Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Chương 58
Thẩm Thanh Thiệu liếc nhìn hai người một cái, lên tiếng nói, "Tiểu Thận, con không giới thiệu một chút cho ba sao?"
Thẩm Thận tay đùa nghịch sợi tóc của Hứa Mạt, vốn muốn dứt khoát xem nhẹ, thế nhưng chú ý đến hôm nay Hứa Mạt ở đây, anh không muốn tỏ ra cứng nhắc.
"Con và Tiểu Mạt kết giao hơn ba năm rồi, muốn dẫn về cho ba mẹ nhìn xem."
Thẩm Thanh Thiệu bất ngờ anh sẽ ôn hòa như vậy, sau đó đáp, "Tốt."
Lúc trước cha con hai người mỗi lần gặp nhau đều sẽ tan rã trong không vui. Đây vẫn là lần đầu tiên, cha con hai người gặp nhau không có đối chọi gay gắt.
Kỳ thật mà nói, không chỉ là Thẩm Thận đã thay đổi, Thẩm Thanh Thiệu theo sự thay đổi của tuổi tác, cũng không giống thời hai mười tùy tiện phóng túng nữa, phong cách hành sự của Thẩm Thận ở trên mức độ lớn là theo ông.
Hứa Mạt và Thẩm Thận đến đã muộn. sau khi nói chuyện phiếm một hồi liền đều tự về phòng.
Quý Khả Khanh bưng một xấp đồ ngủ, "Tiểu Mạt, cháu có muốn chọn một bộ không? Những bộ này đều là mới mua, bác còn chưa mặc qua."
Hứa Mạt nhớ tới đêm đó, sau khi hai người ở trong nhà bếp ầm ĩ xong, cô mệt đến không được, vẫn là Thẩm Thận giúp cô thu dọn, chắc đã đem theo đồ ngủ.
"Bác gái bác nhanh đi ngủ đi, quần áo của cháu đều mang đủ rồi." Hứa Mạt chỉ chỉ vali hành lý ở trong phòng.
Quý Khả Khanh thấy cô đổi không được xưng hô, cũng không nói gì. Cô gái nhỏ mới hai mươi, da mặt mỏng, bà hiểu rõ.
"Vậy được, bác đi ngủ đây, hai đứa một phòng?" Nói xong nửa câu sau, Quý Khả Khanh còn hướng về phía Hứa Mạt dí dỏm chớp chớp mắt.
Hứa Mạt theo bản năng lắc đầu, Thẩm Thận đang dựa ở khung cửa bên cạnh vốn có hứng thú nhìn hai người nói chuyện, lúc này đột nhiên đứng thẳng người, kéo Hứa Mạt tới bên người, bảo vệ cô giống như bảo vệ gà con, "Mẹ, mẹ đủ rồi nha."
Quý Khả Khanh đấm một cái lên vai anh, "Tiểu tử thối!"
Nói xong, bà còn véo vành tai Thẩm Thận một hồi.
Mẹ Thẩm đi rồi, Hứa Mạt vẫn đang suy nghĩ gì đó, một dáng vẻ giấu kín như bưng.
Thẩm Thận kéo cô vào trong phòng, khép cửa lại, "Đêm nay em có thể ngủ một giấc ngon rồi."
Hứa Mạt gật gật đầu, nhìn Thẩm Thận. Bên ngoài áo sơ mi của anh chỉ mang một chiếc áo khoác ngoài mỏng, đẹp thì đẹp, làm tôn lên khung xương gầy của anh, thân trường ngọc lập, nhưng căn phòng này chắc rất lâu không có người ở, lộ ra chút khí âm hàn, cô sợ Thẩm Thận cảm lạnh.
"Nếu không bên trong lại mặc thêm một chiếc áo lông, anh không lạnh sao?" Hứa Mạt kéo tay Thẩm Thận lên, làm người ngoài ý muốn là, tay anh không những không lạnh, thậm chí còn lộ ra chút nóng.
