Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 532: Giao đấu phân nhiệm vụ (thượng)
- Bây giờ xem ra đệ nhất cao thủ dưới hỗn động cảnh Kiếm Môn chúng ta không phải Hiên Viên Lệnh mà là Lục Nguyên.
- Lục Nguyên này quá hung tàn!
Giờ phút này có hai kiếm ảnh bay tới, vèo một tiếng xâm nhập vào lằn cách ly, chính là Chu Nộ Trì và Nhạc Sương. Hai người vốn ở Liệp Long Hải săn rồng, thực ra họ còn kém kim long phách, nhưng kim long bị môn hạ Hiên Viên chí tôn khống chế đâu tới phiên họ. Lần này nghe nói Lục Nguyên vượt lằn cách ly của môn hạ Hiên Viên chí tôn, lập tưqcs đến. Có lẽ họ đến không giúp ích được gì nhưng không tự chủ được đến, hy vọng tiểu sư đệ đừng xảy ra chuyện gì.
- Tiểu sư đệ, ngươi không sao chứ?
Chu Nộ Trì vừa dừng thượng cổ phù chú lập tức câm nín.
Chu Nộ Trì, Nhạc Sương cùng trông thấy áo xanh của tiểu sư đệ bị gió biển thổi bay phần phật, một người một kiếm đứng trên bầu trời. Mười sáu người môn hạ Hiên Viên chí tôn đứt tay mất máu té trên biển.
Đây là tình huống gì? Chu Nộ Trì, Nhạc Sương cùng ngây ngẩn, nửa ngày chưa kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì.
Họ bất giác dụi mắt.
Họ nghĩ đến rất nhiều tình huống nhưng không ngờ tiểu sư đệ một người đánh mười sáu người môn hạ Hiên Viên chí tôn bất tỉnh.
Môn hạ Thái Sử chí tôn trước giờ không có ai xuất sắc cả, Tần Sương Thành xem như nhị lưu thôi.
Thế mà giờ đây tiểu sư đệ đem một đám người mạnh nhất dưới hỗn động cảnh đánh ngã.
Tiểu sư đệ thật mạnh!
Môn hạ Thái Sử chí tôn rốt cuộc ra cường giả mạnh nhất dưới hỗn động cảnh Kiếm Môn!
Chu Nộ Trì, Nhạc Sương cùng sôi trào! Có tự kỷ! Tự hào! Hưng phấn! Sảng khoái! Sung sướng!
Các loại hưng phấn dung hợp một chỗ biến thành tiếng cười sang sảng.
- Ha ha ha ha!
Không biết tại sao khóe mắt ướt át, môn hạ Hiên Viên chí tôn đè đầu họ không biết bao nhiêu năm, họ luôn không biết nên làm sao. Đừng nói là tất cả người môn hạ Hiên Viên chí tôn, dù là một mình Diệp Cơ Pháp cũng đủ khiến họ bó tay, giờ rốt cuộc mối thù được tiểu sư đệ báo rồi.
Kiếm Môn, Vô Thượng Kiếm Đường.
Vô Thượng Kiếm Đường này đứng thẳng ở đỉnh núi cao nhất tinh thần, Kiếm phong.
Kiếm phong cao ngất đâm mây, như thần kiếm đâm phá khung trời.
Vô Thượng Kiếm Đường trang nghiêm túc mục, mang theo kiếm đạo uy nghiêm, kiếm đạo túc mục, kiếm đạo trầm tịch, kiếm đạo khởi nguyên, kiếm đạo nguy nga, kiếm đạo bất phàm.
Trong Vô Thượng Kiếm Đường, chín cửu đại chí tôn đang ở.
Hiên Viên chí tôn, Thượng Quan chí tôn, Đoan Mộc chí tôn, Đông Dã chí tôn, Công Dương chí tôn, Thái Sử chí tôn, Hạ Hầu chí tôn, Bách Lý chí tôn, tám vị chí tôn cùng tụ tập một chỗ. Tám vị chí tôn đều có mặt kỳ thực không phải bàn bạc chuyện lớn gì, chẳng qua là hội nghị thường kỳ trong Kiếm Môn mà thôi.
