Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Chương 62
Nhân viên công tác của chương trình thực tế đều bị căn hộ xa hoa mà Hứa Mạt ở làm cho kinh ngạc, không những đi vào cần quét mặt, thang máy vào nhà không có thẻ còn phải thông qua chủ nhân đồng ý.
Chỉ có đạo diễn, cười híp mắt, cái gì cũng không giải thích, một bộ dáng giữ kín như bưng.
Thang máy đến tầng lầu, nhân viên công tác điều khiển mở máy móc loại nặng, không hiểu sao nín thở ngưng thần, có chút khẩn trương, loại cảm giác này ngay cả bản thân bọn họ cũng không rõ ràng từ nơi nào nảy lên.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, lọt vào mắt liền là phòng khách rộng rãi, gần như chiếm cả một tầng. Cầu thang xoắn ốc một đường uốn lượn lên trên, trên lầu chắc là còn có phòng. Phong cách trang hoàng mặc dù đơn giản, nhưng liếc nhìn sơ một cái, cũng có thể từ bên trong nhìn ra giá trị gia cụ xa xỉ, huống chi, căn hộ hai tầng này còn nằm ở vị trí tấc đất tấc vàng của trung tâm thành phố.
Nhân viên công tác không thể không cảm thán một phen, bọn họ trước đó quay xong một nhóm nhà nghệ nhân, mặc dù cũng xa hoa, nhưng không có khí thế bằng nơi này.
Xung quanh yên ắng, nhân viên công tác thăm dò nhìn nhìn đạo diễn, không rõ bầu không khí yên lặng đột nhiên nổi lên là tình huống gì.
Có người lá gan lớn vừa muốn hỏi kế tiếp có nên dựa theo quy trình gọi người ngủ dậy không, chợt nghe thấy bên cửa phòng ngủ bên kia vang lên một tiếng cành cạch.
Vài cặp mắt toàn bộ bị hấp dẫn qua, nhìn về hướng đó.
Cửa chậm rãi mở ra, rồi sau đó theo bên trong đi ra một thân hình cao lớn, lọt vào trong tầm mắt đó là vai rộng chân eo hẹp với đôi chân dài, lại phối thêm khuôn mặt đẹp trai ở trên mạng lưu truyền rộng rãi đó, mọi người đồng thời sững sờ ở tại chỗ.
Nhân viên công tác:???
Xem như bọn họ cho rằng chính mình đi nhầm, lúc vừa định cúi đầu cong lưng giải thích,Thẩm Thận đã đi qua, bắt tay với diễn nắm.
Đạo diễn vỗ vỗ vai anh, "Chúng tôi có thể bắt đầu rồi sao?"
Thẩm Thận hơi hơi rũ mắt, không nhanh không chậm lên tiếng, "Ừm, Tiểu Mạt vẫn đang ngủ bên trong, mọi người đi vào quay là được."
Nhân viên công tác ở bên cạnh biết được chuyện bát quái khủng khiếp nào đó: "......"
Đạo diễn cười cười, đấm đấm bả vai của Thẩm Thận. Ông ta là đạo diễn lâu năm, đứng ở trong vòng này cũng đã hơn hai mươi năm, sau đó tuổi tác lớn rồi tinh lực có hạn, mới được Nhất Thiên đào qua, từ chế tác phim điện ảnh chuyển thành chuyên môn phụ trách nghệ nhân đang hot dưới trướng công ty.
Ông ta và ba Thẩm Thận là bạn tốt, cũng coi như là từ nhỏ nhìn Thẩm Thận lớn lên, đối với quan hệ của anh và Hứa Mạt, ông cũng là sau khi Hứa Mạt nhận chương trình này, mới biết một ít.
Một phen hàn huyên, đạo diễn mới phân phó nhân viên công tác có thể bắt đầu rồi.
Hứa Mạt sau khi Thẩm Thận rời giường liền có cảm giác, chờ đến lúc anh trở về phòng rồi lại đi ra ngoài, quả nhiên người của tổ chương trình đã qua đến.
Bây giờ ở dưới ống kính cô đã không còn có bất kỳ cảm giác trúc trắc và khó khống chế nào, chẳng qua bởi vì phải ghi hình hằng ngày của bản thân, khó tránh khỏi có chút cảm giác mới lạ với khẩn trương nhỏ.
