Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm
Chương 43: Vướng bận trong lòng
Edit: phuong_bchii
________________
Nhân sự bổ nhiệm một khi công khai, trên dưới tập đoàn Lăng Duệ đưa tới gợn sóng và tiếng vang cực lớn, truyền thông chủ lưu thương giới cũng theo đó đưa tin, nhị tiểu thư Lăng gia không có tiếng tăm gì này bỗng nhiên thượng vị, có phải ý nghĩa Lăng gia sắp "Bốn phần thiên hạ", người kế vị chưa quyết định, để cho cuộc chiến đoạt vị càng thêm khó bề phân biệt.
Ai cũng không biết chủ tịch Lăng Xương Khiếu nghĩ gì, từ vụ bê bối của tam phòng đến sơ suất của quản cọc, Lăng nhị tiểu thư đứng vững trước áp lực nhiều phía, tiến hành quan hệ xã hội khủng hoảng, năng lực và quyết đoán rõ như ban ngày, không ít người đều chờ xem quản cọc của tập đoàn sau khi cô nắm giữ sẽ như thế nào?
Văn phòng tổng giám đốc đã bay lên không, vốn là vị trí Lăng Thương Hàn ngồi, bây giờ không còn chỗ cho hắn nữa. Lăng Thiên Dục nhìn văn phòng xa hoa khí phái, tâm như nước lặng.
Dường như đạt được này hết thảy đều là thuận lý thành chương, cô vốn nên nắm giữ một văn phòng xa hoa ở tập đoàn Lăng Duệ. Lăng Thương Hàn tính là cái gì, một tên phá gia chi tử chỉ biết chuyển quyền lộng thế, đùa bỡn phụ nữ.
Thành cũng vì nó bại cũng vì nó, lần này hắn lại thua trong tay phụ nữ.
Lăng Thiên Dục thượng vị nhất định sẽ làm cho quản cọc biến thiên, cô đứng ở trong văn phòng, nhìn ra xa, ánh mắt có thể nhìn thấy đều là nội thành Tuyên An phồn hoa.
Quả nhiên phong cảnh nơi này khác với những nơi khác, về phần thân ở địa vị cao mới có thể dễ dàng khống chế hết thảy. Nụ cười Lăng Thiên Dục dần lộ ra, nơi này là chiến trường, là bắt đầu hết thảy, cũng sẽ là kết thúc hết thảy.
"Cốc cốc cốc, Dục tổng." Phía sau nhân viên hành chính dẫn một người, "Anh Lam đã làm xong thủ tục nhậm chức."
Bởi vì họ Lăng ở công ty tương đối nhiều, "Lăng tổng" dễ dàng lẫn lộn thân phận, bởi vậy trong tập đoàn đều mang tên gọi mỗ tổng.
Dứt lời, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú đi tới, dáng người anh ấy cao gầy, quanh thân tản ra khí âm nhu, tai phát ra ánh sáng u lam, anh ấy cười tươi nói: "Dục muội của tôi vẫn đẹp như vậy."
Lăng Thiên Dục nhướng mày: "Lam Phi Húc, chú ý lời nói, đây là ở công ty."
"OK, OK, Dục tổng, nhắc nhở cô đừng quên hôm nay phải họp cả ngày." Lam Phi Húc là bạn học đại học của Lăng Thiên Dục, phong lưu phóng khoáng, bởi vì đẹp như phụ nữ, tính hướng không rõ, Lăng Thiên Dục vẫn cho rằng anh ấy là gay.
Anh ấy am hiểu phân tích số liệu và trù tính chung, lúc học đại học đã đảm nhiệm chủ tịch hội sinh viên, song thương cực cao, ngoại trừ có chút ẻo lả, thiếu chút khí dương cương, những thứ khác đều tốt.
Lăng Thiên Dục sau khi thượng vị cần gấp một người như vậy giúp mình, mà Lam Phi Húc đã sớm hứa hẹn, chỉ cần Lăng Thiên Dục cần anh ấy, một câu nói, mặc kệ đưa ra điều kiện như thế nào, anh ấy đều vui vẻ tiếp nhận.
Rất ít người biết anh ấy là cậu chủ của một chuỗi siêu thị lớn trong nước, chẳng qua anh ấy chưa bao giờ lấy danh nhà giàu mới nổi của gia đình để kiêu ngạo, rất khiêm tốn.
"Anh trước tiên giúp tôi thông báo xuống, bộ phận hành chính, bộ phận tiêu thụ, bộ phận kế hoạch, bộ phận nhân sự, bộ phận tài vụ bộ phận quản lý đúng mười giờ bắt đầu ở tầng hội nghị." Lăng Thiên Dục ngày đầu tiên đi làm, tính toán một lần nữa chỉnh đốn quản lý cọc.
