Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Chương 21
Lúc Thẩm Thận đến dự tiệc, chỉ dắt theo Tống Đình. Loại thịnh yến hào môn này, đa số là phải dẫn theo bạn gái, thế nhưng lấy tư thái và địa vị của anh, chỉ dắt trợ lý theo bên cạnh cũng không tránh khỏi.
Sau khi giao tiếp với những tiền bối rung chuyển trời đất trên thương trường, anh liền cảm thấy có chút phiền muộn.
Đây cũng là sự khác biệt giữa anh với Thẩm Khoảnh. Thẩm Khoảnh có thể mặt không đổi sắc, thành thạo tham gia những tiệc rượu yến tiệc linh đình, mà anh chỉ coi trọng kiêu ngạo tùy ý, phản nghịch quen rồi, hôm nay áo mũ chỉnh tề người tới ta lại với những lão hồ ly này, không tránh khỏi quá mức không thú vị.
Anh thích đối thủ có lực lượng tương đương, hành động xử sự thiên về biệt lập độc hành, hơi có chút mùi vị *kiếm tẩu thiên phong. Đây cũng là nguyên nhân anh tự mình lập nghiệp có thể đạt được thành tựu như hiện nay.
*Kiếm tẩu thiên phong(剑走偏锋): không làm theo quy tắc bình thường.
Sau khi đẩy những việc giao tiếp còn thừa lại cho Tống Đình, anh đẩy mở cửa sân thượng, tự ý một mình đến bên lan can.
Nơi này là lầu cao giữa trời, có một mảnh vườn hoa nhỏ, từ góc độ này dựa vào nhìn xuống, còn có thể thấy được cây cỏ nến ở trong sân dưới lầu, gió ban đêm thổi qua, vang lên âm thanh xào xạc.
Bên ngoài cuối cùng không có được với bên trong, ý lạnh giống như muốn cắt da, chui thẳng vào trong cổ áo anh.
Hai tay anh chống lên trên lan can, trong đầu có chút loạn, trong lòng vô cớ nổi lên cảm giác hiu quanh không giải thích được.
Tống Đình không biết khi nào cũng đi qua, vỗ lên vai anh, "Nếu không phải thấy cậu hôm nay đáng thương, tôi sớm đã ném đi không làm rồi."
Công tử nhà ai mà trong tay không dắt theo bạn gái kiều diễm động lòng người, chỉ có anh ta, không chút oán giận đi theo Thẩm Thận qua đây, còn phải nhận lấy anh mắt rửa tội kì kì quái quái của người khác.
Thế nào, ai còn không phải là thiếu gia.
Nhớ năm đó, anh ta cũng là một đóa hoa của Tống thị.
Thẩm Thận liếc xéo anh ta một cái, "Lúc đầu cậu muốn đi theo tôi, tôi đã nói qua với cậu, tiền của tôi không phải dễ cầm như vậy."
Vẻ mặt Tống Đình không thể tưởng tượng, "Vậy cậu cũng không cần nói mờ ám như vậy, tôi cảnh cáo cậu, cậu nếu như phá hoại đi sự trong sạch của tôi làm tôi sau này không tìm được vợ, tôi liền cá chết lưới rách với cậu!"
Thẩm Thận cười nhẹ lên, lời nói ra lại vô cùng âm trầm, "Xem ra cậu cảm thấy vị trí trợ lý quá nhiều rồi."
Tống Đình lập tức chân chó, "Không nhiều không nhiều, hai người vừa đủ."
Nói xong anh ta liền rùng mình, cằn nhằn oán giận, "Đừng ở bên ngoài quá lâu, chúng ta vào trong thôi, hôm nay đâu phải là thương nghiệp qua lại, rõ ràng chính là đại hội so sánh cái đẹp mà."
Nhân sĩ thành công nói chung đều muốn lấy thuốc lá và người đẹp đến chứng minh địa vị bản thân, người đẹp trong ngực cô này so với cô khác kiều diễm hơn, cô này so với cô khác mặc ít hơn.
Thẩm Thận làm lơ, nhưng anh cảm thấy thời gian ở bên ngoài quá lâu, chân dài vừa bước, sải bước tiến vào trong.
