Hóa Ra Tôi Là Bậc Thầy Nuôi Vi Khuẩn!
Chương 10
"Anh ấy sợ vi khuẩn tụ cầu vàng sẽ làm chị bị bệnh, nên ngay lập tức nhờ em tìm mọi cách để mua lại chiếc tủ lạnh."
Tôi đã bảo mà, sao tự nhiên lại có người đến mua tủ lạnh chứ?
"Anh ấy trả em phí dọn dẹp cao gấp mấy lần bình thường, bảo em phải khử trùng sạch sẽ nhà chị."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hèn gì hôm đó Từ Kiều Kiều như uống nhầm thuốc tăng lực, cứ đẩy tôi ra ngoài, ánh mắt nhìn căn phòng của tôi như nhìn thấy vàng.
"Đồ bảo hộ cũng chuẩn bị đúng theo số đo của chị. Em cảm giác anh ấy chờ ngày này lâu lắm rồi… À, tối hôm đó anh ấy còn đặc biệt mua đồ ăn vặt để trong văn phòng nữa."
Chả trách sao lúc giúp tôi đeo kính bảo hộ anh ấy lại cười và trong văn phòng còn có cả khoai tây vị dưa chuột!
Hướng Dục, một lão đại chính hiệu, mà tiếc là chẳng biết nói mấy lời này ra sớm.
"Kiều Kiều, chị hỏi em một chuyện, em phải trả lời thật lòng nhé." Tôi ngập ngừng.
"Học tỷ cứ hỏi, em tuyệt đối không giấu gì."
"Hôm đó ở quán ăn, không phải Hướng Dục đầu độc tụi mình chứ?"
"Không không không, sao có thể thế được? Hướng sư huynh là công dân tuân thủ pháp luật mà!"
"Thật không? Chị không tin đâu." Tôi cười khúc khích, giả bộ nghiêm túc mà không nhịn được đùa vui.
Để chúc mừng nhóm của Hướng Dục được xuất viện tập thể, cũng như để bày tỏ sự áy náy vì lần trước mời ăn mà khiến mọi người ngộ độc, tôi lại mời khách một lần nữa.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này tôi chọn một quán lẩu – chỉ cần nấu đủ lâu thì có thể giải quyết 80% nỗi lo.
Buổi gặp mặt lần này còn có thêm hai vị khách không mời, là nghiên cứu sinh chuyên về nấm ăn của Học viện Nông nghiệp kế bên.
Hai người nhìn tôi, cười đến mức miệng kéo tận mang tai: "Hà học tỷ, Kiều Kiều nói chị rất có duyên. Lần này chúng em trước là vì vi khuẩn, sau mới vì con người, chủ yếu muốn xin chị chút vận may."
"Nấm em nuôi cứ c.h.ế.t mãi, kiểu này chắc không tốt nghiệp được."
"Hôm nay để bọn em mời!"
Hai người không nhịn được liền đưa tay ra với tôi.
Hướng Dục bước lên trước một bước, bắt tay với hai người trước.
Hai nghiên cứu sinh như muốn khóc đến nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-10.html.]
Nhìn đi, tôi đã bảo Hướng Dục đâu phải thích tôi, anh ấy chỉ muốn tôi mang lại may mắn cho việc nuôi vi khuẩn thôi!
Từ Kiều Kiều đang đứng xem, không nhịn được mà nhắn cho tôi: "Hai người kia cũng biết sư huynh không nuôi sống được thứ gì, hôm nay em đặc biệt dặn họ ngồi xa một chút."
Tôi dở khóc dở cười, gật đầu, tháo hai chiếc móc treo nhỏ trên túi xách xuống.
"Dù tôi đã nhấn mạnh không nên mê tín phong kiến, nhưng nếu các em thấy hiệu nghiệm thì cứ thử xem. Hai cái móc này tôi đã dùng khá lâu rồi, hy vọng sẽ mang lại may mắn cho các em, nuôi gì sống nấy."
Hai người miệng thì nói "làm sao mà nhận được," nhưng tay thì nhanh như chớp nhét ngay vào túi.
