Hoa Hồng Hôn Tôi
Chương 44
Tử Lộc ở lại Thâm Quyến một tuần, cùng câu cá chơi cờ với Bạch lão gia, dỗ lão gia tử vui vẻ đến mức khi Tử Lộc quay trở lại Bắc Kinh còn tặng cho cô một chiếc siêu xe màu đỏ.
Lúc về, Tử Lộc không ngồi chuyến bay quốc nội mà dùng máy bay tư nhân của lão gia tử, còn nói muốn có một vệ sĩ đi cùng.
Trước đó Giản Du vẫn luôn đi theo Tử Lộc, sau đó Tử Lộc mất trí nhớ không thích có vệ sĩ theo cùng nên cho Giản Du nghỉ việc. Hiện giờ lão gia tử biết Tử Lộc đã từng bị tai nạn xe, ước gì thuê thêm cho Tử Lộc năm sáu vệ sĩ nữa.
Tử Lộc tưởng tượng tới mỗi lần bản thân ra ngoài sẽ như lãnh đạo cấp quốc gia, phía sau có một hàng vệ sĩ đeo kính, mặc tây trang đen đi theo, liền cực kỳ đau đầu, đành phải để Giản Du quay lại.
So với năm sáu vệ sĩ đứng thành hàng, vẫn là Giản Du tóc ngắn lạnh lùng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn.
Sau khi Tử Lộc trở lại Bắc Kinh, chuyện đầu tiên làm là hẹn Hạ Đào ăn cơm.
Đào Tử thật không hổ là bạn thân của cô, nhìn thấy Giản Du đã lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lượt: “Cậu khôi phục ký ức? Nhớ lại chuyện trước kia rồi?”
Tử Lộc nói: “Ừ, hôm nay tớ còn định nói cho cậu biết tin tức tốt này, nhưng cậu đã đoán được rồi.”
Hạ Đào giơ một ngón tay ra.
“Dựa vào con mắt trinh thám của tớ, khoảng thời gian cậu mất trí nhớ không thích có vệ sĩ theo sau, hiện giờ Giản Du đã trở lại, chỉ có thể là do cậu đã khôi phục ký ức.”
Tử Lộc nghiêm túc: “Lời này có lỗ hổng. Cậu cũng biết chuyện tớ về Thâm Quyến thăm lão gia tử, sao lại không nghĩ tới lão gia tử không thấy Giản Du đâu, bắt tớ tiếp tục thuê cô ấy?”
Hạ Đào đúng thật là không nghĩ tới điểm này, tắc não một lúc, không nghĩ ra lý do nào tốt hơn, đầu hàng nói: “Được rồi, không phải lão gia tử hỏi muốn có báo cáo của bệnh viện nhà tớ sao? Bác sĩ hai bên có trao đổi về bệnh tình của cậu. Bác sĩ bên tớ có quan hệ khá tốt với tớ, tiết lộ cho tớ biết chuyện cậu nhớ lại rồi.”
Hạ Đào nhẹ nhàng thở ra, lại nói: “Máu bầm tan là được, không tan khiến to lo lắng không yên, cứ luôn sợ hãi ngày nào đó cậu xảy ra chuyện. Hiện tại cậu đã nhớ lại chuyện trước kia, máu bầm cũng tan, hết thảy đều qua cơn mưa trời lại sáng.”
Tử Lộc không ngờ Đào Tử lại lo lắng như vậy, cười cười, không nói gì.
Lúc này Hạ Đào nghĩ tới gì đó, muốn nói lại thôi nhìn cô.
Tử Lộc biết cô ấy suy nghĩ cái gì, bình tĩnh nói: “Thời điểm tớ ở nhà ông ngoại, gặp được Tần Lễ Sơ….Anh ta muốn quay lại, tớ từ chối. Đã hạ quyết tâm ly hôn thì nên nói lời tạm biệt với quá khứ.”
