Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Chương 15
Hứa Mạt chờ một hồi, phía sau căn bản nghe không vào nữa, hai người tiếp tục nói gì đó, cô cũng không muốn nghe lén, chỉ xoay đầu, không chút tiếng động lui trở về phòng.
Hồi lâu, bên cầu thang truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, ngay sau đó Thẩm Thận mở cửa phòng ra.
Anh đầu tiên nhìn thấy là Hứa Mạt đang ngẩn ngơ, "Làm sao ngồi ở đó?"
Hứa mạt ngồi ở trên giường, rủ đầu xuống, không biết đang nghĩ gì. Anh gọi cô, cũng chỉ thấy được ánh mắt hơi tan rã của cô.
Thẩm Thận khẽ cau mày, đến trước mặt cô, "Làm sao vậy, không thoải mái?"
Hứa Mạt ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn anh chăm chú một hồi, cuối cùng tự ý lắc đầu.
Thẩm Thận nhướng mày, một tay đẩy cô ngã lên trên giường, một đầu gối nửa quỳ lên cuối giường, cúi người đè qua.
Hứa Mạt chỉ cảm giác được hơi thở mát lạnh ùn ùn kéo đến của anh đánh qua, cùng với trước kia không khác là mấy, mang theo sự thâm thúy và tươi mát giống như đại dương xanh thẳm.
Thẩm Thận khom nửa người, từ trên cao nhìn xuống cô một hồi, duỗi tay thăm dò trán của cô, "Không có phát sốt."
Hứa Mạt hai tay ngăn chặn anh, "Anh mới phát sốt đó...."
Thẩm Thận ước chường bàn tay mềm mại nhẵn nhụi của cô, đặt lên sườn mặt của mình, liền như vậy bụm lấy, nhẹ cười lên, "Anh chỉ cợt nhả đối với một mình em, vừa ý không?"
Thấy anh trêu ghẹo trộm đổi khái niệm, bạn gái nhỏ hiếm khi không có mặt đỏ tai hồng, hơi chút lơ đãng.
Thẩm Thận hơi có chút không vừa ý, cắn một ngụm lên quai hàm trắng nõn của cô, "Quà đâu?"
Thấy anh nhắc tới cái này, Hứa Mạt mới đột nhiên nhớ tới dự tính ban đầu muốn xuống lầu vừa nãy của mình.
Cô từ bên cạnh moi ra một hộp quà lớn, hai tay bưng lấy, đưa cho anh.
Hộp quà màu thuần đen, bên trên vẽ lên một đóa hoa nhài đã nở rộ, trắng đen hai thái cực, dưới màu sắc đối lập mạnh mẽ, tao nhã tự nhiên.
Hộp quà không biết đã gói cái gì, một thứ giống như khá to.
Giờ khắc này, đang vắt ngang ở giữa khe hở của thân thể hai người.
Thẩm Thận thẳng người, vừa gỡ quà vừa cười cô, "Em là gói thuốc nổ sao, nghiêm túc như vậy?"
Kỳ thật đóa hoa nhài đó, là Hứa Mạt tự tay làm, chất lượng bằng giấy, vô cùng mỏng.
Dây nhỏ của gói quà cũng là tỉ mỉ cột lấy, cô dùng không ít thời gian trên đó.
Thẩm Thận qua loa mở ra, liền lật mở đến bên trong, có tiếng va chạm thanh thúy rất nhỏ.
Trong lòng anh âm thầm suy đoán, cũng không biết bên trong rốt cuộc là gì.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vừa cong lại, moi ra hai chú thỏ nhỏ tinh xảo dễ thương, là đồ trang trí, một đôi.
Mỗi chú thỏ ngoại trừ quần áo mềm mại, bộ phận mắt dùng thủy tinh hắc diệu điểm xuyết.
Thẩm Thận cầm lên để trong lòng bàn tay xem xét, "Tự mình làm?"
Hứa Mạt gật đầu, hơi có chút chờ mong nhìn anh, "Còn có thể chứ?"
Cô vì làm hai chú thỏ này, gần như tốn hết thời gian một tháng. Chất liệu đều chọn lựa tốt nhất, thù lao lần trước quay phim ngắn dùng hết hơn một nửa.
