Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Chương 19
Học kỳ này Lương Giang Hành đã không còn ở lại trường học, dọn ra ngoài ở. Năm tư gần tốt nghiệp, học sinh những chuyên ngành khác cũng sớm đã dồn dập vào giới giải trí.
Mà sinh viên tốt nghiệp khóa này của chuyên ngành đạo diễn đa số là thành lập nhóm, khiêng máy quay chạy khắp nơi.
Anh ta cũng không dễ dàng mới gặp Hứa Mạt, lập tức liền mời cô cùng nhau đi ăn cơm tối.
Lương Giang Hành lái xe đến, dắt cô đến một nhà hàng Trung trong trung tâm thành phố.
Hứa Mạt rất ngoài ý muốn, lúc mới đầu khi dừng xe ở bãi đậu xe phía dưới quảng trường công viên trung tâm, cô cho rằng anh ta muốn đưa cô đi những nhà hàng tây xa hoa kia, không ngờ rằng gián tiếp đến đây.
Kỳ thật ngày thường, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng có thể thấy được anh ta là cậu ấm lịch sự tao nhã, chỉ có điều bất luận bất kỳ hành động với cách xử sự nào của Lương Giang Hành đều vô cùng khiêm tốn.
Nhà hàng Trung này trang trí theo phong cách cổ xưa, trong lúc yên lặng chỉ có tiếng nước chảy róc rách của hòn núi giả gần ngay đại sảnh.
Phòng bao cũng đều có rèm vải ngăn cách, bàn ghế làm bằng chất gỗ có mùi nhẹ nhàng, một chiếc đèn lồng nhỏ hình vòng cung được đặt ở ngay chính giữa bàn, bên trong treo lên hình giấy, ẩn bên trong ánh sáng.
"Tại sao lại nhìn anh như vậy?" Lương Giang Hành muốn phòng bao này, sau khi giúp cô kéo ghế, lúc này mới ngồi xuống đối diện cô.
Hứa Mạt cười lắc đầu, hau tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đêm đầu xuân hơi lạnh, rèm cửa sổ bị gió thổi bay lên, lúc nhẹ nhàng lướt qua mang theo chút tê dại thoải mái.
"Em nghĩ gì vậy?" Lương Giang Hành đưa thực đơn qua.
Nghe thấy giọng của anh ta, Hứa Mạt mới thu lại tầm mắt, ở trước mặt anh ta cô trái lại không có chút không tự nhiên nào, "Chọn cháo chim phỉ thúy là được, còn lại em cái gì cũng được."
Cơm tối cô muốn ăn chút gì đó thanh đạm để dưỡng dạ dày.
Hứa Mạt không chọn món ăn, chỉ cần không phải thứ khó nuốt với đặc biệt chịu không được, những muốn khác cô đều có thể chấp nhận, đây cũng xem như một trong những nguyên nhân cô trổ mã không tệ.
"Em trước kia từng đến đây?" Lương Giang Hành gọi món, thấy dáng vẻ quen thuộc với nơi này của cô, hỏi.
"Chưa từng đến qua." Hứa Mạt ngẩn người.
Tuy rằng chưa từng đến qua, nhưng thức ăn của nhà hàng này cô trái lại nếm qua không ít lần.
Trước kia, cuối tuần cô đi đến căn hộ kia của Thẩm Thận, ban đêm náo loạn quá muộn, ngày hôm sau liền dậy trễ. Thiếu gia như anh lười đi ra ngoài, một cuộc gọi liền trực tiếp gọi đầu bếp chính của nhà hàng này qua.
Đầu bếp chính nhận số tiền lớn được nhà hàng mời đến làm, lại tự mình ở trong nhà bếp bận rộn nấu cơm cho hai người họ ăn.
Lương Giang Hành nhìn dáng vẻ lâm vào hồi ức của cô, duỗi tay xua xua trước mặt cô, "Đang nghĩ gì vậy?"
Hứa Mạt cầm lấy đũa trước mặt Lương Giang Hành, tự ý rót ly trà cho anh ta.
Lá trà bên trong ly xoay vòng, phập phồng lên xuống rồi lại chìm xuống đáy ly.
Hứa Mạt nhìn vậy, ngữ khí lại nhẹ nhõm, "Đang suy nghĩ những việc phù phiếm lúc còn nhỏ."
Lương Giang Hành cười lên, "Em cũng sẽ có lúc phù phiếm?"
Hứa Mạt không trả lời, chỉ hỏi lại, "Chẳng lẽ học trưởng không có sao?"
Khuôn mặt đẹp trai của Lương Giang Hành trở nên ấm áp, giống như nghĩ tới điều gì, lắc đầu, "Đương nhiên có, lúc trước khi ghi danh học đạo diễn, cả nhà anh."
"Cả nhà làm sao cơ?"
Lương Giang Hành thấy lực chú ý của cô bị thu hút, mới tiếp tục nói, "Không có một người ủng hộ."
Đây trái lại là nằm trong dự liệu.
Hứa Mạt một tay chống cằm, cảm khái nói, "Nhưng anh vẫn chọn mà."
Trong lúc trò chuyện, món ăn lần lượt lên đầy đủ.
