Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 60: Em là của chị



Edit: phuong_bchii
________________
Gió núi dịu dàng vén tóc dài lên, tựa như lần đầu nếm thử hương vị ngọt ngào, cẩn thận từng li từng tí, lại cực kỳ bá đạo, hôn môi tựa như đang miêu tả đường môi, phác họa tranh vẽ, làm cho người ta sau khi thưởng thức sẽ không cách nào tự kiềm chế.
Sau khi tình yêu chôn sâu đáy lòng được phóng thích, tựa như hồng thủy vỡ đê, rốt cuộc không thể thu hồi, hết thảy vừa vặn, lại đẹp đến tuyệt không thể tả.
Liễu Tư Dực sa vào trong đó, phảng phất như đang ở trong mơ, cảnh tượng này đã xuất hiện vô số lần trong mơ, mà nay trở thành sự thật, làm cho người ta không biết làm sao, lại vui mừng khó có thể nói nên lời.
Không biết qua bao lâu, cho đến khi cảm giác đau đớn ở sống mũi và cảm giác lạnh lẽo của gió lạnh đồng thời kéo tới, mới làm cho Lăng Thiên Dục từ trong say mê chậm rãi tỉnh táo.
"Bây giờ đã biết là vì sao chưa? Em là của chị, không được thân cận với đại ca nữa." Đôi mắt đẹp sâu thẳm của cô không hề che giấu dục vọng và bá đạo, trong giọng nói ẩn chứa một loại cảnh cáo cưng chiều.
Gió thổi mái tóc dài của Liễu Tư Dực, ánh trăng như lọt vào mắt cô, mang theo vẻ xấu hổ như có như không, "Chị nên sớm nói cho em biết."
"Vốn không muốn cho em biết, chuyện đã xảy ra vượt quá dự đoán của chị." Lăng Thiên Dục bất giác xoa xoa chóp mũi, còn có hơi đau, vừa rồi quá tập trung, lúc chống lại mặt Liễu Tư Dực, cảm giác đau đớn trong nháy mắt thiếu chút nữa đẩy nàng ra.
Cũng may, đau thành thói quen, hôn liền quên đi.
Liễu Tư Dực nắm tay cô, đặt ở lòng bàn tay, giơ qua đỉnh đầu, đối diện với ánh trăng.
"Làm cái gì?" Lăng Thiên Dục không hiểu, Liễu Tư Dực cười mà không nói, ngẩng đầu nhìn sao trời vạn dặm, đêm nay để Nguyệt Lão chứng kiến một chút, cũng để gió lạnh thổi càng thêm thấu xương một ít, để đêm nay tất cả đều càng thêm chân thật.
Nàng tươi cười dịu dàng buông tay xuống, nói không nên lời những lời tâm tình buồn nôn kia, chỉ là hai tay nâng tay Lăng Thiên Dục lên lòng bàn tay, dùng ấm áp bao lấy cô, "Thiên Dục, sau này chúng ta giống như vậy đi."
Chị ở trong lòng em, em dùng tất cả che chở cho chị.
Lăng Thiên Dục chạm vào lòng bàn tay nàng bất bình, mở ra nhìn một chút, chỗ vừa bị nhéo đã có dấu đỏ, cô đau lòng nói: "Lần sau không được như vậy nữa."
"Thế nào? Còn chưa thế nào, nhị tiểu thư đã online mode bá đạo tổng tài rồi à?"
"Vậy phải làm thế nào mới được?" Lăng Thiên Dục nhìn Liễu Tư Dực có chút ngứa ngáy, đáy lòng từng đợt rung động xẹt qua, giống như từng tế bào đều đang nhảy lên, thân thể muốn sôi trào, nàng chép miệng vài cái, liếm liếm môi, nghĩ đến một số chuyện không thể miêu tả, thế nhưng bắt đầu đỏ mặt tim đập.
Cô đóng mui lại, dùng tay trái ấn công tắc khởi động xe, Liễu Tư Dực thấy cô muốn đi, liền muốn buông ra, ngón tay cái Lăng Thiên Dục trở tay ngoắc tay nàng sắp buông ra, "Đừng buông, tay chị lạnh."
"Ồ ~ tay lạnh à ~" Liễu Tư Dực ngầm hiểu, thân thể hơi nghiêng về vị trí lái, để cho cánh tay cô có thể thả lỏng một chút, Lăng Thiên Dục một tay điều khiển tay lái lãi vào trong thành phố.
