Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 310: Thế Thiên Minh (thượng)
Kỳ thật yêu ma vây công Hoa Sơn hơn một tháng rồi, còn thời gian Lục Nguyên được Chu Thanh Huyền huấn luyện đặc biệt cũng đã hơn nửa năm, số rượu mà hắn dự trữ đã hết sạch từ lâu.
Đáng chết! Không có rượu uống.
Hiện tại vẫn không thể xuống núi mua rượu, mặc dù hắn rất thích uống rượu, nhưng dưới chân núi lúc này toàn là yêu ma, nếu đi xuống không phải là tìm chết hay sao?
Lục Nguyên nhún vai, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Thèm rượu mà không có rượu uống thì thật sự khó chịu, hi vọng cuộc chiến Hoa Sơn này nhanh chóng kết thúc.
Lục Nguyên tùy ý bước đi, vừa vặn gặp Diệp Dương Dung gọi đến, vừa vào trong Phương Nho đã nói một câu kinh thiên động địa:
- Cuộc chiến mười vạn yêu ma tấn công Hoa Sơn đã sắp kết thúc rồi.
- Cái gì!
Lục Nguyên khẽ giật mình.
Trận chiến này có giao thủ của cao tầng Đại Đạo cảnh, thậm chí có giao thủ của mấy tông sư, vậy mà sắp sửa kết thúc, trong khi bản thân Lục Nguyên còn chưa cảm nhận được gì, hắn chỉ đại chiến một trận với rất nhiều yêu ma đại trưởng lão, Lục Nguyên đương nhiên có chút khó hiểu, mặc dù trận chiến này sớm kết thúc là chuyện tốt, nhưng hắn cũng không thể không biết chuyện gì đã xảy ra.
Phương Nho giải thích:
- Chiến đấu ở ngoài sáng là cuộc chiến của kiếm tiên chúng ta với yêu ma thập đại trưởng lão, cuộc chiến này vì cá nhân ngươi thể hiện quá xuất sắc, đã kết thúc rồi. Cuộc chiến ở trong tối chính là cuộc chiến giữa nhân vật Đại Đạo cảnh của chúng ta với nhân vật Đại Đạo cảnh của yêu ma, đương nhiên phía bên yêu ma cũng có một số giúp đỡ của Thế Thiên Minh.
- Cuộc chiến trong tối, phía bên Hoa Sơn chúng ta tổng cộng có bốn vị Đại Đạo cảnh bỏ mạng, rất không may, đó là Hoàng Thanh Hóa trưởng lão của Bắc Phong, cũng chính là sư thúc của ta, tổ sư thúc của ngươi, cũng chết trong trận chiến này, Bắc Phong từ nay về sau cũng chỉ còn lại sáu vị Đại Đạo cảnh.
- Trong cuộc chiến này, phía bên yêu ma có ba nhân vật Đại Đạo cảnh bỏ mạng, nhìn từ số lượng, bên yêu ma đang chiếm ưu thế, chết ít hơn, nhưng nhìn từ chất lượng, phía bên yêu ma cũng chịu thiệt không ít, chất lượng người chết cao hơn, vì vậy trong chiến đấu trong tối, chúng ta tạm thời chiếm ưu thế.
Phương Nho nói tiếp:
- Nói một cách tương đối, sai biệt thực lực hai bên cũng không nhiều, nhưng nếu cứ tiếp tục liều mạng như vậy, sợ rằng số lượng người thương vong sẽ nhiều hơn.
Hiển nhiên, trên thế giới này, nhân vật có thể đạt tới Đại Đạo cảnh, đều không phải kẻ ngu. Cừu hận của Hoa Sơn và yêu ma là cừu hận tranh đoạt tài nguyên lãnh thổ, là cừu hận tích tụ cả ngàn năm, nhưng không thể nào vì cừu hận mà đánh đổi toàn bộ cao thủ bên mình, phía bên yêu ma cũng như vậy, dù sao, trên thế giới này không phải chỉ có hai thế lực của Hoa Sơn và yêu ma, mà còn có những thế lực khác.