Đợi đến khi cô rửa mặt xong bước ra cửa phòng, liền nhìn thấy một loạt nhân viên công tác, ngồi dưới đất, máy quay phim nặng nề đặt ở bên cạnh, gọn gàng xếp thành một hàng, ống kính hoàn toàn đối diện cô.
Những nhân viên quay phim và biên kịch một câu cũng không nói, lưng đều cố gắng vô cùng thẳng.
Hứa Mạt theo bản năng giương mắt, tầm mắt trực tiếp liếc qua, vô cùng thoải mái liền nhìn thấy người nọ đang ngồi ở sau lưng bọn họ.
Thẩm Thận lười nhác ngồi dựa trên sô pha, vốn là đang cúi đầu lật báo, nghe thấy âm thanh cô đi ra, chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt liền lớn mật phóng qua.
Hứa Mạt theo bản năng lảng tránh, sau đó làm bộ thoải mái mà di chuyển.
Cô trên mặt không lộ vẻ, trong lòng đã muốn nện cho Thẩm Thận một trận.
Cô đã dặn đi dặn lại muốn Thẩm Thận không cần lộ diện, kết quả anh căn bản xem như gió thoảng bên tai, một chút cũng không có nghe vào, như cũ làm theo ý mình.
Nhìn vẻ mặt của nhân viên công tác, tám phần là bị quan hệ của hai người dọa rồi.
Nhìn thấy Hứa Mạt ra vẻ trấn định, bộ dáng chuyện gì cũng không có xảy ra, Thẩm Thận cười khẽ một tiếng.
Nếu dựa theo mọi ngày anh khi dễ cô như vậy, Hứa Mạt khẳng định đã sớm tức giận, sau đó cho anh sự sủng ái thô bạo chỉ thuộc về anh, mềm mại mà hung dữ với anh.
Trong lòng Thẩm Thận suy nghĩ bách chuyển thiên hồi*, lúc này dứt khoát buông tờ báo xuống, hai tay ôm vai, liền như vật ung dung nhìn cô.
*Bách chuyển thiên hồi(百转千回): hình dung sự xoay chuyển lặp lại.
Hứa Mạt biết Thẩm Thận đang nhìn cô, chỉ cảm thấy lưng như bị kim chích, tầm mắt nóng kia giống như giấy gói kẹo dính đầy nước đường, dính chặt trên lưng của cô, như thế nào cũng kéo không ra.
Ghi hình không có tốn bao nhiêu thời gian, bình thường sau khi quay xong một loạt quy trình, tổ đạo diễn sẽ mang theo Hứa Mạt xuất phát, đi đến nơi quay hình.
Về phần cắt ghép hậu kỳ, liền giao cho Nhất Thiên, năng lực nghiệp vụ của bọn họ, Hứa Mạt vẫn tin tưởng.
Trước khi đi, Thẩm Thận kéo Hứa Mạt đến nơi máy chụp ảnh quay không được, cúi người hôn hôn cô, "Chú ý an toàn một chút, anh trai đến lúc đó đến đón em."
Nói xong, anh lại gần bên tai cô, liếm liếm vành tai tinh tế trắng nõn của cô, "Có qua có lại, em cũng hôn anh một cái."
Hứa Mạt ở trước mặt nhiều người như vậy vành tai chạm tóc mai vẫn là có chút không quen, cô qua loa chụt một ngụm, vừa định từ trong ngực anh chui ra, liền bị lưu loát kéo lại.
"Suốt ba ngày, em cứ như vậy qua quýt với anh?" Thẩm Thận ngữ khí lười biếng, chính là không cho cô chạy trốn, thoáng dùng sức, liền có thể thỏa mái chế trụ cô.
Hứa Mạt vỗ vỗ vai anh, "Có người đang nhìn...... Anh mau thả em ra......"
Thẩm Thận cười ép xuống càng thấp, "Em nhìn xem có ai đang nhìn em?"
Hứa Mạt xoay đầu qua, nhân viên công tác có người nhìn trần nhà, có người xem di động, có người dứt khoát thả hồn, chính là không nhìn đến sang chỗ hai người, chắc chắn là tự mình hiểu lấy, cho hai người đủ không gian.
