Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Chương 27
Trong lúc Hứa Mạt hôn mê luôn cảm thấy có một đôi tay nhẹ nhàng xoa bóp bụng của mình, lực đạo không nhẹ không nặng làm cho toàn thân cô thoải mái.
Trong một hồi yên tĩnh, lúc cô hôn mê lại ngủ quên mất.
Lần nữa trằn trọc tỉnh lại, Hứa Mạt còn có chút lờ mờ, cùng lúc đó cô còn nhìn thấy được người ở trên giường nhỏ mềm mại bên giường lớn là Thẩm Thận.
Cô động đậy thân thể cũng không biết ai đem cô quấn lấy chặt như vậy, muốn duỗi chân ra cũng tốn sức.
Thẩm Thận vốn đang xiêu vẹo trên giường nhỏ, một tay chống sườn mặt chính là như vậy nhìn cô.
Dễ dàng thấy cô tỉnh lại nhanh chóng đứng lên đi qua.
Anh khều tóc cô, nghe không ra là ngữ khí gì, "Tỉnh rồi?"
Hứa Mạt theo bản năng gật đầu, nâng tay xoa mắt, "Em....sao lại ở đây?"
Tuy nói cấu tạo căn phòng đại khái không khác mấy, nhưng nơi này đưa mắt nhìn quanh có một số đồ dùng của đàn ông, hiển nhiên không phải phòng của cô.
Trong chăn cũng là mùi vị cô từng không thể nào quen thuộc hơn, bao nhiêu lần ôm nhau, bao nhiêu lần triền miên, trong ký ức của cô đều có hơi thở mát lạnh của Thẩm Thận.
Thẩm Thận đem góc chăn vốn bị cô kẹp chặt thả ra, "Kinh nguyệt của em đến rồi, sao không biết xin nghỉ với đạo diễn? Là con gái lúc này còn đi xuống biển?"
Ý thức cuối cùng của cô là hôn mê, mà đối với kinh nguyệt của bản thân lúc nào đến lại không biết.
Cô ồm ồm, "Em không biết hôm nay đến...."
Hứa Mạt vừa tỉnh lại, ngữ khí nhẹ nhàng, giọng nói còn mang theo chút mềm yếu, cùng với sự lạnh nhạt xa cách đoạn thời gian này hoàn toàn không giống, Thẩm Thận nghe thấy lại vô cùng hưởng thụ.
"Em ngủ bao lâu rồi?" Cô còn có chút lo lắng hành trình tiếp theo.
Thẩm Thận thấy bộ dạng của cô liền biết cô đang nghĩ gì, anh gần như tức đến cười, "Thiếu em một người cũng không ít, lo cái gì."
Từ lúc dàn xếp xong cho cô, anh liền nhắn tin cho đạo diễn, sân bãi sau này có liên quan tới nước đều đổi thành bãi cát.
Quay hình không sai biệt lắm liền được rồi, xem như cho nhân viên của Nhất Thiên nghỉ lễ sớm. Có điều cuối cùng là nhà tư bản, những thứ này ở ngày cuối tuần sau này đều sẽ được đòi lại toàn bộ.
Thẩm Thận gọi bác sĩ gia đình đang chờ ở bên cạnh, "Lại giúp cô ấy xem thử."
Bác sĩ là người Hoa mà Thẩm Thận đặc biệt tìm đến, có mở một phòng khám tư nhân có tiếng tăm không nhỏ ở trong khu thành phố Fiji, trước khi đi còn dặn dò gì đó bên tai Thẩm Thận, mới mang theo trợ lý lùi ra ngoài.
Hứa Mạt cảm thấy bản thân đã đỡ hơn rất nhiều, liền chống eo muốn ngồi dậy.
Thẩm Thận luôn trầm mặt, không quá nhiều lời, thấy cô ngọ ngoạy liền nhét một cái gối vào sau lưng cô để cô dựa vào.
"Thời gian trước...." Thẩm Thận ngập ngừng, cuối cúng không nói hai chữ chia tay ra, "Sau khi dược thiện ngừng rồi, anh để bác Tần lại đưa cho em, có phải lại không ăn?"