Lam Phi Húc mặc dù cũng là vừa mới nhậm chức, nhưng làm đủ chuẩn bị trước, anh ấy biết tính cách của Lăng Thiên Dục, hiệu suất tối thượng, một giây cũng không muốn lãng phí.
Cũng chỉ có người như Lam Phi Húc mới có thể chịu được và theo kịp tiết tấu của Lăng Thiên Dục.
"Tôi lập tức đi làm, cô còn có hai mươi phút để nghĩ chuyện khác." Lam Phi Húc cười tươi như hoa, rõ ràng là đàn ông nhưng quyến rũ như phụ nữ, nhưng không ai biết trong mắt anh ấy chỉ có một người, đó chính là Lăng Thiên Dục.
"Biết rồi." Lăng Thiên Dục có chút thất thần, tối hôm qua lời nói của Lăng Thương Bắc vẫn còn văng vẳng bên tai, không biết kế hoạch du lịch của bọn họ bắt đầu khi nào, chuyện cô đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc quản cọc đã từ nội bộ truyền tới truyền thông, Liễu Tư Dực lại chẳng có một câu chúc mừng nào sao?
Lăng Thiên Dục từ sáng sớm thức dậy đến bây giờ vẫn luôn chờ tin nhắn của nàng, thậm chí vài lần cố gắng chủ động liên lạc, nhưng lại cảm thấy có chút không đúng mực, cứ chờ đợi trong nghi kỵ, hết một buổi sáng.
Cô ấy có thờ ơ với chuyện của mình sao? Lăng Thiên Dục không chờ mong Lam Doanh và Hải Dụ, thậm chí đối với việc Kỳ Mộc Uyển đột nhiên đến thăm cũng không có bất ngờ, tất cả những chuyện chờ mong ngoại trừ thượng vị chính là có liên quan đến Liễu Tư Dực.
Điện thoại trên bàn phát ra âm thanh ong ong, là thông báo có tin nhắn. Lăng Thiên Dục khẽ thở dài một hơi, liếc mắt nhìn là một dãy số xa lạ, sau khi màn hình trượt ra chỉ có một câu: Cùng anh ấy đi du lịch, một tuần sau trở về.
Là nàng! Lăng Thiên Dục vội cầm lấy điện thoại, trả lời một tin nhắn: Đi gấp như vậy, đi đâu rồi?
Đây là một số khác của Liễu Tư Dực, sức chấp hành của nàng rất mạnh, sau khi hội sở gặp nguy cơ đã chuẩn bị số mới. Lăng Thiên Dục không có lưu, bằng vào trí nhớ siêu cường, nhìn chằm chằm dãy số mấy lần liền nhớ kỹ trong lòng.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, không có đáp lại, Lăng Thiên Dục đi tới đi lui trong văn phòng, độ giây như phút, độ phút như giờ. Không vang không rung, cô liền cầm điện thoại nhìn vài lần, tin nhắn giống như đá chìm đáy biển, đầu kia không có bất kỳ phản ứng nào.
Khoảng chừng hai mươi phút, Lam Phi Húc đến thông báo cuộc họp sắp bắt đầu, Lăng Thiên Dục chỉ có thể dời đi lực chú ý, vùi đầu vào công việc.
Tân quan nhậm chức ba đốm lửa, ngọn lửa này cô muốn đốt tới độ lửa gì, đốt như thế nào, đều phải trải qua suy nghĩ cặn kẽ. Trước khi nhậm chức, cô đã tìm hiểu thấu đáo mấy bộ phận quản lý, hôm nay lại nghe các bộ phận báo cáo, có điều là muốn thông qua vấn đề xem vấn đề.
Không ít người cảm thấy Lăng Thiên Dục chưa từng quản lý khối này, cho rằng cô không hiểu, có vài bộ phận muốn ứng phó một chút, qua loa lấy lệ. Không mở cuộc họp này, Lăng Thiên Dục không biết quản cọc đã mục nát đến trình độ này, bây giờ nghĩ lại không chỉ có quản cọc, có lẽ những công ty khác cũng là như thế.
Cuộc họp này diễn ra rất lâu, ngay cả bữa trưa cũng là cơm hộp, vừa ăn vừa thảo luận. Lăng Thiên Dục không có khẩu vị gì, cơ bản không ăn, cô nhìn từng cái PPT kia, làm rất đẹp, công phu bề ngoài đúng chỗ đã cảm thấy buồn cười.
Tốt cái mã mà thối rữa bên trong, chính là nói đám người này. Hôm nay sau khi Lăng Thiên Dục trao đổi với người quyết định của từng bộ phận, đối với rất nhiều chuyện đã hiểu rõ trong lòng.
