Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Chương 2
Lúc đó, lớp trưởng cuối cùng cũng xuất hiện trong nhóm, chậm rãi hòa giải: [Hà Tùng Vân, mọi người cùng là bạn học, có gì thì giải quyết riêng tư đi.]
[Đừng tạo mâu thuẫn trong nội bộ, mấy câu cậu và Phương Tuyết nói chẳng phải đang gây chia rẽ tập thể lớp mình sao?]
Khi Triệu Sinh tung chuyện riêng của tôi lên nhóm và cùng Phùng Yên với vài người khác đồng loạt công kích tôi, lớp trưởng im lặng không nói một lời. Nhưng đến lúc tôi phản công, anh ta lại nhảy ra đóng vai người hòa giải.
[Cậu cũng biết chuyện chia tay nên giải quyết riêng tư à, lớp trưởng?]
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
[Vậy khi Triệu Sinh và mấy người kia công kích tôi, sao cậu không đứng ra nói một câu công bằng?]
Cả nhóm chat rơi vào im lặng.
Vậy là vở kịch rối rắm này cuối cùng cũng kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, Phương Tuyết gửi cho tôi một bức ảnh chụp màn hình.
Là bài đăng của Triệu Sinh trên trang cá nhân.
Nội dung vẫn là mấy món đồ mốc meo trong nhà tôi, kèm theo chú thích: [Hãy bình luận "Hà Tùng Vân không biết giữ đức hạnh, bị bỏ rơi là đáng đời", tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một người chuyển khoản 30 tệ.]
Tôi bật cười vì tức, anh ta đúng là keo kiệt hết phần thiên hạ.
Một bên là tôi hào phóng tặng quà mấy nghìn tệ, bên kia là anh ta rụt rè bày trò phát 30 tệ. Sao anh ta nghĩ ra được chứ?
Nhưng 30 tệ đối với anh ta cũng là cả gia tài rồi, chắc đủ để “qua loa” thêm vài chục mùa Valentine nữa.
Còn cái gì mà "đức hạnh"! Ai biết chuyện thì nói tôi đi công tác, nhà cửa không ai dọn dẹp nên đồ bị mốc. Ai không biết lại tưởng tôi nuôi vài tên trai bao để ăn chơi sa đọa ấy chứ.
Ngày xưa tôi bị mù hay sao mà lại để mắt tới loại người như anh ta? Đúng là phí thời gian! Loại người hề hước như thế này, nhìn thêm một lần nữa cũng chỉ tự hạ thấp bản thân mình.
Lúc này, một nam sinh trong lớp gửi cho tôi một đường link: [Hà Tùng Vân, cậu xem cái bài viết này đi, hình như là do Triệu Sinh đăng. Có cần lên tiếng làm rõ không?]
Tôi nhấp vào xem, đó là một diễn đàn nổi tiếng trong nước.
Bài viết của chủ thớt có tiêu đề: [Bạn gái suốt ngày đi công tác, nhà cửa toàn rác bốc mùi. Tôi chia tay là đúng phải không mọi người?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-2.html.]
Đính kèm vẫn là những bức ảnh cũ.
Tôi nhìn cũng thấy khó chịu. Nhưng quả thực hôm đó tôi định nấu cơm và rán cá, đột nhiên có việc gấp ở cơ quan, tôi phải kéo vali chạy đi ngay, chẳng kịp dọn dẹp gì cả.
Bên dưới bài viết, các bình luận xúm vào chỉ trích: [Chủ thớt làm đúng, loại bạn gái này giữ lại làm gì?]
[Nhà cô ấy lúc nào cũng như bãi rác sao? Chủ thớt thật kiên nhẫn đấy.]
[Đã bảo rồi, lấy vợ thì phải chọn người đảm đang. Cuối cùng chủ thớt cũng tỉnh ngộ.]
Trong số đó, có một bình luận gây chú ý nhất, lại chính là của Triệu Sinh: [Tôi với cô ấy quen nhau từ năm ba đại học, giờ đã đi làm ba năm, cô ta 25 tuổi, đúng chuẩn gái già. Bị tôi đá rồi thì thành gái ế không ai thèm. Anh em ạ, sau này tìm vợ nhớ tránh xa kiểu phụ nữ bề ngoài hào nhoáng chỉ biết kiếm tiền như thế nhé!]
Bị tôi vặn lại trong nhóm chat, trò phát 30 tệ không ai thèm để ý, giờ anh ta lại mò lên diễn đàn để tìm kiếm sự đồng cảm.
Triệu Sinh, anh còn bất ngờ gì mà tôi chưa biết đây?
