Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Chương 8
"Lòng tốt bị xem là lòng lang dạ thú, có điều tôi ngược lại thỏa mãn rồi, xem Thẩm thiếu chịu thua ở đây, ha ha ha."
Tống Đình cũng không sợ chết, dưới ánh mắt đáng sợ của Thẩm Thận bắt chước y chang giọng nói tùy ý của anh, "Không cần, cô ấy tự mình tới."
Thẩm Thận lạnh băng liếc nhìn anh ta một cái, Tống Đình vẫn cười ha ha như cũ, "Vừa vặn ở nơi này của cậu tránh khỏi tiệc xem mắt mà gia đình sắp xếp, vậy bây giờ tôi chuồn trước đây."
Anh ta lắc chìa khóa xe của mình, "Tôi đi phóng túng tự tại đây, cậu tự mình ở đây oán phụ đi."
Sắc mặt Thẩm Thận lúc này ngược lại ôn hòa giống như trời tạnh sau cơn mưa, cười với Tống Đình, "Ngày mai cậu thu dọn tốt đồ đạc cút xéo đi."
Tống Đình trước khi ra khỏi cửa săn sóc khép cửa giúp anh, nói chuyện vô cùng thiếu đánh, "Thẹn quá hóa giận nha, ách."
Tiếng đóng cửa truyền tới, Thẩm Thận trực tiếp cầm điện thoại ở trên bàn lên, trượt vài cái tìm thấy người liên hệ, ấn vào.
Hứa Mạt đang ở khách sạn cùng ăn chút món nhà làm với Hứa Trạm, chính là như vậy qua luôn một buổi chiều.
Chợt vừa nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện nhắc nhở có cuộc gọi đến, cô còn cho rằng bản thân hoa mắt rồi. Trong điện thoại của Hứa Mạt người liên lạc không nhiều, bình thường đều là trợ lý của Thẩm Thận đến đây thông báo hoặc truyền lời, hai người gần như không có gọi điện qua.
Wechat của Thẩm Thận cũng là hình thức quanh năm không online, vòng bạn bè càng trống rỗng, có lúc cô cũng hoài nghi bản thân thêm một số văn phòng làm việc.
Vội vàng nhận máy, Hứa Mạt nhẹ nhàng nói, "....Alo"
"Em đang ở đâu?" Giọng nói truyền đến từ đầu kia điện thoại rất trầm, ngữ khí vô cùng quen thuộc.
Hứa Mạt theo bản năng buột miệng, "Em ở khách sạn."
"Hoa An Đình Thành?" Thẩm Thận nhíu mày, Hứa Mạt cũng có thể trực tiếp đến đó.
Hứa Mạt kinh ngạc nói, "Em không đến đó."
Hứa Trạm nhìn chăm chú Hứa Mạt một lát, nhỏ giọng nói, "Là anh Thận sao?"
Khách sạn không lớn, âm thanh nói chuyện ở trong căn phòng chật chội lại yên tĩnh này hiện lên vô cùng rõ ràng. Thẩm Thận cũng nghe thấy, anh ngừng lại, "Bên cạnh em có nguời?"
Là có người.
Còn là một người đàn ông.
Hứa Mạt liếc nhìn Hứa Trạm một cái, vô ý thức gật đầu, "Vâng, là Tiểu Trạm, em ấy hôm nay đến tìm em, em đi rước em ấy."
Đầu bên kia im lặng hồi lâu, lòng Hứa Mạt có một chút chột dạ, ngón tay khẩy lên gối.
Cô vốn nghĩ rằng, anh hỏi rồi cô mới nói, cũng xem như trong lòng biết điều rồi. Chỉ là không ngờ tới, điện thoại này đến sớm như vậy.
Thẩm Thận qua một hồi mới lên tiếng, "Em biết hôm nay là ngày gì không?"
Hứa Mạt suy nghĩ, mở miệng thăm dò, ".....Ngày gì vậy?"
Lúc này giọng nói của Thẩm Thận hoàn toàn lạnh xuống, tốc độ nói rất nhanh, "Chờ lát nữa bác Tần đi đón hai người sang đây, đem địa chỉ gửi cho anh."
