Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Chương 5
Nước trong hồ bơi không tính là quá lạnh, sự ấm áp lướt qua, quần áo dán chặt lấy thân hình phác họa dáng người xinh đẹp của Hứa Mạt.
Hai tay cô đều bị khóa lấy, không cách nào hoạt động. Cô vẫn còn cứng da đầu trả lại, "Có thể bị trừng phạt gì?"
"Anh trai dùng hành động nói cho em biết."
Thẩm Thận cười tà khí, con ngươi đen tuyền ẩm ướt sáng lên, thậm chí mang theo một chút tính khí trẻ con.
Kỳ thật anh chỉ lớn hơn Hứa Mạt ba tuổi, cũng đang trong tuổi thanh xuân tươi đẹp. Giờ phút này, một loại miêu tả sống động khác lộ ra, dễ dàng nói rõ lên huyết khí phương cương của anh.
Hứa Mạt cảm nhận được, mặt có chút nóng, nhẹ nhàng thở gấp, vừa nãy Thẩm Thận hôn nên dùng lực mạnh mẽ cướp đoạt đi hơi thở của cô, làm cho người khác không cách nào xem nhẹ.
Thẩm Thận linh hoạt cởi bỏ quần áo của cô ra, xách cô đặt lên bên cạnh hồ bơi, cúi người ép xuống.
Hôm nay hai người náo loạn cũng lâu, sau đó lại thêm một trận ở trong phòng tắm. Cuối cùng rửa sạch xong, dĩ nhiên là đèn đường rực rỡ đã sáng lên.
Khi Hứa Mạt sửa soạn xong đi ra, màn đêm vẽ ra nửa bầu trời xanh thẫm.
Cửa sổ sát đất to lớn phản chiếu cảnh đêm của toàn thành phố, ngọn đèn giao thoa ngang dọc đan vào thành một mảnh, khắp nơi điểm xuyết đầy ánh sáng giống như những vì sao.
Thẩm Thận mặc quần áo ở nhà đơn giản thoải mái, hai tay chống trên hiên cửa sổ, bóng lưng cao lớn.
Rõ ràng là đang đứng ở nơi trung tâm nhất nơi cao nhất của thành phố này, bóng lưng cô độc của anh lại hiện lên sự trống vắng vô bờ.
Hứa Mạt im lặng nhìn một hồi, nói, "Anh ăn cơm tối chưa?"
Thẩm Thận thẳng lại thân mình, nghiêng nửa bên mặt qua, hai tay tùy ý nhét vào trong túi quần, "Em gọi anh là gì?"
Hứa Mạt hai tay chắp sau lưng, móc ngón tay của bản thân, gọi là gì chứ.
"Anh....Anh Thận....?" Nghe xong không hiểu sao còn có chút cảm giác giống đại ca xã hội đen ở Hồng Kông.
Đôi mắt Thẩm Thận hơi híp lại, "Anh già đến vậy sao?"
Hứa Mạt dùng ngón chân thọc xuống mặt đất, cuối cùng dùng dép cọ sáng bóng sàn nhà đá cẩm thạch, một lúc lâu mới mở miệng, ".....Anh trai."
Thẩm Thận tiến lên phía trước, ấn cô xuống cùng ngồi trên ghế sô pha, sau đó nắm ấy tay cô, đặt vào trong tay chơi đùa.
Anh một chân cong lên, cả thân người dựa vào phía sau, lười biếng nằm đó, hai mắt khép hờ lại, "Vừa nãy nghe không rõ, em nói lại lần nữa?"
Hứa Mạt gập chân lên, thu toàn bộ chân vào trong sô pha, tự nhiên mà ngả vào trong lồ.ng ngực anh, lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Thẩm Thận đơn giản "ừm" một tiếng, lại hỏi cô, "Em vừa nãy chuẩn bị nói gì?"
Tay Hứa Mạt bị anh lúc có lúc không nắm lấy, có chút ngứa ngáy, khớp xương tay của Thẩm Thận rõ ràng, thon dài như ngọc, lúc bao lấy tay cô mang theo chút ấm áp.
