Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 292: Bách Vô Kỵ
Lục Thanh Đào đưa cho Lục Nguyên một cái truyền âm thạch. Về sau bốn người tách ra mà đi.
Lục Nguyên bay về hướng Tây Nam. Bốn người mỗi người một phương hướng. Lục Nguyên nhận đi hướng Tây nam là bởi vì Lục Nguyên đã đi qua Tần quốc Thiên Sơn, dạo qua Tấn quốc Tuyết sơn, đối với Tuyết Sơn cũng có phần quen thuộc. Thân kiếm thi triển Tuyết chi kiếm ý, người phi hành trong đó cũng giống như tuyết. Từ đằng xa trông đến đều nhìn không ra.
Lục Nguyên một đường bay thẳng nhưng bay không nhanh. Lần này là tìm vị trí cụ thể của Bắc Lăng Sơn, trên đường đi phát hiện dấu vết gì thì đều ngừng lại.
Nhưng Lục Nguyên cũng không phát hiện được dấu vết gì.
Lục Nguyên đã học qua thuật truy tung của Kiếm Ưng nổi tiếng. Thuật truy tung của Kiếm Ưng không phải chuyện đùa. Sau khi Lục Nguyên học được thì truy tung chi đạo tiến rất xa. Trong đất tuyết có thể phát hiện được dấu vết dù là rất nhỏ.
Lục Nguyên lập tức theo sát những dấu vết này, một đường thăm dò, cẩn thận từng li từng tí.
Rốt cuộc, tại một điểm ẩn núp giữa sơn cốc phát hiện một điểm bất thường. Sơn cốc này được giấu rất kỹ, lại còn rất cổ quái. Trong tâm đắc của Kiếm Ưng còn giới thiệu một số cách phá giải trận pháp. Lục Nguyên dùng đủ loại phương pháp, rốt cuộc cũng vô thanh vô tức đi vào.
Sau khi tiến vào sơn cốc, hắn phát hiện một cánh cửa lớn.
Cánh cửa này từ xa trông không rõ lắm. Nhưng ở trên có ghi ba chữ "Bắc Lăng Sơn" cứng cáp. Bắc Lăng Sơn, rốt cuộc mình cũng đã tìm được Bắc Lăng Sơn.
Bắc Lăng Sơn trong truyền thuyết.
Trước Bắc Lăng Sơn có hai thủ vệ đang đứng.
- Có nghe hay không, kế hoạch mưu đoạt Bắc Phong của Nguyên Lăng Thượng Nhân đã thất bại?
- Kế hoạch này hoàn mỹ không có chỗ khuyết. Chỉ tiếc rằng Bắc Phong xuất hiện thiên tài. Hơn hai mươi tuổi nhưng đã đánh bại được Trường Sinh Cửu Trọng Tư Mã Trường Bạch nên kế hoạch mới bị hỏng.
- Lục Nguyên kia thật là lợi hại.
- Nhưng lợi hại thì làm được gì. Hắn cuối cùng cũng không phải là đối thủ của Nguyên Lăng đại nhân. Cuối cùng cũng sẽ bị Nguyên Lăng đại nhân giết chết.
- Đúng, ngay cả Nguyên Nguyên Thượng Nhân kia không phải cũng trúng kế của Nguyên Lăng đại nhân sao? Đừng nhìn ông ta hiện tại dùng Bắc Phong Xuất Vân Vô Cực đại trận khiến chúng ta không thể đi vào. Nhưng trong Xuất Vân Vô Cực đại trận đó, ông ta và Nguyên Lăng đại nhân quyết đấu hơn nửa năm nay vẫn chưa chấm dứt. Nhưng cuối cùng ông ta cũng vẫn phải chết trong tay của Nguyên Lăng đại nhân.
- Đúng vậy, hơn nữa thời gian cũng không xa. Chỉ cần Xuất Vân Vô Cực đại trận bị phá vỡ thì ông ta sẽ chết.
Lục Nguyên vốn muốn động thủ nhưng hiện tại vừa nghe có tin tức của Nguyên Nguyên Thượng Nhân thì lập tức dừng tay. Nguyên Nguyên Thượng Nhân vẫn còn chưa chết.
Đây quả thật là một tin tức tốt.
Tuyệt cốc được dùng trận pháp để che giấu. Lục Nguyên ẩn mình tại một nơi, dùng Tuyết chi kiếm ý tác dụng vào bản thân, giống như tuyết đọng lại, tay đè nặng chuôi kiếm, lặng lẽ nghe hai người hộ vệ kia nói chuyện.
Thời gian dần qua, trong lòng rốt cuộc cũng đoán được việc gì xảy ra.
Hơn nửa năm trước, khi mình bị Đồng Bách Niên tập kích. Vào buổi tối hôm đó, Nguyên Lăng Thượng Nhân đột nhiên xuất hiện ở Bắc Phong, đồng thời phát động pháp bảo đã được chuẩn bị, dùng tốc độ nhanh nhất để vây khốn Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Đồng thời lợi dụng Tư Mã Trường Bạch cấu kết làm ra nhiều chuyện. Bọn họ đã chuẩn bị tốt Truyền Tống trận, bắt Nguyên Nguyên Thượng Nhân đến Bắc Lăng Sơn.