Thẩm Thận không để ý gật đầu, sờ cảm thấy được trên hoa văn có chỗ lồi nhỏ bé, anh cầm vật trang trí lên, lật đến phía sau.
Chỉ thấy bên trên thêu một chữ "Thận" thanh tú. Dùng sợi chỉ vàng, lúc đầu nhìn thấy cũng không thấy rõ, nhưng xem kỹ lại cảm giác vô cùng dụng tâm.
Thẩm Thận liếc nhìn con còn lại, bút tích đồng dạng, chỉ có điều lần này là chữ "Mạt".
Anh liếc nhìn Hứa Mạt, "Hai cái đều cho anh?"
Hứa Mạt gật đầu, "Hai cái đều cho anh." Cuối cùng hẳn là cảm thấy bản thân còn khá có đạo lý, lại nói, "Anh nói hai lần hợp lại cùng bù, em liền..."
Thẩm Thận cười lên, áo sơ mi nửa mở, lộ ra lông ngực như ngọc với xương quai xanh tinh xảo, "Nghe lời anh trai như vậy?"
Anh tiến lên trước, cắn một ngụm lên gáy cô, "Vậy anh muốn hết đó."
Tặng đồ trang trí có nghĩa là gì?
Đại khái bạn gái nhỏ muốn dùng cái này buộc lấy anh.
Thẩm Thận không có chút không vui nào, ngược lại, anh chỉ cảm thấy đây là biểu hiện Hứa Mạt thích anh.
"Chúc anh sinh nhật vui vẻ." Hứa Mạt cười lên, bất luận sau này hai người có bao nhiêu ràng buộc, trong lòng cô là muốn anh sống tốt.
Bởi vì anh đối với cô, bởi vì anh đối với cô không tính tệ bạc.
Cho dù hai người không có giao trái tim cho nhau.
Thẩm Thận thấy nụ cười rõ ràng của cô, mỗi cái nhăn mày đều là độ cong mà anh thích.
Cô cười lên, giống như chú nai nhỏ vô tội lại mềm yếu trên thảo nguyên cây cỏ xanh mướt, ánh mắt đơn thuần.
Thứ anh thích nhất chính là đôi mắt này của cô.
"Nếu đều đã nói sinh nhật vui vẻ, vậy hôm nay em chuẩn bị làm anh làm sao vui vẻ đây, thế nào....lấy lòng anh?" Thẩm Thận ngẩng đầu lên hỏi cô, âm cuối mập mờ tận lực kéo dài.
Hứa Mạt nhìn anh, hai người sớm chiều bên nhau, sóng vai tiến trước, cũng trải qua ngày tháng dài bên nhau.
Cô thậm chí đã bắt đầu quen thuộc cái ôm của anh, sự ấm áp của anh. Có lúc, cô cũng có lòng tham.
Nhưng Hứa Mạt biết, đây khác xa thứ mà trong lòng cô muốn.
Tuy rằng từng bị sinh tồn đả kích qua, nhưng cô chứng minh luôn sẽ có ánh sáng dẫn dắt, hối thúc tiến về phía trước.
Trong lòng cô có một ngọn lửa muốn chứng minh, dần dần bốc lên màu xanh thẫm, đang lặng lẽ thiêu đốt.
Hứa Mạt nâng tay lên ôm lấy anh, tự động đón nhận.
Thế là một đêm này, Thẩm Thận cảm nhận được sự nhiệt tình khác biệt của Hứa Mạt.
Đây là thứ anh trước kia chưa từng cảm nhận được, trên phương diện này, anh luôn là người chủ đạo.
Hứa Mạt liền giống như n.hụy hoa hoàn toàn nở rộ, tràn ngập sự đẹp đẽ ngọt ngào, đóa hoa lộ ra nhiều nhựa hoa, câu người đến gặt hái.
Trong khi dây dưa thân mật, Thẩm Thận cũng cảm nhận được Hứa Mạt không giống với trước đây, nhưng anh cuối cùng đè nén xuống chút không bình thường đó ở đáy lòng.