Đoạn đường này, cô suy nghĩ tự do, không liên quan đến đoạt vị, không liên quan đến những người Lăng gia kia, mà là... mấy thứ 18+. Cô rất xác định sự khác biệt giữa tâm động và rung động, lúc mới hôn nhẹ, cô luôn cảm thấy còn chưa đủ, muốn đi đến những nơi không thể miêu tả dưới cổ, nhưng lại cảm thấy ở trong xe không tiện, cũng là lần đầu tiên cảm thấy không nên mua xe nhỏ như vậy, không thực dụng...
Cô có rất nhiều chuyện muốn làm, chỉ có liên quan đến hai người, chỉ có thể cho nhau. Hai người đều đè nén ngọn lửa kia, trầm mặc về đến nhà, tựa như củi khô lửa cháy, suýt nữa thiêu đốt.
Lăng Thiên Dục sinh ra có một khuôn mặt hồ ly tinh yêu diễm, cô chỉ cần đứng đó, õng ẹo làm dáng, là có thể làm cho Liễu Tư Dực trầm luân. Trước kia trêu người không tự biết, hiện tại cố ý trêu chọc, Liễu Tư Dực làm sao có thể chống đỡ được hấp dẫn?
Hôm nay, cuối cùng nàng không còn cần phải rửa sạch những ý nghĩ không đúng bằng nước lạnh, tình yêu của Lăng Thiên Dục đã cho nàng sự tự tin và can đảm.
Cô khoác khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra, dịu dàng làm người ta xúc động. Lăng Thiên Dục nằm nghiêng trên giường, tay phải chống đầu, trên người tùy ý khoác một chiếc váy ngủ gợi cảm, trên lưng mảnh khảnh lộ ra hình xăm hoa hồng, tóc đen dài tự nhiên rủ xuống, ánh mắt tươi đẹp rơi vào hình xăm trên sườn bụng Liễu Tư Dực.
"Đóa hoa hồng này, ban đầu là xăm vì chị?"
"Phải ~" Liễu Tư Dực lộ ra tâm ý, cười đi tới bên giường, cúi người chạm vào đóa hoa yêu diễm bên hông Lăng Thiên Dục, "Nó chỉ có ở trên người chị mới có thể nở rộ thiên kiều bách mị."
Khuôn mặt Lăng Thiên Dục đỏ bừng giống như rừng đào trong sắc xuân tháng ba, khắp núi đồi đều nhuộm thành màu đen.
"Hoa hồng chính là em, em chính là hoa hồng." Cô cười ôm lấy cổ Liễu Tư Dực, nhẹ nhàng kéo, thâm tình hôn nàng.
Đêm, luôn quyến rũ động lòng người, các nàng giống như người yêu xa cách lâu ngày gặp lại, giống như hoa cỏ cam lộ phùng xuân, tận tình phóng thích tình cảm đọng lại trong lòng.
Liễu Tư Dực vượt qua rừng rậm, lần đầu nếm thử mùi vị dòng suối trong trẻo, theo tiết tấu, Lăng Thiên Dục cảm giác mình ngồi trong đám mây mềm mại, cô run rẩy ôm chặt lấy Liễu Tư Dực.
Giờ khắc này, cô cảm thấy, trên đời ngoại trừ sinh tử, không có gì có thể tách rời các nàng.
Khe hở rèm cửa sổ, lộ ra ánh sáng mơ hồ có thể thấy được, Liễu Tư Dực tỉnh lại từ trong giấc ngủ, Lăng Thiên Dục gối lên cánh tay nàng ngủ say sưa. Nàng cười đặt một nụ hôn lên trán cô, nhẹ nhàng rút cánh tay ra, thay quần áo ở nhà, Lăng Thiên Dục cảm giác ấm áp bị kéo ra, trở mình ôm chăn tiếp tục ngủ.
Xem ra là mệt mỏi, Liễu Tư Dực nở nụ cười dịu dàng, vuốt vuốt tóc, sau khi rửa mặt đi vào phòng bếp.
Đêm nay, Lăng Thiên Dục có chút phân không rõ mơ hay là thực, giấc mơ sau khi ngủ dường như nối tiếp những cơn mưa gió trước đó, quá đẹp đẽ, nhưng khi chuyển cảnh lại giống như xuyên không, trở về thời cổ đại.
