Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Chương 7
[Thưa các bạn, Hà Tùng Vân là một người đểu giả, tất cả đều có kế hoạch từ trước.]
[Ông trời có mắt, cuối cùng cũng bị sinh viên Đại học Tây bắt gặp.]
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
[Yêu nhau bốn năm, chắc cô ta đã ngoại tình từ lâu rồi. Thật tiếc cho thanh xuân của tôi.]
[Loại phụ nữ lẳng lơ này, không biết sẽ lừa bao nhiêu người nữa. Đưa cô ta ra ánh sáng là để cảnh báo các anh em phải sáng suốt hơn.]
Chỉ vài câu của Triệu Sinh, cả nhóm lớp lập tức chìm vào im lặng.
Tôi đang chờ xem Phùng Yên lên lớp về “đức hạnh của phụ nữ” thì Phương Tuyết đã như pháo nổ, gửi một đoạn chửi thẳng:
[Triệu Sinh, mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn! Cậu lấy tư cách gì so sánh với lão đại Hướng Dục? Dựa vào đôi giày độn 8cm, kiểu tóc vuốt sáp nâng thêm 3cm, hay mức lương còm vài nghìn tệ của cậu?]
[Nếu Tùng Vân thật sự thích lão đại Hướng Dục, cô ấy đã đá cậu đi từ lâu rồi!]
Có một người bạn thân như Phương Tuyết, đời này không cần gì hơn.
Điều kỳ lạ nhất là Phùng Yên. Bình thường cô ấy luôn rao giảng về “hiền lương thục đức,” giống như người từ triều đại nhà Thanh sống sót đến nay. Nhưng lần này, cô ấy lại phản pháo đầy bất ngờ:
[Triệu Sinh, cậu có bệnh à? Đi giày độn vẫn thấp hơn tôi. Rảnh thì nghĩ cách kiếm tiền đi, đừng ăn bám nữa. Thời đại học thì suốt ngày nhìn chân con gái, sao lúc đó không bị ai tát cho tỉnh nhỉ? Thay vì mơ mộng viển vông, không bằng tập trung cải thiện bản thân.]
[Ở ngoại ô vừa mở trạm thu gom phế liệu, cần tôi giới thiệu cậu đến làm không? Với 100 cân rác như cậu, chắc cũng đổi được kha khá tiền đấy.]
Tôi mỉm cười không nói gì, nhanh chóng ném ảnh chụp màn hình bài “chọn bạn gái” của Triệu Sinh trên diễn đàn vào nhóm lớp, rồi đáp lại lời Phùng Yên:
[Trạm thu gom phế liệu cũng không nhận loại rác này đâu. Loại cặn bã như cậu ta chỉ đáng bị xử lý như rác thải độc hại.]
[Triệu Sinh, mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn, rốt cuộc ai là người ngoại tình, thay lòng đổi dạ trước? Cậu bảo tôi lăng nhăng, vậy mấy cô A, B, C mà cậu khoe là ai?]
Tôi tiện tay đăng kèm hóa đơn và lịch sử mua sắm giày độn 8cm cho Triệu Sinh: [1m88 ư? Tôi nghĩ cậu nên đi đầu thai ngay bây giờ, kiếp sau cố gắng thêm chút nhé.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-7.html.]
[Thanh niên đầy chí khí của Đại học Tây cao 1m88, dám không? Hãy chụp màn hình ứng dụng kê khai thuế cá nhân, cho cả lớp xem cậu kiếm được bao nhiêu tiền?]
[Những người càng thiếu cái gì thì càng khoe mẽ về thứ đó. Ra trường thì văn không thành, võ không thạo, ngại khó, không muốn nỗ lực.]
[Nằm ỳ trên cái danh Đại học Tây mà nghĩ mình cao hơn người khác, tự cao tự đại, không chịu phấn đấu. Năm xưa tôi đúng là không có não mới chọn cậu.]
[Đã yêu đương, việc mua sắm qua lại là bình thường. Nhưng cậu xem tôi như cây ATM thì có muốn giải thích gì không?]
Tôi nhanh chóng tải lên nhóm một bảng chi tiết từ lâu đã chuẩn bị sẵn, kèm theo hóa đơn mua hàng rõ ràng từng món, tất cả đều là đồ nam mà tôi đã mua cho cậu ta.
Để lấy được hóa đơn mua hàng của ba năm qua, tôi thậm chí đã học cả luật thuế, trích dẫn thông báo "Về việc tối ưu hóa dịch vụ thuế VAT" gửi đến vài cửa hàng trực tuyến, cuối cùng cũng lấy được hóa đơn của những món hàng mua từ ba năm trước.
