Họa Sinh - Luyến Trường An
Chương 13
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
13. Anh quá đáng ghét
Hứa Nghiễn Sinh biết đại khái cậu hỏi câu này có ý gì, nhưng không ngờ 9 giờ tối tan làm lại nhìn thấy Thời Vũ chờ ở ngoài bệnh viện.
Cậu cầm một túi gì đó trong tay nâng lên, giống một cái ly, chắc là đồ uống, khi quay đầu lại thấy hắn thì mỉm cười.
Hứa Nghiễn Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới hỏi: “Mấy giờ đến đây?”
“8 giờ hơn, ăn tối xong mới đến.” Nhắc tới ăn uống, Thời Vũ lập tức tự giác báo cáo: “Em ăn cháo, còn ăn một cái bánh kẹp…”
Hứa Nghiễn Sinh gật đầu: “Ở đây chờ anh làm gì? Trễ lắm rồi, anh lười đưa em về nhà.”
Thời Vũ đưa súp lê trong tay cho hắn, lúng túng nói: “Em sợ anh còn giận, đến…”
Cậu ấp úng, lắp bắp một lúc lâu, thấy ánh mắt dò xét của hắn mới nhanh chóng nói: “Đến nhận phạt…”
Hứa Nghiễn Sinh nhấp một hớp súp lê vẫn còn ấm, nghe vậy cười khì một tiếng: “Em tự giác thật đấy?”
Đây mới là Hứa Nghiễn Sinh mà Thời Vũ quen thuộc, cậu len lén thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ngoài miệng không chịu nhận thua, lại nói: “Đương nhiên nếu anh không phạt thì em đây về nhà, cũng không phiền anh đưa về.”
Hắn tóm gáy cậu, vừa uống súp lê vừa đẩy cậu đi về phía trước: “Đi thôi.”
Ngoài miệng thì nói đến nhận phạt nhưng đó là để dỗ Hứa Nghiễn Sinh vui vẻ thôi, cậu vốn không muốn bị đánh thật, mà sai cũng sai rồi, một trận đánh cũng không sao. Đến nhà Hứa Nghiễn Sinh, Thời Vũ bỗng thấy căng thẳng, vừa vào cửa cậu đã chuồn đi vệ sinh, lúc ra đã thấy hắn thay quần áo ngồi trên ghế sofa nhìn cậu.
Thời Vũ thấp thỏm đi tới, nhìn bên chân hắn đặt một chuôi bàn chải bằng gỗ, mặt biến sắc ngay lập tức, cuối cùng cầu xin tha thứ: “Anh… anh đừng dùng cái này…”
Hứa Nghiễn Sinh uống một ngụm nước, đưa tay kéo Thời Vũ loạng choạng, dùng đùi gạt chân để cậu té sấp trên đùi mình. Thời Vũ hốt hoảng kêu lên một tiếng.
Mùa hè nóng nực, cậu luôn mặc một chiếc quần lửng đến đầu gối, bắp chân thẳng tắp thon dài, lông cũng thưa thớt trông như củ sen đã cạo.
Hứa Nghiễn Sinh lột quần ngoài cùng quần lót, để lộ cặp mông căng tròn và cặp đùi săn chắc trong không khí, nhìn kỹ còn có chút run run.
Đúng là sợ thật.
“Anh! Anh! Em sai thật rồi, đừng dùng cái này…” Thời Vũ dùng chiến thuật che kín mông mình, sau lại nhớ tới quy tắc mà Hứa Nghiễn Sinh nói lần trước, không dám phạm sai lầm chọc hắn tức giận hơn đành vội vàng bỏ tay ra.
“Không phải chuyện em được lựa chọn.” Hứa Nghiễn Sinh lạnh lùng cự tuyệt, trước tiên dùng tay tô màu cho cặp mông trắng tuyết của cậu.
Cái mông nóng lên rất nhanh, tiếng hít thở của Thời Vũ cũng trở nên rối loạn. Hắn đánh không mạnh, đối với người thích spank như cậu mà nói không thể nghi ngờ đây là một loại kích thích, chim nhỏ nằm trên đùi Hứa Nghiễn Sinh, một phản ứng nhỏ nhất cũng không qua được mắt hắn, Thời Vũ cảm thấy mặt mình bị hấp chín cả rồi.