Mùi vị của nhà hàng này thực sự rất ngon, bày trí tinh xảo không nói, món ăn làm vô cùng tỉ mỉ.
"Học trưởng, anh vừa nãy nói với em, việc muốn nhờ em giúp là gì vậy?" Khẩu vị đêm nay của Hứa Mạt không tệ, ăn liền ba bát cháo, bát cháo là loại bát sứ nhỏ, to bằng lòng bàn tay.
"À.....Có thể sẽ là hai việc, không biết em có đồng ý không?"
Hứa Mạt dừng lại, "Sao em cảm thấy, ngữ khí anh nói chuyện có chút giống...."Anh có một tin tốt và một tin xấu, không biết em muốn nghe cái nào trước"."
Lương Giang Hành gắp thức ăn cho cô, "Có sao?"
Hứa Mạt quả quyết gật đầu, "Có điều anh đã nói vậy rồi, em liền thử xem."
Lương Giang Hành vừa muốn mở lời, Hứa chớp chớp mắt nhìn anh ta, ngữ khí có chút thần bí, "Nếu như đụng lịch không có thời gian, em không giúp được nha."
Lúc Hứa Mạt ăn đến một nửa, liền cởi áo khoác xuống, lúc này chiếc áo len trắng như lông ngỗng trên thân phác họa ra dáng người yểu điệu lả lướt, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp giống như miếng kem tươi của cô, bốc lên mùi sữa, từng miếng bọt bên trên tràn ngập vị ngọt ngào.
Còn có trong từng động tác của cô, mơ hồ có mùi hương hoa nhài phát tan, thoáng chốc lướt qua.
Lương Giang Hành ổn định lại tâm thần, tầm mắt lễ phép dời khỏi người cô.
Anh ta nhẹ khụ một tiếng, "Là như này....Anh có người anh họ là nhiếp ảnh gia quốc tế, lần trước nhìn thấy phim ngắn mà em đóng, muốn em là nữ chính trong quảng cáo lần tới của anh ấy."
"Quảng cáo sao?" Hứa Mạt giương mắt nhìn qua, có chút kinh ngạc.
"Ừm." Lương Giang Hành nhìn đôi mắt đen như mực của cô.
"Đây là giúp đỡ gì chứ, hoàn toàn là anh đang giới thiệu cơ hội cho em." Hứa Mạt lại quan tâm đến thời gian, "Cụ thể là khi nào?"
"Giữa tháng sau, em xem thời gian của em có thể không." Lương Giang Hành nghĩ một hồi, lại nói, "Có điều dựa theo tính cách bắt bẻ của anh ấy, cho dù em không có thời gian, anh ấy cũng sẽ chờ em."
Hứa Mạt có chút kinh ngạc, đầu năm nay, chuyên viên chụp ảnh đều rất nghiêm khắc, nào có đạo lý đặc biệt đợi bạn, người trong cái vòng này còn là những cô gái nghiệp vụ tốt lại còn xinh đẹp.
"Thời gian có thể, vậy quyết định vậy đi." Hứa Mạt bấm ngón tay tính toán, tháng sau chương trình không phải rất nhiều, so với tháng này nhẹ nhàng một chút.
Cô có chút no, buông bát đũa xuống, "Học trưởng, vậy chuyện khác là gì?"
Lương Giang Hành hơi có chút xấu hổ, "Là như vầy, trong nhà muốn anh tham gia một bữa tiệc, bên cạnh anh không có cô gái nào quen thuộc, liền nghĩ hỏi em có thể đi cùng anh không."
Lời vừa dứt, anh ta lại bổ sung thêm một câu, "Em yên tâm, đây là bữa tiệc trong gia tộc, khá riêng tư, tính bảo mật rất cao, truyền thông không chụp được đâu."
Hứa Mạt nghĩ một hồi, cảm thấy có thể, chỉ có điều, "Em có chút hiếu kỳ, loại tiệc rượu này của các anh là kiểu rất tráng lệ sao?"
Cô chưa từng tham gia qua bữa tiệc kiểu này, chỉ nghe nói qua hoặc thấy qua trong phim truyền hình.
Lương Giang Hành nghe ý của cô, chắc là đã đồng ý, trấn an nói với cô, "Nếu đã là giúp đỡ anh, đương niên là anh chuẩn bị lễ phục cho em rồi. Thời gian chính là sau khi chụp ảnh cho anh họ anh, em cảm thấy được không?"
Hứa Mạt cười lên, "Có thể nha, đi rồi nếu như em làm anh mất mặt, vậy không được trách em."
Lương Giang Hành nhẹ giọng nói, "Anh sẽ không trách em."
Hai người ăn xong, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài tính tiền, hành lang sâu thẳm, trải đầy thảm trải sàn mềm mại, đạp lên im lặng không tiếng động.
Lướt qua từng ô một, phòng bao phía trước đột nhiên có một đám người đi ra, đi thẳng về hướng đại sảnh.
Bóng lưng đi ở cuối cùng cao lớn mà lại thẳng tắp.
Ngay cả trong thời tiết se lạnh đến rùng mình này, vẫn mặc một chiếc sơ mi màu đen rộng rãi, khung xương gầy gò mà nhanh nhẹn, lộ ra chiếc gáy xinh đẹp.
