Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 451: Kiếm tiên (hạ)
Lục Nguyên phát hiện mình tựa hồ sống lại, một lần nữa trở lại thời điểm mình hơn mười tuổi đến Hoa Sơn.
Khi đó mới vào Hoa Sơn, sư tôn Lý Nguyên Bạch vẫn còn ở đó, nội bộ Hoa Sơn vẫn tương đối hài hòa.
Khi đó mỗi ngày phải làm chính là ngủ, uống rượu, luyện kiếm.
Không có ưu tâm, cuộc sống tiêu dao tự tại.
Không đúng, đây là ảo thuật!
Sư tôn sớm đã mất, Hoa Sơn đã trải qua rất nhiều biến cố.
Trong lòng nghĩ tới như vậy, nhưng mà ảo thuật kia cũng quá chân thật đi.
- Ta là Kiếm Hoàng! Chư Tà tránh lui!
Lục Nguyên cuồng quát một tiếng, lập tức khôi phục liễu thanh, phát hiện mình vẫn còn ở trong biển. Nhưng mà lập tức lại có ảo thuật thứ hai đánh tới, đây chính là biển của Trung Ương Thiên Triều sao, Nước biển sẽ tự động sinh ra ảo thuật, coi như là tránh khỏi cái thứ nhất, cũng sẽ lập tức sinh ra ảo thuật mới, cái sau sẽ mạnh hơn cái trước, chuyện này cũng quá kinh khủng đi.
Rốt cục chẳng biết lúc nào, Lục Nguyên bị các loại ảo thuật này tập cũng, thời điểm tỉnh lại lần nữa đã rơi xuống trên mặt đất lạnh như băng của đại điện,
- Lục Nguyên, lần này không tệ, xếp hạng thứ năm, phía sau ngươi chỉ có bốn người vẫn còn chống đở.
Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, trong hư không trên đỉnh đầu, chỉ có bốn người Cố Thu Thủy, Phó Ưng, Tiêu Phong Hùng, Lý Tầm Hoan vẫn còn lưu lại. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Cũng chỉ là năng lực chống đở ảo thuật không tệ lắm, những thứ khác còn kém xa lắm.
Mạc Tử Hạc ở bên cạnh dương dương đắc ý nói. Hắn đã tổng hợp được thành tích năm lượt của Lục Nguyên, hoàn cảnh thời đại Tiểu Hồng Mông là một ngàn hai trăm tên, Hỏa diễm của Trung Ương Thiên Triều là chín trăm, Lôi điện Trung Ương Thiên Triều là ba trăm năm mươi, núi non Trung Ương Thiên Triều là hai trăm ba mươi, hải dương Trung Ương Thiên Triều là thứ năm, cũng chỉ là năng lực chống đở ảo thuật khá hơn một chút mà thôi, bài danh những thứ khác cũng không cao như Mạc Tử Hạc hắn, tổng hợp bài danh cũng không bằng hắn.
Lục Nguyên cũng âm thầm bất bình!
Đúng là bất bình thật!
Hoàn cảnh Tiểu Hồng Mông mình bị kỷ nguyên bài xích, thành tựu Kiếm đạo càng cao thì càng xong đời. Mà cửa ải Hỏa diễm của Trung Ương Thiên Triều này mình lại phân tâm, dùng Thủy Hoàng kiếm đạo lại đưa tới Hỏa Phượng Hoàng vây công. Cửa Lôi điện thì cảnh giới của mình hấp dẫn lôi điện, núi non Trung Ương Thiên Triều thì thuần túy là tiêu hao pháp lực. Cuối cùng cửa ải ảo thuật này mới thể phát huy chút thực lực.
Bây giờ tổng hợp bài danh của mình, chỉ sợ tương đối phía sau, có thể ở sau bốn trăm tên.
Mà thành tích sau bốn trăm tên là không vào được Trung Ương Thiên Triều.
Mặc dù nói phía sau còn có vòng khảo hạch thứ hai, Nhưng mà tình huống đã tương đối nguy hiểm.