Hứa Nghiễn Sinh tự nhiên cảm nhận được, lấy tay tách hai chân cậu ra, lại đè eo xuống, Thời Vũ bị buộc sụp eo nâng mông, lộ ra hậu huyệt và đáy chậu.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua khe hai quả trứng làm Thời Vũ run rẩy cả người, một tiếng rên rỉ lọt ra từ kẻ răng, tay nắm chặt ống quần hắn.
Hứa Nghiễn Sinh bọc hai viên trứng trong lòng bàn tay xoa nắn, cảm giác được toàn bộ dương v*t Thời Vũ giật giật. Hắn tách hai chân để dương v*t Thời Vũ rũ xuống giữa hai chân hắn, rồi lại khép chân lại kẹp lấy chim nhỏ Thời Vũ.
Thời Vũ hừ hừ hai tiếng, còn đang hưởng thụ hai cái xoa trứng vừa rồi, theo bản năng đung đưa cái mông, đáp lại cậu chính là một tiếng “Bốp” như muốn nổ tung bên tai!
Theo tới là cảm giác đau dữ dội, Thời Vũ không khỏi kêu lên một tiếng, cả người cũng giật bắn nhưng bị Hứa Nghiễn Sinh giữ eo không cho động đậy.
Hắn cầm lược chải tóc cán dài, không cần dùng nhiều lực cũng có thể khiến người ta đau phát khóc. Bên mông trái Thời Vũ chậm rãi xuất hiện một vòng tròn màu đỏ, bắp đùi khẽ run rẩy.
“Anh…” Thời Vũ cầu xin tha thứ: “Em sai rồi, xin anh, đánh nhẹ một chút được không…”
Hứa Nghiễn Sinh nói: “Đếm số.”
Thời Vũ biết đây là đàm phán bất thành, hắn ngay cả từ chối cũng chẳng thèm, còn đáp một nẻo.
“Một…” Thời Vũ cam chịu số phận, cái đau trên mông không thể biến mất trong chốc lát, nó tựa như kim châm làm Thời Vũ cảm thấy mình đang mềm nhũn ra.
Hứa Nghiễn Sinh nhìn cậu ngoan hẳn thì cong môi cười. Thời Vũ đưa lưng về phía hắn nên không nhìn thấy, không biết tâm trạng Hứa Nghiễn Sinh như thế nào, cũng không biết hắn muốn đánh bao nhiêu, trong lòng khóc lóc mặc niệm cho cái mông của mình.
“Bốp” một tiếng, chiếc lược vẫn lực độ đó đánh mạnh xuống mông bên phải, Thời Vũ không kiềm được tiếng hét, chân giãy giụa hai cái để hóa giải cơn đau.
“Hai.” Trán Thời Vũ đã rịn mồ hôi, tư thế vẫn vậy, trừng phạt vẫn thế, tiếng vang lanh lãnh như cũ đủ làm cậu cảm thấy xấu hổ.
Hứa Nghiễn đặt tay lên người cậu xoa xoa vết thương, đợi vai Thời Vũ thả lỏng mới tiếp tục đánh, một hơi liền đánh ba nhát vào mông.
“A!” Thời Vũ đau đến vặn vẹo cả người, muốn thoát khỏi kiềm hãm của Hứa Nghiễn Sinh, muốn giấu cái mông mình đi nhưng lại bị hắn dùng một tay đè xuống, ra đòn nhanh đến không kịp đếm số, cuối cùng chỉ có thể đáp bù: “Tám…”
Mông đau nhức kịch liệt hồi lâu cũng không giảm bớt, Thời Vũ thở hồng hộc từng cơn, thầm nghĩ nhất định phải vứt cái lược chải tóc này của hắn.
Hứa Nghiễn Sinh lại ngừng tay, nhẹ nhàng chậm rãi xoa mông cho cậu, cặp mông trắng nõn đã xuất hiện rất nhiều vòng tròn đỏ, vài chỗ chồng lên nhau chuyển sang màu đỏ thẫm.
“Đau…” Thời Vũ căng giọng lên, ấm ức tố cáo hắn.
“Đau mới nhớ lâu.” Hứa Nghiễn Sinh nói xong, lại giơ tay đánh mông cậu.
Hai chân Thời Vũ vô thức giãy giụa, ngay khi cánh tay cậu đưa ra sau còn chưa kịp che mông đã bị Hứa Nghiễn Sinh bắt lấy đè chặt sau lưng. Chịu đựng từng cú đánh dồn dập liên tiếp, đếm số cũng không xong, nước mắt Thời Vũ rơi lã chã, tuy là có nước mắt sinh lí nhưng phần nhiều là cảm thấy ấm ức, cảm thấy Hứa Nghiễn Sinh hôm nay quá lạnh nhạt, cảm thấy cái mông mình sắp nát rồi.