Cả người đều lộ ra ý tứ lười biếng bất cần, hai tay nghiêng đút vào trong túi quần.
Hứa Mạt không nghĩ tới có thể ở nơi này lần nữa gặp lại Thẩm Thận.
Cô thu lại tầm mắt, thả chậm bước chân.
Lương Giang Hành thấy cô như vậy, cho rằng cho không thoải mái, xoay người lại hỏi cô, "Sao vậy?"
Hứa Mạt di chuyển đến góc độ không nhìn thấy Thẩm Thận, dứt khoát dừng lại, "Học trưởng, chờ lát nữa em trả tiền đi."
Thì ra là nói cái này, Lương Giang Hành theo cô dừng lại, "Sao có thể để con gái trả tiền, anh nói mời em chính là mời em."
"Em bận chương trình kiếm được chút tiền, anh quả thật giúp em không ít, vẫn là em mời anh."
Suy nghĩ của Hứa Mạt lại quay lại trên khoản tiền tiết kiệm, chút ít tiền thù lao này tuy rằng so với những đại minh tinh mà nói không đáng nhắc đến, nhưng đối với cô, xem là con số không nhỏ rồi.
Chờ đến góp đủ tiền rồi, cô muốn mua nhà ở trong thành phố, đón bà nội và tiểu Trạm qua đây.
Lương Giang Hành không lay chuyển được cô, tiếp đó giống như nghĩ tới cái gì, "Vậy lần sau anh lại mời em, có qua có lại."
Bởi vì mỗi lần đều là cuối tháng trực tiếp kết sổ, lúc này đám người Thẩm Thận sau khi ăn xong trực tiếp ra khỏi nhà hàng.
Xe của Thẩm Thận đậu ở bên ngoài, anh đang chuẩn bị bước lên, liền bị Lương Kình Tùng chặn lại, "Sớm như vậy đã đi rồi?"
Vừa nãy đến nơi này ăn cơm cũng vậy, Thẩm Thận một mặt không tình nguyện, cả quá trình cũng không nói mấy chữ.
"Có thể chơi cái gì?" Mí mắt Thẩm Thận nửa vén, khóe môi mím thành một độ cong nhạt.
"Cậu muốn hỏi chơi cái gì, vậy thứ để chơi có rất nhiều nha." Lương Kình Tùng ngậm điếu thuốc, "Tôi nói cậu đủ rồi, cũng đã lâu như vậy rồi, cậu cũng đừng con mẹ nó diễn bản thân là người đàn ông thâm tình u ám nữa, đàn ông chính là nên tiến về phía trước."
"Đàn ông thâm tình? Cậu ngứa da à?" Thẩm Thận không vui nhìn qua.
Lương Kình Tùng thần thần bí bí dựa gần qua, "Nhập một đống thứ mới, cậu đến chơi không?"
Thẩm Thận chau mày, "Thứ đồ chơi đó cố gắng đừng đụng vào, đến lúc cậu nghiện rồi đừng đến tìm tôi."
Lương Kình Tùng cười xấu xa, "Cậu cho rằng là gì vậy, Kim Đỉnh mới có một đám cô gái mới đến, cậu đi thử đi, lỡ đâu tìm được một cô càng dịu dàng vừa ý hơn thì sao?"
Thẩm Thận không để ý anh ta, trong lòng u ám, đây không phải dịu dàng vừa ý là có thể giải quyết vấn đề.
Anh trực tiếp ngồi vào ghế lái, linh hoạt đóng cửa lại, "Cậu muốn chơi thế nào tôi không quan tâm, nhưng đừng phá hư quy tắc của tôi."
"Cậu đi thật à?" Lương kình Tùng vô cùng bất mãn, "Hay là không còn là anh em nữa rồi, thì ra tụi tôi đều ở đây chờ hầu hạ vị tôn phật là cậu đúng không?"
"Nói cũng lạ, nhất định là tiềm thức của cậu ảnh hưởng đến tôi rồi, vừa nãy tôi thế nào giống như nhìn thấy Hứa Mạt nhỉ." Lương Kình Tùng cảm thấy bản thân có thể quả thật có chút hoa mắt, bên cạnh cô gái đó hình như còn là cháu trai của anh ta.
Động tác hai tay đặt trên bánh lái của Thẩm Thận ngừng lại, tầm mắt bất giác nhìn qua cửa nhà hàng, tuy nhiên, chỉ có cánh cửa vàng đứng đó, không có một nửa bóng người.
Ý thức được bản thân thất thố, anh hơi bạo lực xoay bánh lái.
Lương Kình Tùng còn muốn nói chút gì đó, cửa xe của Thẩm Thận trực tiếp di chuyển, động cơ phát động, trực tiếp ném cho anh ta một đám khói ở đuôi xe.
Lương Kình Tùng chỉ kịp nhìn lướt qua nửa sườn mặt lạnh cứng của anh, liền bị rơi đầy bụi ở trên mặt, "Mẹ nó, xe tốt thì ngon sao!"
Sau khi Hứa Mạt tới chỗ mới biết bản thân phải chụp quảng cáo trang sức, nhãn hiệu này có độ nổi tiếng rất cao, ở trong nước, nếu là loại hình,được chia làm ba loại đại sứ tuyên truyền, đại sứ thương hiệu, với đại sứ phát ngôn.