Hứa Mạt quay lại đầu lại, yên lặng nhìn Thẩm Thận.
Thẩm Thận nhíu mày, ánh mắt nhàn hạ khiêu khích, hơi giơ giơ lên cằm với cô, kiêu ngạo tự phụ, tóm lại thoạt nhìn vô cùng..... thiếu đòn.
Hứa Mạt nhẹ a một tiếng, sau đó dùng dép lê hung hăng nghiền một cước lên trên dép Thẩm Thận.
Thẩm Thận ăn đau, kêu r,ên lên một tiếng. Hứa mạt nhân cơ hội này tránh khỏi anh, chào hỏi nhân viên công tác ở một bên, "Mọi người, chúng ta có thể xuất phát rồi."
Nghe câu này, nhân viên công tác đồng thời hồi thần, vội vàng đi lên.
Thẩm Thận giật giật chân, chỗ bị nghiền hơi nổi lên cảm giác đau.
Ai da.
Cũng không biết ăn cái gì.
Lực này có thế ác hơn nhiều so với trước kia.
Cô vừa mới mới từ tổ chế tác bên này hiểu biết được, đạo diễn phân ba đợt đội ngũ, phân biệt tiến hành ghi hình. Này một đoàn đội này, là sau khi đón xong một tiền bối mới đến đón cô, về tình về lý, Hứa Mạt cũng không muốn làm quá muộn.
Chẳng qua nhìn thấy thân hình thân trường ngọc lập đứng ở bên cạnh, Hứa Mạt trước kia bước vào thang máy, vẫn là gửi cho anh một tin wechat.
Thẩm Thận thấy ánh mắt cô biểu thị anh ấn mở điện thoại, sau khi anh xem xong nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hứa Mạt gửi cho anh một icon, hai con thỏ nhỏ tử xoay vòng, rúc sát vào nhau, đang hôn nhau.
Tuy rằng không hiểu loại icon này đáng yêu chỗ nào, Thẩm Thận vẫn là bị lấy lòng, ngón tay thon dài như ngọc của anh ở trên màn hình gõ xuống vài cái.
Trước khi thang máy đóng lại, Hứa Mạt nhìn thấy, là anh đang cúi mặt.
Chờ đến khi đem hành lý đặt lên xe, vẻ mặt Hứa Mạt khẽ nhúc nhích, nâng tay trượt mở giao diện wechat.
Thẩm Thận gửi cho cô một icon não tàn cục cưng bóp mmông, ngây thơ đáng yêu.
Còn có một câu --
[Vợ ơi, trở về bóp cho em ]
Hứa Mạt: "......"
-
Ba ngày ghi hình rất nhanh, trong nháy mắt, Hứa Mạt và những nghệ nhân đó ở chung đến quen thuộc.
Tuy rằng không có nhiều thân mật, nhưng tất cả mọi người đều vô cùng quan tâm đến tính tình của người khác, cứ như trái lại ở chung cũng vô cùng vui vẻ.
Sau khi chương trình ghi hình kết thúc, tất cả mọi người đều follow nhau trên weibo.
Tập thứ nhất tuy rằng cùng với tưởng tượng của bản thân không quá giống nhau, tổng thể coi như thoải mái. Tổ đạo diễn phỏng chừng cũng thấy mọi người là lần đầu, ở một số đánh giá nhiệm vụ, cũng sẽ không có nghiêm khắc như vậy.
Hứa Mạt đặt hành lý ở đó, đơn giản dọn dẹp quần áo bên người và đổi đồ dùng tắm rửa, bỏ vào một cái bọc nhỏ, lúc này mới vội vàng địa bước ra biệt thự.
Nơi này ở vào vùng ngoại thành, người cũng đi không sai biệt lắm, hiện trường chỉ có lác đác mấy nhân viên công tác ngồi chồm hổm canh giữ ở tại chỗ.
Hứa Mạt nâng tay nhìn nhìn đồng hồ, cách thời gian Thẩm Thận hẹn đến đón cô còn có vài phút, cô dứt khoát đứng ở cửa, im lặng chờ đợi.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Hứa Mạt theo bản năng quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng không biểu tình của Giang Mặc không chút phòng bị mà xuất hiện trong tầm mắt cô.