Phương Nho nói:
- Hiện tại, hai bên đều tương đối liều mạng, cho nên, yêu ma Thánh đế Đông Phương Yêu, ước chiến với Sở chưởng môn của chúng ta, hẹn ba ngày sau, sẽ có một trận quyết chiến, đến lúc đó sẽ quyết định thắng bại. Nếu Sở chưởng môn thắng, đương nhiên sẽ không có gì phải nói, yêu ma sẽ bị bức xuống dưới mặt đất, hơn nữa chúng ta truy đuổi, mạnh mẽ đánh cho yêu ma trọng thương, khiến cho yêu ma trong năm mươi năm tuyệt đối không có thực lực trèo lên mặt đất một lần nữa. Nếu yêu ma thắng, chỉ sợ yêu ma sẽ có thực lực chiếm cứ vị trí, phạm vi nhất định trên mặt đất. Nếu yêu ma chiếm cứ toàn bộ mặt đất, thì đấy chính là kiếp nạn của muôn dân trăm họ.
Lục Nguyên hiện tại cũng hiểu rõ, cuộc chiến bên ngoài đã chiến thắng, nhưng cuộc chiến trong tối vẫn chưa đến hồi kết.
Hiện tại chỉ còn thiếu trận chiến mấu chốt cuối cùng, yêu ma Thánh đế Đông Phương Yêu đấu với Hoa Sơn chưởng giáo nhất kiếm đoạn thiên Sở Đoạn.
Dù sao, hiện tại cũng không có chuyện của mình.
Thực lực của mình bây giờ, căn bản không thủ hộ được Hoa Sơn.
Lục Nguyên thầm nghĩ trong lòng, xem ra, mình cũng phải trở nên mạnh mẽ một chút, bằng không sẽ không có cách nào thủ hộ.
Ngày tháng sau này, cần có thực lực, nếu không thì không thể lăn lộn trong nhân gian.
———————
Ba ngày sau, trời mưa nhỏ.
Đây chính là ngày ước định cuộc chiến của Sở Đoạn và Đông Phương Yêu.
Lúc này, Nguyên Lăng thượng nhân đang ẩn mình ở một nơi kín đáo, hắn rất quen thuộc địa thế Hoa Sơn, vì vậy muốn tìm một nơi ẩn nấp cũng không có gì khó khăn, bên cạnh hắn chính là người bạn nối khố Thiên Sửu lão nhâu, hôm nay sẽ phát sinh cuộc chiến giữa Đông Phương Yêu và Sở Đoạn, trận chiến này nhất định sẽ kinh thiên động địa, hơn nữa sẽ liên quan đến tình thế phát triển tương lai của Tần quốc, Nguyên Lăng nhất định phải đến xem cảnh náo nhiệt.
Nguyên Lăng vừa xem cảnh náo nhiệt, vừa quan sát mặt kính pháp thuật của mình, ở một nơi cực kỳ bí ẩn khác, xuất hiện một người đeo mặt nạ dạ xoa, dáng người khôi ngô, mỗi tư thế đều có dáng vẻ của bậc đế vương, đây là…. Nguyên Lăng cả kinh, người đeo mặt nạ hoa văn, dạ xoa, đây là…. minh chủ của Thế Thiên Minh.
Chính là nhân vật thần bí nhất Tấn quốc.
Trong lòng Nguyên Lăng xuất hiện ngàn vạn ý niệm, tại sao minh chủ lại xuất hiện ở đây.
Nguyên Lăng thượng nhân gia nhập Thế Thiên Minh đã mấy trăm năm, mấy trăm năm qua, minh chủ của Thế Thiên Minh đều vô cùng thần bí, hơn
nữa thực lực tuyệt cao, thủ đoạn hành sự vô cùng kín đáo, có lẽ lần này, hắn đến đối phó với Hoa Sơn, nếu như Phương Đông Yêu và Sở Đoạn đang chiến đấu, minh chủ đột nhiên lao ra, chém đầu Sở Đoạn, như vậy, Hoa Sơn sẽ nguy cấp.
Hoặc là, còn có thủ đoạn đáng sợ nào khác.