Cô mơ thấy mình đứng ở thành lâu, nhìn thấy một nữ tử áo đỏ cưỡi ngựa trắng, xuyên qua thiên quân vạn mã chạy về phía mình, cô còn chưa thấy rõ mặt nữ tử kia, đã thấy nàng chết dưới mưa tên.
Máu nhuộm đầy đất, mặt nữ tử kia biến thành Liễu Tư Dực, Lăng Thiên Dục kinh hãi hô lên, đột nhiên mở mắt, lại là một đầu mồ hôi lạnh. Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, máy làm ẩm dâng lên sương mù lượn lờ, mông lung hai mắt Lăng Thiên Dục.
Cô nhắm chặt hai mắt lại, lắc đầu để cho mình tỉnh táo. Chỉ cần nhớ tới cảnh trong mơ kia liền hết hồn hết vía, thi thể vạn tiễn xuyên tim kia, đau đớn thấu tim, quá chân thật. Chẳng lẽ đây là dấu hiệu gì sao?
Lăng Thiên Dục không phải là người mê tín, cũng biết cảnh trong mơ có đôi khi phóng chiếu nỗi sợ hãi và suy nghĩ của con người, nhưng nghĩ đến hình ảnh như vậy thì không thể chịu đựng được, cô ở trong mơ cách một khoảng cách xa như vậy, với không tới, ngăn không được, không thay đổi được bi kịch xảy ra, thật sự quá bất lực.
Suy nghĩ hỗn loạn cả buổi sáng, cho đến khi ngồi vào bên bàn ăn, Lăng Thiên Dục cũng không có bình tĩnh lại, cô thậm chí muốn tìm người giải mộng cho mình, thà rằng tin là có, còn hơn tin là không.
Liễu Tư Dực biết Lăng Thiên Dục kén chọn ăn cái gì, mỗi lần làm bữa sáng, đều là Trung Tây kết hợp, mặc cho cô chọn lựa, cho dù lãng phí nguyên liệu nấu ăn, cũng muốn hùa theo khẩu vị của cô.
"Là bữa sáng của em không hợp khẩu vị, hay là em không đủ đẹp?" Liễu Tư Dực cố ý trêu chọc một câu.
Đôi mắt đẹp của Lăng Thiên Dục khẽ nâng lên, phát hiện dưới cổ áo Liễu Tư Dực có một vết đỏ mờ mờ, cô nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, "Bữa sáng làm sao mà ngon bằng em được."


Liễu Tư Dực cúi đầu nhìn, xách áo lên, liếc cô một cái, "Đừng có nhìn, muỗi cắn."
"Hửm..."Lăng Thiên Dục có chút chột dạ, "Giữa chúng ta sẽ không mang thù chứ?"
"Em không mang thù, em chỉ là da mẫn cảm, dễ bị dị ứng." Liễu Tư Dực thầm nhớ chuyện bị oan uổng kia, một câu hai ý cũng không lộ dấu vết, nói đến Lăng Thiên Dục á khẩu không trả lời được.
Liễu Tư Dực thấy tinh thần cô không tốt, lo lắng có phải tối hôm qua quá giày vò hay không, có chút đau lòng, "Cái đó đau không?"
"Cái gì? Mũi sao? Không đau nữa."
Liễu Tư Dực: "......" Lời này nàng không tiếp nổi nữa.
Thấy Liễu Tư Dực trầm mặc, Lăng Thiên Dục bỗng nhiên phản ứng lại, "Này, em có nhìn thử ga giường có bẩn không?"
"Không có đâu, tay cũng không có máu."
Lăng Thiên Dục: "......"
Hai người cứ như vậy, em nghẹn chị một câu, chị nghẹn em một lần, thực lực không phân cao thấp. Chỉ là ở trên giường, Lăng Thiên Dục ở vào thế dưới, bởi vì có móng tay, để cho cô không có lực đánh trả.
Móng tay của cô còn lóe sáng, là một người yêu thích chăm sóc tay, cô chú trọng việc chăm sóc tay hơn cả mặt, nhưng cũng vì vậy mà gặp phải rắc rối khi để móng tay, ví dụ như tối qua, không kịp cắt.
Nhưng thể lực của cô không bằng Liễu Tư Dực cũng là sự thật, cô là một người khỏe mạnh cả ngày ngồi trong văn phòng, sao có thể so sánh với một người phụ nữ nhiều năm luyện quyền anh, sanda, thích tập thể hình.
