Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm
Chương 12: Nhẹ nhàng giải vây
Lăng Thiên Dục mệt mỏi ngồi ở trên ghế làm việc,nhanh chóng xem xét mọi thứ trong đầu.
Tối hôm qua sau khi Lam Doanh đăng áo thun máu lên, dựa theo thời gian tới tính hẳn là muốn lên men, fan điện ảnh có lẽ hôm nay sẽ tập trung bùng nổ, như vậy bộ phận quan hệ công chúng của Lăng thị tất lại phải ra mặt, mua đứt hot search, hơn nữa áp xuống mọi phương tiện truyền thông đưa tin về sự việc này.
Theo sau buổi chiều Lam Doanh sẽ đến Cục Cảnh Sát nói rõ ngọn nguồn, hơn nữa đem sự kiện hóa thành tranh cãi tình cảm, hơn nữa Lăng gia ở phía trên tạo áp lực, hẳn là có thể thả Lăng Thương Hàn ra.
Cô công khai đem Lam Doanh tìm được công ty, cần thiết phải cho trong nhà một lời giải thích, cũng phải cho đại chúng một công đạo.
Tinh thần Lăng Thiên Dục căng thẳng đã lâu, mỗi ngày phải giả vờ việc quá nhiều, dẫn tới cô vẫn luôn có chút mất ngủ, thời gian giấc ngủ mỗi ngày không vượt qua 6 tiếng, chỉ có khoảng cách thời gian chờ đợi xã giao, cô mới có thể nghỉ ngơi một lát.
Lắc lư ghế dựa, Lăng Thiên Dục hưởng thụ một lát an bình này, ở trên đường truy đuổi quyền lợi, cô chưa bao giờ đánh mất chính mình. Tháng ngày tích lũy không cam lòng cùng ủy khuất còn có di nguyện của mẹ, làm cô nhất định phải hoàn thành việc làm hiện tại.
Đối với cô, giữ lấy quyền kế thừa không chỉ là vì ba mẹ cùng chính mình xả giận, càng còn vì mẹ có thể cùng đoàn tụ với ba.
Trong ngăn kéo, một cuốn sổ phác thảo bằng da trâu màu vàng với một cây bút chì kẹp giữa các đường viền bìa, đây là ba Lăng Quốc Thao đã làm lúc còn sống, cuốn sổ phác thảo khổ A4 đã lâu không còn dấu vết của những bức vẽ của cô.
Cô lười biếng mà dựa vào ghế, ngón tay dài linh hoạt mà xoay bút chì, cuối cùng cầm đầu bút ra xa hai tấc, bắt đầu phác thảo những đường nét vu vơ trên tờ giấy trắng.
Lăng Thiên Dục chưa từng học qua hội họa chuyên nghiệp, có lẽ là thừa hưởng thiên phú nghệ thuật của Dư Tâm Ngữ, trời sinh đối với hội họa liền có lực lĩnh ngộ, đối với cái đẹp cùng thời thượng có giám định và thưởng thức.
Khi còn nhỏ, Lăng Quốc Thao luôn có thói quen đưa mẹ và cô ra ngoài sưu tầm ởvào cuối tuần và ngày lễ, khi đó một cái bàn vẽ, một đồng ruộng, ngẩng đầu thấy trời, cúi đầu thấy sông, ánh mắt có thể đạt được cái đẹp đều sẽ bị cuốn vào tranh của mẹ.
Đó là những ngày cô thảnh thơi nhất hạnh phúc nhất, một nhà ba người có thể câu cá trên sông, có thể đến trang trại hát lượm,thỉnh thoảng cô lại vẽ vài nét lên tấm bảng vẽ của mẹ, cũng có thể dệt hoa trên gấm. Khi tò mò, cô sẽ ghé vào vai mẹ hỏi này hỏi kia, mẹ sẽ không bao giờ chê phiền mà giải đáp cho cô.
Lăng Quốc Thao bởi vì yêu vợ sâu đậm, vì bà chế tác sổ phác tháo, tay vẽ tranh giá, tự mình phối màu, có đôi khi có thể thấy bọn họ hoàn thành chung một tác phẩm, mỗi khi hoàn thành sáng tác, Lăng Quốc Thao đều sẽ đóng khung tranh lên.