......
Minh chủ của Thế Thiên Minh đang đứng ở đó, mưa rơi xuống lá trúc, ở cách đó không xa, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một lão giả tóc trắng.
Bạch phát lão giả đứng ở đó, giống như gió mát giữa đất trời.
- Ngươi chính là minh chủ của Thế Thiên Minh sao?
Bạch phát lão giả ung dung tự tại nói:
- Nếu người đến là người khác, ta thật sự không có hứng thú, sinh tử của Hoa Sơn không liên quan đến ta, nhưng Tấn quốc gần ngàn năm nay, ngươi chính là người thần bí nhất, hãy để cho kiếm tiên thanh phong của ta lột trần bộ mặt thật của ngươi, xem xem ngươi rút cuộc là người nào trong mấy đó.
Minh chủ Thế Thiên Minh nhìn về phía Bạch phát lão giả:
- Chu Thanh Huyền, ta sớm nghĩ đến ngươi sẽ xuất hiện, tên gia hỏa mặt lạnh mềm lòng như ngươi, còn nói là mặc kệ sinh tử của Hoa Sơn, thật là buồn cười, nhưng ngươi tới đây cũng nằm trong dự liệu của ta, hôm nay, hãy để cho ta thu thập ngươi, triệt để tiêu diệt Hoa Sơn.
Khí thế của hắn dâng trào. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ngày hai tháng hai, Long Sĩ Đầu.
Ngày hôm nay, trời mưa nhỏ.
Lục Nguyên đi theo Phương Nho sư thúc về phía chiến trận hư không, lần này là đi quan sát trận chiến tông sư kinh điển nhất.
Lục Nguyên hiện tại cũng suy nghĩ cẩn thận, hai nước Tấn Nguyên, ngoại trừ nhân vật lánh đời không xuất thế, tổng cộng chỉ có tám vị cấp tông sư.
Tám vị tông sư này bình thường đều rất ít khi ra tay, phần lớn đều chỉ dùng để uy hiếp.
Nói cách khác, cơ bản chỉ là bày ra cho đẹp mắt.
Dưới tình huống bình thường, lực lượng tông sư trong thế lực sẽ không xuất thủ.
Đáng chết! Không có rượu uống.
Hiện tại vẫn không thể xuống núi mua rượu, mặc dù hắn rất thích uống rượu, nhưng dưới chân núi lúc này toàn là yêu ma, nếu đi xuống không phải là tìm chết hay sao?
Lục Nguyên nhún vai, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Thèm rượu mà không có rượu uống thì thật sự khó chịu, hi vọng cuộc chiến Hoa Sơn này nhanh chóng kết thúc.
Lục Nguyên tùy ý bước đi, vừa vặn gặp Diệp Dương Dung gọi đến, vừa vào trong Phương Nho đã nói một câu kinh thiên động địa:
- Cuộc chiến mười vạn yêu ma tấn công Hoa Sơn đã sắp kết thúc rồi.
- Cái gì!
Lục Nguyên khẽ giật mình.
Trận chiến này có giao thủ của cao tầng Đại Đạo cảnh, thậm chí có giao thủ của mấy tông sư, vậy mà sắp sửa kết thúc, trong khi bản thân Lục Nguyên còn chưa cảm nhận được gì, hắn chỉ đại chiến một trận với rất nhiều yêu ma đại trưởng lão, Lục Nguyên đương nhiên có chút khó hiểu, mặc dù trận chiến này sớm kết thúc là chuyện tốt, nhưng hắn cũng không thể không biết chuyện gì đã xảy ra.
Phương Nho giải thích:
- Chiến đấu ở ngoài sáng là cuộc chiến của kiếm tiên chúng ta với yêu ma thập đại trưởng lão, cuộc chiến này vì cá nhân ngươi thể hiện quá xuất sắc, đã kết thúc rồi. Cuộc chiến ở trong tối chính là cuộc chiến giữa nhân vật Đại Đạo cảnh của chúng ta với nhân vật Đại Đạo cảnh của yêu ma, đương nhiên phía bên yêu ma cũng có một số giúp đỡ của Thế Thiên Minh.