Mỗi một loại đều do những minh tinh khác nhau làm người đại diện hãng. Những minh tinh này cũng không ngoại lệ, đều là nghệ nhân nổi tiếng nhất trong giới giải trí, đều tự mình mang theo lưu lượng và độ nổi tiếng hàng đầu trong nước, ở trong giới cũng có thành tích không nhỏ.
Chỉ như vậy, cũng đủ để làm người khác thán phục, càng đừng nhắc đến hôm nay là do cô đến làm vai chính.
Hứa Mạt hiếm khi thấp thỏm, có chút bất an, tỉ mỉ hỏi nhân viên công tác, cô mới biết thì ra bản thân là đến làm người mẫu quảng cáo cho kiểu dáng mùa xuân mới nhất năm nay.
Nhân viên công tác thấy cô yên tĩnh ngồi đó khó nén khẩn trương, lại kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp của cô, lúc này mới phát hiện là "Tình đầu quốc dân" vô cùng hot trên mạng trong khoảng thời gian trước, ức chế kích động ở trong lòng, cô ấy đi lên an ủi, "Thả lỏng đi, nhiếp ảnh gia Giang Đại tuy rằng hơi dữ hơi lạnh lùng, nhưng bạn là anh ta khâm định, nhất định sẽ bị sa thải!"
Hứa Mạt từ lúc biết bản thân chỉ là người mẫu quảng cáo, liền thả lỏng không ít, nhưng mà nghe lời an ủi của cô gái trước mặt này, cô lại có chút do dự.
Trước khi đến, cô có hỏi qua vị anh họ này của Lương Giang Hành, thế nhưng anh ta chỉ nói cô không cần chuẩn bị gì cả, tự động đến là đủ rồi.
Chờ một hồi, phòng chụp ảnh bỗng nhiên yên lặng xuống.
Từ bên cạnh tấm phản quang, có một thanh niên thân cao chân dài bước ra, đường nét khuôn mặt như chạm khắc.
Cả người giống như miếng ngọc tỉ mỉ mài dũa mà thành, lạnh lùng như phủ sương.
Nhìn thấy Hứa Mạt, anh ta cũng không có nhiều biểu tình, sau khi nhàn nhạ liếc nhìn một cái, cúi đầu loay hoay với máy ảnh của mình.
Đôi bàn tay kia thon dài như ngọc, đốt tay rõ ràng, đường cong nơi cánh tay nhanh nhẹn giống như thanh kiếm xuất vỏ.
Hứa Mạt thấy qua người lạnh lùng như vậy, Trần Thanh Huy bên cạnh Thẩm Thận cũng đủ lạnh lùng, nhưng Trần Thanh Huy thuộc loại khá im lặng. Sự lạnh lùng trong mắt vị này mang theo sự ngông cuồng tự cao ngầm, kiểu lạnh lùng có chút mùi vị lẻ loi trên thế giới này.
"Giang Mặc." Người đàn ông cuối cùng lên tiếng.
Hứa Mạt ngây người một hồi, mới biết là anh ta đang giới thiệu bản thân.
Cô gật đầu, giọng nói rất nhẹ, "Chào anh, tôi là Hứa Mạt."
Gần đây tâm tình của Thẩm Thận xem như khá được, bởi vì liên quan đến hợp đồng đầu tư vốn nước ngoài, anh bay ra nước ngoài, trực tiếp ở lại một tháng.
Lúc trở về, anh đã bàn xong hợp đồng lớn nhất của quý đầu tiên, cả người không khỏi có chút hăng hái.
Không cố ý nhớ tới chuyện gì, quả nhiên giấc ngủ trở nên ngon hơn.
Sau khi từ sân bay trở về, anh lên xe trực tiếp phân phó, "Bác Tần, đi An Viên."
Bác Tần khởi động xe, lại nói, "Thiếu gia, đêm nay phải đi một chuyến Thẩm trạch."
Thẩm Thận tùy ý kéo ở cà vạt, ngửa ra sau ghế, "Không cần quan tâm lão gia tử."
"Lần này là đại thiếu gia, cậu ấy có một bữa tiệc không thể đi, giống như có việc muốn dặn dò cậu."
Thẩm Thận nhướng mày, "Anh hai? Vậy thì đi Thẩm trạch trước, muộn chút lại về An Viên."
"Vâng thiếu gia."
Xe đi xuống cao tốc ở sân bay, đi tuyến đường về ngoại ô phía trung tâm thành phố, tốc độ xe liền chậm lại, chậm rãi di chuyển.
Trung tâm thành phố là nơi phồn hoa nhất, là khu vực có lượng người lớn nhất, màn hình điện tử to lớn mà sặc sỡ, đang không ngừng phát một đoạn quảng cáo.
Thẩm Thận vốn vô cùng buồn chán, bỗng chốc, tầm mắt anh dừng lại ở ngay chính giữa quảng trường.
Dáng người yểu điệu của người phụ nữ trong quảng cáo, da thịt như sứ đôi mắt như sao trời lấp lánh, cánh tay giống như bạch ngọc thượng hạng nhẵn nhụi, phối với vòng tay ngọc óng ánh.
