Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 71



Hứa Mạt nhận lấy cuốn sổ mà Thẩm Thận đưa qua, chân lén lút di chuyển, không nhẹ không nặng đạp anh một cái.
Thẩm Thận cũng không giận, hai người không tiếng động đối mắt với nhau, trong không khí cũng nổi lên bong bóng màu hồng.
Bà nội Thẩm ho một tiếng, lập tức cắt ngang hai người, "Hôm nay ngủ lại đi, phòng ngủ thím Chu đều dọn dẹp xong rồi, chăn cũng là chăn mới, đi đi, bà lên lầu ngủ trước."
Bà nội Thẩm nói xong liền đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm, "Thẩm lão đầu chắc sớm đã ngủ rồi, thật là sét đánh cũng không động đậy......"
Thẩm Thận đỡ bà nội Thẩm lên lầu, lúc lại trở về đi đến cầu thang xoắn ốc, suy nghĩ vừa động, nhìn xuống phòng khách, trong ngực Hứa Mạt ôm lấy cuốn sổ, cúi mặt, không biết đang nghĩ gì.
Anh tiếp tục xuống lầu, tiếng bước chân rất nhẹ.
Hứa Mạt còn đang ngẩn người, trước mặt đột nhiên có một bóng đen ập đến, vừa vặn che phủ lấy cô.
Cô theo bản năng ngẩng đầu lên, giây tiếp theo, hai cánh tay rắn chắc dẻo dai vòng qua chân cô, sau đó nhẹ nhàng nhấc lên, bế cả người cô ôm ngang lên trên eo.
Thẩm Thận nổi lên ý xấu, thậm chí còn ôm cô vào trong ngực ước chừng, xóc nảy trên dưới hai cái.
Hứa Mạt đột nhiên bị ôm kiểu công chúa, tay tự động nâng lên, vòng chặt lấy gáy của Thẩm Thận, nhưng trong ngực cô vẫn có một cuốn sổ, như vậy, một tay cô vắt lên cổ Thẩm Thận, không quá thoải mái.
"Này...... Nơi này cũng không phải chỗ của anh, anh mau buông em xuống." Hứa Mạt nhìn bốn phía, giọng cũng bất giác nhỏ đi, nói xong còn nhẹ nhàng đấm anh hai cái.
"Bà nội cũng để chúng ta đi động phòng rồi, em xấu hổ cái gì? Bạn nhỏ phải nghe lời người lớn, biết chưa?" Trầm thận nói đến vân đạm phong khinh, giọng nói của anh vang lên ở trong phòng khách rộng lớn.
Nói xong, anh rũ mắt nhìn cô ở trong ngực, ý xấu càng nổi lên, trực tiếp cúi đầu, liếm liếm khóe môi cô.
Cảm giác kia như gãi ngứa, Hứa Mạt quay mặt đi chỗ khác, sau đó hung hăng nhéo một cái sau gáy anh.
Thẩm Thận nhẹ hí một tiếng, cười rộ lên, chống trán mình lên trán cô, hơi thở nóng bỏng, "Đây là mèo hoang nhỏ nhà ai, lại gãi mạnh một chút nha."
Hứa Mạt ngửa đầu ra sau, "Được rồi, anh đừng lắm mồm nữa, chúng ta nhanh đi lên đi."
Vừa dứt lời, cô sợ Thẩm Thận trực tiếp cợt nhả ngay trong phòng khách, nhanh chóng an ủi anh, còn chụt chụt hai cái lên hai bên khuôn mặt như ngọc của anh.
Thẩm Thận khẽ sửng sốt, cười giống như khổng tước xòe đuôi, "Bảo Bảo nhà chúng ta gấp gáp như vậy, vậy thì anh tận lực....nhanh chút."
Hai chữ phía sau anh đặc biệt gia tăng ngữ khí, âm cuối kéo dài, vô cùng không có ý tốt.
Hứa Mạt véo anh một cái, "Em cầm cuốn sổ này tay sắp mỏi rồi, anh không mệt sao, nếu không thì thả em xuống đi......"
Thẩm Thận nhướng mày, vừa muốn trả lời, liền thấy Hứa Mạt nhìn chằm chằm một hướng nào đó, mắt cũng không chớp.
"Sao vậy?" Anh mở miệng hỏi, tầm mắt cũng theo cô nhìn qua đó.
Chỗ rẽ của phòng khách, thím Lâm và thím Chu dồn dập lộ ra hai cái đầu từ trong khe tường, thấy hai người nhìn qua, hai người kinh hô một tiếng, sau đó thụt đầu trở về.
Nửa đường còn thình lình hãm phanh, hai bên liền đụng phải nhau.
Nghe âm thanh đó, trên đầu chắc hẳn rất đau.
Thẩm Thận giật mình, lúc này trước ngực truyền đến một lực chạm nhẹ nhàng.
Anh cúi đầu nhìn, Hứa Mạt chôn chặt nhỏ trong ngực anh, dáng vẻ không muốn nhìn thấy bất kỳ ai, miệng còn không quên mắng Thẩm Thận vài câu.