Đồng thời, Nguyên Lăng Thượng Nhân cũng sớm sắp xếp xong người, là bạn nối khố của ông ta, Thiên Sửu lão nhân. Vốn kế hoạch của ông ta là cùng với Thiên Sửu lão nhân hợp lại tấn công Nguyên Nguyên Thượng Nhân, khi đó tất nhiên sẽ tất thắng.
Kết quả Nguyên Nguyên Thượng Nhân cũng đã sớm có chuẩn bị. Ông ta đã chuẩn bị một loại cổ quái trận pháp là Xuất Vân Vô Cực đại trận. Xuất Vân Vô Cực đại trận này đã được chuẩn bị trong một thời gian dài. Bất luận người nào cũng không có cách công phá. Mà Nguyên Nguyên Thượng Nhân cũng đã ở trong Xuất Vân Vô Cực đại trận, cùng Nguyên Lăng Thượng Nhân quyết đấu.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân cũng đã sớm muốn một trận sinh tử với Nguyên Lăng Thượng Nhân.
Kết quả, nửa năm qua, trong Xuất Vân Vô Cực đại trận, Nguyên Nguyên Thượng Nhân vẫn còn quyết đấu với Nguyên Lăng Thượng Nhân.
Kết quả, ngoài dự liệu của hai người. Hai người rõ ràng đánh đến bây giờ vẫn là ngang tay.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân vốn tưởng rằng mình có thể hơn Nguyên Lăng. Nhưng kết quả phát hiện Nguyên Lăng Thượng Nhân cũng ẩn giấu rất nhiều tuyệt kỹ.
Mà Nguyên Lăng Thượng Nhân cho là mình hơn Nguyên Nguyên Thượng Nhân, kết quả phát hiện Nguyên Nguyên Thượng Nhân bình thường đã ẩn giấu rất nhiều thực lực. Thực lực chân chính của ông ta rất đáng sợ.
Hai người năm đó bất phân thắng bại. Hiện tại rõ ràng cũng vẫn như thế.
Hai người đều tính kế đối phương. Kết quả phát hiện mình đã đánh giá đối phương quá thấp.
Nhưng nơi đây là Bắc Lăng Sơn, mà Vô Cực đại trận tuy rằng là vô địch nhưng rồi cũng sẽ có lúc thất bại. Một khi Nguyên Lăng Thượng Nhân ở Bắc Lăng Sơn có ngoại viện thì người chết chỉ sợ là Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Như vậy, trận chiến cuối cùng Nguyên Lăng Thượng Nhân sẽ chiến thắng.
Mà chính tại thời khắc này, Lục Nguyên đang ẩn núp bên ngoài Bắc Lăng Sơn.
Nghe những người này nói chuyện, Lục Nguyên đã hiểu được cốt lõi bên trong năm sáu phần.
Hắn muốn truyền âm cho ba người khác, nhưng kết quả phát hiện truyền âm thạch không có tác dụng ở chỗ này. Xem ra trận thế xung quanh đây rất cổ quái.
Truyền âm thạch không có tác dụng. Như vậy chỉ có thể một mình xông vào Bắc Lăng Sơn.
Lục Nguyên chưa kịp ra tay thì đã xuất hiện náo nhiệt.
Hai thủ vệ đứng tán gẫu với nhau, canh chừng động phủ chi môn.
Một đạo kiếm quang lao đến.
Hai gã thủ vệ cả kinh, nhưng khi khi đạo kiếm quang đến gần thì bật cười ha hả:
- Thì ra là Bách sư huynh.
Đạo kiếm quang rơi xuống, hiện ra một thân hình. Đó là một người trẻ tuổi, mặc bộ xiêm y cực kỳ cổ quái. Hai mắt chớp động ánh lên hào quang tà dị. Quả thực giống như bản sao của Nguyên Lăng. Người này tên là Bách Vô Kỵ, chính là người đứng đầu trong số đệ tử chân truyền của Nguyên Lăng Thượng Nhân.
Đương nhiên, Bách Vô Kỵ không phải là đệ tử chân truyền bình thường. Thoáng nhìn thì y giống như đã một trăm năm mươi tuổi. Bình thường, một trăm năm mươi tuổi thì là đời thứ chín, nhưng Nguyên Lăng Thượng Nhân lại thu nhận y làm đệ tử chân truyền.
Mà thực lực của Bách Vô Kỵ cũng rất đáng sợ, đạt đến tu vi Trường Sinh Tứ Trọng.
Y có thể đạt được tu vi như vầy bởi vì y có thiên phú cực cao. Thứ hai, Nguyên Lăng Thượng Nhân đã dùng đủ loại tà thuật để tăng cường công lực cho y. Mà bình thường, ở Võ Đang tiên môn, người được một trăm năm mươi tuổi thì mới đạt được Trường Sinh Tam Trọng mà thôi.
Bách Vô Kỵ đúng là không có gì kiêng kỵ.
Bách Vô Kỵ thu lấy kiếm quang. Bên cạnh y còn có một thiếu nữ xinh đẹp. Thiếu nữ này mặt trái xoan, toàn thân mặc áo lông trắng. Nếu dùng bốn chữ "xuất trần thoát tục" cũng không đủ hình dung. Lục Nguyên từ nhỏ đã tham dự rất nhiều buổi tụ hội, bằng không thì sẽ không nhận ra, đây chính là tiểu công chúa Mộ Dung Ánh Tuyết của Côn Lôn.
