Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm
Chương 69: Hoa hồng đêm tối
Edit: phuong_bchii
________________
Liễu Tư Dực ở trên sân thượng gọi điện thoại hơn mười phút, liên lạc tất cả những người có thể nghĩ đến một lần, những người thường xuyên trà trộn vào quán bar, hội sở, vòng luẩn quẩn đều trùng khớp, chỉ cần đả thông quan hệ, chỉ cần người này chơi ở trong vòng luẩn quẩn này, tìm người không khó.
Nói chuyện điện thoại xong, nàng kéo cửa sổ ra, ung dung châm một điếu thuốc, màu trắng mờ mịt nhìn không thấy điểm cuối, cảnh đêm tiểu khu rất đẹp, đèn cây quấn quanh đầu cành, chợt lóe, tựa như trăm hoa muôn hồng nghìn tía, nở rộ trong tuyết.
Tay bị băng gạc trói cứng ngắc kẹp điếu thuốc, nàng sẽ lơ đãng thất thần, cho đến khi tàn thuốc rơi vào đầu ngón tay mới có thể tỉnh táo.
Nàng thường xuyên cảm thấy mình quanh quẩn trong hiện thực và mộng cảnh, khi thì cảm thấy tất cả những thứ này không chân thật, khi lại có thể cảm giác được trái tim đang đau.
Trong thoáng chốc, từng cơn gió lạnh đánh thức nàng lần nữa, nàng dụi tắt điếu thuốc, nhìn chằm chằm bức họa nghi phạm một hồi, giống như muốn khắc sâu khuôn mặt này vào trong đầu, mặc kệ gặp ở bất cứ nơi nào, cũng có thể lôi hắn ra khỏi đám người.
Trong phòng, Hải Dụ ở trong hệ thống công ty điều tra người dùng của Lăng Thương Vũ, hai trợ lý đang biên soạn không có gì khả nghi, có một tài xế kiêm vệ sĩ thuê từ bên ngoài, tư liệu không đầy đủ.
"Người này tên Kiều Sơn, chỉ có một cái tên và số chứng minh thư, cũng không có ảnh chụp." Hải Dụ đang thẩm vấn trong phạm vi quyền hạn đã tra rõ hết thảy, tài liệu từng nhân viên của tập đoàn Lăng Duệ đều rất toàn diện, ngoại trừ lý lịch và gia đình, người liên lạc khẩn cấp cũng là mục bắt buộc điền khi nhậm chức, nhưng Kiều Sơn này cái gì cũng không có.
Lăng Thiên Dục hai mắt khép hờ, cô nhớ rõ Lăng Thương Vũ sẽ gọi một người là "A Sơn", có phải chính là người ngày đó cùng vào cùng ra với cậu ta hay không? Tài xế kiêm vệ sĩ, giống như hình với bóng, hẳn là tâm phúc.
Người đàn ông đêm đó giúp Lăng Thương Vũ che dù chẳng lẽ chính là Kiều Sơn sao?
Điều tra người Hải Dụ rất có kinh nghiệm, không tìm thấy, cô ấy dùng số chứng minh thư nhờ bạn bè tìm kiếm giúp mình, kết quả không ngoài dự đoán.
"Nhị tiểu thư, số chứng minh thư của Kiều Sơn là giả, tôi nghi ngờ tên của hắn đều là giả."
"Điều tra hắn rõ ràng cho tôi." Lăng Thiên Dục không bất ngờ, nếu như là dùng để làm việc tâm phúc, nhất định sẽ bảo vệ tốt, không dễ dàng tra được như vậy.
Cô nhìn về phía ban công, Liễu Tư Dực dựa vào bên cửa sổ, bị gió thổi rối tóc, nàng giống như đang tự trừng phạt mình, vứt bỏ mình ở một góc, một mình ảm đạm đau lòng.
Lăng Thiên Dục đi qua, cách tấm kính ngóng nhìn nàng, tựa như nàng đã từng ở bên chính mình, vĩnh viễn đứng ở một bên, không quấy rầy, không rời đi.
"Nhị tiểu thư, ban công lạnh như vậy, hay là đưa áo cho cô ấy?" Lam Doanh cầm áo bông, có chút lo lắng.
"Cô ấy ra ban công chính là muốn tránh chúng ta, để cô ấy yên tĩnh đi."
"Ngộ nhỡ bị cảm..."
