Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Chương 12
Hứa Mạt chào hỏi một tiếng với cô bé, vẫy vẫy tay.
Quý Minh Châu tiện đà liếc nhìn cô, muốn nói lại thôi lại nhìn Thẩm Thận, "Không ngờ tới nha không ngờ tới nha."
Thẩm Thận lười để ý cô bé, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ liếc một cái.
"Anh cư nhiên quen em gái trường bọn em! Cầm thú! Còn chưa thành niên nữa!"
Nói xong, cô ấy chớp đôi mắt như sao lại gần, "Tôi trước kia làm sao chưa từng gặp qua chị ở trường học vậy, chị lớn lên thật xinh đẹp."
Hứa Mạt ngượng ngùng nói, "Không có, chị đã học đại học rồi, hôm nay có quay phim, phải mang đồng phục, không kịp thay xuống."
"À à như vậy sao, làm khó chị rồi, cư nhiên yêu đương cùng với móng heo lớn này, người này soi mói chết đi được, đặc biệt làm người chán ghét, tiểu tiên nữ như chị nên xứng đôi với đại soái ca."
Thẩm Thận đen mặt, "Quý Minh Châu, em còn nói vài câu, hôm nay một phần tiền cũng đừng nghĩ lấy được từ chỗ anh."
Quý Minh Châu co được giãn được, cuối cùng vẫn là vì tiền cong lưng, "Ai da, anh xem anh, không dịu dàng cỡ nào, em gái nhà người ta đều là gọi là bảo bối tâm can, anh cả ngày gọi cả tên lẫn họ của em, trong lòng em rất khó chịu nha."
Nói xong, còn hợp với tình cảnh bẹp miệng.
Nói ra cũng đúng, Thẩm gia bên kia trực hệ ba người cháu, đều là nam, ngoài Thẩm Thận còn có Thẩm Lãm Dã và Thẩm Khoảnh. Nhà mẹ của Thẩm Thận là Quý gia, trừ bỏ những nam đinh, cũng chỉ có một đứa cháu gái bảo bối như vậy.
Theo lý mà nói, cô ấy hẳn là hòn ngọc quý trên tay có thể hô mưa gọi gió mới đúng, thế nhưng thực tế không phải.
Thẩm Khoảnh lạnh lùng, người khác không dám nói nhiều với anh ta vài câu. Thẩm Thận thoạt nhìn dễ nói chuyện, kỳ thật là con hổ biết cười lại nham hiểm, tuyệt đối là ở mặt ngoài cho bạn anh đường, sau lưng lại là loại nhân cách hồ ly ngáng chân bạn.
Cô ấy hôm nay đến Kim Đỉnh mời bạn ăn cơm, là trực tiếp ký lên sổ của Thẩm Thận. Sau đó lại như mong muốn chặn được Thẩm Thận ở nơi này, nói gì cũng không để anh đi.
Nguyện vọng của cô ấy rất đơn giản, chỉ muốn thu xếp chút tiền vốn, lập ban nhạc.
Thẩm Thận thẳng lưng, lười biếng hoạt động một chút cổ tay, "Lông còn chưa mọc đủ, còn học người khác lập ban nhạc? Em xem anh là đốt tiền chơi à?"
Quý Minh Châu trợn mắt lên, thở hổn hển nhìn anh, "Một bữa cơm của anh đủ để em lập mấy chục cái ban nhạc rồi."
"Còn có! Ai lông còn chưa mọc đủ vậy, em nhưng lông nhiều rồi, anh nói nữa em mà trọc lóc thì em liều mạng với anh!"
Hứa Mạt ở bên cạnh xem, nhìn dáng vẻ của Quý Minh Châu, còn kém không xắn tay áo đi lên đánh một trận với Thẩm Thận.
Thẩm Thận móc ra bóp da ở trong túi áo, rút ra một tấm thẻ đưa cho cô ấy, "Đừng để ba em phát hiện."
"Woa! Không biết không biết, từ lúc này anh chính là ba của em! moa moa!" Quý Minh Châu cầm lấy thẻ, vui mừng hớn hở.
"Anh trai, anh thật quá tốt, em thật chưa từng thấy qua người đàn ông nào rộng rãi hào phóng như vậy, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái như anh, thật sự, đặc biệt có mùi vị đàn ông, giống như Ultraman Tiga mà từ nhỏ em đã sùng bái, đặc biệt có lực hấp dẫn."
Thẩm Thận đi lên phía trước, dắt lấy tay Hứa Mạt, lại nói với Quý Minh Châu, "Lời này anh trai như anh nhưng đảm đương không nổi, không muốn cướp tên gọi của người khác."
Quý Minh Châu ngốc ngay tại chỗ, nhìn Hứa Mạt một hồi, sau đó lại liếc nhìn Thẩm Thận, biểu tình như lâm đại địch.
"Hai người thật là không đứng đắn, không cần làm hư trẻ em!!" Nói xong trẻ em nhanh như chớp liền chạy đi rồi.
Bản thân Hứa Mạt còn chưa phát hiện, từ lúc đầu trên khuôn mặt cô luôn mang theo nụ cười.
Thẩm Thận cúi người xuống, duỗi tay ra, rồi nhấc lên véo khuôn mặt nhỏ trơn bóng trắng nõn của cô, còn xấu xa kéo ra ngoài.
Khuôn mặt của cô gái trẻ vô cùng mịn màng, kéo ra một vòng cung mềm mại.
"Em cười cái gì?"
Tâm tình lúc nãy của Hứa Mạt giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, thoải mái phập phồng, mơ hồ bất định.
Bây giờ trái ổn định lại rồi, cô xoay mặt lại, nhìn thẳng vào anh, "Nhìn em họ của anh đáng yêu, đột nhiên nhớ tới Tiểu Trạm thôi."
Lúc nhỏ, Hứa Trạm cũng ôm lấy đùi cô làm nũng, bánh bao nhỏ trắng mềm lúc trước trưởng thành rồi, trái lại vô cùng ngượng ngùng xấu hổ.
"Hôm nay quay phim ở đây?" Thẩm Thận niết một cái lên tay nhỏ của cô.
"Không có, bọn em quay xong ở nơi này chúc mừng." Hứa Mạt cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân, ngón chân nhẹ gõ lên mặt đất, "Em gửi tin nhắn qua cho anh, anh không trả lời."