Đó là người anh không thể quen thuộc hơn được nữa.
Hứa Mạt
Mà sinh viên tốt nghiệp khóa này của chuyên ngành đạo diễn đa số là thành lập nhóm, khiêng máy quay chạy khắp nơi.
Anh ta cũng không dễ dàng mới gặp Hứa Mạt, lập tức liền mời cô cùng nhau đi ăn cơm tối.
Lương Giang Hành lái xe đến, dắt cô đến một nhà hàng Trung trong trung tâm thành phố.
Hứa Mạt rất ngoài ý muốn, lúc mới đầu khi dừng xe ở bãi đậu xe phía dưới quảng trường công viên trung tâm, cô cho rằng anh ta muốn đưa cô đi những nhà hàng tây xa hoa kia, không ngờ rằng gián tiếp đến đây.
Kỳ thật ngày thường, trong lúc giơ tay nhấc chân cũng có thể thấy được anh ta là cậu ấm lịch sự tao nhã, chỉ có điều bất luận bất kỳ hành động với cách xử sự nào của Lương Giang Hành đều vô cùng khiêm tốn.
Nhà hàng Trung này trang trí theo phong cách cổ xưa, trong lúc yên lặng chỉ có tiếng nước chảy róc rách của hòn núi giả gần ngay đại sảnh.
Phòng bao cũng đều có rèm vải ngăn cách, bàn ghế làm bằng chất gỗ có mùi nhẹ nhàng, một chiếc đèn lồng nhỏ hình vòng cung được đặt ở ngay chính giữa bàn, bên trong treo lên hình giấy, ẩn bên trong ánh sáng.
"Tại sao lại nhìn anh như vậy?" Lương Giang Hành muốn phòng bao này, sau khi giúp cô kéo ghế, lúc này mới ngồi xuống đối diện cô.
Hứa Mạt cười lắc đầu, hau tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đêm đầu xuân hơi lạnh, rèm cửa sổ bị gió thổi bay lên, lúc nhẹ nhàng lướt qua mang theo chút tê dại thoải mái.
"Em nghĩ gì vậy?" Lương Giang Hành đưa thực đơn qua.
Nghe thấy giọng của anh ta, Hứa Mạt mới thu lại tầm mắt, ở trước mặt anh ta cô trái lại không có chút không tự nhiên nào, "Chọn cháo chim phỉ thúy là được, còn lại em cái gì cũng được."
Cơm tối cô muốn ăn chút gì đó thanh đạm để dưỡng dạ dày.
Hứa Mạt không chọn món ăn, chỉ cần không phải thứ khó nuốt với đặc biệt chịu không được, những muốn khác cô đều có thể chấp nhận, đây cũng xem như một trong những nguyên nhân cô trổ mã không tệ.
"Em trước kia từng đến đây?" Lương Giang Hành gọi món, thấy dáng vẻ quen thuộc với nơi này của cô, hỏi.
"Chưa từng đến qua." Hứa Mạt ngẩn người.
Tuy rằng chưa từng đến qua, nhưng thức ăn của nhà hàng này cô trái lại nếm qua không ít lần.
Trước kia, cuối tuần cô đi đến căn hộ kia của Thẩm Thận, ban đêm náo loạn quá muộn, ngày hôm sau liền dậy trễ. Thiếu gia như anh lười đi ra ngoài, một cuộc gọi liền trực tiếp gọi đầu bếp chính của nhà hàng này qua.
Đầu bếp chính nhận số tiền lớn được nhà hàng mời đến làm, lại tự mình ở trong nhà bếp bận rộn nấu cơm cho hai người họ ăn.
Lương Giang Hành nhìn dáng vẻ lâm vào hồi ức của cô, duỗi tay xua xua trước mặt cô, "Đang nghĩ gì vậy?"
Hứa Mạt cầm lấy đũa trước mặt Lương Giang Hành, tự ý rót ly trà cho anh ta.
Lá trà bên trong ly xoay vòng, phập phồng lên xuống rồi lại chìm xuống đáy ly.
Hứa Mạt nhìn vậy, ngữ khí lại nhẹ nhõm, "Đang suy nghĩ những việc phù phiếm lúc còn nhỏ."
Lương Giang Hành cười lên, "Em cũng sẽ có lúc phù phiếm?"
Hứa Mạt không trả lời, chỉ hỏi lại, "Chẳng lẽ học trưởng không có sao?"
Khuôn mặt đẹp trai của Lương Giang Hành trở nên ấm áp, giống như nghĩ tới điều gì, lắc đầu, "Đương nhiên có, lúc trước khi ghi danh học đạo diễn, cả nhà anh."
"Cả nhà làm sao cơ?"
Lương Giang Hành thấy lực chú ý của cô bị thu hút, mới tiếp tục nói, "Không có một người ủng hộ."
Đây trái lại là nằm trong dự liệu.
Hứa Mạt một tay chống cằm, cảm khái nói, "Nhưng anh vẫn chọn mà."
Trong lúc trò chuyện, món ăn lần lượt lên đầy đủ.
Mùi vị của nhà hàng này thực sự rất ngon, bày trí tinh xảo không nói, món ăn làm vô cùng tỉ mỉ.