Kiếm Chủ bế quan, nói việc lớn giao cho tám chí tôn cai quản, hình thành hội nghị thường kỳ.
Nhưng dần dần thành chỗ phát ngôn của ba phe Hiên Viên chí tôn.
Hội nghị thường kỳ như vậy cơ bản toàn ngáp ngủ.
Thái Sử chí tôn cầm hồ lô rượu uống rượu. Hạ Hầu chí tôn nằm đó hình như đang ngủ, Bách Lý chí tôn nằm trên ghế bộ dạng lười biếng. Công Dương chí tôn, Đông Dã chí tôn phái trung lập xưa nay không quan tâm việc gì thì khòm lưng, mặc kệ đám Hiên Viên chí tôn muốn làm gì thì làm.
Hiên Viên chí tôn lạnh nhạt nhìn bên dưới, hội nghị thường kỳ bây giờ sớm là gã một lời đã định, đúng là tay nắm quyền to.
Đáng tiếc mặt trên còn có một Kiếm Chủ.
Vào lúc này, Thái Sử chí tôn bỗng nói:
- Ta cho rằng cách dựa theo công lao chia linh thạch đệ tử trung tâm hiện nay rất không ổn.
Hiên Viên chí tôn lạnh lùng cười nói:
- Thái Sử sư đệ, cái này có gì không ổn? Phân phối theo lao động rất bình thường, đây là loại bỏ tật lười của rất nhiều đệ tử trung tâm.
Thái Sử chí tôn cười khẩy nói:
- Hiên Viên Vọng, đừng nói vớ vẩn. Phân phối theo lao động là công bình, nhưng chỗ đệ tử của ta có được nhiệm vụ gì chứ? Nhiệm vụ có thể nhận cơ bản đều do Hiên Viên Lệnh phân cả.
Hiên Viên Vọng không có gì kích động, gã tay nắm quyền to, mọi thứ trong lòng bàn tay, cần gì kích động chứ?
- Kiếm Môn chúng ta phải vùng lên, cần càng nhiều người tài, do người tài chủ sự là quy tắc Kiếm Chủ định. Như vậy đi, thái Sử sư đệ, đệ tử trung tâm môn hạ của ngươi và đệ tử trung tâm môn hạ của ta so tài một phen, nếu đệ tử trung tâm đệ tử môn hạ của ngươi thắng thì việc chia nhiệm vụ sẽ giao cho đệ tử trung tâm của ngươi, thế nào hả?
Hiên Viên Vọng nhìn Thái Sử chí tôn, hoàn toàn là tát mặt. Mọi người đều biết đám Tần Sương Thành môn hạ Thái Sử chí tôn chỉ là hạng nhị lưu, đụng phải Hiên Viên Lệnh chống đỡ được ba chiêu đã không tệ.
Cố tình do người tài làm chủ sự là quy tắc Kiếm Chủ định. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Cho dù Thái Sử Không có bực mình hơn chỉ đành bất đặc dĩ.
Nhân tiện nhắc tới, quyền biểu quyết trong hội nghị thường kỳ Thái Sử Không chỉ có nửa vé, bởi vì gã bị tiên cổ văn minh chế tài.
Lúc này có hai thần thức truyền vào trong Vô Thượng Kiếm Đường. Loại thần thức truyền tấn này hoàn toàn lấy thần thức truyền đi, so với phi kiếm truyền thư tiện hơn nhiều, sẽ không bị người khác lấy ra. Loại thần tấn truyền thức này sẽ thiết định một thần thức tần suất, còn có thần thức tỏa, chỉ người nhận mới biết được thần thức tần suất và chìa khó thần thức.
Hai thần thức truyền tấn thẳng hướng Hiên Viên chí tôn, Thái Sử chí tôn. Hai người cùng tiếp nhận thần thức, đọc xong rồi sắc mặt biến đổi.
Sáu vị chí tôn ngây ra, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Họ mới nghĩ thế thì lại có sáu thần thức truyền vào Vô Thượng Kiếm Đường, sáu vị chí tôn nhận lấy thần thức, đọc xong rồi dù là ai cũng biến sắc mặt.
