Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Chương 34
Hứa Mạt dừng lại bước chân đang bước lên: "Anh sao lại ở đây?"
Thẩm Thận thu lại tầm mắt, dập tắt điếu thuốc trong tay: "Anh tại sao không thể ở đây?"
Ngữ khí của anh không chút phập phồng, thoạt nghe cứng ngắc, Hứa Mạt cảm thấy người này thật sự vô cùng kỳ lạ, hỉ nộ vô thường chắc là chữ đại biểu cho anh.
Hôm qua rõ ràng còn tốt, hôm nay liền có chút không bình thường.
Không lẽ là...hai bước chân mà cô đạp xuống quá dùng lực sao?
"Anh đợi bao lâu rồi?" Hứa Mạt vừa nói vừa lật mở túi của mình.
Thẩm Thận thẳng người dậy, bình tĩnh nhìn cô: "Rất lâu."
"Vậy anh ở đây đi, chính là có thể tránh ra một chút không, em muốn mở cửa." Cô hiện giờ thường dám bứt lông trên mông hổ, một khi lật người làm chủ nhân, trái lại cũng không sợ Thẩm Thận nữa.
Sau khi Hứa Mạt nói xong, liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, nhưng cảm xúc phức tạp lúc nãy trong đầu nhất thời biến mất, chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cô thậm chí nhẹ nhàng khẽ hát lên điệu hát, chính là muốn gạt anh sang một bên.
Đôi mắt hoa đào của Thẩm Thận híp lại, "Người vừa nãy đưa em trở về? Bọn em có phải là đã ăn cơm cùng nhau?"
Hứa Mạt nghiêng người qua, nhìn anh: "Đúng vậy, sao vậy?"
Trong lòng Thẩm Thận căng thẳng: "Vậy......anh ta....hai người bọn em...."
Hứa Mạt buồn cười liếc nhìn anh, từ trên xuống dưới, do dự một vòng, không ngừng đánh giá, nhưng chính là không trả lời.
Qua một hồi lâu, tay cô vặn ổ khóa, cửa vừa mở, tự mình đi vào bên trong.
Thẩm Thận chính là như vậy nhìn bóng lưng cô đầu cũng không quay lại biến mất sau cánh cửa, anh nhìn cánh cửa khép một nửa, tiến vào cũng không phải, lùi lại cũng không phải.
Đêm đầu mùa hè, trong không khí mang theo chút khô nóng. Khu nhà ở theo phong cách cũ này có chút ầm ĩ, tiếng bàn ghế va chạm nhẹ nhàng của lầu trên lầu dưới cũng ở bên tai.
Vật đổi sao dời, đây là nơi trước đây anh tuyệt đối sẽ không bước vào, mà lúc này, nhìn cánh cửa lộ ra ánh sáng mờ nhạt, trong lòng anh vậy mà nổi lên chút mềm mại.
Nhưng vừa nghĩ lại cảnh vừa nãy anh ngồi chồm hổm canh ở nơi này trông giữ, vậy mà cảm thấy có chút ủy khuất.
Cô hình như đối với người khác so đối với anh, đều muốn càng dịu dàng và nhẫn nại. Cô sẽ yên tĩnh lắng nghe, cười đến mắt cong cong.
Nhưng đó là không phải đối với anh.
Thẩm Thận nhớ tới buổi hẹn hò mà bản thân sắp xếp, chau mày.
Anh vẫn đứng ở ngoài cửa, nghiêng người đánh giá một phen căn phòng của Hứa Mạt ở trước mắt, trong đó đen thui, thoạt nhìn không giống có người ở.
Trong lòng đột nhiên làm một quyết định, Thẩm Thận chần chờ đi đến trước cửa nhà cô, chuẩn bị mặt dày mày dạn tiến vào.
Sau đó còn chưa chờ anh gõ cửa, khe cửa chậm mở, một cánh tay tinh tế trắng nõn như ngó sen lộ ra ngoài, sau đó là khuôn mặt trơn loáng sáng bóng của Hứa Mạt.
Hứa Mạt dĩ nhiên đã cởi áo khoác len ra, cũng đã tẩy trang, một khuôn mặt nhỏ giống như đóa hoa sen nở trong hồ nước vào sáng sớm, mềm mại ướt át, tươi mát giống như có thể vắt ra nước.
Ánh mắt cô liền nhẹ nhàng bay qua.
Thẩm Thận theo bản năng đem điếu thuốc đã bóp tắt trong tay ném đi, chờ cô nói chuyện.
"Ngây ra đó làm gì? Tiến vào đi." Nói xong, Hứa Mạt vui vẻ đi vào bên trong.
Thẩm Thận ngẩn người, trên mặt không biểu hiện, trong lòng pháo hoa lại nổ đùng đùng, còn là loại kim quang óng ánh nữa.