Hạ Đào hỏi: “Cậu có định sẽ làm bạn với Tần Lễ Sơ không?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tử Lộc nói: “Tớ không làm bạn với người cũ. Từng yêu sẽ không thể nào làm bạn được.”
Hạ Đào vốn dĩ muốn nói tới một chuyện là trong giới có liên quan tới Tần Lễ Sơ cho Tử Lộc nghe.
Vòng hào môn ở Bắc Kinh vốn không lớn, có chút gió thổi cỏ lay nào mọi người đều biết được nhanh chóng.
Ví dụ như người cầm quyền trẻ tuổi kia của nhà họ Tần, bình thường yêu làm việc như mạng, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều kiếm tiền cho tập đoàn Tinh Long, gần đây mời bảy tám vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở nước ngoài.
Nghe nói mỗi ngày đều nói chuyện với bác sĩ tâm lý ít nhất hai tiếng đồng hồ.
Hạ Đào suy đoán Tần Lễ Sơ mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng.
Nhưng mà nghĩ lại, Tần chó già luôn làm việc với cường độ cao, khó tránh khỏi bị áp lực. dù sao chỉ cần Lộc Lộc nhà cô ấy không quan tâm là được. Cũng không biết Tần chó già có đang giả bệnh để diễn khổ nhục kế hay không.
Nghĩ đến đây, Hạ Đào cảm thấy vẫn nên nói với Tử Lộc một tiếng. Còn lựa chọn như thế nào thì để Tử Lộc quyết định.
Cô ấy nghĩ nghĩ nói: “Gần đây Tần Lễ Sơ mời rất nhiều bác sĩ tâm lý. Mỗi ngày đều tiếp nhận trị liệu hai giờ đồng hồ. Trong giới đoán rằng anh ta bị bệnh gì đó.”
Tử Lộc bình tĩnh nói: “Tố chất tâm lý của Tần Lễ Sơ đặc biệt mạnh mẽ, không thể nào mắc bệnh tâm lý. Tớ có xu hướng suy đoán gần đây anh ta gặp phải vụ thu mua nào đó khó khăn cần phải đàm phán, xin tư vấn của bác sĩ tâm lý nhằm tìm ra sơ hở của đối thủ, cứ thể mà tấn công, cuối cùng thành công đoạt được.”
Cô nhún vai nói: “Tớ biết cậu đang nghĩ gì. Cậu yên tâm, anh ta không phải người yếu ớt như vậy, không đến mức bị tớ từ chối đã mắc bệnh trầm cảm.”
Tử Lộc lại cười: “Đào Tử, hiện thực không phải tiểu thuyết, ở đâu ra nhiều cặp đôi gương vỡ lại lành thế được?”
Hạ Đào nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Chẳng qua nhìn bạn thân suy nghĩ thoáng vậy, cô ấy cũng yên tâm.
Lúc này, điện thoại của Tử Lộc vang lên, có tin nhắn Wechat. Là thư ký Lâm nói cần cô, hỏi khi nào thì cô đi làm lại?
Hạ Đào vừa hay nhìn thấy hỏi: “Bên phía Lâm Dịch Thâm, cậu định làm như thế nào? Nếu cậu cảm thấy tự mình xử lý không tốt, có thể nhờ tớ. Tất cả mọi chuyện liên quan tới Lâm Dịch Thâm đều do tới dựng lên cả.”
Tử Lộc nói: “Trước đây tớ chưa từng nói với cậu sao? Tớ có hứng thú với trò chơi. Dù sao bây giờ cũng rảnh, cứ làm tiếp vậy.”
Ngày hôm sau Tử Lộc quay trở lại công ty.
Thư ký Lâm vừa thấy cô đã mừng rỡ như điên.