Sáu chí tôn dù có tài trí cao thâm, kiến thức rộng cỡ nào, trải qua sóng gió nhiều bao nhiêu.
Nhưng họ không ngờ sẽ có chuyện như vậy.
Người mới môn hạ Thái Sử chí tôn Lục Nguyên lấy một đấu mười sáu, trong đó bao gồm bốn cao thủ đại đạo cảnh thập tầng là Hiên Viên Lệnh, Diệp Cơ Pháp, Độc Cô Hạo, Thượng Quan Sát thế mà Lục Nguyên vẫn thắng.
Các chí tôn có mặt thật ra đều biết Lục Nguyên tiềm lực thâm sâu, nhưng không ngờ hắn tiến bộ nhanh như vậy.
Nhanh thế mà đã đánh bại Hiên Viên Lệnh, Diệp Cơ Pháp, Độc Cô Hạo, Thượng Quan Sát liên hợp lại, thiên phú kiếm đạo của tiểu tử này e rằng hơn cả trước kia đoán rất là nhiều.
Quan trọng nhất là bây giờ đệ nhất cao thủ dưới hỗn động cảnh không phải Hiên Viên Lệnh nữa mà là Lục Nguyên.
Đang khi mấy vị chí tôn thất thần thì Thái Sử Không cười ha hả nói:
- Hiên Viên Vọng, mới rồi ngươi nói muốn đệ tử trung tâm của ngươi đấu với môn hạ đệ tử trung tâm của ta một phen hả? Ai thắng là giao việc phân nhiệm vụ cho người đo đúng không? Việc này ta chấp nhận, khi nào bắt đầu ta tùy theo.
Thái Sử Không đang tát ngược lại mặt Hiên Viên Vọng, cắn chặt không nhả, không nhân dịp đánh ngược lại thì thật có lỗi.
Thái Sử Không bây giờ cực kỳ đắc ý, mình đã thu được một đồ đệ tốt.
Nhưng Thái Sử Không cũng lấy làm kỳ, thực lực hiện tại của Lục Nguyên, tiềm lực như vậy mà không nằm trong bất cứ kiếm đạo bát cực.
- Lục Nguyên này quá hung tàn!
Giờ phút này có hai kiếm ảnh bay tới, vèo một tiếng xâm nhập vào lằn cách ly, chính là Chu Nộ Trì và Nhạc Sương. Hai người vốn ở Liệp Long Hải săn rồng, thực ra họ còn kém kim long phách, nhưng kim long bị môn hạ Hiên Viên chí tôn khống chế đâu tới phiên họ. Lần này nghe nói Lục Nguyên vượt lằn cách ly của môn hạ Hiên Viên chí tôn, lập tưqcs đến. Có lẽ họ đến không giúp ích được gì nhưng không tự chủ được đến, hy vọng tiểu sư đệ đừng xảy ra chuyện gì.
- Tiểu sư đệ, ngươi không sao chứ?
Chu Nộ Trì vừa dừng thượng cổ phù chú lập tức câm nín.
Chu Nộ Trì, Nhạc Sương cùng trông thấy áo xanh của tiểu sư đệ bị gió biển thổi bay phần phật, một người một kiếm đứng trên bầu trời. Mười sáu người môn hạ Hiên Viên chí tôn đứt tay mất máu té trên biển.
Đây là tình huống gì? Chu Nộ Trì, Nhạc Sương cùng ngây ngẩn, nửa ngày chưa kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì.
Họ bất giác dụi mắt.
Họ nghĩ đến rất nhiều tình huống nhưng không ngờ tiểu sư đệ một người đánh mười sáu người môn hạ Hiên Viên chí tôn bất tỉnh.
Môn hạ Thái Sử chí tôn trước giờ không có ai xuất sắc cả, Tần Sương Thành xem như nhị lưu thôi.
Thế mà giờ đây tiểu sư đệ đem một đám người mạnh nhất dưới hỗn động cảnh đánh ngã.
Tiểu sư đệ thật mạnh!