Vũ hội tiệc tối đã bắt đầu rồi, không ít người đã tung tăng nhảy trên sàn nhảy.
Độ sáng của ánh đèn được chỉnh tối xướng, màu cam ấm áp, mờ tối lại kiều diễm.
Bên tai vang lên âm nhạc thon thả chậm rãi, Thẩm Thận dứt khoát dựa vào bên cạnh quầy rượu, một tay đút túi, tay còn lại cầm lấy ly rượu, mặt mày đường hoàng nhưng càn rỡ.
Bên cạnh không ít cô gái đều quăng ánh mắt sang đây, Tống Đình đi theo bên cạnh anh, không khỏi cảm khái nói, "Cậu ngoài lớp da này còn có gì?"
Thẩm Thận cười nhẹ không nói, lắc ly rượu trong tay.
Qua một hồi lâu, anh mới chậm rãi mở miệng, "Tôi còn có tiền."
Tống Đình khinh bỉ nhìn anh, "Biết cậu có tiền, nhưng mà tính tình rắm thối như cậu cũng không nhiều nha."
Theo anh ta thấy, Thẩm Thận từ lúc đại học liền vô cùng tự luyến, thích nhất là quen đi ghét bỏ người khác, còn là loại thản nhiên, xem là chuyện đương nhiên nữa.
Nhưng kỳ lạ là Tống Đình cũng không cảm thấy anh đáng ghét. Thẩm Thận thoạt nhìn không đoan chính. Nhưng trong biểu hiện thường ngày của anh mà xem, anh kỳ thật là người rất đáng để tin cậy, đây cũng là lý do tại sao trước đây Tống Đình đi nhờ vả anh hơn nữa nguyện ý cống hiến sức lực cho anh.
Thẩm Thận nhướng mày, vừa muốn nói gì với anh ta, cả thân người dừng lại, thẳng tắp nhìn về một hướng.
Thẩm Thận không nghĩ rằng có thể gặp được Hứa Mạt ở đây.
Rõ ràng chỉ mới chia tay vài tháng, nhưng anh lại cảm thấy giống như đã cách xa rất lâu, dài đằng đẵng lại giày vò người khác.
Cô vẫn là dáng vẻ uyển chuyển động lòng người trong ký ức, thản nhiên cười tươi, bộ váy lụa trắng, thân hình xinh đẹp, trong sự thanh thuần mang theo chút mị hoặc mà anh quen thuộc.
Mái tóc nửa vén nhẹ nhàng rơi xuống, vài sợi tóc đen che đi sườn mặt óng ánh trắng nõn của cô, môi anh đào cong cong, một dáng vẻ đang tỉ mỉ lắng nghe, tốt đẹp đến không tưởng tượng nổi.
Thẩm Thận còn chưa kịp nghĩ tới tại sao Hứa Mạt lại xuất hiện ở đây, hành động phản ứng trước ý thức.
Không muốn quan tâm đến trước đây thế nào, thấy được bóng hình xinh đẹp này của Hứa Mạt, Thẩm Thận mới hiểu được, anh cần cô ở bên cạnh. Chỉ cần cô ở bên, còn có sự dịu dàng là được.
Anh muốn cô trở lại bên cạnh anh.
Thẩm Thận đặt ly rượu xuống, vừa muốn nhấc chân bước sang, liền nhìn thấy một người đàn ông lại gần cô, gần như là khoảng cách dán sát vào nhau, thân mật thủ thỉ, sau đó mang theo nụ cười, nhẹ gõ lên gáy cô, vô cùng sủng ái.
Mà cô giống như dáng vẻ không hiểu, cúi mặt xuống, dịu dàng lại ngoan ngoãn, khóe miệng cong lên thành nụ cười thanh nhã.
Người đàn ông đó anh vô cùng quen thuộc.
Không chỉ là học trưởng của cô, còn là nam chính của cô, người đàn ông trong bộ phim ngắn kia đối mặt ôm ấp, không biết đã ăn bao nhiêu đậu hũ của cô.
Quan trọng nhất là, Thẩm Thận không muốn cũng phải thừa nhận, người đàn ông này anh tuấn dịu dàng, ở cùng với Hứa Mạt lại giống như một đôi bích nhân, thoạt nhìn vô cùng xứng đôi.