Anh trái lại không xem bản thân là người ngoài, vừa vào cửa tự mình bắt đầu đánh giá kệ giày, nhìn thấy bên trên không có bất kỳ loại giày đàn ông nào, trong lòng nhất thời nổi lên chút vui sướng.
Tuy rằng đã biết được đáp án, nhưng Thẩm Thận vẫn là cố ý hỏi một câu, "Có dép lê anh có thể mang không?"
Hứa Mạt ngồi ở trước bàn, không biết đang chơi đùa cái gì, đầu cũng không xoay lại: "Không có, anh cứ như vậy vào đi."
Không giống như lần trước vội vàng liếc nhìn, Thẩm Thận đem nơi này quan sát một vòng, sau đó tỉ mỉ kiểm tra một chút khóa cửa của cô còn tốt hay không, lúc này mới yên tâm tê liệt lại.
Hứa Mạt loay hoay xong đồ vật của bản thân, quay đầu lại, liền thấy Thẩm Thận đang xiêu vẹo trên sô pha, một chút cũng không có bộ dạng khách khí.
Thẩm Thận luôn nhìn chằm chằm bóng lưng cô, lúc này bị bắt quả tang, cũng không một chút xấu hổ, đôi con ngươi đen sâu thẳm đó xẹt qua ánh sáng.
Nhất thời im lặng, bầu không khí tràn ngập một loại mập mờ không biết không rõ ràng.
Thẩm Thận đứng lên, đi về phía cô, gọi cô một tiếng, "Tiểu Mạt."
Hứa Mạt theo bản năng phòng bị, "Anh....anh muốn làm gì vậy?"
Thẩm Thận thấy cô phòng anh như phòng sói, sự xấu xa ở trong xương muốn trêu chọc cô đều nổi lên, khóe môi anh hơi cong lên, "Em nói anh muốn làm gì, không phải là em để anh vào hay sao?"
Hứa Mạt có chút ngơ ngác, đột nhiên nói một câu: "......Anh không phải nói đều nghe em sao?"
Thẩm Thận sửng sốt trong chốc lát, ngữ khí bất đắc dĩ lại sủng nịch, "Đúng vậy, đều nghe em."
Anh lại ngồi trở về, dựa lên ghế sô pha, chống nửa khuôn mặt, "Nhưng lúc đó anh nói là có điều kiện tiên quyết, em và anh ở bên nhau, anh cái gì cũng nghe em."
Hứa Mạt nghe anh lại nhắc đến vấn đề này, có chút muốn đuổi người rồi, "Vậy anh trở về đi, trong mơ cái gì cũng có, anh hiện giờ muốn ngủ rồi."
Ánh mắt nhàn rỗi của Thẩm Thận lại nổi lên trêu ghẹo, cười yêu nghiệt, "Không sao, anh trai ngủ cùng em."
Hứa Mạt có chút hối hận bản thân nhất thời mềm lòng cho anh tiến vào, cô đứng lên đi đến bên cạnh anh, nâng tay đẩy anh, "Anh lập tức ra ngoài cho em, em bây giờ không hoan nghênh anh nữa."
Thẩm Thận nâng mắt nhìn qua, đột nhiên đổi chủ đề, "Anh ở bên ngoài đợi cả một đêm, chân rất đau, cơm cũng chưa ăn."
Hứa Mạt vừa muốn đáp lại, liền nghe thấy Thẩm Thận tự đứng lên nói, "Mượn dùng phòng bếp của em, anh nấu cho chính mình một bữa cơm."
Hứa Mạt có chút ngơ ngác, đại công tử mười ngón tay không dính nước mùa xuân như Thẩm Thận, lúc nào học nấu ăn vậy?
Thẩm Thận vẫn còn nhớ nhung cảm giác cô đẩy bản thân, nhưng anh lại vô cùng trân trọng thời gian hai người ở bên nhau, dứt khoát đứng thẳng người, tự mình đi vào bên trong.
Hứa Mạt kỳ thật không muốn đáp ứng, nhưng thấy anh bóng người cũng là lắc lư mà đi rồi, chỉ đành cắn môi, "Anh đi sai rồi, đó là....đó là nhà vệ sinh."
Qua hồi lâu, Hứa Mạt mới nghe thấy Thẩm Thận trấn định trả lời một câu, "Ừm."
Nói là bản thân tự nấu, nhưng vừa nhìn cái khí thế nhất thời lâm trận cùng với hành động tay chân luống cuống đó, Hứa Mạt liền biết Thẩm Thận lại đang nói mò rồi.
Cố tình anh như vậy còn bày ra bộ dáng rất đơn giản, ưu nhã khảy đồ ở trong nồi.