Tử Lộc khôi phục ký ức, cũng không nhiệt tình giúp đỡ người khác như trước, đương nhiên cũng không muốn chia sẻ nỗi lo với Lâm Dịch Thâm. Cô đưa ra ý tưởng muốn tới bộ phận nghiên cứu phát minh.
“Em có hứng thú với việc sáng tạo trò chơi, cũng không phải muốn tham gia, chỉ là đi tham quan một chút.”
Giọng điệu này của Tử Lộc mới khiến cho trong lòng Lâm Dịch Thâm không còn cảm thấy kỳ lạ.
Khoảng thời gian trước, mỗi lần Tử Lộc nói chuyện với anh ta, anh ta luôn có một loại cảm giác kỳ quái, chỉ cảm thấy vợ cũ của người anh em giống như một cô gái chưa tốt nghiệp, nhưng lại không giống lắm với đàn em trong ấn tượng của anh ta.
Hiện giờ Tử Lộc vừa mở miệng như vậy, cảm giác quen thuộc đã trở lại.
Lâm Dịch Thâm sảng khoái nói: “Được thôi.”
Lâm Dịch Thâm xuống tay sắp xếp, trưa hôm đó để Tử Lộc tới bộ phận nghiên cứu và phát triển.
Đa phần người của bộ phận nghiên cứu phát triển đều là nam. Ngày Tử Lộc nhận chức, tổng giám đốc Lâm tự mình dẫn người tới giới thiệu, bộ dáng thoạt nhìn không giống như nhân viên bình thường, ngược lại chẳng khác nào đang giới thiệu tôn đại Phật.
Thái độ của tổng giám đốc Lâm như thế, nhân viên phía dưới cũng rất cẩn thân, cực kỳ nhiệt tình với Tử Lộc, cũng để Tử Lộc tham quan tùy ý.
Trò chơi vốn rất thú vị, nhưng quá trình chế tác lại tương đối buồn tẻ, ngoài việc không ngừng mở họp thảo luận, lớn thì là khung số hiệu, nhỏ thì là thay đổi tham số, cùng với thí nghiệm hết lần này tới lần khác, đều là cần phải kiên nhẫn.
Hôm nay Tử Lộc không may đụng phải một nhân vật xảy ra vấn đề về số liệu, cho nên lập trình viên phải sửa đi sửa lại.
Nhưng Tử Lộc rất có tính nhẫn nại, yên tĩnh ngồi nhìn lập trình viên sửa đổi.
Tử Lộc xinh đẹp, đôi mắt quyến rũ đầy mị hoặc, liên tục đảo qua đảo lại nhìn chằm chằm màn hình, khiến cho lập trình viên gõ số liệu mà tay cũng phát run, gõ sai liên tục.
Cuối cùng vẫn là trưởng phòng kế hoạch tới đưa Tử Lộc đi.
“Cô ở đây, cậu ta không thể nào tập trung sự chú ý được.”
Tử Lộc nói: “Xin lỗi.”
“Tôi đề cử cho cô vài trò chơi nhỏ. Người thiết kế trò chơi này là quỷ tài trăm năm khó gặp, nhưng không được nhiều người biết tới nên khó nổi tiếng. Nó được cài trên máy tính, file tên Lee.”
Tử Lộc đã từng chơi những trò chơi hàng đầu hiện nay, nhưng chưa từng chơi game nhỏ. Hiểu biết của cô về loại trò chơi này là phong cách không đủ hoàn mỹ, chế tác thô sơ.
Cô nhấn mở mục đó ra.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đây là một trò chơi kinh dị chính kịch, trong đó bạn tìm kiếm các bộ phận cơ thể của nhân vật chính và ghép lại cuộc đời bị phân mảnh nhiều mảnh.
Tử Lộc dần bị cốt truyện và phương thức chơi của trò chơi này hấp dẫn.
Cho đến khi gần giờ tan tầm, Tử Lộc mới chỉ tìm thấy được tứ chi và đôi mắt của nhân vật chính, mở khóa kỹ năng bò sát.