Hai người duyên trời tác hợp, cầm sắt hòa minh hạnh phúc, cảm nhiễm tuổi thơ Lăng Thiên Dục, cô cũng đã từng sống trong yêu thương cùng dưới ánh mặt trời. Đã từng, cô cũng có được may mắn lớn nhất thế gian này, đáng tiếc, hết thảy đều như ngừng lại năm cô 18 tuổi ấy.
Sau khi Lăng Quốc Thao đột ngột qua đời, Lăng Thiên Dục liền bắt đầu phá lệ quý trọng những cuốn sổ phác thảo đó, thỉnh thoảng sẽ tuỳ bút vẽ nghệch ngoạc thứ gì đó, cho đến khi Dư Tâm Ngữ qua đời, cô vẫn luôn ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cuốn phác thảo, trong lúc lơ đãng miêu tả ra tới đều là thời gian đã từng một nhà ba người hạnh phúc.
Vẽ tranh có thể cho nàng tạm thời phóng không, cái gì đều không nghĩ, tim theo ngòi bút mà động, họa ra cái gì chính là cái gì.
Cô chỉ muốn giảm bớt mệt nhọc thôi, muốn cho bộ não chạy không ngừng nghỉ của mình được nghỉ ngơi một lúc, cô hạ bút có thần, chưa nghĩ tới đó là cái gì, không biết là cái gì, cô chỉ vẽ phác thảo và thậm chí cả chi tiết bằng cây bút của cô rất quen thuộc.
Cho đến khi ký hoạ hoàn thành, cô mới phát hiện, chính mình họa chính là một cô gái.
Lăng Thiên Dục cầm bút, nhìn bức họa có một lúc hoảng thần, cô nâng cuốn sổ lên, nhìn thấy cô gái trong tranh có mái tóc dài hơi xoăn tự nhiên xõa xuống vai, con ngươi thanh lãnh kia, ngôi sao lạnh lùng bay vụt, ánh mắt hình như có u sầu nhàn nhạt, dưới mũi cao thẳng là khóe miệng hơi cong lên.
Cô khó có thể tin mà lẩm bẩm tự nói: "Hồng Tâm..."
Lăng Thiên Dục lần đầu tiên vẽ người khác ngoài ba mẹ trên cuốn sổ phác thảo. Đồng thời cô đang khiếp sợ, lại là đối với bức họa yêu thích này không buông tay, nhìn ký hoạ của Liễu Tư Dực, dường như nàng liền ở bên cạnh chính mình, cả người đều thả lỏng lại.
Cô quả thật có loại sức mạnh thần kỳ, Lăng Thiên Dục chống cằm ngóng nhìn bức họa, ước chừng nhìn chằm chằm vài phút, cũng chưa buông bỏ được.
"Dong dong dong." Tiếng Lưu Nam dồn dập đập cửa, đánh vỡ giây phút yên tĩnh này, Lăng Thiên Dục lật ngược cuốn phác thảo trên mặt bàn, "Làm sao vậy?"
"Một lượng lớn người hâm mộ của Lam Doanh tụ tập ở tầng dưới, kêu gào nói ngài đi ra ngoài cho một lời giải thích, nói ngài có phải đã làm gì Lam Doanh hay không, cô ấy thế mà lại đăng Weibo nói rút đơn kiện chuẩn bị rời khỏi Tuyên An."
"À? Tốc độ thật ra rất nhanh." Lăng Thiên Dục đi đến bên cửa sổ sát đất, từ chỗ cao quan sát xuống, đám người chen chúc như con kiến nhỏ bé, cô không nhanh không chậm mà lấy di động ra, tìm số điện thoại của Hải Dụ.
"Nhị tiểu thư, tôi đang muốn điện thoại cho cô." Hải Dụ vẫn luôn rất kiên định, bất luận gặp sự việc gì đều có thể vững vàng đối phó.
"Cô nói."
Hải Dụ hồi báo: "Tất cả như sở liệu của cô, người hâm mộ của Lam Doanh sẽ bao vây các cổng lớn của công ty, không cho ra vào, nói hôm nay nhất định phải để Lăng gia cho một lời giải thích."
Lăng Thiên Dục giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, Hải Dụ đầu bên kia bình tĩnh chờ đợi mệnh lệnh.