Trong lòng cô ầm thầm cảm thấy buồn cười, trên mặt lại nghiêm túc.
Cuối cùng là nhìn không được nữa, cũng không biết anh đang nấu cái quỷ gì, Hứa Mạt dứt khoát đẩy anh ra, "Vẫn là em đến đi."
Thẩm Thận không đồng ý, kiên quyết muốn bản thân đến, còn tự cho là thỏa đáng bắt đầu nói chuyện, "Em bình thường đều là bản thân tự nấu cơm sao? Kỳ thật anh cảm thấy bản thân làm cơm cũng không tệ, em có thể không cần đi ăn bên ngoài."
Anh đây là vẫn nhớ đến Lương Giang Hành.
Hứa Mạt nghe anh vòng một vòng lớn, lòng cũng rất mệt, "Em làm cho, anh nấu có thể ăn sao?"
Thẩm Thận cươn.g cứng trong nháy mắt, vẫn là tránh ra.
Hứa Mạt đơn giản rửa sạch nồi, lại lấy ra một cái nồi nhỏ nấu mì, chờ nước sôi sùng sục, sau khi bắt đầu bốc khói cuồn cuộn, thêm chút nước lạnh vào bên trong.
Sau đó cô vẩy vào trong cái nồi trước đó một chút lá thì là, chờ đến trụng thành màu xanh mượt, nổi lên mùi thơm của rau, khuấy một trái trứng gà thành vòng tròn đổ vào trong.
Động tác của cô thuần thục, lông tơ trên mặt từng cọng rõ ràng.
Thẩm Thận hai tay ôm cánh tay, dựa nghiêng vào bàn nguyên liệu, luôn nhìn cô chăm chú.
Ánh đèn trần phòng bếp chiếu xuống, đem sườn mặt dịu dàng của cô mạ thành một lớp ánh sáng nhu hòa, bình yên lại yên tĩnh.
Lòng Thẩm Thận cũng theo đó giống như nổi lên hơi nước, bị đốt đến nóng hầm hập, màn sương mịt mù, mang theo chút không khí ẩm ướt.
Lúc Hứa Mạt cuối cùng nấu xong, chỉ rắc thêm chút muối.
Nhưng vẻn vẹn như vậy, cũng tươi ngon vô cùng.
Hai người ngồi trên bàn ăn, đối diện nhau, Thẩm Thận cúi đầu ăn, Hứa Mạt liền như vậy nhìn anh.
Thẩm Thận dù sao là một người đàn ông, rất nhanh liền giải quyết hết đồ ăn cô làm, động tác vô cùng nhanh chóng.
Trong trí nhớ của Hứa Mạt, tướng ăn của Thẩm Thận trước nay đều vô cùng ưu nhã, đa số đều là anh tùy ý ăn vài miếng, liền lười biếng xiêu vẹo sang một bên, nhìn cô ăn.
Mà lúc này, nhìn thấy Thẩm Thận vùi đầu ăn một bát mì như vậy, trái lại giống như dính chút khói lửa trần gian.
Cô nhẹ nhàng cong môi, cười lên.
Thẩm Thận đẩy bát sang một bên, "Rất ngon, sau này anh có thể thường đến cọ cơm không?"
Nụ cười trên mặt Hứa Mạt đột nhiên thu lại, "...."
Nhớ đến nụ cười khi nãy của cô, câu hỏi bất định trôi nổi trong lòng Thẩm Thận hoàn toàn bị đánh tan.
Anh luôn biết cô là một cô gái tốt.
Có lẽ, từ đầu đến cuối, là phương hướng của anh có chút lệch.
Không nghĩ tới cuộc hẹn hò mà anh tự mình chuẩn bị, vẻ mặt Thẩm Thận khó mà nghiêm túc, ngữ khí của anh trịnh trọng, "Tiểu Mạt, anh không biết em suy nghĩ thế nào rồi, anh muốn lấy mục tiêu kết hôn cùng em mà nói chuyện yêu đương."
Nói xong, anh bổ sung một câu, "Người khác thế nào, cùng anh không liên quan, anh chỉ nghe đáp án của em."
Thẩm Thận trở nên nghiêm túc như vậy, Hứa Mạt trái lại không thích ứng.
Cô tránh đi đôi mắt đen sâu thẳm của anh, trong lòng rối loạn.
Bề ngoài của Thẩm Thận quá mức chói mắt, mỗi lần trở nên nghiêm túc như vậy, liền làm cho trong mắt người khác chỉ nhìn thấy anh.
Nếu nói lúc đầu tại sao cô đáp ứng, kỳ thật cũng có nguyên nhân lớn nằm ở điểm này.