"Học trưởng, anh vừa nãy nói với em, việc muốn nhờ em giúp là gì vậy?" Khẩu vị đêm nay của Hứa Mạt không tệ, ăn liền ba bát cháo, bát cháo là loại bát sứ nhỏ, to bằng lòng bàn tay.
"À.....Có thể sẽ là hai việc, không biết em có đồng ý không?"
Hứa Mạt dừng lại, "Sao em cảm thấy, ngữ khí anh nói chuyện có chút giống...."Anh có một tin tốt và một tin xấu, không biết em muốn nghe cái nào trước"."
Lương Giang Hành gắp thức ăn cho cô, "Có sao?"
Hứa Mạt quả quyết gật đầu, "Có điều anh đã nói vậy rồi, em liền thử xem."
Lương Giang Hành vừa muốn mở lời, Hứa chớp chớp mắt nhìn anh ta, ngữ khí có chút thần bí, "Nếu như đụng lịch không có thời gian, em không giúp được nha."
Lúc Hứa Mạt ăn đến một nửa, liền cởi áo khoác xuống, lúc này chiếc áo len trắng như lông ngỗng trên thân phác họa ra dáng người yểu điệu lả lướt, tôn lên khuôn mặt xinh đẹp giống như miếng kem tươi của cô, bốc lên mùi sữa, từng miếng bọt bên trên tràn ngập vị ngọt ngào.
Còn có trong từng động tác của cô, mơ hồ có mùi hương hoa nhài phát tan, thoáng chốc lướt qua.
Lương Giang Hành ổn định lại tâm thần, tầm mắt lễ phép dời khỏi người cô.
Anh ta nhẹ khụ một tiếng, "Là như này....Anh có người anh họ là nhiếp ảnh gia quốc tế, lần trước nhìn thấy phim ngắn mà em đóng, muốn em là nữ chính trong quảng cáo lần tới của anh ấy."
"Quảng cáo sao?" Hứa Mạt giương mắt nhìn qua, có chút kinh ngạc.
"Ừm." Lương Giang Hành nhìn đôi mắt đen như mực của cô.
"Đây là giúp đỡ gì chứ, hoàn toàn là anh đang giới thiệu cơ hội cho em." Hứa Mạt lại quan tâm đến thời gian, "Cụ thể là khi nào?"
"Giữa tháng sau, em xem thời gian của em có thể không." Lương Giang Hành nghĩ một hồi, lại nói, "Có điều dựa theo tính cách bắt bẻ của anh ấy, cho dù em không có thời gian, anh ấy cũng sẽ chờ em."
Hứa Mạt có chút kinh ngạc, đầu năm nay, chuyên viên chụp ảnh đều rất nghiêm khắc, nào có đạo lý đặc biệt đợi bạn, người trong cái vòng này còn là những cô gái nghiệp vụ tốt lại còn xinh đẹp.
"Thời gian có thể, vậy quyết định vậy đi." Hứa Mạt bấm ngón tay tính toán, tháng sau chương trình không phải rất nhiều, so với tháng này nhẹ nhàng một chút.
Cô có chút no, buông bát đũa xuống, "Học trưởng, vậy chuyện khác là gì?"
Lương Giang Hành hơi có chút xấu hổ, "Là như vầy, trong nhà muốn anh tham gia một bữa tiệc, bên cạnh anh không có cô gái nào quen thuộc, liền nghĩ hỏi em có thể đi cùng anh không."
Lời vừa dứt, anh ta lại bổ sung thêm một câu, "Em yên tâm, đây là bữa tiệc trong gia tộc, khá riêng tư, tính bảo mật rất cao, truyền thông không chụp được đâu."
Hứa Mạt nghĩ một hồi, cảm thấy có thể, chỉ có điều, "Em có chút hiếu kỳ, loại tiệc rượu này của các anh là kiểu rất tráng lệ sao?"
Cô chưa từng tham gia qua bữa tiệc kiểu này, chỉ nghe nói qua hoặc thấy qua trong phim truyền hình.
Lương Giang Hành nghe ý của cô, chắc là đã đồng ý, trấn an nói với cô, "Nếu đã là giúp đỡ anh, đương niên là anh chuẩn bị lễ phục cho em rồi. Thời gian chính là sau khi chụp ảnh cho anh họ anh, em cảm thấy được không?"
Hứa Mạt cười lên, "Có thể nha, đi rồi nếu như em làm anh mất mặt, vậy không được trách em."
Lương Giang Hành nhẹ giọng nói, "Anh sẽ không trách em."
Hai người ăn xong, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài tính tiền, hành lang sâu thẳm, trải đầy thảm trải sàn mềm mại, đạp lên im lặng không tiếng động.
Lướt qua từng ô một, phòng bao phía trước đột nhiên có một đám người đi ra, đi thẳng về hướng đại sảnh.
Bóng lưng đi ở cuối cùng cao lớn mà lại thẳng tắp.
Ngay cả trong thời tiết se lạnh đến rùng mình này, vẫn mặc một chiếc sơ mi màu đen rộng rãi, khung xương gầy gò mà nhanh nhẹn, lộ ra chiếc gáy xinh đẹp.
Cả người đều lộ ra ý tứ lười biếng bất cần, hai tay nghiêng đút vào trong túi quần.