Chữ "lại" này dùng vô cùng khéo léo, trước kia Hứa Mạt đã không thích ăn cái này, cực khổ trong cuộc sống cô ăn nhiều rồi, thế nhưng loại cháo vô cùng đắng chát đó gần như đã là thành thuốc bắc bản thăng cấp, cô thật sự không thích.
Cuối cùng là tính khí con gái, luôn thích chút ngọt, thế nhưng Thẩm Thận không cho cô ăn kẹo sau khi dùng thuốc, nói như vậy hiệu quả không tốt.
Hứa Mạt nghe thấy lời Thẩm Thận, trong lòng không hiểu sao chột dạ, nhưng cô có cân nhắc của chính mình, lại cảm thấy bây giờ không cần nghe lời Thẩm Thận, trực tiếp phản bác lại, "Không ăn cũng không có vấn đề."
Thẩm Thận thuận thế ngồi bên người cô, "Em cũng bao lâu không đau rồi, lần này tái phát cũng nói không sao?"
Lời Thẩm Thận đích thật không sai, lúc đầu bởi vì thân thể cô thiên về thể hàn, lúc kinh nguyệt đến luôn đau đến gần như ngất xỉu, đôi bàn chân luôn lạnh lẽo, trong mùa hạ nóng bức cũng sẽ như vậy.
Hứa Mạt cắn môi, di chuyển tầm mắt, "....Anh tránh ra đi, em muốn trở về."
Thẩm Thận thấy cô như vậy, cúi người xuống, hai tay chống xuống hai bên người Hứa Mạt, nhốt thân thể mềm mại nho nhỏ của cô vào trong ngực, "Em uống thuốc ăn liền tránh ra."
Cô trong nháy mắt bị động tác của anh dọa không nhẹ, thử chống cự nhưng cũng biết anh trước nay đều là không đạt được mục đích không bỏ qua, chỉ là nhấn mạnh, "Anh và em bây giờ không có bất kỳ quan hệ gì rồi....Em muốn trở về."
Thẩm Thận chỉ nhướng mày, "Cho nên cái này cùng với việc em uống thuốc có quan hệ?"
Thanh buông tha cho cô, chống thân mình lên, ngón tay như ngọc lật mở hộp thuốc, từ bên trong moi ra một viên thuốc, sau đó lại bưng đến một chén thuốc xinh xắn.
Chén không nhỏ, thế như nước thuốc bên trong chén đen sì, lờ mờ nổi lên mùi vị đắng chát.
Hứa Mạt liếc nhìn vị thuốc đó một cái, không biết tại sao đều tới bờ Thái Bình Dương rồi, Thẩm Thận còn có thể lấy ra được thứ này.
Thẩm Thận đơn giản giải thích, "Sợ em mấy ngày này còn đau, thuốc tây hiệu lực nhanh, em lại uống một chén thuốc bắc, điều hòa một lát."
Bác sĩ vừa nãy có hỏi Hứa Mạt đã ăn gì, Thẩm Thận tự cảm thấy bản thân cũng có trách nhiệm, cơm trưa ăn anh dặn dò không những là thức ăn có tính hàn còn có rượu ngâm đá.
Hứa Mạt nhìn chằm chằm tay anh hồi lâu, sau một hồi cuối cùng im lặng cầm qua, trong lòng nghĩ cả đời này cũng không muốn nói chuyện với anh nữa!
Chờ đến khi cô nhắm chặt hai mắt lại, lấy tinh thân đem chén thuốc uống hết, trong lòng còn mang theo chút giận dỗi.
Trong miệng rất đắng, muốn mạng là cảm giác dự vị đó không ngừng phóng đại loại đắng chát đó. Chân mày Hứa Mạt gắt gao chau lại.
Thẩm Thận thấy dáng vẻ tức giận của cô, trong lòng lại vô cùng vui vẻ, anh cười lên, theo đó gọi cô một câu, "Tiểu Mạt."
Âm cuối rất kìm nén lại mang theo chút ý vị quyến luyến.
