Họa Sinh - Luyến Trường An
Chương 46
46. Làm nũng sao?
Bởi vì hoàn cảnh ở thôn làng mà họ đến lần này thực sự không tốt, cũng không có chỗ tắm rửa, xe buýt đã đưa họ đến một nhà nghỉ ở trong thị trấn vào buổi sáng cuối cùng của đợt hỗ trợ y tế ở đây.
Bác sĩ Đường nói: “Hai ngày nay mọi người đã vất vả rồi, chúng tôi đã đặt phòng nghỉ cho các bạn, các bạn có thể tùy theo tình hình chỗ ở mà tắm rửa nghỉ ngơi, bây giờ các bạn có thể tự do hoạt động, cũng tự lo bữa trưa cho mình. Chúng ta sẽ khởi hành đúng giờ lúc 2:30 chiều.”
Các tình nguyện viên nhảy cẫng hoan hô, vội vàng nói lời cảm ơn với bác sĩ Đường. Vài bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm, so với tình nguyện viên mà nói, bọn họ vất vả mệt nhọc hơn một chút, không chỉ tiêu hao thể lực mà còn cả trí não, các bác sĩ đều rất mệt mỏi.
Bây giờ là 11 giờ trưa, Thời Vũ đi theo Hứa Nghiễn Sinh tìm quán ăn.
Đồ ăn trong thị trấn rất nhiều, còn rẻ hơn thành phố, hai người tìm đến một quán cơm cháy.
“Lát nữa phải nghỉ ngơi một chút chứ?” Cơm còn chưa mang lên, Thời Vũ đã thấy đói bụng không chịu nổi.
“Ừ.” Hứa Nghiễn Sinh nói: “Đi lên ngủ một giấc, mấy ngày nay ngủ không ngon.”
Thời Vũ nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, có chút đau lòng: “Vừa rồi Trương Minh Phàm nói với em, bảo anh đến phòng bọn em nghỉ ngơi, cậu ta đi tìm Tôn Kiệt.”
Phòng tiêu chuẩn của nhà nghỉ này không đủ, bác sĩ Đường lại phải đặt hai phòng 3 người, cho nên có một người là một người một phòng, Trương Minh Phàm đoán chừng cậu và Hứa Nghiễn Sinh có chuyện muốn nói, vừa mới xuống xe đã nói với Thời Vũ muốn đi tìm Tôn Kiệt.
Hứa Nghiễn Sinh cười: “Biết rồi, em ngủ cùng anh một lúc đi, mấy ngày nay ngủ không có em lăn qua lộn lại bên cạnh, không quen lắm.”
Thời Vũ bĩu môi, nói nhỏ: “Muốn ngủ với em thì cứ nói thẳng.”
Khi cơm được đem lên, Hứa Nghiễn Sinh rót nước cho hai người, cũng nhỏ giọng nói: “Ừ, chủ yếu là không có em, anh ngủ không ngon”.
Thời Vũ vui vẻ, hai người chậm rãi ăn cơm.
Sau khi ăn xong còn chưa tới 12 giờ, Hứa Nghiễn Sinh cùng Thời Vũ luân phiên nhau vào phòng tắm nước nóng, gột rửa một thân mệt mỏi phong trần, tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.
Thời Vũ sấy tóc, lúc đi ra Hứa Nghiễn Sinh đã nằm ở trên giường, nhắm mắt lại không biết có ngủ không.
Hai người bọn họ vừa mới ghép hai cái giường lại với nhau, Thời Vũ rón rén lên giường từ phía bên kia, còn chưa hoàn toàn chui vào trong chăn đã bị Hứa Nghiễn Sinh nhấc cánh tay ôm lấy.
“Anh không ngủ à?” Thời Vũ nhẹ giọng.
Hứa Nghiễn Sinh không mở mắt, cúi đầu đáp một tiếng.
Thời Vũ điều chỉnh vị trí của mình, vòng tay qua eo Hứa Nghiễn Sinh.