Thẩm Thận nghe vậy nhướn mày, "Lần sau trực tiếp gọi cho anh."
"Vâng được."
"Em với bạn học tới? Tý nữa trực tiếp ký lên sổ của anh."
"À....Vậy trái lại không cần....Đạo diễn của bọn em mời khách."
"Chút nữa đi thay bộ đồ này của em đi." Đôi mắt Thẩm Thận nhìn thấy đôi chân cô lộ ra bên ngoài, tinh tế lại thẳng tắp, nhưng bây giờ đã là đầu mùa đông rồi.
Tuy rằng thời tiết đủ lạnh, nhưng tình hình chung, nếu con gái muốn mặc váy, kỳ thật vẫn sẽ mặc những loại quần tất chống lạnh, bây giờ cũng có thần khí lộ chân.
Thẩm Thận là thẳng nam, đoán chừng là nhìn không ra, nhưng mà Hứa Mạt không tính giải thích với anh.
"Anh bận việc đi, ít uống rượu một chút, em cũng phải về phòng bao của em rồi." Hứa Mạt muốn rút tay từ trong lòng bàn tay anh ra, lại ngoài ý muốn bị khống chế lại.
Thẩm Thận giam chặt cô lại, trực tiếp ấn cô lên trên tường.
Trên tường phủ kín gạch men sứ, cảm giác mát lạnh đột nhiên trực tiếp từ sau lưng truyền đến
Hứa Mạt hơi rùng mình, vô thức run rẩy.
Thẩm Thận một tay nắm eo cô, tay còn lại lại giống như thường ngày niết lấy cằm cô.
"Anh còn chưa làm gì mà, em run cái gì?" Thẩm Thận buồn cười nhìn cô, đôi mắt hoa đào bị ánh sáng của đèn treo chiếu đến sóng nước lay động không thôi.
"Ở đây người quá nhiều...."Trên hành lang đều là người qua lại, hai người họ trốn ở trong một góc, càng làm người khác chú ý.
"Em đang muốn để anh bỏ qua cho em?" Đôi mắt của Thẩm Thận hơi híp lại.
".....Vậy anh nhanh chút...." Hứa Mạt nâng hai tay lên, nắm lấy cánh tay anh đang bóp lấy cằm của cô.
Nào ngờ, một hành động này, càng không thể giải thích được mà kích động lên ngọn lửa trong lòng Thẩm Thận.
"Không nhanh được." Nói xong, anh trực tiếp dùng hành động thực tế đi chứng minh.
Nụ hôn của anh mang theo tính tiến công mãnh liệt, chiếm đầy dụ,c vọng.
Cô lại ngửi thấy mùi hương tươi mát như biển cả xanh thẳm từ trên người anh, lạnh lẽo khỏe khoắn, không thể xua tan.
Một nụ hôn kết thúc, hai chân của Hứa Mạt cũng đều mềm nhũn, cả người đều muốn tan chảy trong ngực của Thẩm Thận.
Hứa Mạt cầm lấy điện thoại chột dạ dùng mặt kính điện thoại soi miệng của mình, xác định không có trở ngại gì, mới đẩy mở cửa phòng bao, tiến vào bên trong.
Mọi người đều trêu ghẹo cô, đi đâu lâu như vậy mới trở lại.
"Nữ chính vắng mặt lâu như vậy quá ngượng ngùng đi?"
"Ai da phạt rượu phạt rượu đi."
"Cậu làm gì vậy cậu nói như vậy họ Lương nào đó nhưng sẽ đau lòng nha."
Hứa Mạt vừa mới trải qua một trận hôn môi kịch liệt, cả người đều bị vây trong trạng thái thiếu khí, lúc này ở trong phòng bao hơi lộ ra chút oi bức không thông, âm thanh ríu rít không ngừng truyền đến, cô cảm thấy có chút khó chịu.
"Thật ngại quá, tôi không uống rượu."
Lương Giang Hành ngồi bên cạnh cô, cười cười, "Mọi người đang nói đùa, không bắt em uống thật."
Hứa Mạt nhẹ nhàng gật đầu.
Cô nhớ lại lúc nãy Thẩm Thận nói muốn đưa cô trở về, nhưng cô vừa đã đáp ứng Ưng Thư Nguyệt đêm này phải về ký túc xá, liền nói cô với bạn học ở cùng nhau.
Thẩm Thận nghĩ một hồi, cũng thật sự buông ra.
.
Lương Kình Tùng bên này kỳ thật là một buổi tiệc rượu, trong phòng bao lớn cũng tập hợp rất nhiều người, đa số đều mang theo bạn gái.
Trái lại Thẩm Thận, một người ngồi ở bên kia, sau khi vừa mới từ bên ngoài trở về, liền cười bí hiểm.
Lương Kình Tùng thấy khuôn mặt huênh hoang đáng chú ý của anh, không khỏi mắng một câu. "Thật sự đáng tiếc lớp da này của cậu rồi, lão tử nếu như có, xác định vững vàng kiếm vài em."
Thẩm Thận cau mày, "Cậu cho rằng tôi như cậu, ai đến cũng không cự tuyệt sao?"
Lương Kình Tùng cười nhộn nhạo, "Biết Tiểu Mạt Mạt là tâm can của cậu, tiểu bảo bối của cậu, được chưa, sao lão tử thấy cậu liền không thoải mái vậy chứ?"
Mọi người đều chơi đùa mà thôi, đi qua bụi hoa mà không để lá dính người.
Thẩm Thận lại từ đầu đến cuối chưa từng tham gia vào, đi trên con đường tình cảm chán ngấy.
Cái này làm cho anh ta vô cùng khó chịu.
Thẩm Thận liếc nhìn anh ta một cái, "Câm mồm."
Anh cũng biết bề ngoài của mình tốt, có nhiều lần, bạn gái nhỏ đều sẽ nhìn chằm chằm mặt anh ngây người.
Cô cho rằng anh không phát hiện, nhưng tâm tư của cô cũng không khỏi quá dễ đoán rồi.
Nếu nói là tâm can bảo bối, thế nào cũng là Hứa Mạt càng ỷ lại vào anh nhiều hơn.
Lương Kình Tùng vừa muốn nói chuyện, một cô gái tự ý tiến lên phía trước, trong tay cầm lấy đồ vật.
"Thẩm thiếu...đây....là bóp tiền của anh sao?"