Cô cư nhiên cười tùy ý và thoải mái như vậy, không giống như khi ở bên anh, Trong lòng Thẩm Thận hiện lên một chút đắng chát, quấy nhiễu lòng người lại kéo dài day dứt.
Độ cong nhẹ dương nơi khóe miệng cô gợi lên tâm tình của anh, tóm chặt lấy. Lại giống như từng cây kim nhỏ lại không chút phòng vệ toàn bộ đâm vào lòng người.
Cuối cùng, cô giống như cảm nhận được gì, chậm rãi nâng mắt, nhìn về hướng của anh.
Lần nữa nhìn vào đôi mắt nai quen thuộc đó, bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Thận cũng không muốn tiếp tục chờ đợi.
Anh xem nhẹ sự chua xót đang vọt lên không biết tên của mình, trong cơn giận dữ, câu nói đó lập tức buột miệng nói ra.
Tống Đình bị anh rống đến chẳng biết tại sao, thấy sườn mặt xanh mét của anh, lại thuận theo tầm mắt anh nhìn về nơi của Hứa Mạt với người bạn trai bên cạnh cô, cũng ngây người.
Thẩm Thận nhấc chân muốn bước lên phía trước, xung quanh đã có không ít người nghe thấy câu vừa nãy của anh, một bộ dạng muốn xem kịch.
Tống Đình trước tiên phản ứng kịp, đi lên liền ôm lấy bả vai anh, sau đó thấy ánh mắt những người xung quanh nổi lên kinh ngạc, hai mắt Tống Đình nhắm lại, liền không đếm xỉa đến.
"Đại ca! Cậu phân biệt rõ một chút trường hợp đi! Cậu muốn làm gì hả, đừng tiến lên phía trước, nơi này là bữa tiệc thành nam, không phải là địa bàn của cậu."
Sườn mặt của Thẩm Thận căng chặt, lệ khí toàn thân hoàn toàn sụp đổ, "Làm sao, tôi đến đó nói chuyện phiếm cũng không được?"
Tống Đình thậm chí cảm nhận được cơ bắp toàn thân Thẩm Thận đang sôi sục, sức mạnh xuyên qua âu phục ấm áp truyền đến, giống như con sư tử đang thịnh nộ, chạm vào là nổ ngay.
Trong lòng Tống Đình thầm mắng, tư thế này của ngài nhìn thế nào cũng không giống như muốn nói chuyện phiếm, trái lại giống như xu hướng muốn đánh nhau với người ta hơn.
"Cậu xem như nghĩ cho Hứa Mạt đi, cậu đi lên như vậy, người khác nói về cô ấy thế nào, cô ấy bây giờ chia tay với cậu rồi, cũng có bạn trai rồi! Ai da không phải tôi nói! Cậu nghe thấy không hả!" Tống Đình gấp rút rống nhẹ với anh.
Thẩm Thận hít sâu vài hơi, không biết là Hứa Mạt dời ánh mắt trước kícmh thích anh hay là lời Tống Đình nhắc nhở anh, cuối cùng anh dừng lại tư thế tiến lên trước.
Ngừng vài giây, anh cười lạnh một tiếng, hung hãn quăng ra Tống Đình ở phía sau, "Đừng chạm tôi."
Giống với suy nghĩ của Thẩm Thận, Hứa Mạt cũng không biết bản thân cư nhiên có thể gặp Thẩm Thận ở đây.
Có điều bữa tiệc như này, lấy thân phận của anh, anh có thể đến trái lại cũng không kỳ quái.
Nhưng câu nói kia của anh lại kỳ quái.
Thẩm Thận ở trước mặt cô, luôn luôn là thờ ơ, lười biếng tản mạn, lúc nào cũng giống như lúc nãy.
Lương Giang Hành từ lúc này liền luôn quan sát hai bên, anh ta đang muốn chắn trước mặt Hứa Mạt, liền bị cô nhẹ kéo lại.
Anh ta nghiêng đầu qua, nhìn Hứa Mạt, lo lắng hỏi, "Còn ổn không?"