Lục Nguyên hít sâu một hơi, thật ra thì lấy thực lực của mình không thể xếp hạng phía sau như vậy, chẳng lẽ cái này chính là lực lượng kỷ nguyên áp chế. Bất quá không sao cả, mình đã sớm minh xác nội tâm của mình, kỷ nguyên áp chế thì trảm phá kỷ nguyên, theo đuổi Vĩnh Hằng chi môn, thành tựu vô thượng đại đạo của mình.
Tâm đã định xuống, chút khó khăn kia thì tính là cái gì.
Lòng ta không hối hận!
Phía trước có chút thấp kém, phía sau cố gắng là được.
......
Chu Trung Dung chắp tay ở phía sau nói:
- Rất tốt, xem ra các ngươi đã hoàn thành hạng khảo hạch thứ nhất, hạng khảo hạch thứ nhất, bài danh của các ngươi đã có. Bây giờ ta tuyên bố bài danh hạng khảo hạch thứ nhất của các ngươi. Đệ nhất danh Phó Ưng, thứ hai Tiêu Phong Hùng, thứ ba Cố Thu Thủy, thứ tư Lý Tầm Hoan, thứ năm Ân Vô Kị...... thứ ba mươi hai, Sư Phi Tiên...... thứ tám mươi mốt, Mạc Tử Hạc...... thứ bốn trăm sáu mươi bảy Lục Nguyên...... thứ một ngàn lẻ bảy, Tiểu Thanh...... thứ hai ngàn Phương Thiết Thạch.
Bài danh rốt cục đi ra.
Quả nhiên, mình xếp hạng sau bốn trăm tên, Lục Nguyên hít sâu một hơi.
Đã như vậy, không có cách nào, phía sau phải cố gắng gấp bội.
Chu Trung Dung ở trên đài nói:
- Kế tiếp, tuyên bố một nội dung trọng yếu, cấp trên có lệnh truyền xuống.
Hắn lấy tay chỉ chỉ phía trên, sau đó nói:
- Cho nên, năm hạng khảo hạch hoàn cảnh đổi thành hai mươi điểm, mà không phải nguyên định năm mươi điểm, nội dung chiến đấu phía sau là tám mươi điểm.
Giảm điểm khâu thứ nhất, phía dưới lập tức nghị luận một mảnh, nhất là những người bài danh trước bốn trăm càng nghị luận phản đối.
- Tại sao như vậy, lúc bắt đầu nói là năm mươi điểm mà?
- Đúng vậy, ở lúc khảo hạch còn thay đổi là sao.
Một nhóm người hô to gọi nhỏ, hiển nhiên là tương đối tức giận.
- Đổi thật tốt, năng lực thích ứng hoàn cảnh coi là cái gì, chiến đấu mới là vương đạo.
Đây là ý kiến của những người xép hạng sau bốn trăm, thay đổi như vậy thật là tốt, dù sao bây giờ là gọi tốt cũng có, gọi kém cũng có, sở dĩ có chuyện như vậy cũng rất đơn giản, nếu như là người sếp hạng trước bốn trăm, phía trước kiếm được năm mươi điểm, đối với tổng thành tích rất có lợi, nếu như biến thành hai mươi điểm, kia tất nhiên là thua thiệt, còn những người xép hạng sau bốn trăm thì hoàn toàn ngược lại. Cho nên bài danh trước bốn trăm liền rất buồn bực, mà bài danh sau bốn trăm thì rất vui mừng.
Dĩ nhiên, cũng không phải ai cũng có ý kiến, tỷ như người bài danh trước một trăm, tất cả bọn hắn đều có lòng tin thắng lợi tuyệt đối, cho nên quy định thay đổi như thế nào cũng không ảnh hưởng tới bọn hắn. Những người này đối với tiến vào Trung Ương Thiên Triều có tự tin tuyệt đối.
Chẳng qua là, bọn hắn phản đối thì có ích lợi gì, bởi vì đây là cấp trên ra lệnh.
Cấp trên, chính là đại biểu Trung Ương Thiên Triều!
Mệnh lệnh của Trung Ương Thiên Triều, trừ khi chính bọn hắn thay đổi, nếu không ở dưới phải chấp hành.
