Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 765: Thiên Hoang Đế Tử (thượng)



Bởi vì biểu hiện hai cuộc chiến trước nên đa số người đứng xem ủng hộ Lục Nguyên.
- Không chừng Lục Nguyên sẽ sáng tạo kỳ tích.
- Nếu là tình huống khác có lẽ Lục Nguyên sẽ sáng tạo kỳ tích, nhưng lần này thì khác. Hoang áp chế kiếm là chân lý kỷ nguyên. Nếu chân lý bị đánh vỡ thì không còn là chân lý.
Hiển nhiên bây giờ không có ai coi trọng Lục Nguyên, bao gồm cả Pháp Thánh Đế Tử.
Trên khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Vân Tụ Tuyết thoáng qua nét lo lắng.
Gia chủ người Nghiêm gia Nghiêm Cảm Tiếu thầm nhủ, sớm biết Thiên Hoang Đế Tử sẽ tới thì không cần để Nghiêm Thiên Pháp lên. Nhưng nói đi phải nói lại, ai mà ngờ Nghiêm Thiên Pháp thua trong tay Lục Nguyên chứ. Nhưng bây giờ tất cả đã kết thúc, bởi vì Thiên Hoang Đế Tử đến rồi, Thiên Hoang Đế Tử thắng Lục Nguyên là chân lý thế gian.
Chạna lý không tha nghi ngờ.
- Ha ha ha ha!
Trong không khí vô cùng nặng nề, Lục Nguyên bỗng cất tiếng cười to.
Hắn chỉ trên đỉnh đầu Thiên Hoang Đế Tử, nói:
- Thiên Hoang Đế Tử, ngươi nói ba mươi chiêu đánh bại ta hả? Thật buồn cười, nói mạnh miệng như vậy thì ta cũng đến một câu, trong vòng ba chiêu ta sẽ đánh bại ngươi, tuyệt đối không để ngươi chống qua ba chiêu!
Cuồng vọng! Hiện nay Lục Nguyên cực kỳ cuồng vọng.
Thiên Hoang Đế Tử dám nói thắng Lục Nguyên trong ba mươi chiêu là bởi vì pháp lực của gã cao hơn hắn, lại có chân lý hoang khắc chế kiếm.
Còn Lục Nguyên thì sao? Hắn dựa vào cái gì dám nói câu này? Quá nực cười. Bây giờ một số người ủng hộ Lục Nguyên cũng cho rằng hắn đang nói khoác.
Nhưng Lục Nguyên không có hứng thú giải thích, nói nhiều làm gì? Để mình triệt để ba chiêu đánh bại Thiên Hoang Đế Tử là được, trận chiến này đánh hơi lâu, mình hơi ghét rồi, tốc chiến tốc thắng thôi, dùng tốc độ cuối cùng đánh bại Thiên Hoang Đế Tử.
- Nếu ngươi không tin trong ba chiêu ta đánh bại ngươi vậy hãy xem đây!
Lục Nguyên nhìn lên trời, bỗng bay lên, vọt hướng Thiên Hoang Đế Tử cao một vạn trượng.
Thiên Hoang Đế Tử nhìn Lục Nguyên bay lên cao thì thầm mừng, hồng hoang vân của gã vốn chỉ để dùng bao phủ Lục Nguyên, làm hắn khó chịu. Bây giờ tốt lắm, Lục Nguyên bay vào trong hồng hoang vân của gã, thế thì áp lực hướng hắn sẽ càng lớn, hắn sẽ thua nhanh hơn. Lục Nguyên, là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cứ vào.
Lục Nguyên lao vào trong hồng hoang vân, tùy tiện thi triển ra một chiêu Bách Chỉ Kiếm. Khoảnh khắc chiêu Bách Chỉ Kiếm đánh ra mấy trăm kiếm khí đánh loạn phong vân. Phút chốc gió mây loạn, hồng hoang vân cũng một mảnh hỗn loạn.
Thiên Hoang Đế Tử dễ dàng ngăn cản mấy trăm kiếm khí đến trước mắt, dù bốn phía rối loạn nhưng gã không chút quan tâm.
Gã nói:
- Lục Nguyên, nếu ngươi chỉ có mấy bản lĩnh này thì hãy ngoan ngoãn chịu thua đi!
- Phải không?
Lục Nguyên ra chiêu thứ hai, mang theo giảo động phong vân kiếm chém tới.
Thiên Hoang Đế Tử vác lên thiên hoang đao nghênh đón. Thiên hoang đao của gã so với đại hoang đao bình thường thì lợi hại rất nhiều, bên trong có hoang khí đậm đặc, khắc chế kiếm tu khá lợi hại. Hai người va chạm, nhưng khoảnh khắc một kiếm của Lục Nguyên khiến Thiên Hoang Đế Tử không đỡ kịp, hắn vọt vào trước mặt gã. Thiên Hoang Đế Tử muốn biến chiêu, lấy khí hồng hoang chắn, nhưng chớp mắt khí hồng hoang bị kiếm khí của Lục Nguyên xuyên qua. Sao có thể! Thiên Hoang Đế Tử không có cả cơ hội phản ứng liền bị Lục Nguyên một kiếm đâm xuyên.