Hứa Mạt nhìn về phía Thẩm Thận một hồi, mới di chuyển tầm mắt trước, mặt mũi cúi xuống, môi nhẹ nhàng mím lại.
"Dạ, không sao, anh ấy....là một người bạn của em."
Lương Giang Hành thấy người đàn ông có khí thế mạnh mẽ dời tầm mắt đi, mới nhẹ nhàng nói, "Người đàn ông đó không qua đây."
Gia giáo tốt khiến anh ta không đi hỏi việc riêng của cô, sau đó nói, "Nếu như người không tốt với em, em có thể nói cho anh."
Hứa Mạt không biết đang nghĩ gì, lông mi dài đen mượt hơi run rẩy.
Nghiêm túc mà nói, Thẩm Thận trái lại không có đối đãi không tốt với cô.
Qua chuyện vừa nãy, sau đó Hứa Mạt có chút hậm hực, Lương Giang Hành quan tâm đến cảm xúc của cô, cũng không có quấy rầy cô.
Trước khi buổi tiệc kết thúc, Hứa Mạt bình tĩnh lại, không nghĩ tới lần này đáp ứng giúp Lương Giang Hành, liền vừa vặn để Thẩm Thận nhìn thấy.
Dáng vẻ vừa nãy của anh, chắc là vô cùng tức giận. Nhưng Hứa Mạt không rõ sự tức giận của anh đến từ đâu, có lẽ đối với cô có một chút thích, nhưng càng nhiều hơn chắc chỉ là d,ục vọng chiếm giữ không giải thích được mà thôi.
Thẩm Thận không thích người khác chạm vào đồ vật của anh.
Có điều....
Hứa Mạt suy nghĩ lại, cuối cùng đã chia tay rồi. Anh có cuộc sống của anh, cô cũng có sự bắt đầu mới của cô nha.
Hoàn toàn vứt bỏ những tạp niệm ở trong đầu, cô lại hồi phục dáng vẻ ban đầu, cả người đều sống lại.
Lương Giang Hành thấy cô như vậy, "Lại đi xung quanh với anh không?"
Anh ta không nghĩ tới bữa tiệc lần này có thể có bước nhạc đệm như vậy, lúc đầu muốn Hứa Mạt giúp đỡ quả thật có chút qua loa, dù sao trước mắt hai người chỉ là quan hệ bạn bè.
Hứa Mạt gật đầu, đi theo bên cạnh anh ta, như vậy lại gặp Thẩm Thận cô cũng không sợ.
Đi một một hồi, Lương Giang Hành đi một chuyến nhà vệ sinh, cô tự mình chờ một một góc nhỏ.
-
Thẩm Thận từ lúc nãy liền luôn không ngừng uống rượu.
Chai rượu không trên bàn rượu rơi xuống một đống, Tống Đình ở bên cạnh nhìn mà trong lòng run sợ.
Tiếp tục uống như vậy, Thẩm Thận uống say rồi, Tống Đình có muốn cõng anh trở về cũng không thể gần người nha.
Giáo huấn thảm thiết lần trước vẫn rõ mồn một, Tống Đình không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy xấu mặt, đi lên ngăn cản Thẩm Thận, "Ôi, thứ đồ chơi này độ cồn có chút cao, cậu còn thật sự xem là nước?"
Thẩm Thận nâng tay, Tống Đình theo bản năng tránh ra, cảm giác chóng mặt mà vừa nãy Thẩm Thận quăng anh ta ra, anh ta lòng nghĩ còn sợ hãi.
"Đừng quản tôi." Thẩm Thận tiếp tục tu hết một chai, mí mắt nửa vén lên, sợi tóc hơi lộn xộn.
"Ha ha ha vịt chết miệng vẫn cứng, lúc này chắc đã nhận rõ lòng mình rồi chứ gì." Tống Đình dứt khoát cũng không tiếp tục khuyên nữa, đẩy mắt kiếng, dứt khoát dựa vào bàn rượu, đưa lưng về phía Thẩm Thận, uống rượu với anh.
"Tôi thấy cậu bây giờ, nào có nửa điểm phong độ lúc trước, lòng thiếu nam của Thẩm nhị thiếu của chúng ta, đêm nay có phải bị tan vỡ rồi?"