Cô chính là con gái của Chưởng môn Côn Lôn tiên môn. Làn da của cô trắng nõn nà nên được xưng danh là tiểu công chúa.
Côn Lôn tiểu công chúa Mộ Dung Ánh Tuyết tung quyền đấm đá:
- Thả ta ra, thả ta ra. Cuồng đồ lớn mật, có biết ta là tiểu công chúa của Côn Lôn không?
Bách Vô Kỵ cười ha hả:
- Thả ngươi ra? Nói đùa gì vậy? Ngươi cho rằng mình là tiểu công chúa thì ta sẽ tha cho ngươi sao? Ta tại sao phải sợ Côn Lôn chứ? Sư phụ Nguyên Lăng Thượng Nhân của ta bị năm đại tiên môn truy nã, nhưng bây giờ không phải sống rất tốt sao? Ta gọi là Bách Vô Kỵ, tất nhiên là không kiêng kỵ gì cả. Ta đang tu luyện Huyết Hải Chủng Ma, ngươi chính là vật liệu hợp nhất của ta.
- Haha, thật vất vả mới bắt được ngươi, như thế nào lại buông tha chứ?
Nghe nói có một quốc gia rất mạnh, trong đó có một tiên môn vô cùng lớn, ở đó có một môn công pháp gọi là Đại Tâm Chủng Ma Thiên Pháp.
Nguyên Lăng Thượng Nhân sau khi làm phản đã từng hành tẩu sang quốc gia khác. Dựa vào Đạo tâm chủng ma mà tự sáng chế ra môn Huyết Hải Chủng Ma, và bảo Bách Vô Kỵ luyện xem có hiệu quả gì.
Huyết Hải Chủng Ma cần những cô gái xinh đẹp để làm vật liệu. Cho nên y đã bắt Côn Lôn tiểu công chúa Mộ Dung Ánh Tuyết.
Mộ Dung Ánh Tuyết nghe xong không khỏi ngẩn người. Tên này là đệ tử nổi tiếng tà ác của Nguyên Lăng Thượng Nhân. Nguyên Lăng Thượng Nhân bị năm đại tiên môn truy nã. Nếu thực là đệ tử của Nguyên Lăng Thượng Nhân, xác thực là không cần phải sợ Côn Lôn tiên môn. Chẳng lẽ mình lại bị trở thành cái bếp lò sao.
Thấy Mộ Dung Ánh Tuyết ngẩn ngơ, Bách Vô Kỵ lại càng ràn rỡ cười to:
- Hahah, làm sao có thể giết được ta chứ? Ta là Bách Vô Kỵ, không kiêng kỵ gì hết. Ta biết rõ, trong số đời thứ mười, có rất nhiều tuổi trẻ anh tuấn đang theo đuổi Mộ Dung tiểu công chúa ngươi. Nhưng cho dù họ có anh tuấn như thế nào cũng đều không bằng Bách Vô Kỵ ta. Thực lực của ta chính là Trường Sinh Tứ Trọng. Hahah, cho nên đệ thập đại đệ tử toàn bộ đều bị ta chém giết.
- Vậy sao?
Một âm thanh lạnh lùng vang lên, truyền đến tận sâu trong đáy lòng của Bách Vô Kỵ.
Bách Vô Kỵ không khỏi cả kinh. Nhưng cả kinh thì cả kinh, đầu của y đã bay lên.
Máu phun ra.
Bụp! Thân hình không đầu rơi xuống mặt tuyết. Máu nhuộm đầy.
Thật sự là một sự đối lập thật lớn. Bách Vô Kỵ vừa mới nói không có người nào có thể giết hắn, kết quả liền bị người giết chết. Hai gã thủ vệ lập tức kinh hãi, toàn bộ nhìn về phía người xuất thủ, chỉ thấy người này đeo mũ rộng vành, mặc một bộ thanh y. Thanh kiếm trên tay phải đã quy về trong vỏ, mà tay trái còn cầm một hồ lô rượu.
- Ngươi là ai?
Hai gã thủ vệ thấy Trường Sinh Tứ Trọng Bách Vô Kỵ một chiêu liền bị giết chết. Bọn họ là người trong tà đạo, tự nhiên cũng biết người tới thực lực nhất định tương đương đáng sợ. Cho nên không dám ra tay.
- Lục Nguyên!
Chàng thanh y nam tử trẻ tuổi vừa báo danh xong, lập tức hai kiếm đánh ra, giết chết hai gã thủ vệ.
Lục Nguyên sau khi đánh chết hai gã thủ vệ, phát hiện cô gái kia đang kinh ngạc nhìn mình. Cô gái có chút lắp bắp nói:
- Ngươi chính là người được xưng Hoa Sơn thiên tài Lục Nguyên?
Lục Nguyên gật đầu.
Nhìn ánh mắt hiếu kỳ của cô gái xinh đẹp, khiến cho Lục Nguyên có chút áp lực. Dù sao, bị một cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm vào mình cũng không được thoải mái lắm. Vốn muốn xông vào Bắc Lăng Sơn, nhưng hiện tại thì không cần nữa. Bởi vì bên kia động phủ đã rất nhanh tụ tập khá nhiều người muốn đến chặn đường của mình.