Anh trước nay theo đuổi đều là tận hưởng lạc thú trước mắt.
-
Ở Châu Âu vài ngày, Hứa Mạt về nước chuẩn bị vội vàng về Dương Thành, đó là nhà của cô.
Thẩm Thận trái lại bắt đầu ăn không ngồi rồi, rất nhiều lúc, ngoài những việc bắt buộc anh tự thân làm, còn lại giao cho trợ lý liền ổn.
Tuy rằng gần cuối năm, nhưng công ty Thẩm Thận tiếp nhận phần lớn là đầu tư ngoại thương, người nước ngoài không ăn tết âm lịch, này đây tất cả nghiệp vụ của công ty đều đang tiến hành đâu vào đấy.
Trước khi Hứa Mạt gần đi, muốn hỏi lại thôi, hỏi anh, có cái gì muốn nói không, Thẩm Thận đem câu hỏi ném trở về, chỉ nói muốn cô mỗi ngày đều phải nhớ anh.
Cuối cùng cô nhìn anh hồi lâu.
Thẩm Thận không phải không nghĩ qua sau này của hai người, dù sao cách thời gian ước định ban đầu cũng đã qua rất lâu.
Hai người đều ăn ý im lặng không nói, không nhắc đến đề tài này.
Dựa theo trạng thái hiện tại, Thẩm Thận cảm thấy rất tốt.
Anh thậm chí thích cùng với cô ở bên nhau, cảm thấy rất thoải mái.
Tuy rằng năm đó là anh chủ động đề nghị, nhưng anh tự tin vào mị lực của mình. Từ ngày thường mà xem, Hứa Mạt quả thật rất ỷ lại vào anh.
-
Hứa Mạt kỳ thật vừa mới trở về trong nước, liền nhận được điện thoại của cậu cô, nói Hứa Trạm lại vào bệnh viện, không biết cô nghĩ thế nào, làm chị một chút cũng không quan tâm.
Cô lập tức tâm loạn như ma, còn may trên miệng cậu đều là lời không vừa ý, oán giận một hồi, cuối cùng vẫn là đón Hứa Trạm đến thành phố Z, sắp xếp vào bệnh viện.
Phương tiện điều trị ở đây luôn tốt hơn so với thành phố, bệnh của Hứa Trạm lại không phải có thể xem nhẹ, mỗi lần bệnh tái phát, đều phải nghiêm túc quan tâm.
Trong lúc gián tiếp, cô vẫn là không về được nhà.
Đến bệnh viện rồi, liền nhìn thấy cậu đang chờ cô ở đó.
Hứa Mạt hơi có chút hổn hển, "Cậu ơi, tiểu Trạm không có trở ngại gì lớn chứ?"
Cậu Hứa gật đầu, nhíu chặt chân mày, "Cháu cũng vừa mới về, vào nhìn đi."
"Bà nội cháu ở nhà vẫn ổn chứ? Lần này có phải bị dọa rồi?" Trước khi đẩy cửa tiến vào, Hứa Mạt không yên tâm hỏi.
Trên đường đến, cô liền nghe nói rồi, Hứa Trạm mấy ngày trước là ngay trước mắt của bà nội ngã xuống, hơi suy nghĩ một chút, cũng biết lão nhân gia chắc là rất sợ rồi.
"Lão nhân gia không có gì, cháu vào xem trước, việc khác ra ngoài lại nói." Cậu Hứa nhẹ vỗ vai cô.
Hứa Mạt khẽ thở một hơi, tiến vào trong.
Hứa Trạm nửa nằm trên giường, khuôn mặt tuấn tú so với lúc trước càng muốn tái nhợt vài phần.
Hứa Mạt nhìn vậy, vành mắt đỏ lên, tiến lên ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, "Tiểu Trạm....em dọa chị sợ hãi chết đi được...."
Giọng cô mang theo chút run rẩy, còn có một tia giống như may mắn sống sót sau tai nạn, nửa vui nửa buồn.
"Chị, chị đè chặt quá rồi...." Hứa Trạm bất đắc dĩ cười.