Tống Đình vừa muốn cầm chai rượu lên cụng chai với anh, lại phát hiện trước mặt sớm đã không có bóng hình của Thẩm Thận.
Sau khi giao tiếp với những tiền bối rung chuyển trời đất trên thương trường, anh liền cảm thấy có chút phiền muộn.
Đây cũng là sự khác biệt giữa anh với Thẩm Khoảnh. Thẩm Khoảnh có thể mặt không đổi sắc, thành thạo tham gia những tiệc rượu yến tiệc linh đình, mà anh chỉ coi trọng kiêu ngạo tùy ý, phản nghịch quen rồi, hôm nay áo mũ chỉnh tề người tới ta lại với những lão hồ ly này, không tránh khỏi quá mức không thú vị.
Anh thích đối thủ có lực lượng tương đương, hành động xử sự thiên về biệt lập độc hành, hơi có chút mùi vị *kiếm tẩu thiên phong. Đây cũng là nguyên nhân anh tự mình lập nghiệp có thể đạt được thành tựu như hiện nay.
*Kiếm tẩu thiên phong(剑走偏锋): không làm theo quy tắc bình thường.
Sau khi đẩy những việc giao tiếp còn thừa lại cho Tống Đình, anh đẩy mở cửa sân thượng, tự ý một mình đến bên lan can.
Nơi này là lầu cao giữa trời, có một mảnh vườn hoa nhỏ, từ góc độ này dựa vào nhìn xuống, còn có thể thấy được cây cỏ nến ở trong sân dưới lầu, gió ban đêm thổi qua, vang lên âm thanh xào xạc.
Bên ngoài cuối cùng không có được với bên trong, ý lạnh giống như muốn cắt da, chui thẳng vào trong cổ áo anh.
Hai tay anh chống lên trên lan can, trong đầu có chút loạn, trong lòng vô cớ nổi lên cảm giác hiu quanh không giải thích được.
Tống Đình không biết khi nào cũng đi qua, vỗ lên vai anh, "Nếu không phải thấy cậu hôm nay đáng thương, tôi sớm đã ném đi không làm rồi."
Công tử nhà ai mà trong tay không dắt theo bạn gái kiều diễm động lòng người, chỉ có anh ta, không chút oán giận đi theo Thẩm Thận qua đây, còn phải nhận lấy anh mắt rửa tội kì kì quái quái của người khác.
Thế nào, ai còn không phải là thiếu gia.
Nhớ năm đó, anh ta cũng là một đóa hoa của Tống thị.
Thẩm Thận liếc xéo anh ta một cái, "Lúc đầu cậu muốn đi theo tôi, tôi đã nói qua với cậu, tiền của tôi không phải dễ cầm như vậy."
Vẻ mặt Tống Đình không thể tưởng tượng, "Vậy cậu cũng không cần nói mờ ám như vậy, tôi cảnh cáo cậu, cậu nếu như phá hoại đi sự trong sạch của tôi làm tôi sau này không tìm được vợ, tôi liền cá chết lưới rách với cậu!"
Thẩm Thận cười nhẹ lên, lời nói ra lại vô cùng âm trầm, "Xem ra cậu cảm thấy vị trí trợ lý quá nhiều rồi."
Tống Đình lập tức chân chó, "Không nhiều không nhiều, hai người vừa đủ."
Nói xong anh ta liền rùng mình, cằn nhằn oán giận, "Đừng ở bên ngoài quá lâu, chúng ta vào trong thôi, hôm nay đâu phải là thương nghiệp qua lại, rõ ràng chính là đại hội so sánh cái đẹp mà."
Nhân sĩ thành công nói chung đều muốn lấy thuốc lá và người đẹp đến chứng minh địa vị bản thân, người đẹp trong ngực cô này so với cô khác kiều diễm hơn, cô này so với cô khác mặc ít hơn.
Thẩm Thận làm lơ, nhưng anh cảm thấy thời gian ở bên ngoài quá lâu, chân dài vừa bước, sải bước tiến vào trong.
Vũ hội tiệc tối đã bắt đầu rồi, không ít người đã tung tăng nhảy trên sàn nhảy.