"Mười phút sau, cô nghĩ cách đưa màn hình hiển thị của tập đoàn đến chỗ tôi, tôi sẽ cùng nhau giải quyết."
"Vâng, tôi hiểu rồi nhị tiểu thư."
Nghe xong điện thoại, Lăng Thiên Dục thảnh thơi mà xoay di động, đi đến bên giá hoa nghệ, nghịch hoa. Bên này người công ty đều gấp đến độ đảo quanh, truyền thông lần lượt tới hiện trường, ai mà không muốn đưa tin tức lớn hiếm có này.
Sau khi Lam Doanh cùng chũ cũ đàm phán, nghênh ngang mà đi, kết quả lại là rút đơn kiện rời khỏi Tuyên An, đây không phải vừa đấm vừa xoa uy hiếp còn có thể là cái gì?
Hành vi bí ẩn của Lăng Thiên Dục, kêu tất cả mọi người khó hiểu, vì cái gì biết rõ Lăng gia tự rước lấy họa, lại cố tình đổ thêm dầu vào lửa.
"Lăng tổng, mấy thành viên hội đồng quản trị công ty vừa mới gọi điện thoại tới hỏi, nói chuyện này nháo đến có hơi lớn..." Lưu Nam tin tưởng vững chắc Lăng Thiên Dục là người lãnh đạo nhìn xa trông rộng, đối với quyết sách cô ấy chưa từng hoài nghi qua, chỉ là lần này phiền toái thật sự có hơi khó giải quyết, cô ấy sợ Lăng Thiên Dục cuối cùng sẽ không vượt qua được.
"Tập đoàn bên kia cũng chưa có động tĩnh, bọn họ gấp cái gì?" Lăng Thiên Dục lại đi đến thả mấy chi hoa hồng cắm hoa bên, bốn phía hương thơm làm nàng cảm thấy tâm tình rất tốt, kỳ thật nàng ngửi được chính là thắng lợi vui sướng.
Nàng làm theo cách trái ngược, hiệu quả lộ rõ.
Hết thảy đều ở khống chế trung, đầu ngón tay mảnh khảnh của Lăng Thiên Dục đặt lên hoa hồng, cho dù trên cành khô mang theo gai sắc bén, cũng không bao giờ làm tổn thương đến cô.
"Lăng tổng ~" Lưu Nam vẫn không yên tâm, di động của cô ấy lại nhận được mười mấy tin nhắn, gần như tất cả các phương tiện truyền thông ở Tuyên An chia thành hai đường, lần lượt đến trụ sở của Giải trí Thiên Lăng và tổng bộ tập đoàn Lăng Duệ.
Lăng Thiên Dục đổ nước trong bình hoa hồng ra, thay nước mới vào, bình tĩnh dành năm phút chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Lưu Nam không dám mở miệng nữa, cô ấy nhiều ít hiểu biết cá tính của sếp, lại thúc giục, sợ là sẽ bị mắng.
"Thật đẹp ~" Lăng Thiên Dục nhịn không được mà khen, hoa hồng gợi cảm, hoa hồng động lòng người, tất cả sự huyền bí và quyến rũ khó cưỡng của hoa hồng, chỉ có cô hiểu.
"OK, lấy bản hợp đồng hôm nay đưa cho Lam Doanh, cùng tôi xuống lầu." Lăng Thiên Dục rốt cuộc cũng tiến vào chủ đề.
"Hả? À, vâng, tôi đây liền đi lấy." Lưu Nam thở phào một hơi, năm phút chờ đợi kéo dài này, làm cô ấy cơ hồ sống không còn gì luyến tiếc, điện thoại bị các nhà truyền thông lớn cùng các thành viên trong ban quản trị đánh bạo, áp lực khắp nơi đều đến chỗ cô ấy, cô ấy đứng thẳng khó an, trái phải không phải.
Lăng Thiên Dục che chở mà đem cuốn phác họa bỏ vào ngăn kéo, sửa cổ áo, nhẹ vuốt sợi tóc ở thái dương, tự tin nện bước, dưới sự hộ tống của bảo vệ và trợ lý, xuống lầu đối mặt trực diện với cảm xúc cực đoan của người hâm mộ.
