Hoa Kiều
Chương 6: C6: Chương 6
Bùi Việt im lặng trong chốc lát rồi lắc đầu bật cười: “Thôi vậy, có lẽ nàng ấy đã tỉnh táo lại, không bằng lòng…”
Bùi Việt chạm vào khóe môi đã kết vảy, chậc một tiếng, bất đắc dĩ bước vào Ngự Thư phòng.
Nhìn bóng lưng cao lớn của Bùi Việt biến mất sau bình phong, Lưu Khuê tức giận đến nỗi tự đấm lên trán mình một cái. Sao ông ấy không cẩn thận hơn một chút nhỉ?
Thế này là thế nào? Đường đường Hoàng đế bị người ta sàm sỡ, sau đó lại chịu khổ bị vứt bỏ sao?
Đúng là hoang đường.
…
Hôm sau, cảnh xuân rực rỡ, ánh nắng ấm áp chiếu vào từ cửa sổ làm đau đôi mắt của Thư Quân. Nàng dụi khóe mắt, chỉ cảm thấy đầu mình như bị siết Khẩn Cô Chú, vừa đau vừa căng phình, tốn rất nhiều thời gian mới có thể xoay người ngồi dậy. Nàng bỗng cảm thấy trong bụng sôi trào, vội ôm ngực ghé vào bên giường nôn vào chậu nhổ.
Nghe thấy động tĩnh, Thược Dược bưng một bát nước mật ong vào phòng, thấy dáng vẻ như thường của Thư Quân, nàng ấy tức giận cười nói: “Cô nương đúng là tửu lượng tốt, nô tỳ ở bên kia bắt tặc nhân mệt chết mệt sống, người lại to gan uống rượu, nô tỳ không đi theo người, sao người dám uống rượu chứ? May mà không gặp phải hạng Sở Khanh, lỡ bị người ta bắt nạt thì phải làm sao đây?”
Ngẫm lại chuyện hôm qua, Thược Dược vẫn còn sợ hãi.
Đêm qua, nàng ấy và nha hoàn của Vương gia vất vả lắm mới bắt được người, áp giải đến cửa đưa cho Thiện ma ma, lại vội vàng quay về tìm hai vị chủ tử. Ai ngờ tìm khắp ba tầng lầu bên dưới lầu Trích Tinh cũng không thấy bóng dáng đâu, cuối cùng gặp được hai vị chủ tử nằm đè lên nhau trên hàng lang ngã rẽ tầng sáu lầu Trích Tinh. Hai nha hoàn không khỏi hoảng sợ, mỗi người khiêng một người, đỡ chủ tử của mình rời khỏi vườn.
Thược Dược đặt bát lên bàn, đỡ Thư Quân ngồi dậy, nhìn đôi mắt mờ mịt của nàng, nàng ấy cười lạnh: “Chủ nhân, cảm giác uống rượu thế nào?”
“Không dễ chịu…” Thư Quân hối hận không thôi, trong bụng khó chịu đã đành, đầu óc cứ nhão nhoẹt như cháo, bị nhét vào rất nhiều hình ảnh vừa lạ lẫm vừa quái dị. Nàng mặc cho Thược Dược đút một ngụm nước mật ong cho mình, sau đó tựa vào gối đầu âm thầm suy nghĩ.
Đêm qua nàng mơ thấy một giấc mơ, trong mơ có một nam nhân cực kỳ tuấn tú, hình như nàng còn to gan hôn người ta, sau đó… Sau đó nàng không nhớ rõ.
Mặc dù nói là giấc mơ nhưng cảm giác lại vô cùng chân thật, giờ phút này, gương mặt ấy vẫn còn in rõ trong đầu nàng, dường như hơi ấm trên môi hắn vẫn còn vương vấn trên môi nàng. Thư Quân đặt tay lên môi, lắc đầu thật mạnh, chắc là nàng nằm mơ thấy mộng xuân thôi.
Thư Quân xấu hổ che mặt, lại lần nữa chui vào trong chăn.
Đúng lúc này, chỗ rèm châu có động tĩnh, một phụ nhân xinh đẹp được nha hoàn đỡ vào phòng. Mấy ngày nay tiết trời ấm dấn, thân thể của Tô thị khỏe hơn nhiều, có thể xuống giường đi lại. Đêm qua xảy ra chuyện như vậy, thân là mẫu thân, bà ấy vô cùng sốt ruột, mới sáng sớm đã đến sân của Thư Quân.
Tô thị mặc một chiếc áo bối tử màu xanh lơ, đứng bên giường nhìn vào bên trong, thấy nữ nhi vẫn ngủ nướng trên giường, không khỏi trách mắng một câu: “Mặt trời đã lên cao rồi, con vẫn chưa rửa mặt chải đầu à? Phụ thân của con đang ở trong chính viện chờ con đấy.”