Độ sáng của ánh đèn được chỉnh tối xướng, màu cam ấm áp, mờ tối lại kiều diễm.
Bên tai vang lên âm nhạc thon thả chậm rãi, Thẩm Thận dứt khoát dựa vào bên cạnh quầy rượu, một tay đút túi, tay còn lại cầm lấy ly rượu, mặt mày đường hoàng nhưng càn rỡ.
Bên cạnh không ít cô gái đều quăng ánh mắt sang đây, Tống Đình đi theo bên cạnh anh, không khỏi cảm khái nói, "Cậu ngoài lớp da này còn có gì?"
Thẩm Thận cười nhẹ không nói, lắc ly rượu trong tay.
Qua một hồi lâu, anh mới chậm rãi mở miệng, "Tôi còn có tiền."
Tống Đình khinh bỉ nhìn anh, "Biết cậu có tiền, nhưng mà tính tình rắm thối như cậu cũng không nhiều nha."
Theo anh ta thấy, Thẩm Thận từ lúc đại học liền vô cùng tự luyến, thích nhất là quen đi ghét bỏ người khác, còn là loại thản nhiên, xem là chuyện đương nhiên nữa.
Nhưng kỳ lạ là Tống Đình cũng không cảm thấy anh đáng ghét. Thẩm Thận thoạt nhìn không đoan chính. Nhưng trong biểu hiện thường ngày của anh mà xem, anh kỳ thật là người rất đáng để tin cậy, đây cũng là lý do tại sao trước đây Tống Đình đi nhờ vả anh hơn nữa nguyện ý cống hiến sức lực cho anh.
Thẩm Thận nhướng mày, vừa muốn nói gì với anh ta, cả thân người dừng lại, thẳng tắp nhìn về một hướng.
Thẩm Thận không nghĩ rằng có thể gặp được Hứa Mạt ở đây.
Rõ ràng chỉ mới chia tay vài tháng, nhưng anh lại cảm thấy giống như đã cách xa rất lâu, dài đằng đẵng lại giày vò người khác.
Cô vẫn là dáng vẻ uyển chuyển động lòng người trong ký ức, thản nhiên cười tươi, bộ váy lụa trắng, thân hình xinh đẹp, trong sự thanh thuần mang theo chút mị hoặc mà anh quen thuộc.
Mái tóc nửa vén nhẹ nhàng rơi xuống, vài sợi tóc đen che đi sườn mặt óng ánh trắng nõn của cô, môi anh đào cong cong, một dáng vẻ đang tỉ mỉ lắng nghe, tốt đẹp đến không tưởng tượng nổi.
Thẩm Thận còn chưa kịp nghĩ tới tại sao Hứa Mạt lại xuất hiện ở đây, hành động phản ứng trước ý thức.
Không muốn quan tâm đến trước đây thế nào, thấy được bóng hình xinh đẹp này của Hứa Mạt, Thẩm Thận mới hiểu được, anh cần cô ở bên cạnh. Chỉ cần cô ở bên, còn có sự dịu dàng là được.
Anh muốn cô trở lại bên cạnh anh.
Thẩm Thận đặt ly rượu xuống, vừa muốn nhấc chân bước sang, liền nhìn thấy một người đàn ông lại gần cô, gần như là khoảng cách dán sát vào nhau, thân mật thủ thỉ, sau đó mang theo nụ cười, nhẹ gõ lên gáy cô, vô cùng sủng ái.
Mà cô giống như dáng vẻ không hiểu, cúi mặt xuống, dịu dàng lại ngoan ngoãn, khóe miệng cong lên thành nụ cười thanh nhã.
Người đàn ông đó anh vô cùng quen thuộc.
Không chỉ là học trưởng của cô, còn là nam chính của cô, người đàn ông trong bộ phim ngắn kia đối mặt ôm ấp, không biết đã ăn bao nhiêu đậu hũ của cô.
Quan trọng nhất là, Thẩm Thận không muốn cũng phải thừa nhận, người đàn ông này anh tuấn dịu dàng, ở cùng với Hứa Mạt lại giống như một đôi bích nhân, thoạt nhìn vô cùng xứng đôi.
