Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hoa Sơn Tiên Môn

Chương 36: Thương Hoàng Kính



Trừ điều đó ra tu la túi còn chứa vài vật, trong đó có một quyển sách "Thương Hoàng Kình". Thương Hoàng Kình lấy từ trong tu la túi ra, trong sách ghi chép một công pháp gọi là Thương Hoàng Kình. Thương Hoàng Kình này không phải lấy luyện khí làm chủ mà là hấp thu thổ khí bốn phía, ngưng luyện thân thể khiến thân xác càng mạnh mẽ. Tạm thời hắn không thể luyện, đang học vân hệ công pháp, bây giờ vân hậ công pháp còn chưa tinh thâm, không tiện luyện bản Thương Hoàng Kình.
Trong tu la túi còn có một khối ngọc giản, cầm ra xem, thần thức quét vào, kết quả thất vọng phát hiện, ngươi nói trong ngọc giản ghi cái gì? Là ghi Nguyệt Ma Môn ở thế giới yêu ma dưới đất đắc tội một môn phái trung hình, bị buộc di chuyển lên mặt đất gần đó.
Thì ra Nguyệt Ma Môn vì thế mà đến đây, cuối cùng hủy diệt ở nơi cách mục đích rất gần.
Lại quét qua, trong tu la túi không còn gì khác, chỉ mấy thứ này mà thôi.
Đúng rồi, suýt quên việc chính. Tu la túi rơi vào tay mình nhưng nếu chưa tâm huyết tế luyện thì vẫn là vật vô chủ, phải lập tức bắt đầu tâm huyết tế luyện ngay.
Hắn hộc búng máu phun vào tu la túi, nói:
- Tâm liên huyết, huyết liên thể…tâm huyết nhất thể, tâm huyết tế luyện.
Chiếu theo đó, qua thật lâu sao mới tế luyện xong tu la túi.
Lúc này đứng thẳng dậy, nghỉ ngơi giây lát.
Bước đến gần cửa sổ, phát hiện bên ngoài trăng đã xuống núi tây.
Đã rất khuya rồi, ngủ thôi, lần này bận rộn đến khuy. Còn về luyện hóa linh thạch, tăng tiến pháp lực thì không cần gấp. Dù sao đệ thập đại đệ tử chân truyềnl đã ở trong tu la túi, sau này tính tiếp vậy. Nay có tu la túi thật tiện lợi, một số thứ thể tích không quá lớn có thể bỏ vào trong.
……….
Mấy ngày kế tiếp, rảnh rỗi.
Lần này rèn luyện xong thì không còn việc gì phải làm, xuống ngày nhàn rỗi.
Ngày nào cũng rảnh vậy lại không thể lập tức trở về.
Bởi vì còn phải kết thúc công tác, sao có thể về núi ngay được.
Trảm yêu trừ ma không phải trảm xong yêu, trừ xong mà là mọi chuyện kết thúc. Tựa như lần Đông Dã huyện, chẳng qua một Tu La thế giới mặt đất đều cần làm công tác kết thúc. Giờ đại quy mô, một môn phái yêu ma tiểu hình lên mặt đất rồi rút về, chuyện như vậy cần phải nghiêm túc điều tra.
Cần phải điều tra nguyên nhân Nguyệt Ma Môn sẽ lên mặt đất. Tuy Lục Nguyên có nói lý do ra nhưng Hoa Sơn Tiên Môn còn phải xét duyệt, phải sai thám tử trong yêu ma dưới đất dò thám, xác nhận tin tức. Cộng thêm lần này trên mặt đất xuất hiện nhiều lối đi thông thế giới dưới đất cần phải bị lấp lại.
Dù sao công tác kết thúc một đống, chỉ nghĩ thôi đã khiến người đau đầu. Lần này kết thúc công tác phiền phức hơn trước rất nhiêu. May là lần này có tiền bối kiếm tiên ở, tùy tiền bối kiếm tiên đi xử lý thôi, mình thà tại đây nhàn phát điên cũng sẽ không tham gia góp vui.
Công tác kết thúc thật là việc không vui gì cả.
Lục Nguyên đang nằm trên nóc nhà, nhìn trời trong xanh, mây trắng trôi lững lờ.