Hứa Mạt nâng tay lên, vẫy tay với anh ta, chào hỏi đơn giản.
Vẻ mặt Giang Mặc không có dao động gì, chính là hơi hơi gật đầu.
Ngay lúc Hứa Mạt nghĩ anh ta muốn lướt qua vai bản thân, theo bản năng lùi về phía sau, cho anh ta đủ không gian.
Con đường đá cuội gần bên cổng chật hẹp không thôi, hai người cùng đi, ắt sẽ dán vào nhau, thật sự là không thuận tiện, huống chi là một nam một nữ.
Hứa Mạt lùi về sau xong, khó khăn lắm mới đứng vững, đồng thời Giang Mặc cũng ngừng lại, ánh mắt cũng không nhìn cô.
Đôi mắt lạnh băng cũng giống như có vết nứt, miễn cưỡng lộ ra chút độ ấm.
"Sao...... sao vậy?" Hứa Mạt nói xong, thủ đặc biệt sờ sờ mặt mình.
Giang mặc nhìn hành động vô thức của cô, sửng sốt trong nháy mắt, cũng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh liền hồi thần.
Anh ta chậm rãi mở miệng, "Trở về à?"
Giọng nói của Giang Mặc lạnh lùng như trước đây, cũng trước sau như một tiếc chữ như vàng.
Cũng may Hứa Mạt coi như có chút hiểu biết anh ta, biết anh ta nói ít, không thích nói chuyện.
Hứa Mạt gật gật đầu, "Đang chuẩn bị về nhà."
Giang Mặc lúc này dừng hồi lâu, mới tiếp tục nói, "Ngồi xe tôi, tôi đưa cô về."
Hứa Mạt "Hả?" Một tiếng, vừa định xua tay từ chối, bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh tiếng phanh xe mạnh mẽ, xen lẫn tiếng bén nhọn mà bánh xe ma sát với mặt đất, âm thanh lúc đó giống như muốn xông thẳng lên trời.
Giây tiếp theo, xe ấn hai tiếng còi, gấp gáp lại nhanh chóng.
Hứa Mạt thật xin lỗi hướng về Giang Mặc cười cười, "Thực xin lỗi a, có người tới đón tôi rồi, anh cũng nhanh lên về nhà, tạm biệt."
Nói xong, cô trực tiếp chạy chậm đi qua, bóng dáng mang theo chút sung sướng, rất nhanh liền biến mất ở trong xe.
Giang Mặc đánh giá thân chiếc xe kia, có chút đăm chiêu.
Lên xe xong, Hứa Mạt liền tự động ngoan ngoãn thắt đai an toàn.
Trong khoang xe nhất thời yên tĩnh, tràn ngập không khí mát lạnh nam tính, còn có mùi hương đại dương xanh thẳm đặc biệt có trên người Thẩm Thận, hiện lên hương muối biển nhàn nhạt.
Hứa mạt sau khi ngồi xong, Thẩm Thận cũng không nói chuyện với cô. Cô nghi ngờ xoay người, liền thấy sườn mặt căng chặt của anh, viền môi mím thành một đường thẳng, hai mắt hơi híp, đang nhìn ra ngoài xe.
Hứa Mạt theo tầm mắt anh nhìn qua, trong lòng hiểu rõ.
Nghĩ như vậy, tay cô cũng thăm dò đi lên, đi phủ lên sườn mặt của Thẩm Thận.
Mày anh nhẹ nhíu lại, ngữ khí không tốt, "Tên kia cả ngày làm phiền em?"
Hứa Mạt cười càng vui vẻ, "Anh đoán xem."
Thẩm Thận cười nhạo một tiếng, rồi sau đó quay đầu đi, tránh cái sờ của cô.
Dưới tay trống không, Hứa Mạt cũng không buồn, chậm rãi thu tay lại, vẻ mặt tự nhiên, âm cuối ý vị thâm trường kéo dài, "Không cho sờ thì không cho sờ..."