Thẩm Thận hưởng thụ sự chăm sóc và quan tâm như vậy của cô, "Không sao, anh lúc nào có chuyện? Vẫn là thu dọn trước."
Nói xong, anh giống như nghĩ đến điều gì, đi đến bên cửa sổ, đem lò sưởi trong tường ở một bên mở lên.
"Anh trái lại vẫn tốt, em vốn dĩ là thể hàn, đừng ở đó nữa, đến chỗ anh bên này." Thẩm Thận nói xong ngồi xếp bằng trên thảm, vẫy tay về hướng cô.
Lò sưởi trong tường cháy lên, không qua một lát liền bùng nhiệt lên, ánh lửa đỏ vàng lập lòe, mạ lên khuôn mặt như ngọc của Thẩm Thận một lớp ánh sáng ấm áp, vô cùng đẹp mắt.
Hứa Mạt đẩy vali hành lý qua, quỳ ở bên cạnh Thẩm Thận, hai người cùng nhau bắt đầu thu xếp.
Ấm áp từng đợt truyền đến, cả căn phòng đều được sưởi ấm, cũng không biết là xông hương gì, nhàn nhạt mang theo mùi gỗ đàn hương.
Hứa Mạt rảnh rỗi liếc nhìn vành tai hơi đỏ của Thẩm Thận một cái, mẹ Thẩm vừa nãy véo qua, bây giờ đỏ như nhỏ máu.
"Anh...anh và ba anh, quan hệ luôn không tốt sao?" Cô cảm thấy giữa đôi cha con này rất kỳ lạ, cụ thể cô cũng nói không ra. Tóm lại là Thẩm Thận đối với mẹ của anh, sắc mặt và ngữ khí thật sự tốt hơn nhiều.
Thẩm Thận nghe vậy ngừng lại, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.
Hứa Mạt thấy anh như vậy, thức thời không tiếp tục hỏi.
Trái lại là Thẩm Thận lại lên tiếng, giống như ấp ủ hồi lâu, "Trước kia anh rất hận ông, nhưng sau đó anh mới biết là hiểu lầm. Nhưng những thứ này đều không quan trọng, bởi vì tổn thương mà ông ấy tạo thành cho mẹ anh là thật."
Ngừng một chút, anh lại bổ sung một câu, ngữ khí mang theo tính trẻ con khó có được, "Dù sao anh vừa nhìn thấy ông ấy, trong lòng liền không thoải mái."
Hứa Mạt im lặng không nói, qua hồi lâu mày nhíu lại mới giãn ra, "Anh rất yêu mẹ anh."
Thẩm Thận nhẹ cười lên, "Ừm, anh cũng rất yêu em."
Hứa Mạt duỗi ra cẳng chân, ở trên bên hông đùi anh đạp hai cái. Cô vừa nghĩ thu về, nơi mắt cá chân liền bị nắm chặt, Thẩm Thận không nhanh không chậm nói, "Sao em luôn câu dẫn anh thế?"
Cô sửng sốt, sau đó liều mạng giãy dụa, cuối cùng chạy thoát khỏi xiềng xích, "....Sao em lại câu dẫn anh rồi?"
Câu này hỏi đến điểm quan trọng rồi.
Sự thật đó là, cô chỗ nào cũng đều đang câu dẫn anh.
Thẩm Thận nhướng mày, "Tiếp tục câu dẫn đêm này đừng hòng ngủ ngon."
Hứa Mạt mới không sợ anh, "Vậy vì ngủ ngon, anh đi phòng kế bên đi."
Thẩm Thận bị bộ dạng đứng đắn của cô làm cho cảm thấy đáng yêu, "Nàng dâu, em sao đáng yêu như vậy."
Hứa Mạt dừng động tác thu dọn trên tay lại, gắt gao nhìn anh, "Anh khẳng định lại cho rằng em đang nói đùa..."
Thẩm Thận cũng là co được dãn được, dỗ cô một hồi, trong lúc đó còn khiêu khích đến Hứa Mạt mặt đỏ tai hồng.