Hứa còn chưa có phản ứng lại, vừa muốn nói chuyện, đầu kia điện thoại truyền đến hai tiếng "tút tút".
Thẩm Thận ngắt luôn điện thoại.
Hứa Mạt: "...."
Cô có chút xấu hổ, ngượng ngùng nhìn về phía Hứa Trạm.
"Chị, hai người cãi nhau sao?" Hứa Trạm trừng mắt nai, bên trong đều là nghi hoặc.
Ngay cả em trai cũng nghe ra là Thẩm Thận tức giận, Hứa Mạt im lặng trong chốc lát, trong đầu bỗng chốc nổi lên mầm non đang nảy mầm, "Tiểu Trạm, hôm nay là ngày mấy?"
Hứa Trạm thành thật nói ra, sau đó cậu liền nhìn thấy chị gái nhà mình than lên một tiếng, "Cái này chết rồi, chị lại có thể quên cái này chứ."
Lúc này đến phiên Hứa Trạm lờ mờ, "Cho nên cuối cùng là làm sao vậy?"
Hứa Mạt ép buộc bản thân ổn định tinh thần, "Không sao, lúc đầu chị không nói cho anh ấy biết em muốn tới, anh ấy bây giờ biết rồi, muốn gặp em."
Lúc bác Tần đến, sắc trời đã rất tối rồi.
"Hứa tiểu thư, thiếu gia hôm nay chờ cô một buổi tối, chờ lát nữa phiền cô khoan dung nhiều một chút." Bác Tần đối với Thẩm Thận xem như có chút hiểu biết, lúc che chở cho chị em Hứa gia lên xe, theo thường lệ nhắc nhở một câu.
Đã chờ một đêm....
Hứa Mạt nhắm mắt lại cô ngay cả quà nhỏ cũng không có chuẩn bị, một lòng vội vã đi đón em trai.
Xe chậm rãi chạy về trung tâm thành phố, buổi tối cuối thu phảng phất giống như vô cùng tối, đèn đóm nội thành hiện lên vô cùng lờ mờ.
Hứa Mạt nhìn từng cảnh đang nhanh chóng lùi lại phía sau, bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác phiền muộn.
Bên tai là giọng nói hỏi han ân cần của bác Tần với Hứa Trạm, trong tiếng nói chuyện của hai người, suy nghĩ của Hứa Mạt bay đi rất xa.
Cô nhớ lại năm ngoái vào lúc này, hai người đang trượt tuyết ở Thụy Sĩ, du lịch ba ngày hai đêm, chỉ có hai người không có ai khác.
Anh xấu xa câu môi lên, ném cầu tuyết về phía cô, sự lạnh lẽo đập lên trên mặt, lại rơi xuống toàn bộ. Hai người đều mặc quần áo lông căng phồng, trong lúc vui đùa ầm ĩ, anh lại trêu chọc cô mặt đỏ tai hồng.
Mà sau đó, anh đè cô xuống mặt tuyết mềm mại, hai người ở trong một mảng tuyết trắng lạnh lẽo óng ánh, lãng mạn ôm ấp hôn môi.
Liền giống như, hai người là người yêu nhỏ bé cuồng nhiệt vô cùng bình thường.
Khi bác Tần dẫn hai người nhà hàng xoay, Hứa Mạt phát hiện cả tầng đều được bao toàn bộ.
Đèn đều được chỉnh xuống mờ mờ, chỉ đốt lên những cốc nến hoa hồng mờ nhạt, bốn phía xung quanh đều là cảnh đêm thành phố, âm nhạc dịu dàng vang lên, mập mờ lại mộng ảo.
Thẩm Thận chờ ở đó, đầu hơi cúi xuống, mắt rũ xuống, đôi tay thon dài đang chơi đùa bật lửa.
Chờ người đều tiến gần rồi, bác Tần lên trước nói gì đó, hồi lâu anh mới gật đầu.
"Đến rồi?" Thẩm Thận nâng mắt nhìn sang.
Hứa Mạt theo bản năng vẫy tay với anh.
Hứa Trạm cười cười, gọi một tiếng, "Anh Thận."
Thẩm Thận nhất thời ngừng lại.