Thẩm Thận nhìn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, cúi người qua, mạnh mẽ nắm lấy tay cô, ấn lên trên mặt mình, "Em chỉ có thể sờ lão tử."
Chỉ có đạo diễn, cười híp mắt, cái gì cũng không giải thích, một bộ dáng giữ kín như bưng.
Thang máy đến tầng lầu, nhân viên công tác điều khiển mở máy móc loại nặng, không hiểu sao nín thở ngưng thần, có chút khẩn trương, loại cảm giác này ngay cả bản thân bọn họ cũng không rõ ràng từ nơi nào nảy lên.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, lọt vào mắt liền là phòng khách rộng rãi, gần như chiếm cả một tầng. Cầu thang xoắn ốc một đường uốn lượn lên trên, trên lầu chắc là còn có phòng. Phong cách trang hoàng mặc dù đơn giản, nhưng liếc nhìn sơ một cái, cũng có thể từ bên trong nhìn ra giá trị gia cụ xa xỉ, huống chi, căn hộ hai tầng này còn nằm ở vị trí tấc đất tấc vàng của trung tâm thành phố.
Nhân viên công tác không thể không cảm thán một phen, bọn họ trước đó quay xong một nhóm nhà nghệ nhân, mặc dù cũng xa hoa, nhưng không có khí thế bằng nơi này.
Xung quanh yên ắng, nhân viên công tác thăm dò nhìn nhìn đạo diễn, không rõ bầu không khí yên lặng đột nhiên nổi lên là tình huống gì.
Có người lá gan lớn vừa muốn hỏi kế tiếp có nên dựa theo quy trình gọi người ngủ dậy không, chợt nghe thấy bên cửa phòng ngủ bên kia vang lên một tiếng cành cạch.
Vài cặp mắt toàn bộ bị hấp dẫn qua, nhìn về hướng đó.
Cửa chậm rãi mở ra, rồi sau đó theo bên trong đi ra một thân hình cao lớn, lọt vào trong tầm mắt đó là vai rộng chân eo hẹp với đôi chân dài, lại phối thêm khuôn mặt đẹp trai ở trên mạng lưu truyền rộng rãi đó, mọi người đồng thời sững sờ ở tại chỗ.
Nhân viên công tác:???
Xem như bọn họ cho rằng chính mình đi nhầm, lúc vừa định cúi đầu cong lưng giải thích,Thẩm Thận đã đi qua, bắt tay với diễn nắm.
Đạo diễn vỗ vỗ vai anh, "Chúng tôi có thể bắt đầu rồi sao?"
Thẩm Thận hơi hơi rũ mắt, không nhanh không chậm lên tiếng, "Ừm, Tiểu Mạt vẫn đang ngủ bên trong, mọi người đi vào quay là được."
Nhân viên công tác ở bên cạnh biết được chuyện bát quái khủng khiếp nào đó: "......"
Đạo diễn cười cười, đấm đấm bả vai của Thẩm Thận. Ông ta là đạo diễn lâu năm, đứng ở trong vòng này cũng đã hơn hai mươi năm, sau đó tuổi tác lớn rồi tinh lực có hạn, mới được Nhất Thiên đào qua, từ chế tác phim điện ảnh chuyển thành chuyên môn phụ trách nghệ nhân đang hot dưới trướng công ty.
Ông ta và ba Thẩm Thận là bạn tốt, cũng coi như là từ nhỏ nhìn Thẩm Thận lớn lên, đối với quan hệ của anh và Hứa Mạt, ông cũng là sau khi Hứa Mạt nhận chương trình này, mới biết một ít.
Một phen hàn huyên, đạo diễn mới phân phó nhân viên công tác có thể bắt đầu rồi.
Hứa Mạt sau khi Thẩm Thận rời giường liền có cảm giác, chờ đến lúc anh trở về phòng rồi lại đi ra ngoài, quả nhiên người của tổ chương trình đã qua đến.
Bây giờ ở dưới ống kính cô đã không còn có bất kỳ cảm giác trúc trắc và khó khống chế nào, chẳng qua bởi vì phải ghi hình hằng ngày của bản thân, khó tránh khỏi có chút cảm giác mới lạ với khẩn trương nhỏ.