Trừ lúc học nội trú, Thời Vũ vẫn luôn ở một mình một phòng, gặp Hứa Nghiễn Sinh rồi luôn làm tình với hắn, lần nào cũng bị làm cho kiệt sức và thiếp đi bên cạnh hắn như thế, cậu đã quen với nhiệt độ cơ thể và hơi thở quen thuộc xung quanh mình. Mấy ngày nay ngủ một mình trên chiếc giường nhỏ cậu cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ được Hứa Nghiễn Sinh ôm vào trong ngực, ngửi mùi nước giặt nhàn nhạt trên người đối phương, chỉ thấy cả người đều thả lỏng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ hơn một tiếng trôi qua nhanh chóng, hai người bị chuông báo thức đánh thức, sau một giấc ngủ ngon, họ dậy thay quần áo và thu dọn đồ đạc.
Hứa Nghiễn Sinh nhân tiện nhìn vết dị ứng của Thời Vũ, da không còn đỏ nhưng nhìn kỹ vẫn có một số nốt mẩn nhỏ, Hứa Nghiễn Sinh lại bôi cho cậu một lớp thuốc mỏng, cúi người thổi thổi, tiện thể hôn lên môi cậu một cái.
Thời Vũ không thỏa mãn, ôm lấy cổ Hứa Nghiễn Sinh để đến gần hắn hơn, làm sâu thêm nụ hôn này.
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa đột ngột làm Thời Vũ hoảng sợ, chỉ nghe thấy Trương Minh Phàm ở bên ngoài hô lên: “Thời Vũ mấy anh xong chưa? Sắp đến giờ rồi?”
Hứa Nghiễn Sinh phì cười, phả hơi thở vào cổ Thời Vũ, vừa nóng vừa ngứa.
“Xong rồi!! Đến ngay!” Thời Vũ hắng giọng, lớn tiếng đáp lại.
“Vậy anh nhanh lên, em đi xuống trước! Nhớ mang đồ đạc đầy đủ!”
Theo tiếng bước chân đi xa, Thời Vũ bất đắc dĩ thở dài: “Cái quỷ gì vậy, đang hôn đến quên mình… A!”
Hứa Nghiễn Sinh ôm eo cậu hướng về phía mình, một lần nữa cúi đầu hôn cánh môi mềm mại của cậu, buộc những lời còn dang dở của Thời Vũ dừng lại.
Tùy ý móc lưỡi, ngón tay gắt gao nắm chặt, Hứa Nghiễn Sinh đem toàn bộ không khí trong miệng Thời Vũ cướp đoạt sạch sẽ, nghe cậu hừ hừ như con thú nhỏ, lúc này mới hài lòng buông ra, sờ lên mặt cậu: “Đi thôi.”
Mấy tình nguyện viên trẻ tuổi ăn no ngủ đủ ở trên xe cũng ngủ không được, lại chơi trò chơi, trong lúc họ ồn ào, xe buýt chạy một đường đến trạm thứ ba trong chuyến đi này của bọn họ.
Thôn này không kém thôn đầu tiên là bao, điều kiện không tệ, trong phòng cũng có buồng tắm, còn có máy nước nóng.
Thời Vũ đem quần áo ban trưa thay ra giặt sạch, đắp lên hệ thống sưởi hơi, hy vọng lúc đi có thể khô kịp, nếu không sau này sẽ không có quần áo thay.
Bởi vì đã muộn nên hôm nay không dựng lều, mấy bác sĩ cũng không cho tình nguyện viên đi theo, dự định đi dạo một vòng trong thôn làm một chuyến thăm gì đó.
Mấy tình nguyện viên không có việc gì làm, họ bắt cặp cùng nhau ra ngoài xem người già ở đây có cần giúp đỡ gì không.
Thời Vũ và Trương Minh Phàm đi cùng nhau, ngôi làng này nằm ở vị trí tương đối cao và hầu hết các con đường đều phải leo dốc. Bởi vì có một con suối nhỏ ở phía dưới, có hai ba người phụ nữ đang giặt đồ bên suối, họ vẫn dùng cách rất nguyên thủy nhất là lấy chày gỗ đập quần áo.
Thời tiết không tốt lắm, trời xám xịt, rõ ràng mới năm giờ chiều lại giống như màn đêm sắp buông xuống.
Thời Vũ và Trương Minh Phàm vừa đi vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng gặp mấy ông bà cụ ở bên ngoài sẽ dừng lại nói chuyện với bọn họ một lát.
Vì phát âm vùng miền, có vài từ ngữ Thời Vũ nghe không hiểu, Trương Minh Phàm thì cái gì cũng biết, thấy Thời Vũ không rõ sẽ nhỏ giọng giải thích một chút.
“Mấy tiếng địa phương này cũng là em học được khi làm tình nguyện à?” Thời Vũ nghi hoặc.