Thẩm Thận chậm rãi nâng mắt, hướng lên trên nhìn, liếc nhìn mà trong mắt không hề gợn sóng.
"Đều đã đến hỏi rồi, không phải của tôi thì là của ai?" Thẩm Thận lười biếng, đoán là vừa rồi không cẩn thận rơi ở bên ngoài.
Cô gái thấy anh tùy ý ngồi nghiêng cũng che giấu không được khí chất cao quý đầy mình, mặt hơi nóng lên.
"Vậy...đưa anh." Cô gái lớn lên tinh tế mềm mại, có vài phần thanh thuần, giọng điệu nhẹ nhàng truyền qua.
Thẩm Thận không nhận, đột nhiên nói một câu, "Cô tên gì?"
Cô gái trong lòng sửng sốt, chỉ cảm thấy sự vui sướng vô cùng nổ tung ở trong lồ.ng ngực, giống như pháo hoa đang bốc cháy, những ảo tưởng trong giây phút này đều xuất hiện.
"Tôi...." Cô ta có lẽ là có chút ngại ngùng, nói đến một nửa cố lấy dũng khí muốn đối mặt với Thẩm Thận.
Thế mà không có sự dịu dàng trong tưởng tượng, chỉ có hàn ý rét thấu xương, lạnh băng, không mang theo chút ấm áp nào.
Cô ta giật mình ngay tại chỗ, cứng da đầu chuẩn bị nói tiếp, nhưng mà vừa muốn tiếp tục mở miệng, trực tiếp bị đánh gãy.
"Lương Kình Tùng, sau này cũng không cho phép cô ta xuất hiện ở đây, gạch tên." Nói xong, anh trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Lương Kình Tùng thấy Thẩm Thận đi rồi, cũng tức giận, "Cô là ai dẫn tới? Hiểu quy tắc không?"
Cô gái không biết làm sao, vành mắt hơi đỏ.
Thẩm Thận không thích phụ nữ nơi này sáp gần đến người anh, bọn họ muốn mang bạn gái theo, đều tự mình chơi là được.
Cô gái này, vừa đến liền chạm vào nghịch lân.
Lương Kình Tùng đoạt lấy bóp tiền trong tay cô ta, đuổi theo ra ngoài.
Đắc tội ai không được, nhất định lại phải đắc tội vị thiếu gia này.
Ở ngay cửa bác Tần đã đợi sẵn, Thẩm Thận ngồi ở ghế sau, không nhìn Lương Kình Tùng đang thở hổn hển, "Bác Tần, hôm nay đổi bóp tiền này đi."
Bác Tần nhận lấy bóp tiền trong tay Lương Kình Tùng, nhìn cửa xe sau, "Vâng thiếu gia."
Bentley chậm rãi chạy đi, Lương Kình Tung chỉ đưa mắt nhìn theo đuôi xe, ngổn ngang trong gió.
Anh ta vừa xoay đầu, liền đối mặt với Hứa Mạt vừa mới đi ra.
"Hứa Mạt!" Vẻ mặt anh ta ẩn nhẫn kích động.
Hứa Mạt hoảng hồn, mới nhìn rõ là anh ta.
"Anh làm sao vậy?"
Lương Kình Tùng suýt nữa vành mắt ngần lệ, "Lão tử con mẹ nó thảm rồi."
Hứa Mạt có chút nghi hoặc, "Anh...anh không sao chứ?"
"À...lão tử không sao....lão tử thật sự không sao...." Nói xong anh ta trực tiếp lung lay đi vào.
Cô nhìn về phía Lương Kình Tùng, không biết người luôn cười đùa cợt nhả như anh ta làm sao, thái độ khác thường.
"Hứa Mạt, người vừa nãy là ai vậy, tôi nhìn cảm thấy rất quen mắt nha." Cùng đi có người nhìn thấy hai người họ nói chuyện, dáng vẻ giống như khá quen thuộc.
Lương Giang Hành trái lại có chút ngoài ý muốn liếc nhìn Hứa Mạt, "Em quen biết với Lương Kình Tùng?"
Hứa Mạt hơi giật mình, ".....Ách.....là một người bạn mà thôi."
Anh ta cười lên, sáp lại gần tai cô, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy nói, "Anh ta là chú nhỏ của anh."
Hứa Mạt cũng cười, "Cư nhiên còn thấp hơn một bối phận, vậy vừa nãy hai người làm sao không chào hỏi?"
Lương Giang Hành làm như cạn lời, nhún vai, "Không biết, có lẽ không nhìn thấy anh đi."
Chính tại lúc này, người vừa nãy đưa ra nghi vấn, cuối cùng kết thúc suy nghĩ đau khổ, vỗ vỗ sau ót, "A! Tôi nhớ ra rồi! Đây không phải là vị Lương Hoa Phú có nhiều trên tin tức bên lề kia sao?"
Hứa Mạt trái lại lần đầu nghe thấy biệt hiệu này.
Nhưng mà vẫn rất thích hợp, phú nhị đại giống như hoa bướm.
Mọi người ở tại cửa mỗi người một ngả, ngoại trừ những người buổi tối không về trường, đa số vẫn là tụ lại cùng nhau bắt xe trở về.
Lương Giang Hành phụ trách đến cuối cùng, đưa cô tới dưới ký túc xá.
"Là anh suy nghĩ không chu đáo, ban đêm nhiệt độ hạ thấp quá nhanh, em có phải rất lạnh không?" Hứa Mạt ăn mặc phong phanh, gió đầu mùa đông lạnh thấu xương lại thổi vào người.
"Không sao, dù sao em cũng đã đến rồi. Hôm nay cảm ơn anh nha học trưởng."
Hứa Mạt nói xong, hừ hừ mũi, khuôn mặt nhỏ tinh xảo ở trong bóng đêm càng động lòng người. Sau lưng là ánh đèn lầu ký túc, vẽ ra đường nét nửa bên nhu hòa của cô.
Lương Giang Hành nhấc tay, sau cùng vẫn là thả xuống, "Chờ thành phim rồi, chúng ta còn nhiều thời gian."
Hứa Mạt gật đầu, nói một tiếng tạm biệt với anh ta, liền muốn xoay người lên lầu.
Cô còn chưa bước lên, Lương Giang Hành liền gọi cô lại, "Hứa Mạt."
"Làm sao vậy?" Cô quay người lại.