Tình huống hiện tại quả thật có chút buồn cười.
Bên ngoài sơn động Bắc Lăng Sơn, Lục Nguyên đeo mũ rộng vành, một người mà đứng, trong tay cầm thanh Dưỡng Ngô kiếm.
Mà người của Bắc Lăng Sơn đã tề tựu mấy chục người, thậm chí là một trăm tu tiên giả. Nhưng một trăm tu tiên giả này, người nào cũng sợ hãi rụt rè, không dám tiến lên.
Trong số một trăm tu tiên giả của Bắc Lăng Sơn, có rất nhiều tu tiên giả đạt được cấp Trường Sinh, nhưng lại không có một người nào dám động thủ.
- Đó là Lục Nguyên!
- Hắn như thế nào lại tìm được nơi này? Hắn đã tìm được nơi này, chúng ta nên xông lên.
- Bắc Lăng Sơn chúng ta với Bắc Phong không thể tồn tại song song. Tất nhiên là phải tiến lên giải quyết hắn.
- Đúng vậy, Lục Nguyên bất quá chỉ là một đệ tử của Bắc Phong thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Dám một mình xông vào nơi này của chúng ta.
- Đúng vậy, ngay cả Lục Nguyên là người nào cũng không biết.
- Trước đó không lâu, tại trên đỉnh Hoa Sơn Bắc Phong, Lục Nguyên đã một đấu một với Trường Sinh Cửu Trọng Tư Mã Trường Bạch và đã chiến thắng.
- Những tu tiên giả Trường Sinh Cửu Trọng cũng thua trong tay hắn.
- Nói đùa cái gì vậy?
- Chúng ta cứ xông lên. Đúng là muốn tìm cái chết mà.
- Đúng, đúng!
Mộ Dung Ánh Tuyết ở bên cạnh chỉ cảm thấy vô cùng thú vị. Một người đấu với một trăm, theo lý mà nói thì tất nhiên là bên một trăm sẽ chiếm ưu thế. Còn bên một người thì lâm vào hoàn cảnh xấu. Bên trong một trăm người, rất nhiều người có chòm râu đen nhánh, hiển nhiên là niên kỷ không nhỏ. Hơn nữa, Mộ Dung Ánh Tuyết còn nhận ra trong đó có một số người, đều là hung danh sát sát. Thậm chí còn có tên trong bảng truy nã của Côn Lôn tiên môn. Nhiều tà ma ngoại đạo như vậy, tùy tiện ném ra một người cũng có thể đánh bại mười đệ tử chân truyền của Côn Lôn liên thủ với nhau. Nhưng hiện tại thú vị chính là, bọn chúng có nhiều tà mà ngoại đạo như vậy, nhưng khi đối mặt với Lục Nguyên, rõ ràng không người nào dám xông ra. Hơn nữa còn bày ra bộ dạng phát run.
Cái này là mạnh yếu hoàn toàn đổi cho nhau.
Mộ Dung Ánh Tuyết không ngừng đánh giá bộ dạng của Lục Nguyên. Xem ra giống người bình thường, nhưng nhìn hắn một mình một kiếm đối mặt với trăm tên hung thần ác sát, tất nhiên là rất có khí thế. Mộ Dung Ánh Tuyết đột nhiên phát hiện, chính mình đã say mê Lục Nguyên. Không ít nam đệ tử của Côn Lôn tiên môn và những tiên môn khác đang theo đuổi mình, nhưng hiện tại xem ra, chẳng ai bằng Lục Nguyên.
Mộ Dung Ánh Tuyết quyết định, chờ khi trở về Côn Lôn, mình sẽ gọi phụ thân đến Bắc Phong, xem có khả năng….
Vị tiểu công chúa của Côn Lôn từ trước đến nay chính là dám yêu dám hận.
Lục Nguyên đứng trước động phủ Bắc Lăng Sơn.
Một người đấu với một trăm người.
Lục Nguyên đứng một mình một chỗ nhưng lại không ai dám đứng ra ứng chiến.
Đúng vậy!
Lục Nguyên cũng giật mình. Lúc mới bắt đầu thật không ngờ kết cục lại như vậy.
Không hề nghi ngờ, Bắc Lăng Sơn là một môn phái tà đạo. Bên trong không ít cao thủ môn phái tà đạo. Nếu không có chính đạo ở đây thì đã sớm phản kích rồi. Nhưng hiện tại rõ ràng không người nào dám đứng ra ứng chiến. Xem ra, tên tuổi của hắn bây giờ trong tu tiên giới cũng có tác dụng đè áp được nhiều tà ma ngoại đạo như vậy.
Mộ Dung Ánh Tuyết hai mắt hình trái tim nhìn Lục Nguyên, giống như chưa từng nhìn thấy ai lợi hại bằng hắn.
Giằng co vẫn còn đang tiến hành.
Lục Nguyên nhìn thấy tình huống hiện tại, lập tức thân lóe lên, mang theo Mộ Dung Ánh Tuyết ra khỏi đại trận. Hắn nói với Mộ Dung Ánh Tuyết:
- Ta lập tức sẽ trùng kích Bắc Lăng Sơn, nên không thể lo lắng cho nàng. Nàng hãy rời khỏi đây ngay.
