Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 50: Nỗi đau hào môn



Edit: phuong_bchii
________________
Một đêm sốt cao, Liễu Tư Dực tỉnh dậy từ giấc mơ, vén chăn lên phát hiện mình hoàn toàn trần trụi, nàng không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra tối qua, mơ màng như có ai đó bên cạnh mình.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bên kia giường, cảm giác như vẫn còn hơi ấm, tối qua là cô sao?
Nàng nhớ sau khi Lăng Thiên Dục rời khỏi đây thì không quay lại nữa, nàng chờ mãi mà vẫn không thấy người đâu, cuối cùng không biết sao lại ngủ quên. Nói chính xác thì lúc đó trạng thái của nàng rất không ổn, mơ màng buồn ngủ, cơ thể đau nhức khắp nơi.
Sau khi tỉnh dậy từ cơn hôn mê, nàng cứ run rẩy, sau đó lại cảm thấy lạnh, chắc là bị sốt cao. Nàng không chắc có phải Lăng Thiên Dục đã trở về và cởi áo ngủ của mình không.
Mơ mơ màng màng nàng cũng cảm thấy có người ôm mình, thậm chí còn gọi nhẹ "Tư Dực, Tư Dực", là Lăng Thiên Dục sao? Liễu Tư Dực xoa trán, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, không biết từ khi nào chính mình lại yếu đuối như vậy, rơi xuống nước mà đã phát sốt.
Rơi xuống nước... Nàng nhớ đến hô hấp nhân tạo, không tự chủ được mà xoa môi, tiếc là ký ức mờ mịt, không thể hồi tưởng.
Một cảm giác ngọt ngào trào dâng trong lòng, cái này có tính là hôn không, đó là nụ hôn đầu của mình, vô thức dành cho người mình thích.
Thật giống như một trò đùa của số phận, tiếc là nàng không kịp cảm nhận tỉ mỉ, thậm chí không thể nhớ rõ cái cảm giác đó. Môi của Lăng Thiên Dục chắc chắn rất mềm mại, sẽ khiến nàng lưu luyến si mê, lạc lối, hãm sâu không thể tự thoát ra.
Chỉ cần tưởng tượng một chút, đã khiến lòng Liễu Tư Dực trào dâng. Tất cả tốt đẹp đến mức không thể tin nổi, chuyện tối qua khiến trong lòng nàng lại bùng lên hy vọng, có lẽ Lăng Thiên Dục cũng quan tâm đến mình?
Sau khi đổ mồ hôi, triệu chứng sốt của nàng đã giảm, mặc dù đã hồi phục một chút nhưng cơ thể vẫn còn yếu.
Liễu Tư Dực thức dậy đi đến trước cửa sổ sát đất to lớn, thiết bị tiệc tối qua đã được dọn dẹp, hồ bơi yên tĩnh không có gợn sóng, nơi đó giống như chưa từng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tất cả tối qua giống như một giấc mơ.
"Hồng tỷ, chị tỉnh rồi à?" Lăng Thương Âm bưng bữa sáng đi vào, cười rạng rỡ: "Xin lỗi, em tưởng chị còn ngủ nên không gõ cửa."
Liễu Tư Dực mỉm cười nhẹ: "Không sao, sao em lại ở đây?" Nàng cảm thấy kỳ lạ, sao lại là Lăng lục tiểu thư tự mình chăm sóc nàng.
"Nhị tỷ nói chị bị sốt, bảo em ở lại trông chừng chị, phải tự mình đưa chị về mới được đi, em cũng không dám không nghe lời."
"Chị ấy đi đâu rồi?"
Mặt Lăng Thương Âm lộ vẻ lo lắng: "Chị ấy chắc là về nhà rồi, tối qua ông nội tức giận, gọi điện mắng đại ca một trận, sau đó lại bảo nhị tỷ gọi lại, chắc chắn là con nhỏ trà xanh kia đã mách lẻo."
Liễu Tư Dực trong lòng giật mình, chuyện này nghiêm trọng đến vậy sao? Nếu vì vậy mà chọc giận Lăng Xương Khiếu, rất có thể khiến cho những nỗ lực bấy lâu nay của Lăng Thiên Dục đổ sông đổ bể, rất không đáng.