"Về sau anh có thể gọi em Tiểu Mạt không?" Lương Giang Hành không biết có phải bị gió lạnh đông lại hay không, khuôn mặt như ngọc hơi ửng đỏ.
"Có thể nha." Hứa Mạt không suy nghĩ đáp ứng.
Bạn học trong lớp, bạn bè và những người cùng chụp phim ngắn lần này, đa số đều gọi cô xưng hô này. Gọi lên bình dị gần gũi, cũng sẽ không qua mức lạnh nhạt.
"Được, em nhanh lên đi." Lương Giang Hành vẫy tay với cô.
-
Về lại phòng ngủ, liền nhìn thấy Ưng Thư Nguyệt nằm bò trên giường, thích ý mà vểnh chân.
Trong phòng so với bên ngoài cửa lại ấm áp hơn nhiều, máy lạnh bật gió ấm nhiệt độ không cao, cũng vẫn tính là thoải mái.
Nghe thấy tiếng Hứa Mạt đóng cửa, Ưng Thư Nguyệt nhanh chóng kéo lẹt xẹt dép lê đi qua.
Hứa Mạt cho rằng cô ấy muốn ăn, nhanh chóng đem đồ ăn hộp trong tay đưa qua, "Cậu chậm một chút, cẩn thận trượt ngã. Hôm nay ăn cơm ở Kim Đỉnh, đóng gói một chút đồ ăn cho cậu, không ai giành với cậu."
Ưng Thư Nguyệt vừa nghe hai chữ "Kim Đỉnh", đôi mắt tỏa sáng, "Cậu lại đi gặp bạn trai sao?"
Cô ấy đến bây giờ còn chưa mắt thấy mặt thật, trái lại nhận biết trợ lý trước.
"Không có nha, đoàn phim nhỏ đóng máy, có người mời cơm." Hứa Mạt thu dọn một chút thay quần áo, cầm lấy áo ngủ, chuẩn bị vào phòng tắm tắm nước nóng.
Ưng Thư Nguyệt thở dài một ngụm, "Này cũng bao lâu rồi, tớ còn chưa lấy được phương thức liên lạc, phí thiệt hại tinh thần của tớ đều trôi theo dòng nước rồi."
Hứa Mạt biết cô ấy phàn nàn cái gì, ngày đó Ưng Thư Nguyệt trực tiếp bổ vào ngực của Trần Thanh Huy, sau đó sau ót bị anh ta ném đụng trúng vật cứ,ng, đập lên một cục lớn, vài ngày đều đỏ, không có tiêu tan.
Thoạt nhìn thật sự đập thật thảm.
Con gái đều để ý vẻ ngoài, càng khỏi nói còn là nữ sinh của học viện điện ảnh.
"Anh ta độc lai độc vãng, tớ cũng không có cách thức liên lạc của anh ta." Hứa Mạt dở khóc dở cười, cuối cùng sờ mái tóc xoăn lượn sóng của Ưng Thư Nguyệt, "Hôm đó vẫn là anh ta đưa cậu về, huề nhau rồi nha."
"Không được....Tớ quên không được anh ta! Thịnh thế mỹ nhan của tớ nha..." Ưng Thư Nguyệt im lặng một hồi, bỗng chốc nói ra một câu.
Hứa Mạt khó mà bổ não ra một màn tình tiết cẩu huyết, ".....Anh ta đích thực lớn lên khá được."
Ưng Thư Nguyệt nhớ tới đường cằm dưới ưu việt với khuôn mặt đẹp trai của người kia trong lúc mơ màng, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, nhớ đến đây mặt cô ấy nhất thời nóng lên, "Tớ mới không có thích anh ta."
Hứa Mạt rất vô tội, chớp chớp mắt, "Tớ cũng không nói cậu thích anh ta."
Ưng Thư Nguyệt ngẩn ra, đi theo cô vào phòng tắm, nhìn động tác chậm rãi của cô, "Tiểu Mạt...tớ phát hiện cậu thật sự trở nên hư rồi...."
Trước đây cô đều là đứng ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, sẽ không phát biểu ý kiến, bây giờ còn học chế nhạo người khác rồi.
Hứa Mạt rửa mặt ở bên trong, Ưng Thư Nguyệt còn chưa muốn đi, dứt khoát ở bên ngoài nói chuyện một chút với cô.
Nước nóng từ vòi hoa sen chảy ra, Hứa Mạt cảm thấy máu toàn thân đều hoạt động lại, cái nóng chậm rãi làm cho người khác vui vẻ thoải mái, cô dứt khoát nhắm mắt.
"À...Cậu biết lớp bên cạnh có chuyện bát quái kinh thiên gì không?" Ưng Thư Nguyệt cho dù là ở trong phòng của mình, thiên tính của con gái khiến cho cô ấy vẫn là hạ thấp giọng.
"Chuyện bát quái gì?"
Khí nóng bốc hơi thành sương mù, phủ kín thành một lớp mỏng trước gương, Ưng Thư Nguyệt giơ tay ra, vô cùng buồn chán vẽ loạn ở bên trên.
"Chính là cái vị lớn lên khá lẳng lơ, không dùng con mắt bình thường nhìn người khác, hôm nay bị khai trừ rồi."
"Cô ta yêu phú nhị đai, nhưng mà người ta không muốn lấy cô ta, đã liên hôn gia tộc rồi. Hình như cuối cùng luyến tiếc cô ta, liền để cô ta làm bà hai, bản thân cô ta cũng khá nguyện ý, sau này duỗi tay đến chính cung, trong nhà chính cung không đơn giản, trực tiếp mang người đến trường náo loạn, quá đáng sợ rồi." Ưng Thư Nguyệt nhớ đến tình hình lúc đó, không rét mà run.
Cô ấy tiếp tục nói, "Phong cách của trường chúng ta còn tính nghiêm khắc, bây giờ xảy ra việc như vậy, chắc chắn sẽ thận trọng xử lý."
Thịnh Điện vẫn tốt hơn nhiều so với các học viện nghệ thuật khác có những quy tắc bất ngầm vẫn là khá nhiều.
Hứa Mạt tùy ý để nước nóng xối rửa, không biết đang nghĩ gì. Trong đầu lướt qua khuôn mặt của rất nhiều người, cuối cùng dừng lại hình dạng của Thẩm Thận.
Con đường lẻ loi độc hành này, Thẩm Thận chưa từng nhắc qua tương lai của hai người với cô.