Hôm nay Hứa Nghiễn Sinh cũng cố ý đánh nặng, bởi vì trước khi thực hành Thời Vũ luôn có tâm lý “sao cũng được” đối với quan hệ giữa bọn họ, nhưng Hứa Nghiễn Sinh hy vọng cậu có thể nghe lời thật.
“Mấy cái rồi?” Hứa Nghiễn Sinh hỏi.
Thời Vũ thút thít một chút, chần chờ: “Không biết…”
Hứa Nghiễn Sinh lần này không xoa, cứ lạnh nhạt thờ ơ cậu như vậy. Thời Vũ cố nén khóc, từng cơn đau liên tiếp ập đến khiến cậu khó mà chịu đựng, cũng không biết bị đánh thành cái gì.
“Không biết thì bắt đầu lại từ đầu.” Hứa Nghiễn Sinh lạnh lùng nói.
Thời Vũ sợ đến quên cả khóc, sau khi sững sốt một lúc, cậu đột nhiên khóc to thành tiếng, không thể ngăn nổi sự bất bình của mình, hét vào mặt Hứa Nghiễn Sinh: “Anh, anh đánh nhanh như vậy sao tôi có thể đếm! Tôi không biết thật! Anh quá đáng ghét rồi, tôi đã chủ động nhận lỗi còn đánh nặng như thế! Buông ra, tôi phải đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa! “
Hứa Nghiễn Sinh vốn chỉ định hù dọa, cái mông đã đánh đỏ bừng, nhìn đáng thương thôi rồi, sao có thể đánh tiếp. Không ngờ cậu có thể khóc như vậy, giống một đứa trẻ bị ấm ức, không biết làm thế nào chỉ có thể khóc để giải bày.
Hứa Nghiễn Sinh bị tiếng gào to kèm theo chuỗi nức nở liên tiếp làm cho tức cười, mà nghe thì thấy đáng thương làm sao.
Thời Vũ nghe hắn cười thì thẹn quá hóa giận, bắt đầu giãy đành đạch trên đùi hắn, muốn cựa hắn ra. Hứa Nghiễn Sinh lanh tay lẹ mắt, vòng tay qua nách Thời Vũ ôm lên, dùng đùi tách hai chân cậu ra, đặt cậu ngồi vững vàng trên chân mình mà không chạm vào mông.
Thời Vũ vùi đầu trong ngực hắn, hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, khóc đến mù trời tối đất.
Hứa Nghiễn Sinh ôm lưng cậu chậm rãi vỗ về, bất đắc dĩ muốn cười: “Đủ rồi, đừng khóc nữa, anh không đánh nữa.”
Thời Vũ vờ như không nghe thấy, giống như chịu oan ức rất nhiều, khóc ướt cả áo hắn.
Hứa Nghiễn Sinh thở dài, một tay vỗ lưng một tay đi xuống xoa mông cho cậu, nghe thấy tiếng rên yếu ớt vì đau. Không bao lâu tiếng khóc đã dừng lại, chỉ còn một chút thút thít.
Thời Vũ ngừng khóc, bây giờ mới cảm thấy mất mặt nên nằm yên lặng trong ngực hắn không nói lời nào.
Hứa Nghiễn Sinh trêu chọc: “Không khóc nữa?”
Thời Vũ dụi đầu vào cổ hắn: “… Ừ…”
“Đánh đau à?” Hứa Nghiễn Sinh hỏi.
“Ừ.” Thời Vũ hừ một tiếng.
“Đến giờ xé thuốc rồi.” Hứa Nghiễn Sinh nhéo gáy cậu.
Thời Vũ từ trong ngực hắn đi ra, hai mắt đỏ như con thỏ, tự mình vén áo chậm rãi xé thuốc, hít mấy hơi vì đau, mang theo giọng mũi ai oán nói: “Đau chết rồi…”
Cậu một lời hai nghĩa, Hứa Nghiễn Sinh hôn trán cậu an ủi: “Xoa một lúc rồi bôi thuốc cho em, bây giờ bụng còn ngứa không?”
Thời Vũ lắc đầu: “Hết ngứa rồi.”