Thẩm Thận đồ không nhiều, dứt khoát cùng cô dọn dẹp, đồ của con gái trước sau như một nhiều vô cùng. Thẩm Thận câu được câu không nghe Hứa Mạt phổ cập khoa học cho anh, anh đối với đồ trang điểm và đồ làm đẹp không cảm thấy hứng thú, nhưng chỉ nhìn cô yên lặng thu dọn, trái lại cũng khá tốt.
Thẩm Thận liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, vừa vặn lúc này động tác lục vali của Hứa Mạt đột nhiên ngừng lại.
Thẩm Thận tò mò lại gần, sau đó tầm mắt tiếp xúc tới chiếc váy ngủ vải ren trắng tinh không tỳ vết đó trong tay cô, ngừng một lát, sau đó lập tức hiểu rõ.
Anh tận lực thổi khí bên tai cô, "Chọn mấy bộ váy ngủ như vậy, em thích không?"
Hứa Mạt tỉnh táo mở những bộ váy ngủ đó, đều không ngoại lệ, đều là những kiểu dáng khó mà nói ra, làn váy ngắn không nói, có những hoa văn cư nhiên còn có thể nhìn thấy bên trong, có thể tưởng tượng người mặc mặc lên là một cảnh tượng thế nào.
Cô trực tiếp ném quần áo về phía Thẩm Thận, "Anh hơi quá đáng rồi đó."
Thẩm Thận nhướng mày, nâng tay tùy ý chụp lấy, nắm chặt quần áo mỏng như cánh ve đó trong tay.
Anh nhìn như vô tội nhún nhún vai, ngữ khí lười biếng, "Chỗ nào quá đáng, anh chẳng qua tiện tay chọn thôi."
"Vậy anh giữ lại để bản thân mặc là được." Hứa Mạt nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một cách như vậy đến trị anh.
Ánh mắt nhàn nhã của Thẩm Thận liếc qua, ngữ khí không rõ, "Anh mặc cái này còn em thì sao? Có điều cũng được, em mặc anh thích, em không mặc..."
Hứa Mạt nhanh chóng tiến lên vài bước, muốn đi bịt miệng anh lại, sau đó bị anh nhẹ nhàng tránh thoát, sau đó đề tài vừa nãy đang nói mà ngừng, "Anh càng thích."
Hứa Mạt bị lời của anh chọc đến xấu hổ không thôi, ở trên phương diện này, cô vĩnh viễn nói không lại anh.
Cô một phen cướp váy ngủ về, đứng lên làm bộ thật muốn đi ra ngoài.
Thẩm Thận nhanh tay lẹ mắt, một phát kéo cô về, Hứa Mạt gần như ngã vào trong ngực anh, sau đó Thẩm Thận vừa lật người, đè cô ở dưới thân.
Cô bị mạnh mẽ lôi kéo có chút đau, vừa muốn lên tiếng, cửa liền bị nhẹ nhàng gõ vang, truyền đến giọng nói của mẹ Thẩm, "Còn chưa ngủ sao? Nhớ sớm nghỉ ngơi một chút nha."
Thẩm Thận ngăn lại người phụ nữ lộn xộn trong ngực anh, nâng giọng nói về phía cửa, "Liền chuẩn bị ngủ rồi, mẹ cũng ngủ ngon."
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Hứa Mạt khóc không ra nước mắt, "Anh trai làm thế, bác gái có phải hiểu lầm rồi?"
Thẩm Thận hôn cô một cái, "Lúc này gọi anh trai rồi? Em yên tâm, mẹ anh sẽ không nói gì."
Hứa Mạt thấy mặt anh gần trong gang tấc, trong lòng ý nóng xông lên, không nhịn được, hôn hôn lên trên mặt Thẩm Thận.
"Em biết đây là hàm ý gì không?" Thẩm Thận khiêu chiếc cằm xinh đẹp của cô.
Không chờ cô trả lời, Thẩm Thận trực tiếp dùng hành động chứng minh, giọng nói du dương lộ ra chút mê hoặc, "Ngoan, mặc cho anh xem được không?"