Số tiền tôi đã chi ra, nhất định phải lấy lại từng xu một.
[Tiền ăn uống trà nước coi như tôi bố thí cho ăn mày. Còn các món trong bảng này, hoặc gửi lại cho tôi, hoặc trả lại tiền mặt.]
[Những món cậu tặng tôi như hộp son 59,9 tệ, nhẫn 20 tệ mua trên sàn thương mại giá rẻ, tôi đều đã gửi trả lại nguyên vẹn. Nhân tiện nhắc các bạn nữ, loại son này bôi lên chỉ tổ làm nứt môi đấy.]
[Và đây là bảy lần 5 hào 2 xu mà cậu từng gửi cho tôi, giờ tôi chuyển lại luôn.]
[Thanh niên 1m88, thần đồng Đại học Tây, dưới sự chứng kiến của cả lớp, cậu sẽ không đến mức không trả nổi số tiền này chứ?]
[Toàn bộ bảng kê chi tiết tôi sẽ đăng lên mạng xã hội, công khai tiến độ trả nợ của cậu. Chỉ cần cậu không ngại mất mặt, tôi cũng chẳng phiền đâu.]
Ngoài đời sống không ra gì, vậy mà anh ta lại lên mạng bịa đặt để tìm kiếm sự đồng cảm? Vậy tôi sẽ để anh ta mất mặt trên toàn bộ mạng xã hội.
Cuối cùng, tôi gõ một dòng kết luận: [Có người, thành tựu lớn nhất trong đời cũng chỉ là tấm bằng Đại học Tây, thật đáng buồn. Chiều cao là do trời định, đừng dùng nó để phán xét năng lực. Chúng ta hãy cùng cố gắng.]
Từ Kiều Kiều, dù đang nằm trên giường bệnh, vẫn tràn đầy năng lượng, lập tức tạo tài khoản và "chiến đấu" trên tuyến đầu của diễn đàn.
Cô gái nhỏ này rất rành rẽ chiêu thức thường thấy trên các diễn đàn tám chuyện về sao, ngay lập tức lập một chủ đề: "1m88 – tốt nghiệp Đại học Tây toàn nói dối, trên diễn đàn còn mơ mộng tuyển phi."
[Ông trời có mắt, cuối cùng cũng bị sinh viên Đại học Tây bắt gặp.]
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
[Yêu nhau bốn năm, chắc cô ta đã ngoại tình từ lâu rồi. Thật tiếc cho thanh xuân của tôi.]
[Loại phụ nữ lẳng lơ này, không biết sẽ lừa bao nhiêu người nữa. Đưa cô ta ra ánh sáng là để cảnh báo các anh em phải sáng suốt hơn.]
Chỉ vài câu của Triệu Sinh, cả nhóm lớp lập tức chìm vào im lặng.
Tôi đang chờ xem Phùng Yên lên lớp về “đức hạnh của phụ nữ” thì Phương Tuyết đã như pháo nổ, gửi một đoạn chửi thẳng:
[Triệu Sinh, mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn! Cậu lấy tư cách gì so sánh với lão đại Hướng Dục? Dựa vào đôi giày độn 8cm, kiểu tóc vuốt sáp nâng thêm 3cm, hay mức lương còm vài nghìn tệ của cậu?]
[Nếu Tùng Vân thật sự thích lão đại Hướng Dục, cô ấy đã đá cậu đi từ lâu rồi!]
Có một người bạn thân như Phương Tuyết, đời này không cần gì hơn.
Điều kỳ lạ nhất là Phùng Yên. Bình thường cô ấy luôn rao giảng về “hiền lương thục đức,” giống như người từ triều đại nhà Thanh sống sót đến nay. Nhưng lần này, cô ấy lại phản pháo đầy bất ngờ:
[Triệu Sinh, cậu có bệnh à? Đi giày độn vẫn thấp hơn tôi. Rảnh thì nghĩ cách kiếm tiền đi, đừng ăn bám nữa. Thời đại học thì suốt ngày nhìn chân con gái, sao lúc đó không bị ai tát cho tỉnh nhỉ? Thay vì mơ mộng viển vông, không bằng tập trung cải thiện bản thân.]
[Ở ngoại ô vừa mở trạm thu gom phế liệu, cần tôi giới thiệu cậu đến làm không? Với 100 cân rác như cậu, chắc cũng đổi được kha khá tiền đấy.]