Không biết từ khi nào mình đã quen nằm nhìn trời.
Bầu trời dường như là biến hóa cuối cùng của tất cả.
Nghe nói chung cực kiếm ý, thiên địa vạn vật không thứ gì không hóa thành kiếm ý được. Không biết chân chính lĩnh ngộc chung cực kiếm ý có thể đem trời cũng hóa thành nhát kiếm. Nếu bầu trời đều có thể hóa thành kiếm thì thiên hạ rộng lớn, còn ai chặn được? Ai chặn được thì mới là chân chính vô địch.
Hắn nằm trên nóc nhà nhìn xuống sân, vừa lúc trông thấy bóng dáng hai người Diệp Phương, Diệp Viên. Nhìn sắc mặt hai người hồng hào hiển nhiên là vừa ăn món ngon.
Hắn lập tức giận dữ nói:
- Hai ngươi hay quá ha! Đi ăn đồ ngon cũng không kêu ta một tiếng. Là ai đã quên lúc ở thế giới dưới đất một người nói rượu ngon, một người nói món ngon?
Diệp Phương cười hì hì nói:
- Sao mà quên lục sư huynh ngươi được. Mới rồi chúng ta ra ngoài đi dạo, kết quả trông thấy tửu lâu nên tùy tiện ăn, tuyệt đối không hề quên lục sư huynh.
Diệp Viên gật đầu, sau lưng gã có cái bao to. Gã sờ trong bao lấy ra một bình rượu. Lục Nguyên nhìn qua, là "ngũ lương hoàng tửu". Đông Lục huyện nổi tiếng nhất rượu này, khá thuần, vào miệng cực mềm, uống vào rất dễ chịu. Hắn không chút khách sáo nhận lấy, uống ừng ực.
Lục Nguyên hỏi:
- Còn nữa đâu? Hai tên ăn hàng.
Diệp Phương cười cười nói:
- Đương nhiên là không thiếu lục sư huynh rồi. Nhìn đây, có phong huân thiêu kê. Lúc ở dưới đất chỉ thấy phong huân thiêu kê là thực vật ngon nhất trần đời, muốn khi lên mặt đất sẽ ăn nhiều chút. Kết qua ăn đến con thứ bảy thì buồn nôn rồi.
Lục Nguyên bất đắc dĩ nói:
- Lúc ở thế giới dưới đất là ăn Ích Cốc đan nhạt như nước ốc, chỉ cần thực vật bình thường đủ thấy ngon rồi. Nhưng ngươi có thể ăn đến con thứ bảy mới muốn nôn, từ điểm đó ta rất khâm phục ngươi.
Diệp Phương và Diệp Viên mang đến trừ phong huân thiêu kê, ngũ lương hoàng tửu ra còn có hàng loạt món nguội như tỏi giã thịt luộc, lạp xưởng nướng, vịt ướp muối.
Tỏi giã thịt luộc hơi cay, ăn khá là ngon miệng.
Vịt ướp muối mức độ ướp hoàn mỹ, không tệ.
Lạp xưởng nướng cắn một miếng cực ngon.
Quan trọng là phải có rượu ngon phối, không có rượu ngon kèm theo thì tất cả đều hỏng. Ngũ lương hoàng tửu vào miệng vừa thơm vừa nồng.
Mùi vị không sai, phối hợp với ngũ lương mỹ tửu thật là hưởng thụ. Tuy nhiên, dù ăn rất thỏa mãn miệng hắn vẫn nói:
- Ta chỉ là ăn chút ít hai vị ăn thừa, cho nên các ngươi thiếu ta mỹ tửu mỹ thực chỉ có thể tính lời thôi, lần sau tính tiếp.
- Lục sư huynh, ngươi quá tàn nhẫn!
- Đúng vậy, lục sư huynh!
Diệp Phương, Diệp Viên rên rỉ kêu la.
Đời người.
Đời người nên trooiqua như thế nào? Chắc có rất nhiều người có cách nhìn khác nhau.
Một số người vì công danh hơn người, vì danh tiếng càng lớn.
Một số người vì nghiệp lớn, dã tâm hừng hực muốn sáng lập sự nghiệp càng to.
Một số người là vì truy cầu thiên hạ vô địch.