"Tô gia có lai lịch gì mà lại có thể kinh động đến chủ tịch Lăng?" Liễu Tư Dực không quen biết Tô Hướng Như, cũng không biết gia cảnh.
"Ba cô ta là Tô Minh Đào."
"Tô Minh Đào?" Liễu Tư Dực biết nhân vật này, là một quan lớn có danh tiếng không tệ, trong những năm qua đã có nhiều thành tích xuất sắc, năm ngoái vừa được thăng chức, không ngờ một người cha chính trực như vậy, lại có cô con gái kiêu ngạo không coi ai ra gì như thế.
"Tô tiểu thư này có vẻ hơi khó chơi." Liễu Tư Dực đoán chắc chuyện này rất nghiêm trọng, Lăng Thiên Dục mới vội vàng trở về, liệu cô có thể hóa giải không, đắc tội với một vị quan lớn như vậy, lại bị gia đình truy cứu, những rắc rối này phức tạp hơn thương trường nhiều.
Khó đoán nhất chính là lòng người, Lăng Thiên Dục phải đấu với những con cáo già giảo hoạt từng trải, thật mệt mỏi.
Liễu Tư Dực rất đau lòng, nhưng dù có đau lòng cũng không làm được cái gì, mà lần này lại là vì chính mình.
Biết trước như vậy, không đến thì tốt. Không nên vì thỏa mãn ham muốn thấy người mình thích mà chọc phải phiền toái lớn như thế.
"Hồng tỷ đừng lo, nhị tỷ của em là người chuyên tạo ra kỳ tích, chị ấy chưa bao giờ bị khó khăn đánh bại." Lăng Thương Âm nhắc đến Lăng Thiên Dục với vẻ tự hào, tuy rất tự tin nhưng cũng là để an ủi Liễu Tư Dực, trong lòng cô nàng cũng sợ, ai biết gia đình như toà Thái Sơn đó sẽ làm ra chuyện gì nữa?
Liễu Tư Dực nhìn nụ cười ngây thơ của Lăng Thương Âm, tâm trạng cũng theo đó mà thả lỏng, Lăng lục tiểu thư này đúng là một dòng nước trong của Lăng gia, có thể giữ được tính cách trong sáng như vậy trong một gia tộc như thế, thật không dễ dàng.
"Em nói đúng, tôi nên tin tưởng chị ấy." Nàng thậm chí nên tin tưởng vào khả năng ứng biến của Lăng Thiên Dục hơn cả Lăng Thương Âm, khó khăn chỉ khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn, chứ không phải bị đánh bại.
Nàng tin rằng Lăng Thiên Dục rời đảo sớm là để tìm cách giải quyết chuyện này, chỉ mong cô mọi điều tốt đẹp, như vậy Liễu Tư Dực đã đủ mãn nguyện rồi.
Nàng chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, lấy bất biến ứng vạn biến.
Sau khi Lăng Thiên Dục rời đảo, như không có chuyện gì xảy ra mà đi thẳng đến công ty trước, sắp xếp công việc. Khoản cho vay của Kỳ Mộc Uyển sắp được gửi đến quản cọc, phân phối số tiền này như thế nào, mỗi khoản chi tiêu bao nhiêu, tất cả sẽ do cô xét duyệt ký tên.
Cô phải thực hiện bước đầu tiên là độc chiếm quyền lực tài chính, mặc dù bộ phận tài vụ hiện tại chưa phải là người của mình, nhưng số tiền khổng lồ này cuối cùng là do Lăng Thiên Dục cho vay, chỉ có cô, với tư cách là tổng giám đốc, mới có tư cách quyết định sử dụng như thế nào. Cô phải dần dần làm cho Lăng Thương Vũ trở nên vô dụng, rồi từ từ chờ thời cơ để cách chức vị trí phó tổng giám đốc của hắn.