Hứa Mạt lén nhéo cậu một cái, lại gần nhỏ giọng dặn dò, "Sau này trước mặt anh ấy đừng gọi như vậy, anh ấy cảm thấy gọi như vậy rất già."
Hứa Trạm không hiểu, "Như vậy sao, em lúc trước chính là gọi như vậy, em còn cho rằng anh Thận thích."
"Ngồi đối diện anh là được." Thẩm Thận chỉ vị trí ở bên trong.
Thấy xung quanh trang trí thành như vậy, Hứa Trạm hoài nghi bản thân có phải là phá hoại cái gì không, "Anh Thận, em có phải là quấy rầy anh với chị em rồi không?"
"Không có." Thẩm Thận miễn cưỡng cười, ánh mắt liếc nhìn Hứa Mạt một cái, lại nói, "Có phải cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều rồi?"
Hứa Trạm hơi hơi gật đầu, "Bà nội nhớ anh, may cho anh áo lông, chính là không biết anh có thích hay không."
Đối với Thẩm Thận, cậu rất tôn trọng, nhưng mà cũng giới hạn ở sự chăm sóc đối với cả nhà bọn họ năm đó.
Mà đối với quan hệ của anh với chị cậu, cậu không phải là người trong cuộc, hoàn toàn không biết rõ.
Lúc đầu cậu có phản đối với việc hai người ở bên nhau. Thẩm Thận khí thế bất phàm, gia cảnh chênh lệch khá xa, cậu không muốn chị mình ăn khổ, thiếu niên lần đầu nếm thử mùi vị nhân tình thế sự trong xã hội, cậu rất sợ người chị duy nhất của mình nhận lấy tổn thương.
Sau này vẫn là Hứa Mạt vuốt đầu cậu, nói cậu không cần lo lắng, chỉ là yêu đương mà thôi, không cần nghĩ nhiều như vậy.
Chị gái sống tốt mới là thứ Hứa Trạm cho là tốt.
Ngón tay Thẩm Thận gõ lên bàn, "Trở về nói với bà nội, anh nhất định sẽ mặc."
Hứa Mạt ngồi ở trước mặt Thẩm Thận, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không có ý muốn nói xen vào..
Giữa chừng, quản lý khách sạn ở bên cạnh chờ đã lâu, đi lên hỏi, "Điểm tâm ngọt sau khi ăn cần lên lúc này không ạ?"
Thẩm Thận một lúc không phản ứng, cuối cùng chỉ xua tay, "Không cần."
"Vâng." Quản lý đáp một tiếng, lui xuống.
Sau khi dùng cơm xong, thời gian có chút muộn rồi.
Thẩm Thận muốn sắp xếp phòng cho Hứa Trạm, thiếu niên cứng rắn từ chối, "Thật không cần đâu ạ, mời chị em em ăn cơm đã rất cảm kích rồi, em vẫn là về lại khách sạn mà chị em đã đặt cho em là được, hành lý đều để ở đó, ngày mai em liền trở về."
Nghe lời này của Hứa Trạm, Thẩm Thận chỉ gật đầu, "Ngồi xe anh."
Tiễn xong Hứa Trạm trên xe chỉ còn lại hai người.
Thẩm Thận nhanh chóng xoay xe, "Hôm nay em trai em đến sao không nói cho anh?"
Hứa Mạt thấy anh đang lái xe, sườn mặt kéo căng, đường hàm dưới trôi chảy lại tuyệt đẹp.
"Anh bình thường bận bịu, em không muốn làm phiền anh." Cô nhỏ giọng nói, trong giọng nói còn có chút bướng bỉnh.
Thẩm Thận không lên tiếng.
Thẳng đến khi hai người đi vào thang máy lên phòng, Thẩm Thận mới đè cô lên tường thang máy, trằn trọc hôn mút, bá đạo lại cuồng dã.
Đôi mắt sâu thẳm như đầm nước lạnh của anh, bên trong giống như ngọn lửa lóe lên trong bóng tối, thiêu cháy bạn hãm sâu bên trong.
"Thật sự không biết hôm nay là ngày gì?" Đôi mắt hoa đào hơi cong lên gắt gao khóa chặt cô.