Thế nhưng sau này cô mới biết, dưới khuôn mặt đẹp trai như vậy của Thẩm Thận, giấu một trái tim có bao nhiêu bướng bỉnh, cố chấp lại kiêu ngạo.
Suy nghĩ hồi lâu, cô chậm rãi lên tiếng, "Anh không sợ em và người khác đã ở bên nhau rồi sao?"
Anh rõ ràng, vẫn là đối với Lương Giang Hành canh cánh trong lòng.
Thân mình Thẩm Thận hơi đình trệ, đôi mắt hơi híp, "Sợ cái gì."
Tên đàn ông đó có đẹp trai như anh không? Có tiền như anh không? Có thân hình tốt như anh không? Có sống.....tốt như anh không?
Không được, Hoa Nhài Nhỏ thuần khiết chỉ thuộc về một mình anh, chỉ có thể vì anh mà nở, vì anh mà nở rộ.
Nếu như thật sự đã ở bên nhau, vậy thì, anh cũng sẽ không từ thủ đoạn, không tiếc tất cả cái giá, giành cô về.
Ngữ khí của Thẩm Thận tận lực lộ ra bình tĩnh, trong lòng lại đã chém Lương Giang Hành ngàn vạn nhát, "Cạnh tranh công bằng, nhưng anh cá, anh ta không có thích em như anh."
Hứa Mạt gảy ngón tay của bản thân, ánh mắt cùng theo đó rơi xuống mặt đất.
Nghe lời nói rõ gần như muốn nói toạc ra, Hứa Mạt cảm thấy lòng có chút mềm mại, cô chính là không nhìn anh, tiếp đó lại nói, "Nhưng em nhớ, em rõ ràng nói qua với anh, em và anh ta chỉ là bạn."
"Thẩm Thận, đến khi anh hoàn toàn tin tưởng em, lúc đó mới thật sự là thích."
Anh tin tưởng cô.
Nhưng anh không nói ra, bởi vì anh không muốn thừa nhận, cũng không thể thừa nhận một việc chính là, anh sẽ đố kỵ.
Đến nỗi sự xuất hiện của những người đàn ông lại gần cô, lòng anh liền rối loạn.
Thẩm Thận có chút gấp gáp, những tự phụ ngày thường đều vứt sau đầu, "Sao lại không phải thật sự thích em, lão tử nhớ em đến không ngủ được, mỗi ngày chính là muốn gần em thêm một chút."
Hứa Mạt thấy anh gấp gáp, khóe miệng cong lên thành một độ cong rõ ràng, nháy mắt liền biến mất.
Anh bình thường xấu xa như vậy, cuối cùng là phải trị anh.
"Vậy.....được thôi." Hứa Mạt nhẹ nhàng nói, giống như gió nhẹ thổi qua, có chút ngứa.
Thẩm Thận giống như mất trọng lượng trong không trung, đang trôi nổi bỗng nhiên tìm được sức lực, anh không thể tin hỏi, "Tiểu Mạt....em đây là đồng ý rồi?"
Mặt Hứa Mạt có chút nóng, "Ừm, có điều phải có thời gian một tháng quan sát, giữa đường nếu em không nguyện ý, anh cũng không thể ép buộc em."
Thẩm nhị thiếu từ nhỏ đến lớn chưa từng rơi qua một giọt nước mắt nào, lúc này vậy mà có loại cảm giác lệ nóng doanh tròng.
"Anh sẽ đối tốt với em." Thẩm Thận im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi thốt ra một câu.
Không phải là thời kỳ chuẩn bị trước khi thông báo chính thức sao, một tháng này, anh có thể dưới sự cho phép mà săn đón xum xoe cô rồi.
Hứa Mạt đột nhiên đứng lên, bắt đầu đuổi người,"Anh....nên trở về rồi."
Thẩm Thận chỉnh tay áo, không chút lười biếng, "Được."
Chờ đi đến cửa, một chân Thẩm Thận đều bước ra cửa rồi, đột nhiên dừng lại.
"Vậy...làm bạn trai dự bị của em, anh có phúc lợi gì không?"
Hứa Mạt nhanh chóng đuổi người, nghe lời này, không muốn nhìn anh, "Không có không có, cái gì cũng không có."
Thẩm Thận cười nhẹ, cúi người xuống, nhanh mà chuẩn hôn lên khóe miệng cô một cái.
Nhẹ nhàng, lại mang theo chút độ ấm, mang theo mùi hương mát lạnh mê người trên người anh.
Sau khi hôn xong, giống như sợ cô hối hận, nhanh chóng nói câu ngủ ngon, liền tự chủ trương đóng cửa lại.
Hứa Mạt ngây người tại chỗ, nâng tay sờ khóe miệng bản thân.
