Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 741: Nghiêm gia (thượng)
Lục đại gia tộc đều không giống bình thường, như sáu cây cột chống trời chống đỡ thế giới pháp cổ văn minh to lớn, vô thượng uy nghiêm.
Bình thường tranh chấp bên ngoài không cần pháp cổ văn minh Vương Lưu Vân gia ra mặt, lục đại gia tộc đủ dùng rồi.
Người Nghiêm gia chính là một trong lục đại gia tộc, hơn nữa có thực lực hàng đầu.
Cửa phủ Nghiêm phủ rộng ba ngàn trượng, cao một vạn trượng, đó là cửa phu to cỡ nào. Bên trên hai chữ Nghiêm phủ càng hiện hết ảo diệu, dù hai chữ ở tấm biển mà như tùy thời nhảy ra công kích kẻ địch, người Nghiêm gia ngay cả tấm biển cũng không tầm thường.
Nghiêm phủ to lớn khó mà tưởng tượng, nói đơn giản là một Nghiêm phủ đặt ở ngoại vực thì to cỡ mấy quốc gia.
Có lẽ ngươi khó thể tưởng tượng một trạch phủ mà to đến vài quốc gia, nhưng sự thật đúng là vậy.
Bên trong Nghiêm phủ, nhị gia chủ của Nghiêm phủ là Nghiêm Cảm Đương, người này mặt chữ điện, mày rậm tai to, không giận mà uy, trên người tỏa ra khí thế như thần phật tiên, đang chắp tay sau lưng đứng. Đến thế giới cảnh, hình thái sinh mệnh biến hóa từ bản chất, khi đó con người tục xưng là thần, phật, tiên.
Trước mặt nhị gia chủ Nghiêm Cảm Đương đứng một người, người này mặt trắng không râu, hết sức mềm nhẹ, chính là một trong phụ tá của người Nghiêm gia, tên là Âm Thảm Tu.
Âm Thảm Tu nói:
- Nhìn từ mỗi góc độ, cơ bản nhận định tam công tử ở trong tay Lục Nguyên, hắn thừa nhận giết Nghiêm Hạc và Thất Hoang Thủy, hơn nữa tam công tử đích thực có xung đột với Lục Nguyên. Ta lợi dụng thủ đoạn điều tra một ít từ kính thuật.
- Vậy sao?
Nhị gia chủ người Nghiêm gia Nghiêm Cảm Đương quát lạnh một tiếng:
- Giỏi, có gan lắm, dám giết Hạc nhi của ta! Lục Nguyên, ta muốn ngươi chết trong pháp cổ thế giới!
Âm Thảm Tu trầm giọng nói:
- Muốn giết Lục Nguyên cũng không dễ, Hoàng Thánh Đế Tử và Pháp Thánh Đế Tử từng đụng độ một lần chính là vì cứu Lục Nguyên. Nếu Pháp Tiêu Đế Tử muốn ngăn cản thì e rằng người Nghiêm gia chúng ta giết Lục Nguyên không phải chuyện dễ.
Nghiêm Cảm Đương ngây ra, bây giờ Pháp Thánh Đế Tử ở tại pháp cổ thế giới như mặt trời ban trưa, nắm quyền to trong tay.
- Thù của Hạc nhi ta không thể không báo, nhưng đừng quên tam đế tử hoàng đế tử, vốn chúng ta là ủng hộ Pháp Hoàng Đế Tử.
Pháp cổ thế giới ba đế tử xếp hàng đầu chính là gã nhất đế tử, gã nhị Pháp Thánh Đế Tử và gã tam Pháp Hoàng Đế Tử. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lão nhất đế tử tập trung nghiên cứu vô thượng thiên đào, hơn nữa đã vào cấp bậc phó chủ văn minh, là kẻ tu luyện cuồng, không chút hứng thú với quyền thế.
Chân chính nắm quyền to ở trong tay gã nhị Pháp Thánh Đế Tử và gã tam Pháp Hoàng Đế Tử.
Hai người này cũng là đấu đến đấu đi.
