũ nhiệt tình, vỗ tay vang dội.
Người nọ là bà chủ quán sủi cảo ở phía Đông thành này. Dương Hoa đi xuống trò chuyện với thị, không khí khá hòa hợp. Nhất là khi hỏi tên thị, Dương Hoa không khỏi ngạc nhiên hô lên, “Cô cũng họ Dương à?”. Vì thế hai người càng chuyện trò thân thiết hơn.
Thị nhắm mắt lại. Cô cũng họ Dương à... Có người cũng từng nói câu này với thị.
Buổi đêm sau mưa mát lạnh, hai người mới hàn huyên một lát đã phải chia xa.
Thị chỉ cho Dương Hoa tiễn mình đến cửa, Dương Hoa cũng đồng ý. Nhưng sau đấy hình như nàng lại loáng thoáng thấy thị ngoài sảnh trước, chắc là nàng hoa mắt.
Bầu trời không trăng, dường như chỉ có một tầng mây rất dày. Lúc đóng cửa, Dương Hoa ngắm trời ngắm đất một lát, chắc lại sắp mưa đây.
Nàng vào nhà bếp tìm Lục Việt. Không đèn không đuốc, tối thui tối mù, nhưng nàng biết trong phòng có người, bởi vì chàng đang thở hổn hển.
Dương Hoa duỗi tay đụng trúng phải chàng. Người chàng nóng lạ thường, “Ngài làm sao thế? Sao lại nóng thế này?
“Mắc mưa nên sốt cao đột ngột à? Hử?”
Chàng húng hắng cho thanh họng, nhưng giọng vẫn khản đặc, “Nàng chuốc thuốc gì cho ta đấy à?”
Cảm giác này, rõ ràng là…
“Thuốc thang gì cơ?” Nàng không hiểu.
Không phải là nàng… Lục Việt đột nhiên nhớ tới người phụ nữ vào bếp rất lâu trước đó…
Tay nàng rất lạnh, sờ tới sờ lui trên người chàng, từ gáy tới trán.
“Đừng chạm vào ta.” Hơi thở phả ra cũng nóng rực.
“Ngài lên phòng em nằm đi, em sắc thuốc cho ngài.”
Nàng đang vội vã định đi, lại bị chàng giữ chặt.
“Không cần thuốc.”
“Vậy phải dùng gì? Sắc thuốc thì em biết”, hơn nữa còn rất thiện nghệ.
Chàng duỗi tay kéo nàng, Dương Hoa đâm sầm vào lòng chàng. Lạnh quá…
“Giúp ta…”
Hai người kề sát bên nhau, Dương Hoa cảm nhận được rõ ràng chỗ khổng lồ kia.
“Ngài…” Nàng cứng họng.
“Ta bị bỏ thuốc.”
Đáng đời. Từ đầu tiên mà Dương Hoa nghĩ đến là như thế. Nhưng chỗ kia đang chọc vào nàng, còn nóng hơn cả người chàng.
“Giúp ta…”
“Ôm thế này, có đỡ được không?” Nàng ngây thơ hỏi.
“Không được”, Chàng muốn cười nhưng lại không cười nổi.
“Vậy phải… làm thế nào?”
“Dùng tay được không? Sờ nó đi.”
Dương Hoa thử đưa tay ra. Ban đầu còn cách một lớp vải quần, chàng đang thở dốc bên tai nàng, tiếng thở làm người nàng bứt rứt. Về sau chàng dứt khoát tháo thắt lưng, cởi quần. Thứ kia nhảy ra, nóng bỏng đến nỗi Dương Hoa không khỏi rụt tay về.
“Em không biết…” Mặt nàng nóng rẫy.
“Ta dạy cho nàng.” Chàng túm tay nàng vuốt ve trên dưới.
Nàng đã từng bắt gặp thứ kia trong sách. Bây giờ chỉ bằng xúc giác, nàng có thể cảm nhận hòm hòm.
Nàng dần thích ứng được, chàng bèn thả tay nàng ra.
Đúng là xấu hổ ghê… may mà ở đây không có đèn.
“Nhanh hơn đi.”
Vì thế Dương Hoa đẩy tốc độ lên.
“Sao vẫn chưa được nhỉ?” Tay nàng mỏi quá.
“Ừm…” Chàng cũng rất khó chịu.
Dương Hoa dứt khoát dừng tay, vén tóc lên. Nàng tới gần chàng hơn, cúi đầu dùng miệng.
Nàng liếm phần đầu một tí. “A….” Chàng vừa sửng sốt, vừa không cầm nổi lòng mình mà phát ra tiếng rên.
Nàng nắm cây gậy ấy, đầu lưỡi liếm láp qua lại, nước miếng nhỏ giọt.
Không được rồi…
Cuối cùng Dương Hoa nuốt cả cây vào. Nó lớn quá, làm nàng thấy hơi lao lực.