Con ngươi đen của anh sâu thẳm, bên trong cất chứa bão táp, tính xâm lược tràn đầy chiếm giữ.
Ngay khi Hứa Mạt cho rằng anh muốn làm cô, Thẩm Thận đại phát từ bi, chủ động kêu cô đi tắm.
Sau khi tắm xong, trong lòng Hứa Mạt có hai người đánh nhau, cuối cùng vẫn mặc vào.
Thẩm Thận hiển nhiên đối với điều này rất vừa lòng, thậm chí không chút che giấu sự thưởng thức của bản thân đối với cô.
Thấy cô dáng vẻ xinh đẹp, cả người giống như đậu phụ non mềm đứng trước mặt anh, làn da bóng loáng giống như phát sáng, trắng đến lóa mắt.
Thẩm Thận không nói gì, hai người ở trong im lặng liền như vật tương tác mà nhìn nhau. Sau đó anh một tay đè cô xuống đệm giường, chuẩn bị bù lại những thứ mất đi lúc trước.
Bởi vì Hứa Mạt quay phim, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng khác xa không có thường xuyên như trước kia, loại phóng túng liên tiếp vài ngày, Thẩm Thận chưa bao giờ có qua.
Anh cúi đầu hôn sâu cô, "Lần này, anh sẽ không buông tha cho em."
Tiểu bạch thỏ tự mình đưa đến cửa, nào có đạo lý để ở một bên mặc kệ.
Mà khung giường ở trong phòng giống như có cảm ứng, theo động tác của hai người "ken két ken két" rung lên, âm thanh còn khá vang.
Giường này ngủ thì mềm mại, thế nhưng âm thanh lại to như vậy.
Hứa Mạt hai tay che mặt, "Mắc cỡ chết đi được....âm thanh này sao lại như vậy chứ..."
Thẩm Thận một chút lời thừa cũng không muốn nói, chỉ muốn để cô chuyên tâm một chút, cúi người chặn lấy đôi môi lải nhải không nghỉ của cô, cuốn cô vào trong lốc xoáy của bản thân, cùng nhau trầm luân.
Thẩm Thận tay đùa nghịch sợi tóc của Hứa Mạt, vốn muốn dứt khoát xem nhẹ, thế nhưng chú ý đến hôm nay Hứa Mạt ở đây, anh không muốn tỏ ra cứng nhắc.
"Con và Tiểu Mạt kết giao hơn ba năm rồi, muốn dẫn về cho ba mẹ nhìn xem."
Thẩm Thanh Thiệu bất ngờ anh sẽ ôn hòa như vậy, sau đó đáp, "Tốt."
Lúc trước cha con hai người mỗi lần gặp nhau đều sẽ tan rã trong không vui. Đây vẫn là lần đầu tiên, cha con hai người gặp nhau không có đối chọi gay gắt.
Kỳ thật mà nói, không chỉ là Thẩm Thận đã thay đổi, Thẩm Thanh Thiệu theo sự thay đổi của tuổi tác, cũng không giống thời hai mười tùy tiện phóng túng nữa, phong cách hành sự của Thẩm Thận ở trên mức độ lớn là theo ông.
Hứa Mạt và Thẩm Thận đến đã muộn. sau khi nói chuyện phiếm một hồi liền đều tự về phòng.
Quý Khả Khanh bưng một xấp đồ ngủ, "Tiểu Mạt, cháu có muốn chọn một bộ không? Những bộ này đều là mới mua, bác còn chưa mặc qua."
Hứa Mạt nhớ tới đêm đó, sau khi hai người ở trong nhà bếp ầm ĩ xong, cô mệt đến không được, vẫn là Thẩm Thận giúp cô thu dọn, chắc đã đem theo đồ ngủ.
"Bác gái bác nhanh đi ngủ đi, quần áo của cháu đều mang đủ rồi." Hứa Mạt chỉ chỉ vali hành lý ở trong phòng.
Quý Khả Khanh thấy cô đổi không được xưng hô, cũng không nói gì. Cô gái nhỏ mới hai mươi, da mặt mỏng, bà hiểu rõ.