Quốc chủ thứ ba Đại Dung Quốc Trác Lăng Vân truyền âm cho Chu Trung Dung:
- Thật sự là cấp trên ra lệnh?
Chu Trung Dung khẽ mỉm cười:
- Coi như vậy cũng được, không coi như vậy cũng không sai.
- Có ý gì?
Trác Lăng Vân có chút kỳ quái hỏi.
- Bởi vì, khảo hạch hoàn cảnh từ năm mươi điểm đổi thành hai mươi điểm, vốn chính là một phần khảo nghiệm. Năng lực thích ứng hoàn cảnh không có trọng yếu bằng năng lực chiến đấu. Đây là rất rõ ràng, vốn là vừa bắt đầu, kế hoạch chính là hai mươi điểm và tám mươi điểm, trung gian cố ý nói hai phần đều năm mươi điểm, bởi vì đây cũng là khảo nghiệm năng lực tiếp nhận của mọi người, cũng là điều tiết kết quả một chút.
- Phía trước có thành tích cao, lúc này trở thành bất lợi một chút, lúc trước thành tích kém, phía sau phải cố gắng phát huy, tự nhiên có thể tiến vào Trung Ương Thiên Triều. Mà nếu như điều tiết trong lòng không được, thủy chung vì chút tổn thất này mà buồn bực trong lòng, ở trong chiến đấu, không phát huy ra hoàn toàn thực lực, không tiến vào Trung Ương Thiên Triều được, kia cũng không tiếc. Trung Ương Thiên Triều, muốn chính là thiên tài chân chính, mà không phải thiên tài yếu ớt trong lòng. Này chính là đạo lý thu người của Trung Ương Thiên Triều.
- Nhân vật Trung Ương Thiên Triều cần, là tinh anh trong tinh anh. Muốn là thiên tài trong thiên tài. Muốn là có tiềm lực khổng lồ, có thể thích ứng các loại hoàn cảnh, sau đó là thiên tài có lực chiến đấu mạnh mẻ. Những thứ người khác, căn bản không loạt vào mắt của Trung Ương Thiên Triều. Hơn nữa, cần thiên tài có thể vượt qua mọi hoàn cảnh, thiên tài trong lòng yếu ớt, vậy thì không cần.
Khi đó mới vào Hoa Sơn, sư tôn Lý Nguyên Bạch vẫn còn ở đó, nội bộ Hoa Sơn vẫn tương đối hài hòa.
Khi đó mỗi ngày phải làm chính là ngủ, uống rượu, luyện kiếm.
Không có ưu tâm, cuộc sống tiêu dao tự tại.
Không đúng, đây là ảo thuật!
Sư tôn sớm đã mất, Hoa Sơn đã trải qua rất nhiều biến cố.
Trong lòng nghĩ tới như vậy, nhưng mà ảo thuật kia cũng quá chân thật đi.
- Ta là Kiếm Hoàng! Chư Tà tránh lui!
Lục Nguyên cuồng quát một tiếng, lập tức khôi phục liễu thanh, phát hiện mình vẫn còn ở trong biển. Nhưng mà lập tức lại có ảo thuật thứ hai đánh tới, đây chính là biển của Trung Ương Thiên Triều sao, Nước biển sẽ tự động sinh ra ảo thuật, coi như là tránh khỏi cái thứ nhất, cũng sẽ lập tức sinh ra ảo thuật mới, cái sau sẽ mạnh hơn cái trước, chuyện này cũng quá kinh khủng đi.
Rốt cục chẳng biết lúc nào, Lục Nguyên bị các loại ảo thuật này tập cũng, thời điểm tỉnh lại lần nữa đã rơi xuống trên mặt đất lạnh như băng của đại điện,
- Lục Nguyên, lần này không tệ, xếp hạng thứ năm, phía sau ngươi chỉ có bốn người vẫn còn chống đở.
Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, trong hư không trên đỉnh đầu, chỉ có bốn người Cố Thu Thủy, Phó Ưng, Tiêu Phong Hùng, Lý Tầm Hoan vẫn còn lưu lại. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Cũng chỉ là năng lực chống đở ảo thuật không tệ lắm, những thứ khác còn kém xa lắm.