Cô cố nén sự tê dại, trả lời, "Em nghĩ nếu anh còn chưa ăn, em đi làm chút gì đó cho anh."
Thẩm Thận không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, "Chờ tý nữa bác Tần đến đây đem chút đồ, thím Chu qua đây làm."
Ngừng một chút, anh lại nói, "Cuối tuần này anh không có việc, em ở bên anh là được rồi."
Hứa Mạt gật đầu, thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Thẩm Thận nổi lên ý xấu, gãi gãi lòng bàn tay của cô.
Hứa Mạt co quắp lại, Thẩm Thận nhướng mày tăng thêm lực đạo.
Hai người liền ở trong sô pha chật chội vui đùa, đùa giỡn liền biến chất luôn. Ngay lúc Thẩm Thận đè Hứa Mạt muốn làm sâu thêm nụ hôn, chuông điện thoại của anh bỗng dưng vang lên.
Liếc nhìn tên trên màn hình, Thẩm Thận nhìn đôi mắt đã có chút mông lung của Hứa Mạt, tự ý nhét điện thoại vào trong tay cô.
Chuông điện thoại vẫn còn đang reo, vẫn đang rung lên. Hứa Mạt giống như cầm lấy củ khoai lang phỏng tay, nhỏ giọng oán trách, "Làm gì vậy..."
Khóe miệng Thẩm Thận cong lên một độ cong không chút để ý, "Em nhận máy."
Trước khi nhận máy Hứa Mạt vội vàng liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến, là Lương Kình Tùng.
Cô đặt điện thoại để bên tai, "....Alo."
Cuộc gọi vừa kết nối Lương Kình Tùng liền ồn ào, "Cậu không phải bận xong rồi sao, Ám Dạ bên này có phòng bao đang thách rượu, đến đây đi!"
Hứa Mạt nâng mắt liếc nhìn Thẩm Thận, nhưng mà anh hoàn toàn là bộ dạng không quan tâm, không đếm xỉa đến, đang dùng đầu ngón tay hơi lạnh vuốt ve qua lại trên cánh tay cô.
"Cái đó, tôi là Hứa Mạt."
"Hả?? Đùa gì vậy??? Hai người chơi gì thế" Âm thanh phía bên kia điện thoại bỗng nhiên phóng đại, nối tiếp là tiếng nhỏ xì xào, nhạc nền hơi có chút ồn ào, Hứa Mạt không nghe rõ Lương Kình Tùng sau đó nói gì.
Thẩm Thận cúi thấp đầu xuống, chôn vào bên gáy của Hứa Mạt, ở bên tai cô thì thầm, "Nói với cậu ta, anh không đi."
Hứa Mạt lặp lại lời của anh, "Anh ấy bảo không đi."
Thẩm Thận cắn một ngụm lên vành tai cô, tiếp tục nói, "Ở nhà có bạn gái bên cạnh."
Hứa Mạt lại liếc nhìn anh một cái, "Ở...nhà có bạn gái bên cạnh..."
Lương Kình Tùng ở đầu kia điện thoại hổn hết gào lên, "Hứa Mạt cô đưa điện thoại cho Thẩm Thận! Lão tử hôm nay phải mắng chết tên đó!"
Giọng của anh ta lớn, âm thanh giống như có thể xuyên thủng tầng mây, vang vọng trong căn phòng rộng rãi.
Thẩm Thận lúc này mới cầm lấy điện thoại, "Ngày mai lại hẹn ván khác, đến lúc đó tôi qua, cúp đây."
Lương Kình Tùng còn chưa kịp phát huy, trực tiếp bị cúp điện thoại, ngượng ngùng sau đó mới lấy lại tinh thần.
Mẹ nó yêu đương xong, người cũng bắt đầu có chút không bình thường.
Điện thoại bị ném sang một bên, Thẩm Thận ghì lấy cô đang có ánh mắt trống rỗng, "Chuyên tâm chút."
Chuyên tâm....cái gì?
Còn chưa chờ Hứa Mạt nói ra nghi vấn, liền lại bị hôn xuống.