Bây giờ là thời đại dữ liệu lớn, hiệu suất của mỗi bộ phận như thế nào, thông qua phân tích là có thể nhìn ra được vấn đề. Có nuôi người rảnh rỗi hay không, kế tiếp đưa vào hoạt động như thế nào, trong lòng cô đã có một kế hoạch đại khái.
Cụ thể chỉnh đốn như thế nào, cô phải suy nghĩ thật kỹ, cũng phải thương lượng với Lam Phi Húc.
Cuộc họp ban quản lý kéo dài từ mười giờ sáng đến ba giờ chiều, cuối cùng cũng kết thúc, tất cả đều mệt mỏi. Sau đó nhấn vào trang tiếp theo tiếp tục đọc trận thứ hai, Lăng Thiên Dục thâm nhập từng bộ phận khảo sát tìm hiểu, thẳng đến giờ tan làm buổi tối mới kết thúc.
Suốt một ngày, trên dưới quản cọc đều hoảng sợ trong lòng, căng thẳng không thôi, chuẩn bị vì vị tổng giám đốc mới tới này, đều chuẩn bị đầy đủ. Tất cả mọi người cho rằng lừa dối cho qua cửa, nhưng thật ra nguy cơ mới bắt đầu.
Buổi tối, nhân viên lần lượt tan làm, chỉ có đèn văn phòng tổng giám đốc còn sáng, đại não Lăng Thiên Dục vận hành một ngày, có chút đau nửa đầu, thời gian và tinh lực đều có chút tiêu hao, hơn nữa không có ăn cơm, dạ dày cũng có chút đau âm ỉ.
"Dục tổng của tôi, cô không muốn tan làm cũng không sao, ăn sandwich này cho tôi đi." Lam Phi Húc mua một miếng sandwich từ siêu thị của công ty, anh ấy nhìn tới nhìn lui cảm thấy chỉ có thứ này mới có thể ăn mấy miếng.
Lăng Thiên Dục chỉ tay lên mặt bàn, xuất thần nhìn điện thoại, cô cầm lên nhìn rồi buông xuống.
Cả ngày, Liễu Tư Dực cũng không trả lời tin nhắn của mình, cho dù lên máy bay cũng nên đến nơi rồi, chẳng lẽ ra nước ngoài sao? Nhưng hiện tại máy bay đã có wifi, cứ như vậy tập trung thế giới hai người, bỏ qua tin nhắn của mình?
Hay là nói sau khi báo cáo tượng trưng, không đợi mình trả lời liền tắt máy? A, hai người này sợ không phải giống hưởng tuần trăng mật sao?
Nghĩ đến đây, Lăng Thiên Dục nhẹ nhàng đấm mặt bàn, hoàn toàn không nghe thấy Lam Phi Húc nói gì với mình.
"Được rồi, cảm giác tồn tại của tôi chính là thấp như vậy." Lam Phi Húc cầm sandwich đã hâm nóng, đun chút nước sôi cho cô, pha một ly trà bưng tới, "Dục tổng, hôm nay họp tổng cộng ncô ài xem điện thoại 18 lần, thở dài 5 lần, nhíu mày 3 lần, buồn bã 2 lần, còn lại xem ra bình tĩnh nhưng áp suất rất thấp, lạnh đến đóng băng."
"Cô cũng không phải ngày đầu tiên biết tôi biến thái, hừ!" Lam Phi Húc cười xoay đến phía sau cô, bắt đầu bóp vai đấm lưng cho cô, thủ pháp của anh ấy không thua gì người chuyên nghiệp, hơn nữa đối vai cổ huyệt vị đắn đo đúng chỗ, lực vừa phải.
Hai mắt Lăng Thiên Dục khẽ nhắm, hưởng thụ thả lỏng tạm thời: "Thật sự có nhiều lần như vậy?"
"Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, tôi ngược lại tò mò am hiểu bố cục cô rơi vào cái bẫy hồ ly nào?"
Lăng Thiên Dục cười nhẹ một tiếng: "Anh đang vui đùa quốc tế sao? Chỉ có tôi gài bẫy người khác, không thể rơi vào tình thế của người khác."
"Đã như vậy, không bằng tôi mở một ván, Dục tổng vào được không?" Lam Phi Húc cố ý thử.
"Vào cục của ai cũng không thể vào cục của anh, tôi không muốn làm tình địch của đàn ông, tiểu thịt tươi hoặc là đàn ông cơ bắp của anh tôi đánh không lại."
Lam Phi Húc tươi cười cứng đờ, động tác trên tay ngừng một lát, lại khôi phục như thường: "Được rồi, vòng tròn của chúng tôi cũng không thích hợp với cô, vòng tròn cầu vồng rất phức tạp."
"Cầu vồng??" Lăng Thiên Dục vỗ vỗ mu bàn tay anh ấy, ý bảo anh ấy dừng lại.