Môn hạ Thái Sử chí tôn rốt cuộc ra cường giả mạnh nhất dưới hỗn động cảnh Kiếm Môn!
Chu Nộ Trì, Nhạc Sương cùng sôi trào! Có tự kỷ! Tự hào! Hưng phấn! Sảng khoái! Sung sướng!
Các loại hưng phấn dung hợp một chỗ biến thành tiếng cười sang sảng.
- Ha ha ha ha!
Không biết tại sao khóe mắt ướt át, môn hạ Hiên Viên chí tôn đè đầu họ không biết bao nhiêu năm, họ luôn không biết nên làm sao. Đừng nói là tất cả người môn hạ Hiên Viên chí tôn, dù là một mình Diệp Cơ Pháp cũng đủ khiến họ bó tay, giờ rốt cuộc mối thù được tiểu sư đệ báo rồi.
Kiếm Môn, Vô Thượng Kiếm Đường.
Vô Thượng Kiếm Đường này đứng thẳng ở đỉnh núi cao nhất tinh thần, Kiếm phong.
Kiếm phong cao ngất đâm mây, như thần kiếm đâm phá khung trời.
Vô Thượng Kiếm Đường trang nghiêm túc mục, mang theo kiếm đạo uy nghiêm, kiếm đạo túc mục, kiếm đạo trầm tịch, kiếm đạo khởi nguyên, kiếm đạo nguy nga, kiếm đạo bất phàm.
Trong Vô Thượng Kiếm Đường, chín cửu đại chí tôn đang ở.
Hiên Viên chí tôn, Thượng Quan chí tôn, Đoan Mộc chí tôn, Đông Dã chí tôn, Công Dương chí tôn, Thái Sử chí tôn, Hạ Hầu chí tôn, Bách Lý chí tôn, tám vị chí tôn cùng tụ tập một chỗ. Tám vị chí tôn đều có mặt kỳ thực không phải bàn bạc chuyện lớn gì, chẳng qua là hội nghị thường kỳ trong Kiếm Môn mà thôi.
Kiếm Chủ bế quan, nói việc lớn giao cho tám chí tôn cai quản, hình thành hội nghị thường kỳ.
Nhưng dần dần thành chỗ phát ngôn của ba phe Hiên Viên chí tôn.
Hội nghị thường kỳ như vậy cơ bản toàn ngáp ngủ.
Thái Sử chí tôn cầm hồ lô rượu uống rượu. Hạ Hầu chí tôn nằm đó hình như đang ngủ, Bách Lý chí tôn nằm trên ghế bộ dạng lười biếng. Công Dương chí tôn, Đông Dã chí tôn phái trung lập xưa nay không quan tâm việc gì thì khòm lưng, mặc kệ đám Hiên Viên chí tôn muốn làm gì thì làm.
Hiên Viên chí tôn lạnh nhạt nhìn bên dưới, hội nghị thường kỳ bây giờ sớm là gã một lời đã định, đúng là tay nắm quyền to.
Đáng tiếc mặt trên còn có một Kiếm Chủ.
Vào lúc này, Thái Sử chí tôn bỗng nói:
- Ta cho rằng cách dựa theo công lao chia linh thạch đệ tử trung tâm hiện nay rất không ổn.
Hiên Viên chí tôn lạnh lùng cười nói:
- Thái Sử sư đệ, cái này có gì không ổn? Phân phối theo lao động rất bình thường, đây là loại bỏ tật lười của rất nhiều đệ tử trung tâm.
Thái Sử chí tôn cười khẩy nói:
- Hiên Viên Vọng, đừng nói vớ vẩn. Phân phối theo lao động là công bình, nhưng chỗ đệ tử của ta có được nhiệm vụ gì chứ? Nhiệm vụ có thể nhận cơ bản đều do Hiên Viên Lệnh phân cả.
Hiên Viên Vọng không có gì kích động, gã tay nắm quyền to, mọi thứ trong lòng bàn tay, cần gì kích động chứ?
