Hóa Ra Em Rất Yêu Anh - Trang 2
Chương 32: Người Phụ Nữ Của Tôi (2)
Nhưng xét cho cùng, lửa giận của cô cũng không lớn bằng Tô Niệm Khâm.
Đêm đó, Tô Niệm Khâm định đuổi theo cô ra ngoài, nhưng kết quả khi đến cửa, cuống quýt đυ.ng một cái, vấp ngã ngã xuống đất, còn “rầm” một cái đập vỡ chiếc bình hoa trên tủ giày.
Chiếc bình vỡ tan xuống đất, nước tràn ra khắp mặt đất, cánh tay của anh quệt một cái vào liền rách da.
Dư Tiểu Lộ nghe thấy âm thanh vội chạy xuống để giúp anh, nhưng lại chọc đến lửa giận của Tô Niệm Khâm: "Không cần phải để ý đến tôi!"
Anh quay lại từ lối vào mở đàn piano, đột nhiên chơi "Radetzky March" một cách mãnh liệt, hoàn toàn không để ý đến tình hình đã là một hai giờ sáng.
Hàng xóm láng giềng bị anh ầm ĩ rồi lần lượt sáng đèn.
Nếu không phải Dư Tiểu Lộ và nhân viên bảo vệ của tòa nhà gặp từng người một nhận sai, e rằng tất cả bọn họ đều sẽ đi báo cảnh sát.
Sau khi tình hình lắng xuống, Dư Tiểu Lộ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Niệm Khâm trước đàn piano và nói: "Thực ra, tôi rất hâm mộ Tang tiểu thư."
“Niệm Khâm cậu, tôi, chị tôi ba người cùng nhau lớn lên, cậu vẫn luôn kiêu ngạo như vậy lại lãnh đạm với tất cả mọi người, cho tới nay tôi cho là đó là bản tính của cậu. Đến khi gặp Tang tiểu thư tôi mới biết không phải. Cô ấy có thể khiến bạn tức giận, vui vẻ và chán nản, cô ấy có thể lật đổ niềm vui và sự tức giận của cậu chỉ bằng một cái cau mày hay một nụ cười. Tôi thậm chí..." Dư Tiểu Lộ xoa trán và cười bất đắc dĩ, "Tôi thậm chí hâm mộ vì cô ấy có thể khiến bạn tức giận như vậy."
Tô Niệm Khâm dừng lại và nói nhẹ nhàng, "Tôi mệt rồi."
"Cậu không cần phải ra ngoài tìm cô ấy sao?"
"Không cần."
Anh trở về phòng và đóng cửa lại.
Tô Niệm Khâm là một điển hình cho kiểu người ‘vịt chết còn cứng mỏ’.
Đóng cửa lại không lâu. Anh lấy điện thoại ra, vừa kết nối liền nghe thấy tiếng chuông vang vọng trong phòng khách. Anh lần theo tiếng chuông và tìm thấy túi xách, điện thoại di động, chìa khóa, ví, chứng minh thư... mọi thứ của Tang Vô Yên đều ở bên trong.
Tô Niệm Khâm sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Niệm Khâm, có chuyện gì vậy?" Dư Tiểu Lộ đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên lầu.
“Tôi phải đi tìm cô ấy.”
Chiếc Volvo lái ra khỏi tiểu khu.
“Anh có chắc xa như vậy, cô ấy có thể đi bộ đên chỗ Trình Nhân không?” Dư Tiểu Lộ vừa xoay vô lăng vừa nhìn vỉa hè hai bên.
Tô Niệm Khâm không nói gì, mà là chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, chống cằm, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm một nơi mà Tang Vô Yên có thể đến.
Dư Tiểu Lộ liếc nhìn anh và nói: "Niệm Khâm, đừng lo lắng. Trị an trong khu vực này không tệ."
"Tôi đã không chiếu cố tốt cô ấy." Tô Niệm Khâm sau một lúc nói.
“Cậu từng nói trên đời này không có ai cần được người khác chiếu cố.”
“Vô Yên không giống.”
“Vậy cô ấy cũng không chiếu cố tốt cho cậu, nếu biết cậu sẽ lo lắng như vậy, cô ấy cũng không nên tùy hứng như vậy, giờ đã là rạng sáng rồi." Dư Tiểu Lộ nhìn đồng hồ.
"Tiểu Lộ" Tô Niệm Khâm quay đầu lại và nói, "Xin lỗi đã làm phiền cô, tôi có thể xuống xe tìm cô ấy một mình."