Dung mạo anh tuấn của Thẩm Thận lại huênh hoang, đèn tường trước giường chiếu sáng sâu sắc đường nét nửa bên mặt của anh, anh chậm rãi duỗi ra lòng bàn tay về phía cô, ngữ khí dịu dàng hiếm thấy, "Đừng giận nữa, cho."
Hứa Mạt rũ mắt nhìn lòng bàn tay anh, có một viên kẹo yên tĩnh nằm đó.
Vỏ ngoài hồng nhạt, bên trên vẽ lên hình trái dâu tây, ồ....thoạt nhìn cũng rất ngọt.
-
Hứa Mạt gần như được Thẩm Thận hộ tống trở về phòng của bản thân.
Tuy rằng thành công làm được không nói chuyện với anh, nhưng cô vẫn là không có chút cốt khí, động tác nhanh chóng giựt lấy viên kẹo đó từ trong tay Thẩm Thận.
Dù sao loại vị đắng chát đó là khắc tinh trời sinh của cô.
Có kẹo dâu tây giảm xóc, vị thuốc trong miệng cô nhạt đi không ít.
Đứng ở cửa phòng mình, nhìn người đàn ông đứng ở một bên còn không đi, Hứa Mạt cuối cùng nhịn không được, cô nâng mắt lên, "Thẩm Thận, anh thật sự không cần như vậy, em cũng chịu không được, nếu như có thể, chúng ta có thể làm bạn."
Thẩm Thận nghe lời này liền nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm, bên trong sự u ám lờ mờ bùng lên ngọn lửa ngầm.
Thứ anh muốn không phải là bạn bè.
Thẩm Thận nhìn cô, "Bạn cũng có thể nha, có điều anh muốn.....là bạn trai."
Anh cố ý kéo dài ngữ điệu, ngữ khí không nhanh không chậm.
Trên hành lang chí có hai người đứng đối diện nhau, anh theo đó lại bổ sung, "Anh sẽ không can thiệp quá nhiều đến cuộc sống của em, em đợi, anh theo đuổi, được không?"
Hứa Mạt sửng sốt một hồi, nghe thấy giọng nói du dương của Thẩm Thận lại vang lên, "Em ghét anh sao?"
Lần này Hứa Mạt lắc đầu không có chút do dự.
Thẩm Thận nhướng mày, giọng nói đè xuống cực thấp, "Vậy không phải được rồi? Tiểu bảo bối, em dù sao cũng cho anh một cơ hội, hả?"
Không kịp phòng bị nghe thấy anh nói ra ba chữ đó, mặt Hứa Mạt cuống quýt có chút nóng lên.
Thế nhưng chờ đến khi cô thấy chiếc túi ở trong tay Thẩm Thận, ý nóng trên mặt gần như muốn bốc cháy.
Thẩm Thận thấy tầm mắt cô rơi lên bên trên, đưa cho cô, "Đây là để khách sạn hỗ trợ chuẩn bị."
Nhận lấy túi lớn vật dụng vệ sinh đó, Hứa Mạt nói một tiếng cảm ơn, sau đó cuối cùng hỏi ra vấn đề trong lòng mình nghi hoặc đã lâu, "Anh....cái đó của em là anh thay giúp sao..."
Lúc cô tỉnh lại liền cảm nhận được cảm giác của sợi bông, gắt gao dán chặt lấy, vô cùng thoải mái.
Thẩm Thận cười xấu ca, "Em nói xem?"
Hứa Mạt nắm chặt lấy chiếc túi to, lưu lại cho Thẩm Thận một bóng lưng có hơi cươ,ng cứng.
"Đặc biệt tìm nữ phục vụ giúp em, xấu hổ cái gì?" Thẩm Thận ngừng lại, tốc độ nói chậm lại, giống như nhớ tới cái gì, "Anh trái lại muốn giúp em, chỉ có điều..."
Chỉ có điều anh cũng chưa từng làm qua thứ đồ chơi này, Thẩm nhị thiếu tay chân luống cuống một hồi, cuối cùng mới trút một hơi.