Cô cư nhiên cười tùy ý và thoải mái như vậy, không giống như khi ở bên anh, Trong lòng Thẩm Thận hiện lên một chút đắng chát, quấy nhiễu lòng người lại kéo dài day dứt.
Độ cong nhẹ dương nơi khóe miệng cô gợi lên tâm tình của anh, tóm chặt lấy. Lại giống như từng cây kim nhỏ lại không chút phòng vệ toàn bộ đâm vào lòng người.
Cuối cùng, cô giống như cảm nhận được gì, chậm rãi nâng mắt, nhìn về hướng của anh.
Lần nữa nhìn vào đôi mắt nai quen thuộc đó, bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Thận cũng không muốn tiếp tục chờ đợi.
Anh xem nhẹ sự chua xót đang vọt lên không biết tên của mình, trong cơn giận dữ, câu nói đó lập tức buột miệng nói ra.
Tống Đình bị anh rống đến chẳng biết tại sao, thấy sườn mặt xanh mét của anh, lại thuận theo tầm mắt anh nhìn về nơi của Hứa Mạt với người bạn trai bên cạnh cô, cũng ngây người.
Thẩm Thận nhấc chân muốn bước lên phía trước, xung quanh đã có không ít người nghe thấy câu vừa nãy của anh, một bộ dạng muốn xem kịch.
Tống Đình trước tiên phản ứng kịp, đi lên liền ôm lấy bả vai anh, sau đó thấy ánh mắt những người xung quanh nổi lên kinh ngạc, hai mắt Tống Đình nhắm lại, liền không đếm xỉa đến.
"Đại ca! Cậu phân biệt rõ một chút trường hợp đi! Cậu muốn làm gì hả, đừng tiến lên phía trước, nơi này là bữa tiệc thành nam, không phải là địa bàn của cậu."
Sườn mặt của Thẩm Thận căng chặt, lệ khí toàn thân hoàn toàn sụp đổ, "Làm sao, tôi đến đó nói chuyện phiếm cũng không được?"
Tống Đình thậm chí cảm nhận được cơ bắp toàn thân Thẩm Thận đang sôi sục, sức mạnh xuyên qua âu phục ấm áp truyền đến, giống như con sư tử đang thịnh nộ, chạm vào là nổ ngay.
Trong lòng Tống Đình thầm mắng, tư thế này của ngài nhìn thế nào cũng không giống như muốn nói chuyện phiếm, trái lại giống như xu hướng muốn đánh nhau với người ta hơn.
"Cậu xem như nghĩ cho Hứa Mạt đi, cậu đi lên như vậy, người khác nói về cô ấy thế nào, cô ấy bây giờ chia tay với cậu rồi, cũng có bạn trai rồi! Ai da không phải tôi nói! Cậu nghe thấy không hả!" Tống Đình gấp rút rống nhẹ với anh.
Thẩm Thận hít sâu vài hơi, không biết là Hứa Mạt dời ánh mắt trước kícmh thích anh hay là lời Tống Đình nhắc nhở anh, cuối cùng anh dừng lại tư thế tiến lên trước.
Ngừng vài giây, anh cười lạnh một tiếng, hung hãn quăng ra Tống Đình ở phía sau, "Đừng chạm tôi."
Giống với suy nghĩ của Thẩm Thận, Hứa Mạt cũng không biết bản thân cư nhiên có thể gặp Thẩm Thận ở đây.
Có điều bữa tiệc như này, lấy thân phận của anh, anh có thể đến trái lại cũng không kỳ quái.
Nhưng câu nói kia của anh lại kỳ quái.
Thẩm Thận ở trước mặt cô, luôn luôn là thờ ơ, lười biếng tản mạn, lúc nào cũng giống như lúc nãy.
Lương Giang Hành từ lúc này liền luôn quan sát hai bên, anh ta đang muốn chắn trước mặt Hứa Mạt, liền bị cô nhẹ kéo lại.
Anh ta nghiêng đầu qua, nhìn Hứa Mạt, lo lắng hỏi, "Còn ổn không?"
Hứa Mạt nhìn về phía Thẩm Thận một hồi, mới di chuyển tầm mắt trước, mặt mũi cúi xuống, môi nhẹ nhàng mím lại.
"Dạ, không sao, anh ấy....là một người bạn của em."