Hứa Mạt rất nhiều lúc cũng cố chấp, đặc biệt là kỳ quặc, nhưng cô biết, Thẩm Thận sẽ không làm gì cô.
Cô trở tay ôm lấy anh, nhỏ giọng giải thích, "Là ngày kỷ niệm chúng ta ở bên nhau."
"Vậy làm sao không qua đây?" Thẩm Thận hiếm thấy bám riết không tha vặn hỏi.
Hứa Mạt rủ mắt xuống, "Đây không phải là phải đón Tiểu Trạm sao..."
Lúc cô mềm giọng, Thẩm Thận đặc biệt dễ chịu.
Anh cắn một ngụm lên môi dưới của cô, "Lần sau không được như vậy nữa."
-
Có lẽ là không khí hôm nay có chút khó mà nói ra, lúc ban đêm, động tác của Thẩm Thận vừa mạnh vừa sâu.
Mái tóc Hứa Mạt đen bóng mềm mại từng sợi một dính lên hai bên má.
Một đoạn cánh tay ngó sen trắng nõn trơn bóng từ trong chăn lộ ra, lặp lại lại bị tóm trở về.
Trong lúc nhấp nhô, Thẩm Thận dừng lại, giọng nói cấp bách, tóc trên trán có chút ẩm ướt.
Hứa Mạt bị giày vò khó nhịn, hơi trợn mắt, "Sao vậy."
Tay Thẩm Thận thuận theo đường trên vai đẹp của cô trượt xuống, "Gọi lên."
Mặt Hứa Mạt có chút nóng, "Gọi gì cơ..."
Yết hầu anh hơi động, cúi người lại gần bên tai cô, nói ra hai từ, Hứa Mạt có chút xấu hổ, dứt khoát nhắm mắt.
"Không muốn gọi trên giường vậy thì gọi anh trai." Anh nhịn đến gần như sắp bùng nổ.
".....Anh trai."
Thẩm Thận cười yêu nghiệt, đáp một tiếng, "Anh trai đây đến rồi."
Sáng ngày hôm sau, Hứa Mạt ở trong một lồ,ng ngực ấm áp tỉnh lại.
Bên gáy có hơi thở phun ra theo quy luật, quét qua làm người tê dại.
Nắng sớm tiến vào, toàn bộ chiếu lên trên chăn và giữa những sợi tóc.
Hứa Mạt hơi động đậy, sau đó khối ấm áp đó tiến lại càng gần.
Thẩm Thận còn chưa tỉnh lại hoàn toàn, giọng nói lười biếng, "Tiếp tục ngủ một chút."
"Vâng...." Hứa Mạt nhỏ giọng đáp, hôm qua náo loạn khá muộn, cô cúng có chút mệt mỏi.
Thẩm Thận nhắm mắt, chỉ cảm thấy được xung quanh tràn ngập mùi hương thơm mát trên người Hứa Mạt.
Không phải là mùi hương nước hoa điều chế, mà là hương thơm dịu ngọt mang theo mùi hoa nhài từ trên người cô tỏa ra, rát thơm, thanh nhã lại mê người.
Thẩm Thận không phải là người sẽ ủy khuất bản thân, hôn lên sống lưng trắng như tuyết của cô, anh lại bao phủ lên.
Vận động sáng sớm kết thúc, Thẩm Thận vớt cô ra, trong lúc mơ hồ, ban tay như ngọc nhẹ nhàng xoa nhẹ lên vành tai cô.
Hứa Mạt không rõ nguyên do, sau khi trong phòng tắm tắm xong, cô mới ở trong gương phát hiện bản thân không giống trước.
Vành tai cô được đeo lên khuyên tai nhỏ nhắn xinh xắn. Điểm lên hai viên kim cương hình dạng không giống nhau, lóe lên ánh sáng rạng rỡ.
Không quá khoa trương, là kiểu vô cùng khiêm tốn.
Hứa Mạt lại gần gương nhìn, nâng tay tỉ mỉ vu.ốt ve.
Ngay cửa có chút động tĩnh vang lên truyền đến.