Hứa Mạt sờ đầu em trai, "Em làm sao không lập tức nói cho chị?"
Hứa Trạm nhìn cô, "Không dễ dàng xuất ngoại một chuyến, muốn chị chơi nhiều một chút, em lại không chuyện gì."
Cậu không nhắc còn tốt, vừa nhắc Hứa Mạt liền nhớ tới lúc bản thân nhàn nhã đi nghỉ phép, Hứa Mạt lại đang nằm trong bệnh viện.
Cảm xúc thương cảm không thể giải thích được tràn ngập ở trong lòng, Hứa Mạt cảm thấy bản thân vẫn là quá ngây thơ.
"Là chị không tốt, xin lỗi." Hễ cô có thể ở bên người thân nhiều một chút, cũng là chuyện tốt.
"Chị, không cần nói xin lỗi với em. Chị đi chơi có vui không?"
Hứa Mạt gật đầu có lệ, chỉ hỏi, "Bác sĩ nói thế nào, về sau có sắp xếp gì không?"
Hứa Trạm im lặng một hồi, "Vẫn là bệnh cũ, chị thật không cần lo lắng như vậy, năm đó làm qua phẫu thuật sớm đã khỏi rồi, chỉ có điều có chút bệnh vặt thường, động kinh một chút, không chết được."
Hứa Mạt hiếm khi trừng mắt với cậu, "Ai cho em nói chữ đó? Không may mắn."
Hứa Trạm cười lên, "Chị mê tín quá."
Trấn an xong Hứa Trạm, Hứa Mạt đi ra ngoài, cậu Hứa ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng bệnh hút thuốc.
Trong khói thuốc lượn lờ, chân mày ông nhíu chặt.
Hứa Mạt không thích hút thuốc, lúc này lại nhịn xuống.
"Tiểu Mạt, chi phí phòng bệnh này cháu cũng biết, cậu đã ứng vài ngày rồi, tiếp theo, trong tay cậu không có tiền nữa rồi, cháu cũng biết tính khí của mợ cháu." Người đàn ông nói xong, lại hít sâu một hơi.
Hứa Mạt gật đầu, "Cháu đều hiểu, tiếp đến cháu sẽ đến sắp xếp, còn nữa cảm ơn cậu rồi."
Cậu Hứa cúi đầu, giọng nói phiền muộn, "Cháu đứa nhỏ này cũng khổ, sau khi mẹ cháu đi, chúng ta cũng không nói muốn quan tâm nhiều đến cháu một chút, bình thường mợ cháu nói năng khó nghe, cháu cũng đừng để trong lòng."
Nói xong, ông nhìn đứa cháu gái này, thanh xuân yểu điệu, giữa lúc thiếu niên.
Ông bỗng chốc nhớ lại, vị quý nhân năm đó ra tay phóng khoáng.
Hồi lâu, ông cũng chỉ thở dài một hơi.
Hứa Mạt im lặng một hồi, "Cậu, lòng cháu cậu cũng biết, mấy ngày này vẫn là phiền cậu rồi, cháu kỳ thực nhận chút thông cáo, cũng đều đủ rồi."
Bất quá khổ một chút cô không sợ.
Vừa rồi cô cũng hiểu được chút tình hình, Hứa Trạm kỳ thực ở lại bệnh viện quan sát một tuần là có thể xuất viện rồi, vẫn tính là cái tốt trong cái xấu.
Cậu Hứa dập tắt đầu thuốc lá, "Có gì khác cần nhớ nói với cậu."
Hứa Mạt gật đầu.
Tiễn cậu Hứa đi rồi, Hứa Mạt xuyên qua bên ngoài cửa sổ, nhìn mặt trăng trong buổi tối này.
Bệnh viện vắng vẻ, mơ hồ bốc lên mùi nước khử trùng, quen thuộc lại xa lạ.
Cô cảm thấy tất cả đều giống như trở lại điểm xuất phát.
Cuối cùng, cô hạ quyết định.
Mở điện thoại, mở ra một số điện thoại quen thuộc, gọi qua.
Sau một tiếng vang, đối phương lập tức nhận máy, "Alo, là bác Tần sao?"