Nhị gia chủ Nghiêm Cảm Đương quát dài nói:
- Ta không tin ở đại bàn pháp cổ thế giới chúng ta không giết chết được một Lục Nguyên bình thường!
Lúc này, bên cạnh pháp cổ chi hà.
Lục Nguyên đang tu hành.
Pháp cổ chi hà đúng là tu hành tốt lắm, nhưng muốn tiến vào trong pháp cổ chi hà mộc thân không phải chuyện dễ.
Qua một ngày rồi mà Lục Nguyên không ngộ được cả một pháp thuật, một thiên địa pháp tắc.
Cái này đúng là kinh người.
Bây giờ bên cạnh pháp cổ chi hà, pháp thuật thủy cuồn cuộn chảy là vô cùng cửu uẩn bên trong, dưới tình huống này muốn hiểu ra pháp thuật thật tình không phải chuyện gì khó cả.
Lúc này, trên hắn hai vị, Thượng Quan Đình quát dài:
- Pháp thuật thế giới cấp, thành!
Theo tiếng quát dài, ngón tay gã dường như uẩn chứa bão tố cấp thế giới, dường như là một phong hệ pháp thuật thế giới, cực kỳ siêu. Cùng lúc đó, xếp ở vị trí thứ ba, hỗn động cảnh, đỉnh đầu người thanh niên tóc trắng xuất hiện một tấm thượng cổ phù chú, hiển nhiên là hiểu ra một thiên địa pháp tắc.
Nói trắng ra là tất cả chiêu thức, pháp thuật đều là biểu hiện bên ngoài thiên địa pháp tắc.
Đối mặt pháp cổ chi hà vô tận pháp thuật phản thôi thiên địa pháp tắc cũng là bình thường.
Giống như Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm của Lục Nguyên phản thôi ra hai kiếm ý phong vân, tức là hai thiên địa pháp tắc phong vân, cơ bản là thế.
Giản Độc Tâm xếp ở hàng tám cũng ngộ ra một pháp thuật cấp thế giới.
Không sai, pháp cổ chi hà chính là đáng sợ như vậy.
Dễ dàng ngộ pháp thuật cấp thế giới, thậm chí là thiên địa pháp tắc.
Đương nhiên càng tới hàng đầu vị trí càng tốt, dù sao nước sông là từ trên cao chảy xuống, càng ở mặt sau vị trí càng tệ.
Bây giờ trong mười người, kẻ duy nhất không ngộ một pháp thuật hay thiên địa pháp tắc chỉ có một mình Lục Nguyên.
Lục Nguyên phát hiện thiên phú pháp thuật của mình tệ hết sức, hoàn cảnh tốt như pháp cổ chi hà mà không ngộ được gì cả, xem như sáng tạo kỷ lục rồi.
Ngày thứ hai, Lục Nguyên đã hiểu thiên phú pháp thuật của mình quá kém, cho nên không nghĩ pháp thuật nữa mà muốn thông qua pháp thuật ngộ thiên địa pháp tắc. Nhưng thiên phú pháp thuật kém cỏi ngăn cản Lục Nguyên, khiến ngày thứ hai hắn vẫn không hiểu ra bất cứ thiên địa pháp tắc nào.
Ngày thứ ba, Lục Nguyên vẫn không hiểu ra một pháp thuật hay thiên địa pháp tắc.
Ngày thứ tư, vẫn như cũ.
Mười lăm ngày đầu một tháng là pháp thuật thủy, kết quả bị Lục Nguyên lãng phí hết bốn ngày.
Lục Nguyên lần thứ hai chứng minh thiên phú của mình kém đến không thể tưởng tượng.
Thiên phú pháp thuật dù là kém thì cũng kém ra phong cách riêng.
Giản Độc Tâm, Giản Trường Không nhìn nhau cười.
Giản Độc Tâm nhân lúc tu hành rảnh rỗi cười nói:
- Vốn cho rằng vị trí thứ tám của ta không tốt, bây giờ xem ra là vị thứ bảy.
Nói vậy là cũng có lý do, Lục Nguyên không ngộ được gì hết, không thể từ nước sông hấp thu bất cứ thứ gì, tương đương nước sông trực tiếp chảy đến chỗ gã, thì chẳng phải là vị trí thứ bảy sao?