Hai người dây dưa ở trên sô pha, thang máy mở ra có hai người tiến vào.
Bởi vì thang máy vào thẳng nhà, hai người căn bản không có thời gian với cơ hội nào để giảm xóc.
Bác Tần nhìn không chớp mắt, nói ra một câu liền đi vào nhà bếp, "Quấy rầy rồi, hai vị có thể tiếp tục."
Thím Chu rất quen mặt Hứa Mạt, ngày thường nếu nói người bên cạnh thiếu gia cũng chính là cô gái này. Bà cũng không ít lần làm cơm cho vị Hứa tiểu thư này.
Nhớ mang máng hai năm trước, bà được thiếu gia yêu cầu làm cơm hộp huấn luyện quân sự chay mặn, phối hợp hai tuần liền cho vị tiểu thư này.
Trước mắt nhìn thấy hai người có quan hệ tốt như vậy, thím Chu nếu nói không xúc động vậy là không thể nào.
Nhị thiếu gia nhà bà chỗ nào cũng tốt, thân cao chân dài mặt cũng đẹp trai, chính là tính cách quá không ổn định, lại kết giao nhiều bạn bè xấu.
Lúc trước khi còn đi học, sau khi Thẩm Thận bị thương trở về Thẩm trạch, không tránh được bị Thẩm lão gia tử bắt bí một trận, loại vết thương đáng sợ ấy, bà nhìn thấy cũng đau.
Có điều phải nói lại, ở trong Thẩm gia nhiều năm như vậy, bà vẫn hy vọng Thẩm Thận sống tốt.
Bác Tần tiến vào trong trước, thím Chu theo ở phía sau, tay xách hai túi đồ ăn to, lộ ra vẻ mặt thím đều hiểu, rồi an ủi bỏ đi.
Hứa Mạt: "...."
Thẩm Thận thấy động tác hận không chui cả người vào trong ngực anh của cô, vô cùng đáng yêu, anh cắn lấy môi cô, sau đó chống lấy thân mình lộ ra một chút khoảng cách cho hai người họ.
-
Chờ khi Hứa Mạt bình phục lại hô hấp, thím Chu cũng nhanh chóng chuẩn bị xong một bàn thức ăn.
Đều là những món nhà làm, trình bày tinh xảo, mùi vị tự nhiên không cần nói.
Khẩu vị của Hứa Mạt không quá tốt, cuối cùng múc ra một bát chè xôi nước đường quế hoa, từng muỗng nhỏ mà uống.
Sau khi ăn cơm xong, thím Chu bắt đầu không ngừng dọn dẹp.
Bác Tần cầm lấy một cái túi từ trong tủ quần áo, sau khi đưa cho Thẩm Thận liền cùng với thím Chu đồng loạt rời đi.
Thẩm Thận đẩy túi đến trước mặt Hứa Mạt, "Quà nói lần trước, em cầm xem đi."
Hứa Mạt nhận lấy, không có mở ra, "Không phải thứ gì quý giá đi?"
Hai tay Thẩm Thận nhàn nhã khoát lên trên bàn, lời ít ý nhiều, "Không phải."
Hứa Mạt lúc này mới mở túi ra, bóc ra từng lớp đóng gói, cô nhìn thấy bên trong có một chiếc váy nhiều màu sắc được gấp thành mấy tầng, kiểu dáng giống như chiếc váy mà lần trước Thẩm Thận đưa cô ở An Viên, chắc là cùng một bộ sưu tập.
Phong cách với hoa văn đều giống nhau, bên trên có những đường vân nhàn nhạt, chạm lên rất mềm mại, khí chất vô cùng bắt mắt. Có điều nhãn được treo phía sau ngược lại thể hiện sự khiêm tốn xa xỉ ẩn giấu trong đó.
Nhãn hiệu thủ công như vậy đối với người bình thường mà nói thì mua không nổi, nhưng đối với người có bối cảnh gia thế hiển hách như Thẩm Thận mà nói, quả thật không có gì quý giá.
Ở trước mặt anh, cô cũng không cần từ chối. Váy mặc lên thật sự rất thoải mái, Hứa Mạt từ trong thâm tâm rất thích.