"Đúng, tôi là Hứa Mạt, tôi muốn nói với bác một chuyện."
Hồi lâu, bên cầu thang truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, ngay sau đó Thẩm Thận mở cửa phòng ra.
Anh đầu tiên nhìn thấy là Hứa Mạt đang ngẩn ngơ, "Làm sao ngồi ở đó?"
Hứa mạt ngồi ở trên giường, rủ đầu xuống, không biết đang nghĩ gì. Anh gọi cô, cũng chỉ thấy được ánh mắt hơi tan rã của cô.
Thẩm Thận khẽ cau mày, đến trước mặt cô, "Làm sao vậy, không thoải mái?"
Hứa Mạt ngẩng đầu tỉ mỉ nhìn anh chăm chú một hồi, cuối cùng tự ý lắc đầu.
Thẩm Thận nhướng mày, một tay đẩy cô ngã lên trên giường, một đầu gối nửa quỳ lên cuối giường, cúi người đè qua.
Hứa Mạt chỉ cảm giác được hơi thở mát lạnh ùn ùn kéo đến của anh đánh qua, cùng với trước kia không khác là mấy, mang theo sự thâm thúy và tươi mát giống như đại dương xanh thẳm.
Thẩm Thận khom nửa người, từ trên cao nhìn xuống cô một hồi, duỗi tay thăm dò trán của cô, "Không có phát sốt."
Hứa Mạt hai tay ngăn chặn anh, "Anh mới phát sốt đó...."
Thẩm Thận ước chường bàn tay mềm mại nhẵn nhụi của cô, đặt lên sườn mặt của mình, liền như vậy bụm lấy, nhẹ cười lên, "Anh chỉ cợt nhả đối với một mình em, vừa ý không?"
Thấy anh trêu ghẹo trộm đổi khái niệm, bạn gái nhỏ hiếm khi không có mặt đỏ tai hồng, hơi chút lơ đãng.
Thẩm Thận hơi có chút không vừa ý, cắn một ngụm lên quai hàm trắng nõn của cô, "Quà đâu?"
Thấy anh nhắc tới cái này, Hứa Mạt mới đột nhiên nhớ tới dự tính ban đầu muốn xuống lầu vừa nãy của mình.
Cô từ bên cạnh moi ra một hộp quà lớn, hai tay bưng lấy, đưa cho anh.
Hộp quà màu thuần đen, bên trên vẽ lên một đóa hoa nhài đã nở rộ, trắng đen hai thái cực, dưới màu sắc đối lập mạnh mẽ, tao nhã tự nhiên.
Hộp quà không biết đã gói cái gì, một thứ giống như khá to.
Giờ khắc này, đang vắt ngang ở giữa khe hở của thân thể hai người.
Thẩm Thận thẳng người, vừa gỡ quà vừa cười cô, "Em là gói thuốc nổ sao, nghiêm túc như vậy?"
Kỳ thật đóa hoa nhài đó, là Hứa Mạt tự tay làm, chất lượng bằng giấy, vô cùng mỏng.
Dây nhỏ của gói quà cũng là tỉ mỉ cột lấy, cô dùng không ít thời gian trên đó.
Thẩm Thận qua loa mở ra, liền lật mở đến bên trong, có tiếng va chạm thanh thúy rất nhỏ.
Trong lòng anh âm thầm suy đoán, cũng không biết bên trong rốt cuộc là gì.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vừa cong lại, moi ra hai chú thỏ nhỏ tinh xảo dễ thương, là đồ trang trí, một đôi.
Mỗi chú thỏ ngoại trừ quần áo mềm mại, bộ phận mắt dùng thủy tinh hắc diệu điểm xuyết.
Thẩm Thận cầm lên để trong lòng bàn tay xem xét, "Tự mình làm?"
Hứa Mạt gật đầu, hơi có chút chờ mong nhìn anh, "Còn có thể chứ?"
Cô vì làm hai chú thỏ này, gần như tốn hết thời gian một tháng. Chất liệu đều chọn lựa tốt nhất, thù lao lần trước quay phim ngắn dùng hết hơn một nửa.