Thẩm Thận lúc này cười đến đặc biệt thoải mái, tay anh nhẹ nhàng dùng sức, siết chặt lấy cô, "Được rồi, anh không chọc em nữa, chúng ta về phòng."
Cô vẫn giống như chim cút nhỏ, không hé răng.
Thẩm Thận chân dài vừa bước, liền ôm cô đi đến cầu thang, "Đi xem phòng trước kia của anh?"
Lúc này Hứa Mạt mới có động tĩnh, nhẹ nhàng gật gật đầu.
·
Phòng của Thẩm Thận không khác với tưởng tượng của Hứa Mạt bao nhiêu, phong cách so với căn hộ trong trung tâm thành phố không kém là mấy.
Màu trắng đen chủ đạo, thiên về phong cách lạnh nhạt, đồ vật trưng bày không tính gọn gàng, nhưng thoạt nhìn rất sạch sẽ.
"Anh lúc nào dọn ra khỏi chỗ này?" Hứa Mạt vừa vào cửa liền nhìn xung quanh, nói xong còn huých vai anh, biểu thị đặt cô xuống.
Thẩm Thận đặt cô ở trên giường, sau đó nửa quỳ xuống, quỳ ở trước mặt cô, tầm mắt ngang bằng với cô.
“Không tính là dọn ra, nơi này luôn là phòng của anh, lúc đại học anh khá bận, dứt khoát không về ở, ở trong trung tâm thành phố mua một căn hộ." Thẩm Thận đơn giản giải thích, nói xong rũ mắt nhẹ nhàng cởi dép lê của cô ra.
Hứa Mạt cúi đầu nhìn động tác dịu dàng của anh, trong lòng ấm áp.
Cô lại đánh giá trong chốc lát, phát hiện nơi này vẫn có chút không giống.
Trên tường gần bên giường dán ba bốn tấm poster, đều là minh tinh bóng rổ. Lại phóng mắt nhìn qua, có một cái giá màu đen hoàn toàn được khảm vào trong tường, phủ kín một mặt, bên trên xếp đều là đủ loại mô hình xe hơi.
Thẩm Thận quả thật rất yêu xe, từ khi cô quen biết anh đến nay, số xe anh đổi qua cũng đếm không rõ.
"Nghĩ gì vâỵ?" Thẩm Thận thấy cô đột nhiên im lặng, sau đó đứng dậy, ngồi bên cạnh Hứa Mạt.
"Anh sẽ luôn đối tốt với em như vậy sao?" Cô chậm rãi lên tiếng, nghiêng mặt qua, gần như si ngốc nhìn anh.
Hứa Mạt nhìn một hồi, dời tầm mắt trước, gần đây cô nhận được một kịch bản, nội dung có liên quan đến đôi nam nữ ẩm thực đô thị, ở trong đó, sau khi nam nữ chính yêu nhau, thì xuất hiện cãi nhau và chiến tranh lạnh.
Giữa người yêu trước kia tràn ngập không sự tin tưởng và hoài nghi, mà nam chính cuối cùng cũng không còn sự nhẫn nại lúc ban đầu, hai người liền chia tay.
Câu chuyện là từ sau khi hai người chia tay bắt đầu, câu chuyện trần thuật lại một đôi tình nhân xưa lâu ngày trùng phùng, làm sao khắc phục cửa ải khó khăn trùng trùng, trở nên trưởng thành đồng thời bảo vệ tình yêu.
Hứa Mạt trong lòng cảm khái, cô và Thẩm Thận giữa hai người quá mức thuận lợi, sau khi lần nữa ở bên nhau, một trận cãi nhau lớn cũng không có.
Hình như hai người bọn họ không có cãi nhau qua. Mặc dù có lúc tức giận, cũng là cô một mình ngồi ở một bên, không nói lời nào, miệng cũng đóng chặt.
Hứa Mạt nhìn anh không có biểu cảm gì, sau đó lại bổ sung một câu, "Em xem kịch bản thấy, người khác.....được rồi em chính là tùy tiện hỏi thôi."
Thẩm Thận bất động thanh sắc, nhưng chân mày khẽ nhăn vẫn tiết lộ tâm tình lúc này của anh. B
Đầu ngón trỏ của anh nâng cằm cô lên, hung hăng cắn một ngụm lên trên, "Xem ra bình thường em kìm nén trong lòng quá nhiều rồi."
"Người khác là người khác, anh là anh, em không tin anh trai sao?" Cắn xong Thẩm Thận véo mặt cô, "Một chút cũng không ngoan."
Hứa Mạt nhẹ nhàng ôm lấy anh, gật gật đầu, "Ừm, em tin anh. Em cũng biết tình cảm giữa chúng ta là hai bên cùng nhau nỗ lực duy trì, chúng ta cùng nhau cố lên."
Thẩm Thận không nhịn được, nở nụ cười, anh lại hôn mặt cô, trong miệng cảm thán, "Sao em lại dễ thương như vậy chứ?"
Nghe Hứa Mạt nghiêm trang nói lời đó, anh liền cảm thấy cô ngốc muốn chết đi được, nhưng lại đáng yêu cực kỳ.