Trong tình huống khó khăn như vậy mà vẫn có thể nhanh chóng vay được 300 triệu, rất nhiều người nghẹn họng nhìn trân trối. Không ít người ở sau lưng nói rằng cuộc đời cô như được hack, dường như có quý nhân phù trợ, cũng có người đoán rằng số tiền này rất có thể là chuyển từ Giải trí Thiên Lăng sang, chỉ là mượn công ty của Kỳ Mộc Uyển để chuyển tiền.
Tóm lại, việc số tiền này có thể nhanh chóng đến tay đủ để chứng minh sức mạnh của cô. Việc đầu tiên cô làm hôm nay là hạn chế quyền tài vụ, bất kỳ khoản tiền nào trên 100 ngàn đều phải có chữ ký xác nhận của phó tổng giám đốc, rồi mới đến đây xin phép. Cô sẽ không để ai lợi dụng sơ hở của công ty để trục lợi cá nhân nữa.
Lần mua vật liệu này, cô cũng sẽ tự mình giám sát, cô không quan tâm đến việc ai ăn bao nhiêu tiền hoa hồng, nhưng nếu có ai động đến vấn đề chất lượng vật liệu, cô nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc, thậm chí có thể lấy tội thương mại để khởi tố.
Tóm lại, cô đầu tiên phải chỉnh đốn tài vụ, thứ hai là chỉnh đốn bầu không khí không tốt, thứ ba là chỉnh đốn nhân sự, cắt bỏ những vị trí trống, sa thải những người ăn không ngồi rồi.
Chỉ cần bước đầu tiên được thực hiện, mọi thứ phía sau sẽ dễ dàng hơn.
Lăng Thiên Dục bận rộn chờ tin tức đến chiều, cuối cùng vào lúc năm giờ nhận được kết quả điều tra từ Lam Phi Húc. Cô biết năng lực của Lam Phi Húc, anh ấy có quan hệ rộng, thông tin phong phú, nắm rõ các kênh và phương thức thu thập thông tin trong lòng bàn tay.
Lần này anh ấy đã tốn rất nhiều công sức, nhờ bạn bè bốn phương mới có thể tìm ra những gì Lăng Thiên Dục muốn trong thời gian ngắn như vậy.
"Rất tốt, đúng là hai món quà lớn." Lăng Thiên Dục cuối cùng cũng thả lỏng thần kinh căng thẳng.
"Sau chuyện này, cô phải đãi tôi ăn cua lớn, phải dẫn tôi đi xông hơi, phải dẫn tôi đi làm đẹp, tôi không ngủ cả đêm qua, cô thấy quầng thâm mắt của tôi không?" Lam Phi Húc đau lòng nắm lấy khóe mắt, luôn cảm thấy hôm nay mí mắt không dán đúng.
"Anh chắc chắn không phải là phấn mắt của anh?"
Lam Phi Húc tức muốn hộc máu mà dậm chân, "Không phải đâu! Thật sự là mắt gấu trúc, hôm nay tôi chỉ dán mí, không trang điểm gì cả, thấy không? Gương mặt đẹp không tì vết."
"Được rồi được rồi, bây giờ tôi phải đi ra ngoài, anh thông báo cho bộ phận chi phí tổng hợp phí mua vật liệu, phí gia công, phí vận chuyển vào một báo cáo, tối nay gửi cho tôi."
"Vâng vâng vâng."
Lăng Thiên Dục cầm hai tập tài liệu chứa "bí mật", chạy đến Tô gia.
Tối nay Lăng Xướng Khiếu triệu tập tất cả mọi người trở về, lần tập hợp gần đây nhất là do sự cố của tam phòng, lần này xem ra là phải vận dụng gia pháp với mình.
Lăng Thiên Dục có thể tưởng tượng tối nay sẽ khó khăn đến mức nào, vì vậy trước khi về nhất định phải giải quyết cha con Tô gia, hai người bọn họ đều không phải là người dễ đối phó, nhưng Lăng Thiên Dục cũng không phải là người sẽ để người khác bắt nạt chính mình.
Tô gia nằm trong một khu biệt thự cao cấp, Lăng Thiên Dục với tư cách là khách của chủ sở hữu, trực tiếp được cho phép vào.
Bọn họ đều nghĩ rằng Lăng Thiên Dục đến để xin lỗi, hai cha con đã chờ sẵn ở nhà, Tô Hướng Như thậm chí còn muốn đánh lại, à không, đánh lại gấp đôi.