"Niệm Khâm, cậu biết rõ ràng đó không phải là ý của tôi." Dư Tiểu Lộ thở dài.
Xe dừng đèn đỏ ở ngã tư.
“A?”
“Cái gì?” Tô Niệm Khâm buông tay xuống, quay đầu hỏi.
"Bóng lưng của người đó trông giống như Tang tiểu thư."
Cô gái đang băng qua đường, vẻ mặt mệt mỏi, quay sang một bên, đúng là Tang Vô Yên.
“Là cô ấy.” Khi đèn đỏ dừng lại, Dư Tiểu Lộ lùi lại.
"Đừng gọi cô ấy." Tô Niệm Khâm đột nhiên nói, "Cứ đi theo cô ấy."
Vì vậy, Tang Vô Yên ở phía trước và chiếc xe ở phía sau, giữ khoảng cách khoảng 100 mét giữa hai người. Chiếc xe được gài số thấp, phải mất 20 phút lê thê trước khi theo Tang Vô Yên trở về nơi ở trước đây. Sau đó nhìn cô đi lên lầu.
“Đèn sáng rồi.” Dư Tiểu Lộ nói.
Chỉ đến khi Tô Niệm Khâm đi tắm, mới nhận ra rằng vết thương trên cánh tay của mình đang rất đau. Chiếc bình kia ban đầu được đặt trên giá đàn piano, nhưng ai đó đã ngẫu nhiên đặt nó lên tủ giày mà không thông báo cho anh. Sau khi nghĩ lại, ngoài Tang Vô Yên ra còn có ai khác nữa, để loạn đồ là bản tính của cô.
Cô không muốn cùng anh quay về, Tô Niệm Khâm ủ rũ, mọi thứ đều giống như dự liệu của anh.
Anh không xứng với cô.
Bị tiếng chuông đánh thức vào buổi sáng, Tô Niệm Khâm lóng ngóng hồi lâu mới trả lời.
"Vô Yên, mẹ nhớ hôm nay con thi vấn đáp..."
Tô Niệm Khâm khi nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại đột nhiên ngồi dậy khỏi chăn.
“Vô Yên?” Mẹ Tang hỏi.
"Không phải... bác gái... là..." Tô Niệm Khâm lần đầu tiên trong đời cảm thấy có chút lắp bắp.
Mẹ Tang cũng giật mình khi nghe giọng nam.
“Tô tiên sinh?” Mẹ Tang sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
"Là con. Bác gái." Anh cố gắng trả lời bằng một giọng điệu không phải là người vừa mới ngủ dậy.
"Làm phiền cậu rồi. Vô Yên đâu?"
"Hôm qua cô ấy để quên điện thoại ở chỗ con. Chắc bây giờ cô ấy đang ở trường." Tô Niệm Khâm nhấn mạnh từ "hôm qua", thay Tang Vô Yên che giấu.
“À.” Mẹ Tang có vẻ rất nhẹ nhõm.
"Tô tiên sinh."
"Bác gái, bác cứ nói." Mẹ Tang rất khách khí, điều này khiến Tô Niệm Khâm cảm thấy rằng tương lai không tốt.
"Cậu biết đấy, vì một số lý do của cậu, bố của Vô Yên và tôi không đồng ý với mối quan hệ của cậu. Tôi không biết liệu cậu có hiểu tâm tình của người làm cha mẹ hay không. Tôi đã đích thân đến thành phố A vì chuyện này. Vô Yên và tôi đã cãi nhau rất to, mặc dù tính tình của con bé là bị chúng tôi chiều hư, nhưng con bé chưa bao giờ nói chuyện với tôi như thế này, con bé là con gái của tôi, nó cố chấp muốn ở bên cậu, không ngần ngại cùng tôi xích mích, chuyện cho tới bây giờ chúng tôi cũng không còn cách nào với con bé, không thể làm gì khác hơn ngoài thuận theo nó."
Tô Niệm Khâm biểu cảm dần dần ngưng đọng, anh đối với những việc này cái gì cũng không biết.
"Vô Yên từ nhỏ đã là bảo bối của nhà tôi, là miếng thịt rơi ra từ trên người tôi. Tôi và bố nó đã vất vả hơn nửa đời, chỉ để nó không phải chịu khổ, chịu mệt, tìm một người thích hợp sống hết cuộc đời. Bây giờ nó vì cậu cự tuyệt tất cả những gì chúng tôi đã sắp xếp cho nó, vì vậy tôi hy vọng cậu đối xử tốt với con bé."
“Con hiểu.”