"Vậy được, bác đi ngủ đây, hai đứa một phòng?" Nói xong nửa câu sau, Quý Khả Khanh còn hướng về phía Hứa Mạt dí dỏm chớp chớp mắt.
Hứa Mạt theo bản năng lắc đầu, Thẩm Thận đang dựa ở khung cửa bên cạnh vốn có hứng thú nhìn hai người nói chuyện, lúc này đột nhiên đứng thẳng người, kéo Hứa Mạt tới bên người, bảo vệ cô giống như bảo vệ gà con, "Mẹ, mẹ đủ rồi nha."
Quý Khả Khanh đấm một cái lên vai anh, "Tiểu tử thối!"
Nói xong, bà còn véo vành tai Thẩm Thận một hồi.
Mẹ Thẩm đi rồi, Hứa Mạt vẫn đang suy nghĩ gì đó, một dáng vẻ giấu kín như bưng.
Thẩm Thận kéo cô vào trong phòng, khép cửa lại, "Đêm nay em có thể ngủ một giấc ngon rồi."
Hứa Mạt gật gật đầu, nhìn Thẩm Thận. Bên ngoài áo sơ mi của anh chỉ mang một chiếc áo khoác ngoài mỏng, đẹp thì đẹp, làm tôn lên khung xương gầy của anh, thân trường ngọc lập, nhưng căn phòng này chắc rất lâu không có người ở, lộ ra chút khí âm hàn, cô sợ Thẩm Thận cảm lạnh.
"Nếu không bên trong lại mặc thêm một chiếc áo lông, anh không lạnh sao?" Hứa Mạt kéo tay Thẩm Thận lên, làm người ngoài ý muốn là, tay anh không những không lạnh, thậm chí còn lộ ra chút nóng.
Thẩm Thận hưởng thụ sự chăm sóc và quan tâm như vậy của cô, "Không sao, anh lúc nào có chuyện? Vẫn là thu dọn trước."
Nói xong, anh giống như nghĩ đến điều gì, đi đến bên cửa sổ, đem lò sưởi trong tường ở một bên mở lên.
"Anh trái lại vẫn tốt, em vốn dĩ là thể hàn, đừng ở đó nữa, đến chỗ anh bên này." Thẩm Thận nói xong ngồi xếp bằng trên thảm, vẫy tay về hướng cô.
Lò sưởi trong tường cháy lên, không qua một lát liền bùng nhiệt lên, ánh lửa đỏ vàng lập lòe, mạ lên khuôn mặt như ngọc của Thẩm Thận một lớp ánh sáng ấm áp, vô cùng đẹp mắt.
Hứa Mạt đẩy vali hành lý qua, quỳ ở bên cạnh Thẩm Thận, hai người cùng nhau bắt đầu thu xếp.
Ấm áp từng đợt truyền đến, cả căn phòng đều được sưởi ấm, cũng không biết là xông hương gì, nhàn nhạt mang theo mùi gỗ đàn hương.
Hứa Mạt rảnh rỗi liếc nhìn vành tai hơi đỏ của Thẩm Thận một cái, mẹ Thẩm vừa nãy véo qua, bây giờ đỏ như nhỏ máu.
"Anh...anh và ba anh, quan hệ luôn không tốt sao?" Cô cảm thấy giữa đôi cha con này rất kỳ lạ, cụ thể cô cũng nói không ra. Tóm lại là Thẩm Thận đối với mẹ của anh, sắc mặt và ngữ khí thật sự tốt hơn nhiều.
Thẩm Thận nghe vậy ngừng lại, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu.
Hứa Mạt thấy anh như vậy, thức thời không tiếp tục hỏi.
Trái lại là Thẩm Thận lại lên tiếng, giống như ấp ủ hồi lâu, "Trước kia anh rất hận ông, nhưng sau đó anh mới biết là hiểu lầm. Nhưng những thứ này đều không quan trọng, bởi vì tổn thương mà ông ấy tạo thành cho mẹ anh là thật."