“Đúng vậy.” Trương Minh Phàm cười một tiếng.
“Tại sao em lại thích làm tình nguyện như vậy? “Thời Vũ lại hỏi cậu ta vấn đề này một lần nữa.
Có thể do đã thân quen, lí do trước đây Trương Minh Phàm nói với cậu không hẳn là sự thật, nhưng lần này cậu ta im lặng một hồi, trông có chút quạnh hiu.
“Em là trẻ mồ côi.” Trương Minh Phàm nhặt cành cây cầm trong tay chơi đùa, thấp giọng nói: “Lúc mười tuổi, may mắn gặp được một vị tiên sinh, ông ấy vẫn luôn giúp đỡ em, cho em đi học, nhưng trước kia em chưa từng được gặp ông ấy, sau khi em lên đại học nói rất nhiều lần ông ấy mới đồng ý gặp em. Sức khỏe ông ấy không tốt, gần như mỗi năm đều phải bệnh nặng hai lần, sau đó ở bệnh viện một hai tháng, ông ấy vẫn một mình, nhưng thật ra ông ấy không chỉ tài trợ một đứa trẻ mồ côi như em.”
Cậu ta hít sâu một hơi: “Năm nhất đại học em vượt bốn bậc, muốn tìm ông ấy khoe công, nhưng ông ấy không trả lời tin tức của em.”
Thời Vũ run lên: “Ông ấy……”
Trương Minh Phàm gật đầu: “Ông ấy đi rồi, là em đưa tang, bởi vì không có người nhà.”
“Em chưa từng thấy người như ông ấy, nhưng không ngăn được em muốn trở thành người như thế.” Giọng nói của Trương Minh Phàm khàn lại, cậu ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười khẽ: “Nếu không phải vì sức khỏe không tốt, em nghĩ ông ấy cũng sẽ làm một tình nguyện viên, nếu ông ấy còn sống khẳng định cũng hy vọng em làm như vậy.”
Thời Vũ há miệng muốn an ủi nhưng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai cậu ta: “Vị tiên sinh kia hiện tại nhất định rất vui vẻ.”
“Hy vọng vậy.” Trương Minh Phàm khẽ cong môi.
Thời Vũ thấy lòng chùng xuống, mãi cho đến khi bọn họ đi hết một vòng trong thôn trở về, tâm tình cậu vẫn ỉu xìu. Thời Vũ hối hận khi hỏi vấn đề này, nhưng khi Trương Minh Phàm nhắc tới người đàn ông đó, cậu ấy lại tràn đầy hoài niệm và khao khát.
Thời Vũ đứng ở cửa, trời lất phất mưa phùn, rơi trên mặt cũng khá thoải mái, khi thấy đoàn người từ xa chậm rãi trở về, cậu liền nhìn chằm chằm Hứa Nghiễn Sinh.
Hứa Nghiễn Sinh rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của cậu không tốt, hắn chào các bác sĩ khác rồi đỡ lưng cậu dắt đi nơi khác.
“Em sao vậy? Không vui?”
Nơi này là một cái đình nhỏ, vị trí hơi hẻo lánh, bởi vì trời mưa nên không có ai, Thời Vũ không kiêng nể gì ôm eo vùi mặt vào ngực hắn.
Hứa Nghiễn Sinh hiếm khi thấy cậu như vậy, giơ tay chậm rãi vỗ về lưng cậu, có vẻ không phải bị ấm ức, cũng không biết có phải nghe được cái gì hay không, thoạt nhìn rất yếu đuối.
“Làm sao vậy?” Hứa Nghiễn Sinh nhẹ giọng hỏi cậu.
Thời Vũ ôm không buông tay, ngẩng mặt lên nhìn hắn, cằm tựa vào ngực hắn, từ dưới nhìn lên với ánh mắt ướt sũng: “Không sao…”
Hứa Nghiễn Sinh cảm thấy cậu giống như con chó nhỏ, vuốt lông tóc cậu: “Vậy em đang làm gì? Làm nũng à?”
Thời Vũ nhíu mũi: “Không được sao?”
“Em làm nũng còn ít sao?” Hứa Nghiễn Sinh bật cười, hôn lên trán cậu: “Ôm thêm một lát nữa đi, sắp đến giờ cơm rồi.”
Thời Vũ hôn lên cằm hắn.