"Cảm thì để tôi chăm sóc." Lăng Thiên Dục đỡ trán thở dài, hiện tại chỉ cần Liễu Tư Dực muốn phát tiết ra, làm cái gì cũng được, nhưng nàng đã quen nhẫn sự giấu cảm xúc, nuốt bi thương vào trong lòng, một mình chịu đau khổ dày vò.
Hải Dụ đang bận, Lam Doanh ngồi xổm một bên, than thở. Nhị tiểu thư cùng tam phòng tứ phòng chiến hỏa đã tiến vào trạng thái giằng co, mâu thuẫn xung đột cũng đang thăng cấp, còn kém giáp mặt tuyên chiến.
Trong thời gian này, Kỳ Mộc Uyển gọi điện, hỏi thăm về việc Rose bị cháy, Lăng Thiên Dục đã trò chuyện vài câu với cô ấy, không có tâm trạng để nói nhiều. Kỳ Mộc Uyển lấp lửng muốn hỏi Lam Doanh, Lăng Thiên Dục trực tiếp đưa điện thoại cho người trong cuộc.
"Lam Doanh, Mộc Uyển điện thoại."
"Hả?" Lam Doanh có chút không phản ứng kịp, "Ồ..." Tim đập chợt nhanh hơn, mặt cũng bắt đầu nóng lên, sao lại thế này? Có chút hồi hộp?
Lam Doanh nhận điện thoại, hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh: "Alo ~"
"Gần đây có khỏe không?"
Vẫn là giọng nói ngọt ngào đó, có chút dịu dàng, mang theo một chút mệt mỏi và nhu nhược, nhưng đã xua tan đi những mây mù trong lòng Lam Doanh.
"Khá tốt, chỉ có Hồng không được lắm, Tiểu Võ dù sao cũng giống như em trai của cô ấy."
"Ừm, chăm sóc tốt cho cô ấy, cũng chăm sóc tốt cho chính mình, quan trọng nhất chính là, bản thân chú ý an toàn." Hiếm khi Kỳ Mộc Uyển nói chuyện nghiêm túc như vậy, Lam Doanh có chút không quen đối thoại giữa hai người quá mức đứng đắn, giống như mới lạ, cô nàng thậm chí có thể nghĩ ra biểu cảm của Kỳ Mộc Uyển khi nói chuyện.
"Tôi biết, chị cũng..." Lam Doanh có chút khó mở miệng, muốn nói nén bi thương hình như đã muộn, muốn an ủi người ta nhưng một câu cũng nói không nên lời.
"Tôi không sao, tang lễ đều đã xong xuôi, còn có rất nhiều chuyện phải bận, trước như vậy đi."
Trái tim Lam Doanh như rơi xuống đáy hồ lạnh lẽo, cô nàng còn rất nhiều lời chưa nói, Kỳ Mộc Uyển đã cúp điện thoại. Trước kia vẫn ghét bỏ cô ấy không biết giữ mồm giữ miệng, ăn nói linh tinh, hiện tại cô ấy lại nghiêm túc nói chuyện với chính mình, thậm chí có chút buồn.
Có lẽ khi con người trải qua bi ai, người bên ngoài không thể cảm động lây, nhưng suy bụng ta ra bụng người, cô nàng có thể hiểu được, bất luận là Hồng Tâm hay là Kỳ Mộc Uyển, đều có thể kể với mình, cô nàng cũng có thể ở bên cạnh.
Chỉ là, dường như cô nàng không bị yêu cầu...
Có lẽ mấy ngày Kỳ Mộc Uyển ở đây đúng là đùa giỡn với mình mà thôi.
Là cô nàng không nên nghiêm túc, là cô nàng luôn ghét bỏ từ chối người kia, bây giờ lại như vậy. Lam Doanh có chút chán ghét mình, vốn dĩ người như Kỳ Mộc Uyển chính là khách qua đường vội vàng, căn bản không cùng một thế giới với mình.
Cô ấy mỗi lần đều là bởi vì nhị tiểu thư mới về nước, vì công việc, vì chính sự.
Hiện tại cô ấy có sự nghiệp của mình phải bận rộn, tự nhiên sẽ ở lại nước ngoài, không về nước chẳng lẽ không phải là hết sức bình thường sao?
Lam Doanh cúi đầu, nhìn ánh mắt đưa tình của Lăng Thiên Dục, sinh lòng hâm mộ. Hồng Tâm mặc kệ gặp phải cái gì, nhị tiểu thư vĩnh viễn đều ở đây, mở rộng nội tâm, dang rộng vòng tay để cho nàng dựa vào, còn chính mình thì sao?