Tôi tiếp tục lướt xuống, thì gặp một bình luận đầy bất ngờ: [Đây là tụ cầu vàng Staphylococcus aureus đúng không? Tiến sĩ trong phòng thí nghiệm còn chưa chắc nuôi được đẹp thế này. Nấm men đỏ trong cơm cũng tinh khiết tuyệt đối. Chủ thớt, chắc chắn đây là từ nhà bạn gái cũ của cậu sao?]
Gì cơ? Nghe có vẻ như đang khen tôi?
Sau bình luận này, luồng ý kiến trong bài viết bắt đầu chuyển hướng: [Đúng rồi, màu vàng trên cá muối này rất giống tụ cầu vàng Staphylococcus aureus. Tôi nguyện gọi bạn gái cũ của chủ thớt là "Nàng tiên cá muối".]
[Nhìn sắc vàng tinh khiết thế này, tổ nghiên cứu sinh của tôi chắc phải hổ thẹn mà c.h.ế.t mất.]
[Có ai quen bạn gái cũ của chủ thớt không? Cái tủ lạnh nhà cô ấy không thể dùng nữa đâu. Tụ cầu vàng là vi khuẩn gây bệnh từ thực phẩm đấy, nhiễm vào sẽ gây đủ loại bệnh.]
Xem ra, diễn đàn vẫn còn nhiều người tốt bụng.
Ngay lúc này, tôi nhận được một lời mời kết bạn kèm tin nhắn: "Chào Hà học tỷ, em là nghiên cứu sinh ngành vi sinh học của Đại học Tây. Em muốn hỏi mua lại tủ lạnh cũ của chị."
Đúng là trên đời không thiếu sự trùng hợp kỳ lạ. Tôi còn đang định vứt cái tủ lạnh đi, thì có người chủ động hỏi mua ngay!
[Hà học tỷ, chị đừng sợ nhé, em thật sự là nghiên cứu sinh ở Đại học Tây!]
Đối phương còn gửi kèm một tấm ảnh chụp thẻ sinh viên. Tên trên thẻ là Từ Kiều Kiều, thạc sĩ năm nhất tại Học viện Sinh Học của trường.
Tôi bật cười. Đúng là chỉ cần một câu không hợp ý là lập tức lấy thẻ sinh viên ra chứng minh. Sự "ngây thơ" này thật trong sáng.
[Đừng tạo mâu thuẫn trong nội bộ, mấy câu cậu và Phương Tuyết nói chẳng phải đang gây chia rẽ tập thể lớp mình sao?]
Khi Triệu Sinh tung chuyện riêng của tôi lên nhóm và cùng Phùng Yên với vài người khác đồng loạt công kích tôi, lớp trưởng im lặng không nói một lời. Nhưng đến lúc tôi phản công, anh ta lại nhảy ra đóng vai người hòa giải.
[Cậu cũng biết chuyện chia tay nên giải quyết riêng tư à, lớp trưởng?]
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
[Vậy khi Triệu Sinh và mấy người kia công kích tôi, sao cậu không đứng ra nói một câu công bằng?]
Cả nhóm chat rơi vào im lặng.
Vậy là vở kịch rối rắm này cuối cùng cũng kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, Phương Tuyết gửi cho tôi một bức ảnh chụp màn hình.
Là bài đăng của Triệu Sinh trên trang cá nhân.
Nội dung vẫn là mấy món đồ mốc meo trong nhà tôi, kèm theo chú thích: [Hãy bình luận "Hà Tùng Vân không biết giữ đức hạnh, bị bỏ rơi là đáng đời", tôi sẽ chọn ngẫu nhiên một người chuyển khoản 30 tệ.]
Tôi bật cười vì tức, anh ta đúng là keo kiệt hết phần thiên hạ.
Một bên là tôi hào phóng tặng quà mấy nghìn tệ, bên kia là anh ta rụt rè bày trò phát 30 tệ. Sao anh ta nghĩ ra được chứ?
Nhưng 30 tệ đối với anh ta cũng là cả gia tài rồi, chắc đủ để “qua loa” thêm vài chục mùa Valentine nữa.
Còn cái gì mà "đức hạnh"! Ai biết chuyện thì nói tôi đi công tác, nhà cửa không ai dọn dẹp nên đồ bị mốc. Ai không biết lại tưởng tôi nuôi vài tên trai bao để ăn chơi sa đọa ấy chứ.