Anh sờ sờ của đầu cô, "Nếu em đã muốn cùng nhau cố gắng, vậy đêm nay xem biểu hiện của em."
"......"
Sự cảm động không dễ dàng nổi lên của Hứa Mạt nhất thời bị ép xuống.
Thẩm Thận lại ôm cô lên trên đùi, hai người vành tai chạm tóc mai trong chốc lát. Anh dây dưa cứng rắn trồng mấy trái dâu ở trên cổ cô, mới khó khăn lắm thả cô ra, để cô đi tắm rửa.
Bà nội Thẩm cho người chuẩn bị rất thỏa đáng, bên này vật dụng tắm rửa đều là mới bóc, thím Chu còn cầm mấy bộ đồ ngủ nữ chưa mặc qua cho Hứa Mạt.
Thẩm Thận vào phòng tắm sau cô, sau khi ra ngoài liền thấy dáng nằm bò trên giường của cô.
Anh không nhanh không chậm bước qua, sau đó lưu loát bảo phủ người lên, chặt chẽ đè xuống.
Thẩm Thận ngậm vành tai trơn bóng trắng nõn của cô, chậm rãi mở miệng, "Em đang nhìn gì thế?"
Hỏi xong tầm mắt anh rơi xuống giường.
Cuốn sổ bà nội Thẩm cho bọn họ lúc này đang mở to ra, Hứa Mạt rất nghiêm túc nhìn, lúc có lúc không lật trang mới.
Lỗ tai cô bị anh ngậm ngứa ngáy, trả lời cũng không tập trung, chỉ là chỉ  tấm ảnh cô vừa lật ra xem.
Bà nội Thẩm rất tỉ mỉ, ảnh váy cưới cũng in ra, xếp ở bên trên.
"Phương án bên trong thế nào?" Thẩm Thận yêu nhất cách nói chuyện như vậy với cô, đè cô càng chặt.
Đây là phòng của anh lúc niên thiếu, chưa từng nghĩ qua, có một ngày, có một cô gái, có thể chia giường của anh, chịu được toàn bộ tình cảm của anh.
Vừa nghĩ đến có thể mang cô gái của anh đến đây hung hăng khi dễ, Thẩm Thận liền máu huyết sôi trào, kích động đến không còn là bản thân,
Anh tâm viên ý mã đứng lên, bắt đầu không ngừng nhẹ mổ lên trên cần cổ dài mảnh xinh đẹp của cô.
Hứa Mạt không biết chút tính toán đó trong lòng Thẩm Thận, nhìn qua là dáng vẻ cô rất khổ não, "Làm sao giờ, em cảm thấy đều khá tốt......ai da...do dự quá."
Thẩm Thận liếc nhìn đại khái vài cái, "Từ từ đi, chọn cái em thích nhất, không nhất định chọn ở trong này, không cần gấp."
Hứa Mạt nhất thời cãi lại, "Em mới không gấp đâu."
Thẩm Thận khẽ cười thành tiếng, "Được, là anh trai gấp, bây giờ được chưa?"
Nói xong Hứa Mạt liền nhạy cảm cảm nhận được loại gấp nào đó mà anh nói.
Mặt cô hơi nóng, "Rõ ràng còn đang thảo luận hôn lễ, anh sao như vậy chứ......"
Thẩm Thận nhướng mày, "Em nói xem, anh làm sao rồi?"
Anh thế nhưng bổ sung thêm một câu, ngữ khí thoạt nghe vô cùng đứng đắn, "Anh đã đủ khắc chế rồi."
Sau lưng Hứa Mạt cũng bị anh quấn lấy, không thể động đậy, giãy dụa hồi lâu, cô tức giận, khẽ hừ một tiếng.
Thẩm Thận bị chọc có chút khó nhịn, nhưng anh không có manh động. Chỉ là tay thon dài như ngọc của anh không tiếng động mò qua, phủ lên mu bàn tay của Hứa Mạt, sau đó vội vàng chọn vài trang trên cuốn sổ đó.
"Tiểu Mạt, em nghĩ kỹ thời gian chưa?" Anh đột nhiên mở miệng.
Hứa Mạt gật gật đầu, "Trước mắt nghĩ được hai ngày xem như không tệ, có điều....anh thật sự muốn em quyết định sao?"
Tay của Thẩm Thận bắt đầu tùy ý làm loạn, thờ ơ trả lời, "Đều theo em, nếu em đã nghĩ kỹ rồi, vậy anh có thể bắt đầu chuyện chính rồi?"
"Chuyện chính gì?" Hứa Mạt muốn ngẩng đầu nghiêng mặt qua nhìn anh, lại bị Thẩm Thận nhanh nhẹn ấn lấy, không cho cô xoay người.
Môi anh in dấu thật sâu trên tấm lưn.g trắng nõn như ngọc của cô, một đường đi xuống, "Chuyện chính?"
Thẩm Thận theo đó hỏi lại, sau đó giọng nói trầm thấp của anh trong màn đêm yên tĩnh dây dưa, làm người nghe mà muốn mang thai, "Đương nhiên là chuyện chính nhân quân tử làm rồi."
Chương trước Chương tiếp
Loading...