Mạc Tử Hạc ở bên cạnh dương dương đắc ý nói. Hắn đã tổng hợp được thành tích năm lượt của Lục Nguyên, hoàn cảnh thời đại Tiểu Hồng Mông là một ngàn hai trăm tên, Hỏa diễm của Trung Ương Thiên Triều là chín trăm, Lôi điện Trung Ương Thiên Triều là ba trăm năm mươi, núi non Trung Ương Thiên Triều là hai trăm ba mươi, hải dương Trung Ương Thiên Triều là thứ năm, cũng chỉ là năng lực chống đở ảo thuật khá hơn một chút mà thôi, bài danh những thứ khác cũng không cao như Mạc Tử Hạc hắn, tổng hợp bài danh cũng không bằng hắn.
Lục Nguyên cũng âm thầm bất bình!
Đúng là bất bình thật!
Hoàn cảnh Tiểu Hồng Mông mình bị kỷ nguyên bài xích, thành tựu Kiếm đạo càng cao thì càng xong đời. Mà cửa ải Hỏa diễm của Trung Ương Thiên Triều này mình lại phân tâm, dùng Thủy Hoàng kiếm đạo lại đưa tới Hỏa Phượng Hoàng vây công. Cửa Lôi điện thì cảnh giới của mình hấp dẫn lôi điện, núi non Trung Ương Thiên Triều thì thuần túy là tiêu hao pháp lực. Cuối cùng cửa ải ảo thuật này mới thể phát huy chút thực lực.
Bây giờ tổng hợp bài danh của mình, chỉ sợ tương đối phía sau, có thể ở sau bốn trăm tên.
Mà thành tích sau bốn trăm tên là không vào được Trung Ương Thiên Triều.
Mặc dù nói phía sau còn có vòng khảo hạch thứ hai, Nhưng mà tình huống đã tương đối nguy hiểm.
Lục Nguyên hít sâu một hơi, thật ra thì lấy thực lực của mình không thể xếp hạng phía sau như vậy, chẳng lẽ cái này chính là lực lượng kỷ nguyên áp chế. Bất quá không sao cả, mình đã sớm minh xác nội tâm của mình, kỷ nguyên áp chế thì trảm phá kỷ nguyên, theo đuổi Vĩnh Hằng chi môn, thành tựu vô thượng đại đạo của mình.
Tâm đã định xuống, chút khó khăn kia thì tính là cái gì.
Lòng ta không hối hận!
Phía trước có chút thấp kém, phía sau cố gắng là được.
......
Chu Trung Dung chắp tay ở phía sau nói:
- Rất tốt, xem ra các ngươi đã hoàn thành hạng khảo hạch thứ nhất, hạng khảo hạch thứ nhất, bài danh của các ngươi đã có. Bây giờ ta tuyên bố bài danh hạng khảo hạch thứ nhất của các ngươi. Đệ nhất danh Phó Ưng, thứ hai Tiêu Phong Hùng, thứ ba Cố Thu Thủy, thứ tư Lý Tầm Hoan, thứ năm Ân Vô Kị...... thứ ba mươi hai, Sư Phi Tiên...... thứ tám mươi mốt, Mạc Tử Hạc...... thứ bốn trăm sáu mươi bảy Lục Nguyên...... thứ một ngàn lẻ bảy, Tiểu Thanh...... thứ hai ngàn Phương Thiết Thạch.
Bài danh rốt cục đi ra.
Quả nhiên, mình xếp hạng sau bốn trăm tên, Lục Nguyên hít sâu một hơi.
Đã như vậy, không có cách nào, phía sau phải cố gắng gấp bội.
Chu Trung Dung ở trên đài nói:
- Kế tiếp, tuyên bố một nội dung trọng yếu, cấp trên có lệnh truyền xuống.
Hắn lấy tay chỉ chỉ phía trên, sau đó nói:
- Cho nên, năm hạng khảo hạch hoàn cảnh đổi thành hai mươi điểm, mà không phải nguyên định năm mươi điểm, nội dung chiến đấu phía sau là tám mươi điểm.
Giảm điểm khâu thứ nhất, phía dưới lập tức nghị luận một mảnh, nhất là những người bài danh trước bốn trăm càng nghị luận phản đối.