Nhớ lại chuyện phiền lòng kia, người đang cựa quậy trong chăn bỗng căng thẳng, sau đó tấm chăn bị xốc lên, để lộ khuôn mặt dù rối bù nhưng vẫn xinh đẹp của Thư Quân.
“Mẫu thân, nữ nhi bất hiếu, khiến hai người lo lắng…”
Thấy vành mắt nữ nhi đỏ hoe, trái tim Tô thị mềm nhũn, đẩy tay nha hoàn ra rồi đi tới ngồi bên giường, ôm nữ nhi vào lòng.
“Hài tử ngoan, không quan trọng, gả cao cũng chưa chắc đã tốt. So với mỗi ngày đều phải phụ thuộc vào người khác, chi bằng bản thân mình sống thoải mái. Hôn sự này vốn không vừa ý mẫu thân, bây giờ từ hôn, mẫu thân lại có thể thoải mái tự do nghị thân giúp nữ nhi của ta. Theo ý mẫu thân, Quân Nhi nhà chúng ta ngây thơ hồn nhiên, chi bằng không gả chồng, dứt khoát tìm một người ở rể, chờ đến khi lão thái thái qua đời, tam phòng chúng ta tách hộ, đóng cửa sống riêng một mình, có thoải mái hơn không?”
Nghe vậy, vẻ tối tăm trên mặt Thư Quân tan biến, ôm chầm mẫu thân của mình.
Thiện ma ma tiến vào, dẫn theo hai nha hoàn trang điểm cho Thư Quân. Không lâu sau, hai mẫu nữ cùng nhau đi đến chính viện Hạnh Hoa đường, bước vào cửa, một nam tử để râu ngồi ngay ngắn dưới [Tùng Sơn Lâm Hạc Đồ] treo ở phía bắc, nam tử này chưa đến bốn mươi tuổi, giữ một chòm râu đẹp, tỏa ra khí chất như trăng sáng gió mát. Đó chính là Thư Lan Phong, Ti nghiệp Quốc Tử Giám, phụ thân của Thư Quân.
Thư Quân vừa bước vào phòng, định xách váy làm lễ quỳ với ông ấy, Thư Lan Phong lại xua tay, đứng dậy đón hai mẫu nữ vào đông thứ gian ngồi xuống.
Thư Tam lão gia và Tam phu nhân Tô thị ngồi đối diện với nhau, Thư Quân hầu hạ bên cạnh.
Tô thị bèn hỏi Thư Lan Phong: “Lão gia, chàng đã nói rõ ràng với Vương gia chưa?”
Tam lão gia thở dài: “Tối qua Hoài Dương Vương đã tìm đến ta, nói chuyện với ta suốt đêm, cách nói năng bày tỏ sự tiếc nuối, hỏi ta có bằng lòng cho Thế tử một cơ hội hay không, lại bị ta từ chối. Vương gia vừa thẹn vừa giận, tuyên bố nhất định sẽ cho ta một lời giải thích công bằng nhưng ta nghĩ đến thể diện của Thư gia nên kêu ngài ấy thôi vậy.”
“Thân phận của Thế tử tuy cao quý nhưng lại không thể làm con rể, nhường cho đại phòng cũng không sao…” Thư Lan Phong nhìn Thư Quân, an ủi: “Con không giống người bên ngoài, con là con gái duy nhất của ta và mẫu thân con, là hòn ngọc quý trên tay ta, không cần sốt ruột hôn sự. Nếu tìm được một nhà tốt thì có thể xuất giá, không thì chọn người ở rể, cũng không phải là không thể, chuyện này coi như đã qua, con đừng bận tâm…”
Phụ mẫu đã khuyên nhủ đến nước này, sao Thư Quân còn tiếp tục canh cánh trong lòng. Nàng giũ bỏ tạp niệm trong lòng, quỳ gối thi lễ: “Nữ nhi đã biết…”
Phu thê Tô thị nhìn nhau cười, không tiếp tục dong dài, Tô thị nhướn mày ra lệnh cho Thiện ma ma: “Bày đồ ăn sáng đi.”
Chốc lát sau, hai nha hoàn xách mấy hộp đồ ăn tiến vào. Thư Quân đích thân rửa tay giúp Tô thị, hai mẫu nữ ngồi sát bên nhau, một giây trước, người một nhà còn nói cười vui vẻ, khi thấy rõ thức ăn bày trên bàn, sắc mặt Thư Quân không khỏi thay đổi.
Bữa sáng hôm qua là ba bát tổ yến, một đĩa sủi cảo thủy tinh, bốn món điểm tâm, một đĩa vịt hấp, một đĩa cá tươi cắt lát. Hôm nay chỉ còn lại một vỉ bánh bao, mấy cái màn thầu và một bình nước đậu tương.