Anh nói một nửa kịp thời dừng lại, bởi vì bóng lưng Hứa Mạt thậm chí bốc lên một chút oán niệm rồi.
Mà Thẩm Thận lại rõ rõ ràng cảm nhận được tâm tình buông lỏng của Hứa Mạt, lúc này toàn thân trên dưới đều kêu gào vui sướng.
Sau khi Hứa Mạt ấp úng một câu "Em mới không có", nặng nề đóng cửa lại.
Thẩm Thận nhận lấy lệnh đuổi khách cũng không buồn phiền, ngóng nhìn cánh của gỗ đó một hồi mới chậm rãi bước thong thả trở về.
-
Hai ngày sau đó, quay hình đều là những hạng mục nhẹ nhàng, vả lại đều là ở trên bãi cát hoặc trong quảng trường, không bao lâu liền kết thúc.
Nhóm đạo diễn tay to vừa vung lên, nói thẳng sau đó chính là xem như kỳ nghỉ rồi, một đám người vui mừng hớn hở, ồn ào kết bạn ra ngoài dạo chơi.
Ở trong Nhất Thiên lâu như vậy, mọi người cũng đều là yêu tinh, lần đại hội thể thao nhân viên này thời gian ngắn như vậy, trở lại chắc chắn phải tăng ca bù trở lại, như vậy còn không bằng hưởng thụ một chút.
Hứa Mạt cũng không đi chơi đâu cả, chỉ đi đến tiệm quà lưu niệm chọn một ít đặc sản với quà cho bạn bè và người thân, mua đồ vật làm bằng gỗ với một ít kẹo dừa khô.
Khách sạn Hoa An Đình Thành này mà Nhất Thiên ở nằm ở một hòn đảo nhỏ.
Trên đảo ngoài khách sạn, những kiến trúc khác gần như không thấy bóng dáng, phụ cận có một nhà thờ nhỏ, là loại mở cửa cũng không phải quá lớn, để cho du khách sử dụng chụp hình.
Trời dần tối lại, bên trong nhà thờ đốt những cây nến, vô cùng lãng mạn.
Hứa Mạt vô cùng buồn chán, sau khi đi một vòng, lách đến tòa nhà phía bên sau nhà thờ, nơi này treo một dàn hoa, bên trên còn rũ xuống ghế treo mây.
Có điều bây giờ bên trong ghế treo mây hình như có một đôi tình lữ đang làm ổ bên trong.
"Bảo bảo, nhớ anh à?" Giọng nói của người đàn ông lười biếng tản mạn, vừa nghe thấy vô cùng quen thuộc.
Đây là ngữ khí mà Thẩm Thận thường dùng, thờ ơ, tùy ý lại tùy hứng.
Còn chưa đợi Hứa Mạt nghĩ kỹ, giọng nói thanh tú của con gái vang lên, có chút th,ở dốc, "Này! Làm gì hôn ác như vậy chứ! Hôn môi quá đau rồi...."
Người đàn ông cười nhẹ, "Chờ lát nửa trở lại khách sạn còn càng ác hơn."
Cô gái giống như dựng lông lên, từng câu từng chữ, "Hạ! Vân! Tinh!"
Nghe được cái tên này, trong đầu Hứa Mạt có chút chết máy. Đây không phải vị hot đến xuyên nửa bầu trời kia sao....?
Anh ta nổi tiếng không gần nữ sắc, thật sự không ngờ tới nha.
Giọng nói của cô gái cũng rất quen thuộc, hôm qua Hứa Mạt còn cùng với cô ấy cùng ngồi ăn cơm tối với nhau.
Hứa Mạt lùi lại phía sau, muốn cho hai người họ chừa chút không gian, còn chưa đi được vài bước, sau lưng lại bị chắn bởi một khối cơ thể ấm áp.
Hơi thở nóng bỏng liền phả vào bên tai của Hứa Mạt, cào người mềm nhũn, vành tai phía sau của cô cho đến bên gái, mang theo sự tê dại như dòng điện.
