Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 40



Hứa Mạt nhẹ nhàng đẩy anh ra, nâng tay che gò má hơi nóng của chính mình.
Cô nâng mắt, thấy đôi mắt mang ý cười của anh, "Anh đừng đắc ý vênh váo,....thời gian thử việc còn chưa qua..."
Thẩm Thận không nhanh không chậm đáp một tiếng, hiển nhiên tâm tình không ở trên đó, duỗi tay véo gò má mềm mại của cô.
Anh véo đi véo lại, không muốn thả tay, dáng vẻ thích không buông tay. 
Hứa Mạt dùng lực gảy ngón tay của anh, "Anh đủ rồi đó."
Thẩm Thận ngưng thần, liền như vậy nhìn cô chằm chằm, "Tiểu Mạt, em vừa nãy không cự tuyệt anh."
Hứa Mạt nghe vậy, đối diện với tầm mắt, hai người tầm mắt giao nhau.
Sau đó anh nghe thấy giọng cô nhẹ nhàng vang lên, "Ừm...."
Thẩm Thận chỉ cảm thấy gió nhẹ trong rừng cũng giống như bất động, cảnh trong mắt anh chỉ có mình cô.
"Đây là em nói đó." Khóe môi anh nhàn nhạt cong lên, làm sao nhìn cũng là bộ dáng xấu xa thế nào ấy.
Khi hai người về lại trong sân, mặt Hứa Mạt vẫn còn hơi ửng đỏ.
Bà nội Hứa thấy vậy, rất nghi hoặc, "Mặt sao lại đỏ thành như vậy, bên ngoài có nóng như vậy sao?"
Hứa Mạt lập tức nhỏ giọng phản bác, nhìn nhìn kẻ gây ra đang đứng một bên giả bộ như không có việc gì, "Không có, vẫn tốt ạ."
Bà nội Hứa nhìn hai người giống như là bị phơi nắng, từ trong giếng vớt ra hau quả cà chua mát lạnh, tươi ngon ướt át, vô cùng đỏ tươi.
"Đây, cầm lấy gặm một cái, gặm xong trong lòng liền cảm thấy thoải mái."
Nói xong, bà nội Hứa nhét vào tay mỗi người một quả.
Hứa Mạt cầm đến tay liền nhanh nhẹn cắn một ngụm, đôi mắt đều hưởng thụ mà hơi híp lại.
Bởi vì là do nhà trồng, lại được nhúng vào trong nước giếng trong mát một hồi, ăn vào vô cùng ngon miệng, ngọt lịm một chút cũng không chua.
Hứa Mạt nhìn Thẩm Thận, trong tay anh vẫn đang cầm, không động tới, cô cho rằng anh không thích, "Ăn đi, tự nhiên đó, không có thuốc trừ sâu, vô cùng ngọt."
Thẩm Thận vừa cầm đến tay liền cảm nhận được xúc cảm hơi mát, hơi nhíu mày không thể nhận ra, "Em thể hàn, thứ này có thể ăn?"
Hứa Mạt ngẩn người, "Chỉ một trái như vậy, chỉ là cà chua mà thôi, không sao."
Thẩm Thận đối với cô bất đắc dĩ, nâng tay cũng cắn một cái, lại gần bên tai cô, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe thấy, "Ừm, rất ngọt."
"Có điều...." Âm cuối anh kéo rất dài.
"Có điều cái gì?" Trên môi Hứa Mạt còn sót lại nước cà chua, cô liếm liếm.
Thẩm Thận nhìn cô chằm chằm, nơi mà tầm mắt rơi xuống giống như đang khóa lại, một chút cũng không dời đi.
Anh cười lên, "Không ngọt bằng em."
Hứa Mạt ngây ngay tại chỗ, qua hồi lâu, im lặng thêm Thẩm Thận vào hàng ngũ miệng lưỡi bôi dầu.
Mấy ngày sau đó đều yên ổn vô sự.
Có kinh nghiệm đêm đầu tiên, Hứa Mạt cũng tính là tìm được cách trị anh, mệnh lệnh cấm anh nửa đêm trèo lên giường.
Thẩm Thận dùng đủ mọi cách, cuối cùng sờ mũi, chỉ đành theo ý cô.
Hai ngày Hứa Trạm thi đại học, toàn bộ quá trình đều là Thẩm Thận chạy vặt.
Sáng trưa tối đưa rước, đều do anh nhận thầu, chịu nhọc chịu khó, không chút oán giận.
Hứa Mạt lại phụ trách ở bên cạnh, đến lúc ăn cơm lại nói chuyện với em trai nhà mình.
Dù sao cô cũng có qua một thân kinh nghiệm, lúc thi không thích người bên cạnh cho bản thân áp lực.
Thế là, cô chỉ hỏi thân thể Hứa Trạm có ổn không, liên quan những thứ khác, cô luôn không nhắc đến.
Khi Hứa Trạm thi, hai người cũng nhàn rỗi không có gì làm, Hứa Mạt nghĩ không có gì chơi vui và thứ gì đặc biệt, dứt khoát liền mang theo Thẩm Thận đi dạo một vòng Dương Thành.