Giản Trường Không cũng cười ha hả nói:
- Đúng vậy, lúc trước không ngờ có người thiên phú pháp thuật kém đến trình độ này, đúng là xưa nay chưa từng có.
Rõ ràng là tát mặt Lục Nguyên, bất đắc dĩ lần này hắn hiểu thiên phú của mình cực kỳ kém coi, chỉ đành câm nín.
Ngày thứ năm đã đến mình không làm được gì hết, bỏ qua mười lăm ngày đầu sao? Đây chính là cơ hội tu hành cực kỳ hiếm có.
Không, mình không cam tâm!
Không cam tâm vậy phải cố gắng anh dũng chiến đấu, chăm chỉ tu hành.
Trước mắt pháp thuật thủy chảy qua. Pháp thuật rốt cuộc là gì? Kiếm thuật lại là cái gì?
Đúng rồi, mình chơi kiếm thuật lâu như vậy, rốt cuộc kiếm thuật là gì chứ?
Trong đầu hắn hiện ra vô số kiếm pháp, đều là kiếm pháp từng học. Bắt đầu từ Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, đến Triêu Dương Nhất Khí Kiếm, rồi Bách Biến Thiên Huyễn Vân Vụ một ngàn ba trăm kiếm, Âm Ngưng Tứ Quý Kiếm, Dưỡng Ngô kiếm pháp, Hi Di kiếm pháp, Không Chi kiếm pháp, Phản Loạn kiếm pháp, Nhất Tự Điện kiếm pháp, Tác Tự Điện kiếm pháp, vân vân.
Hình hình sắc sắc kiếm pháp bắt đầu tiến vào đầu hắn.
Vô số kiếm chiêu ở trong đầu chìm nổi, trong quá trình những kiếm chiêu dần quy nhất, dường như biến thành một văn tự.
Văn tự bắt đầu thì hơi mơ hồ, nhưng nhiều kiếm chiêu quy nhất thì biến ngày càng rõ ràng.
Ngày thứ năm trôi qua, thứ sáu đi tới, thứ bảy đi qua.
Ngày thứ tám đến.
'Đạo'!
Bình thường tranh chấp bên ngoài không cần pháp cổ văn minh Vương Lưu Vân gia ra mặt, lục đại gia tộc đủ dùng rồi.
Người Nghiêm gia chính là một trong lục đại gia tộc, hơn nữa có thực lực hàng đầu.
Cửa phủ Nghiêm phủ rộng ba ngàn trượng, cao một vạn trượng, đó là cửa phu to cỡ nào. Bên trên hai chữ Nghiêm phủ càng hiện hết ảo diệu, dù hai chữ ở tấm biển mà như tùy thời nhảy ra công kích kẻ địch, người Nghiêm gia ngay cả tấm biển cũng không tầm thường.
Nghiêm phủ to lớn khó mà tưởng tượng, nói đơn giản là một Nghiêm phủ đặt ở ngoại vực thì to cỡ mấy quốc gia.
Có lẽ ngươi khó thể tưởng tượng một trạch phủ mà to đến vài quốc gia, nhưng sự thật đúng là vậy.
Bên trong Nghiêm phủ, nhị gia chủ của Nghiêm phủ là Nghiêm Cảm Đương, người này mặt chữ điện, mày rậm tai to, không giận mà uy, trên người tỏa ra khí thế như thần phật tiên, đang chắp tay sau lưng đứng. Đến thế giới cảnh, hình thái sinh mệnh biến hóa từ bản chất, khi đó con người tục xưng là thần, phật, tiên.
Trước mặt nhị gia chủ Nghiêm Cảm Đương đứng một người, người này mặt trắng không râu, hết sức mềm nhẹ, chính là một trong phụ tá của người Nghiêm gia, tên là Âm Thảm Tu.
Âm Thảm Tu nói:
- Nhìn từ mỗi góc độ, cơ bản nhận định tam công tử ở trong tay Lục Nguyên, hắn thừa nhận giết Nghiêm Hạc và Thất Hoang Thủy, hơn nữa tam công tử đích thực có xung đột với Lục Nguyên. Ta lợi dụng thủ đoạn điều tra một ít từ kính thuật.