Sau đó cô nghe thấy âm thanh mang theo nụ cười của Thẩm Thận, "Trốn ở đầy lén nghe góc tường người khác?"
Trong một hồi yên tĩnh, lúc cô hôn mê lại ngủ quên mất.
Lần nữa trằn trọc tỉnh lại, Hứa Mạt còn có chút lờ mờ, cùng lúc đó cô còn nhìn thấy được người ở trên giường nhỏ mềm mại bên giường lớn là Thẩm Thận.
Cô động đậy thân thể cũng không biết ai đem cô quấn lấy chặt như vậy, muốn duỗi chân ra cũng tốn sức.
Thẩm Thận vốn đang xiêu vẹo trên giường nhỏ, một tay chống sườn mặt chính là như vậy nhìn cô.
Dễ dàng thấy cô tỉnh lại nhanh chóng đứng lên đi qua.
Anh khều tóc cô, nghe không ra là ngữ khí gì, "Tỉnh rồi?"
Hứa Mạt theo bản năng gật đầu, nâng tay xoa mắt, "Em....sao lại ở đây?"
Tuy nói cấu tạo căn phòng đại khái không khác mấy, nhưng nơi này đưa mắt nhìn quanh có một số đồ dùng của đàn ông, hiển nhiên không phải phòng của cô.
Trong chăn cũng là mùi vị cô từng không thể nào quen thuộc hơn, bao nhiêu lần ôm nhau, bao nhiêu lần triền miên, trong ký ức của cô đều có hơi thở mát lạnh của Thẩm Thận.
Thẩm Thận đem góc chăn vốn bị cô kẹp chặt thả ra, "Kinh nguyệt của em đến rồi, sao không biết xin nghỉ với đạo diễn? Là con gái lúc này còn đi xuống biển?"
Ý thức cuối cùng của cô là hôn mê, mà đối với kinh nguyệt của bản thân lúc nào đến lại không biết.
Cô ồm ồm, "Em không biết hôm nay đến...."
Hứa Mạt vừa tỉnh lại, ngữ khí nhẹ nhàng, giọng nói còn mang theo chút mềm yếu, cùng với sự lạnh nhạt xa cách đoạn thời gian này hoàn toàn không giống, Thẩm Thận nghe thấy lại vô cùng hưởng thụ.
"Em ngủ bao lâu rồi?" Cô còn có chút lo lắng hành trình tiếp theo.
Thẩm Thận thấy bộ dạng của cô liền biết cô đang nghĩ gì, anh gần như tức đến cười, "Thiếu em một người cũng không ít, lo cái gì."
Từ lúc dàn xếp xong cho cô, anh liền nhắn tin cho đạo diễn, sân bãi sau này có liên quan tới nước đều đổi thành bãi cát.
Quay hình không sai biệt lắm liền được rồi, xem như cho nhân viên của Nhất Thiên nghỉ lễ sớm. Có điều cuối cùng là nhà tư bản, những thứ này ở ngày cuối tuần sau này đều sẽ được đòi lại toàn bộ.
Thẩm Thận gọi bác sĩ gia đình đang chờ ở bên cạnh, "Lại giúp cô ấy xem thử."
Bác sĩ là người Hoa mà Thẩm Thận đặc biệt tìm đến, có mở một phòng khám tư nhân có tiếng tăm không nhỏ ở trong khu thành phố Fiji, trước khi đi còn dặn dò gì đó bên tai Thẩm Thận, mới mang theo trợ lý lùi ra ngoài.
Hứa Mạt cảm thấy bản thân đã đỡ hơn rất nhiều, liền chống eo muốn ngồi dậy.
Thẩm Thận luôn trầm mặt, không quá nhiều lời, thấy cô ngọ ngoạy liền nhét một cái gối vào sau lưng cô để cô dựa vào.
"Thời gian trước...." Thẩm Thận ngập ngừng, cuối cúng không nói hai chữ chia tay ra, "Sau khi dược thiện ngừng rồi, anh để bác Tần lại đưa cho em, có phải lại không ăn?"