Ăn xong bữa sáng, bên ngoài mưa đã tạnh, hơi thở mùa đông càng ngày càng gần, nghe nói gần đây rất có thể sẽ có tuyết rơi. Liễu Tư Dực ngược lại chờ mong cùng nhau bạc đầu, nàng giấu đi tâm tư tiểu nữ nhân, lẳng lặng chờ đợi lần sau gặp lại.
Nàng đưa Lăng Thiên Dục đến gara, lần đầu tiên bước đi khó khăn như vậy, Lăng Thiên Dục từng bước một quay đầu lại, muốn nói lại thôi.
"Có phải chị có lời muốn nói không?"
"Ừm, không có gì..." Lăng Thiên Dục bồi hồi vài lần, vẫn là quyết định không nói, Liễu Tư Dực hẳn là sẽ hiểu được, tình cảnh các nàng hiện tại vẫn chưa thích hợp công khai quan hệ, cũng không thể thường xuyên gặp mặt, thậm chí vẫn như trước như vậy, làm việc cẩn thận, bảo mật hành tung.
Cô kéo cửa xe ra, dừng lại một chút, rồi quay lại bên cạnh Liễu Tư Dực, hơi ngẩng đầu lên, như một đứa trẻ xin kẹo, đáng yêu đến mức có chút ngốc nghếch. Liễu Tư Dực ngầm hiểu, mỉm cười hôn nhẹ lên môi cô.
Lăng Thiên Dục lúc này mới hài lòng quay lại xe, Liễu Tư Dực đi theo cô, ghé vào cửa sổ xe, nói: "Chúng ta vẫn như trước, đừng thường xuyên liên lạc, cũng đừng gặp nhau thường xuyên, trước tiên cứ hoàn thành những việc quan trọng nhất rồi hãy nghĩ đến tương lai, đừng phân tâm, biết không?"
Trái tim Lăng Thiên Dục đau nhói, cô cái gì cũng không nói, nhưng Liễu Tư Dực hiểu, nói ra lời mình không thể mở miệng.
"Vậy không được, lúc chị nhớ em lúc nào cũng có thể tới." Cô biết mình sẽ có lúc nhịn không được.
Liễu Tư Dực cúi đầu cười yếu ớt, mắt chứa xuân thủy, lấp lánh nhìn cô, "Chị đương nhiên có thể tới gặp em bất cứ lúc nào, nhưng em hy vọng chị vẫn giống như trước kia, tiếp tục làm việc không tạp niệm, thời khắc đều phải nhớ rõ ước nguyện ban đầu của chúng ta là gì, không thể thất bại trong gang tấc, mặc kệ tương lai xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không trách chị."


"Biết rồi, sao càng ngày càng nhiều lời thế." Lăng Thiên Dục hấp tấp khởi động xe, đóng cửa sổ xe lại, cho đến khi tầm mắt Liễu Tư Dực bị che khuất, cô mới cởi bỏ ý cười, chỉ cảm thấy khóe mắt chua xót, trong lòng rầu rĩ đau đớn, nàng không thể ích kỷ một chút sao? Có thể đưa ra yêu cầu, có thể tùy hứng một chút, đừng hiểu chuyện như vậy.
Nhưng cô yêu chính là Liễu Tư Dực như vậy, ẩn nhẫn, kiên cường, cá tính đủ ngầu, phong thái đủ hiên ngang, nhan sắc đủ cao, dáng người đủ đẹp, Lăng Thiên Dục cảm thấy trên đời này từ ngữ hoa lệ đến đâu cũng không đủ để hình dung đủ về nàng, thế cho nên cô nói không nên lời một câu khen ngợi.
Không khí ẩm ướt, tựa như tâm tình con người, Liễu Tư Dực vươn lòng bàn tay, giọt mưa trên mái hiên rơi xuống, Lăng Thiên Dục mang theo vướng bận của cô rời đi, đã từng không nỡ, hiện tại có thêm vướng bận cùng lo lắng.
Chỉ mong, trời nắng đến sớm một chút, nàng có thể vĩnh viễn mạnh khỏe.
Liễu Tư Dực khẽ thở dài, di động vang lên, là Lam Doanh.
"Hồng Tâm, hôm nay cậu có bận gì không, không bận gì thì tới đây với mình đi." Ngữ khí Lam Doanh rất quái lạ.