Bởi vì hoàn cảnh ở thôn làng mà họ đến lần này thực sự không tốt, cũng không có chỗ tắm rửa, xe buýt đã đưa họ đến một nhà nghỉ ở trong thị trấn vào buổi sáng cuối cùng của đợt hỗ trợ y tế ở đây.
Bác sĩ Đường nói: “Hai ngày nay mọi người đã vất vả rồi, chúng tôi đã đặt phòng nghỉ cho các bạn, các bạn có thể tùy theo tình hình chỗ ở mà tắm rửa nghỉ ngơi, bây giờ các bạn có thể tự do hoạt động, cũng tự lo bữa trưa cho mình. Chúng ta sẽ khởi hành đúng giờ lúc 2:30 chiều.”
Các tình nguyện viên nhảy cẫng hoan hô, vội vàng nói lời cảm ơn với bác sĩ Đường. Vài bác sĩ cũng thở phào nhẹ nhõm, so với tình nguyện viên mà nói, bọn họ vất vả mệt nhọc hơn một chút, không chỉ tiêu hao thể lực mà còn cả trí não, các bác sĩ đều rất mệt mỏi.
Bây giờ là 11 giờ trưa, Thời Vũ đi theo Hứa Nghiễn Sinh tìm quán ăn.
Đồ ăn trong thị trấn rất nhiều, còn rẻ hơn thành phố, hai người tìm đến một quán cơm cháy.
“Lát nữa phải nghỉ ngơi một chút chứ?” Cơm còn chưa mang lên, Thời Vũ đã thấy đói bụng không chịu nổi.
“Ừ.” Hứa Nghiễn Sinh nói: “Đi lên ngủ một giấc, mấy ngày nay ngủ không ngon.”
Thời Vũ nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, có chút đau lòng: “Vừa rồi Trương Minh Phàm nói với em, bảo anh đến phòng bọn em nghỉ ngơi, cậu ta đi tìm Tôn Kiệt.”
Phòng tiêu chuẩn của nhà nghỉ này không đủ, bác sĩ Đường lại phải đặt hai phòng 3 người, cho nên có một người là một người một phòng, Trương Minh Phàm đoán chừng cậu và Hứa Nghiễn Sinh có chuyện muốn nói, vừa mới xuống xe đã nói với Thời Vũ muốn đi tìm Tôn Kiệt.
Hứa Nghiễn Sinh cười: “Biết rồi, em ngủ cùng anh một lúc đi, mấy ngày nay ngủ không có em lăn qua lộn lại bên cạnh, không quen lắm.”
Thời Vũ bĩu môi, nói nhỏ: “Muốn ngủ với em thì cứ nói thẳng.”
Khi cơm được đem lên, Hứa Nghiễn Sinh rót nước cho hai người, cũng nhỏ giọng nói: “Ừ, chủ yếu là không có em, anh ngủ không ngon”.
Thời Vũ vui vẻ, hai người chậm rãi ăn cơm.
Sau khi ăn xong còn chưa tới 12 giờ, Hứa Nghiễn Sinh cùng Thời Vũ luân phiên nhau vào phòng tắm nước nóng, gột rửa một thân mệt mỏi phong trần, tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều.
Thời Vũ sấy tóc, lúc đi ra Hứa Nghiễn Sinh đã nằm ở trên giường, nhắm mắt lại không biết có ngủ không.
Hai người bọn họ vừa mới ghép hai cái giường lại với nhau, Thời Vũ rón rén lên giường từ phía bên kia, còn chưa hoàn toàn chui vào trong chăn đã bị Hứa Nghiễn Sinh nhấc cánh tay ôm lấy.
“Anh không ngủ à?” Thời Vũ nhẹ giọng.
Hứa Nghiễn Sinh không mở mắt, cúi đầu đáp một tiếng.
Thời Vũ điều chỉnh vị trí của mình, vòng tay qua eo Hứa Nghiễn Sinh.
Trừ lúc học nội trú, Thời Vũ vẫn luôn ở một mình một phòng, gặp Hứa Nghiễn Sinh rồi luôn làm tình với hắn, lần nào cũng bị làm cho kiệt sức và thiếp đi bên cạnh hắn như thế, cậu đã quen với nhiệt độ cơ thể và hơi thở quen thuộc xung quanh mình. Mấy ngày nay ngủ một mình trên chiếc giường nhỏ cậu cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ được Hứa Nghiễn Sinh ôm vào trong ngực, ngửi mùi nước giặt nhàn nhạt trên người đối phương, chỉ thấy cả người đều thả lỏng, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ hơn một tiếng trôi qua nhanh chóng, hai người bị chuông báo thức đánh thức, sau một giấc ngủ ngon, họ dậy thay quần áo và thu dọn đồ đạc.