Chữ "lại" này dùng vô cùng khéo léo, trước kia Hứa Mạt đã không thích ăn cái này, cực khổ trong cuộc sống cô ăn nhiều rồi, thế nhưng loại cháo vô cùng đắng chát đó gần như đã là thành thuốc bắc bản thăng cấp, cô thật sự không thích.
Cuối cùng là tính khí con gái, luôn thích chút ngọt, thế nhưng Thẩm Thận không cho cô ăn kẹo sau khi dùng thuốc, nói như vậy hiệu quả không tốt.
Hứa Mạt nghe thấy lời Thẩm Thận, trong lòng không hiểu sao chột dạ, nhưng cô có cân nhắc của chính mình, lại cảm thấy bây giờ không cần nghe lời Thẩm Thận, trực tiếp phản bác lại, "Không ăn cũng không có vấn đề."
Thẩm Thận thuận thế ngồi bên người cô, "Em cũng bao lâu không đau rồi, lần này tái phát cũng nói không sao?"
Lời Thẩm Thận đích thật không sai, lúc đầu bởi vì thân thể cô thiên về thể hàn, lúc kinh nguyệt đến luôn đau đến gần như ngất xỉu, đôi bàn chân luôn lạnh lẽo, trong mùa hạ nóng bức cũng sẽ như vậy.
Hứa Mạt cắn môi, di chuyển tầm mắt, "....Anh tránh ra đi, em muốn trở về."
Thẩm Thận thấy cô như vậy, cúi người xuống, hai tay chống xuống hai bên người Hứa Mạt, nhốt thân thể mềm mại nho nhỏ của cô vào trong ngực, "Em uống thuốc ăn liền tránh ra."
Cô trong nháy mắt bị động tác của anh dọa không nhẹ, thử chống cự nhưng cũng biết anh trước nay đều là không đạt được mục đích không bỏ qua, chỉ là nhấn mạnh, "Anh và em bây giờ không có bất kỳ quan hệ gì rồi....Em muốn trở về."
Thẩm Thận chỉ nhướng mày, "Cho nên cái này cùng với việc em uống thuốc có quan hệ?"
Thanh buông tha cho cô, chống thân mình lên, ngón tay như ngọc lật mở hộp thuốc, từ bên trong moi ra một viên thuốc, sau đó lại bưng đến một chén thuốc xinh xắn.
Chén không nhỏ, thế như nước thuốc bên trong chén đen sì, lờ mờ nổi lên mùi vị đắng chát.
Hứa Mạt liếc nhìn vị thuốc đó một cái, không biết tại sao đều tới bờ Thái Bình Dương rồi, Thẩm Thận còn có thể lấy ra được thứ này.
Thẩm Thận đơn giản giải thích, "Sợ em mấy ngày này còn đau, thuốc tây hiệu lực nhanh, em lại uống một chén thuốc bắc, điều hòa một lát."
Bác sĩ vừa nãy có hỏi Hứa Mạt đã ăn gì, Thẩm Thận tự cảm thấy bản thân cũng có trách nhiệm, cơm trưa ăn anh dặn dò không những là thức ăn có tính hàn còn có rượu ngâm đá.
Hứa Mạt nhìn chằm chằm tay anh hồi lâu, sau một hồi cuối cùng im lặng cầm qua, trong lòng nghĩ cả đời này cũng không muốn nói chuyện với anh nữa!
Chờ đến khi cô nhắm chặt hai mắt lại, lấy tinh thân đem chén thuốc uống hết, trong lòng còn mang theo chút giận dỗi.
Trong miệng rất đắng, muốn mạng là cảm giác dự vị đó không ngừng phóng đại loại đắng chát đó. Chân mày Hứa Mạt gắt gao chau lại.
Thẩm Thận thấy dáng vẻ tức giận của cô, trong lòng lại vô cùng vui vẻ, anh cười lên, theo đó gọi cô một câu, "Tiểu Mạt."
Âm cuối rất kìm nén lại mang theo chút ý vị quyến luyến.