- Cuộc chiến trong tối, phía bên Hoa Sơn chúng ta tổng cộng có bốn vị Đại Đạo cảnh bỏ mạng, rất không may, đó là Hoàng Thanh Hóa trưởng lão của Bắc Phong, cũng chính là sư thúc của ta, tổ sư thúc của ngươi, cũng chết trong trận chiến này, Bắc Phong từ nay về sau cũng chỉ còn lại sáu vị Đại Đạo cảnh.
- Trong cuộc chiến này, phía bên yêu ma có ba nhân vật Đại Đạo cảnh bỏ mạng, nhìn từ số lượng, bên yêu ma đang chiếm ưu thế, chết ít hơn, nhưng nhìn từ chất lượng, phía bên yêu ma cũng chịu thiệt không ít, chất lượng người chết cao hơn, vì vậy trong chiến đấu trong tối, chúng ta tạm thời chiếm ưu thế.
Phương Nho nói tiếp:
- Nói một cách tương đối, sai biệt thực lực hai bên cũng không nhiều, nhưng nếu cứ tiếp tục liều mạng như vậy, sợ rằng số lượng người thương vong sẽ nhiều hơn.
Hiển nhiên, trên thế giới này, nhân vật có thể đạt tới Đại Đạo cảnh, đều không phải kẻ ngu. Cừu hận của Hoa Sơn và yêu ma là cừu hận tranh đoạt tài nguyên lãnh thổ, là cừu hận tích tụ cả ngàn năm, nhưng không thể nào vì cừu hận mà đánh đổi toàn bộ cao thủ bên mình, phía bên yêu ma cũng như vậy, dù sao, trên thế giới này không phải chỉ có hai thế lực của Hoa Sơn và yêu ma, mà còn có những thế lực khác.
Phương Nho nói:
- Hiện tại, hai bên đều tương đối liều mạng, cho nên, yêu ma Thánh đế Đông Phương Yêu, ước chiến với Sở chưởng môn của chúng ta, hẹn ba ngày sau, sẽ có một trận quyết chiến, đến lúc đó sẽ quyết định thắng bại. Nếu Sở chưởng môn thắng, đương nhiên sẽ không có gì phải nói, yêu ma sẽ bị bức xuống dưới mặt đất, hơn nữa chúng ta truy đuổi, mạnh mẽ đánh cho yêu ma trọng thương, khiến cho yêu ma trong năm mươi năm tuyệt đối không có thực lực trèo lên mặt đất một lần nữa. Nếu yêu ma thắng, chỉ sợ yêu ma sẽ có thực lực chiếm cứ vị trí, phạm vi nhất định trên mặt đất. Nếu yêu ma chiếm cứ toàn bộ mặt đất, thì đấy chính là kiếp nạn của muôn dân trăm họ.
Lục Nguyên hiện tại cũng hiểu rõ, cuộc chiến bên ngoài đã chiến thắng, nhưng cuộc chiến trong tối vẫn chưa đến hồi kết.
Hiện tại chỉ còn thiếu trận chiến mấu chốt cuối cùng, yêu ma Thánh đế Đông Phương Yêu đấu với Hoa Sơn chưởng giáo nhất kiếm đoạn thiên Sở Đoạn.
Dù sao, hiện tại cũng không có chuyện của mình.
Thực lực của mình bây giờ, căn bản không thủ hộ được Hoa Sơn.
Lục Nguyên thầm nghĩ trong lòng, xem ra, mình cũng phải trở nên mạnh mẽ một chút, bằng không sẽ không có cách nào thủ hộ.
Ngày tháng sau này, cần có thực lực, nếu không thì không thể lăn lộn trong nhân gian.
———————
Ba ngày sau, trời mưa nhỏ.
Đây chính là ngày ước định cuộc chiến của Sở Đoạn và Đông Phương Yêu.