13. Anh quá đáng ghét
Hứa Nghiễn Sinh biết đại khái cậu hỏi câu này có ý gì, nhưng không ngờ 9 giờ tối tan làm lại nhìn thấy Thời Vũ chờ ở ngoài bệnh viện.
Cậu cầm một túi gì đó trong tay nâng lên, giống một cái ly, chắc là đồ uống, khi quay đầu lại thấy hắn thì mỉm cười.
Hứa Nghiễn Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới hỏi: “Mấy giờ đến đây?”
“8 giờ hơn, ăn tối xong mới đến.” Nhắc tới ăn uống, Thời Vũ lập tức tự giác báo cáo: “Em ăn cháo, còn ăn một cái bánh kẹp…”
Hứa Nghiễn Sinh gật đầu: “Ở đây chờ anh làm gì? Trễ lắm rồi, anh lười đưa em về nhà.”
Thời Vũ đưa súp lê trong tay cho hắn, lúng túng nói: “Em sợ anh còn giận, đến…”
Cậu ấp úng, lắp bắp một lúc lâu, thấy ánh mắt dò xét của hắn mới nhanh chóng nói: “Đến nhận phạt…”
Hứa Nghiễn Sinh nhấp một hớp súp lê vẫn còn ấm, nghe vậy cười khì một tiếng: “Em tự giác thật đấy?”
Đây mới là Hứa Nghiễn Sinh mà Thời Vũ quen thuộc, cậu len lén thở phào nhẹ nhõm trong lòng, ngoài miệng không chịu nhận thua, lại nói: “Đương nhiên nếu anh không phạt thì em đây về nhà, cũng không phiền anh đưa về.”
Hắn tóm gáy cậu, vừa uống súp lê vừa đẩy cậu đi về phía trước: “Đi thôi.”
Ngoài miệng thì nói đến nhận phạt nhưng đó là để dỗ Hứa Nghiễn Sinh vui vẻ thôi, cậu vốn không muốn bị đánh thật, mà sai cũng sai rồi, một trận đánh cũng không sao. Đến nhà Hứa Nghiễn Sinh, Thời Vũ bỗng thấy căng thẳng, vừa vào cửa cậu đã chuồn đi vệ sinh, lúc ra đã thấy hắn thay quần áo ngồi trên ghế sofa nhìn cậu.
Thời Vũ thấp thỏm đi tới, nhìn bên chân hắn đặt một chuôi bàn chải bằng gỗ, mặt biến sắc ngay lập tức, cuối cùng cầu xin tha thứ: “Anh… anh đừng dùng cái này…”
Hứa Nghiễn Sinh uống một ngụm nước, đưa tay kéo Thời Vũ loạng choạng, dùng đùi gạt chân để cậu té sấp trên đùi mình. Thời Vũ hốt hoảng kêu lên một tiếng.
Mùa hè nóng nực, cậu luôn mặc một chiếc quần lửng đến đầu gối, bắp chân thẳng tắp thon dài, lông cũng thưa thớt trông như củ sen đã cạo.
Hứa Nghiễn Sinh lột quần ngoài cùng quần lót, để lộ cặp mông căng tròn và cặp đùi săn chắc trong không khí, nhìn kỹ còn có chút run run.
Đúng là sợ thật.
“Anh! Anh! Em sai thật rồi, đừng dùng cái này…” Thời Vũ dùng chiến thuật che kín mông mình, sau lại nhớ tới quy tắc mà Hứa Nghiễn Sinh nói lần trước, không dám phạm sai lầm chọc hắn tức giận hơn đành vội vàng bỏ tay ra.
“Không phải chuyện em được lựa chọn.” Hứa Nghiễn Sinh lạnh lùng cự tuyệt, trước tiên dùng tay tô màu cho cặp mông trắng tuyết của cậu.
Cái mông nóng lên rất nhanh, tiếng hít thở của Thời Vũ cũng trở nên rối loạn. Hắn đánh không mạnh, đối với người thích spank như cậu mà nói không thể nghi ngờ đây là một loại kích thích, chim nhỏ nằm trên đùi Hứa Nghiễn Sinh, một phản ứng nhỏ nhất cũng không qua được mắt hắn, Thời Vũ cảm thấy mặt mình bị hấp chín cả rồi.