Khi Tử Lộc qua ải thì đã là chuyện của 36 tiếng sau.
Cô quên ăn quên ngủ, ngay cả chuyện đi làm cũng quên mất, ở trong nhà thức xuyên đêm. Trong nháy mắt qua ải kia, cô cảm thấy từng lỗ chân lông trên người mình đều toát ra sự sảng khoái.
Vừa đúng lúc này, Hồ Lô Đường Ướp Lạnh gửi tin nhắn tới, câu đầu tiên là hỏi chị gái nhỏ sao không trả lời tin nhắn của em?
[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Tủi thân.jpg]
Lúc này Tử Lộc mới phát hiện một ngày trước Hồ Lô Đường Ướp Lạnh có hỏi cô đang làm gì.
Tử Lộc và Hồ Lô Đường Ướp Lạnh nói chuyện với nhau không nhiều lắm, trên cơ bản đều là Hồ Lô Đường Ướp Lạnh nhìn thấy đồ gì đẹp sẽ chia sẻ với cô, hỏi cô có thấy đẹp không.
Cô trả lời một câu.
Hồ Lô Đường Ướp Lạnh tỏ ra dễ thương gửi mấy biểu tượng cảm xúc, hai người liền kết thúc trò chuyện.
Tử Lộc nổi lên tâm tư đề cử trò chơi này, giới thiệu game cô đang chơi với Hồ Lô Đường Ướp Lạnh.
[Lộc Lộc: Hai ngày nay chị đang chơi cái này, người thiết kế trò chơi đúng là thiên tài!]
[Lộc Lộc: Thật sự rất hay.]
Tử Lộc nói muốn nhờ bạn bè đi tìm thông tin liên quan đến Lee, muốn mời người đó ăn một bữa. Hiệu suất làm việc của bạn bè rất cao.
Không đến năm phút, Lee trả lời rất khiêm tốn, từ chối lời mời.
[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Phong cách của game này thật đáng sợ!]
[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Nhưng chị gái nhỏ đề cử nên em nhất định sẽ thử!]
Lúc về, Tử Lộc không ngồi chuyến bay quốc nội mà dùng máy bay tư nhân của lão gia tử, còn nói muốn có một vệ sĩ đi cùng.
Trước đó Giản Du vẫn luôn đi theo Tử Lộc, sau đó Tử Lộc mất trí nhớ không thích có vệ sĩ theo cùng nên cho Giản Du nghỉ việc. Hiện giờ lão gia tử biết Tử Lộc đã từng bị tai nạn xe, ước gì thuê thêm cho Tử Lộc năm sáu vệ sĩ nữa.
Tử Lộc tưởng tượng tới mỗi lần bản thân ra ngoài sẽ như lãnh đạo cấp quốc gia, phía sau có một hàng vệ sĩ đeo kính, mặc tây trang đen đi theo, liền cực kỳ đau đầu, đành phải để Giản Du quay lại.
So với năm sáu vệ sĩ đứng thành hàng, vẫn là Giản Du tóc ngắn lạnh lùng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn.
Sau khi Tử Lộc trở lại Bắc Kinh, chuyện đầu tiên làm là hẹn Hạ Đào ăn cơm.
Đào Tử thật không hổ là bạn thân của cô, nhìn thấy Giản Du đã lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá một lượt: “Cậu khôi phục ký ức? Nhớ lại chuyện trước kia rồi?”
Tử Lộc nói: “Ừ, hôm nay tớ còn định nói cho cậu biết tin tức tốt này, nhưng cậu đã đoán được rồi.”
Hạ Đào giơ một ngón tay ra.
“Dựa vào con mắt trinh thám của tớ, khoảng thời gian cậu mất trí nhớ không thích có vệ sĩ theo sau, hiện giờ Giản Du đã trở lại, chỉ có thể là do cậu đã khôi phục ký ức.”