Lúc này, Nguyên Lăng thượng nhân đang ẩn mình ở một nơi kín đáo, hắn rất quen thuộc địa thế Hoa Sơn, vì vậy muốn tìm một nơi ẩn nấp cũng không có gì khó khăn, bên cạnh hắn chính là người bạn nối khố Thiên Sửu lão nhâu, hôm nay sẽ phát sinh cuộc chiến giữa Đông Phương Yêu và Sở Đoạn, trận chiến này nhất định sẽ kinh thiên động địa, hơn nữa sẽ liên quan đến tình thế phát triển tương lai của Tần quốc, Nguyên Lăng nhất định phải đến xem cảnh náo nhiệt.
Nguyên Lăng vừa xem cảnh náo nhiệt, vừa quan sát mặt kính pháp thuật của mình, ở một nơi cực kỳ bí ẩn khác, xuất hiện một người đeo mặt nạ dạ xoa, dáng người khôi ngô, mỗi tư thế đều có dáng vẻ của bậc đế vương, đây là…. Nguyên Lăng cả kinh, người đeo mặt nạ hoa văn, dạ xoa, đây là…. minh chủ của Thế Thiên Minh.
Chính là nhân vật thần bí nhất Tấn quốc.
Trong lòng Nguyên Lăng xuất hiện ngàn vạn ý niệm, tại sao minh chủ lại xuất hiện ở đây.
Nguyên Lăng thượng nhân gia nhập Thế Thiên Minh đã mấy trăm năm, mấy trăm năm qua, minh chủ của Thế Thiên Minh đều vô cùng thần bí, hơn
nữa thực lực tuyệt cao, thủ đoạn hành sự vô cùng kín đáo, có lẽ lần này, hắn đến đối phó với Hoa Sơn, nếu như Phương Đông Yêu và Sở Đoạn đang chiến đấu, minh chủ đột nhiên lao ra, chém đầu Sở Đoạn, như vậy, Hoa Sơn sẽ nguy cấp.
Hoặc là, còn có thủ đoạn đáng sợ nào khác.
......
Minh chủ của Thế Thiên Minh đang đứng ở đó, mưa rơi xuống lá trúc, ở cách đó không xa, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một lão giả tóc trắng.
Bạch phát lão giả đứng ở đó, giống như gió mát giữa đất trời.
- Ngươi chính là minh chủ của Thế Thiên Minh sao?
Bạch phát lão giả ung dung tự tại nói:
- Nếu người đến là người khác, ta thật sự không có hứng thú, sinh tử của Hoa Sơn không liên quan đến ta, nhưng Tấn quốc gần ngàn năm nay, ngươi chính là người thần bí nhất, hãy để cho kiếm tiên thanh phong của ta lột trần bộ mặt thật của ngươi, xem xem ngươi rút cuộc là người nào trong mấy đó.
Minh chủ Thế Thiên Minh nhìn về phía Bạch phát lão giả:
- Chu Thanh Huyền, ta sớm nghĩ đến ngươi sẽ xuất hiện, tên gia hỏa mặt lạnh mềm lòng như ngươi, còn nói là mặc kệ sinh tử của Hoa Sơn, thật là buồn cười, nhưng ngươi tới đây cũng nằm trong dự liệu của ta, hôm nay, hãy để cho ta thu thập ngươi, triệt để tiêu diệt Hoa Sơn.
Khí thế của hắn dâng trào. Nguồn: http://truyenfull.vn
Ngày hai tháng hai, Long Sĩ Đầu.
Ngày hôm nay, trời mưa nhỏ.
Lục Nguyên đi theo Phương Nho sư thúc về phía chiến trận hư không, lần này là đi quan sát trận chiến tông sư kinh điển nhất.
Lục Nguyên hiện tại cũng suy nghĩ cẩn thận, hai nước Tấn Nguyên, ngoại trừ nhân vật lánh đời không xuất thế, tổng cộng chỉ có tám vị cấp tông sư.
Tám vị tông sư này bình thường đều rất ít khi ra tay, phần lớn đều chỉ dùng để uy hiếp.
Nói cách khác, cơ bản chỉ là bày ra cho đẹp mắt.
Dưới tình huống bình thường, lực lượng tông sư trong thế lực sẽ không xuất thủ.