Khi Tô Hướng Như nhìn thấy Lăng Thiên Dục, ánh mắt đầu tiên thế mà lại đầy sợ hãi, ánh mắt và khí chất đầy sát khí khiến cô ta cảm thấy lo lắng, nhưng nghĩ đến việc mình bị đánh lại càng tức giận, cô ta căm phẫn nói: "Cô đến chịu đòn nhận tội, sao không mang theo một cây roi mây, hoặc là nên bò vào chứ không phải đi vào."
Lăng Thiên Dục liếc nhìn Tô Minh Đào đang ngồi thẳng lưng, với vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô, khí chất uy nghiêm của quan chức thực sự khác biệt, vẫn có ba phần sắc bén.
Cô nhẹ cười: "Tôi đến để tặng quà, không phải để thỉnh tội."
"Cái gì? Tặng quà?" Tô Hướng Như cười lớn: "Cô thật to gan, dám đến hối lộ, cô nghĩ nhà chúng tôi thèm tiền Lăng gia sao?"
"Đừng vội, em gái Tô, cô cũng có, riêng biệt, tôi đã đặc biệt sai người chuẩn bị Tôốt đêm, cô xem món quà này có đủ lớn không." Lăng Thiên Dục vừa nói vừa đưa một phong bì đến trước mặt cô ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy ý nghĩa.
"Ha, tôi ngược lại muốn xem cô lấy đâu ra tự tin!" Tô Hướng Như xé phong bì, mở giấy bên trong ra, sắc mặt lập tức trắng bệch, tất cả sự tức giận và bất bình đều bị ném ra sau đầu, chỉ còn lại sự sợ hãi.
Cô ta cầm phong bì run rẩy, Lăng Thiên Dục nắm lấy cổ tay cô ta, hỏi bằng giọng trầm: "Thế nào? Thích không? Toàn thế giới chỉ có một bản này, bản gốc ở chỗ tôi, tôi đã sai người xóa đi ở phòng khám, cô yên tâm, sẽ không ai biết, kể cả bác Tô."
Tô Hướng Như sợ hãi không nói nên lời, hai người cúi đầu nói chuyện, Lăng Thiên Dục cố tình hạ thấp giọng, Tô Minh Đào thấy con gái đột nhiên im lặng, không khỏi thắc mắc: "Như Như, tặng con gì đấy?"
"À, à..." Tô Hướng Như hoảng loạn gập giấy lại, nắm chặt trong tay không biết nói gì, Lăng Thiên Dục bình tĩnh cười: "Không có gì, chỉ là chữ ký của minh tinh mà em gái Tô thích thôi, cháu đặc biệt tìm đến mong cô ấy vui lòng nhận."
"Đúng, đúng, đúng, chính là cái đó, cái đó, ảnh hậu quốc tế Lục Cảnh Ngôn." Tô Hướng Như cười rất không tự nhiên, cô ta quay lại nhìn Tô Minh Đào, "Ba, ba nói chuyện đi, con lên lầu trước." Cô ta hoảng sợ mà chạy, chỉ muốn nhanh chóng tiêu hủy cái lịch sử dơ bẩn này.
Tô Minh Đào cầm tẩu thuốc, nhìn bước chân lên lầu vội vã của con gái, rõ ràng là đang sợ hãi, không biết Lăng Thiên Dục đã tặng cô ta cái gì mà khiến cô ta như vậy, chỉ cảm thấy nhị tiểu thư Lăng gia này nhìn có vẻ không đơn giản.
Tô Minh Đào thành công trong quan trường, cũng coi như đã gặp qua không ít người, những nhân vật phú hào nổi tiếng nào mà chưa từng gặp, Lăng Thiên Dục trước mắt cố tình giữ kín tài năng, giấu đi tham vọng và khí phách, nhưng vẻ sắc sảo và sự tự tin trong việc sắp xếp mọi việc lại tràn ngập trong ánh mắt.
Rõ ràng là ở thế hạ phong, sao còn dám kiêu ngạo như vậy?