Trước kia Thẩm Thận có đến qua, nhưng đối với thành phố nhỏ này, chưa từng hiểu qua sâu sắc như vậy qua. Nhận thức gần nhất, liền biết đây là quê của Hứa Mạt, một nơi sinh cô nuôi lớn cô.
Cũng biết, cha mẹ sớm đã qua đời của cô, xuất thân từ nơi này.
Cô là người con gái thuộc về nơi này, giơ tay nhấc chân cũng mang theo ý vị nơi này.
Liền giống như dòng nước róc rách, là sự dịu dàng chỉ có vùng sông nước Giang Nam mới có.
Trước kia, Thậm Thận chỉ đến đây vài lần, vẻn vẹn vài lần cũng đều ở trong sân Hứa gia.
Hiện nay tình hình không giống tình cảnh không giống, tâm tình tự nhiên cũng không giống.
Như vậy cảm nhận một phen bầu không khí Hứa Mạt từng hít qua, trái lại cũng có cảm giác khác.
Hai người thản nhiên bình tĩnh như vậy ở bên nhau trái lại trước này chưa từng có qua, hòa bình nhưng lại tốt đẹp.
Quan trọng nhất là, Hứa Mạt có thể cảm nhận được loại cẩn thận mà Thẩm Thận đặt cô ở trong lòng, điều này làm cô rất hưởng thụ.
Nói thế nào, cô dù sao cũng là một cô gái bình thường hơn 20 tuổi, đối với tương lai có ảo tưởng, ôm kỳ vọng.
Trong những ảo tưởng kỳ vọng này cũng bao gồm luôn hướng về một tình cảm viên mãn.
Lúc trước kiên cường quen rồi không cảm thấy, sau này dần dần được sủng, liền càng lưu luyến loại cảm giác được che chở, được quan tâm, được tình yêu bao quanh.
Loại cảm giác này giống như chiếc thuyền ở trong mưa sa bão táp, cuối cùng tìm được tìm được bến đỗ kiên cố.
Hứa Mạt có thể cảm nhận được tình cảm Thẩm Thận chôn giấu, giống như bờ đê tràn đầy, dâng lên đến cực hạn.
Nhưng cô lựa chọn không nói ra, cô có một trực giác, tạm thời xem như là giác quan thứ sáu của phụ nữ, cô cảm thấy Thẩm Thận có lúc thật sự rất hiểu cô.
Bởi vì từ trước kia cho đến đoạn thời gian này, đều là anh chủ động.
Thẩm Thận có lẽ cũng biết, nếu như không phải anh sau này phấn chấn lên theo đuổi, hai người thật sự liền sẽ chia tay mỗi người một ngả, tiếp tục cũng không còn cơ hội.
Vì hai ngày rưỡi thi đại học kết thúc viên mãn, thí sinh đều giống như ngựa hoang thoát cương, buộc cũng buộc không được.
Hứa Trạm cũng là một thành viên trong đó. Trước đây bị bệnh tật quấn lấy, thanh xuân không rảnh phóng thích bản thân, sau khi điều trị tốt, lại phải đón lấy cuộc thi quan trọng nhất đời người.
Nói qua nói lại, luôn không có thời gian rảnh để cậu đến những sự vật bản thân từng vụt qua.
Tuy rằng cậu lớn lên vô cùng thanh tú, một bộ dáng thư sinh văn nhược, suy cho cùng vẫn là con nít, sau khi thi xong môn cuối cùng, vội vàng chào Hứa Mạt một tiếng, liền chạy không thấy bóng dáng.
Điền nguyện vọng là sau khi có thành tích lại điền, Hứa Mạt cũng không muốn can thiệp nguyện vọng của cậu, lập tức dặn dò một phen để cậu chú ý an toàn, liền mặc cậu đi chơi.
Đêm hôm đó, phố lớn ngõ nhỏ Dương Thành, đều tràn ngập tiếng gào khóc thảm thiết của các học sinh tốt nghiệp cấp ba. Bọn họ chỉ đi ở trên đường, không ngừng lắc lư, tụ tập với nhau thành đoàn thành đội.
Có người uống say, có người bật nhạc lên hát, có người kề vai vỗ lưng khóc rống chảy nư.ớc mắt nước mũi.
Người trong thành nhỏ cũng không trách bọn họ, biết đây là kỳ tốt nghiệp mỗi năm một lần, chỉ đóng chặt cửa sổ, tùy ý những đứa nhóc này nói tạm biệt với một bước trước đó của bọn nó.
Hứa Mạt thấy những đứa nhóc này tràn trề thanh xuân, trong lòng cũng nổi lên cảm khái.
"Thật tốt, ba năm trước, em cũng là một thành viên trong bọn họ." Hứa Mạt nhẹ nhàng bâng quơ, liền bộc lộ với Thẩm Thận tình cảnh năm đó.
Thẩm Thận dựa vào bên thân xe, anh lái xe đưa Hứa Trạm đến trung tâm thành phố, sau khi thả người xuống, cũng không đi, ở bên cạnh Hứa Mạt đồng thời ở đây.