Cô thật lòng cảm ơn, "Cảm ơn anh, em rất thích."
"Vậy lần sau vẫn để trợ lý dựa theo kiểu này mà chọn."
Hai người sau đó không tiếp tục nói chuyện, Thẩm Thận đứng lên, đi đến phòng khách, dứt khoát chơi trò chơi điện tử.
"Thành tích giữa học kỳ của em anh sớm lấy được rồi." Thẩm Thận nhìn cô đang ngồi trên viền sô pha.
"Thật sao?" Hứa Mạt suýt nữa nhảy dựng lên.
"Thi không tệ." Thẩm Thận chậm rãi nói, cũng không chơi trò chơi nữa, đi đến bên quầy rượu rót cho mình một ly rượu vang.
Đôi mắt Hứa Mạt đều sáng lên, giống như những đốm sao nhỏ, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn phòng khách, lóe lên ánh sáng vui sướng phấn khích.
Thẩm Thận tiếp tục nói, "Cho nên lần trước không nên lo lắng như vậy, nhiều lúc em nên học cách thả lỏng."
"Thả lỏng xong em có lẽ cũng sẽ không thi tốt, đến lúc đó thành tích thấp tìm không thấy công việc, em lấy lòng ai đây."
Hứa Mạt đại khái đã biết thành tích của mình, lời nói này của cô nói không lo ngại gì, cũng không có loại dè dặt với anh như trước, dứt khoát nói ra những thứ nghĩ trong lòng.
Đương nhiên cũng chỉ là nói, thị trường của chuyên ngành biểu diễn quả thật không thể quơ nắm cả đũa với những ngành khác. Nhưng nỗ lực tiến bộ chung quy là không sai.
Thẩm Thận một tay nâng lên ly rượu vang, trong khi bóng ly đang lắc lư, dung mạo anh càng hiện ra sự mê hoặc trêu người, lặng lẽ ẩn trong màn đêm thuộc về hai người.
Sau đó cô nghe thấy giọng nói chậm rãi của anh, mê người như muốn mạng, "Em có thể lấy lòng anh."
Hai tay cô đều bị khóa lấy, không cách nào hoạt động. Cô vẫn còn cứng da đầu trả lại, "Có thể bị trừng phạt gì?"
"Anh trai dùng hành động nói cho em biết."
Thẩm Thận cười tà khí, con ngươi đen tuyền ẩm ướt sáng lên, thậm chí mang theo một chút tính khí trẻ con.
Kỳ thật anh chỉ lớn hơn Hứa Mạt ba tuổi, cũng đang trong tuổi thanh xuân tươi đẹp. Giờ phút này, một loại miêu tả sống động khác lộ ra, dễ dàng nói rõ lên huyết khí phương cương của anh.
Hứa Mạt cảm nhận được, mặt có chút nóng, nhẹ nhàng thở gấp, vừa nãy Thẩm Thận hôn nên dùng lực mạnh mẽ cướp đoạt đi hơi thở của cô, làm cho người khác không cách nào xem nhẹ.
Thẩm Thận linh hoạt cởi bỏ quần áo của cô ra, xách cô đặt lên bên cạnh hồ bơi, cúi người ép xuống.
Hôm nay hai người náo loạn cũng lâu, sau đó lại thêm một trận ở trong phòng tắm. Cuối cùng rửa sạch xong, dĩ nhiên là đèn đường rực rỡ đã sáng lên.
Khi Hứa Mạt sửa soạn xong đi ra, màn đêm vẽ ra nửa bầu trời xanh thẫm.
Cửa sổ sát đất to lớn phản chiếu cảnh đêm của toàn thành phố, ngọn đèn giao thoa ngang dọc đan vào thành một mảnh, khắp nơi điểm xuyết đầy ánh sáng giống như những vì sao.
Thẩm Thận mặc quần áo ở nhà đơn giản thoải mái, hai tay chống trên hiên cửa sổ, bóng lưng cao lớn.