Cô thuận theo âm thanh nhìn qua, Thẩm Thận hai tay nhét túi, nghiêng người dựa vào khung cửa, "Thích không?"
Tống Đình cũng không sợ chết, dưới ánh mắt đáng sợ của Thẩm Thận bắt chước y chang giọng nói tùy ý của anh, "Không cần, cô ấy tự mình tới."
Thẩm Thận lạnh băng liếc nhìn anh ta một cái, Tống Đình vẫn cười ha ha như cũ, "Vừa vặn ở nơi này của cậu tránh khỏi tiệc xem mắt mà gia đình sắp xếp, vậy bây giờ tôi chuồn trước đây."
Anh ta lắc chìa khóa xe của mình, "Tôi đi phóng túng tự tại đây, cậu tự mình ở đây oán phụ đi."
Sắc mặt Thẩm Thận lúc này ngược lại ôn hòa giống như trời tạnh sau cơn mưa, cười với Tống Đình, "Ngày mai cậu thu dọn tốt đồ đạc cút xéo đi."
Tống Đình trước khi ra khỏi cửa săn sóc khép cửa giúp anh, nói chuyện vô cùng thiếu đánh, "Thẹn quá hóa giận nha, ách."
Tiếng đóng cửa truyền tới, Thẩm Thận trực tiếp cầm điện thoại ở trên bàn lên, trượt vài cái tìm thấy người liên hệ, ấn vào.
Hứa Mạt đang ở khách sạn cùng ăn chút món nhà làm với Hứa Trạm, chính là như vậy qua luôn một buổi chiều.
Chợt vừa nhìn thấy trên màn hình điện thoại hiện nhắc nhở có cuộc gọi đến, cô còn cho rằng bản thân hoa mắt rồi. Trong điện thoại của Hứa Mạt người liên lạc không nhiều, bình thường đều là trợ lý của Thẩm Thận đến đây thông báo hoặc truyền lời, hai người gần như không có gọi điện qua.
Wechat của Thẩm Thận cũng là hình thức quanh năm không online, vòng bạn bè càng trống rỗng, có lúc cô cũng hoài nghi bản thân thêm một số văn phòng làm việc.
Vội vàng nhận máy, Hứa Mạt nhẹ nhàng nói, "....Alo"
"Em đang ở đâu?" Giọng nói truyền đến từ đầu kia điện thoại rất trầm, ngữ khí vô cùng quen thuộc.
Hứa Mạt theo bản năng buột miệng, "Em ở khách sạn."
"Hoa An Đình Thành?" Thẩm Thận nhíu mày, Hứa Mạt cũng có thể trực tiếp đến đó.
Hứa Mạt kinh ngạc nói, "Em không đến đó."
Hứa Trạm nhìn chăm chú Hứa Mạt một lát, nhỏ giọng nói, "Là anh Thận sao?"
Khách sạn không lớn, âm thanh nói chuyện ở trong căn phòng chật chội lại yên tĩnh này hiện lên vô cùng rõ ràng. Thẩm Thận cũng nghe thấy, anh ngừng lại, "Bên cạnh em có nguời?"
Là có người.
Còn là một người đàn ông.
Hứa Mạt liếc nhìn Hứa Trạm một cái, vô ý thức gật đầu, "Vâng, là Tiểu Trạm, em ấy hôm nay đến tìm em, em đi rước em ấy."
Đầu bên kia im lặng hồi lâu, lòng Hứa Mạt có một chút chột dạ, ngón tay khẩy lên gối.
Cô vốn nghĩ rằng, anh hỏi rồi cô mới nói, cũng xem như trong lòng biết điều rồi. Chỉ là không ngờ tới, điện thoại này đến sớm như vậy.
Thẩm Thận qua một hồi mới lên tiếng, "Em biết hôm nay là ngày gì không?"
Hứa Mạt suy nghĩ, mở miệng thăm dò, ".....Ngày gì vậy?"
Lúc này giọng nói của Thẩm Thận hoàn toàn lạnh xuống, tốc độ nói rất nhanh, "Chờ lát nữa bác Tần đi đón hai người sang đây, đem địa chỉ gửi cho anh."
Hứa còn chưa có phản ứng lại, vừa muốn nói chuyện, đầu kia điện thoại truyền đến hai tiếng "tút tút".