"Lần đầu đến thăm, cũng chuẩn bị một phần cho bác Tô, cháu tình cờ quen biết một ít bạn bè này kia, vô tình thấy cái này nên nhanh chóng bảo người ta chặn lại, hy vọng bác Tô đừng để tâm." Lăng Thiên Dục nói xong đưa một túi công văn cho Tô Minh Đào, lại thêm một câu: "Cháu không để lại bản sao, bác cứ yên tâm."
Tô Minh Đào không biết trong túi công văn đó giấu cái gì, nhưng thấy biểu cảm của Lăng Thiên Dục luôn cảm thấy không phải là thứ tốt đẹp gì.
"Hôm nay làm phiền rồi, bác Tô, ông nội tối nay còn đang ở nhà chờ cháu về, e rằng phải dùng đến gia pháp vì chuyện của em gái Tô, cháu lo lắng cả ngày, mong bác Tô thủ hạ lưu tình."
"Hừ, chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao? Cô đến cả con gái tôi cũng..." Tô Minh Đào vừa muốn bênh vực con gái, Lăng Thiên Dục đã chỉ vào túi công văn, khóe môi lướt qua một nụ cười lạnh lẽo: "Cháu khuyên bác xem xong rồi hãy kết luận, không làm phiền nữa."
Cô không dừng lại nữa, cũng không có ti tôn cúi đầu xin lỗi. Cô không hề hối hận vì đã đánh Tô Hướng Như vì Liễu Tư Dực, vì vậy không thể nào thừa nhận mình sai.
Làm mọi thứ vì Liễu Tư Dực đều là đúng, những kẻ tổn thương nàng đều đáng chết.
Sau khi Lăng Thiên Dục rời đi, Tô Minh Đào mở túi công văn ra, lạnh toát mồ hôi, đây chính là bức ảnh ông ta từng bí mật ăn tối với một thương nhân, mặc dù không có tài liệu thực tế nào để chứng minh, nhưng trên bàn ăn có bào ngư, vi cá và vài xấp tiền nhân dân tệ dày cộp, đủ để nói lên tất cả.
Nếu thứ này bị truyền ra ngoài thì thế nào, bất kể thật giả, bất kể ông ta có thể tìm người giải quyết hay không, chỉ cần bức ảnh bị phát tán, lời đồn vớ vẩn và sự nghi ngờ từ trên cao có thể hại chết ông ta, cũng sẽ khiến danh tiếng cả đời ông ta bị hủy hoại!
Ở trên lầu, Tô Hướng Như cũng sợ hãi y vậy, bởi vì hồ sơ phá thai hai năm trước ở phòng khám tư đã bị lật lại, nếu bị gia đình biết, cô ta nhất định sẽ bị đánh chết, ba cô ta Tôốt đời coi trọng danh dự và thể diện, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho chuyện này.
Hai cha con vốn dĩ chờ Lăng Thiên Dục xin lỗi, thậm chí nghĩ ra vô số cách để làm khó Lăng gia, cuối cùng đều chỉ gói gọn trong lòng.
Làm sao Lam Phi Húc điều tra được những điều này, Lăng Thiên Dục không biết, chỉ là mối quan hệ giữa người với người như một tấm lưới lớn, trong thời đại thông tin liên thông, luôn có cách để tìm ra bí mật, điểm yếu của con người tự nhiên sẽ lộ ra.
*Biệt thự Lăng gia
Hôm nay khác với thường lệ, trong nhà náo nhiệt lạ thường, thậm chí còn đông hơn cả ngày cuối tuần. Nhân viên của tam phòng và tứ phòng đều đã có mặt, đại phòng chỉ có mẹ của Lăng Thương Bắc không đến, bà ấy ăn chay niệm Phật rất ít khi xuất hiện, giờ đây đại phòng và nhị phòng Lăng gia chỉ còn lại một nam một nữ, nhân khẩu đơn bạc.


So với đó, tam phòng và tứ phòng đang phát triển mạnh mẽ, nhưng gần đây tam phòng cũng gặp phải khó khăn lớn, bọn họ không ngờ rằng Lăng Thiên Dục sẽ tích lũy sức mạnh, nhân lúc bọn họ gặp rắc rối mà thành công leo lên.