- Tại sao như vậy, lúc bắt đầu nói là năm mươi điểm mà?
- Đúng vậy, ở lúc khảo hạch còn thay đổi là sao.
Một nhóm người hô to gọi nhỏ, hiển nhiên là tương đối tức giận.
- Đổi thật tốt, năng lực thích ứng hoàn cảnh coi là cái gì, chiến đấu mới là vương đạo.
Đây là ý kiến của những người xép hạng sau bốn trăm, thay đổi như vậy thật là tốt, dù sao bây giờ là gọi tốt cũng có, gọi kém cũng có, sở dĩ có chuyện như vậy cũng rất đơn giản, nếu như là người sếp hạng trước bốn trăm, phía trước kiếm được năm mươi điểm, đối với tổng thành tích rất có lợi, nếu như biến thành hai mươi điểm, kia tất nhiên là thua thiệt, còn những người xép hạng sau bốn trăm thì hoàn toàn ngược lại. Cho nên bài danh trước bốn trăm liền rất buồn bực, mà bài danh sau bốn trăm thì rất vui mừng.
Dĩ nhiên, cũng không phải ai cũng có ý kiến, tỷ như người bài danh trước một trăm, tất cả bọn hắn đều có lòng tin thắng lợi tuyệt đối, cho nên quy định thay đổi như thế nào cũng không ảnh hưởng tới bọn hắn. Những người này đối với tiến vào Trung Ương Thiên Triều có tự tin tuyệt đối.
Chẳng qua là, bọn hắn phản đối thì có ích lợi gì, bởi vì đây là cấp trên ra lệnh.
Cấp trên, chính là đại biểu Trung Ương Thiên Triều!
Mệnh lệnh của Trung Ương Thiên Triều, trừ khi chính bọn hắn thay đổi, nếu không ở dưới phải chấp hành.
Quốc chủ thứ ba Đại Dung Quốc Trác Lăng Vân truyền âm cho Chu Trung Dung:
- Thật sự là cấp trên ra lệnh?
Chu Trung Dung khẽ mỉm cười:
- Coi như vậy cũng được, không coi như vậy cũng không sai.
- Có ý gì?
Trác Lăng Vân có chút kỳ quái hỏi.
- Bởi vì, khảo hạch hoàn cảnh từ năm mươi điểm đổi thành hai mươi điểm, vốn chính là một phần khảo nghiệm. Năng lực thích ứng hoàn cảnh không có trọng yếu bằng năng lực chiến đấu. Đây là rất rõ ràng, vốn là vừa bắt đầu, kế hoạch chính là hai mươi điểm và tám mươi điểm, trung gian cố ý nói hai phần đều năm mươi điểm, bởi vì đây cũng là khảo nghiệm năng lực tiếp nhận của mọi người, cũng là điều tiết kết quả một chút.
- Phía trước có thành tích cao, lúc này trở thành bất lợi một chút, lúc trước thành tích kém, phía sau phải cố gắng phát huy, tự nhiên có thể tiến vào Trung Ương Thiên Triều. Mà nếu như điều tiết trong lòng không được, thủy chung vì chút tổn thất này mà buồn bực trong lòng, ở trong chiến đấu, không phát huy ra hoàn toàn thực lực, không tiến vào Trung Ương Thiên Triều được, kia cũng không tiếc. Trung Ương Thiên Triều, muốn chính là thiên tài chân chính, mà không phải thiên tài yếu ớt trong lòng. Này chính là đạo lý thu người của Trung Ương Thiên Triều.
- Nhân vật Trung Ương Thiên Triều cần, là tinh anh trong tinh anh. Muốn là thiên tài trong thiên tài. Muốn là có tiềm lực khổng lồ, có thể thích ứng các loại hoàn cảnh, sau đó là thiên tài có lực chiến đấu mạnh mẻ. Những thứ người khác, căn bản không loạt vào mắt của Trung Ương Thiên Triều. Hơn nữa, cần thiên tài có thể vượt qua mọi hoàn cảnh, thiên tài trong lòng yếu ớt, vậy thì không cần.