Tôi mỉm cười không nói gì, nhanh chóng ném ảnh chụp màn hình bài “chọn bạn gái” của Triệu Sinh trên diễn đàn vào nhóm lớp, rồi đáp lại lời Phùng Yên:
[Trạm thu gom phế liệu cũng không nhận loại rác này đâu. Loại cặn bã như cậu ta chỉ đáng bị xử lý như rác thải độc hại.]
[Triệu Sinh, mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn, rốt cuộc ai là người ngoại tình, thay lòng đổi dạ trước? Cậu bảo tôi lăng nhăng, vậy mấy cô A, B, C mà cậu khoe là ai?]
Tôi tiện tay đăng kèm hóa đơn và lịch sử mua sắm giày độn 8cm cho Triệu Sinh: [1m88 ư? Tôi nghĩ cậu nên đi đầu thai ngay bây giờ, kiếp sau cố gắng thêm chút nhé.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-7.html.]
[Thanh niên đầy chí khí của Đại học Tây cao 1m88, dám không? Hãy chụp màn hình ứng dụng kê khai thuế cá nhân, cho cả lớp xem cậu kiếm được bao nhiêu tiền?]
[Những người càng thiếu cái gì thì càng khoe mẽ về thứ đó. Ra trường thì văn không thành, võ không thạo, ngại khó, không muốn nỗ lực.]
[Nằm ỳ trên cái danh Đại học Tây mà nghĩ mình cao hơn người khác, tự cao tự đại, không chịu phấn đấu. Năm xưa tôi đúng là không có não mới chọn cậu.]
[Đã yêu đương, việc mua sắm qua lại là bình thường. Nhưng cậu xem tôi như cây ATM thì có muốn giải thích gì không?]
Tôi nhanh chóng tải lên nhóm một bảng chi tiết từ lâu đã chuẩn bị sẵn, kèm theo hóa đơn mua hàng rõ ràng từng món, tất cả đều là đồ nam mà tôi đã mua cho cậu ta.
Để lấy được hóa đơn mua hàng của ba năm qua, tôi thậm chí đã học cả luật thuế, trích dẫn thông báo "Về việc tối ưu hóa dịch vụ thuế VAT" gửi đến vài cửa hàng trực tuyến, cuối cùng cũng lấy được hóa đơn của những món hàng mua từ ba năm trước.
Số tiền tôi đã chi ra, nhất định phải lấy lại từng xu một.
[Tiền ăn uống trà nước coi như tôi bố thí cho ăn mày. Còn các món trong bảng này, hoặc gửi lại cho tôi, hoặc trả lại tiền mặt.]
[Những món cậu tặng tôi như hộp son 59,9 tệ, nhẫn 20 tệ mua trên sàn thương mại giá rẻ, tôi đều đã gửi trả lại nguyên vẹn. Nhân tiện nhắc các bạn nữ, loại son này bôi lên chỉ tổ làm nứt môi đấy.]
[Và đây là bảy lần 5 hào 2 xu mà cậu từng gửi cho tôi, giờ tôi chuyển lại luôn.]
[Thanh niên 1m88, thần đồng Đại học Tây, dưới sự chứng kiến của cả lớp, cậu sẽ không đến mức không trả nổi số tiền này chứ?]
[Toàn bộ bảng kê chi tiết tôi sẽ đăng lên mạng xã hội, công khai tiến độ trả nợ của cậu. Chỉ cần cậu không ngại mất mặt, tôi cũng chẳng phiền đâu.]
Ngoài đời sống không ra gì, vậy mà anh ta lại lên mạng bịa đặt để tìm kiếm sự đồng cảm? Vậy tôi sẽ để anh ta mất mặt trên toàn bộ mạng xã hội.
Cuối cùng, tôi gõ một dòng kết luận: [Có người, thành tựu lớn nhất trong đời cũng chỉ là tấm bằng Đại học Tây, thật đáng buồn. Chiều cao là do trời định, đừng dùng nó để phán xét năng lực. Chúng ta hãy cùng cố gắng.]
Từ Kiều Kiều, dù đang nằm trên giường bệnh, vẫn tràn đầy năng lượng, lập tức tạo tài khoản và "chiến đấu" trên tuyến đầu của diễn đàn.
Cô gái nhỏ này rất rành rẽ chiêu thức thường thấy trên các diễn đàn tám chuyện về sao, ngay lập tức lập một chủ đề: "1m88 – tốt nghiệp Đại học Tây toàn nói dối, trên diễn đàn còn mơ mộng tuyển phi."