Lục Nguyên bay về hướng Tây Nam. Bốn người mỗi người một phương hướng. Lục Nguyên nhận đi hướng Tây nam là bởi vì Lục Nguyên đã đi qua Tần quốc Thiên Sơn, dạo qua Tấn quốc Tuyết sơn, đối với Tuyết Sơn cũng có phần quen thuộc. Thân kiếm thi triển Tuyết chi kiếm ý, người phi hành trong đó cũng giống như tuyết. Từ đằng xa trông đến đều nhìn không ra.
Lục Nguyên một đường bay thẳng nhưng bay không nhanh. Lần này là tìm vị trí cụ thể của Bắc Lăng Sơn, trên đường đi phát hiện dấu vết gì thì đều ngừng lại.
Nhưng Lục Nguyên cũng không phát hiện được dấu vết gì.
Lục Nguyên đã học qua thuật truy tung của Kiếm Ưng nổi tiếng. Thuật truy tung của Kiếm Ưng không phải chuyện đùa. Sau khi Lục Nguyên học được thì truy tung chi đạo tiến rất xa. Trong đất tuyết có thể phát hiện được dấu vết dù là rất nhỏ.
Lục Nguyên lập tức theo sát những dấu vết này, một đường thăm dò, cẩn thận từng li từng tí.
Rốt cuộc, tại một điểm ẩn núp giữa sơn cốc phát hiện một điểm bất thường. Sơn cốc này được giấu rất kỹ, lại còn rất cổ quái. Trong tâm đắc của Kiếm Ưng còn giới thiệu một số cách phá giải trận pháp. Lục Nguyên dùng đủ loại phương pháp, rốt cuộc cũng vô thanh vô tức đi vào.
Sau khi tiến vào sơn cốc, hắn phát hiện một cánh cửa lớn.
Cánh cửa này từ xa trông không rõ lắm. Nhưng ở trên có ghi ba chữ "Bắc Lăng Sơn" cứng cáp. Bắc Lăng Sơn, rốt cuộc mình cũng đã tìm được Bắc Lăng Sơn.
Bắc Lăng Sơn trong truyền thuyết.
Trước Bắc Lăng Sơn có hai thủ vệ đang đứng.
- Có nghe hay không, kế hoạch mưu đoạt Bắc Phong của Nguyên Lăng Thượng Nhân đã thất bại?
- Kế hoạch này hoàn mỹ không có chỗ khuyết. Chỉ tiếc rằng Bắc Phong xuất hiện thiên tài. Hơn hai mươi tuổi nhưng đã đánh bại được Trường Sinh Cửu Trọng Tư Mã Trường Bạch nên kế hoạch mới bị hỏng.
- Lục Nguyên kia thật là lợi hại.
- Nhưng lợi hại thì làm được gì. Hắn cuối cùng cũng không phải là đối thủ của Nguyên Lăng đại nhân. Cuối cùng cũng sẽ bị Nguyên Lăng đại nhân giết chết.
- Đúng, ngay cả Nguyên Nguyên Thượng Nhân kia không phải cũng trúng kế của Nguyên Lăng đại nhân sao? Đừng nhìn ông ta hiện tại dùng Bắc Phong Xuất Vân Vô Cực đại trận khiến chúng ta không thể đi vào. Nhưng trong Xuất Vân Vô Cực đại trận đó, ông ta và Nguyên Lăng đại nhân quyết đấu hơn nửa năm nay vẫn chưa chấm dứt. Nhưng cuối cùng ông ta cũng vẫn phải chết trong tay của Nguyên Lăng đại nhân.
- Đúng vậy, hơn nữa thời gian cũng không xa. Chỉ cần Xuất Vân Vô Cực đại trận bị phá vỡ thì ông ta sẽ chết.
Lục Nguyên vốn muốn động thủ nhưng hiện tại vừa nghe có tin tức của Nguyên Nguyên Thượng Nhân thì lập tức dừng tay. Nguyên Nguyên Thượng Nhân vẫn còn chưa chết.
Đây quả thật là một tin tức tốt.
Tuyệt cốc được dùng trận pháp để che giấu. Lục Nguyên ẩn mình tại một nơi, dùng Tuyết chi kiếm ý tác dụng vào bản thân, giống như tuyết đọng lại, tay đè nặng chuôi kiếm, lặng lẽ nghe hai người hộ vệ kia nói chuyện.
Thời gian dần qua, trong lòng rốt cuộc cũng đoán được việc gì xảy ra.
Hơn nửa năm trước, khi mình bị Đồng Bách Niên tập kích. Vào buổi tối hôm đó, Nguyên Lăng Thượng Nhân đột nhiên xuất hiện ở Bắc Phong, đồng thời phát động pháp bảo đã được chuẩn bị, dùng tốc độ nhanh nhất để vây khốn Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Đồng thời lợi dụng Tư Mã Trường Bạch cấu kết làm ra nhiều chuyện. Bọn họ đã chuẩn bị tốt Truyền Tống trận, bắt Nguyên Nguyên Thượng Nhân đến Bắc Lăng Sơn.