Thẩm Thận ngắt luôn điện thoại.
Hứa Mạt: "...."
Cô có chút xấu hổ, ngượng ngùng nhìn về phía Hứa Trạm.
"Chị, hai người cãi nhau sao?" Hứa Trạm trừng mắt nai, bên trong đều là nghi hoặc.
Ngay cả em trai cũng nghe ra là Thẩm Thận tức giận, Hứa Mạt im lặng trong chốc lát, trong đầu bỗng chốc nổi lên mầm non đang nảy mầm, "Tiểu Trạm, hôm nay là ngày mấy?"
Hứa Trạm thành thật nói ra, sau đó cậu liền nhìn thấy chị gái nhà mình than lên một tiếng, "Cái này chết rồi, chị lại có thể quên cái này chứ."
Lúc này đến phiên Hứa Trạm lờ mờ, "Cho nên cuối cùng là làm sao vậy?"
Hứa Mạt ép buộc bản thân ổn định tinh thần, "Không sao, lúc đầu chị không nói cho anh ấy biết em muốn tới, anh ấy bây giờ biết rồi, muốn gặp em."
Lúc bác Tần đến, sắc trời đã rất tối rồi.
"Hứa tiểu thư, thiếu gia hôm nay chờ cô một buổi tối, chờ lát nữa phiền cô khoan dung nhiều một chút." Bác Tần đối với Thẩm Thận xem như có chút hiểu biết, lúc che chở cho chị em Hứa gia lên xe, theo thường lệ nhắc nhở một câu.
Đã chờ một đêm....
Hứa Mạt nhắm mắt lại cô ngay cả quà nhỏ cũng không có chuẩn bị, một lòng vội vã đi đón em trai.
Xe chậm rãi chạy về trung tâm thành phố, buổi tối cuối thu phảng phất giống như vô cùng tối, đèn đóm nội thành hiện lên vô cùng lờ mờ.
Hứa Mạt nhìn từng cảnh đang nhanh chóng lùi lại phía sau, bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác phiền muộn.
Bên tai là giọng nói hỏi han ân cần của bác Tần với Hứa Trạm, trong tiếng nói chuyện của hai người, suy nghĩ của Hứa Mạt bay đi rất xa.
Cô nhớ lại năm ngoái vào lúc này, hai người đang trượt tuyết ở Thụy Sĩ, du lịch ba ngày hai đêm, chỉ có hai người không có ai khác.
Anh xấu xa câu môi lên, ném cầu tuyết về phía cô, sự lạnh lẽo đập lên trên mặt, lại rơi xuống toàn bộ. Hai người đều mặc quần áo lông căng phồng, trong lúc vui đùa ầm ĩ, anh lại trêu chọc cô mặt đỏ tai hồng.
Mà sau đó, anh đè cô xuống mặt tuyết mềm mại, hai người ở trong một mảng tuyết trắng lạnh lẽo óng ánh, lãng mạn ôm ấp hôn môi.
Liền giống như, hai người là người yêu nhỏ bé cuồng nhiệt vô cùng bình thường.
Khi bác Tần dẫn hai người nhà hàng xoay, Hứa Mạt phát hiện cả tầng đều được bao toàn bộ.
Đèn đều được chỉnh xuống mờ mờ, chỉ đốt lên những cốc nến hoa hồng mờ nhạt, bốn phía xung quanh đều là cảnh đêm thành phố, âm nhạc dịu dàng vang lên, mập mờ lại mộng ảo.
Thẩm Thận chờ ở đó, đầu hơi cúi xuống, mắt rũ xuống, đôi tay thon dài đang chơi đùa bật lửa.
Chờ người đều tiến gần rồi, bác Tần lên trước nói gì đó, hồi lâu anh mới gật đầu.
"Đến rồi?" Thẩm Thận nâng mắt nhìn sang.
Hứa Mạt theo bản năng vẫy tay với anh.
Hứa Trạm cười cười, gọi một tiếng, "Anh Thận."
Thẩm Thận nhất thời ngừng lại.