Nghe cô nhắc đến cái này, Thẩm Thận nổi lên hứng thú, "Ồ? Em cũng giống như vậy sao?"
Hứa Mạt hơi mỉm cười, nơi này gần kề Dương Giang, trong màn đêm có hơi nước ẩm ướt bao phủ, thuận theo gió sông nhẹ thổi qua, nóng hừng hực, ấm áp tăng lên.
"Tuy rằng không giống như vậy, nhưng cũng rất vui vẻ."
Cô lúc đó thật sự rất vui vẻ, nghệ khảo sớm đã thông qua từ trước, còn dư lại môn văn hóa là điểm mạnh của cô, cô vô cùng nắm chắc.
Sau khi qua kỳ thi, viên đá nặng trịch trong lòng cô cũng theo đó hạ xuống.
Lúc đó cô cảm thấy cũng tính bắt đầu một cuộc sống mới, nghĩ tương lai cuối cùng có triển vọng. 
Nhưng sau đó, Hứa Trạm bệnh nặng, tiến vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Lúc đó đồng thời cũng làm cho cô lúc nhân sinh tuyệt vọng gặp được Thẩm Thận.
Mặc kệ thế nào, không có ai so với cô càng cảm kích anh của lúc đó.
Hứa Mạt tin tưởng, tất cả bắt đầu thế nào, liền sẽ kết thúc thế ấy.
Lúc đó Hứa Trạm trở nên tốt lên, mà bây giờ cô và Thẩm Thận cũng có kết quả tốt.
Hứa Mạt cũng học bộ dáng lười biếng thường ngày của Thẩm Thận, dựa vào bên thân xe, dán vào bên cạnh Thẩm Thận.
Không cần nói....tư thế này....trái lại rất thoải mái.
Cô nâng mắt lên, nhìn vầng trăng trên bầu trời, ánh trăng sáng vằng vặc, lộ ra sự êm dịu, giống như đang nói gì đó.
"Thẩm Thận, kỳ thật em muốn nói như vậy với anh, rất lâu rồi. Trước nay em đều rất cảm ơn anh."
Hứa Mạt nói xong, tự mình cười lên, đều nói thế sự vô thường, cô trải qua nhiều, trái lại cũng đạt được không ít.
Thẩm Thận từ vừa nãy, tầm mắt luôn khóa chặt cô, nháy mắt nghe thấy cô nói lời này, trong lòng liền bắt đầu co rút bành trướng không có quy luật.
Lặp đi lặp lại, loại cảm giác tim thắt chặt lại đến, giờ phút này, nhìn thấy nụ cười nhạt bên môi cô, anh chỉ muốn đem mạng mình cho cô.
"Anh không cần cảm ơn, từ này về sau, anh chỉ cho phép em nói một lần như vậy." Thẩm Thận đứng thẳng người dậy, vừa xoay người, liền đem cô mạnh mẽ ấn lên thân xe.
Xung quanh đôi khi có người đi qua, đánh giá trai đẹp gái đẹp bên này, nhưng cũng nhanh chóng đi qua.
Hai người lúc này tầm mắt giằng co, nồng nặc không bỏ, chỉ có lẫn nhau, không có người khác.
Trong không khí giống như nảy lên một ngọn lửa, bùm bùm cháy thẳng một đường.
"Từ nay về sau sao?" Giọng Hứa Mạt hơi giương lên, đôi mắt ướt sũng đó giống như giấu sao trời, ửng sáng.
"Ừm, từ nay về sau?" Thẩm Thận cầm tay nhỏ cô lên, nghiêm túc chạm lên đó một chút, lực đạo rất nhẹ, cánh môi lại mang theo độ ấm nóng bỏng.
Mặt mày anh đường hoàng lại tùy ý, "Có điều em có thể đổi một cách khác đến thay thế, anh không để ý."
Lời vừa dứt, Thẩm Thận liền không chút cố kỵ, ấn cô về phía sau, hung hăng hôn xuống.
Hai người trong màn đêm lờ lờ, hôn đến hơi thở hỗn loạn.
Anh nắm chặt lấy vòng eo cô, thấy đôi mắt cô đầy sương mù, trong mắt phản chiếu thân hình anh, liền giống như một con thuyền lá sen nhỏ, chỉ chịu nổi chở một mình anh.
Sau khi hôn xong, anh còn mang chút thở dốc gợi cảm, hứa hẹn nói, "Anh còn sẽ chỉ cưng chiều mình em."
Hứa Mạt ôm lấy vòng eo hẹp của anh, dựa vào bả vai anh, nhỏ giọng nghi hoặc, "Lời ngon tiếng ngọt....nói rất dễ nghe...."
Thẩm Thận bắt được chút cảm xúc của cô, càng thêm ấn cô vào lòng. 
"Được nha." Thẩm Thận sau khi thỏa mãn, ngữ khí lười biếng.
Anh không nhanh không chậm bổ sung một câu, "Nói không được, vậy liền dùng hành động chứng minh."
Hứa Mạt,"....."
Chương trước Chương tiếp
Loading...