Khi Lăng Thiên Dục về nhà, Lăng Xương Khiếu có vẻ nghiêm trọng, biểu cảm này cô quá quen thuộc, trước đây mỗi lần mẹ trở về đều thấy vẻ mặt này, sự uy nghiêm kìm nén cơn tức giận, toát lên sự đáng sợ.
"Xin lỗi, ông nội." Lăng Thiên Dục không có biểu cảm, cô trực tiếp bỏ qua người khác, cúi người xin lỗi Lăng Xương Khiếu.
"Quỳ xuống!" Lăng Xương Khiếu chống gậy xuống đất, phát ra tiếng kêu ầm ầm, Lăng Thiên Dục hơi ngẩng mặt, cả đời này cô chỉ quỳ trước cha mẹ đã mất, lần quỳ gần nhất cũng là để linh vị của mẹ có thể vào phận mộ tổ tiên của Lăng gia.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lăng Xương Khiếu, cười hỏi: "Con đã làm sai điều gì mà ông nội lại tức giận như vậy?"
"Xin lỗi đã nói rồi, giờ cảm thấy mình không làm sai gì sao?" Lăng Xương Khiếu có uy quyền không thể chọc vào, trong nhà này ai dám trái ý ông??
Tuyệt đối không được phép.
"Đêm qua gọi điện cho ông nội là con không đúng, vì vậy xin lỗi ông, còn lại con không làm sai gì cả." Lăng Thiên Dục kiên quyết, không chút sợ hãi, trước đây cô luôn im lặng, giờ lại dám nói như vậy với Lăng Xương Khiếu, mọi người đều kinh ngạc.
"Con..." Lăng Xương Khiếu nâng gậy lên, tức giận không thể kiềm chế, đúng lúc đó điện thoại bàn reo lên, Lâm Hoàn vội đi nghe, sau đó gọi ông: "Lão gia, là ông Tô."
Lăng Xương Khiếu từ từ để nhẹ cây gậy xuống, chỉ phải bình tĩnh để nhận điện thoại, "Con trẻ đã về, tôi đang muốn hiểu rõ chuyện này, ông đừng vội, lão đệ."
"Không không không, lão Lăng, tôi đã hiểu rõ rồi, là Như Như nhà chúng tôi không đúng, ông cũng đừng trách nhị tiểu thư, thanh niên ấy mà, chơi với nhau gây ra chút hiểu lầm thôi."
"Ồ? Như vậy sao?" Lăng Xương Khiếu trong lòng khiếp sợ không thôi, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ thay đổi nào.
"Đúng là như vậy, hãy nói chuyện với con trẻ cho tốt, tạm biệt."
Thái độ của Tô Minh Đào lại thay đổi nhiều như vậy, trước đó gọi điện cho mình chỉ để chỉ trích, Lăng gia có được ngày hôm nay không thể thiếu sự hỗ trợ và nâng đỡ của Tô gia từ những năm trước, Lăng Xương Khiếu luôn cảm thấy mình thấp hơn Tô gia một bậc, vì vậy bị trách móc chỉ có thể chịu đựng.
Người như ông làm sao có thể chịu đựng được sự đối xử như vậy từ người khác, thật không biết Lăng Thiên Dục đã dùng thủ đoạn gì?
"Con đã đến Tô gia?" Ngoài điều này ra, Lăng Xương Khiếu không nghĩ ra khả năng khác.
Lăng Thiên Dục bình tĩnh trả lời: "Chỉ là đi gửi hai phần quà thôi."
"Con còn biết gửi quà để xin lỗi, chứng tỏ con cũng không ngốc." Lăng Xương Khiếu đã bình tĩnh hơn một chút, ông chỉ tức giận với thái độ của Lăng Thiên Dục đối với mình.
Lăng Thiên Dục cười cười, ánh mắt chứa đầy kiên cường và bướng bỉnh: "Ông nội, con không phải đi xin lỗi, con không làm sai."
"Con!" Lăng Xương Khiếu tức giận đứng dậy, chỉ tay vào cô quát: "Con mới lên chức đã kiêu ngạo như vậy, ai cho con lá gan, hả?"