Hứa Nghiễn Sinh nhân tiện nhìn vết dị ứng của Thời Vũ, da không còn đỏ nhưng nhìn kỹ vẫn có một số nốt mẩn nhỏ, Hứa Nghiễn Sinh lại bôi cho cậu một lớp thuốc mỏng, cúi người thổi thổi, tiện thể hôn lên môi cậu một cái.
Thời Vũ không thỏa mãn, ôm lấy cổ Hứa Nghiễn Sinh để đến gần hắn hơn, làm sâu thêm nụ hôn này.
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa đột ngột làm Thời Vũ hoảng sợ, chỉ nghe thấy Trương Minh Phàm ở bên ngoài hô lên: “Thời Vũ mấy anh xong chưa? Sắp đến giờ rồi?”
Hứa Nghiễn Sinh phì cười, phả hơi thở vào cổ Thời Vũ, vừa nóng vừa ngứa.
“Xong rồi!! Đến ngay!” Thời Vũ hắng giọng, lớn tiếng đáp lại.
“Vậy anh nhanh lên, em đi xuống trước! Nhớ mang đồ đạc đầy đủ!”
Theo tiếng bước chân đi xa, Thời Vũ bất đắc dĩ thở dài: “Cái quỷ gì vậy, đang hôn đến quên mình… A!”
Hứa Nghiễn Sinh ôm eo cậu hướng về phía mình, một lần nữa cúi đầu hôn cánh môi mềm mại của cậu, buộc những lời còn dang dở của Thời Vũ dừng lại.
Tùy ý móc lưỡi, ngón tay gắt gao nắm chặt, Hứa Nghiễn Sinh đem toàn bộ không khí trong miệng Thời Vũ cướp đoạt sạch sẽ, nghe cậu hừ hừ như con thú nhỏ, lúc này mới hài lòng buông ra, sờ lên mặt cậu: “Đi thôi.”
Mấy tình nguyện viên trẻ tuổi ăn no ngủ đủ ở trên xe cũng ngủ không được, lại chơi trò chơi, trong lúc họ ồn ào, xe buýt chạy một đường đến trạm thứ ba trong chuyến đi này của bọn họ.
Thôn này không kém thôn đầu tiên là bao, điều kiện không tệ, trong phòng cũng có buồng tắm, còn có máy nước nóng.
Thời Vũ đem quần áo ban trưa thay ra giặt sạch, đắp lên hệ thống sưởi hơi, hy vọng lúc đi có thể khô kịp, nếu không sau này sẽ không có quần áo thay.
Bởi vì đã muộn nên hôm nay không dựng lều, mấy bác sĩ cũng không cho tình nguyện viên đi theo, dự định đi dạo một vòng trong thôn làm một chuyến thăm gì đó.
Mấy tình nguyện viên không có việc gì làm, họ bắt cặp cùng nhau ra ngoài xem người già ở đây có cần giúp đỡ gì không.
Thời Vũ và Trương Minh Phàm đi cùng nhau, ngôi làng này nằm ở vị trí tương đối cao và hầu hết các con đường đều phải leo dốc. Bởi vì có một con suối nhỏ ở phía dưới, có hai ba người phụ nữ đang giặt đồ bên suối, họ vẫn dùng cách rất nguyên thủy nhất là lấy chày gỗ đập quần áo.
Thời tiết không tốt lắm, trời xám xịt, rõ ràng mới năm giờ chiều lại giống như màn đêm sắp buông xuống.
Thời Vũ và Trương Minh Phàm vừa đi vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng gặp mấy ông bà cụ ở bên ngoài sẽ dừng lại nói chuyện với bọn họ một lát.
Vì phát âm vùng miền, có vài từ ngữ Thời Vũ nghe không hiểu, Trương Minh Phàm thì cái gì cũng biết, thấy Thời Vũ không rõ sẽ nhỏ giọng giải thích một chút.
“Mấy tiếng địa phương này cũng là em học được khi làm tình nguyện à?” Thời Vũ nghi hoặc.