Thẩm Thận không để ý gật đầu, sờ cảm thấy được trên hoa văn có chỗ lồi nhỏ bé, anh cầm vật trang trí lên, lật đến phía sau.
Chỉ thấy bên trên thêu một chữ "Thận" thanh tú. Dùng sợi chỉ vàng, lúc đầu nhìn thấy cũng không thấy rõ, nhưng xem kỹ lại cảm giác vô cùng dụng tâm.
Thẩm Thận liếc nhìn con còn lại, bút tích đồng dạng, chỉ có điều lần này là chữ "Mạt".
Anh liếc nhìn Hứa Mạt, "Hai cái đều cho anh?"
Hứa Mạt gật đầu, "Hai cái đều cho anh." Cuối cùng hẳn là cảm thấy bản thân còn khá có đạo lý, lại nói, "Anh nói hai lần hợp lại cùng bù, em liền..."
Thẩm Thận cười lên, áo sơ mi nửa mở, lộ ra lông ngực như ngọc với xương quai xanh tinh xảo, "Nghe lời anh trai như vậy?"
Anh tiến lên trước, cắn một ngụm lên gáy cô, "Vậy anh muốn hết đó."
Tặng đồ trang trí có nghĩa là gì?
Đại khái bạn gái nhỏ muốn dùng cái này buộc lấy anh.
Thẩm Thận không có chút không vui nào, ngược lại, anh chỉ cảm thấy đây là biểu hiện Hứa Mạt thích anh.
"Chúc anh sinh nhật vui vẻ." Hứa Mạt cười lên, bất luận sau này hai người có bao nhiêu ràng buộc, trong lòng cô là muốn anh sống tốt.
Bởi vì anh đối với cô, bởi vì anh đối với cô không tính tệ bạc.
Cho dù hai người không có giao trái tim cho nhau.
Thẩm Thận thấy nụ cười rõ ràng của cô, mỗi cái nhăn mày đều là độ cong mà anh thích.
Cô cười lên, giống như chú nai nhỏ vô tội lại mềm yếu trên thảo nguyên cây cỏ xanh mướt, ánh mắt đơn thuần.
Thứ anh thích nhất chính là đôi mắt này của cô.
"Nếu đều đã nói sinh nhật vui vẻ, vậy hôm nay em chuẩn bị làm anh làm sao vui vẻ đây, thế nào....lấy lòng anh?" Thẩm Thận ngẩng đầu lên hỏi cô, âm cuối mập mờ tận lực kéo dài.
Hứa Mạt nhìn anh, hai người sớm chiều bên nhau, sóng vai tiến trước, cũng trải qua ngày tháng dài bên nhau.
Cô thậm chí đã bắt đầu quen thuộc cái ôm của anh, sự ấm áp của anh. Có lúc, cô cũng có lòng tham.
Nhưng Hứa Mạt biết, đây khác xa thứ mà trong lòng cô muốn.
Tuy rằng từng bị sinh tồn đả kích qua, nhưng cô chứng minh luôn sẽ có ánh sáng dẫn dắt, hối thúc tiến về phía trước.
Trong lòng cô có một ngọn lửa muốn chứng minh, dần dần bốc lên màu xanh thẫm, đang lặng lẽ thiêu đốt.
Hứa Mạt nâng tay lên ôm lấy anh, tự động đón nhận.
Thế là một đêm này, Thẩm Thận cảm nhận được sự nhiệt tình khác biệt của Hứa Mạt.
Đây là thứ anh trước kia chưa từng cảm nhận được, trên phương diện này, anh luôn là người chủ đạo.
Hứa Mạt liền giống như n.hụy hoa hoàn toàn nở rộ, tràn ngập sự đẹp đẽ ngọt ngào, đóa hoa lộ ra nhiều nhựa hoa, câu người đến gặt hái.
Trong khi dây dưa thân mật, Thẩm Thận cũng cảm nhận được Hứa Mạt không giống với trước đây, nhưng anh cuối cùng đè nén xuống chút không bình thường đó ở đáy lòng.
Anh trước nay theo đuổi đều là tận hưởng lạc thú trước mắt.