Lăng Quốc Huân cười cười: "Có lẽ, chúng ta đã xem thường con gái cưng cuat lão nhị rồi."
Lăng Thương Vũ: "Đúng vậy, nhị tỷ hôm nay còn tước quyền tài chính của con, sợ rằng sau này con ở công ty cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, tam phòng sẽ bị nhị phòng thay thế mất."
Tam phòng bắt đầu tấn công ngôn từ và chế nhạo cô, tứ phòng cũng không kém, Lăng Quốc Chương đẩy đẩy mắt kính: "Trước đây, không có tự tin không dám, bây giờ tốt xấu gì cũng là tổng giám đốc công ty con, nắm quyền trong tay."
Lăng Thương Âm không thể nhịn được, xen vào: "Ngoài nhị tỷ ra, không ai có thể trong thời gian ngắn vay được 300 triệu, vốn dĩ là các người không đúng, sao giờ lại nói xấu nhị tỷ."
"Nha đầu, im miệng!" Lăng Quốc Chương vội vàng ra hiệu cho con gái, sao đứa trẻ này lại có thể khuỷu tay quẹo ra ngoài như vậy?
"Ba, ba cũng đừng thêm dầu vào lửa, chuyện này không liên quan đến ba, không biết ba tham gia vào làm gì."
"Con..." Lăng Quốc Chương không biết nói gì, chắc chắn là do bình thường chiều chuộng đứa nhỏ này, không phân biệt nặng nhẹ như vậy.
Chỉ có Lăng Thương Bắc vẫn không mở miệng, anh có chút không hiểu Lăng Thiên Dục, hoặc không chắc chắn về Tôy nghĩ của mình, trong lúc này anh càng không muốn đứng cùng một phe với tam phòng và tứ phòng.
Lăng Thiên Dục cười khẩy, cười mà không nói, hoàn toàn không thèm để ý đến cuộc tranh cãi bằng lời nói giữa tam phòng và tứ phòng.
"Con cười cái gì?" Dù Lăng Thiên Dục đã giải quyết vấn đề, Lăng Xương Khiếu vẫn không thể hả giận, trong gia đình này không ai có thể phản đối ông, ai cũng không được.
"Không có gì, chỉ là không nghĩ ra ông nội đã tung hoành cả đời trên thương trường, ngay cả khi đã nhận ân huệ của Tô gia từ những năm trước, giờ cũng không cần phải hạ mình, huống chi đây là mâu thuẫn giữa đám trẻ, có đáng để nổi giận không?" Lăng Thiên Dục tiến lên vài bước, nhìn Lăng Xương Khiếu: "Ông là bề trên, đối với Tô Minh Đào mà nói cũng vậy, tại sao phải nâng niu ông ta như vậy?"
"Con thì biết cái gì?" Lăng Xương Khiếu bị chọc trúng chỗ yếu, càng thêm tức giận, ông chẳng lẽ sẽ cân bằng được sự áp chế của Tô gia đối với mình không? Nhưng thương không thể nào ép được quan, phiền phức nhỏ có thể gây ra tổn thất lớn, nếu Tô gia muốn làm hại Lăng gia thì có đến trăm cách, đến lúc đó giang sơn sụp đổ, mọi nỗ lực của ông trong đời này sẽ trở thành vô nghĩa.
"Con không biết, nhưng con không phục." Lăng Thiên Dục trong chuyện này tuyệt đối không nhận sai, cô bảo vệ người mình yêu thích, nhận sai là phủ nhận tất cả những gì mình đã làm, vì vậy dù có chọc giận long uy, cô cũng sẽ không nhượng bộ.
"Con đừng nghĩ rằng chỉ cần dùng chút thông minh để thuyết phục Tô Minh Đào thì mọi chuyện đã hoàn hảo, nếu bọn họ sau này gây rắc rối cho chúng ta, con có gánh vác nổi không?"
"Ông nội sao lại trở nên hèn nhát như vậy?"
"Bốp!" Lăng Xương Khiếu tát một cái thật mạnh xuống, mọi người đều sững sờ, phần lớn đều thầm vui mừng, chỉ có Lăng Thương Bắc và Lăng Thương Âm thay đổi sắc mặt, nhưng cũng không dám nói thêm câu nào.