Ừm, còn mang theo một mùi trứng gà và rau tề thái.
Thẩm Thận thu lại tầm mắt, dập tắt điếu thuốc trong tay: "Anh tại sao không thể ở đây?"
Ngữ khí của anh không chút phập phồng, thoạt nghe cứng ngắc, Hứa Mạt cảm thấy người này thật sự vô cùng kỳ lạ, hỉ nộ vô thường chắc là chữ đại biểu cho anh.
Hôm qua rõ ràng còn tốt, hôm nay liền có chút không bình thường.
Không lẽ là...hai bước chân mà cô đạp xuống quá dùng lực sao?
"Anh đợi bao lâu rồi?" Hứa Mạt vừa nói vừa lật mở túi của mình.
Thẩm Thận thẳng người dậy, bình tĩnh nhìn cô: "Rất lâu."
"Vậy anh ở đây đi, chính là có thể tránh ra một chút không, em muốn mở cửa." Cô hiện giờ thường dám bứt lông trên mông hổ, một khi lật người làm chủ nhân, trái lại cũng không sợ Thẩm Thận nữa.
Sau khi Hứa Mạt nói xong, liếc nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh, nhưng cảm xúc phức tạp lúc nãy trong đầu nhất thời biến mất, chỉ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Cô thậm chí nhẹ nhàng khẽ hát lên điệu hát, chính là muốn gạt anh sang một bên.
Đôi mắt hoa đào của Thẩm Thận híp lại, "Người vừa nãy đưa em trở về? Bọn em có phải là đã ăn cơm cùng nhau?"
Hứa Mạt nghiêng người qua, nhìn anh: "Đúng vậy, sao vậy?"
Trong lòng Thẩm Thận căng thẳng: "Vậy......anh ta....hai người bọn em...."
Hứa Mạt buồn cười liếc nhìn anh, từ trên xuống dưới, do dự một vòng, không ngừng đánh giá, nhưng chính là không trả lời.
Qua một hồi lâu, tay cô vặn ổ khóa, cửa vừa mở, tự mình đi vào bên trong.
Thẩm Thận chính là như vậy nhìn bóng lưng cô đầu cũng không quay lại biến mất sau cánh cửa, anh nhìn cánh cửa khép một nửa, tiến vào cũng không phải, lùi lại cũng không phải.
Đêm đầu mùa hè, trong không khí mang theo chút khô nóng. Khu nhà ở theo phong cách cũ này có chút ầm ĩ, tiếng bàn ghế va chạm nhẹ nhàng của lầu trên lầu dưới cũng ở bên tai.
Vật đổi sao dời, đây là nơi trước đây anh tuyệt đối sẽ không bước vào, mà lúc này, nhìn cánh cửa lộ ra ánh sáng mờ nhạt, trong lòng anh vậy mà nổi lên chút mềm mại.
Nhưng vừa nghĩ lại cảnh vừa nãy anh ngồi chồm hổm canh ở nơi này trông giữ, vậy mà cảm thấy có chút ủy khuất.
Cô hình như đối với người khác so đối với anh, đều muốn càng dịu dàng và nhẫn nại. Cô sẽ yên tĩnh lắng nghe, cười đến mắt cong cong.
Nhưng đó là không phải đối với anh.
Thẩm Thận nhớ tới buổi hẹn hò mà bản thân sắp xếp, chau mày.
Anh vẫn đứng ở ngoài cửa, nghiêng người đánh giá một phen căn phòng của Hứa Mạt ở trước mắt, trong đó đen thui, thoạt nhìn không giống có người ở.
Trong lòng đột nhiên làm một quyết định, Thẩm Thận chần chờ đi đến trước cửa nhà cô, chuẩn bị mặt dày mày dạn tiến vào.
Sau đó còn chưa chờ anh gõ cửa, khe cửa chậm mở, một cánh tay tinh tế trắng nõn như ngó sen lộ ra ngoài, sau đó là khuôn mặt trơn loáng sáng bóng của Hứa Mạt.
Hứa Mạt dĩ nhiên đã cởi áo khoác len ra, cũng đã tẩy trang, một khuôn mặt nhỏ giống như đóa hoa sen nở trong hồ nước vào sáng sớm, mềm mại ướt át, tươi mát giống như có thể vắt ra nước.
Ánh mắt cô liền nhẹ nhàng bay qua.
Thẩm Thận theo bản năng đem điếu thuốc đã bóp tắt trong tay ném đi, chờ cô nói chuyện.
"Ngây ra đó làm gì? Tiến vào đi." Nói xong, Hứa Mạt vui vẻ đi vào bên trong.
Thẩm Thận ngẩn người, trên mặt không biểu hiện, trong lòng pháo hoa lại nổ đùng đùng, còn là loại kim quang óng ánh nữa.