Sắc mặt Tam lão gia cũng cực kỳ khó coi, vừa cầm đũa lên đã buông xuống: “Để ta đi nói chuyện với lão thái thái.”
“Hãy khoan…” Tô thị gọi ông ấy: “Lão gia đừng vội, đây là chuyện hậu trạch, cứ giao cho thiếp thân xử lý.”
Thấy thê tử vẫn bình tĩnh, Tam lão gia nhẫn nại rồi ngồi xuống.
Tô thị mỉm cười: “Chia thức ăn đi.”
Một nhà ba người im lặng ăn bánh bao, uống mấy ngụm nước đậu nành.
Trong lòng Thư Quân khó chịu, chẳng ăn được mấy miếng, đang định buông đũa xuống thì đã thấy mẫu thân mỉm cười bình tĩnh nhìn mình: “Không ăn no bụng sao có thể đánh thắng trận?”
Thư Quân buồn cười vì giọng điệu chế nhạo của mẫu thân, lại nhét nửa cái màn thầu vào miệng, hung hăng cắn mấy miếng: “Lát nữa nữ nhi sẽ đi cùng nương.”
Tô thị không lên tiếng. Sau khi dùng bữa sáng xong, Tô thị giục trượng phu đến Quốc Tử Giám, còn mình nghỉ ngơi trong chính phòng. Thân thể bà ấy không khỏe nên ngồi nghỉ ngơi dưỡng sức. Thư Quân giúp Thiện ma ma dọn dẹp bát đũa, hai người nhỏ giọng nói thầm trong tây thứ gian.
“Năm đó sau khi phu nhân sinh hạ cô nương thì thân thể để lại bệnh, khó có thể mang thai lần nữa. Ban đầu còn không có vấn đề gì, khi người lên năm tuổi, lão thái thái bắt đầu giở chứng, khăng khăng đòi nạp thiếp cho lão gia. Lão gia tức giận xốc bàn của lão thái thái, Nhị phu nhân bèn mượn chuyện này, viện cớ lão gia bất kính với trưởng bối, tuyên bố sẽ đến Đô Sát viện tố cáo lão gia chúng ta…”
“Hay tin này, phu nhân không thể không đến thượng phòng lý luận, cuối cùng trả giá hai gian cửa hàng, đổi lấy sự yên ổn của tam phòng…”
Nói đến đây, trong lòng Thiện ma ma tràn đầy chua xót, nức nở: “Hai gian cửa hàng kia là sản nghiệp mà lúc trước cữu lão gia dốc hết gia tài sắm sửa, là đồ cưới áp đáy hòm của phu nhân, vốn định làm của hồi môn cho người, nay đều rơi vào tay của những kẻ dơ bẩn kia. Mỗi lần nhớ lại chuyện này, trong lòng nô tỳ lại như uất nghẹn…”
“Nếu đối xử tử tế với chúng ta thì thôi, lại cứ phải gây khó dễ cắt xén chi phí của chúng ta khắp nơi.”
“Cửa hàng đó nằm trên đầu đường thứ ba của phố Đồng La, vị trí rất đắc địa, Nhị cô nương của đại phòng cướp hôn sự của người, Nhị phu nhân của nhị phòng lại cướp cửa hàng của chúng ta, lão thái thái chiếm được ích lợi từ hai bên, các nàng ăn sung mặc sướng chẳng phải là do chúng ta cung phụng hay sao? Nô tỳ thật sự không thể nuốt được cơn tức này.”
Ánh mắt Thư Quân lạnh như băng: “Ta vừa từ hôn, các nàng đã sỉ nhục chúng ta…” Nàng cắn răng, hỏi Thiện ma ma: “Nha hoàn bên cạnh Thư Chi đâu?”
Nghe vậy, Thiện ma ma tỉnh táo hơn một chút, lau nước mắt: “Đã đưa đến một nơi ổn thỏa, người yên tâm, chuyện này nô tỳ đã bẩm báo phu nhân, trong lòng phu nhân hiểu rõ.”
Mặc dù thân thể của Tô thị không khỏe nhưng lại không phải là người nhu nhược.
Còn chưa đến buổi trưa, có người từ thượng phòng đến đây, nói là lão thái thái mời Tô thị và Thư Quân sang đó một chuyến.
Thư Quân xắn tay áo định đứng dậy, lại bị Tô thị đè xuống: “Con cứ nằm ở đây, đừng đi đâu hết, vi nương đi một chuyến là được.” Tô thị ngước mắt nhìn cảnh xuân đã lâu không thấy ngoài cửa sổ: “Người sống dưới thấp có chỗ tốt của dưới thấp.”
Bà ấy cười dịu hiền: “Làm việc không cần cố kỵ…”