Một số người vì môn phái, cẩn thận tận tụy.
Một số người lại vì truy cầu trường sinh, truy cầu bất tử, chặt đứt tất cả cảm tình chỉ vì trường sinh bất tử hư vô. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Còn có một số người vì truy cầu dâm dục, khắp nơi song tu.
Mỗi người đều có cách sống khác nhau.
Mỗi người đều có truy cầu khác nhau.
Giữa người với người vốn là khác biệt.
Lục Nguyên chưa bao giờ là người có dã tâm. Cái gì nổi danh thiên hạ, cái gì nghiệp lớn hơn người, thiên hạ vô địch, môn phái truyền thừa, môn phái phát triển, trường sinh bất tử, song tu đều không liên quan đến hắn. Hắn chỉ là muốn làm đồ lười rúc trong Bắc phong, mỗi ngày ăn nằm chờ chết, thuận tiện nhấm nháp các món ngon.
Đây là yêu thích và hứng thú của hắn.
Nếu cứng rắn nói có gì thích thì là đối với kiếm pháp có nhiệt tình rất lớn, đó là yêu thích bẩm sinh. Có khi cảm giác có thể đem vạn sự vạn vật dung nhập vào kiếm pháp là việc thú vị.
Có thể nói nếu không vì sư phụ không sống bao lâu, đám người Tư Mã Trường Bạch khi dễ lên đầu thì Lục Nguyên sẽ không có biến đổi gì, suốt ngày ăn nằm, coi như luyện thành kiếm ý, thành tượu người kiếm thuật số một đệ thập đại Bắc phong kỳ thực bình thường rất lười.
Ví dụ như bây giờ cùng hai bằng hữu quan hệ khá thân uống ngũ lương hoàng tửu, ăn tỏi giã thịt luộc, lạp xưởng nướng, vịt ướp muối, mùi vị không tệ. Ngày thế này là điều hắn truy cầu, ngày như vậy vốn nên vô cùng thoải mái. Có lẽ hắn không thể trường sinh bất tử, nhưng có thể bảo đảm vui vẻ qua mỗi ngày, coi như chết già cũng không tiếc nuối.
Lúc này Lục Nguyên đang ngồi trên nóc nhà ăn ngon uống đã. Một ngụm rượu một miếng thức ăn, đổi thần tiên cũng không chịu. Chợt có hai thanh niên sắc mặt nghiêm nghị đi đến. Hai thanh niên sắc mặt nghiêm nghị người đi đầu vì lạnh lùng vừa khắc khổ, giống như có ai thiếu tiền gã rất nhiều. Người này chính là Nam phong đệ tứ đệ tử chân truyền Vệ Bi.
Người kia diện mạo bình thường nhưng hơi trung tính, không có mọc râu, chính là Nam phong đệ thập đại đệ ngũ đệ tử chân truyền Thẩm Lạc.
Vệ Bi, Thẩm Lạc vừa vào sân liền đưa mắt nhìn hướng Lục Nguyên.
- Lục sư đệ ở đây à.
Họ xếp hàng thứ tư, thứ năm nên có thể kêu Lục Nguyên là sư đệ.
- Hóa ra là hai sư huynh, tìm ra có chuyện gì?
Lục Nguyên nâng mi mắt hỏi, nhưng tay vẫn cầm bình rượu.
Vệ Bi nhìn Lục Nguyên, nói:
- Lần này chúng ta đến là muốn lĩnh giáo một hai với lục sư đệ.
- Đúng vậy.
Thẩm Lạc ở một bên lên tiếng:
- Nhưng chúng ta biết lục sư đệ có thể giải quyết Nguyệt Tu La, sợ là một đối một thì chúng ta không thắng được. Vậy nên chúng ta lấy hai đối một, muốn thử một phen, xem coi kiếm thuật của lục sư đệ rốt cuộc tinh diệu đến cảnh giới nào.
Hai đệ tử chân truyền Nam phong Vệ Bi, Thẩm Lạc khiêu chiến tra xét nguyên nhân rất đơn giản, ngạo khí của kiếm tông.