Anh trái lại không xem bản thân là người ngoài, vừa vào cửa tự mình bắt đầu đánh giá kệ giày, nhìn thấy bên trên không có bất kỳ loại giày đàn ông nào, trong lòng nhất thời nổi lên chút vui sướng.
Tuy rằng đã biết được đáp án, nhưng Thẩm Thận vẫn là cố ý hỏi một câu, "Có dép lê anh có thể mang không?"
Hứa Mạt ngồi ở trước bàn, không biết đang chơi đùa cái gì, đầu cũng không xoay lại: "Không có, anh cứ như vậy vào đi."
Không giống như lần trước vội vàng liếc nhìn, Thẩm Thận đem nơi này quan sát một vòng, sau đó tỉ mỉ kiểm tra một chút khóa cửa của cô còn tốt hay không, lúc này mới yên tâm tê liệt lại.
Hứa Mạt loay hoay xong đồ vật của bản thân, quay đầu lại, liền thấy Thẩm Thận đang xiêu vẹo trên sô pha, một chút cũng không có bộ dạng khách khí.
Thẩm Thận luôn nhìn chằm chằm bóng lưng cô, lúc này bị bắt quả tang, cũng không một chút xấu hổ, đôi con ngươi đen sâu thẳm đó xẹt qua ánh sáng.
Nhất thời im lặng, bầu không khí tràn ngập một loại mập mờ không biết không rõ ràng.
Thẩm Thận đứng lên, đi về phía cô, gọi cô một tiếng, "Tiểu Mạt."
Hứa Mạt theo bản năng phòng bị, "Anh....anh muốn làm gì vậy?"
Thẩm Thận thấy cô phòng anh như phòng sói, sự xấu xa ở trong xương muốn trêu chọc cô đều nổi lên, khóe môi anh hơi cong lên, "Em nói anh muốn làm gì, không phải là em để anh vào hay sao?"
Hứa Mạt có chút ngơ ngác, đột nhiên nói một câu: "......Anh không phải nói đều nghe em sao?"
Thẩm Thận sửng sốt trong chốc lát, ngữ khí bất đắc dĩ lại sủng nịch, "Đúng vậy, đều nghe em."
Anh lại ngồi trở về, dựa lên ghế sô pha, chống nửa khuôn mặt, "Nhưng lúc đó anh nói là có điều kiện tiên quyết, em và anh ở bên nhau, anh cái gì cũng nghe em."
Hứa Mạt nghe anh lại nhắc đến vấn đề này, có chút muốn đuổi người rồi, "Vậy anh trở về đi, trong mơ cái gì cũng có, anh hiện giờ muốn ngủ rồi."
Ánh mắt nhàn rỗi của Thẩm Thận lại nổi lên trêu ghẹo, cười yêu nghiệt, "Không sao, anh trai ngủ cùng em."
Hứa Mạt có chút hối hận bản thân nhất thời mềm lòng cho anh tiến vào, cô đứng lên đi đến bên cạnh anh, nâng tay đẩy anh, "Anh lập tức ra ngoài cho em, em bây giờ không hoan nghênh anh nữa."
Thẩm Thận nâng mắt nhìn qua, đột nhiên đổi chủ đề, "Anh ở bên ngoài đợi cả một đêm, chân rất đau, cơm cũng chưa ăn."
Hứa Mạt vừa muốn đáp lại, liền nghe thấy Thẩm Thận tự đứng lên nói, "Mượn dùng phòng bếp của em, anh nấu cho chính mình một bữa cơm."
Hứa Mạt có chút ngơ ngác, đại công tử mười ngón tay không dính nước mùa xuân như Thẩm Thận, lúc nào học nấu ăn vậy?
Thẩm Thận vẫn còn nhớ nhung cảm giác cô đẩy bản thân, nhưng anh lại vô cùng trân trọng thời gian hai người ở bên nhau, dứt khoát đứng thẳng người, tự mình đi vào bên trong.
Hứa Mạt kỳ thật không muốn đáp ứng, nhưng thấy anh bóng người cũng là lắc lư mà đi rồi, chỉ đành cắn môi, "Anh đi sai rồi, đó là....đó là nhà vệ sinh."
Qua hồi lâu, Hứa Mạt mới nghe thấy Thẩm Thận trấn định trả lời một câu, "Ừm."
Nói là bản thân tự nấu, nhưng vừa nhìn cái khí thế nhất thời lâm trận cùng với hành động tay chân luống cuống đó, Hứa Mạt liền biết Thẩm Thận lại đang nói mò rồi.
Cố tình anh như vậy còn bày ra bộ dáng rất đơn giản, ưu nhã khảy đồ ở trong nồi.