Quý Minh Châu tiện đà liếc nhìn cô, muốn nói lại thôi lại nhìn Thẩm Thận, "Không ngờ tới nha không ngờ tới nha."
Thẩm Thận lười để ý cô bé, chỉ là nhẹ nhàng bâng quơ liếc một cái.
"Anh cư nhiên quen em gái trường bọn em! Cầm thú! Còn chưa thành niên nữa!"
Nói xong, cô ấy chớp đôi mắt như sao lại gần, "Tôi trước kia làm sao chưa từng gặp qua chị ở trường học vậy, chị lớn lên thật xinh đẹp."
Hứa Mạt ngượng ngùng nói, "Không có, chị đã học đại học rồi, hôm nay có quay phim, phải mang đồng phục, không kịp thay xuống."
"À à như vậy sao, làm khó chị rồi, cư nhiên yêu đương cùng với móng heo lớn này, người này soi mói chết đi được, đặc biệt làm người chán ghét, tiểu tiên nữ như chị nên xứng đôi với đại soái ca."
Thẩm Thận đen mặt, "Quý Minh Châu, em còn nói vài câu, hôm nay một phần tiền cũng đừng nghĩ lấy được từ chỗ anh."
Quý Minh Châu co được giãn được, cuối cùng vẫn là vì tiền cong lưng, "Ai da, anh xem anh, không dịu dàng cỡ nào, em gái nhà người ta đều là gọi là bảo bối tâm can, anh cả ngày gọi cả tên lẫn họ của em, trong lòng em rất khó chịu nha."
Nói xong, còn hợp với tình cảnh bẹp miệng.
Nói ra cũng đúng, Thẩm gia bên kia trực hệ ba người cháu, đều là nam, ngoài Thẩm Thận còn có Thẩm Lãm Dã và Thẩm Khoảnh. Nhà mẹ của Thẩm Thận là Quý gia, trừ bỏ những nam đinh, cũng chỉ có một đứa cháu gái bảo bối như vậy.
Theo lý mà nói, cô ấy hẳn là hòn ngọc quý trên tay có thể hô mưa gọi gió mới đúng, thế nhưng thực tế không phải.
Thẩm Khoảnh lạnh lùng, người khác không dám nói nhiều với anh ta vài câu. Thẩm Thận thoạt nhìn dễ nói chuyện, kỳ thật là con hổ biết cười lại nham hiểm, tuyệt đối là ở mặt ngoài cho bạn anh đường, sau lưng lại là loại nhân cách hồ ly ngáng chân bạn.
Cô ấy hôm nay đến Kim Đỉnh mời bạn ăn cơm, là trực tiếp ký lên sổ của Thẩm Thận. Sau đó lại như mong muốn chặn được Thẩm Thận ở nơi này, nói gì cũng không để anh đi.
Nguyện vọng của cô ấy rất đơn giản, chỉ muốn thu xếp chút tiền vốn, lập ban nhạc.
Thẩm Thận thẳng lưng, lười biếng hoạt động một chút cổ tay, "Lông còn chưa mọc đủ, còn học người khác lập ban nhạc? Em xem anh là đốt tiền chơi à?"
Quý Minh Châu trợn mắt lên, thở hổn hển nhìn anh, "Một bữa cơm của anh đủ để em lập mấy chục cái ban nhạc rồi."
"Còn có! Ai lông còn chưa mọc đủ vậy, em nhưng lông nhiều rồi, anh nói nữa em mà trọc lóc thì em liều mạng với anh!"
Hứa Mạt ở bên cạnh xem, nhìn dáng vẻ của Quý Minh Châu, còn kém không xắn tay áo đi lên đánh một trận với Thẩm Thận.
Thẩm Thận móc ra bóp da ở trong túi áo, rút ra một tấm thẻ đưa cho cô ấy, "Đừng để ba em phát hiện."
"Woa! Không biết không biết, từ lúc này anh chính là ba của em! moa moa!" Quý Minh Châu cầm lấy thẻ, vui mừng hớn hở.
"Anh trai, anh thật quá tốt, em thật chưa từng thấy qua người đàn ông nào rộng rãi hào phóng như vậy, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái như anh, thật sự, đặc biệt có mùi vị đàn ông, giống như Ultraman Tiga mà từ nhỏ em đã sùng bái, đặc biệt có lực hấp dẫn."
Thẩm Thận đi lên phía trước, dắt lấy tay Hứa Mạt, lại nói với Quý Minh Châu, "Lời này anh trai như anh nhưng đảm đương không nổi, không muốn cướp tên gọi của người khác."
Quý Minh Châu ngốc ngay tại chỗ, nhìn Hứa Mạt một hồi, sau đó lại liếc nhìn Thẩm Thận, biểu tình như lâm đại địch.
"Hai người thật là không đứng đắn, không cần làm hư trẻ em!!" Nói xong trẻ em nhanh như chớp liền chạy đi rồi.
Bản thân Hứa Mạt còn chưa phát hiện, từ lúc đầu trên khuôn mặt cô luôn mang theo nụ cười.
Thẩm Thận cúi người xuống, duỗi tay ra, rồi nhấc lên véo khuôn mặt nhỏ trơn bóng trắng nõn của cô, còn xấu xa kéo ra ngoài.
Khuôn mặt của cô gái trẻ vô cùng mịn màng, kéo ra một vòng cung mềm mại.
"Em cười cái gì?"
Tâm tình lúc nãy của Hứa Mạt giống như ngồi tàu lượn siêu tốc vậy, thoải mái phập phồng, mơ hồ bất định.
Bây giờ trái ổn định lại rồi, cô xoay mặt lại, nhìn thẳng vào anh, "Nhìn em họ của anh đáng yêu, đột nhiên nhớ tới Tiểu Trạm thôi."
Lúc nhỏ, Hứa Trạm cũng ôm lấy đùi cô làm nũng, bánh bao nhỏ trắng mềm lúc trước trưởng thành rồi, trái lại vô cùng ngượng ngùng xấu hổ.
"Hôm nay quay phim ở đây?" Thẩm Thận niết một cái lên tay nhỏ của cô.
"Không có, bọn em quay xong ở nơi này chúc mừng." Hứa Mạt cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà dưới chân, ngón chân nhẹ gõ lên mặt đất, "Em gửi tin nhắn qua cho anh, anh không trả lời."
Thẩm Thận nghe vậy nhướn mày, "Lần sau trực tiếp gọi cho anh."