Hứa Nghiễn Sinh tự nhiên cảm nhận được, lấy tay tách hai chân cậu ra, lại đè eo xuống, Thời Vũ bị buộc sụp eo nâng mông, lộ ra hậu huyệt và đáy chậu.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua khe hai quả trứng làm Thời Vũ run rẩy cả người, một tiếng rên rỉ lọt ra từ kẻ răng, tay nắm chặt ống quần hắn.
Hứa Nghiễn Sinh bọc hai viên trứng trong lòng bàn tay xoa nắn, cảm giác được toàn bộ dương v*t Thời Vũ giật giật. Hắn tách hai chân để dương v*t Thời Vũ rũ xuống giữa hai chân hắn, rồi lại khép chân lại kẹp lấy chim nhỏ Thời Vũ.
Thời Vũ hừ hừ hai tiếng, còn đang hưởng thụ hai cái xoa trứng vừa rồi, theo bản năng đung đưa cái mông, đáp lại cậu chính là một tiếng “Bốp” như muốn nổ tung bên tai!
Theo tới là cảm giác đau dữ dội, Thời Vũ không khỏi kêu lên một tiếng, cả người cũng giật bắn nhưng bị Hứa Nghiễn Sinh giữ eo không cho động đậy.
Hắn cầm lược chải tóc cán dài, không cần dùng nhiều lực cũng có thể khiến người ta đau phát khóc. Bên mông trái Thời Vũ chậm rãi xuất hiện một vòng tròn màu đỏ, bắp đùi khẽ run rẩy.
“Anh…” Thời Vũ cầu xin tha thứ: “Em sai rồi, xin anh, đánh nhẹ một chút được không…”
Hứa Nghiễn Sinh nói: “Đếm số.”
Thời Vũ biết đây là đàm phán bất thành, hắn ngay cả từ chối cũng chẳng thèm, còn đáp một nẻo.
“Một…” Thời Vũ cam chịu số phận, cái đau trên mông không thể biến mất trong chốc lát, nó tựa như kim châm làm Thời Vũ cảm thấy mình đang mềm nhũn ra.
Hứa Nghiễn Sinh nhìn cậu ngoan hẳn thì cong môi cười. Thời Vũ đưa lưng về phía hắn nên không nhìn thấy, không biết tâm trạng Hứa Nghiễn Sinh như thế nào, cũng không biết hắn muốn đánh bao nhiêu, trong lòng khóc lóc mặc niệm cho cái mông của mình.
“Bốp” một tiếng, chiếc lược vẫn lực độ đó đánh mạnh xuống mông bên phải, Thời Vũ không kiềm được tiếng hét, chân giãy giụa hai cái để hóa giải cơn đau.
“Hai.” Trán Thời Vũ đã rịn mồ hôi, tư thế vẫn vậy, trừng phạt vẫn thế, tiếng vang lanh lãnh như cũ đủ làm cậu cảm thấy xấu hổ.
Hứa Nghiễn đặt tay lên người cậu xoa xoa vết thương, đợi vai Thời Vũ thả lỏng mới tiếp tục đánh, một hơi liền đánh ba nhát vào mông.
“A!” Thời Vũ đau đến vặn vẹo cả người, muốn thoát khỏi kiềm hãm của Hứa Nghiễn Sinh, muốn giấu cái mông mình đi nhưng lại bị hắn dùng một tay đè xuống, ra đòn nhanh đến không kịp đếm số, cuối cùng chỉ có thể đáp bù: “Tám…”
Mông đau nhức kịch liệt hồi lâu cũng không giảm bớt, Thời Vũ thở hồng hộc từng cơn, thầm nghĩ nhất định phải vứt cái lược chải tóc này của hắn.
Hứa Nghiễn Sinh lại ngừng tay, nhẹ nhàng chậm rãi xoa mông cho cậu, cặp mông trắng nõn đã xuất hiện rất nhiều vòng tròn đỏ, vài chỗ chồng lên nhau chuyển sang màu đỏ thẫm.
“Đau…” Thời Vũ căng giọng lên, ấm ức tố cáo hắn.
“Đau mới nhớ lâu.” Hứa Nghiễn Sinh nói xong, lại giơ tay đánh mông cậu.
Hai chân Thời Vũ vô thức giãy giụa, ngay khi cánh tay cậu đưa ra sau còn chưa kịp che mông đã bị Hứa Nghiễn Sinh bắt lấy đè chặt sau lưng. Chịu đựng từng cú đánh dồn dập liên tiếp, đếm số cũng không xong, nước mắt Thời Vũ rơi lã chã, tuy là có nước mắt sinh lí nhưng phần nhiều là cảm thấy ấm ức, cảm thấy Hứa Nghiễn Sinh hôm nay quá lạnh nhạt, cảm thấy cái mông mình sắp nát rồi.