Trong lòng cô ầm thầm cảm thấy buồn cười, trên mặt lại nghiêm túc.
Cuối cùng là nhìn không được nữa, cũng không biết anh đang nấu cái quỷ gì, Hứa Mạt dứt khoát đẩy anh ra, "Vẫn là em đến đi."
Thẩm Thận không đồng ý, kiên quyết muốn bản thân đến, còn tự cho là thỏa đáng bắt đầu nói chuyện, "Em bình thường đều là bản thân tự nấu cơm sao? Kỳ thật anh cảm thấy bản thân làm cơm cũng không tệ, em có thể không cần đi ăn bên ngoài."
Anh đây là vẫn nhớ đến Lương Giang Hành.
Hứa Mạt nghe anh vòng một vòng lớn, lòng cũng rất mệt, "Em làm cho, anh nấu có thể ăn sao?"
Thẩm Thận cươn.g cứng trong nháy mắt, vẫn là tránh ra.
Hứa Mạt đơn giản rửa sạch nồi, lại lấy ra một cái nồi nhỏ nấu mì, chờ nước sôi sùng sục, sau khi bắt đầu bốc khói cuồn cuộn, thêm chút nước lạnh vào bên trong.
Sau đó cô vẩy vào trong cái nồi trước đó một chút lá thì là, chờ đến trụng thành màu xanh mượt, nổi lên mùi thơm của rau, khuấy một trái trứng gà thành vòng tròn đổ vào trong.
Động tác của cô thuần thục, lông tơ trên mặt từng cọng rõ ràng.
Thẩm Thận hai tay ôm cánh tay, dựa nghiêng vào bàn nguyên liệu, luôn nhìn cô chăm chú.
Ánh đèn trần phòng bếp chiếu xuống, đem sườn mặt dịu dàng của cô mạ thành một lớp ánh sáng nhu hòa, bình yên lại yên tĩnh.
Lòng Thẩm Thận cũng theo đó giống như nổi lên hơi nước, bị đốt đến nóng hầm hập, màn sương mịt mù, mang theo chút không khí ẩm ướt.
Lúc Hứa Mạt cuối cùng nấu xong, chỉ rắc thêm chút muối.
Nhưng vẻn vẹn như vậy, cũng tươi ngon vô cùng.
Hai người ngồi trên bàn ăn, đối diện nhau, Thẩm Thận cúi đầu ăn, Hứa Mạt liền như vậy nhìn anh.
Thẩm Thận dù sao là một người đàn ông, rất nhanh liền giải quyết hết đồ ăn cô làm, động tác vô cùng nhanh chóng.
Trong trí nhớ của Hứa Mạt, tướng ăn của Thẩm Thận trước nay đều vô cùng ưu nhã, đa số đều là anh tùy ý ăn vài miếng, liền lười biếng xiêu vẹo sang một bên, nhìn cô ăn.
Mà lúc này, nhìn thấy Thẩm Thận vùi đầu ăn một bát mì như vậy, trái lại giống như dính chút khói lửa trần gian.
Cô nhẹ nhàng cong môi, cười lên.
Thẩm Thận đẩy bát sang một bên, "Rất ngon, sau này anh có thể thường đến cọ cơm không?"
Nụ cười trên mặt Hứa Mạt đột nhiên thu lại, "...."
Nhớ đến nụ cười khi nãy của cô, câu hỏi bất định trôi nổi trong lòng Thẩm Thận hoàn toàn bị đánh tan.
Anh luôn biết cô là một cô gái tốt.
Có lẽ, từ đầu đến cuối, là phương hướng của anh có chút lệch.
Không nghĩ tới cuộc hẹn hò mà anh tự mình chuẩn bị, vẻ mặt Thẩm Thận khó mà nghiêm túc, ngữ khí của anh trịnh trọng, "Tiểu Mạt, anh không biết em suy nghĩ thế nào rồi, anh muốn lấy mục tiêu kết hôn cùng em mà nói chuyện yêu đương."
Nói xong, anh bổ sung một câu, "Người khác thế nào, cùng anh không liên quan, anh chỉ nghe đáp án của em."
Thẩm Thận trở nên nghiêm túc như vậy, Hứa Mạt trái lại không thích ứng.
Cô tránh đi đôi mắt đen sâu thẳm của anh, trong lòng rối loạn.
Bề ngoài của Thẩm Thận quá mức chói mắt, mỗi lần trở nên nghiêm túc như vậy, liền làm cho trong mắt người khác chỉ nhìn thấy anh.
Nếu nói lúc đầu tại sao cô đáp ứng, kỳ thật cũng có nguyên nhân lớn nằm ở điểm này.