"Vâng được."
"Em với bạn học tới? Tý nữa trực tiếp ký lên sổ của anh."
"À....Vậy trái lại không cần....Đạo diễn của bọn em mời khách."
"Chút nữa đi thay bộ đồ này của em đi." Đôi mắt Thẩm Thận nhìn thấy đôi chân cô lộ ra bên ngoài, tinh tế lại thẳng tắp, nhưng bây giờ đã là đầu mùa đông rồi.
Tuy rằng thời tiết đủ lạnh, nhưng tình hình chung, nếu con gái muốn mặc váy, kỳ thật vẫn sẽ mặc những loại quần tất chống lạnh, bây giờ cũng có thần khí lộ chân.
Thẩm Thận là thẳng nam, đoán chừng là nhìn không ra, nhưng mà Hứa Mạt không tính giải thích với anh.
"Anh bận việc đi, ít uống rượu một chút, em cũng phải về phòng bao của em rồi." Hứa Mạt muốn rút tay từ trong lòng bàn tay anh ra, lại ngoài ý muốn bị khống chế lại.
Thẩm Thận giam chặt cô lại, trực tiếp ấn cô lên trên tường.
Trên tường phủ kín gạch men sứ, cảm giác mát lạnh đột nhiên trực tiếp từ sau lưng truyền đến
Hứa Mạt hơi rùng mình, vô thức run rẩy.
Thẩm Thận một tay nắm eo cô, tay còn lại lại giống như thường ngày niết lấy cằm cô.
"Anh còn chưa làm gì mà, em run cái gì?" Thẩm Thận buồn cười nhìn cô, đôi mắt hoa đào bị ánh sáng của đèn treo chiếu đến sóng nước lay động không thôi.
"Ở đây người quá nhiều...."Trên hành lang đều là người qua lại, hai người họ trốn ở trong một góc, càng làm người khác chú ý.
"Em đang muốn để anh bỏ qua cho em?" Đôi mắt của Thẩm Thận hơi híp lại.
".....Vậy anh nhanh chút...." Hứa Mạt nâng hai tay lên, nắm lấy cánh tay anh đang bóp lấy cằm của cô.
Nào ngờ, một hành động này, càng không thể giải thích được mà kích động lên ngọn lửa trong lòng Thẩm Thận.
"Không nhanh được." Nói xong, anh trực tiếp dùng hành động thực tế đi chứng minh.
Nụ hôn của anh mang theo tính tiến công mãnh liệt, chiếm đầy dụ,c vọng.
Cô lại ngửi thấy mùi hương tươi mát như biển cả xanh thẳm từ trên người anh, lạnh lẽo khỏe khoắn, không thể xua tan.
Một nụ hôn kết thúc, hai chân của Hứa Mạt cũng đều mềm nhũn, cả người đều muốn tan chảy trong ngực của Thẩm Thận.
Hứa Mạt cầm lấy điện thoại chột dạ dùng mặt kính điện thoại soi miệng của mình, xác định không có trở ngại gì, mới đẩy mở cửa phòng bao, tiến vào bên trong.
Mọi người đều trêu ghẹo cô, đi đâu lâu như vậy mới trở lại.
"Nữ chính vắng mặt lâu như vậy quá ngượng ngùng đi?"
"Ai da phạt rượu phạt rượu đi."
"Cậu làm gì vậy cậu nói như vậy họ Lương nào đó nhưng sẽ đau lòng nha."
Hứa Mạt vừa mới trải qua một trận hôn môi kịch liệt, cả người đều bị vây trong trạng thái thiếu khí, lúc này ở trong phòng bao hơi lộ ra chút oi bức không thông, âm thanh ríu rít không ngừng truyền đến, cô cảm thấy có chút khó chịu.
"Thật ngại quá, tôi không uống rượu."
Lương Giang Hành ngồi bên cạnh cô, cười cười, "Mọi người đang nói đùa, không bắt em uống thật."
Hứa Mạt nhẹ nhàng gật đầu.
Cô nhớ lại lúc nãy Thẩm Thận nói muốn đưa cô trở về, nhưng cô vừa đã đáp ứng Ưng Thư Nguyệt đêm này phải về ký túc xá, liền nói cô với bạn học ở cùng nhau.
Thẩm Thận nghĩ một hồi, cũng thật sự buông ra.
.
Lương Kình Tùng bên này kỳ thật là một buổi tiệc rượu, trong phòng bao lớn cũng tập hợp rất nhiều người, đa số đều mang theo bạn gái.
Trái lại Thẩm Thận, một người ngồi ở bên kia, sau khi vừa mới từ bên ngoài trở về, liền cười bí hiểm.
Lương Kình Tùng thấy khuôn mặt huênh hoang đáng chú ý của anh, không khỏi mắng một câu. "Thật sự đáng tiếc lớp da này của cậu rồi, lão tử nếu như có, xác định vững vàng kiếm vài em."
Thẩm Thận cau mày, "Cậu cho rằng tôi như cậu, ai đến cũng không cự tuyệt sao?"
Lương Kình Tùng cười nhộn nhạo, "Biết Tiểu Mạt Mạt là tâm can của cậu, tiểu bảo bối của cậu, được chưa, sao lão tử thấy cậu liền không thoải mái vậy chứ?"
Mọi người đều chơi đùa mà thôi, đi qua bụi hoa mà không để lá dính người.
Thẩm Thận lại từ đầu đến cuối chưa từng tham gia vào, đi trên con đường tình cảm chán ngấy.
Cái này làm cho anh ta vô cùng khó chịu.
Thẩm Thận liếc nhìn anh ta một cái, "Câm mồm."
Anh cũng biết bề ngoài của mình tốt, có nhiều lần, bạn gái nhỏ đều sẽ nhìn chằm chằm mặt anh ngây người.
Cô cho rằng anh không phát hiện, nhưng tâm tư của cô cũng không khỏi quá dễ đoán rồi.
Nếu nói là tâm can bảo bối, thế nào cũng là Hứa Mạt càng ỷ lại vào anh nhiều hơn.
Lương Kình Tùng vừa muốn nói chuyện, một cô gái tự ý tiến lên phía trước, trong tay cầm lấy đồ vật.
"Thẩm thiếu...đây....là bóp tiền của anh sao?"
Thẩm Thận chậm rãi nâng mắt, hướng lên trên nhìn, liếc nhìn mà trong mắt không hề gợn sóng.