"Cũng không có chuyện gì, cậu sao vậy?"
"Mình... "Lam Hạo giống như đang tránh ai đó, hạ giọng: "Mình sắp bị Kỳ Mộc Uyển kia bức điên rồi, cậu mau tới cứu mình."
"Kỳ tổng? Cô ấy sẽ không làm khó cậu chứ."
"Ha ha, cậu sai rồi, thật ra cô ta tên là Kỳ 'Ma Quỷ'."
Liễu Tư Dực nhướng mày, "À~~~" Nàng cố ý kéo dài âm cuối, "Vậy, lát nữa mình sẽ đến." Thật ra nàng càng muốn biết Kỳ Mộc Uyển có tra ra manh mối gì từ hai tờ nhân dân tệ kia hay không, với mạng lưới quan hệ và năng lực của Kỳ Mộc Uyển, ngồi ở nhà hẳn là có thể đợi được tin tức.
"Mau tới mau tới, dù sao cậu cũng có giấy thông hành." Lam Doanh cảm giác mình đang sống ở địa ngục, mấu chốt là mỗi ngày cô nàng đều muốn nổi điên, biểu hiện của Kỳ Mộc Uyển giống như một người không có việc gì, hai buổi tối này mỗi ngày đều nằm trên giường của mình thì thôi, mỗi ngày đều bắt mình đi hầu hạ cô ấy.
"Tiểu minh tinh, tôi khát."
"Hoa nhỏ, cắt chút trái cây cho tôi."
"Doanh Doanh, tôi muốn uống cà phê."
"Mỹ nhân, tôi lạnh quá, lấy cho tôi một cái khăn choàng đi."
"......" Mọi việc ác như thế, quả thực tội lỗi chồng chất, đổi đa dạng lấy nick name, cái gì mà hoa nhỏ, Doanh Doanh, mỹ nhân, đều cái gì đâu không!!
A! Lam Doanh sắp điên rồi!
Mấu chốt là cô ấy không cần dì bảo mẫu, còn không cho bảo mẫu tới đi làm, nói lúc cô ấy ở đây chỉ có thể có hai người bọn họ, Lam Doanh đáng thương nhiều năm không hầu hạ ai, vừa xuống bếp vừa bóp vai đấm lưng, mỗi ngày sống dưới sự ức hiếp của ma quỷ, khóc không ra nước mắt.
Cúp điện thoại xong, Lam Doanh đặt hết thảy hy vọng lên người Liễu Tư Dực, bảo nàng tới đây dời đi chút lực chú ý, Kỳ Mộc Uyển cũng không dám đuổi nàng đi, không nhìn mặt sư thì cũng phải nhìn mặt Phật, việc nhị tiểu thư sai bảo cô nàng không dám không làm, nhưng người của nhị tiểu thư, Kỳ Mộc Uyển nhất định không dám động!
Biệt thự Lam Doanh đặc biệt nhất là phòng hoa thủy tinh trên tầng cao nhất, trông thì lộ thiên, thực tế bốn phía đều có trang bị lớp kính, khi trời nắng có thể cho hoa trong bồn tắm nắng, bất kể mùa nào, đều có thể duy trì nhiệt độ ổn định, độ ẩm ổn định, oxy ổn định.
Ban ngày, Kỳ Mộc Uyển thích mang laptop ngồi ở chỗ đó, ghế lười, bàn cà phê, tủ rượu, cái gì cần có đều có. Cô ấy cảm thấy, ở nơi này không đi cũng rất tốt.
Hai ngày nay bận rộn điều tra cho Lăng Thiên Dục xuất xứ của hai tờ tiền kia, cô ấy tìm không ít người, cũng cho một ít chỗ tốt đi ra ngoài đả thông quan hệ, vất vả lắm mới tra được lô nhân dân tệ kia xuất xứ từ ngân hàng nào, nhưng một khó khăn khác đã xuất hiện.
Thời gian quá lâu, muốn vào kho tìm kiếm ghi chép nghiệp vụ năm đó, là một vấn đề khó khăn lớn, hệ thống ngân hàng đều thay đổi rất nhiều lần, ghi chép năm xưa đều ở trong hệ thống cũ, tìm kiếm còn cần chút thời gian.
Còn có một biện pháp chính là điều tra camera năm đó, nhưng vẫn gặp phải vấn đề thời gian quá lâu.