Tử Lộc nghiêm túc: “Lời này có lỗ hổng. Cậu cũng biết chuyện tớ về Thâm Quyến thăm lão gia tử, sao lại không nghĩ tới lão gia tử không thấy Giản Du đâu, bắt tớ tiếp tục thuê cô ấy?”
Hạ Đào đúng thật là không nghĩ tới điểm này, tắc não một lúc, không nghĩ ra lý do nào tốt hơn, đầu hàng nói: “Được rồi, không phải lão gia tử hỏi muốn có báo cáo của bệnh viện nhà tớ sao? Bác sĩ hai bên có trao đổi về bệnh tình của cậu. Bác sĩ bên tớ có quan hệ khá tốt với tớ, tiết lộ cho tớ biết chuyện cậu nhớ lại rồi.”
Hạ Đào nhẹ nhàng thở ra, lại nói: “Máu bầm tan là được, không tan khiến to lo lắng không yên, cứ luôn sợ hãi ngày nào đó cậu xảy ra chuyện. Hiện tại cậu đã nhớ lại chuyện trước kia, máu bầm cũng tan, hết thảy đều qua cơn mưa trời lại sáng.”
Tử Lộc không ngờ Đào Tử lại lo lắng như vậy, cười cười, không nói gì.
Lúc này Hạ Đào nghĩ tới gì đó, muốn nói lại thôi nhìn cô.
Tử Lộc biết cô ấy suy nghĩ cái gì, bình tĩnh nói: “Thời điểm tớ ở nhà ông ngoại, gặp được Tần Lễ Sơ….Anh ta muốn quay lại, tớ từ chối. Đã hạ quyết tâm ly hôn thì nên nói lời tạm biệt với quá khứ.”
Hạ Đào hỏi: “Cậu có định sẽ làm bạn với Tần Lễ Sơ không?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tử Lộc nói: “Tớ không làm bạn với người cũ. Từng yêu sẽ không thể nào làm bạn được.”
Hạ Đào vốn dĩ muốn nói tới một chuyện là trong giới có liên quan tới Tần Lễ Sơ cho Tử Lộc nghe.
Vòng hào môn ở Bắc Kinh vốn không lớn, có chút gió thổi cỏ lay nào mọi người đều biết được nhanh chóng.
Ví dụ như người cầm quyền trẻ tuổi kia của nhà họ Tần, bình thường yêu làm việc như mạng, hận không thể mỗi giây mỗi phút đều kiếm tiền cho tập đoàn Tinh Long, gần đây mời bảy tám vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng ở nước ngoài.
Nghe nói mỗi ngày đều nói chuyện với bác sĩ tâm lý ít nhất hai tiếng đồng hồ.
Hạ Đào suy đoán Tần Lễ Sơ mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng.
Nhưng mà nghĩ lại, Tần chó già luôn làm việc với cường độ cao, khó tránh khỏi bị áp lực. dù sao chỉ cần Lộc Lộc nhà cô ấy không quan tâm là được. Cũng không biết Tần chó già có đang giả bệnh để diễn khổ nhục kế hay không.
Nghĩ đến đây, Hạ Đào cảm thấy vẫn nên nói với Tử Lộc một tiếng. Còn lựa chọn như thế nào thì để Tử Lộc quyết định.
Cô ấy nghĩ nghĩ nói: “Gần đây Tần Lễ Sơ mời rất nhiều bác sĩ tâm lý. Mỗi ngày đều tiếp nhận trị liệu hai giờ đồng hồ. Trong giới đoán rằng anh ta bị bệnh gì đó.”
Tử Lộc bình tĩnh nói: “Tố chất tâm lý của Tần Lễ Sơ đặc biệt mạnh mẽ, không thể nào mắc bệnh tâm lý. Tớ có xu hướng suy đoán gần đây anh ta gặp phải vụ thu mua nào đó khó khăn cần phải đàm phán, xin tư vấn của bác sĩ tâm lý nhằm tìm ra sơ hở của đối thủ, cứ thể mà tấn công, cuối cùng thành công đoạt được.”