Tô Niệm Khâm để điện thoại xuống, yên lặng hồi lâu.
Đêm đó, Tô Niệm Khâm định đuổi theo cô ra ngoài, nhưng kết quả khi đến cửa, cuống quýt đυ.ng một cái, vấp ngã ngã xuống đất, còn “rầm” một cái đập vỡ chiếc bình hoa trên tủ giày.
Chiếc bình vỡ tan xuống đất, nước tràn ra khắp mặt đất, cánh tay của anh quệt một cái vào liền rách da.
Dư Tiểu Lộ nghe thấy âm thanh vội chạy xuống để giúp anh, nhưng lại chọc đến lửa giận của Tô Niệm Khâm: "Không cần phải để ý đến tôi!"
Anh quay lại từ lối vào mở đàn piano, đột nhiên chơi "Radetzky March" một cách mãnh liệt, hoàn toàn không để ý đến tình hình đã là một hai giờ sáng.
Hàng xóm láng giềng bị anh ầm ĩ rồi lần lượt sáng đèn.
Nếu không phải Dư Tiểu Lộ và nhân viên bảo vệ của tòa nhà gặp từng người một nhận sai, e rằng tất cả bọn họ đều sẽ đi báo cảnh sát.
Sau khi tình hình lắng xuống, Dư Tiểu Lộ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Niệm Khâm trước đàn piano và nói: "Thực ra, tôi rất hâm mộ Tang tiểu thư."
“Niệm Khâm cậu, tôi, chị tôi ba người cùng nhau lớn lên, cậu vẫn luôn kiêu ngạo như vậy lại lãnh đạm với tất cả mọi người, cho tới nay tôi cho là đó là bản tính của cậu. Đến khi gặp Tang tiểu thư tôi mới biết không phải. Cô ấy có thể khiến bạn tức giận, vui vẻ và chán nản, cô ấy có thể lật đổ niềm vui và sự tức giận của cậu chỉ bằng một cái cau mày hay một nụ cười. Tôi thậm chí..." Dư Tiểu Lộ xoa trán và cười bất đắc dĩ, "Tôi thậm chí hâm mộ vì cô ấy có thể khiến bạn tức giận như vậy."
Tô Niệm Khâm dừng lại và nói nhẹ nhàng, "Tôi mệt rồi."
"Cậu không cần phải ra ngoài tìm cô ấy sao?"
"Không cần."
Anh trở về phòng và đóng cửa lại.
Tô Niệm Khâm là một điển hình cho kiểu người ‘vịt chết còn cứng mỏ’.
Đóng cửa lại không lâu. Anh lấy điện thoại ra, vừa kết nối liền nghe thấy tiếng chuông vang vọng trong phòng khách. Anh lần theo tiếng chuông và tìm thấy túi xách, điện thoại di động, chìa khóa, ví, chứng minh thư... mọi thứ của Tang Vô Yên đều ở bên trong.
Tô Niệm Khâm sắc mặt đột nhiên thay đổi.
"Niệm Khâm, có chuyện gì vậy?" Dư Tiểu Lộ đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên lầu.
“Tôi phải đi tìm cô ấy.”
Chiếc Volvo lái ra khỏi tiểu khu.
“Anh có chắc xa như vậy, cô ấy có thể đi bộ đên chỗ Trình Nhân không?” Dư Tiểu Lộ vừa xoay vô lăng vừa nhìn vỉa hè hai bên.
Tô Niệm Khâm không nói gì, mà là chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, chống cằm, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm một nơi mà Tang Vô Yên có thể đến.
Dư Tiểu Lộ liếc nhìn anh và nói: "Niệm Khâm, đừng lo lắng. Trị an trong khu vực này không tệ."
"Tôi đã không chiếu cố tốt cô ấy." Tô Niệm Khâm sau một lúc nói.
“Cậu từng nói trên đời này không có ai cần được người khác chiếu cố.”
“Vô Yên không giống.”
“Vậy cô ấy cũng không chiếu cố tốt cho cậu, nếu biết cậu sẽ lo lắng như vậy, cô ấy cũng không nên tùy hứng như vậy, giờ đã là rạng sáng rồi." Dư Tiểu Lộ nhìn đồng hồ.
"Tiểu Lộ" Tô Niệm Khâm quay đầu lại và nói, "Xin lỗi đã làm phiền cô, tôi có thể xuống xe tìm cô ấy một mình."
"Niệm Khâm, cậu biết rõ ràng đó không phải là ý của tôi." Dư Tiểu Lộ thở dài.