Rõ ràng là đang đứng ở nơi trung tâm nhất nơi cao nhất của thành phố này, bóng lưng cô độc của anh lại hiện lên sự trống vắng vô bờ.
Hứa Mạt im lặng nhìn một hồi, nói, "Anh ăn cơm tối chưa?"
Thẩm Thận thẳng lại thân mình, nghiêng nửa bên mặt qua, hai tay tùy ý nhét vào trong túi quần, "Em gọi anh là gì?"
Hứa Mạt hai tay chắp sau lưng, móc ngón tay của bản thân, gọi là gì chứ.
"Anh....Anh Thận....?" Nghe xong không hiểu sao còn có chút cảm giác giống đại ca xã hội đen ở Hồng Kông.
Đôi mắt Thẩm Thận hơi híp lại, "Anh già đến vậy sao?"
Hứa Mạt dùng ngón chân thọc xuống mặt đất, cuối cùng dùng dép cọ sáng bóng sàn nhà đá cẩm thạch, một lúc lâu mới mở miệng, ".....Anh trai."
Thẩm Thận tiến lên phía trước, ấn cô xuống cùng ngồi trên ghế sô pha, sau đó nắm ấy tay cô, đặt vào trong tay chơi đùa.
Anh một chân cong lên, cả thân người dựa vào phía sau, lười biếng nằm đó, hai mắt khép hờ lại, "Vừa nãy nghe không rõ, em nói lại lần nữa?"
Hứa Mạt gập chân lên, thu toàn bộ chân vào trong sô pha, tự nhiên mà ngả vào trong lồ.ng ngực anh, lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Thẩm Thận đơn giản "ừm" một tiếng, lại hỏi cô, "Em vừa nãy chuẩn bị nói gì?"
Tay Hứa Mạt bị anh lúc có lúc không nắm lấy, có chút ngứa ngáy, khớp xương tay của Thẩm Thận rõ ràng, thon dài như ngọc, lúc bao lấy tay cô mang theo chút ấm áp.
Cô cố nén sự tê dại, trả lời, "Em nghĩ nếu anh còn chưa ăn, em đi làm chút gì đó cho anh."
Thẩm Thận không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, "Chờ tý nữa bác Tần đến đây đem chút đồ, thím Chu qua đây làm."
Ngừng một chút, anh lại nói, "Cuối tuần này anh không có việc, em ở bên anh là được rồi."
Hứa Mạt gật đầu, thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Thẩm Thận nổi lên ý xấu, gãi gãi lòng bàn tay của cô.
Hứa Mạt co quắp lại, Thẩm Thận nhướng mày tăng thêm lực đạo.
Hai người liền ở trong sô pha chật chội vui đùa, đùa giỡn liền biến chất luôn. Ngay lúc Thẩm Thận đè Hứa Mạt muốn làm sâu thêm nụ hôn, chuông điện thoại của anh bỗng dưng vang lên.
Liếc nhìn tên trên màn hình, Thẩm Thận nhìn đôi mắt đã có chút mông lung của Hứa Mạt, tự ý nhét điện thoại vào trong tay cô.
Chuông điện thoại vẫn còn đang reo, vẫn đang rung lên. Hứa Mạt giống như cầm lấy củ khoai lang phỏng tay, nhỏ giọng oán trách, "Làm gì vậy..."
Khóe miệng Thẩm Thận cong lên một độ cong không chút để ý, "Em nhận máy."
Trước khi nhận máy Hứa Mạt vội vàng liếc nhìn hiển thị cuộc gọi đến, là Lương Kình Tùng.
Cô đặt điện thoại để bên tai, "....Alo."
Cuộc gọi vừa kết nối Lương Kình Tùng liền ồn ào, "Cậu không phải bận xong rồi sao, Ám Dạ bên này có phòng bao đang thách rượu, đến đây đi!"
Hứa Mạt nâng mắt liếc nhìn Thẩm Thận, nhưng mà anh hoàn toàn là bộ dạng không quan tâm, không đếm xỉa đến, đang dùng đầu ngón tay hơi lạnh vuốt ve qua lại trên cánh tay cô.
"Cái đó, tôi là Hứa Mạt."