Bữa ăn hôm đó rất vui vẻ, mọi người đều hài lòng. Tôi thì cố ý không gọi món nấm nào.
Sau bữa ăn, mọi người rất hiểu chuyện, ai cũng tìm cớ rời đi, chỉ còn tôi và Hướng Dục cùng đi bộ về khuôn viên trường.
"Em... có muốn đi xem vi khuẩn không? Loại lần trước em nuôi, giờ phát triển rất tốt." Hướng Dục lên tiếng trước.
"Vậy thì đi xem thử nhé?"
Đến văn phòng của anh, tôi dừng lại và nói: "Anh chờ em một chút."
Tôi quay đi, rồi ôm từ phòng bảo vệ ra một chậu cây nhỏ.
Tôi đã mang chậu cây này đến gửi các chú bảo vệ từ sớm, nhờ họ giữ giúp.
"Đi thôi, lần trước em nói sẽ đổi chậu cây mới cho văn phòng của anh mà."
Hướng Dục nhìn tôi một cái, rồi nói: "Anh không có khiếu nuôi cây lắm đâu..."
"Đừng lo, sau này có em mà. Em nuôi cây rất giỏi đấy." Tôi cười đáp.
Khi đến chân tòa nhà thí nghiệm, Hướng Dục đột nhiên quay lại, lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một mặt dây chuyền hình ngôi sao.
Dây chuyền rất đẹp, nhưng không sánh được với Hướng Dục. Trong mắt anh, tôi nhìn thấy cả sao trời và đại dương.
"Vị nữ hiệp này, anh đã thầm ngưỡng mộ em từ lâu."
"Giang hồ tái ngộ thì quá xa xôi, chi bằng trân trọng từng phút giây."
Tôi nghiêng cổ, đưa gần về phía anh: "Ngẩn ra làm gì? Mau giúp em đeo lên đi."
Việc tôi và Hướng Dục ở bên nhau nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt từ cả nhóm của anh.
Làm đại diện cho nhóm, Từ Kiều Kiều thật sự đưa tận tay tôi một tấm bảng khen ghi dòng chữ: "Tay thần hồi sinh vi khuẩn, cứu mạng vi khuẩn của tôi."
Tôi đã bảo mà, sao tự nhiên lại có người đến mua tủ lạnh chứ?
"Anh ấy trả em phí dọn dẹp cao gấp mấy lần bình thường, bảo em phải khử trùng sạch sẽ nhà chị."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Hèn gì hôm đó Từ Kiều Kiều như uống nhầm thuốc tăng lực, cứ đẩy tôi ra ngoài, ánh mắt nhìn căn phòng của tôi như nhìn thấy vàng.
"Đồ bảo hộ cũng chuẩn bị đúng theo số đo của chị. Em cảm giác anh ấy chờ ngày này lâu lắm rồi… À, tối hôm đó anh ấy còn đặc biệt mua đồ ăn vặt để trong văn phòng nữa."
Chả trách sao lúc giúp tôi đeo kính bảo hộ anh ấy lại cười và trong văn phòng còn có cả khoai tây vị dưa chuột!
Hướng Dục, một lão đại chính hiệu, mà tiếc là chẳng biết nói mấy lời này ra sớm.
"Kiều Kiều, chị hỏi em một chuyện, em phải trả lời thật lòng nhé." Tôi ngập ngừng.
"Học tỷ cứ hỏi, em tuyệt đối không giấu gì."
"Hôm đó ở quán ăn, không phải Hướng Dục đầu độc tụi mình chứ?"
"Không không không, sao có thể thế được? Hướng sư huynh là công dân tuân thủ pháp luật mà!"
"Thật không? Chị không tin đâu." Tôi cười khúc khích, giả bộ nghiêm túc mà không nhịn được đùa vui.
Để chúc mừng nhóm của Hướng Dục được xuất viện tập thể, cũng như để bày tỏ sự áy náy vì lần trước mời ăn mà khiến mọi người ngộ độc, tôi lại mời khách một lần nữa.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này tôi chọn một quán lẩu – chỉ cần nấu đủ lâu thì có thể giải quyết 80% nỗi lo.