“Đúng vậy.” Trương Minh Phàm cười một tiếng.
“Tại sao em lại thích làm tình nguyện như vậy? “Thời Vũ lại hỏi cậu ta vấn đề này một lần nữa.
Có thể do đã thân quen, lí do trước đây Trương Minh Phàm nói với cậu không hẳn là sự thật, nhưng lần này cậu ta im lặng một hồi, trông có chút quạnh hiu.
“Em là trẻ mồ côi.” Trương Minh Phàm nhặt cành cây cầm trong tay chơi đùa, thấp giọng nói: “Lúc mười tuổi, may mắn gặp được một vị tiên sinh, ông ấy vẫn luôn giúp đỡ em, cho em đi học, nhưng trước kia em chưa từng được gặp ông ấy, sau khi em lên đại học nói rất nhiều lần ông ấy mới đồng ý gặp em. Sức khỏe ông ấy không tốt, gần như mỗi năm đều phải bệnh nặng hai lần, sau đó ở bệnh viện một hai tháng, ông ấy vẫn một mình, nhưng thật ra ông ấy không chỉ tài trợ một đứa trẻ mồ côi như em.”
Cậu ta hít sâu một hơi: “Năm nhất đại học em vượt bốn bậc, muốn tìm ông ấy khoe công, nhưng ông ấy không trả lời tin tức của em.”
Thời Vũ run lên: “Ông ấy……”
Trương Minh Phàm gật đầu: “Ông ấy đi rồi, là em đưa tang, bởi vì không có người nhà.”
“Em chưa từng thấy người như ông ấy, nhưng không ngăn được em muốn trở thành người như thế.” Giọng nói của Trương Minh Phàm khàn lại, cậu ta ngẩng đầu nhìn bầu trời, cười khẽ: “Nếu không phải vì sức khỏe không tốt, em nghĩ ông ấy cũng sẽ làm một tình nguyện viên, nếu ông ấy còn sống khẳng định cũng hy vọng em làm như vậy.”
Thời Vũ há miệng muốn an ủi nhưng lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai cậu ta: “Vị tiên sinh kia hiện tại nhất định rất vui vẻ.”
“Hy vọng vậy.” Trương Minh Phàm khẽ cong môi.
Thời Vũ thấy lòng chùng xuống, mãi cho đến khi bọn họ đi hết một vòng trong thôn trở về, tâm tình cậu vẫn ỉu xìu. Thời Vũ hối hận khi hỏi vấn đề này, nhưng khi Trương Minh Phàm nhắc tới người đàn ông đó, cậu ấy lại tràn đầy hoài niệm và khao khát.
Thời Vũ đứng ở cửa, trời lất phất mưa phùn, rơi trên mặt cũng khá thoải mái, khi thấy đoàn người từ xa chậm rãi trở về, cậu liền nhìn chằm chằm Hứa Nghiễn Sinh.
Hứa Nghiễn Sinh rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của cậu không tốt, hắn chào các bác sĩ khác rồi đỡ lưng cậu dắt đi nơi khác.
“Em sao vậy? Không vui?”
Nơi này là một cái đình nhỏ, vị trí hơi hẻo lánh, bởi vì trời mưa nên không có ai, Thời Vũ không kiêng nể gì ôm eo vùi mặt vào ngực hắn.
Hứa Nghiễn Sinh hiếm khi thấy cậu như vậy, giơ tay chậm rãi vỗ về lưng cậu, có vẻ không phải bị ấm ức, cũng không biết có phải nghe được cái gì hay không, thoạt nhìn rất yếu đuối.
“Làm sao vậy?” Hứa Nghiễn Sinh nhẹ giọng hỏi cậu.
Thời Vũ ôm không buông tay, ngẩng mặt lên nhìn hắn, cằm tựa vào ngực hắn, từ dưới nhìn lên với ánh mắt ướt sũng: “Không sao…”
Hứa Nghiễn Sinh cảm thấy cậu giống như con chó nhỏ, vuốt lông tóc cậu: “Vậy em đang làm gì? Làm nũng à?”
Thời Vũ nhíu mũi: “Không được sao?”
“Em làm nũng còn ít sao?” Hứa Nghiễn Sinh bật cười, hôn lên trán cậu: “Ôm thêm một lát nữa đi, sắp đến giờ cơm rồi.”
Thời Vũ hôn lên cằm hắn.