Hứa Mạt không nghĩ tới có thể ở nơi này lần nữa gặp lại Thẩm Thận.
Cô thu lại tầm mắt, thả chậm bước chân.
Lương Giang Hành thấy cô như vậy, cho rằng cho không thoải mái, xoay người lại hỏi cô, "Sao vậy?"
Hứa Mạt di chuyển đến góc độ không nhìn thấy Thẩm Thận, dứt khoát dừng lại, "Học trưởng, chờ lát nữa em trả tiền đi."
Thì ra là nói cái này, Lương Giang Hành theo cô dừng lại, "Sao có thể để con gái trả tiền, anh nói mời em chính là mời em."
"Em bận chương trình kiếm được chút tiền, anh quả thật giúp em không ít, vẫn là em mời anh."
Suy nghĩ của Hứa Mạt lại quay lại trên khoản tiền tiết kiệm, chút ít tiền thù lao này tuy rằng so với những đại minh tinh mà nói không đáng nhắc đến, nhưng đối với cô, xem là con số không nhỏ rồi.
Chờ đến góp đủ tiền rồi, cô muốn mua nhà ở trong thành phố, đón bà nội và tiểu Trạm qua đây.
Lương Giang Hành không lay chuyển được cô, tiếp đó giống như nghĩ tới cái gì, "Vậy lần sau anh lại mời em, có qua có lại."
Bởi vì mỗi lần đều là cuối tháng trực tiếp kết sổ, lúc này đám người Thẩm Thận sau khi ăn xong trực tiếp ra khỏi nhà hàng.
Xe của Thẩm Thận đậu ở bên ngoài, anh đang chuẩn bị bước lên, liền bị Lương Kình Tùng chặn lại, "Sớm như vậy đã đi rồi?"
Vừa nãy đến nơi này ăn cơm cũng vậy, Thẩm Thận một mặt không tình nguyện, cả quá trình cũng không nói mấy chữ.
"Có thể chơi cái gì?" Mí mắt Thẩm Thận nửa vén, khóe môi mím thành một độ cong nhạt.
"Cậu muốn hỏi chơi cái gì, vậy thứ để chơi có rất nhiều nha." Lương Kình Tùng ngậm điếu thuốc, "Tôi nói cậu đủ rồi, cũng đã lâu như vậy rồi, cậu cũng đừng con mẹ nó diễn bản thân là người đàn ông thâm tình u ám nữa, đàn ông chính là nên tiến về phía trước."
"Đàn ông thâm tình? Cậu ngứa da à?" Thẩm Thận không vui nhìn qua.
Lương Kình Tùng thần thần bí bí dựa gần qua, "Nhập một đống thứ mới, cậu đến chơi không?"
Thẩm Thận chau mày, "Thứ đồ chơi đó cố gắng đừng đụng vào, đến lúc cậu nghiện rồi đừng đến tìm tôi."
Lương Kình Tùng cười xấu xa, "Cậu cho rằng là gì vậy, Kim Đỉnh mới có một đám cô gái mới đến, cậu đi thử đi, lỡ đâu tìm được một cô càng dịu dàng vừa ý hơn thì sao?"
Thẩm Thận không để ý anh ta, trong lòng u ám, đây không phải dịu dàng vừa ý là có thể giải quyết vấn đề.
Anh trực tiếp ngồi vào ghế lái, linh hoạt đóng cửa lại, "Cậu muốn chơi thế nào tôi không quan tâm, nhưng đừng phá hư quy tắc của tôi."
"Cậu đi thật à?" Lương kình Tùng vô cùng bất mãn, "Hay là không còn là anh em nữa rồi, thì ra tụi tôi đều ở đây chờ hầu hạ vị tôn phật là cậu đúng không?"
"Nói cũng lạ, nhất định là tiềm thức của cậu ảnh hưởng đến tôi rồi, vừa nãy tôi thế nào giống như nhìn thấy Hứa Mạt nhỉ." Lương Kình Tùng cảm thấy bản thân có thể quả thật có chút hoa mắt, bên cạnh cô gái đó hình như còn là cháu trai của anh ta.
Động tác hai tay đặt trên bánh lái của Thẩm Thận ngừng lại, tầm mắt bất giác nhìn qua cửa nhà hàng, tuy nhiên, chỉ có cánh cửa vàng đứng đó, không có một nửa bóng người.
Ý thức được bản thân thất thố, anh hơi bạo lực xoay bánh lái.
Lương Kình Tùng còn muốn nói chút gì đó, cửa xe của Thẩm Thận trực tiếp di chuyển, động cơ phát động, trực tiếp ném cho anh ta một đám khói ở đuôi xe.
Lương Kình Tùng chỉ kịp nhìn lướt qua nửa sườn mặt lạnh cứng của anh, liền bị rơi đầy bụi ở trên mặt, "Mẹ nó, xe tốt thì ngon sao!"
Sau khi Hứa Mạt tới chỗ mới biết bản thân phải chụp quảng cáo trang sức, nhãn hiệu này có độ nổi tiếng rất cao, ở trong nước, nếu là loại hình,được chia làm ba loại đại sứ tuyên truyền, đại sứ thương hiệu, với đại sứ phát ngôn.