Thật ra nói là xuyên, mới rồi Thiên Hoang Đế Tử đã bị Lục Nguyên dùng kiếm kỹ không kịp đề phòng lấy khí hồng hoang chắn, tình huống bình thường không thành vấn đề nhưng tiếc rằng đây không phải tình hình bình thường. Mới rồi Lục Nguyên dùng một ít kiếm khắc hong, Thiên Hoang Đế Tử không cảm giác được kiếm khắc hoang thì đã bị trọng thương rồi.
Lục Nguyên lần thứ hai đánh ra kiếm thứ ba, nhát kiếm này tuyệt đối kỹ xảo, tiểu nhân quả, luân hồi, âm dương, không gian, tất cả kết hợp một chỗ còn mang theo tác dụng kiếm khắc hoang nặng nề đâm hướng Thiên Hoang Đế Tử. Khoảnh khắc lần thứ hai xuyên qua người Thiên Hoang Đế Tử, máu bắn tung tóe.
Bây gờ thực lực của Lục Nguyên là hỗn động cảnh bát tầng, đối phó thái cổ văn minh hỗn động cảnh thập tầng chỉ dùng một chút kiếm khắc hoang là được, đơn giản gọn lẹ. Thiên Hoang Đế Tử không phát hiện ra kiếm khắc hoang.
Nơi này quá trống trải, nhiều chú ý, vậy nên Lục Nguyên mới xông vào hồng hoang vân đánh. Hồng hoang vân che đi tầm mắt, hơn nữa chiêu thứ nhất là trăm chỉ kiếm, cùng lúc mấy trăm kiếm khí đánh loạn phong vân, chân chính giải quyết Thiên Hoang Đế Tử chỉ cần hai chiêu thôi. Tất nhiên đây vẫn là vì che tầm mắt, khiến Thiên Hoang Đế Tử không hề phát hiện kiếm khắc hoang.
Nếu là chân chính liều mạng, không có người bên cạnh quan sát, Lục Nguyên có thể khẳng định rằng một chiêu là đánh chết ngay Thiên Hoang Đế Tử.
Ba chiêu vừa ra, Thiên Hoang Đế Tử đã bại.
Cho nên nói trong bốn người vô dụng nhất là Thiên Hoang Đế Tử hùng hổ nhất, cho rằng có thể thắng mình, không quá bận tâm người này. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Bên cạnh Thiên Đoạn phong có rất nhiều người đang nhìn lên trời.
Bầu trời tình huống khá là hỗn loạn, vốn hồng hoang vân che tầm mắt, che thần niệm, sau đó hồng hoang vân loạn, càng như vậy càng cho rằng không trong chốc lát Lục Nguyên sẽ ngã xuống, dù sao hồng hoang khắc chế kiếm không phải giả, đó là chân lý tuyệt đối khắcchees. Lục Nguyên ở trên Thiên Đoạn phong đánh không có một chút cơ may thắng, huống chi hắn làm bậy xông vào hồng hoang vân chứ?
Trong chớp mắt, một bóng người từ hồng hoang vân rơi xuống.
Chắc là Lục Nguyên rồi.
Không đúng! Người đó sao lại mặc áo đen?
Lục Nguyên luôn mặc áo xanh mà, hơn nữa cuộc chiến trước áo xanh rách nát.
Áo trắng chắc là y phục của thái cổ văn minh, vì màu đại hoang là đen, hồng hoang là màu đến đen.
Rớt xuống không ngờ chính là Thiên Hoang Đế Tử.
Chăc là không phải rớt đâu, không chừng Thiên Hoang Đế Tử tự bay xuống, nhưng thấy tư thế sao giống rơi xuống quá.
*Bùm!*
Thân hình Thiên Hoang Đế Tử năng nề đập xuống Thiên Đoạn phong, phun ra búng máu, biểu tình cực kỳ chật vật, trên người vài miệng vết thương rất sâu, hiển nhiên trọng thương. Có chuyện gì vậy? Thiên Hoang Đế Tử thua? Sao Thiên Hoang Đế Tử thua được? Chân lý thế giới là hoang khắc kiếm, sao bây giờ Thiên Hoang Đế Tử pháp lực cao hơn mà thua?
Đừng nói là người đứng xem, chính Thiên Hoang Đế Tử cũng lấy làm khó hiểu.
Sao tự dưng mình thua?
Sao mình thua người dùng kiếm cấp thấp hơn bản thân?
Đây là sao?
Cảm giác đầu đớn xộc lên óc, nhưng Thiên Hoang Đế Tử mặc kệ nó, gã không hiểu vì sao mình thua, sao trong ba chiêu đã thua. Nếu gã biết Lục Nguyên chân chính chỉ một chiêu liền giết được gã thì chắc càng ói máu.
Hồng hoang vân nhanh chóng thu nhỏ, Lục Nguyên không trực tiếp lấy kiếm khắc hoang thu mà thu hồng hoang vào kiếm chi không gian của mình. Không gian vốn là có thể chứa vạn vật, trải qua một kích do kiếm khắc hoang luyện hóa, những người khác sẽ không phát hiện. Trên bầu trời lập tức trong sáng, áo xanh hiện từ trên tời rơi xuống.
Lục Nguyên đáp xuống bên cạnh Thiên Hoang Đế Tử, Dưỡng Ngô tiên kiếm lấp lóe tia sáng lạnh.
- Thiên Hoang Đế Tử, xem ra ngươi đã thua, ba chiêu liền thua trong tay ta.
Ba chiêu, chỉ dùng ba chiêu, đây là việc khiến người không thể tin.
Chương trước Chương tiếp
Loading...