Dung mạo anh tuấn của Thẩm Thận lại huênh hoang, đèn tường trước giường chiếu sáng sâu sắc đường nét nửa bên mặt của anh, anh chậm rãi duỗi ra lòng bàn tay về phía cô, ngữ khí dịu dàng hiếm thấy, "Đừng giận nữa, cho."
Hứa Mạt rũ mắt nhìn lòng bàn tay anh, có một viên kẹo yên tĩnh nằm đó.
Vỏ ngoài hồng nhạt, bên trên vẽ lên hình trái dâu tây, ồ....thoạt nhìn cũng rất ngọt.
-
Hứa Mạt gần như được Thẩm Thận hộ tống trở về phòng của bản thân.
Tuy rằng thành công làm được không nói chuyện với anh, nhưng cô vẫn là không có chút cốt khí, động tác nhanh chóng giựt lấy viên kẹo đó từ trong tay Thẩm Thận.
Dù sao loại vị đắng chát đó là khắc tinh trời sinh của cô.
Có kẹo dâu tây giảm xóc, vị thuốc trong miệng cô nhạt đi không ít.
Đứng ở cửa phòng mình, nhìn người đàn ông đứng ở một bên còn không đi, Hứa Mạt cuối cùng nhịn không được, cô nâng mắt lên, "Thẩm Thận, anh thật sự không cần như vậy, em cũng chịu không được, nếu như có thể, chúng ta có thể làm bạn."
Thẩm Thận nghe lời này liền nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm, bên trong sự u ám lờ mờ bùng lên ngọn lửa ngầm.
Thứ anh muốn không phải là bạn bè.
Thẩm Thận nhìn cô, "Bạn cũng có thể nha, có điều anh muốn.....là bạn trai."
Anh cố ý kéo dài ngữ điệu, ngữ khí không nhanh không chậm.
Trên hành lang chí có hai người đứng đối diện nhau, anh theo đó lại bổ sung, "Anh sẽ không can thiệp quá nhiều đến cuộc sống của em, em đợi, anh theo đuổi, được không?"
Hứa Mạt sửng sốt một hồi, nghe thấy giọng nói du dương của Thẩm Thận lại vang lên, "Em ghét anh sao?"
Lần này Hứa Mạt lắc đầu không có chút do dự.
Thẩm Thận nhướng mày, giọng nói đè xuống cực thấp, "Vậy không phải được rồi? Tiểu bảo bối, em dù sao cũng cho anh một cơ hội, hả?"
Không kịp phòng bị nghe thấy anh nói ra ba chữ đó, mặt Hứa Mạt cuống quýt có chút nóng lên.
Thế nhưng chờ đến khi cô thấy chiếc túi ở trong tay Thẩm Thận, ý nóng trên mặt gần như muốn bốc cháy.
Thẩm Thận thấy tầm mắt cô rơi lên bên trên, đưa cho cô, "Đây là để khách sạn hỗ trợ chuẩn bị."
Nhận lấy túi lớn vật dụng vệ sinh đó, Hứa Mạt nói một tiếng cảm ơn, sau đó cuối cùng hỏi ra vấn đề trong lòng mình nghi hoặc đã lâu, "Anh....cái đó của em là anh thay giúp sao..."
Lúc cô tỉnh lại liền cảm nhận được cảm giác của sợi bông, gắt gao dán chặt lấy, vô cùng thoải mái.
Thẩm Thận cười xấu ca, "Em nói xem?"
Hứa Mạt nắm chặt lấy chiếc túi to, lưu lại cho Thẩm Thận một bóng lưng có hơi cươ,ng cứng.
"Đặc biệt tìm nữ phục vụ giúp em, xấu hổ cái gì?" Thẩm Thận ngừng lại, tốc độ nói chậm lại, giống như nhớ tới cái gì, "Anh trái lại muốn giúp em, chỉ có điều..."
Chỉ có điều anh cũng chưa từng làm qua thứ đồ chơi này, Thẩm nhị thiếu tay chân luống cuống một hồi, cuối cùng mới trút một hơi.
Anh nói một nửa kịp thời dừng lại, bởi vì bóng lưng Hứa Mạt thậm chí bốc lên một chút oán niệm rồi.