Kỳ thực kiếm tông cũng chú trọng luyện khí, nhưng tương đối thì càng nặng về luyện kiếm hơn. Trong kiếm tông có rất nhiều kiếm pháp khác nhau, đệ tử kiếm tông có thể học được rất nhiều kiếm pháp mạnh mẽ, tương đối thì càng nhanh thành ocong chút. Lúc tuổi trẻ thì thực lực so với khí tông hoặc kiếm khí tông cùng quan trọng mạnh hơn chút.
Điều này luôn như thế, năm ngàn năm thời gian tích lũy khiến kiếm tông có ngạo khí.
Ngạo khí này là năm ngàn năm tích lũy.
Lần này đến Đông Lục huyện rèn luyện, trước đó có nghe nói cùng đệ tử chân truyền Bắc phong rèn luyện, khi ấy ai đều cười, nhất định phải hành Bắc phong một phen, khiến người Bắc phong hiểu kiếm tông mới là mạnh nhất. Nếu không thì sẽ chẳng phái đệ bát đệ tử chân truyền Cố Mê đến thăm dò một hai.
Vốn đệ tử chân truyền Nam phong vô cùng kiêu ngạo, cho rằng lần rèn luyện này Nam phong chiếm ưu thế chắc rồi, trên cơ rồi. Kết quả, kết cục cuối cùng lại vì Lục Nguyên biểu hiện vượt trôi, Nam phong thua thảm. Điều này khiến đệ tử chân truyền Nam phong rất khó chấp nhận, nhưng nghĩ đến kiếm pháp của Lục Nguyên rất khá, một chọi một sợ rằng đánh không lại.
Cho nên Vệ Bi, Thẩm Lạc mới muốn lấy hai chọi một, thử một lần kiếm pháp của Lục Nguyên.
Tuy lấy hai đối một nhưng chỉ cần thắng được thì vẫn xem như họ thắng. Tất nhiên sự kiện khiêu chiến này sau lưng không thiếu bóng dáng cửu đại kiếm tiên Cố Phi. Cố Phi không chính mắt thấy kiếm pháp của Lục Nguyên cho nên muốn xem thử, rốt cuộc kiếm pháp Lục Nguyên đến trình độ nào, nên mới có lần khiêu chiến này.
Khiêu chiến!
Lục Nguyên ngẩn ra. Nếu khiêu chiến thì cũng thú vị, hắn sớm muốn xem kiếm pháp trấn phong của Nam phong.
Mỗi một phong đều kiếm pháp trấn phong, tâm pháp trấn phong riêng.
Giống như Bắc phong, kiếm pháp trấn phong là Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, bộ kiếm pháp kia kiếm thuật là phong kiếm ý, vân kiếm ý.
Nam phong kiếm pháp trấn phong là Bách Biến Thiên Huyễn Vân Vụ một ngàn ba trăm thức, bộ kiếm pháp đó chính là phức tạp nhất trong ngũ đại kiếm pháp trấn phong Hoa Sơn ngũ phong, tựa như Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm kiếm pháp trấn phong Bắc phong. Tuy nhiên Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm coi như khó luyện thì tốn chút thời gian có thể miễn cưỡng ghi nhớ, luyện được. Dù sao tư chất mỗi đệ tử chân truyền không tệ, còn có thể luyện giỏi hay không, lĩnh ngộ kiếm ý thì lại là chuyện khác. Kiếm pháp trấn phong Nam phong thì thật bất hạnh, không phải chừng trăm thức, tổng cộng một ngàn ba trăm thức, được xưng là kiếm pháp phức tạp nhất Hoa Sơn.
Bộ kiếm pháp kia, trăm biến ngàn hóa, rất khó luyện này. Coi như trong đệ tử chân truyền cũng rất ít người luyện thành, một khi luyện thành thì uy lực cực lớn.
Lục Nguyên sớm ngưỡng mộ danh tiếng, rất muốn nhìn một cái kiếm pháp trấn phong Nam phong, nay nghe Vệ Bi, Thẩm Lạc khiêu chiến thì mừng rỡ.
Hắn nói:
- Các ngươi có luyện thành Bách Biến Thiên Huyễn Vân Vụ một ngàn ba trăm thức không?
Vệ Bi lắc đầu nói:
- Bách Biến Thiên Huyễn Vân Vụ một ngàn ba trăm thức làm gì dễ luyện thành như vậy. Ta luyện thành là Bách Biến Vân Kiếm, Thẩm Lạc là Thiên Huyễn Vụ Kiếm.