- Kiếm Môn chúng ta phải vùng lên, cần càng nhiều người tài, do người tài chủ sự là quy tắc Kiếm Chủ định. Như vậy đi, thái Sử sư đệ, đệ tử trung tâm môn hạ của ngươi và đệ tử trung tâm môn hạ của ta so tài một phen, nếu đệ tử trung tâm đệ tử môn hạ của ngươi thắng thì việc chia nhiệm vụ sẽ giao cho đệ tử trung tâm của ngươi, thế nào hả?
Hiên Viên Vọng nhìn Thái Sử chí tôn, hoàn toàn là tát mặt. Mọi người đều biết đám Tần Sương Thành môn hạ Thái Sử chí tôn chỉ là hạng nhị lưu, đụng phải Hiên Viên Lệnh chống đỡ được ba chiêu đã không tệ.
Cố tình do người tài làm chủ sự là quy tắc Kiếm Chủ định. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Cho dù Thái Sử Không có bực mình hơn chỉ đành bất đặc dĩ.
Nhân tiện nhắc tới, quyền biểu quyết trong hội nghị thường kỳ Thái Sử Không chỉ có nửa vé, bởi vì gã bị tiên cổ văn minh chế tài.
Lúc này có hai thần thức truyền vào trong Vô Thượng Kiếm Đường. Loại thần thức truyền tấn này hoàn toàn lấy thần thức truyền đi, so với phi kiếm truyền thư tiện hơn nhiều, sẽ không bị người khác lấy ra. Loại thần tấn truyền thức này sẽ thiết định một thần thức tần suất, còn có thần thức tỏa, chỉ người nhận mới biết được thần thức tần suất và chìa khó thần thức.
Hai thần thức truyền tấn thẳng hướng Hiên Viên chí tôn, Thái Sử chí tôn. Hai người cùng tiếp nhận thần thức, đọc xong rồi sắc mặt biến đổi.
Sáu vị chí tôn ngây ra, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Họ mới nghĩ thế thì lại có sáu thần thức truyền vào Vô Thượng Kiếm Đường, sáu vị chí tôn nhận lấy thần thức, đọc xong rồi dù là ai cũng biến sắc mặt.
Sáu chí tôn dù có tài trí cao thâm, kiến thức rộng cỡ nào, trải qua sóng gió nhiều bao nhiêu.
Nhưng họ không ngờ sẽ có chuyện như vậy.
Người mới môn hạ Thái Sử chí tôn Lục Nguyên lấy một đấu mười sáu, trong đó bao gồm bốn cao thủ đại đạo cảnh thập tầng là Hiên Viên Lệnh, Diệp Cơ Pháp, Độc Cô Hạo, Thượng Quan Sát thế mà Lục Nguyên vẫn thắng.
Các chí tôn có mặt thật ra đều biết Lục Nguyên tiềm lực thâm sâu, nhưng không ngờ hắn tiến bộ nhanh như vậy.
Nhanh thế mà đã đánh bại Hiên Viên Lệnh, Diệp Cơ Pháp, Độc Cô Hạo, Thượng Quan Sát liên hợp lại, thiên phú kiếm đạo của tiểu tử này e rằng hơn cả trước kia đoán rất là nhiều.
Quan trọng nhất là bây giờ đệ nhất cao thủ dưới hỗn động cảnh không phải Hiên Viên Lệnh nữa mà là Lục Nguyên.
Đang khi mấy vị chí tôn thất thần thì Thái Sử Không cười ha hả nói:
- Hiên Viên Vọng, mới rồi ngươi nói muốn đệ tử trung tâm của ngươi đấu với môn hạ đệ tử trung tâm của ta một phen hả? Ai thắng là giao việc phân nhiệm vụ cho người đo đúng không? Việc này ta chấp nhận, khi nào bắt đầu ta tùy theo.
Thái Sử Không đang tát ngược lại mặt Hiên Viên Vọng, cắn chặt không nhả, không nhân dịp đánh ngược lại thì thật có lỗi.
Thái Sử Không bây giờ cực kỳ đắc ý, mình đã thu được một đồ đệ tốt.
Nhưng Thái Sử Không cũng lấy làm kỳ, thực lực hiện tại của Lục Nguyên, tiềm lực như vậy mà không nằm trong bất cứ kiếm đạo bát cực.