Xe dừng đèn đỏ ở ngã tư.
“A?”
“Cái gì?” Tô Niệm Khâm buông tay xuống, quay đầu hỏi.
"Bóng lưng của người đó trông giống như Tang tiểu thư."
Cô gái đang băng qua đường, vẻ mặt mệt mỏi, quay sang một bên, đúng là Tang Vô Yên.
“Là cô ấy.” Khi đèn đỏ dừng lại, Dư Tiểu Lộ lùi lại.
"Đừng gọi cô ấy." Tô Niệm Khâm đột nhiên nói, "Cứ đi theo cô ấy."
Vì vậy, Tang Vô Yên ở phía trước và chiếc xe ở phía sau, giữ khoảng cách khoảng 100 mét giữa hai người. Chiếc xe được gài số thấp, phải mất 20 phút lê thê trước khi theo Tang Vô Yên trở về nơi ở trước đây. Sau đó nhìn cô đi lên lầu.
“Đèn sáng rồi.” Dư Tiểu Lộ nói.
Chỉ đến khi Tô Niệm Khâm đi tắm, mới nhận ra rằng vết thương trên cánh tay của mình đang rất đau. Chiếc bình kia ban đầu được đặt trên giá đàn piano, nhưng ai đó đã ngẫu nhiên đặt nó lên tủ giày mà không thông báo cho anh. Sau khi nghĩ lại, ngoài Tang Vô Yên ra còn có ai khác nữa, để loạn đồ là bản tính của cô.
Cô không muốn cùng anh quay về, Tô Niệm Khâm ủ rũ, mọi thứ đều giống như dự liệu của anh.
Anh không xứng với cô.
Bị tiếng chuông đánh thức vào buổi sáng, Tô Niệm Khâm lóng ngóng hồi lâu mới trả lời.
"Vô Yên, mẹ nhớ hôm nay con thi vấn đáp..."
Tô Niệm Khâm khi nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia của điện thoại đột nhiên ngồi dậy khỏi chăn.
“Vô Yên?” Mẹ Tang hỏi.
"Không phải... bác gái... là..." Tô Niệm Khâm lần đầu tiên trong đời cảm thấy có chút lắp bắp.
Mẹ Tang cũng giật mình khi nghe giọng nam.
“Tô tiên sinh?” Mẹ Tang sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
"Là con. Bác gái." Anh cố gắng trả lời bằng một giọng điệu không phải là người vừa mới ngủ dậy.
"Làm phiền cậu rồi. Vô Yên đâu?"
"Hôm qua cô ấy để quên điện thoại ở chỗ con. Chắc bây giờ cô ấy đang ở trường." Tô Niệm Khâm nhấn mạnh từ "hôm qua", thay Tang Vô Yên che giấu.
“À.” Mẹ Tang có vẻ rất nhẹ nhõm.
"Tô tiên sinh."
"Bác gái, bác cứ nói." Mẹ Tang rất khách khí, điều này khiến Tô Niệm Khâm cảm thấy rằng tương lai không tốt.
"Cậu biết đấy, vì một số lý do của cậu, bố của Vô Yên và tôi không đồng ý với mối quan hệ của cậu. Tôi không biết liệu cậu có hiểu tâm tình của người làm cha mẹ hay không. Tôi đã đích thân đến thành phố A vì chuyện này. Vô Yên và tôi đã cãi nhau rất to, mặc dù tính tình của con bé là bị chúng tôi chiều hư, nhưng con bé chưa bao giờ nói chuyện với tôi như thế này, con bé là con gái của tôi, nó cố chấp muốn ở bên cậu, không ngần ngại cùng tôi xích mích, chuyện cho tới bây giờ chúng tôi cũng không còn cách nào với con bé, không thể làm gì khác hơn ngoài thuận theo nó."
Tô Niệm Khâm biểu cảm dần dần ngưng đọng, anh đối với những việc này cái gì cũng không biết.
"Vô Yên từ nhỏ đã là bảo bối của nhà tôi, là miếng thịt rơi ra từ trên người tôi. Tôi và bố nó đã vất vả hơn nửa đời, chỉ để nó không phải chịu khổ, chịu mệt, tìm một người thích hợp sống hết cuộc đời. Bây giờ nó vì cậu cự tuyệt tất cả những gì chúng tôi đã sắp xếp cho nó, vì vậy tôi hy vọng cậu đối xử tốt với con bé."
“Con hiểu.”
Tô Niệm Khâm để điện thoại xuống, yên lặng hồi lâu.