Cô nhún vai nói: “Tớ biết cậu đang nghĩ gì. Cậu yên tâm, anh ta không phải người yếu ớt như vậy, không đến mức bị tớ từ chối đã mắc bệnh trầm cảm.”
Tử Lộc lại cười: “Đào Tử, hiện thực không phải tiểu thuyết, ở đâu ra nhiều cặp đôi gương vỡ lại lành thế được?”
Hạ Đào nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng.
Chẳng qua nhìn bạn thân suy nghĩ thoáng vậy, cô ấy cũng yên tâm.
Lúc này, điện thoại của Tử Lộc vang lên, có tin nhắn Wechat. Là thư ký Lâm nói cần cô, hỏi khi nào thì cô đi làm lại?
Hạ Đào vừa hay nhìn thấy hỏi: “Bên phía Lâm Dịch Thâm, cậu định làm như thế nào? Nếu cậu cảm thấy tự mình xử lý không tốt, có thể nhờ tớ. Tất cả mọi chuyện liên quan tới Lâm Dịch Thâm đều do tới dựng lên cả.”
Tử Lộc nói: “Trước đây tớ chưa từng nói với cậu sao? Tớ có hứng thú với trò chơi. Dù sao bây giờ cũng rảnh, cứ làm tiếp vậy.”
Ngày hôm sau Tử Lộc quay trở lại công ty.
Thư ký Lâm vừa thấy cô đã mừng rỡ như điên.
Tử Lộc khôi phục ký ức, cũng không nhiệt tình giúp đỡ người khác như trước, đương nhiên cũng không muốn chia sẻ nỗi lo với Lâm Dịch Thâm. Cô đưa ra ý tưởng muốn tới bộ phận nghiên cứu phát minh.
“Em có hứng thú với việc sáng tạo trò chơi, cũng không phải muốn tham gia, chỉ là đi tham quan một chút.”
Giọng điệu này của Tử Lộc mới khiến cho trong lòng Lâm Dịch Thâm không còn cảm thấy kỳ lạ.
Khoảng thời gian trước, mỗi lần Tử Lộc nói chuyện với anh ta, anh ta luôn có một loại cảm giác kỳ quái, chỉ cảm thấy vợ cũ của người anh em giống như một cô gái chưa tốt nghiệp, nhưng lại không giống lắm với đàn em trong ấn tượng của anh ta.
Hiện giờ Tử Lộc vừa mở miệng như vậy, cảm giác quen thuộc đã trở lại.
Lâm Dịch Thâm sảng khoái nói: “Được thôi.”
Lâm Dịch Thâm xuống tay sắp xếp, trưa hôm đó để Tử Lộc tới bộ phận nghiên cứu và phát triển.
Đa phần người của bộ phận nghiên cứu phát triển đều là nam. Ngày Tử Lộc nhận chức, tổng giám đốc Lâm tự mình dẫn người tới giới thiệu, bộ dáng thoạt nhìn không giống như nhân viên bình thường, ngược lại chẳng khác nào đang giới thiệu tôn đại Phật.
Thái độ của tổng giám đốc Lâm như thế, nhân viên phía dưới cũng rất cẩn thân, cực kỳ nhiệt tình với Tử Lộc, cũng để Tử Lộc tham quan tùy ý.
Trò chơi vốn rất thú vị, nhưng quá trình chế tác lại tương đối buồn tẻ, ngoài việc không ngừng mở họp thảo luận, lớn thì là khung số hiệu, nhỏ thì là thay đổi tham số, cùng với thí nghiệm hết lần này tới lần khác, đều là cần phải kiên nhẫn.
Hôm nay Tử Lộc không may đụng phải một nhân vật xảy ra vấn đề về số liệu, cho nên lập trình viên phải sửa đi sửa lại.