“Ư… A.”
Nàng dùng cả miệng lẫn tay.
“Ưm…”
“Sắp ra rồi…”
Một dòng tinh đặc phun đầy miệng nàng. Lúc đầu Dương Hoa chưa kịp phản ứng, bị sặc đến nỗi phải nhổ ra.
Dương Hoa kiệt sức mệt lử ngẩng đầu, bỗng bị chàng hôn lên môi. Nàng đành phải nuốt hết số t/inh d/ịch còn dư trong miệng xuống.
Nụ hôn của chàng như muốn cướp đoạt tất cả của nàng. Nàng vốn chẳng giỏi hôn hít, không thể đáp lại chàng, chỉ có thể thừa nhận.
Ngoài trời đổ mưa, mưa đập lên cửa sổ, phát ra tiếng lộp bộp.
Chàng ôm nàng, họ ngồi dưới đất.
“Sợ sấm không?”
“Không sợ.”
Chàng thơm lên trán nàng.
“Ai bỏ thuốc thế?”
“Chắc là cô bán sủi cảo kia, tối nay cô ta vào nhà bếp.” Thị bảo thị nhầm đường. Chàng đang bận rộn nên không rảnh giám sát thị. Tác dụng thuốc không mạnh lắm, ban đầu lúc mới biết chàng còn rất ghét, nhưng giờ chàng lại muốn cảm ơn thị.
Thật ra đêm nay Dương Hoa cũng cảm thấy mình hơi khác thường.
“Ta trồng cây đào rồi, vừa gieo không lâu.” Cái cây ấy là do chàng xin bạn mình chở về từ kinh đô.
Dương Hoa không nói gì, chàng hôn nàng, nàng không tránh.
Vừa mềm vừa ngọt, nụ hôn của nàng vụng về, chàng dẫn dắt nàng, từng bước một.
Tình mê ý loạn, chàng rất muốn nếm thử hương vị chỗ bên dưới của nàng.
Giữa những tiếng hổn hển, chàng túm tay nàng, sờ chỗ kia của mình. “Chẳng phải nàng bảo không biết sao?” Dương Hoa nghe rất rõ sự nhẫn nại và trêu chọc trong giọng chàng, đồng thời còn nghe rõ cả tiếng tim đập tràn ngập đầu óc mình. Nàng đã đánh mất lý trí từ đâu, chàng bảo nàng làm gì, nàng sẽ làm theo ấy.
Chàng cắn vành tai nàng, tay xoa ngực trái của nàng. Mềm mại. Sau đó chàng ấn lên bầu nhũ. Dương Hoa há miệng thở gấp gáp, không lên tiếng.
Vì thế chàng mút cằm nàng, chậm rãi lần xuống dưới. Tới bờ vai trắng nõn, chàng cắn một cái thật mạnh. “A ——”, giọng nàng run bắn lên, chàng mới cảm thấy hài lòng.
“Em chỉ không biết dùng tay thôi…” Kỹ xảo dùng tay trong quyển sách kia thật sự rất phức tạp. Gió thổi làm cửa sổ phòng nàng kêu kẽo cà kẽo kẹt, đọc sách đấy lâu nàng sẽ thẹn mất.
Mặt Lục đại nhân tối sầm, chàng lột sạch nửa áo kia của nàng. Ngực phải nhảy ra, chàng ngậm lấy nó.
“Ưm… ưm ——.”
Chỗ phía dưới của nàng muốn lắm…
Liệu có thể…
Người Dương Hoa mềm nhũn sắp ngã tới nơi, được chàng đỡ lại. Chân nàng vô thức mở ra.
Chàng nói, “Vậy là, miệng của Dương chưởng quầy chắc hẳn phải dạn dày kinh nghiệm lắm nhỉ?”
“Hả? Ngài nói cái gì?” Nàng mở mắt ra, tàn dư tình dục tan đi, đầu óc trống rỗng.
Hóa ra áo váy của nàng đã tuột hết, lớp lụa mỏng quấn quanh ngực và hông nàng. Nàng đang để mình trần ấp lên người chàng.
Hình như ngoài kia có chỗ nào bị dột. Nước mưa rơi rớt nhỏ vào vũng nước đọng, tõm một tiếng thật khẽ rồi bị hút vào thinh không.
Dương Hoa đẩy chàng ra, thở dài, “Đúng vậy ——” Nàng đứng dậy, lạnh lùng nói, “Em giúp Lục đại nhân coi như báo ơn thôi.”
Nàng lên lầu, bước từng bước loẹt xoẹt. Chàng cầm ô bỏ đi, trời rạng dần, trắng như màu bụng cá.
Nàng trằn trọc không ngủ được. Một hòn đá rất nặng đang đè trong lòng nàng, nhưng tai nàng chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của chàng. Cảm giác khi ngón tay và đầu lưỡi chàng ấn trên người nàng còn vương mãi không tan.