"Đều đã đến hỏi rồi, không phải của tôi thì là của ai?" Thẩm Thận lười biếng, đoán là vừa rồi không cẩn thận rơi ở bên ngoài.
Cô gái thấy anh tùy ý ngồi nghiêng cũng che giấu không được khí chất cao quý đầy mình, mặt hơi nóng lên.
"Vậy...đưa anh." Cô gái lớn lên tinh tế mềm mại, có vài phần thanh thuần, giọng điệu nhẹ nhàng truyền qua.
Thẩm Thận không nhận, đột nhiên nói một câu, "Cô tên gì?"
Cô gái trong lòng sửng sốt, chỉ cảm thấy sự vui sướng vô cùng nổ tung ở trong lồ.ng ngực, giống như pháo hoa đang bốc cháy, những ảo tưởng trong giây phút này đều xuất hiện.
"Tôi...." Cô ta có lẽ là có chút ngại ngùng, nói đến một nửa cố lấy dũng khí muốn đối mặt với Thẩm Thận.
Thế mà không có sự dịu dàng trong tưởng tượng, chỉ có hàn ý rét thấu xương, lạnh băng, không mang theo chút ấm áp nào.
Cô ta giật mình ngay tại chỗ, cứng da đầu chuẩn bị nói tiếp, nhưng mà vừa muốn tiếp tục mở miệng, trực tiếp bị đánh gãy.
"Lương Kình Tùng, sau này cũng không cho phép cô ta xuất hiện ở đây, gạch tên." Nói xong, anh trực tiếp đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Lương Kình Tùng thấy Thẩm Thận đi rồi, cũng tức giận, "Cô là ai dẫn tới? Hiểu quy tắc không?"
Cô gái không biết làm sao, vành mắt hơi đỏ.
Thẩm Thận không thích phụ nữ nơi này sáp gần đến người anh, bọn họ muốn mang bạn gái theo, đều tự mình chơi là được.
Cô gái này, vừa đến liền chạm vào nghịch lân.
Lương Kình Tùng đoạt lấy bóp tiền trong tay cô ta, đuổi theo ra ngoài.
Đắc tội ai không được, nhất định lại phải đắc tội vị thiếu gia này.
Ở ngay cửa bác Tần đã đợi sẵn, Thẩm Thận ngồi ở ghế sau, không nhìn Lương Kình Tùng đang thở hổn hển, "Bác Tần, hôm nay đổi bóp tiền này đi."
Bác Tần nhận lấy bóp tiền trong tay Lương Kình Tùng, nhìn cửa xe sau, "Vâng thiếu gia."
Bentley chậm rãi chạy đi, Lương Kình Tung chỉ đưa mắt nhìn theo đuôi xe, ngổn ngang trong gió.
Anh ta vừa xoay đầu, liền đối mặt với Hứa Mạt vừa mới đi ra.
"Hứa Mạt!" Vẻ mặt anh ta ẩn nhẫn kích động.
Hứa Mạt hoảng hồn, mới nhìn rõ là anh ta.
"Anh làm sao vậy?"
Lương Kình Tùng suýt nữa vành mắt ngần lệ, "Lão tử con mẹ nó thảm rồi."
Hứa Mạt có chút nghi hoặc, "Anh...anh không sao chứ?"
"À...lão tử không sao....lão tử thật sự không sao...." Nói xong anh ta trực tiếp lung lay đi vào.
Cô nhìn về phía Lương Kình Tùng, không biết người luôn cười đùa cợt nhả như anh ta làm sao, thái độ khác thường.
"Hứa Mạt, người vừa nãy là ai vậy, tôi nhìn cảm thấy rất quen mắt nha." Cùng đi có người nhìn thấy hai người họ nói chuyện, dáng vẻ giống như khá quen thuộc.
Lương Giang Hành trái lại có chút ngoài ý muốn liếc nhìn Hứa Mạt, "Em quen biết với Lương Kình Tùng?"
Hứa Mạt hơi giật mình, ".....Ách.....là một người bạn mà thôi."
Anh ta cười lên, sáp lại gần tai cô, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy nói, "Anh ta là chú nhỏ của anh."
Hứa Mạt cũng cười, "Cư nhiên còn thấp hơn một bối phận, vậy vừa nãy hai người làm sao không chào hỏi?"
Lương Giang Hành làm như cạn lời, nhún vai, "Không biết, có lẽ không nhìn thấy anh đi."
Chính tại lúc này, người vừa nãy đưa ra nghi vấn, cuối cùng kết thúc suy nghĩ đau khổ, vỗ vỗ sau ót, "A! Tôi nhớ ra rồi! Đây không phải là vị Lương Hoa Phú có nhiều trên tin tức bên lề kia sao?"
Hứa Mạt trái lại lần đầu nghe thấy biệt hiệu này.
Nhưng mà vẫn rất thích hợp, phú nhị đại giống như hoa bướm.
Mọi người ở tại cửa mỗi người một ngả, ngoại trừ những người buổi tối không về trường, đa số vẫn là tụ lại cùng nhau bắt xe trở về.
Lương Giang Hành phụ trách đến cuối cùng, đưa cô tới dưới ký túc xá.
"Là anh suy nghĩ không chu đáo, ban đêm nhiệt độ hạ thấp quá nhanh, em có phải rất lạnh không?" Hứa Mạt ăn mặc phong phanh, gió đầu mùa đông lạnh thấu xương lại thổi vào người.
"Không sao, dù sao em cũng đã đến rồi. Hôm nay cảm ơn anh nha học trưởng."
Hứa Mạt nói xong, hừ hừ mũi, khuôn mặt nhỏ tinh xảo ở trong bóng đêm càng động lòng người. Sau lưng là ánh đèn lầu ký túc, vẽ ra đường nét nửa bên nhu hòa của cô.
Lương Giang Hành nhấc tay, sau cùng vẫn là thả xuống, "Chờ thành phim rồi, chúng ta còn nhiều thời gian."
Hứa Mạt gật đầu, nói một tiếng tạm biệt với anh ta, liền muốn xoay người lên lầu.
Cô còn chưa bước lên, Lương Giang Hành liền gọi cô lại, "Hứa Mạt."
"Làm sao vậy?" Cô quay người lại.