Buổi gặp mặt lần này còn có thêm hai vị khách không mời, là nghiên cứu sinh chuyên về nấm ăn của Học viện Nông nghiệp kế bên.
Hai người nhìn tôi, cười đến mức miệng kéo tận mang tai: "Hà học tỷ, Kiều Kiều nói chị rất có duyên. Lần này chúng em trước là vì vi khuẩn, sau mới vì con người, chủ yếu muốn xin chị chút vận may."
"Nấm em nuôi cứ c.h.ế.t mãi, kiểu này chắc không tốt nghiệp được."
"Hôm nay để bọn em mời!"
Hai người không nhịn được liền đưa tay ra với tôi.
Hướng Dục bước lên trước một bước, bắt tay với hai người trước.
Hai nghiên cứu sinh như muốn khóc đến nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/hoa-ra-toi-la-bac-thay-nuoi-vi-khuan/chuong-10.html.]
Nhìn đi, tôi đã bảo Hướng Dục đâu phải thích tôi, anh ấy chỉ muốn tôi mang lại may mắn cho việc nuôi vi khuẩn thôi!
Từ Kiều Kiều đang đứng xem, không nhịn được mà nhắn cho tôi: "Hai người kia cũng biết sư huynh không nuôi sống được thứ gì, hôm nay em đặc biệt dặn họ ngồi xa một chút."
Tôi dở khóc dở cười, gật đầu, tháo hai chiếc móc treo nhỏ trên túi xách xuống.
"Dù tôi đã nhấn mạnh không nên mê tín phong kiến, nhưng nếu các em thấy hiệu nghiệm thì cứ thử xem. Hai cái móc này tôi đã dùng khá lâu rồi, hy vọng sẽ mang lại may mắn cho các em, nuôi gì sống nấy."
Hai người miệng thì nói "làm sao mà nhận được," nhưng tay thì nhanh như chớp nhét ngay vào túi.
Bữa ăn hôm đó rất vui vẻ, mọi người đều hài lòng. Tôi thì cố ý không gọi món nấm nào.
Sau bữa ăn, mọi người rất hiểu chuyện, ai cũng tìm cớ rời đi, chỉ còn tôi và Hướng Dục cùng đi bộ về khuôn viên trường.
"Em... có muốn đi xem vi khuẩn không? Loại lần trước em nuôi, giờ phát triển rất tốt." Hướng Dục lên tiếng trước.
"Vậy thì đi xem thử nhé?"
Đến văn phòng của anh, tôi dừng lại và nói: "Anh chờ em một chút."
Tôi quay đi, rồi ôm từ phòng bảo vệ ra một chậu cây nhỏ.
Tôi đã mang chậu cây này đến gửi các chú bảo vệ từ sớm, nhờ họ giữ giúp.
"Đi thôi, lần trước em nói sẽ đổi chậu cây mới cho văn phòng của anh mà."
Hướng Dục nhìn tôi một cái, rồi nói: "Anh không có khiếu nuôi cây lắm đâu..."
"Đừng lo, sau này có em mà. Em nuôi cây rất giỏi đấy." Tôi cười đáp.
Khi đến chân tòa nhà thí nghiệm, Hướng Dục đột nhiên quay lại, lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là một mặt dây chuyền hình ngôi sao.
Dây chuyền rất đẹp, nhưng không sánh được với Hướng Dục. Trong mắt anh, tôi nhìn thấy cả sao trời và đại dương.
"Vị nữ hiệp này, anh đã thầm ngưỡng mộ em từ lâu."
"Giang hồ tái ngộ thì quá xa xôi, chi bằng trân trọng từng phút giây."
Tôi nghiêng cổ, đưa gần về phía anh: "Ngẩn ra làm gì? Mau giúp em đeo lên đi."
Việc tôi và Hướng Dục ở bên nhau nhận được sự ủng hộ nhiệt liệt từ cả nhóm của anh.
Làm đại diện cho nhóm, Từ Kiều Kiều thật sự đưa tận tay tôi một tấm bảng khen ghi dòng chữ: "Tay thần hồi sinh vi khuẩn, cứu mạng vi khuẩn của tôi."