"Hả?? Đùa gì vậy??? Hai người chơi gì thế" Âm thanh phía bên kia điện thoại bỗng nhiên phóng đại, nối tiếp là tiếng nhỏ xì xào, nhạc nền hơi có chút ồn ào, Hứa Mạt không nghe rõ Lương Kình Tùng sau đó nói gì.
Thẩm Thận cúi thấp đầu xuống, chôn vào bên gáy của Hứa Mạt, ở bên tai cô thì thầm, "Nói với cậu ta, anh không đi."
Hứa Mạt lặp lại lời của anh, "Anh ấy bảo không đi."
Thẩm Thận cắn một ngụm lên vành tai cô, tiếp tục nói, "Ở nhà có bạn gái bên cạnh."
Hứa Mạt lại liếc nhìn anh một cái, "Ở...nhà có bạn gái bên cạnh..."
Lương Kình Tùng ở đầu kia điện thoại hổn hết gào lên, "Hứa Mạt cô đưa điện thoại cho Thẩm Thận! Lão tử hôm nay phải mắng chết tên đó!"
Giọng của anh ta lớn, âm thanh giống như có thể xuyên thủng tầng mây, vang vọng trong căn phòng rộng rãi.
Thẩm Thận lúc này mới cầm lấy điện thoại, "Ngày mai lại hẹn ván khác, đến lúc đó tôi qua, cúp đây."
Lương Kình Tùng còn chưa kịp phát huy, trực tiếp bị cúp điện thoại, ngượng ngùng sau đó mới lấy lại tinh thần.
Mẹ nó yêu đương xong, người cũng bắt đầu có chút không bình thường.
Điện thoại bị ném sang một bên, Thẩm Thận ghì lấy cô đang có ánh mắt trống rỗng, "Chuyên tâm chút."
Chuyên tâm....cái gì?
Còn chưa chờ Hứa Mạt nói ra nghi vấn, liền lại bị hôn xuống.
Hai người dây dưa ở trên sô pha, thang máy mở ra có hai người tiến vào.
Bởi vì thang máy vào thẳng nhà, hai người căn bản không có thời gian với cơ hội nào để giảm xóc.
Bác Tần nhìn không chớp mắt, nói ra một câu liền đi vào nhà bếp, "Quấy rầy rồi, hai vị có thể tiếp tục."
Thím Chu rất quen mặt Hứa Mạt, ngày thường nếu nói người bên cạnh thiếu gia cũng chính là cô gái này. Bà cũng không ít lần làm cơm cho vị Hứa tiểu thư này.
Nhớ mang máng hai năm trước, bà được thiếu gia yêu cầu làm cơm hộp huấn luyện quân sự chay mặn, phối hợp hai tuần liền cho vị tiểu thư này.
Trước mắt nhìn thấy hai người có quan hệ tốt như vậy, thím Chu nếu nói không xúc động vậy là không thể nào.
Nhị thiếu gia nhà bà chỗ nào cũng tốt, thân cao chân dài mặt cũng đẹp trai, chính là tính cách quá không ổn định, lại kết giao nhiều bạn bè xấu.
Lúc trước khi còn đi học, sau khi Thẩm Thận bị thương trở về Thẩm trạch, không tránh được bị Thẩm lão gia tử bắt bí một trận, loại vết thương đáng sợ ấy, bà nhìn thấy cũng đau.
Có điều phải nói lại, ở trong Thẩm gia nhiều năm như vậy, bà vẫn hy vọng Thẩm Thận sống tốt.
Bác Tần tiến vào trong trước, thím Chu theo ở phía sau, tay xách hai túi đồ ăn to, lộ ra vẻ mặt thím đều hiểu, rồi an ủi bỏ đi.
Hứa Mạt: "...."
Thẩm Thận thấy động tác hận không chui cả người vào trong ngực anh của cô, vô cùng đáng yêu, anh cắn lấy môi cô, sau đó chống lấy thân mình lộ ra một chút khoảng cách cho hai người họ.
-
Chờ khi Hứa Mạt bình phục lại hô hấp, thím Chu cũng nhanh chóng chuẩn bị xong một bàn thức ăn.