Đợi đến khi cô rửa mặt xong bước ra cửa phòng, liền nhìn thấy một loạt nhân viên công tác, ngồi dưới đất, máy quay phim nặng nề đặt ở bên cạnh, gọn gàng xếp thành một hàng, ống kính hoàn toàn đối diện cô.
Những nhân viên quay phim và biên kịch một câu cũng không nói, lưng đều cố gắng vô cùng thẳng.
Hứa Mạt theo bản năng giương mắt, tầm mắt trực tiếp liếc qua, vô cùng thoải mái liền nhìn thấy người nọ đang ngồi ở sau lưng bọn họ.
Thẩm Thận lười nhác ngồi dựa trên sô pha, vốn là đang cúi đầu lật báo, nghe thấy âm thanh cô đi ra, chậm rãi ngẩng đầu, tầm mắt liền lớn mật phóng qua.
Hứa Mạt theo bản năng lảng tránh, sau đó làm bộ thoải mái mà di chuyển.
Cô trên mặt không lộ vẻ, trong lòng đã muốn nện cho Thẩm Thận một trận.
Cô đã dặn đi dặn lại muốn Thẩm Thận không cần lộ diện, kết quả anh căn bản xem như gió thoảng bên tai, một chút cũng không có nghe vào, như cũ làm theo ý mình.
Nhìn vẻ mặt của nhân viên công tác, tám phần là bị quan hệ của hai người dọa rồi.
Nhìn thấy Hứa Mạt ra vẻ trấn định, bộ dáng chuyện gì cũng không có xảy ra, Thẩm Thận cười khẽ một tiếng.
Nếu dựa theo mọi ngày anh khi dễ cô như vậy, Hứa Mạt khẳng định đã sớm tức giận, sau đó cho anh sự sủng ái thô bạo chỉ thuộc về anh, mềm mại mà hung dữ với anh.
Trong lòng Thẩm Thận suy nghĩ bách chuyển thiên hồi*, lúc này dứt khoát buông tờ báo xuống, hai tay ôm vai, liền như vật ung dung nhìn cô.
*Bách chuyển thiên hồi(百转千回): hình dung sự xoay chuyển lặp lại.
Hứa Mạt biết Thẩm Thận đang nhìn cô, chỉ cảm thấy lưng như bị kim chích, tầm mắt nóng kia giống như giấy gói kẹo dính đầy nước đường, dính chặt trên lưng của cô, như thế nào cũng kéo không ra.
Ghi hình không có tốn bao nhiêu thời gian, bình thường sau khi quay xong một loạt quy trình, tổ đạo diễn sẽ mang theo Hứa Mạt xuất phát, đi đến nơi quay hình.
Về phần cắt ghép hậu kỳ, liền giao cho Nhất Thiên, năng lực nghiệp vụ của bọn họ, Hứa Mạt vẫn tin tưởng.
Trước khi đi, Thẩm Thận kéo Hứa Mạt đến nơi máy chụp ảnh quay không được, cúi người hôn hôn cô, "Chú ý an toàn một chút, anh trai đến lúc đó đến đón em."
Nói xong, anh lại gần bên tai cô, liếm liếm vành tai tinh tế trắng nõn của cô, "Có qua có lại, em cũng hôn anh một cái."
Hứa Mạt ở trước mặt nhiều người như vậy vành tai chạm tóc mai vẫn là có chút không quen, cô qua loa chụt một ngụm, vừa định từ trong ngực anh chui ra, liền bị lưu loát kéo lại.
"Suốt ba ngày, em cứ như vậy qua quýt với anh?" Thẩm Thận ngữ khí lười biếng, chính là không cho cô chạy trốn, thoáng dùng sức, liền có thể thỏa mái chế trụ cô.
Hứa Mạt vỗ vỗ vai anh, "Có người đang nhìn...... Anh mau thả em ra......"
Thẩm Thận cười ép xuống càng thấp, "Em nhìn xem có ai đang nhìn em?"
Hứa Mạt xoay đầu qua, nhân viên công tác có người nhìn trần nhà, có người xem di động, có người dứt khoát thả hồn, chính là không nhìn đến sang chỗ hai người, chắc chắn là tự mình hiểu lấy, cho hai người đủ không gian.