Đồng thời, Nguyên Lăng Thượng Nhân cũng sớm sắp xếp xong người, là bạn nối khố của ông ta, Thiên Sửu lão nhân. Vốn kế hoạch của ông ta là cùng với Thiên Sửu lão nhân hợp lại tấn công Nguyên Nguyên Thượng Nhân, khi đó tất nhiên sẽ tất thắng.
Kết quả Nguyên Nguyên Thượng Nhân cũng đã sớm có chuẩn bị. Ông ta đã chuẩn bị một loại cổ quái trận pháp là Xuất Vân Vô Cực đại trận. Xuất Vân Vô Cực đại trận này đã được chuẩn bị trong một thời gian dài. Bất luận người nào cũng không có cách công phá. Mà Nguyên Nguyên Thượng Nhân cũng đã ở trong Xuất Vân Vô Cực đại trận, cùng Nguyên Lăng Thượng Nhân quyết đấu.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân cũng đã sớm muốn một trận sinh tử với Nguyên Lăng Thượng Nhân.
Kết quả, nửa năm qua, trong Xuất Vân Vô Cực đại trận, Nguyên Nguyên Thượng Nhân vẫn còn quyết đấu với Nguyên Lăng Thượng Nhân.
Kết quả, ngoài dự liệu của hai người. Hai người rõ ràng đánh đến bây giờ vẫn là ngang tay.
Nguyên Nguyên Thượng Nhân vốn tưởng rằng mình có thể hơn Nguyên Lăng. Nhưng kết quả phát hiện Nguyên Lăng Thượng Nhân cũng ẩn giấu rất nhiều tuyệt kỹ.
Mà Nguyên Lăng Thượng Nhân cho là mình hơn Nguyên Nguyên Thượng Nhân, kết quả phát hiện Nguyên Nguyên Thượng Nhân bình thường đã ẩn giấu rất nhiều thực lực. Thực lực chân chính của ông ta rất đáng sợ.
Hai người năm đó bất phân thắng bại. Hiện tại rõ ràng cũng vẫn như thế.
Hai người đều tính kế đối phương. Kết quả phát hiện mình đã đánh giá đối phương quá thấp.
Nhưng nơi đây là Bắc Lăng Sơn, mà Vô Cực đại trận tuy rằng là vô địch nhưng rồi cũng sẽ có lúc thất bại. Một khi Nguyên Lăng Thượng Nhân ở Bắc Lăng Sơn có ngoại viện thì người chết chỉ sợ là Nguyên Nguyên Thượng Nhân. Như vậy, trận chiến cuối cùng Nguyên Lăng Thượng Nhân sẽ chiến thắng.
Mà chính tại thời khắc này, Lục Nguyên đang ẩn núp bên ngoài Bắc Lăng Sơn.
Nghe những người này nói chuyện, Lục Nguyên đã hiểu được cốt lõi bên trong năm sáu phần.
Hắn muốn truyền âm cho ba người khác, nhưng kết quả phát hiện truyền âm thạch không có tác dụng ở chỗ này. Xem ra trận thế xung quanh đây rất cổ quái.
Truyền âm thạch không có tác dụng. Như vậy chỉ có thể một mình xông vào Bắc Lăng Sơn.
Lục Nguyên chưa kịp ra tay thì đã xuất hiện náo nhiệt.
Hai thủ vệ đứng tán gẫu với nhau, canh chừng động phủ chi môn.
Một đạo kiếm quang lao đến.
Hai gã thủ vệ cả kinh, nhưng khi khi đạo kiếm quang đến gần thì bật cười ha hả:
- Thì ra là Bách sư huynh.
Đạo kiếm quang rơi xuống, hiện ra một thân hình. Đó là một người trẻ tuổi, mặc bộ xiêm y cực kỳ cổ quái. Hai mắt chớp động ánh lên hào quang tà dị. Quả thực giống như bản sao của Nguyên Lăng. Người này tên là Bách Vô Kỵ, chính là người đứng đầu trong số đệ tử chân truyền của Nguyên Lăng Thượng Nhân.
Đương nhiên, Bách Vô Kỵ không phải là đệ tử chân truyền bình thường. Thoáng nhìn thì y giống như đã một trăm năm mươi tuổi. Bình thường, một trăm năm mươi tuổi thì là đời thứ chín, nhưng Nguyên Lăng Thượng Nhân lại thu nhận y làm đệ tử chân truyền.
Mà thực lực của Bách Vô Kỵ cũng rất đáng sợ, đạt đến tu vi Trường Sinh Tứ Trọng.
Y có thể đạt được tu vi như vầy bởi vì y có thiên phú cực cao. Thứ hai, Nguyên Lăng Thượng Nhân đã dùng đủ loại tà thuật để tăng cường công lực cho y. Mà bình thường, ở Võ Đang tiên môn, người được một trăm năm mươi tuổi thì mới đạt được Trường Sinh Tam Trọng mà thôi.
Bách Vô Kỵ đúng là không có gì kiêng kỵ.
Bách Vô Kỵ thu lấy kiếm quang. Bên cạnh y còn có một thiếu nữ xinh đẹp. Thiếu nữ này mặt trái xoan, toàn thân mặc áo lông trắng. Nếu dùng bốn chữ "xuất trần thoát tục" cũng không đủ hình dung. Lục Nguyên từ nhỏ đã tham dự rất nhiều buổi tụ hội, bằng không thì sẽ không nhận ra, đây chính là tiểu công chúa Mộ Dung Ánh Tuyết của Côn Lôn.