-
Ở Châu Âu vài ngày, Hứa Mạt về nước chuẩn bị vội vàng về Dương Thành, đó là nhà của cô.
Thẩm Thận trái lại bắt đầu ăn không ngồi rồi, rất nhiều lúc, ngoài những việc bắt buộc anh tự thân làm, còn lại giao cho trợ lý liền ổn.
Tuy rằng gần cuối năm, nhưng công ty Thẩm Thận tiếp nhận phần lớn là đầu tư ngoại thương, người nước ngoài không ăn tết âm lịch, này đây tất cả nghiệp vụ của công ty đều đang tiến hành đâu vào đấy.
Trước khi Hứa Mạt gần đi, muốn hỏi lại thôi, hỏi anh, có cái gì muốn nói không, Thẩm Thận đem câu hỏi ném trở về, chỉ nói muốn cô mỗi ngày đều phải nhớ anh.
Cuối cùng cô nhìn anh hồi lâu.
Thẩm Thận không phải không nghĩ qua sau này của hai người, dù sao cách thời gian ước định ban đầu cũng đã qua rất lâu.
Hai người đều ăn ý im lặng không nói, không nhắc đến đề tài này.
Dựa theo trạng thái hiện tại, Thẩm Thận cảm thấy rất tốt.
Anh thậm chí thích cùng với cô ở bên nhau, cảm thấy rất thoải mái.
Tuy rằng năm đó là anh chủ động đề nghị, nhưng anh tự tin vào mị lực của mình. Từ ngày thường mà xem, Hứa Mạt quả thật rất ỷ lại vào anh.
-
Hứa Mạt kỳ thật vừa mới trở về trong nước, liền nhận được điện thoại của cậu cô, nói Hứa Trạm lại vào bệnh viện, không biết cô nghĩ thế nào, làm chị một chút cũng không quan tâm.
Cô lập tức tâm loạn như ma, còn may trên miệng cậu đều là lời không vừa ý, oán giận một hồi, cuối cùng vẫn là đón Hứa Trạm đến thành phố Z, sắp xếp vào bệnh viện.
Phương tiện điều trị ở đây luôn tốt hơn so với thành phố, bệnh của Hứa Trạm lại không phải có thể xem nhẹ, mỗi lần bệnh tái phát, đều phải nghiêm túc quan tâm.
Trong lúc gián tiếp, cô vẫn là không về được nhà.
Đến bệnh viện rồi, liền nhìn thấy cậu đang chờ cô ở đó.
Hứa Mạt hơi có chút hổn hển, "Cậu ơi, tiểu Trạm không có trở ngại gì lớn chứ?"
Cậu Hứa gật đầu, nhíu chặt chân mày, "Cháu cũng vừa mới về, vào nhìn đi."
"Bà nội cháu ở nhà vẫn ổn chứ? Lần này có phải bị dọa rồi?" Trước khi đẩy cửa tiến vào, Hứa Mạt không yên tâm hỏi.
Trên đường đến, cô liền nghe nói rồi, Hứa Trạm mấy ngày trước là ngay trước mắt của bà nội ngã xuống, hơi suy nghĩ một chút, cũng biết lão nhân gia chắc là rất sợ rồi.
"Lão nhân gia không có gì, cháu vào xem trước, việc khác ra ngoài lại nói." Cậu Hứa nhẹ vỗ vai cô.
Hứa Mạt khẽ thở một hơi, tiến vào trong.
Hứa Trạm nửa nằm trên giường, khuôn mặt tuấn tú so với lúc trước càng muốn tái nhợt vài phần.
Hứa Mạt nhìn vậy, vành mắt đỏ lên, tiến lên ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, "Tiểu Trạm....em dọa chị sợ hãi chết đi được...."
Giọng cô mang theo chút run rẩy, còn có một tia giống như may mắn sống sót sau tai nạn, nửa vui nửa buồn.
"Chị, chị đè chặt quá rồi...." Hứa Trạm bất đắc dĩ cười.
Hứa Mạt sờ đầu em trai, "Em làm sao không lập tức nói cho chị?"