Ngừng một chút, anh lại bổ sung một câu, ngữ khí mang theo tính trẻ con khó có được, "Dù sao anh vừa nhìn thấy ông ấy, trong lòng liền không thoải mái."
Hứa Mạt im lặng không nói, qua hồi lâu mày nhíu lại mới giãn ra, "Anh rất yêu mẹ anh."
Thẩm Thận nhẹ cười lên, "Ừm, anh cũng rất yêu em."
Hứa Mạt duỗi ra cẳng chân, ở trên bên hông đùi anh đạp hai cái. Cô vừa nghĩ thu về, nơi mắt cá chân liền bị nắm chặt, Thẩm Thận không nhanh không chậm nói, "Sao em luôn câu dẫn anh thế?"
Cô sửng sốt, sau đó liều mạng giãy dụa, cuối cùng chạy thoát khỏi xiềng xích, "....Sao em lại câu dẫn anh rồi?"
Câu này hỏi đến điểm quan trọng rồi.
Sự thật đó là, cô chỗ nào cũng đều đang câu dẫn anh.
Thẩm Thận nhướng mày, "Tiếp tục câu dẫn đêm này đừng hòng ngủ ngon."
Hứa Mạt mới không sợ anh, "Vậy vì ngủ ngon, anh đi phòng kế bên đi."
Thẩm Thận bị bộ dạng đứng đắn của cô làm cho cảm thấy đáng yêu, "Nàng dâu, em sao đáng yêu như vậy."
Hứa Mạt dừng động tác thu dọn trên tay lại, gắt gao nhìn anh, "Anh khẳng định lại cho rằng em đang nói đùa..."
Thẩm Thận cũng là co được dãn được, dỗ cô một hồi, trong lúc đó còn khiêu khích đến Hứa Mạt mặt đỏ tai hồng.
Thẩm Thận đồ không nhiều, dứt khoát cùng cô dọn dẹp, đồ của con gái trước sau như một nhiều vô cùng. Thẩm Thận câu được câu không nghe Hứa Mạt phổ cập khoa học cho anh, anh đối với đồ trang điểm và đồ làm đẹp không cảm thấy hứng thú, nhưng chỉ nhìn cô yên lặng thu dọn, trái lại cũng khá tốt.
Thẩm Thận liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái, vừa vặn lúc này động tác lục vali của Hứa Mạt đột nhiên ngừng lại.
Thẩm Thận tò mò lại gần, sau đó tầm mắt tiếp xúc tới chiếc váy ngủ vải ren trắng tinh không tỳ vết đó trong tay cô, ngừng một lát, sau đó lập tức hiểu rõ.
Anh tận lực thổi khí bên tai cô, "Chọn mấy bộ váy ngủ như vậy, em thích không?"
Hứa Mạt tỉnh táo mở những bộ váy ngủ đó, đều không ngoại lệ, đều là những kiểu dáng khó mà nói ra, làn váy ngắn không nói, có những hoa văn cư nhiên còn có thể nhìn thấy bên trong, có thể tưởng tượng người mặc mặc lên là một cảnh tượng thế nào.
Cô trực tiếp ném quần áo về phía Thẩm Thận, "Anh hơi quá đáng rồi đó."
Thẩm Thận nhướng mày, nâng tay tùy ý chụp lấy, nắm chặt quần áo mỏng như cánh ve đó trong tay.
Anh nhìn như vô tội nhún nhún vai, ngữ khí lười biếng, "Chỗ nào quá đáng, anh chẳng qua tiện tay chọn thôi."
"Vậy anh giữ lại để bản thân mặc là được." Hứa Mạt nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một cách như vậy đến trị anh.
Ánh mắt nhàn nhã của Thẩm Thận liếc qua, ngữ khí không rõ, "Anh mặc cái này còn em thì sao? Có điều cũng được, em mặc anh thích, em không mặc..."
Hứa Mạt nhanh chóng tiến lên vài bước, muốn đi bịt miệng anh lại, sau đó bị anh nhẹ nhàng tránh thoát, sau đó đề tài vừa nãy đang nói mà ngừng, "Anh càng thích."