Hứa Mạt lén nhéo cậu một cái, lại gần nhỏ giọng dặn dò, "Sau này trước mặt anh ấy đừng gọi như vậy, anh ấy cảm thấy gọi như vậy rất già."
Hứa Trạm không hiểu, "Như vậy sao, em lúc trước chính là gọi như vậy, em còn cho rằng anh Thận thích."
"Ngồi đối diện anh là được." Thẩm Thận chỉ vị trí ở bên trong.
Thấy xung quanh trang trí thành như vậy, Hứa Trạm hoài nghi bản thân có phải là phá hoại cái gì không, "Anh Thận, em có phải là quấy rầy anh với chị em rồi không?"
"Không có." Thẩm Thận miễn cưỡng cười, ánh mắt liếc nhìn Hứa Mạt một cái, lại nói, "Có phải cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều rồi?"
Hứa Trạm hơi hơi gật đầu, "Bà nội nhớ anh, may cho anh áo lông, chính là không biết anh có thích hay không."
Đối với Thẩm Thận, cậu rất tôn trọng, nhưng mà cũng giới hạn ở sự chăm sóc đối với cả nhà bọn họ năm đó.
Mà đối với quan hệ của anh với chị cậu, cậu không phải là người trong cuộc, hoàn toàn không biết rõ.
Lúc đầu cậu có phản đối với việc hai người ở bên nhau. Thẩm Thận khí thế bất phàm, gia cảnh chênh lệch khá xa, cậu không muốn chị mình ăn khổ, thiếu niên lần đầu nếm thử mùi vị nhân tình thế sự trong xã hội, cậu rất sợ người chị duy nhất của mình nhận lấy tổn thương.
Sau này vẫn là Hứa Mạt vuốt đầu cậu, nói cậu không cần lo lắng, chỉ là yêu đương mà thôi, không cần nghĩ nhiều như vậy.
Chị gái sống tốt mới là thứ Hứa Trạm cho là tốt.
Ngón tay Thẩm Thận gõ lên bàn, "Trở về nói với bà nội, anh nhất định sẽ mặc."
Hứa Mạt ngồi ở trước mặt Thẩm Thận, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không có ý muốn nói xen vào..
Giữa chừng, quản lý khách sạn ở bên cạnh chờ đã lâu, đi lên hỏi, "Điểm tâm ngọt sau khi ăn cần lên lúc này không ạ?"
Thẩm Thận một lúc không phản ứng, cuối cùng chỉ xua tay, "Không cần."
"Vâng." Quản lý đáp một tiếng, lui xuống.
Sau khi dùng cơm xong, thời gian có chút muộn rồi.
Thẩm Thận muốn sắp xếp phòng cho Hứa Trạm, thiếu niên cứng rắn từ chối, "Thật không cần đâu ạ, mời chị em em ăn cơm đã rất cảm kích rồi, em vẫn là về lại khách sạn mà chị em đã đặt cho em là được, hành lý đều để ở đó, ngày mai em liền trở về."
Nghe lời này của Hứa Trạm, Thẩm Thận chỉ gật đầu, "Ngồi xe anh."
Tiễn xong Hứa Trạm trên xe chỉ còn lại hai người.
Thẩm Thận nhanh chóng xoay xe, "Hôm nay em trai em đến sao không nói cho anh?"
Hứa Mạt thấy anh đang lái xe, sườn mặt kéo căng, đường hàm dưới trôi chảy lại tuyệt đẹp.
"Anh bình thường bận bịu, em không muốn làm phiền anh." Cô nhỏ giọng nói, trong giọng nói còn có chút bướng bỉnh.
Thẩm Thận không lên tiếng.
Thẳng đến khi hai người đi vào thang máy lên phòng, Thẩm Thận mới đè cô lên tường thang máy, trằn trọc hôn mút, bá đạo lại cuồng dã.
Đôi mắt sâu thẳm như đầm nước lạnh của anh, bên trong giống như ngọn lửa lóe lên trong bóng tối, thiêu cháy bạn hãm sâu bên trong.
"Thật sự không biết hôm nay là ngày gì?" Đôi mắt hoa đào hơi cong lên gắt gao khóa chặt cô.