- Vậy sao?
Nhị gia chủ người Nghiêm gia Nghiêm Cảm Đương quát lạnh một tiếng:
- Giỏi, có gan lắm, dám giết Hạc nhi của ta! Lục Nguyên, ta muốn ngươi chết trong pháp cổ thế giới!
Âm Thảm Tu trầm giọng nói:
- Muốn giết Lục Nguyên cũng không dễ, Hoàng Thánh Đế Tử và Pháp Thánh Đế Tử từng đụng độ một lần chính là vì cứu Lục Nguyên. Nếu Pháp Tiêu Đế Tử muốn ngăn cản thì e rằng người Nghiêm gia chúng ta giết Lục Nguyên không phải chuyện dễ.
Nghiêm Cảm Đương ngây ra, bây giờ Pháp Thánh Đế Tử ở tại pháp cổ thế giới như mặt trời ban trưa, nắm quyền to trong tay.
- Thù của Hạc nhi ta không thể không báo, nhưng đừng quên tam đế tử hoàng đế tử, vốn chúng ta là ủng hộ Pháp Hoàng Đế Tử.
Pháp cổ thế giới ba đế tử xếp hàng đầu chính là gã nhất đế tử, gã nhị Pháp Thánh Đế Tử và gã tam Pháp Hoàng Đế Tử. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lão nhất đế tử tập trung nghiên cứu vô thượng thiên đào, hơn nữa đã vào cấp bậc phó chủ văn minh, là kẻ tu luyện cuồng, không chút hứng thú với quyền thế.
Chân chính nắm quyền to ở trong tay gã nhị Pháp Thánh Đế Tử và gã tam Pháp Hoàng Đế Tử.
Hai người này cũng là đấu đến đấu đi.
Nhị gia chủ Nghiêm Cảm Đương quát dài nói:
- Ta không tin ở đại bàn pháp cổ thế giới chúng ta không giết chết được một Lục Nguyên bình thường!
Lúc này, bên cạnh pháp cổ chi hà.
Lục Nguyên đang tu hành.
Pháp cổ chi hà đúng là tu hành tốt lắm, nhưng muốn tiến vào trong pháp cổ chi hà mộc thân không phải chuyện dễ.
Qua một ngày rồi mà Lục Nguyên không ngộ được cả một pháp thuật, một thiên địa pháp tắc.
Cái này đúng là kinh người.
Bây giờ bên cạnh pháp cổ chi hà, pháp thuật thủy cuồn cuộn chảy là vô cùng cửu uẩn bên trong, dưới tình huống này muốn hiểu ra pháp thuật thật tình không phải chuyện gì khó cả.
Lúc này, trên hắn hai vị, Thượng Quan Đình quát dài:
- Pháp thuật thế giới cấp, thành!
Theo tiếng quát dài, ngón tay gã dường như uẩn chứa bão tố cấp thế giới, dường như là một phong hệ pháp thuật thế giới, cực kỳ siêu. Cùng lúc đó, xếp ở vị trí thứ ba, hỗn động cảnh, đỉnh đầu người thanh niên tóc trắng xuất hiện một tấm thượng cổ phù chú, hiển nhiên là hiểu ra một thiên địa pháp tắc.
Nói trắng ra là tất cả chiêu thức, pháp thuật đều là biểu hiện bên ngoài thiên địa pháp tắc.
Đối mặt pháp cổ chi hà vô tận pháp thuật phản thôi thiên địa pháp tắc cũng là bình thường.
Giống như Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm của Lục Nguyên phản thôi ra hai kiếm ý phong vân, tức là hai thiên địa pháp tắc phong vân, cơ bản là thế.
Giản Độc Tâm xếp ở hàng tám cũng ngộ ra một pháp thuật cấp thế giới.
Không sai, pháp cổ chi hà chính là đáng sợ như vậy.
Dễ dàng ngộ pháp thuật cấp thế giới, thậm chí là thiên địa pháp tắc.