Mà Thẩm Thận lại rõ rõ ràng cảm nhận được tâm tình buông lỏng của Hứa Mạt, lúc này toàn thân trên dưới đều kêu gào vui sướng.
Sau khi Hứa Mạt ấp úng một câu "Em mới không có", nặng nề đóng cửa lại.
Thẩm Thận nhận lấy lệnh đuổi khách cũng không buồn phiền, ngóng nhìn cánh của gỗ đó một hồi mới chậm rãi bước thong thả trở về.
-
Hai ngày sau đó, quay hình đều là những hạng mục nhẹ nhàng, vả lại đều là ở trên bãi cát hoặc trong quảng trường, không bao lâu liền kết thúc.
Nhóm đạo diễn tay to vừa vung lên, nói thẳng sau đó chính là xem như kỳ nghỉ rồi, một đám người vui mừng hớn hở, ồn ào kết bạn ra ngoài dạo chơi.
Ở trong Nhất Thiên lâu như vậy, mọi người cũng đều là yêu tinh, lần đại hội thể thao nhân viên này thời gian ngắn như vậy, trở lại chắc chắn phải tăng ca bù trở lại, như vậy còn không bằng hưởng thụ một chút.
Hứa Mạt cũng không đi chơi đâu cả, chỉ đi đến tiệm quà lưu niệm chọn một ít đặc sản với quà cho bạn bè và người thân, mua đồ vật làm bằng gỗ với một ít kẹo dừa khô.
Khách sạn Hoa An Đình Thành này mà Nhất Thiên ở nằm ở một hòn đảo nhỏ.
Trên đảo ngoài khách sạn, những kiến trúc khác gần như không thấy bóng dáng, phụ cận có một nhà thờ nhỏ, là loại mở cửa cũng không phải quá lớn, để cho du khách sử dụng chụp hình.
Trời dần tối lại, bên trong nhà thờ đốt những cây nến, vô cùng lãng mạn.
Hứa Mạt vô cùng buồn chán, sau khi đi một vòng, lách đến tòa nhà phía bên sau nhà thờ, nơi này treo một dàn hoa, bên trên còn rũ xuống ghế treo mây.
Có điều bây giờ bên trong ghế treo mây hình như có một đôi tình lữ đang làm ổ bên trong.
"Bảo bảo, nhớ anh à?" Giọng nói của người đàn ông lười biếng tản mạn, vừa nghe thấy vô cùng quen thuộc.
Đây là ngữ khí mà Thẩm Thận thường dùng, thờ ơ, tùy ý lại tùy hứng.
Còn chưa đợi Hứa Mạt nghĩ kỹ, giọng nói thanh tú của con gái vang lên, có chút th,ở dốc, "Này! Làm gì hôn ác như vậy chứ! Hôn môi quá đau rồi...."
Người đàn ông cười nhẹ, "Chờ lát nửa trở lại khách sạn còn càng ác hơn."
Cô gái giống như dựng lông lên, từng câu từng chữ, "Hạ! Vân! Tinh!"
Nghe được cái tên này, trong đầu Hứa Mạt có chút chết máy. Đây không phải vị hot đến xuyên nửa bầu trời kia sao....?
Anh ta nổi tiếng không gần nữ sắc, thật sự không ngờ tới nha.
Giọng nói của cô gái cũng rất quen thuộc, hôm qua Hứa Mạt còn cùng với cô ấy cùng ngồi ăn cơm tối với nhau.
Hứa Mạt lùi lại phía sau, muốn cho hai người họ chừa chút không gian, còn chưa đi được vài bước, sau lưng lại bị chắn bởi một khối cơ thể ấm áp.
Hơi thở nóng bỏng liền phả vào bên tai của Hứa Mạt, cào người mềm nhũn, vành tai phía sau của cô cho đến bên gái, mang theo sự tê dại như dòng điện.
Sau đó cô nghe thấy âm thanh mang theo nụ cười của Thẩm Thận, "Trốn ở đầy lén nghe góc tường người khác?"