Hứa Mạt quay lại đầu lại, yên lặng nhìn Thẩm Thận.
Thẩm Thận nhíu mày, ánh mắt nhàn hạ khiêu khích, hơi giơ giơ lên cằm với cô, kiêu ngạo tự phụ, tóm lại thoạt nhìn vô cùng..... thiếu đòn.
Hứa Mạt nhẹ a một tiếng, sau đó dùng dép lê hung hăng nghiền một cước lên trên dép Thẩm Thận.
Thẩm Thận ăn đau, kêu r,ên lên một tiếng. Hứa mạt nhân cơ hội này tránh khỏi anh, chào hỏi nhân viên công tác ở một bên, "Mọi người, chúng ta có thể xuất phát rồi."
Nghe câu này, nhân viên công tác đồng thời hồi thần, vội vàng đi lên.
Thẩm Thận giật giật chân, chỗ bị nghiền hơi nổi lên cảm giác đau.
Ai da.
Cũng không biết ăn cái gì.
Lực này có thế ác hơn nhiều so với trước kia.
Cô vừa mới mới từ tổ chế tác bên này hiểu biết được, đạo diễn phân ba đợt đội ngũ, phân biệt tiến hành ghi hình. Này một đoàn đội này, là sau khi đón xong một tiền bối mới đến đón cô, về tình về lý, Hứa Mạt cũng không muốn làm quá muộn.
Chẳng qua nhìn thấy thân hình thân trường ngọc lập đứng ở bên cạnh, Hứa Mạt trước kia bước vào thang máy, vẫn là gửi cho anh một tin wechat.
Thẩm Thận thấy ánh mắt cô biểu thị anh ấn mở điện thoại, sau khi anh xem xong nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hứa Mạt gửi cho anh một icon, hai con thỏ nhỏ tử xoay vòng, rúc sát vào nhau, đang hôn nhau.
Tuy rằng không hiểu loại icon này đáng yêu chỗ nào, Thẩm Thận vẫn là bị lấy lòng, ngón tay thon dài như ngọc của anh ở trên màn hình gõ xuống vài cái.
Trước khi thang máy đóng lại, Hứa Mạt nhìn thấy, là anh đang cúi mặt.
Chờ đến khi đem hành lý đặt lên xe, vẻ mặt Hứa Mạt khẽ nhúc nhích, nâng tay trượt mở giao diện wechat.
Thẩm Thận gửi cho cô một icon não tàn cục cưng bóp mmông, ngây thơ đáng yêu.
Còn có một câu --
[Vợ ơi, trở về bóp cho em ]
Hứa Mạt: "......"
-
Ba ngày ghi hình rất nhanh, trong nháy mắt, Hứa Mạt và những nghệ nhân đó ở chung đến quen thuộc.
Tuy rằng không có nhiều thân mật, nhưng tất cả mọi người đều vô cùng quan tâm đến tính tình của người khác, cứ như trái lại ở chung cũng vô cùng vui vẻ.
Sau khi chương trình ghi hình kết thúc, tất cả mọi người đều follow nhau trên weibo.
Tập thứ nhất tuy rằng cùng với tưởng tượng của bản thân không quá giống nhau, tổng thể coi như thoải mái. Tổ đạo diễn phỏng chừng cũng thấy mọi người là lần đầu, ở một số đánh giá nhiệm vụ, cũng sẽ không có nghiêm khắc như vậy.
Hứa Mạt đặt hành lý ở đó, đơn giản dọn dẹp quần áo bên người và đổi đồ dùng tắm rửa, bỏ vào một cái bọc nhỏ, lúc này mới vội vàng địa bước ra biệt thự.
Nơi này ở vào vùng ngoại thành, người cũng đi không sai biệt lắm, hiện trường chỉ có lác đác mấy nhân viên công tác ngồi chồm hổm canh giữ ở tại chỗ.
Hứa Mạt nâng tay nhìn nhìn đồng hồ, cách thời gian Thẩm Thận hẹn đến đón cô còn có vài phút, cô dứt khoát đứng ở cửa, im lặng chờ đợi.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Hứa Mạt theo bản năng quay đầu lại, khuôn mặt lạnh lùng không biểu tình của Giang Mặc không chút phòng bị mà xuất hiện trong tầm mắt cô.