Cần và được cần, như thể đều không có.
Cô nàng ngồi xuống bên cạnh Hải Dụ, ôm lấy cô ấy, rầu rĩ không vui.
"Sao vậy? Cúi đầu ủ rũ." Hải Dụ hỏi.
"Không có gì, chỉ là cảm thấy buồn, đời người vô thường, lòng người khó dò, đột nhiên cảm thấy sống chính là vì trải qua đau khổ, có chút thương cảm."
Hải Dụ buông chuyện trong tay xuống, nghiêng đầu về phía Lam Doanh, cười cười nói: "Đời người thật ra chính là một quá trình tuần hoàn sinh tử ly biệt, chính chúng ta cũng sẽ có một ngày bởi vì bệnh nặng, ngoài ý muốn hoặc là già yếu mà chết, đau khổ và hạnh phúc đều là vì để cho em cảm nhận được cuộc sống."
"Đạo lý đều hiểu, nhưng nếu đạo lý có thể làm cho người ta thoải mái một chút, Hồng Tâm hiện tại sẽ không như vậy."
Nghe cô ấy nói xong, trong lòng Lam Doanh thoải mái hơn nhiều, cô nàng híp mắt làm nũng nói: "Chị Hải Dụ, chị nên đi làm giáo viên."
Hải Dụ liếc cô nàng một cái, ý cười không giảm: "Chị không làm giáo viên, dạy một đứa trẻ đủ mệt rồi, còn phải dạy một đám."
"Đáng ghét ghê, còn nói người ta là trẻ con!"
Tâm trạng Lam Doanh cuối cùng cũng tâm trạng tốt hơn, được Hải Dụ an ủi dăm ba câu là tốt, nhưng Liễu Tư Dực lại không cách nào khuyên được, cả một đêm, cũng không nói được mấy câu.
Tay nàng mới vừa được xử lý xong, không thể dính nước. Khi tắm, Lăng Thiên Dục toàn bộ quá trình giúp nàng, sau khi kết thúc mặc quần áo sấy tóc, đều rất cẩn thận tỉ mỉ.
Trước gương trang điểm, Lăng Thiên Dục giúp cô chỉnh lại những lọn tóc ở hai bên, giữ cho kiểu tóc gọn gàng. Liễu Tư Dực tóc dài đã chấn ngực, xoã tung hoa văn làm nàng giờ phút này trông cực kỳ động lòng người, chỉ là vẻ mặt quá lạnh lùng, ẩn chứa sự sắc bén.
Nàng cảm giác chính mình giống một kẻ vô dụng, liên lụy Tiểu Võ mất mạng, nàng không xứng có được Tiểu Võ trung thành và thiệt tình...
"Tư Dực ~" Giọng Lăng Thiên Dục chặn suy nghĩ tiêu cực của nàng.
Liễu Tư Dực ngước mắt, trong gương Lăng Thiên Dục trước mắt quan tâm, nhưng cô không nói gì thêm, chỉ là ngồi xổm bên cạnh, "Há miệng."
"Hửm?"
Lăng Thiên Dục nhét thứ gì đó vào miệng nàng, là kẹo xí muội. Hương vị ngọt ngào lan tràn trong miệng, lặng lẽ giảm bớt nỗi buồn của nàng.
"Khi còn bé tâm trạng chị không tốt, mẹ sẽ cho chị một viên kẹo xíu muội, sau khi Tiểu Võ đi theo ba, thường xuyên vì chị mà đánh nhau với người khác, mỗi lần mặt mũi bầm dập, chị cũng sẽ cho cậu ấy một viên kẹo, giảm bớt đau đớn, sau đó cậu ấy liền thích ăn kẹo."
"Cậu ấy thích ăn kẹo sao? Em không biết chút nào." Giọng Liễu Tư Dực trầm xuống, nàng phát hiện mình chưa từng thật sự chú ý Tiểu Võ thích cái gì, cho tới bây giờ đều là sự chu đáo của cậu đối với mình.
"Cậu ấy không hút thuốc, nhưng trong miệng thường xuyên ngậm viên kẹo, Tiểu Võ là một người hiểu được thỏa mãn hiểu được cảm ơn cũng dễ dàng vui vẻ, cậu ấy vì em mà chết không có tiếc nuối, có lẽ luyến tiếc nhất chính là lục muội." Lăng Thiên Dục nâng tay nàng lên, đặt ở lòng bàn tay, êm tai nói: "Nhưng mà, nếu như em cứ luôn như vậy, mới là tiếc nuối của cậu ấy, em nói cậu ấy làm sao an nghỉ đây?"