Lam Phi Húc lảo đảo bàn làm việc, nhìn xuống Lăng Thiên Dục, trong ánh mắt hàm chứa nụ cười, ánh mắt sáng quắc nhìn Lăng Thiên Dục. Nhiều năm trước, anh ấy từng tỏ tình với Lăng Thiên Dục như một trò đùa, nhưng bởi vì là liên hoan tốt nghiệp, mọi người men say mông lung, cho nên ai cũng không có coi là thật.
Nhưng bao nhiêu người biết, có chút vui đùa chỉ là che dấu tai mắt người khác, có chút thật lòng không thể nói. Biết rõ không yêu mình, tỏ tình hay không không quan trọng, lấy ở bên nhau cùng đạt được làm mục đích, hết thảy đều là phí công.
Cho nên Lam Phi Húc giấu rất nhiều năm, cho dù bị hiểu lầm thành gay, cho dù có thể nhiều năm không gặp, trái tim của anh ấy cũng chưa bao giờ thay đổi.
"Phi Húc, cầu vồng có ngụ ý gì sao?" Lăng Thiên Dục nhớ tới rượu cầu vồng, nhớ tới rượu cocktail Liễu Tư Dực bằng tâm tình mới có thể đặc biệt pha ra, chẳng lẽ đó là hàm nghĩa gì?
Hơn nữa Vân Thư và Kỳ Mộc Uyển mỗi lần đều chỉ định phải uống, không chỉ bởi vì rượu phân tầng đẹp mắt cùng hương vị được chứ? Lăng Thiên Dục lâm vào trầm tư, chờ Lam Phi Húc trả lời.
"Cầu vòng à, thật ra là đại biểu cho một loại người, là......"
Anh ấy vừa định giải thích, điện thoại Lăng Thiên Dục vang lên, người cô đợi một ngày rốt cục cũng gọi điện thoại tới. Cô làm một động tác suỵt, ý bảo Lam Phi Húc đi ra ngoài.
Lam Phi Húc từ vẻ mặt chờ mong và vui sướng của cô phát hiện ra dị thường, đầu dây bên kia là ai? Lại khiến Lăng Thiên Dục để ý như vậy.
"Em đi đâu?" Mang theo chất vấn, đè nén vui sướng.
"... Nam bộ... trấn nhỏ..." Đầu bên kia tín hiệu điện thoại của trấn nhỏ phía Nam đứt đoạn, Liễu Tư Dực nói một câu bị hủy thành vô số câu, "Tín hiệu bên này không tốt, sẽ không liên lạc thường xuyên với chị."
"Khi nào thì em trở về? Một tuần?" Lăng Thiên Dục có chút lo lắng, sợ nói không hết.
"Ừ, kế hoạch là 5 - 7 ngày, tùy tình huống..." Giọng nói khe khẽ vang lên, một giọng nói khác loạn nhập: "Cô Liễu, phòng còn một phòng tiêu chuẩn, có thể không?" Dừng một chút, giọng Liễu Tư Dực vang lên: "Có thể, phiền cô mở phòng đi."
"Hai người muốn ở một phòng?"
"Bên này phòng trọ đều đầy, vùng núi hoang vu, không tiện lên đường, tạm qua một đêm đi." Giọng Liễu Tư Dực nhạt như nước, nghe không ra một tia tình cảm, lại khiến tim Lăng Thiên Dục trầm xuống đáy cốc, cô không cần nghĩ ngợi nói một tiếng:" Không được!"
Đáng tiếc tiếng này không có được trả lời, Liễu Tư Dực bên kia tín hiệu cắt đứt, Lăng Thiên Dục kêu lên: "Alo? Alo?"
"Em...không... như vậy..." Chỉ nghe mấy chữ ngắn gọn, điện thoại đã bị cúp, vành tai Lăng Thiên Dục chỉ quanh quẩn hai người muốn ở một phòng, cô gọi lại, đã không thể kết nối.
"Ở chung một phòng!" Lăng Thiên Dục tức giận đến ném điện thoại lên trên bàn, không biết lửa giận từ đâu tới, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, trong đầu một đoàn loạn, toàn bộ lòng đều níu cùng một chỗ.
"Sao vậy, sao vậy?" Lam Phi Húc ở ngoài cửa nghe được loảng xoảng một tiếng, vọt vào. Anh ấy cho rằng đã xảy ra chuyện gì, trở về lại thấy mặt Lăng Thiên Dục đỏ bừng, tức giận lộ rõ, cách vài mét cũng cảm giác được khí tràng giết người vô hình của cô.
Lăng Thiên Dục trầm tĩnh một lát, bỗng nhiên nở nụ cười dịu dàng u lãnh, khiến người ta sởn gai ốc.
Cô nhặt di động lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Lam Phi Húc: "Đi, cùng tôi ra ngoài chơi!"