Nhưng Tử Lộc rất có tính nhẫn nại, yên tĩnh ngồi nhìn lập trình viên sửa đổi.
Tử Lộc xinh đẹp, đôi mắt quyến rũ đầy mị hoặc, liên tục đảo qua đảo lại nhìn chằm chằm màn hình, khiến cho lập trình viên gõ số liệu mà tay cũng phát run, gõ sai liên tục.
Cuối cùng vẫn là trưởng phòng kế hoạch tới đưa Tử Lộc đi.
“Cô ở đây, cậu ta không thể nào tập trung sự chú ý được.”
Tử Lộc nói: “Xin lỗi.”
“Tôi đề cử cho cô vài trò chơi nhỏ. Người thiết kế trò chơi này là quỷ tài trăm năm khó gặp, nhưng không được nhiều người biết tới nên khó nổi tiếng. Nó được cài trên máy tính, file tên Lee.”
Tử Lộc đã từng chơi những trò chơi hàng đầu hiện nay, nhưng chưa từng chơi game nhỏ. Hiểu biết của cô về loại trò chơi này là phong cách không đủ hoàn mỹ, chế tác thô sơ.
Cô nhấn mở mục đó ra.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đây là một trò chơi kinh dị chính kịch, trong đó bạn tìm kiếm các bộ phận cơ thể của nhân vật chính và ghép lại cuộc đời bị phân mảnh nhiều mảnh.
Tử Lộc dần bị cốt truyện và phương thức chơi của trò chơi này hấp dẫn.
Cho đến khi gần giờ tan tầm, Tử Lộc mới chỉ tìm thấy được tứ chi và đôi mắt của nhân vật chính, mở khóa kỹ năng bò sát.
Khi Tử Lộc qua ải thì đã là chuyện của 36 tiếng sau.
Cô quên ăn quên ngủ, ngay cả chuyện đi làm cũng quên mất, ở trong nhà thức xuyên đêm. Trong nháy mắt qua ải kia, cô cảm thấy từng lỗ chân lông trên người mình đều toát ra sự sảng khoái.
Vừa đúng lúc này, Hồ Lô Đường Ướp Lạnh gửi tin nhắn tới, câu đầu tiên là hỏi chị gái nhỏ sao không trả lời tin nhắn của em?
[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Tủi thân.jpg]
Lúc này Tử Lộc mới phát hiện một ngày trước Hồ Lô Đường Ướp Lạnh có hỏi cô đang làm gì.
Tử Lộc và Hồ Lô Đường Ướp Lạnh nói chuyện với nhau không nhiều lắm, trên cơ bản đều là Hồ Lô Đường Ướp Lạnh nhìn thấy đồ gì đẹp sẽ chia sẻ với cô, hỏi cô có thấy đẹp không.
Cô trả lời một câu.
Hồ Lô Đường Ướp Lạnh tỏ ra dễ thương gửi mấy biểu tượng cảm xúc, hai người liền kết thúc trò chuyện.
Tử Lộc nổi lên tâm tư đề cử trò chơi này, giới thiệu game cô đang chơi với Hồ Lô Đường Ướp Lạnh.
[Lộc Lộc: Hai ngày nay chị đang chơi cái này, người thiết kế trò chơi đúng là thiên tài!]
[Lộc Lộc: Thật sự rất hay.]
Tử Lộc nói muốn nhờ bạn bè đi tìm thông tin liên quan đến Lee, muốn mời người đó ăn một bữa. Hiệu suất làm việc của bạn bè rất cao.
Không đến năm phút, Lee trả lời rất khiêm tốn, từ chối lời mời.
[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Phong cách của game này thật đáng sợ!]
[Hồ Lô Đường Ướp Lạnh: Nhưng chị gái nhỏ đề cử nên em nhất định sẽ thử!]