Hôm nay Hứa Nghiễn Sinh cũng cố ý đánh nặng, bởi vì trước khi thực hành Thời Vũ luôn có tâm lý “sao cũng được” đối với quan hệ giữa bọn họ, nhưng Hứa Nghiễn Sinh hy vọng cậu có thể nghe lời thật.
“Mấy cái rồi?” Hứa Nghiễn Sinh hỏi.
Thời Vũ thút thít một chút, chần chờ: “Không biết…”
Hứa Nghiễn Sinh lần này không xoa, cứ lạnh nhạt thờ ơ cậu như vậy. Thời Vũ cố nén khóc, từng cơn đau liên tiếp ập đến khiến cậu khó mà chịu đựng, cũng không biết bị đánh thành cái gì.
“Không biết thì bắt đầu lại từ đầu.” Hứa Nghiễn Sinh lạnh lùng nói.
Thời Vũ sợ đến quên cả khóc, sau khi sững sốt một lúc, cậu đột nhiên khóc to thành tiếng, không thể ngăn nổi sự bất bình của mình, hét vào mặt Hứa Nghiễn Sinh: “Anh, anh đánh nhanh như vậy sao tôi có thể đếm! Tôi không biết thật! Anh quá đáng ghét rồi, tôi đã chủ động nhận lỗi còn đánh nặng như thế! Buông ra, tôi phải đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa! “
Hứa Nghiễn Sinh vốn chỉ định hù dọa, cái mông đã đánh đỏ bừng, nhìn đáng thương thôi rồi, sao có thể đánh tiếp. Không ngờ cậu có thể khóc như vậy, giống một đứa trẻ bị ấm ức, không biết làm thế nào chỉ có thể khóc để giải bày.
Hứa Nghiễn Sinh bị tiếng gào to kèm theo chuỗi nức nở liên tiếp làm cho tức cười, mà nghe thì thấy đáng thương làm sao.
Thời Vũ nghe hắn cười thì thẹn quá hóa giận, bắt đầu giãy đành đạch trên đùi hắn, muốn cựa hắn ra. Hứa Nghiễn Sinh lanh tay lẹ mắt, vòng tay qua nách Thời Vũ ôm lên, dùng đùi tách hai chân cậu ra, đặt cậu ngồi vững vàng trên chân mình mà không chạm vào mông.
Thời Vũ vùi đầu trong ngực hắn, hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, khóc đến mù trời tối đất.
Hứa Nghiễn Sinh ôm lưng cậu chậm rãi vỗ về, bất đắc dĩ muốn cười: “Đủ rồi, đừng khóc nữa, anh không đánh nữa.”
Thời Vũ vờ như không nghe thấy, giống như chịu oan ức rất nhiều, khóc ướt cả áo hắn.
Hứa Nghiễn Sinh thở dài, một tay vỗ lưng một tay đi xuống xoa mông cho cậu, nghe thấy tiếng rên yếu ớt vì đau. Không bao lâu tiếng khóc đã dừng lại, chỉ còn một chút thút thít.
Thời Vũ ngừng khóc, bây giờ mới cảm thấy mất mặt nên nằm yên lặng trong ngực hắn không nói lời nào.
Hứa Nghiễn Sinh trêu chọc: “Không khóc nữa?”
Thời Vũ dụi đầu vào cổ hắn: “… Ừ…”
“Đánh đau à?” Hứa Nghiễn Sinh hỏi.
“Ừ.” Thời Vũ hừ một tiếng.
“Đến giờ xé thuốc rồi.” Hứa Nghiễn Sinh nhéo gáy cậu.
Thời Vũ từ trong ngực hắn đi ra, hai mắt đỏ như con thỏ, tự mình vén áo chậm rãi xé thuốc, hít mấy hơi vì đau, mang theo giọng mũi ai oán nói: “Đau chết rồi…”
Cậu một lời hai nghĩa, Hứa Nghiễn Sinh hôn trán cậu an ủi: “Xoa một lúc rồi bôi thuốc cho em, bây giờ bụng còn ngứa không?”
Thời Vũ lắc đầu: “Hết ngứa rồi.”