Hứa Mạt rất nhiều lúc cũng cố chấp, đặc biệt là kỳ quặc, nhưng cô biết, Thẩm Thận sẽ không làm gì cô.
Cô trở tay ôm lấy anh, nhỏ giọng giải thích, "Là ngày kỷ niệm chúng ta ở bên nhau."
"Vậy làm sao không qua đây?" Thẩm Thận hiếm thấy bám riết không tha vặn hỏi.
Hứa Mạt rủ mắt xuống, "Đây không phải là phải đón Tiểu Trạm sao..."
Lúc cô mềm giọng, Thẩm Thận đặc biệt dễ chịu.
Anh cắn một ngụm lên môi dưới của cô, "Lần sau không được như vậy nữa."
-
Có lẽ là không khí hôm nay có chút khó mà nói ra, lúc ban đêm, động tác của Thẩm Thận vừa mạnh vừa sâu.
Mái tóc Hứa Mạt đen bóng mềm mại từng sợi một dính lên hai bên má.
Một đoạn cánh tay ngó sen trắng nõn trơn bóng từ trong chăn lộ ra, lặp lại lại bị tóm trở về.
Trong lúc nhấp nhô, Thẩm Thận dừng lại, giọng nói cấp bách, tóc trên trán có chút ẩm ướt.
Hứa Mạt bị giày vò khó nhịn, hơi trợn mắt, "Sao vậy."
Tay Thẩm Thận thuận theo đường trên vai đẹp của cô trượt xuống, "Gọi lên."
Mặt Hứa Mạt có chút nóng, "Gọi gì cơ..."
Yết hầu anh hơi động, cúi người lại gần bên tai cô, nói ra hai từ, Hứa Mạt có chút xấu hổ, dứt khoát nhắm mắt.
"Không muốn gọi trên giường vậy thì gọi anh trai." Anh nhịn đến gần như sắp bùng nổ.
".....Anh trai."
Thẩm Thận cười yêu nghiệt, đáp một tiếng, "Anh trai đây đến rồi."
Sáng ngày hôm sau, Hứa Mạt ở trong một lồ,ng ngực ấm áp tỉnh lại.
Bên gáy có hơi thở phun ra theo quy luật, quét qua làm người tê dại.
Nắng sớm tiến vào, toàn bộ chiếu lên trên chăn và giữa những sợi tóc.
Hứa Mạt hơi động đậy, sau đó khối ấm áp đó tiến lại càng gần.
Thẩm Thận còn chưa tỉnh lại hoàn toàn, giọng nói lười biếng, "Tiếp tục ngủ một chút."
"Vâng...." Hứa Mạt nhỏ giọng đáp, hôm qua náo loạn khá muộn, cô cúng có chút mệt mỏi.
Thẩm Thận nhắm mắt, chỉ cảm thấy được xung quanh tràn ngập mùi hương thơm mát trên người Hứa Mạt.
Không phải là mùi hương nước hoa điều chế, mà là hương thơm dịu ngọt mang theo mùi hoa nhài từ trên người cô tỏa ra, rát thơm, thanh nhã lại mê người.
Thẩm Thận không phải là người sẽ ủy khuất bản thân, hôn lên sống lưng trắng như tuyết của cô, anh lại bao phủ lên.
Vận động sáng sớm kết thúc, Thẩm Thận vớt cô ra, trong lúc mơ hồ, ban tay như ngọc nhẹ nhàng xoa nhẹ lên vành tai cô.
Hứa Mạt không rõ nguyên do, sau khi trong phòng tắm tắm xong, cô mới ở trong gương phát hiện bản thân không giống trước.
Vành tai cô được đeo lên khuyên tai nhỏ nhắn xinh xắn. Điểm lên hai viên kim cương hình dạng không giống nhau, lóe lên ánh sáng rạng rỡ.
Không quá khoa trương, là kiểu vô cùng khiêm tốn.
Hứa Mạt lại gần gương nhìn, nâng tay tỉ mỉ vu.ốt ve.
Ngay cửa có chút động tĩnh vang lên truyền đến.
Cô thuận theo âm thanh nhìn qua, Thẩm Thận hai tay nhét túi, nghiêng người dựa vào khung cửa, "Thích không?"