Hứa Trạm nhìn cô, "Không dễ dàng xuất ngoại một chuyến, muốn chị chơi nhiều một chút, em lại không chuyện gì."
Cậu không nhắc còn tốt, vừa nhắc Hứa Mạt liền nhớ tới lúc bản thân nhàn nhã đi nghỉ phép, Hứa Mạt lại đang nằm trong bệnh viện.
Cảm xúc thương cảm không thể giải thích được tràn ngập ở trong lòng, Hứa Mạt cảm thấy bản thân vẫn là quá ngây thơ.
"Là chị không tốt, xin lỗi." Hễ cô có thể ở bên người thân nhiều một chút, cũng là chuyện tốt.
"Chị, không cần nói xin lỗi với em. Chị đi chơi có vui không?"
Hứa Mạt gật đầu có lệ, chỉ hỏi, "Bác sĩ nói thế nào, về sau có sắp xếp gì không?"
Hứa Trạm im lặng một hồi, "Vẫn là bệnh cũ, chị thật không cần lo lắng như vậy, năm đó làm qua phẫu thuật sớm đã khỏi rồi, chỉ có điều có chút bệnh vặt thường, động kinh một chút, không chết được."
Hứa Mạt hiếm khi trừng mắt với cậu, "Ai cho em nói chữ đó? Không may mắn."
Hứa Trạm cười lên, "Chị mê tín quá."
Trấn an xong Hứa Trạm, Hứa Mạt đi ra ngoài, cậu Hứa ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng bệnh hút thuốc.
Trong khói thuốc lượn lờ, chân mày ông nhíu chặt.
Hứa Mạt không thích hút thuốc, lúc này lại nhịn xuống.
"Tiểu Mạt, chi phí phòng bệnh này cháu cũng biết, cậu đã ứng vài ngày rồi, tiếp theo, trong tay cậu không có tiền nữa rồi, cháu cũng biết tính khí của mợ cháu." Người đàn ông nói xong, lại hít sâu một hơi.
Hứa Mạt gật đầu, "Cháu đều hiểu, tiếp đến cháu sẽ đến sắp xếp, còn nữa cảm ơn cậu rồi."
Cậu Hứa cúi đầu, giọng nói phiền muộn, "Cháu đứa nhỏ này cũng khổ, sau khi mẹ cháu đi, chúng ta cũng không nói muốn quan tâm nhiều đến cháu một chút, bình thường mợ cháu nói năng khó nghe, cháu cũng đừng để trong lòng."
Nói xong, ông nhìn đứa cháu gái này, thanh xuân yểu điệu, giữa lúc thiếu niên.
Ông bỗng chốc nhớ lại, vị quý nhân năm đó ra tay phóng khoáng.
Hồi lâu, ông cũng chỉ thở dài một hơi.
Hứa Mạt im lặng một hồi, "Cậu, lòng cháu cậu cũng biết, mấy ngày này vẫn là phiền cậu rồi, cháu kỳ thực nhận chút thông cáo, cũng đều đủ rồi."
Bất quá khổ một chút cô không sợ.
Vừa rồi cô cũng hiểu được chút tình hình, Hứa Trạm kỳ thực ở lại bệnh viện quan sát một tuần là có thể xuất viện rồi, vẫn tính là cái tốt trong cái xấu.
Cậu Hứa dập tắt đầu thuốc lá, "Có gì khác cần nhớ nói với cậu."
Hứa Mạt gật đầu.
Tiễn cậu Hứa đi rồi, Hứa Mạt xuyên qua bên ngoài cửa sổ, nhìn mặt trăng trong buổi tối này.
Bệnh viện vắng vẻ, mơ hồ bốc lên mùi nước khử trùng, quen thuộc lại xa lạ.
Cô cảm thấy tất cả đều giống như trở lại điểm xuất phát.
Cuối cùng, cô hạ quyết định.
Mở điện thoại, mở ra một số điện thoại quen thuộc, gọi qua.
Sau một tiếng vang, đối phương lập tức nhận máy, "Alo, là bác Tần sao?"
"Đúng, tôi là Hứa Mạt, tôi muốn nói với bác một chuyện."