Hứa Mạt bị lời của anh chọc đến xấu hổ không thôi, ở trên phương diện này, cô vĩnh viễn nói không lại anh.
Cô một phen cướp váy ngủ về, đứng lên làm bộ thật muốn đi ra ngoài.
Thẩm Thận nhanh tay lẹ mắt, một phát kéo cô về, Hứa Mạt gần như ngã vào trong ngực anh, sau đó Thẩm Thận vừa lật người, đè cô ở dưới thân.
Cô bị mạnh mẽ lôi kéo có chút đau, vừa muốn lên tiếng, cửa liền bị nhẹ nhàng gõ vang, truyền đến giọng nói của mẹ Thẩm, "Còn chưa ngủ sao? Nhớ sớm nghỉ ngơi một chút nha."
Thẩm Thận ngăn lại người phụ nữ lộn xộn trong ngực anh, nâng giọng nói về phía cửa, "Liền chuẩn bị ngủ rồi, mẹ cũng ngủ ngon."
Tiếng bước chân càng lúc càng xa, Hứa Mạt khóc không ra nước mắt, "Anh trai làm thế, bác gái có phải hiểu lầm rồi?"
Thẩm Thận hôn cô một cái, "Lúc này gọi anh trai rồi? Em yên tâm, mẹ anh sẽ không nói gì."
Hứa Mạt thấy mặt anh gần trong gang tấc, trong lòng ý nóng xông lên, không nhịn được, hôn hôn lên trên mặt Thẩm Thận.
"Em biết đây là hàm ý gì không?" Thẩm Thận khiêu chiếc cằm xinh đẹp của cô.
Không chờ cô trả lời, Thẩm Thận trực tiếp dùng hành động chứng minh, giọng nói du dương lộ ra chút mê hoặc, "Ngoan, mặc cho anh xem được không?"
Con ngươi đen của anh sâu thẳm, bên trong cất chứa bão táp, tính xâm lược tràn đầy chiếm giữ.
Ngay khi Hứa Mạt cho rằng anh muốn làm cô, Thẩm Thận đại phát từ bi, chủ động kêu cô đi tắm.
Sau khi tắm xong, trong lòng Hứa Mạt có hai người đánh nhau, cuối cùng vẫn mặc vào.
Thẩm Thận hiển nhiên đối với điều này rất vừa lòng, thậm chí không chút che giấu sự thưởng thức của bản thân đối với cô.
Thấy cô dáng vẻ xinh đẹp, cả người giống như đậu phụ non mềm đứng trước mặt anh, làn da bóng loáng giống như phát sáng, trắng đến lóa mắt.
Thẩm Thận không nói gì, hai người ở trong im lặng liền như vật tương tác mà nhìn nhau. Sau đó anh một tay đè cô xuống đệm giường, chuẩn bị bù lại những thứ mất đi lúc trước.
Bởi vì Hứa Mạt quay phim, hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng khác xa không có thường xuyên như trước kia, loại phóng túng liên tiếp vài ngày, Thẩm Thận chưa bao giờ có qua.
Anh cúi đầu hôn sâu cô, "Lần này, anh sẽ không buông tha cho em."
Tiểu bạch thỏ tự mình đưa đến cửa, nào có đạo lý để ở một bên mặc kệ.
Mà khung giường ở trong phòng giống như có cảm ứng, theo động tác của hai người "ken két ken két" rung lên, âm thanh còn khá vang.
Giường này ngủ thì mềm mại, thế nhưng âm thanh lại to như vậy.
Hứa Mạt hai tay che mặt, "Mắc cỡ chết đi được....âm thanh này sao lại như vậy chứ..."
Thẩm Thận một chút lời thừa cũng không muốn nói, chỉ muốn để cô chuyên tâm một chút, cúi người chặn lấy đôi môi lải nhải không nghỉ của cô, cuốn cô vào trong lốc xoáy của bản thân, cùng nhau trầm luân.