Thẩm Lạc gật đầu nói:
- Cho nên hai chúng ta muốn liên hợp khiêu chiến với ngươi.
Bộ Bách Biến Thiên Huyễn Vân Vụ một ngàn ba trăm thức của Nam phong quá mức phức tạp, dù là trongđệ tử chân truyền thì đa số người không luyện thành. Cuối cùng rốt cuộc có một vị tiền bối Nam phong đem bộ kiếm pháp phức tạp đến cực điểm chia làm hai, hóa thành hai loại kiếm pháp, một là Bách Biến Vân Kiếm, hai là Thiên Huyễn Vụ Kiếm.
Kiếm pháp tách ra thì đương nhiên dễ luyện hơn nhiều, đệ tử chân truyền đa số người luyện được nhưng uy lực giảm đi nhiều. Tuy nhiên, không thể không thừa nhận, vị tiền bối Nam phong đó rất có tài. Gã tách thành hai bộ kiếm pháp Bách Biến Vân Kiếm, Thiên Huyễn Vụ Kiếm có thể tổ hợp lại. Chỉ cần một người luyện Bách Biến Vân Kiếm, một người luyện Thiên Huyễn Vụ Kiếm cùng nhau liên hợp thì có thể hóa ra bảy phần uy lực Bách Biến Thiên Huyễn Vân Vụ một ngàn ba trăm thức.
Trách không được Vệ Bi, Thẩm Lạc muốn liên hợp khiêu chiến với hắn, thì ra hai người một luyện thành Bách Biến Vân Kiếm, một luyện thành Thiên Huyễn Vụ Kiếm. Lúc này Lục Nguyên hưng phấn lên, tuy không thấy được Bách Biến Thiên Huyễn Vân Vụ một ngàn ba trăm thức nguyên bản nhưng có thể chứng kiên một phen Bách Biến Vân Kiếm và Thiên Huyễn Vụ Kiếm liên hợp thì cũng không tệ rồi.
Bây giờ rảnh rỗi không chỉ mình Lục Nguyên.
Trừ hai vị lĩnh ngộ kiếm ý đi xử lý công tác kết thúc, cơ bản mười mấy vị đệ tử chân truyền rất rảnh.
Nói đến Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên đều là thứ ham ăn thích uống, rảnh đi kiếm thức ăn ngon, rượu ngon, ngày qua nhanh. Người khác rảnh thì đúng là rảnh đến không biết làm gì. Đang rảnh quá thì nghe nói Lục Nguyên cùng Vệ Bi, Thẩm Lạc so kiếm nên tụ tập lại.
Lục Nguyên là mạnh nhất trong tám đệ tử chân truyền Bắc phong.
Vệ Bi, Thẩm Lạc thì là hai người mạnh nhất trong bảy đệ tử chân truyền Nam phong.
Huống chi giờ nghe nói hai người Vệ Bi, Thẩm Lạc định liên hợp công kích. Một người luyện Bách Biến Vân Kiếm, Thiên Huyễn Vụ Kiếm, tất nhiên khiến họ càng nổi hứng thú.
Mới giây lát, đám người còn trong phòng đều ùa ra ngoài.
Nhưng lúc này là trước khi đấu kiếm, không ai nói gì.
Người giỏi kiếm đấu kiếm, không khí rất căng thẳng, sợ ra tiếng phá hủy.
"Gru!"
Một con chim vàng anh bay lên khỏi núi giả, con cá từ cái ao nhảy lên không trung.
Khoảnh khắc, Vệ Bi ra tay. Gã ra tay chính là Bách Biến Vân Kiếm, kiếm thức không ngừng lấp lóe, biến ảo không ổn định, nhưng Lục Nguyên không để ý đến kiếm pháp gã biến đổi. Kiếm ý của Bách Biến Vân Kiếm cũng là vân kiếm ý, tuy hóa thành bộ kiếm pháp Bách Biến Vân Kiếm quỷ dị nhiều biến nhưng nói thật, không để ý lắm. Hiểu ra kiếm ý trung tâm nhất, tất cả chiêu thức mặt ngoài đều là giả.
Chương trước Chương tiếp
Loading...