Kỳ Mộc Uyển cảm thấy nhức đầu, đi ra khỏi phòng kính hít thở không khí trong lành, đồng thời hướng xuống dưới lầu hỏi: "Cà phê của tôi xong chưa, Lam Lam."
"Chưa, chờ đi!" Lam Doanh tức giận trả lời, thật ra cà phê đã pha xong, bởi vì hơi nóng, Lam Doanh liền thổi một hồi, nhưng cô nàng theo thói quen trả lời chưa, không có, không phải!
Lam Lam là ai? Tôi còn Hắc Hắc, Bạch Bạch, Hồng Hồng? Lam Doanh vừa oán giận châm chọc, vừa thêm sữa vào cà phê, mới ngày hôm sau cô nàng đã biết tỷ lệ cà phê đen và sữa mà Kỳ Mộc Uyển thích, thậm chí cho bao nhiêu đường.
Hết cách, ai bảo Kỳ Mộc Uyển là lập dị chứ? Hà khắc đến biến thái, ai sẽ chính xác đến 100ml đổi 20ml sữa bò, lại thêm nửa gram đường cát trắng, nửa gram đường trắng còn để cho mình học kéo hoa...
Đây không phải biến thái thì là cái gì? Là cái gì? Lam Doanh nghiến răng nghiến lợi, xoi mói nhiều người trong giới giải trí, không thấy người tinh tế như vậy, khó hầu hạ như vậy!
Dựa theo yêu cầu điều chỉnh tỷ lệ cà phê, cô nàng bưng lên lầu, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, đối thoại lầu trên lầu dưới không cần gọi cũng có thể nghe thấy, ở phòng kính không thấy Kỳ Mộc Uyển, Lam Doanh đi về phía góc sân thượng.
Chỉ thấy cô ấy quấn áo choàng lẳng lặng đứng, dáng người cô ấy đoan chính thẳng tắp, khí chất hàm súc mà dịu dàng, dáng người ở dưới áo choàng vẽ ra độ cong duyên dáng, vô cùng đẹp mắt dễ nhìn.
Lam Doanh gần như ngây người, lại cảm khái tính cách và khí chất bên ngoài của Kỳ Mộc Uyển cực kỳ không tương xứng.
Kỳ Mộc Uyển cảm giác có người tới gần, xoay người lại, mặt mày mày lộ vẻ phong tình: "Sao? Bị tôi mê hoặc à?"
"Tự luyến! Cà phê xong rồi." Lam Doanh chỉ chỉ phòng kính trồng hoa, muốn dời ánh mắt lại có chút không nỡ, mắt thấy Kỳ Mộc Uyển lắc lư đi tới, cô ấy thậm chí có chút không nhúc nhích được chân.
"Hắt xì ~" Kỳ Mộc Uyển rùng mình một cái, sau khi bắt đầu mùa đông quả thật rất lạnh, cô ấy quấn chặt áo choàng, ngước mắt lên Lam Doanh đã đi rồi, cô ấy bất đắc dĩ cười cười.
Vừa mới chuẩn bị đi vào phòng kính, lại nghe thấy tiếng bước chân thịch thịch, chỉ thấy cánh tay Lam Doanh đeo một cái áo khoác ngoài, "Cả ngày muốn phong độ không cần nhiệt độ, cô không biết chênh lệch nhiệt độ trong ngoài lớn rất dễ bị cảm sao? Cô muốn bị cảm tôi tuyệt đối sẽ không quản cô đâu, cô cũng đừng truyền bệnh cho tôi, mấy ngày nữa tôi còn phải lên chương trình." Nói xong đưa áo khoác qua.
Kỳ Mộc Uyển không nhận áo, chỉ ung dung cười: "Em mặc giúp tôi."
"Thích mặc thì mặc!" Lam Doanh ném áo khoác vào ghế sô pha trong phòng, quay người không cẩn thận va vào Kỳ Mộc Uyển, suýt nữa thì miệng lại đụng vào, cô nàng muốn lùi lại nhưng bị Kỳ Mộc Uyển giữ lại.
"Làm gì vậy?" Lam Doanh cảm thấy không ổn sâu sắc, đôi mắt trong veo của Kỳ Mộc Uyển chứa đựng ánh nhìn dịu dàng khiến Lam Doanh có chút mềm nhũn chân tay.
"Lam Doanh, hay là... chúng ta thử xem?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...