Lời nói của Lăng Thiên Dục cộng thêm tác dụng "phụ" của kẹo, chạm vào tuyến lệ của nàng, kẹo rõ ràng là ngọt, Liễu Tư Dực lại ăn ra vị đắng, tầm mắt của nàng bắt đầu mơ hồ, nước mắt không tiếng động từ trên mặt chảy xuống, không có khóc nức nở, không có khóc lóc, chỉ mặc cho nước mắt không ngừng chảy xuống, rơi vào bên miệng, chua xót chát.
Lăng Thiên Dục thở phào nhẹ nhõm, hao hết tâm tư, cuối cùng cũng ép nước mắt nàng ra. Cô đứng lên, ôm Liễu Tư Dực vào lòng, khẽ vuốt lưng nàng, "Đừng nhịn nữa, khóc đi."
Nàng ôm chặt Lăng Thiên Dục, toàn thân nhẹ nhàng run rẩy, nước mắt không thể ngăn chặn mãnh liệt ra bên ngoài, có thể sợ mình khóc thành tiếng, hàm răng cắn chặt môi.
Ánh mắt Lăng Thiên Dục ôm nàng dần dần lạnh như băng, cô ý thức được lần này có thể không phải phóng hỏa đơn giản, có lẽ là nhằm vào mình, như vậy người thật sự hại chết Tiểu Võ chính là mình.
Tại sao người đứng sau bức màn lại đặt mục tiêu vào Rose để cảnh báo mình? Tự đánh mình? Không biết. Nếu như là bởi vì phát hiện quan hệ của mình và Liễu Tư Dực mà xuống tay, như vậy hiện tại tình cảnh nguy hiểm nhất chính là Liễu Tư Dực.
Bất kể là muốn bắt uy hiếp mình, hay là cố ý thăm dò, Lăng Thiên Dục cũng sẽ không để cho người kia sống yên ổn.
Đêm khuya, Liễu Tư Dực chìm vào giấc ngủ trong tâm trạng nặng nề, nhưng Lăng Thiên Dục lại không ngủ suốt đêm, cô đã bảo Lam Phi Húc thu thập tất cả chứng cứ bất lợi về Lăng Thiên Vũ, bất kể việc này có liên quan đến cậu ta hay không, cô đều muốn khiến cậu ta rời khỏi vị trí phó tổng giám đốc, để tam phòng hoàn toàn thoát khỏi nghiệp vụ quản cọc trong nước.
Cô quá chuyên chú, thế cho nên khi mệt mỏi đột kích, gục trên bàn ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại trời đã sáng, trên người có thêm một cái chăn lông, Liễu Tư Dực lại không thấy đâu.
"Tư Dực!" Lăng Thiên Dục vọt xuống dưới lầu, tìm kiếm xung quanh.
"Nhị tiểu thư!" Lam Doanh dụi dụi hai mắt từ phòng ngủ đi ra, "Hồng Tâm đi rồi."
"Đi lúc nào?"
"Khoảng năm giờ sáng, tôi dậy rót nước uống, thấy cô ấy vội vã ra ngoài, tôi không dám gọi cô ấy lại, cũng không dám đánh thức cô."
Lăng Thiên Dục than nhẹ một hơi, bất đắc dĩ nói: "Quên đi, nhất định là người cô ấy ủy thác có tin tức, tùy cô ấy đi."
Lấy tính cách của nàng, nhất định phải làm chút chuyện mới có thể sống yên ổn, nếu không sẽ rơi vào trong hoài nghi bản thân, loại trạng thái này sẽ kéo dài rất lâu, Lăng Thiên Dục chỉ là để cho nàng phát tiết tâm trạng ra, vẫn là không đủ.
Suốt một ngày, Liễu Tư Dực đều dùng để xác nhận thân phận người nọ, cũng biết được hắn tên là Trương Kỳ, biệt danh "Chuột", thường xuyên lêu lổng với một người tên là "Mèo". Hai người ăn uống chơi gái đánh bạc mọi thứ đều đến, gần đây hình như là phát được một khoản, xung quanh tìm người chơi.