Thế nhưng sau này cô mới biết, dưới khuôn mặt đẹp trai như vậy của Thẩm Thận, giấu một trái tim có bao nhiêu bướng bỉnh, cố chấp lại kiêu ngạo.
Suy nghĩ hồi lâu, cô chậm rãi lên tiếng, "Anh không sợ em và người khác đã ở bên nhau rồi sao?"
Anh rõ ràng, vẫn là đối với Lương Giang Hành canh cánh trong lòng.
Thân mình Thẩm Thận hơi đình trệ, đôi mắt hơi híp, "Sợ cái gì."
Tên đàn ông đó có đẹp trai như anh không? Có tiền như anh không? Có thân hình tốt như anh không? Có sống.....tốt như anh không?
Không được, Hoa Nhài Nhỏ thuần khiết chỉ thuộc về một mình anh, chỉ có thể vì anh mà nở, vì anh mà nở rộ.
Nếu như thật sự đã ở bên nhau, vậy thì, anh cũng sẽ không từ thủ đoạn, không tiếc tất cả cái giá, giành cô về.
Ngữ khí của Thẩm Thận tận lực lộ ra bình tĩnh, trong lòng lại đã chém Lương Giang Hành ngàn vạn nhát, "Cạnh tranh công bằng, nhưng anh cá, anh ta không có thích em như anh."
Hứa Mạt gảy ngón tay của bản thân, ánh mắt cùng theo đó rơi xuống mặt đất.
Nghe lời nói rõ gần như muốn nói toạc ra, Hứa Mạt cảm thấy lòng có chút mềm mại, cô chính là không nhìn anh, tiếp đó lại nói, "Nhưng em nhớ, em rõ ràng nói qua với anh, em và anh ta chỉ là bạn."
"Thẩm Thận, đến khi anh hoàn toàn tin tưởng em, lúc đó mới thật sự là thích."
Anh tin tưởng cô.
Nhưng anh không nói ra, bởi vì anh không muốn thừa nhận, cũng không thể thừa nhận một việc chính là, anh sẽ đố kỵ.
Đến nỗi sự xuất hiện của những người đàn ông lại gần cô, lòng anh liền rối loạn.
Thẩm Thận có chút gấp gáp, những tự phụ ngày thường đều vứt sau đầu, "Sao lại không phải thật sự thích em, lão tử nhớ em đến không ngủ được, mỗi ngày chính là muốn gần em thêm một chút."
Hứa Mạt thấy anh gấp gáp, khóe miệng cong lên thành một độ cong rõ ràng, nháy mắt liền biến mất.
Anh bình thường xấu xa như vậy, cuối cùng là phải trị anh.
"Vậy.....được thôi." Hứa Mạt nhẹ nhàng nói, giống như gió nhẹ thổi qua, có chút ngứa.
Thẩm Thận giống như mất trọng lượng trong không trung, đang trôi nổi bỗng nhiên tìm được sức lực, anh không thể tin hỏi, "Tiểu Mạt....em đây là đồng ý rồi?"
Mặt Hứa Mạt có chút nóng, "Ừm, có điều phải có thời gian một tháng quan sát, giữa đường nếu em không nguyện ý, anh cũng không thể ép buộc em."
Thẩm nhị thiếu từ nhỏ đến lớn chưa từng rơi qua một giọt nước mắt nào, lúc này vậy mà có loại cảm giác lệ nóng doanh tròng.
"Anh sẽ đối tốt với em." Thẩm Thận im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi thốt ra một câu.
Không phải là thời kỳ chuẩn bị trước khi thông báo chính thức sao, một tháng này, anh có thể dưới sự cho phép mà săn đón xum xoe cô rồi.
Hứa Mạt đột nhiên đứng lên, bắt đầu đuổi người,"Anh....nên trở về rồi."
Thẩm Thận chỉnh tay áo, không chút lười biếng, "Được."
Chờ đi đến cửa, một chân Thẩm Thận đều bước ra cửa rồi, đột nhiên dừng lại.
"Vậy...làm bạn trai dự bị của em, anh có phúc lợi gì không?"
Hứa Mạt nhanh chóng đuổi người, nghe lời này, không muốn nhìn anh, "Không có không có, cái gì cũng không có."
Thẩm Thận cười nhẹ, cúi người xuống, nhanh mà chuẩn hôn lên khóe miệng cô một cái.
Nhẹ nhàng, lại mang theo chút độ ấm, mang theo mùi hương mát lạnh mê người trên người anh.
Sau khi hôn xong, giống như sợ cô hối hận, nhanh chóng nói câu ngủ ngon, liền tự chủ trương đóng cửa lại.
Hứa Mạt ngây người tại chỗ, nâng tay sờ khóe miệng bản thân.
Ừm, còn mang theo một mùi trứng gà và rau tề thái.