Cô chính là con gái của Chưởng môn Côn Lôn tiên môn. Làn da của cô trắng nõn nà nên được xưng danh là tiểu công chúa.
Côn Lôn tiểu công chúa Mộ Dung Ánh Tuyết tung quyền đấm đá:
- Thả ta ra, thả ta ra. Cuồng đồ lớn mật, có biết ta là tiểu công chúa của Côn Lôn không?
Bách Vô Kỵ cười ha hả:
- Thả ngươi ra? Nói đùa gì vậy? Ngươi cho rằng mình là tiểu công chúa thì ta sẽ tha cho ngươi sao? Ta tại sao phải sợ Côn Lôn chứ? Sư phụ Nguyên Lăng Thượng Nhân của ta bị năm đại tiên môn truy nã, nhưng bây giờ không phải sống rất tốt sao? Ta gọi là Bách Vô Kỵ, tất nhiên là không kiêng kỵ gì cả. Ta đang tu luyện Huyết Hải Chủng Ma, ngươi chính là vật liệu hợp nhất của ta.
- Haha, thật vất vả mới bắt được ngươi, như thế nào lại buông tha chứ?
Nghe nói có một quốc gia rất mạnh, trong đó có một tiên môn vô cùng lớn, ở đó có một môn công pháp gọi là Đại Tâm Chủng Ma Thiên Pháp.
Nguyên Lăng Thượng Nhân sau khi làm phản đã từng hành tẩu sang quốc gia khác. Dựa vào Đạo tâm chủng ma mà tự sáng chế ra môn Huyết Hải Chủng Ma, và bảo Bách Vô Kỵ luyện xem có hiệu quả gì.
Huyết Hải Chủng Ma cần những cô gái xinh đẹp để làm vật liệu. Cho nên y đã bắt Côn Lôn tiểu công chúa Mộ Dung Ánh Tuyết.
Mộ Dung Ánh Tuyết nghe xong không khỏi ngẩn người. Tên này là đệ tử nổi tiếng tà ác của Nguyên Lăng Thượng Nhân. Nguyên Lăng Thượng Nhân bị năm đại tiên môn truy nã. Nếu thực là đệ tử của Nguyên Lăng Thượng Nhân, xác thực là không cần phải sợ Côn Lôn tiên môn. Chẳng lẽ mình lại bị trở thành cái bếp lò sao.
Thấy Mộ Dung Ánh Tuyết ngẩn ngơ, Bách Vô Kỵ lại càng ràn rỡ cười to:
- Hahah, làm sao có thể giết được ta chứ? Ta là Bách Vô Kỵ, không kiêng kỵ gì hết. Ta biết rõ, trong số đời thứ mười, có rất nhiều tuổi trẻ anh tuấn đang theo đuổi Mộ Dung tiểu công chúa ngươi. Nhưng cho dù họ có anh tuấn như thế nào cũng đều không bằng Bách Vô Kỵ ta. Thực lực của ta chính là Trường Sinh Tứ Trọng. Hahah, cho nên đệ thập đại đệ tử toàn bộ đều bị ta chém giết.
- Vậy sao?
Một âm thanh lạnh lùng vang lên, truyền đến tận sâu trong đáy lòng của Bách Vô Kỵ.
Bách Vô Kỵ không khỏi cả kinh. Nhưng cả kinh thì cả kinh, đầu của y đã bay lên.
Máu phun ra.
Bụp! Thân hình không đầu rơi xuống mặt tuyết. Máu nhuộm đầy.
Thật sự là một sự đối lập thật lớn. Bách Vô Kỵ vừa mới nói không có người nào có thể giết hắn, kết quả liền bị người giết chết. Hai gã thủ vệ lập tức kinh hãi, toàn bộ nhìn về phía người xuất thủ, chỉ thấy người này đeo mũ rộng vành, mặc một bộ thanh y. Thanh kiếm trên tay phải đã quy về trong vỏ, mà tay trái còn cầm một hồ lô rượu.
- Ngươi là ai?
Hai gã thủ vệ thấy Trường Sinh Tứ Trọng Bách Vô Kỵ một chiêu liền bị giết chết. Bọn họ là người trong tà đạo, tự nhiên cũng biết người tới thực lực nhất định tương đương đáng sợ. Cho nên không dám ra tay.
- Lục Nguyên!
Chàng thanh y nam tử trẻ tuổi vừa báo danh xong, lập tức hai kiếm đánh ra, giết chết hai gã thủ vệ.
Lục Nguyên sau khi đánh chết hai gã thủ vệ, phát hiện cô gái kia đang kinh ngạc nhìn mình. Cô gái có chút lắp bắp nói:
- Ngươi chính là người được xưng Hoa Sơn thiên tài Lục Nguyên?
Lục Nguyên gật đầu.
Nhìn ánh mắt hiếu kỳ của cô gái xinh đẹp, khiến cho Lục Nguyên có chút áp lực. Dù sao, bị một cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm vào mình cũng không được thoải mái lắm. Vốn muốn xông vào Bắc Lăng Sơn, nhưng hiện tại thì không cần nữa. Bởi vì bên kia động phủ đã rất nhanh tụ tập khá nhiều người muốn đến chặn đường của mình.