Nửa đêm, trước cửa quán bar nào đó, Chuột uống say như chết, ôm một cô gái xiêu xiêu vẹo ngã xuống đất chuẩn bị đi thuê phòng. Khách sạn nhỏ gần đó rất nhiều, cô gái yêu cầu cao, muốn đi nơi cao cấp một chút, hai người băng qua hẻm nhỏ chuẩn bị đi khách sạn tình thú đối diện đường cái.
Tuyết đọng trên mặt đất đã kết băng, ánh trăng và màu tuyết dung hợp, chiếu sáng mặt đất.
Còn chưa đi tới đầu ngõ, đã bị một người ngăn cản đường đi, nàng mặc áo khoác ngắn màu đen, phía dưới khoác quần bút chì màu đen, một đôi giày cao gót bao lấy đầu gối, ánh trăng kéo dài bóng dáng nàng, lại làm cho người ta cảm thấy nàng giỏi giang hiên ngang.
"Cô là ai?" Chuột híp mắt nhìn người tới, nàng buộc tóc đuôi ngựa, mũ lưỡi trai ép xuống rất thấp, che khuất nửa khuôn mặt.
Nghe được âm thanh, nàng hơi ngẩng đầu, khẩu trang màu đen che mặt, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng hàn tinh bắn ra, lộ ra sát khí và sắc bén, như thể muốn xé nát người thành trăm mảnh.
Nàng ăn mặc rất kỳ lạ, cực kỳ giống nữ đặc công trong phim, cả người một màu đen tạo cảm giác nặng nề, quan trọng hơn là trên vai nàng treo một đoạn dây thừng, bên hông kẹp một gậy ngắn, đeo găng tay đen, như thể đến để bắt người.
"Người này thật kỳ lạ, anh Háo, chúng ta đi thôi." Người phụ nữ bên cạnh có chút hoảng hốt, cảm giác lai giả bất thiện.
"Sợ cái gì, ông đây lăn lộn nhiều năm như vậy, sẽ bị một nữ nhân hù dọa sao, giả thần giả quỷ." Chuột mượn vài phần say, tăng can đảm đi về phía người nọ.
Liễu Tư Dực ném dây thừng xuống đất, rút gậy co giãn từ bên hông ra, vung xuống, gậy ngắn trong nháy mắt kéo dài. Chuột bị khí thế của nàng dọa sợ, dừng bước, Liễu Tư Dực lại tiến lên vài bước, vung gậy lên vai.
"A!" Chuột bị đau ngã xuống đất, người phụ nữ bên cạnh sợ muốn chạy, Liễu Tư Dực túm tóc cô ta kéo về phía sau, vẫn ở một bên, dùng gậy chỉ vào mặt cô ta, lạnh lùng nói:" Ngồi ở đây, đừng có lộn xộn."
"Dạ dạ dạ." Người phụ nữ sợ tới mức run rẩy không dám kêu không dám động, rụt người ngồi xổm một bên, người phụ nữ này hẳn là nhằm vào Chuột chứ không phải mình, chỉ cần nghe lời là được nhỉ?
Lần này chọc giận Chuột, hắn rút dao găm nhỏ từ bên hông ra, mới vừa giơ tay lên đã bị Liễu Tư Dực một gậy đập xuống, dao găm rơi xuống đất, hắn vừa muốn mở miệng kêu thảm thiết, đã bị một thứ gì đó chặn miệng lại.
Hắn hoảng sợ nhìn nàng, muốn đưa tay lấy đồ trong miệng ra, nhìn gậy co giãn kia lại không dám lộn xộn.
"Lửa của Rose là mày đốt sao? Gật đầu hoặc lắc đầu." Giọng nàng lạnh như địa ngục Tu La, làm người ta sợ hãi.
Chuột liên tục lắc đầu, hắn làm sao có thể thừa nhận, thừa nhận hậu hoạn vô cùng.
Liễu Tư Dực đã một cước vào bụng hắn, hắn rên một tiếng hai mắt nhắm chặt, vẫn lắc đầu.
"Tao hỏi lại một lần, lửa có phải do mày phóng hay không." Tuy rằng chỉ lộ ra hai mắt, nhưng sát ý nồng đậm kia đủ để kinh sợ người, người phụ nữ bên cạnh kia sợ khóc, che miệng khóc nức nở.
Nhưng Chuột không thể khuất đả thành chiêu, nếu không đời này hắn sẽ bị hủy, còn có thể đắc tội với người khác. Miệng hắn luôn cố gắng nói không phải tôi, không phải tôi.