Mỗi một loại đều do những minh tinh khác nhau làm người đại diện hãng. Những minh tinh này cũng không ngoại lệ, đều là nghệ nhân nổi tiếng nhất trong giới giải trí, đều tự mình mang theo lưu lượng và độ nổi tiếng hàng đầu trong nước, ở trong giới cũng có thành tích không nhỏ.
Chỉ như vậy, cũng đủ để làm người khác thán phục, càng đừng nhắc đến hôm nay là do cô đến làm vai chính.
Hứa Mạt hiếm khi thấp thỏm, có chút bất an, tỉ mỉ hỏi nhân viên công tác, cô mới biết thì ra bản thân là đến làm người mẫu quảng cáo cho kiểu dáng mùa xuân mới nhất năm nay.
Nhân viên công tác thấy cô yên tĩnh ngồi đó khó nén khẩn trương, lại kết hợp với khuôn mặt xinh đẹp của cô, lúc này mới phát hiện là "Tình đầu quốc dân" vô cùng hot trên mạng trong khoảng thời gian trước, ức chế kích động ở trong lòng, cô ấy đi lên an ủi, "Thả lỏng đi, nhiếp ảnh gia Giang Đại tuy rằng hơi dữ hơi lạnh lùng, nhưng bạn là anh ta khâm định, nhất định sẽ bị sa thải!"
Hứa Mạt từ lúc biết bản thân chỉ là người mẫu quảng cáo, liền thả lỏng không ít, nhưng mà nghe lời an ủi của cô gái trước mặt này, cô lại có chút do dự.
Trước khi đến, cô có hỏi qua vị anh họ này của Lương Giang Hành, thế nhưng anh ta chỉ nói cô không cần chuẩn bị gì cả, tự động đến là đủ rồi.
Chờ một hồi, phòng chụp ảnh bỗng nhiên yên lặng xuống.
Từ bên cạnh tấm phản quang, có một thanh niên thân cao chân dài bước ra, đường nét khuôn mặt như chạm khắc.
Cả người giống như miếng ngọc tỉ mỉ mài dũa mà thành, lạnh lùng như phủ sương.
Nhìn thấy Hứa Mạt, anh ta cũng không có nhiều biểu tình, sau khi nhàn nhạ liếc nhìn một cái, cúi đầu loay hoay với máy ảnh của mình.
Đôi bàn tay kia thon dài như ngọc, đốt tay rõ ràng, đường cong nơi cánh tay nhanh nhẹn giống như thanh kiếm xuất vỏ.
Hứa Mạt thấy qua người lạnh lùng như vậy, Trần Thanh Huy bên cạnh Thẩm Thận cũng đủ lạnh lùng, nhưng Trần Thanh Huy thuộc loại khá im lặng. Sự lạnh lùng trong mắt vị này mang theo sự ngông cuồng tự cao ngầm, kiểu lạnh lùng có chút mùi vị lẻ loi trên thế giới này.
"Giang Mặc." Người đàn ông cuối cùng lên tiếng.
Hứa Mạt ngây người một hồi, mới biết là anh ta đang giới thiệu bản thân.
Cô gật đầu, giọng nói rất nhẹ, "Chào anh, tôi là Hứa Mạt."
Gần đây tâm tình của Thẩm Thận xem như khá được, bởi vì liên quan đến hợp đồng đầu tư vốn nước ngoài, anh bay ra nước ngoài, trực tiếp ở lại một tháng.
Lúc trở về, anh đã bàn xong hợp đồng lớn nhất của quý đầu tiên, cả người không khỏi có chút hăng hái.
Không cố ý nhớ tới chuyện gì, quả nhiên giấc ngủ trở nên ngon hơn.
Sau khi từ sân bay trở về, anh lên xe trực tiếp phân phó, "Bác Tần, đi An Viên."
Bác Tần khởi động xe, lại nói, "Thiếu gia, đêm nay phải đi một chuyến Thẩm trạch."
Thẩm Thận tùy ý kéo ở cà vạt, ngửa ra sau ghế, "Không cần quan tâm lão gia tử."
"Lần này là đại thiếu gia, cậu ấy có một bữa tiệc không thể đi, giống như có việc muốn dặn dò cậu."
Thẩm Thận nhướng mày, "Anh hai? Vậy thì đi Thẩm trạch trước, muộn chút lại về An Viên."
"Vâng thiếu gia."
Xe đi xuống cao tốc ở sân bay, đi tuyến đường về ngoại ô phía trung tâm thành phố, tốc độ xe liền chậm lại, chậm rãi di chuyển.
Trung tâm thành phố là nơi phồn hoa nhất, là khu vực có lượng người lớn nhất, màn hình điện tử to lớn mà sặc sỡ, đang không ngừng phát một đoạn quảng cáo.
Thẩm Thận vốn vô cùng buồn chán, bỗng chốc, tầm mắt anh dừng lại ở ngay chính giữa quảng trường.
Dáng người yểu điệu của người phụ nữ trong quảng cáo, da thịt như sứ đôi mắt như sao trời lấp lánh, cánh tay giống như bạch ngọc thượng hạng nhẵn nhụi, phối với vòng tay ngọc óng ánh.
Đó là người anh không thể quen thuộc hơn được nữa.
Hứa Mạt