Đương nhiên càng tới hàng đầu vị trí càng tốt, dù sao nước sông là từ trên cao chảy xuống, càng ở mặt sau vị trí càng tệ.
Bây giờ trong mười người, kẻ duy nhất không ngộ một pháp thuật hay thiên địa pháp tắc chỉ có một mình Lục Nguyên.
Lục Nguyên phát hiện thiên phú pháp thuật của mình tệ hết sức, hoàn cảnh tốt như pháp cổ chi hà mà không ngộ được gì cả, xem như sáng tạo kỷ lục rồi.
Ngày thứ hai, Lục Nguyên đã hiểu thiên phú pháp thuật của mình quá kém, cho nên không nghĩ pháp thuật nữa mà muốn thông qua pháp thuật ngộ thiên địa pháp tắc. Nhưng thiên phú pháp thuật kém cỏi ngăn cản Lục Nguyên, khiến ngày thứ hai hắn vẫn không hiểu ra bất cứ thiên địa pháp tắc nào.
Ngày thứ ba, Lục Nguyên vẫn không hiểu ra một pháp thuật hay thiên địa pháp tắc.
Ngày thứ tư, vẫn như cũ.
Mười lăm ngày đầu một tháng là pháp thuật thủy, kết quả bị Lục Nguyên lãng phí hết bốn ngày.
Lục Nguyên lần thứ hai chứng minh thiên phú của mình kém đến không thể tưởng tượng.
Thiên phú pháp thuật dù là kém thì cũng kém ra phong cách riêng.
Giản Độc Tâm, Giản Trường Không nhìn nhau cười.
Giản Độc Tâm nhân lúc tu hành rảnh rỗi cười nói:
- Vốn cho rằng vị trí thứ tám của ta không tốt, bây giờ xem ra là vị thứ bảy.
Nói vậy là cũng có lý do, Lục Nguyên không ngộ được gì hết, không thể từ nước sông hấp thu bất cứ thứ gì, tương đương nước sông trực tiếp chảy đến chỗ gã, thì chẳng phải là vị trí thứ bảy sao?
Giản Trường Không cũng cười ha hả nói:
- Đúng vậy, lúc trước không ngờ có người thiên phú pháp thuật kém đến trình độ này, đúng là xưa nay chưa từng có.
Rõ ràng là tát mặt Lục Nguyên, bất đắc dĩ lần này hắn hiểu thiên phú của mình cực kỳ kém coi, chỉ đành câm nín.
Ngày thứ năm đã đến mình không làm được gì hết, bỏ qua mười lăm ngày đầu sao? Đây chính là cơ hội tu hành cực kỳ hiếm có.
Không, mình không cam tâm!
Không cam tâm vậy phải cố gắng anh dũng chiến đấu, chăm chỉ tu hành.
Trước mắt pháp thuật thủy chảy qua. Pháp thuật rốt cuộc là gì? Kiếm thuật lại là cái gì?
Đúng rồi, mình chơi kiếm thuật lâu như vậy, rốt cuộc kiếm thuật là gì chứ?
Trong đầu hắn hiện ra vô số kiếm pháp, đều là kiếm pháp từng học. Bắt đầu từ Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, đến Triêu Dương Nhất Khí Kiếm, rồi Bách Biến Thiên Huyễn Vân Vụ một ngàn ba trăm kiếm, Âm Ngưng Tứ Quý Kiếm, Dưỡng Ngô kiếm pháp, Hi Di kiếm pháp, Không Chi kiếm pháp, Phản Loạn kiếm pháp, Nhất Tự Điện kiếm pháp, Tác Tự Điện kiếm pháp, vân vân.
Hình hình sắc sắc kiếm pháp bắt đầu tiến vào đầu hắn.
Vô số kiếm chiêu ở trong đầu chìm nổi, trong quá trình những kiếm chiêu dần quy nhất, dường như biến thành một văn tự.
Văn tự bắt đầu thì hơi mơ hồ, nhưng nhiều kiếm chiêu quy nhất thì biến ngày càng rõ ràng.
Ngày thứ năm trôi qua, thứ sáu đi tới, thứ bảy đi qua.
Ngày thứ tám đến.
'Đạo'!