Liễu Tư Dực nổi giận, nàng nắm chặt miệng găng tay, vung quyền đấm vào mũi Chuột, nàng không dừng tay, liên tục hơn mười cái, giống như trút giận báo thù, đánh mạnh vào đầu, mặt Chuột.
Nàng có thói quen dùng tay phải, lúc đả thương người cũng đang tự tổn thương mình, cảm giác đau đớn truyền đến từ tay, nàng mới giơ gậy lên đấm mạnh vào khắp người hắn.
Chuột chưa từng bị tra tấn như vậy, kêu không ra kêu không nổi, lăn lộn trên mặt đất đau đến chật vật, cuối cùng thật sự nhịn không được, gỡ thứ nhét vào miệng xuống, luôn miệng cầu xin tha thứ: "Tôi nói tôi nói, đừng đánh nữa, đại tỷ, xin cô, đừng đánh nữa."
Liễu Tư Dực lúc này mới dừng tay, cũng lặng lẽ ấn máy ghi âm trong túi.
"Nói đi!"
"Là tôi, là tôi cùng Mèo làm, nhưng tôi chỉ là lấy tiền thay người ta làm việc, tôi cũng không nghĩ gây ra tai nạn chết người như vậy!" Chuột mặt mũi bầm dập, toàn thân co lại, chỗ nào đều đau.
"Ai sai khiến?" Liễu Tư Dực lạnh lùng hỏi.
Chuột giật mình, do dự một lát, lời này nói xong rồi. Trong nháy mắt hắn tự hỏi, gậy sắt của Liễu Tư Dực vươn tới cổ, nâng cằm hắn lên, ánh mắt khát máu kia như thể là đỏ sậm, Chuột thật sự sợ, nói không nhất định chết, không nói hiện tại có thể sẽ chết.
"Là, là anh Sơn!"
"Tên đầy đủ."
"Tôi thật sự không biết tên đầy đủ của anh Sơn, chỉ biết anh ta tên là Thanh Sơn, tất cả mọi người gọi anh ta là anh Sơn." Chuột thiếu chút nữa khóc lên, sớm biết phóng hỏa sẽ gây phiền phức như vậy, bao nhiêu tiền hắn cũng không làm.
Liễu Tư Dực tắt máy ghi âm, đứng thẳng người, quả nhiên còn có chỉ sứ giả. Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng, đêm tuyết thật đẹp, đáng tiếc...
Chuột thấy nàng thất thần cho rằng mình có cơ hội, nhanh chân bỏ chạy, Liễu Tư Dực lại nhanh tay lẹ mắt, quét chân đá tới, Chuột bay lên không còn chưa ngã xuống, cây gậy đã rơi xuống đầu gối, lần này Liễu Tư Dực dùng hết sức lực, Chuột kêu to một tiếng thê lương, cắt qua ngõ nhỏ yên tĩnh.
Xương chân vỡ nát, nhất thời không thể động đậy, hắn khóc rống, kêu thảm thiết, đau đến gần như sắp mất đi tri giác, người phụ nữ bên cạnh kia vẫn bịt lỗ tai, sợ tới mức không dám mở mắt.
Liễu Tư Dực hờ hững nhìn hắn đau đến lăn lộn, cười lạnh: "Mèo ở đâu?"
Chuột đau đến nói không ra lời, nước mắt tràn đầy. Hắn thấy Liễu Tư Dực liếc về phía chân kia, vội nói: "Tôi nói tôi nói, ở phòng trị liệu bốn mùa đường Bình Tứ."
Liễu Tư Dực chậm rãi thu gậy co duỗi, đặt vào bên hông. Nàng dùng dây thừng trói Chuột lại, nói với người phụ nữ bên cạnh: "Báo cảnh sát, nói ở đây có một tên phóng hỏa."
Người phụ nữ kia không dám không làm theo, lập tức gọi 110. Nói chuyện điện thoại xong, Liễu Tư Dực rốt cuộc cũng chịu thả cô ta đi, cô ta vừa lăn vừa bò, mặc kệ Chuột sống chết nhanh chóng chạy trối chết.
Liễu Tư Dực trước khi đi lại nhìn Chuột một cái, mới biến mất dưới ánh trăng.
Dưới tàng cây ven đường, một chiếc xe máy đỗ lại, Liễu Tư Dực tháo mũ xuống, mái tóc dài xõa tung xuống. Trăng lạnh lướt qua mặt, vẫn lạnh như băng sương, nàng thay mũ bảo hiểm, chạy xuống phía dưới.