"Con quá kiêu ngạo, ta cho con cơ hội thăng chức không phải để con đến đây chỉ trích ta, ta còn cần con dạy ta cách làm người à? Phải hiểu rõ mình là cái thứ gì!" Lăng Xương Khiếu, đúng như tên gọi, lúc này như một con thú dữ gầm gừ, đằng đằng sát khí.
Cảm giác đau rát ở bên phải mặt lan tỏa, một làn máu tanh tràn ngập trong miệng. Do dùng sức quá mạnh, cộng với Lăng Thiên Dục đang nói chuyện không phòng bị, răng va vào môi trong, lập tức chảy máu.
Cô nhẹ nhàng lau khóe môi, đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén hướng về Lăng Xương Khiếu, ánh mắt bướng bỉnh và biểu cảm không phục, giống hệt như Lăng Quốc Thao hồi trẻ.
Lăng Xương Khiếu trong lòng chợt đau nhói, tay phải không nhịn được mà run rẩy.
"Ha ha ha..." Tiếng cười của Lăng Thiên Dục khiến người ta lạnh gáy, cô nhẹ hừ một tiếng: "Bàn tay của ông nội so với roi thật sự yếu quá nhiều." Nói xong, cô quay lưng đi ra ngoài, rời xa nơi tối tăm này, rời khỏi Lăng gia không có độ ấm.
Gió đêm lạnh lẽo thổi tới, Lăng Thiên Dục ra đến sân chỉ cảm thấy lạnh thấu xương, dấu tay trên mặt dần hiện rõ, môi bị rách chảy máu đau nhức, cô ôm chặt hai cánh tay, hình dáng mảnh mai bị ánh trăng kéo dài, cô nhìn về phía đèn đường mờ mờ trong bóng tối, bỗng nhiên không biết nên đi đâu.
Cô lấy điện thoại ra, mở khung trò chuyện với Liễu Tư Dực, từ từ gõ những ký tự pinyin, cuối cùng tạo thành bốn chữ: "Tôi nhớ em rồi."
Câu này đã nằm trong khung trò chuyện chưa gửi từ lâu, cô vẫn chưa nhấn nút gửi, chỉ cầm điện thoại nhìn dãy số đó với vẻ ngẩn ngơ, khoảnh khắc này, cô thật sự rất nhớ Liễu Tư Dực.
Ngay khi cô đang ngẩn ngơ nhìn điện thoại, giọng nói của Lăng Thương Bắc đột nhiên từ phía sau truyền đến: "Nhị muội."
Lăng Thiên Dục vội vàng bỏ điện thoại xuống, lạnh lùng nhìn anh, "Có chuyện gì? Đến xem em thê thảm đến mức nào à?"
"Không phải, sao em lại nghĩ như vậy? Anh có vài chuyện muốn nói với em." Lăng Thương Bắc có chút do dự, có một số việc anh đã giữ trong lòng khá lâu, luôn Tôy nghĩ có nên nói cho Lăng Thiên Dục hay không, nhìn tình hình hôm nay có lẽ đã đến lúc.
"Vào xe rồi nói." Lăng Thiên Dục nâng điện thoại lên nhìn một cái, phát hiện câu "Tôi nhớ em rồi" thế mà đã gửi đi, chắc chắn là vừa rồi vô tình chạm vào nút gửi, Lăng Thiên Dục nhấn giữ tin nhắn đó, nhưng trong tùy chọn của khung trò chuyện lại không có mục thu hồi.
Sao lại như vậy? Rõ ràng có mà, hôm nay điện thoại gặp phải bug gì rồi? Lăng Thiên Dục nhíu mày liên tục lục tìm điện thoại, cố gắng tìm cách thu hồi, cuối cùng khó khăn lắm mới mở ra, màn hình thông báo đã quá hai phút không thể thu hồi.
?? Tại sao lại như vậy? Lăng Thiên Dục không ngờ mình thực sự gửi tin nhắn này, giờ phải làm sao mới tốt đây...

Chương trước Chương tiếp
Loading...