Tình huống hiện tại quả thật có chút buồn cười.
Bên ngoài sơn động Bắc Lăng Sơn, Lục Nguyên đeo mũ rộng vành, một người mà đứng, trong tay cầm thanh Dưỡng Ngô kiếm.
Mà người của Bắc Lăng Sơn đã tề tựu mấy chục người, thậm chí là một trăm tu tiên giả. Nhưng một trăm tu tiên giả này, người nào cũng sợ hãi rụt rè, không dám tiến lên.
Trong số một trăm tu tiên giả của Bắc Lăng Sơn, có rất nhiều tu tiên giả đạt được cấp Trường Sinh, nhưng lại không có một người nào dám động thủ.
- Đó là Lục Nguyên!
- Hắn như thế nào lại tìm được nơi này? Hắn đã tìm được nơi này, chúng ta nên xông lên.
- Bắc Lăng Sơn chúng ta với Bắc Phong không thể tồn tại song song. Tất nhiên là phải tiến lên giải quyết hắn.
- Đúng vậy, Lục Nguyên bất quá chỉ là một đệ tử của Bắc Phong thôi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Dám một mình xông vào nơi này của chúng ta.
- Đúng vậy, ngay cả Lục Nguyên là người nào cũng không biết.
- Trước đó không lâu, tại trên đỉnh Hoa Sơn Bắc Phong, Lục Nguyên đã một đấu một với Trường Sinh Cửu Trọng Tư Mã Trường Bạch và đã chiến thắng.
- Những tu tiên giả Trường Sinh Cửu Trọng cũng thua trong tay hắn.
- Nói đùa cái gì vậy?
- Chúng ta cứ xông lên. Đúng là muốn tìm cái chết mà.
- Đúng, đúng!
Mộ Dung Ánh Tuyết ở bên cạnh chỉ cảm thấy vô cùng thú vị. Một người đấu với một trăm, theo lý mà nói thì tất nhiên là bên một trăm sẽ chiếm ưu thế. Còn bên một người thì lâm vào hoàn cảnh xấu. Bên trong một trăm người, rất nhiều người có chòm râu đen nhánh, hiển nhiên là niên kỷ không nhỏ. Hơn nữa, Mộ Dung Ánh Tuyết còn nhận ra trong đó có một số người, đều là hung danh sát sát. Thậm chí còn có tên trong bảng truy nã của Côn Lôn tiên môn. Nhiều tà ma ngoại đạo như vậy, tùy tiện ném ra một người cũng có thể đánh bại mười đệ tử chân truyền của Côn Lôn liên thủ với nhau. Nhưng hiện tại thú vị chính là, bọn chúng có nhiều tà mà ngoại đạo như vậy, nhưng khi đối mặt với Lục Nguyên, rõ ràng không người nào dám xông ra. Hơn nữa còn bày ra bộ dạng phát run.
Cái này là mạnh yếu hoàn toàn đổi cho nhau.
Mộ Dung Ánh Tuyết không ngừng đánh giá bộ dạng của Lục Nguyên. Xem ra giống người bình thường, nhưng nhìn hắn một mình một kiếm đối mặt với trăm tên hung thần ác sát, tất nhiên là rất có khí thế. Mộ Dung Ánh Tuyết đột nhiên phát hiện, chính mình đã say mê Lục Nguyên. Không ít nam đệ tử của Côn Lôn tiên môn và những tiên môn khác đang theo đuổi mình, nhưng hiện tại xem ra, chẳng ai bằng Lục Nguyên.
Mộ Dung Ánh Tuyết quyết định, chờ khi trở về Côn Lôn, mình sẽ gọi phụ thân đến Bắc Phong, xem có khả năng….
Vị tiểu công chúa của Côn Lôn từ trước đến nay chính là dám yêu dám hận.
Lục Nguyên đứng trước động phủ Bắc Lăng Sơn.
Một người đấu với một trăm người.
Lục Nguyên đứng một mình một chỗ nhưng lại không ai dám đứng ra ứng chiến.
Đúng vậy!
Lục Nguyên cũng giật mình. Lúc mới bắt đầu thật không ngờ kết cục lại như vậy.
Không hề nghi ngờ, Bắc Lăng Sơn là một môn phái tà đạo. Bên trong không ít cao thủ môn phái tà đạo. Nếu không có chính đạo ở đây thì đã sớm phản kích rồi. Nhưng hiện tại rõ ràng không người nào dám đứng ra ứng chiến. Xem ra, tên tuổi của hắn bây giờ trong tu tiên giới cũng có tác dụng đè áp được nhiều tà ma ngoại đạo như vậy.
Mộ Dung Ánh Tuyết hai mắt hình trái tim nhìn Lục Nguyên, giống như chưa từng nhìn thấy ai lợi hại bằng hắn.
Giằng co vẫn còn đang tiến hành.
Lục Nguyên nhìn thấy tình huống hiện tại, lập tức thân lóe lên, mang theo Mộ Dung Ánh Tuyết ra khỏi đại trận. Hắn nói với Mộ Dung Ánh Tuyết:
- Ta lập tức sẽ trùng kích Bắc Lăng Sơn, nên không thể lo lắng cho nàng. Nàng hãy rời khỏi đây ngay.