Ngày xưa tôi bị mù hay sao mà lại để mắt tới loại người như anh ta? Đúng là phí thời gian! Loại người hề hước như thế này, nhìn thêm một lần nữa cũng chỉ tự hạ thấp bản thân mình.
Lúc này, một nam sinh trong lớp gửi cho tôi một đường link: [Hà Tùng Vân, cậu xem cái bài viết này đi, hình như là do Triệu Sinh đăng. Có cần lên tiếng làm rõ không?]
Tôi nhấp vào xem, đó là một diễn đàn nổi tiếng trong nước.
Bài viết của chủ thớt có tiêu đề: [Bạn gái suốt ngày đi công tác, nhà cửa toàn rác bốc mùi. Tôi chia tay là đúng phải không mọi người?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-2.html.]
Đính kèm vẫn là những bức ảnh cũ.
Tôi nhìn cũng thấy khó chịu. Nhưng quả thực hôm đó tôi định nấu cơm và rán cá, đột nhiên có việc gấp ở cơ quan, tôi phải kéo vali chạy đi ngay, chẳng kịp dọn dẹp gì cả.
Bên dưới bài viết, các bình luận xúm vào chỉ trích: [Chủ thớt làm đúng, loại bạn gái này giữ lại làm gì?]
[Nhà cô ấy lúc nào cũng như bãi rác sao? Chủ thớt thật kiên nhẫn đấy.]
[Đã bảo rồi, lấy vợ thì phải chọn người đảm đang. Cuối cùng chủ thớt cũng tỉnh ngộ.]
Trong số đó, có một bình luận gây chú ý nhất, lại chính là của Triệu Sinh: [Tôi với cô ấy quen nhau từ năm ba đại học, giờ đã đi làm ba năm, cô ta 25 tuổi, đúng chuẩn gái già. Bị tôi đá rồi thì thành gái ế không ai thèm. Anh em ạ, sau này tìm vợ nhớ tránh xa kiểu phụ nữ bề ngoài hào nhoáng chỉ biết kiếm tiền như thế nhé!]
Bị tôi vặn lại trong nhóm chat, trò phát 30 tệ không ai thèm để ý, giờ anh ta lại mò lên diễn đàn để tìm kiếm sự đồng cảm.
Triệu Sinh, anh còn bất ngờ gì mà tôi chưa biết đây?
Tôi tiếp tục lướt xuống, thì gặp một bình luận đầy bất ngờ: [Đây là tụ cầu vàng Staphylococcus aureus đúng không? Tiến sĩ trong phòng thí nghiệm còn chưa chắc nuôi được đẹp thế này. Nấm men đỏ trong cơm cũng tinh khiết tuyệt đối. Chủ thớt, chắc chắn đây là từ nhà bạn gái cũ của cậu sao?]
Gì cơ? Nghe có vẻ như đang khen tôi?
Sau bình luận này, luồng ý kiến trong bài viết bắt đầu chuyển hướng: [Đúng rồi, màu vàng trên cá muối này rất giống tụ cầu vàng Staphylococcus aureus. Tôi nguyện gọi bạn gái cũ của chủ thớt là "Nàng tiên cá muối".]
[Nhìn sắc vàng tinh khiết thế này, tổ nghiên cứu sinh của tôi chắc phải hổ thẹn mà c.h.ế.t mất.]
[Có ai quen bạn gái cũ của chủ thớt không? Cái tủ lạnh nhà cô ấy không thể dùng nữa đâu. Tụ cầu vàng là vi khuẩn gây bệnh từ thực phẩm đấy, nhiễm vào sẽ gây đủ loại bệnh.]
Xem ra, diễn đàn vẫn còn nhiều người tốt bụng.
Ngay lúc này, tôi nhận được một lời mời kết bạn kèm tin nhắn: "Chào Hà học tỷ, em là nghiên cứu sinh ngành vi sinh học của Đại học Tây. Em muốn hỏi mua lại tủ lạnh cũ của chị."
Đúng là trên đời không thiếu sự trùng hợp kỳ lạ. Tôi còn đang định vứt cái tủ lạnh đi, thì có người chủ động hỏi mua ngay!
[Hà học tỷ, chị đừng sợ nhé, em thật sự là nghiên cứu sinh ở Đại học Tây!]
Đối phương còn gửi kèm một tấm ảnh chụp thẻ sinh viên. Tên trên thẻ là Từ Kiều Kiều, thạc sĩ năm nhất tại Học viện Sinh Học của trường.
Tôi bật cười. Đúng là chỉ cần một câu không hợp ý là lập tức lấy thẻ sinh viên ra chứng minh. Sự "ngây thơ" này thật trong sáng.