Lương Giang Hành thấy người đàn ông có khí thế mạnh mẽ dời tầm mắt đi, mới nhẹ nhàng nói, "Người đàn ông đó không qua đây."
Gia giáo tốt khiến anh ta không đi hỏi việc riêng của cô, sau đó nói, "Nếu như người không tốt với em, em có thể nói cho anh."
Hứa Mạt không biết đang nghĩ gì, lông mi dài đen mượt hơi run rẩy.
Nghiêm túc mà nói, Thẩm Thận trái lại không có đối đãi không tốt với cô.
Qua chuyện vừa nãy, sau đó Hứa Mạt có chút hậm hực, Lương Giang Hành quan tâm đến cảm xúc của cô, cũng không có quấy rầy cô.
Trước khi buổi tiệc kết thúc, Hứa Mạt bình tĩnh lại, không nghĩ tới lần này đáp ứng giúp Lương Giang Hành, liền vừa vặn để Thẩm Thận nhìn thấy.
Dáng vẻ vừa nãy của anh, chắc là vô cùng tức giận. Nhưng Hứa Mạt không rõ sự tức giận của anh đến từ đâu, có lẽ đối với cô có một chút thích, nhưng càng nhiều hơn chắc chỉ là d,ục vọng chiếm giữ không giải thích được mà thôi.
Thẩm Thận không thích người khác chạm vào đồ vật của anh.
Có điều....
Hứa Mạt suy nghĩ lại, cuối cùng đã chia tay rồi. Anh có cuộc sống của anh, cô cũng có sự bắt đầu mới của cô nha.
Hoàn toàn vứt bỏ những tạp niệm ở trong đầu, cô lại hồi phục dáng vẻ ban đầu, cả người đều sống lại.
Lương Giang Hành thấy cô như vậy, "Lại đi xung quanh với anh không?"
Anh ta không nghĩ tới bữa tiệc lần này có thể có bước nhạc đệm như vậy, lúc đầu muốn Hứa Mạt giúp đỡ quả thật có chút qua loa, dù sao trước mắt hai người chỉ là quan hệ bạn bè.
Hứa Mạt gật đầu, đi theo bên cạnh anh ta, như vậy lại gặp Thẩm Thận cô cũng không sợ.
Đi một một hồi, Lương Giang Hành đi một chuyến nhà vệ sinh, cô tự mình chờ một một góc nhỏ.
-
Thẩm Thận từ lúc nãy liền luôn không ngừng uống rượu.
Chai rượu không trên bàn rượu rơi xuống một đống, Tống Đình ở bên cạnh nhìn mà trong lòng run sợ.
Tiếp tục uống như vậy, Thẩm Thận uống say rồi, Tống Đình có muốn cõng anh trở về cũng không thể gần người nha.
Giáo huấn thảm thiết lần trước vẫn rõ mồn một, Tống Đình không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy xấu mặt, đi lên ngăn cản Thẩm Thận, "Ôi, thứ đồ chơi này độ cồn có chút cao, cậu còn thật sự xem là nước?"
Thẩm Thận nâng tay, Tống Đình theo bản năng tránh ra, cảm giác chóng mặt mà vừa nãy Thẩm Thận quăng anh ta ra, anh ta lòng nghĩ còn sợ hãi.
"Đừng quản tôi." Thẩm Thận tiếp tục tu hết một chai, mí mắt nửa vén lên, sợi tóc hơi lộn xộn.
"Ha ha ha vịt chết miệng vẫn cứng, lúc này chắc đã nhận rõ lòng mình rồi chứ gì." Tống Đình dứt khoát cũng không tiếp tục khuyên nữa, đẩy mắt kiếng, dứt khoát dựa vào bàn rượu, đưa lưng về phía Thẩm Thận, uống rượu với anh.
"Tôi thấy cậu bây giờ, nào có nửa điểm phong độ lúc trước, lòng thiếu nam của Thẩm nhị thiếu của chúng ta, đêm nay có phải bị tan vỡ rồi?"
Tống Đình vừa muốn cầm chai rượu lên cụng chai với anh, lại phát hiện trước mặt sớm đã không có bóng hình của Thẩm Thận.