Hứa Mạt nâng tay lên, vẫy tay với anh ta, chào hỏi đơn giản.
Vẻ mặt Giang Mặc không có dao động gì, chính là hơi hơi gật đầu.
Ngay lúc Hứa Mạt nghĩ anh ta muốn lướt qua vai bản thân, theo bản năng lùi về phía sau, cho anh ta đủ không gian.
Con đường đá cuội gần bên cổng chật hẹp không thôi, hai người cùng đi, ắt sẽ dán vào nhau, thật sự là không thuận tiện, huống chi là một nam một nữ.
Hứa Mạt lùi về sau xong, khó khăn lắm mới đứng vững, đồng thời Giang Mặc cũng ngừng lại, ánh mắt cũng không nhìn cô.
Đôi mắt lạnh băng cũng giống như có vết nứt, miễn cưỡng lộ ra chút độ ấm.
"Sao...... sao vậy?" Hứa Mạt nói xong, thủ đặc biệt sờ sờ mặt mình.
Giang mặc nhìn hành động vô thức của cô, sửng sốt trong nháy mắt, cũng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh liền hồi thần.
Anh ta chậm rãi mở miệng, "Trở về à?"
Giọng nói của Giang Mặc lạnh lùng như trước đây, cũng trước sau như một tiếc chữ như vàng.
Cũng may Hứa Mạt coi như có chút hiểu biết anh ta, biết anh ta nói ít, không thích nói chuyện.
Hứa Mạt gật gật đầu, "Đang chuẩn bị về nhà."
Giang Mặc lúc này dừng hồi lâu, mới tiếp tục nói, "Ngồi xe tôi, tôi đưa cô về."
Hứa Mạt "Hả?" Một tiếng, vừa định xua tay từ chối, bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh tiếng phanh xe mạnh mẽ, xen lẫn tiếng bén nhọn mà bánh xe ma sát với mặt đất, âm thanh lúc đó giống như muốn xông thẳng lên trời.
Giây tiếp theo, xe ấn hai tiếng còi, gấp gáp lại nhanh chóng.
Hứa Mạt thật xin lỗi hướng về Giang Mặc cười cười, "Thực xin lỗi a, có người tới đón tôi rồi, anh cũng nhanh lên về nhà, tạm biệt."
Nói xong, cô trực tiếp chạy chậm đi qua, bóng dáng mang theo chút sung sướng, rất nhanh liền biến mất ở trong xe.
Giang Mặc đánh giá thân chiếc xe kia, có chút đăm chiêu.
Lên xe xong, Hứa Mạt liền tự động ngoan ngoãn thắt đai an toàn.
Trong khoang xe nhất thời yên tĩnh, tràn ngập không khí mát lạnh nam tính, còn có mùi hương đại dương xanh thẳm đặc biệt có trên người Thẩm Thận, hiện lên hương muối biển nhàn nhạt.
Hứa mạt sau khi ngồi xong, Thẩm Thận cũng không nói chuyện với cô. Cô nghi ngờ xoay người, liền thấy sườn mặt căng chặt của anh, viền môi mím thành một đường thẳng, hai mắt hơi híp, đang nhìn ra ngoài xe.
Hứa Mạt theo tầm mắt anh nhìn qua, trong lòng hiểu rõ.
Nghĩ như vậy, tay cô cũng thăm dò đi lên, đi phủ lên sườn mặt của Thẩm Thận.
Mày anh nhẹ nhíu lại, ngữ khí không tốt, "Tên kia cả ngày làm phiền em?"
Hứa Mạt cười càng vui vẻ, "Anh đoán xem."
Thẩm Thận cười nhạo một tiếng, rồi sau đó quay đầu đi, tránh cái sờ của cô.
Dưới tay trống không, Hứa Mạt cũng không buồn, chậm rãi thu tay lại, vẻ mặt tự nhiên, âm cuối ý vị thâm trường kéo dài, "Không cho sờ thì không cho sờ..."
Thẩm Thận nhìn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, cúi người qua, mạnh mẽ nắm lấy tay cô, ấn lên trên mặt mình, "Em chỉ có thể sờ lão tử."