"Về sau anh có thể gọi em Tiểu Mạt không?" Lương Giang Hành không biết có phải bị gió lạnh đông lại hay không, khuôn mặt như ngọc hơi ửng đỏ.
"Có thể nha." Hứa Mạt không suy nghĩ đáp ứng.
Bạn học trong lớp, bạn bè và những người cùng chụp phim ngắn lần này, đa số đều gọi cô xưng hô này. Gọi lên bình dị gần gũi, cũng sẽ không qua mức lạnh nhạt.
"Được, em nhanh lên đi." Lương Giang Hành vẫy tay với cô.
-
Về lại phòng ngủ, liền nhìn thấy Ưng Thư Nguyệt nằm bò trên giường, thích ý mà vểnh chân.
Trong phòng so với bên ngoài cửa lại ấm áp hơn nhiều, máy lạnh bật gió ấm nhiệt độ không cao, cũng vẫn tính là thoải mái.
Nghe thấy tiếng Hứa Mạt đóng cửa, Ưng Thư Nguyệt nhanh chóng kéo lẹt xẹt dép lê đi qua.
Hứa Mạt cho rằng cô ấy muốn ăn, nhanh chóng đem đồ ăn hộp trong tay đưa qua, "Cậu chậm một chút, cẩn thận trượt ngã. Hôm nay ăn cơm ở Kim Đỉnh, đóng gói một chút đồ ăn cho cậu, không ai giành với cậu."
Ưng Thư Nguyệt vừa nghe hai chữ "Kim Đỉnh", đôi mắt tỏa sáng, "Cậu lại đi gặp bạn trai sao?"
Cô ấy đến bây giờ còn chưa mắt thấy mặt thật, trái lại nhận biết trợ lý trước.
"Không có nha, đoàn phim nhỏ đóng máy, có người mời cơm." Hứa Mạt thu dọn một chút thay quần áo, cầm lấy áo ngủ, chuẩn bị vào phòng tắm tắm nước nóng.
Ưng Thư Nguyệt thở dài một ngụm, "Này cũng bao lâu rồi, tớ còn chưa lấy được phương thức liên lạc, phí thiệt hại tinh thần của tớ đều trôi theo dòng nước rồi."
Hứa Mạt biết cô ấy phàn nàn cái gì, ngày đó Ưng Thư Nguyệt trực tiếp bổ vào ngực của Trần Thanh Huy, sau đó sau ót bị anh ta ném đụng trúng vật cứ,ng, đập lên một cục lớn, vài ngày đều đỏ, không có tiêu tan.
Thoạt nhìn thật sự đập thật thảm.
Con gái đều để ý vẻ ngoài, càng khỏi nói còn là nữ sinh của học viện điện ảnh.
"Anh ta độc lai độc vãng, tớ cũng không có cách thức liên lạc của anh ta." Hứa Mạt dở khóc dở cười, cuối cùng sờ mái tóc xoăn lượn sóng của Ưng Thư Nguyệt, "Hôm đó vẫn là anh ta đưa cậu về, huề nhau rồi nha."
"Không được....Tớ quên không được anh ta! Thịnh thế mỹ nhan của tớ nha..." Ưng Thư Nguyệt im lặng một hồi, bỗng chốc nói ra một câu.
Hứa Mạt khó mà bổ não ra một màn tình tiết cẩu huyết, ".....Anh ta đích thực lớn lên khá được."
Ưng Thư Nguyệt nhớ tới đường cằm dưới ưu việt với khuôn mặt đẹp trai của người kia trong lúc mơ màng, ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, nhớ đến đây mặt cô ấy nhất thời nóng lên, "Tớ mới không có thích anh ta."
Hứa Mạt rất vô tội, chớp chớp mắt, "Tớ cũng không nói cậu thích anh ta."
Ưng Thư Nguyệt ngẩn ra, đi theo cô vào phòng tắm, nhìn động tác chậm rãi của cô, "Tiểu Mạt...tớ phát hiện cậu thật sự trở nên hư rồi...."
Trước đây cô đều là đứng ở bên cạnh yên lặng lắng nghe, sẽ không phát biểu ý kiến, bây giờ còn học chế nhạo người khác rồi.
Hứa Mạt rửa mặt ở bên trong, Ưng Thư Nguyệt còn chưa muốn đi, dứt khoát ở bên ngoài nói chuyện một chút với cô.
Nước nóng từ vòi hoa sen chảy ra, Hứa Mạt cảm thấy máu toàn thân đều hoạt động lại, cái nóng chậm rãi làm cho người khác vui vẻ thoải mái, cô dứt khoát nhắm mắt.
"À...Cậu biết lớp bên cạnh có chuyện bát quái kinh thiên gì không?" Ưng Thư Nguyệt cho dù là ở trong phòng của mình, thiên tính của con gái khiến cho cô ấy vẫn là hạ thấp giọng.
"Chuyện bát quái gì?"
Khí nóng bốc hơi thành sương mù, phủ kín thành một lớp mỏng trước gương, Ưng Thư Nguyệt giơ tay ra, vô cùng buồn chán vẽ loạn ở bên trên.
"Chính là cái vị lớn lên khá lẳng lơ, không dùng con mắt bình thường nhìn người khác, hôm nay bị khai trừ rồi."
"Cô ta yêu phú nhị đai, nhưng mà người ta không muốn lấy cô ta, đã liên hôn gia tộc rồi. Hình như cuối cùng luyến tiếc cô ta, liền để cô ta làm bà hai, bản thân cô ta cũng khá nguyện ý, sau này duỗi tay đến chính cung, trong nhà chính cung không đơn giản, trực tiếp mang người đến trường náo loạn, quá đáng sợ rồi." Ưng Thư Nguyệt nhớ đến tình hình lúc đó, không rét mà run.
Cô ấy tiếp tục nói, "Phong cách của trường chúng ta còn tính nghiêm khắc, bây giờ xảy ra việc như vậy, chắc chắn sẽ thận trọng xử lý."
Thịnh Điện vẫn tốt hơn nhiều so với các học viện nghệ thuật khác có những quy tắc bất ngầm vẫn là khá nhiều.
Hứa Mạt tùy ý để nước nóng xối rửa, không biết đang nghĩ gì. Trong đầu lướt qua khuôn mặt của rất nhiều người, cuối cùng dừng lại hình dạng của Thẩm Thận.
Con đường lẻ loi độc hành này, Thẩm Thận chưa từng nhắc qua tương lai của hai người với cô.