Đều là những món nhà làm, trình bày tinh xảo, mùi vị tự nhiên không cần nói.
Khẩu vị của Hứa Mạt không quá tốt, cuối cùng múc ra một bát chè xôi nước đường quế hoa, từng muỗng nhỏ mà uống.
Sau khi ăn cơm xong, thím Chu bắt đầu không ngừng dọn dẹp.
Bác Tần cầm lấy một cái túi từ trong tủ quần áo, sau khi đưa cho Thẩm Thận liền cùng với thím Chu đồng loạt rời đi.
Thẩm Thận đẩy túi đến trước mặt Hứa Mạt, "Quà nói lần trước, em cầm xem đi."
Hứa Mạt nhận lấy, không có mở ra, "Không phải thứ gì quý giá đi?"
Hai tay Thẩm Thận nhàn nhã khoát lên trên bàn, lời ít ý nhiều, "Không phải."
Hứa Mạt lúc này mới mở túi ra, bóc ra từng lớp đóng gói, cô nhìn thấy bên trong có một chiếc váy nhiều màu sắc được gấp thành mấy tầng, kiểu dáng giống như chiếc váy mà lần trước Thẩm Thận đưa cô ở An Viên, chắc là cùng một bộ sưu tập.
Phong cách với hoa văn đều giống nhau, bên trên có những đường vân nhàn nhạt, chạm lên rất mềm mại, khí chất vô cùng bắt mắt. Có điều nhãn được treo phía sau ngược lại thể hiện sự khiêm tốn xa xỉ ẩn giấu trong đó.
Nhãn hiệu thủ công như vậy đối với người bình thường mà nói thì mua không nổi, nhưng đối với người có bối cảnh gia thế hiển hách như Thẩm Thận mà nói, quả thật không có gì quý giá.
Ở trước mặt anh, cô cũng không cần từ chối. Váy mặc lên thật sự rất thoải mái, Hứa Mạt từ trong thâm tâm rất thích.
Cô thật lòng cảm ơn, "Cảm ơn anh, em rất thích."
"Vậy lần sau vẫn để trợ lý dựa theo kiểu này mà chọn."
Hai người sau đó không tiếp tục nói chuyện, Thẩm Thận đứng lên, đi đến phòng khách, dứt khoát chơi trò chơi điện tử.
"Thành tích giữa học kỳ của em anh sớm lấy được rồi." Thẩm Thận nhìn cô đang ngồi trên viền sô pha.
"Thật sao?" Hứa Mạt suýt nữa nhảy dựng lên.
"Thi không tệ." Thẩm Thận chậm rãi nói, cũng không chơi trò chơi nữa, đi đến bên quầy rượu rót cho mình một ly rượu vang.
Đôi mắt Hứa Mạt đều sáng lên, giống như những đốm sao nhỏ, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn phòng khách, lóe lên ánh sáng vui sướng phấn khích.
Thẩm Thận tiếp tục nói, "Cho nên lần trước không nên lo lắng như vậy, nhiều lúc em nên học cách thả lỏng."
"Thả lỏng xong em có lẽ cũng sẽ không thi tốt, đến lúc đó thành tích thấp tìm không thấy công việc, em lấy lòng ai đây."
Hứa Mạt đại khái đã biết thành tích của mình, lời nói này của cô nói không lo ngại gì, cũng không có loại dè dặt với anh như trước, dứt khoát nói ra những thứ nghĩ trong lòng.
Đương nhiên cũng chỉ là nói, thị trường của chuyên ngành biểu diễn quả thật không thể quơ nắm cả đũa với những ngành khác. Nhưng nỗ lực tiến bộ chung quy là không sai.
Thẩm Thận một tay nâng lên ly rượu vang, trong khi bóng ly đang lắc lư, dung mạo anh càng hiện ra sự mê hoặc trêu người, lặng lẽ ẩn trong màn đêm thuộc về hai người.
Sau đó cô nghe thấy giọng nói chậm rãi của anh, mê người như muốn mạng, "Em có thể lấy lòng anh."