Lam Doanh ở giới giải trí tuy không phải địa vị đại hoa, lại đã là người đời tiểu hoa đán kế tiếp được đề cử, vài lần được liên hoan phim đề cử, bởi vì tính cách ngay thẳng đắc tội một số người có thế lực mà mất đi cơ hội. Nhưng mà cô nàng trước nay không để ý cái đó, đội paparazzi cơ hồ chưa từng chụp được thời điểm Lam Doanh mất mát, dù cô nàng đang tham gia chương trình tạp kỹ hay là đóng phim, thậm chí ở trên sân khấu, cô nàng cho người ta cảm giác trước nay đều rất chân thành, và có năng lượng tích cực.
Đồng thời, cô nàng vẫn là một trong số ít minh tinh trong giới giải trí được người hâm mộ vô cùng sủng, ủng hộ và chịu chi.
Mấy năm nay, lượng người hâm mộ của cô nàng mỗi tháng đều tăng gấp mười lần, xảy ra chuyện này, tất cả mọi người khó lòng buông bỏ cô nàng, hơn nữa chuyện mang áo sơmi máu kia lên men, tất cả mọi người sẽ nhìn bằng ánh mắt hận thù hướng về phía Lăng gia.
Quảng trường phía trước tòa nhà văn phòng bị bao vây đến chật như nêm cối, bảo vệ gặp số người đông đảo, sợ xảy ra chuyện liền báo cảnh sát. Nếu đem lần sự kiện này trở thành tập hội phi pháp, như vậy sự tình phát triển sẽ càng thêm ác liệt, Lăng Thiên Dục sẽ không làm sự tình chuyển biến xấu đến nước này, điểm đến thì dừng là được.
Đôi mắt người hâm mộ là sáng như tuyết, nhìn thấy Lăng Thiên Dục đi ra, lập tức sôi trào, "Lăng nhị tiểu thư ra rồi!"
"Người Lăng gia rốt cuộc cũng dám lộ diện, phiền Lăng tổng cho chúng tôi một lời giải thích!"
"Đúng vậy, vì cái gì Lam Doanh gặp cô xong liền nói là hiểu lầm muốn rút đơn kiện, các người cho Cục Cảnh Sát bao nhiêu tiền?"
"Nếu Lam Doanh nhà chúng tôi xảy ra chuyện, nhất định là Lăng gia các người làm."
"Đúng! Cho chúng tôi một lời giải thích!"
Hiện trường cãi cọ ồn ào, thanh âm hết đợt này đến đợt khác, Lăng Thiên Dục nghe bọn họ chất vấn, chỉ là lạnh lùng cười, "Các người cứ tiếp tục nháo đi, xem liệu các người có tiếp tục làm xấu mặt Lam Doanh, hay là thật sự có thể thay đổi sự thật."
Người hâm mộ dùng hội trưởng làm người tổ chức, tuy kích động nhưng không hề có ý làm loạn, hội trưởng xua tay ý bảo mọi người bình tĩnh, bản thân hội trưởng đứng ở phía trước đám người, hỏi: "Cái gì là sự thật? Nhị tiểu thư chẳng lẽ dám công bằng nói cho chúng tôi biết không thành?"
Hiện trường vốn dĩ hỗn độn nháy mắt an tĩnh, các phương tiện truyền thông và đài truyền hình gần như đang phát sóng tiếp theo tin tức tai tiếng này, Lăng Thiên Dục nói vào tai Lưu Nam: "Lập tức kết nối kênh phát sóng trực tiếp với tập đoàn."
"Vâng ~"
Lăng Thiên Dục lấy qua bản hợp đồng đã chuẩn bị xong, giao trong tay vị hội trưởng kia, thanh thanh giọng nói: "Lam Doanh là người tôi bồi dưỡng ra, tôi không đến mức vì lợi ích của gia tộc mà vả mặt chính mình, chuyện này tôi đã hiểu biết rõ ràng, tam đệ xác thật vẫn luôn theo đuổi Lam Doanh, cũng có thổ lộ không có kết quả có phần bốc đồng, nhưng đều không phải là không có xoay tròn đường sống.".
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
"Nhị tiểu thư cảm thấy lấy loại hợp đồng này là có thể thu mua nhân tâm sao?"
Lăng Thiên Dục đi đến trước hai bước, đám người tự động lui về phía sau chút, cô giống như người trời sinh cầm quyền, tuy mặt tươi cười, lại không giận tự uy, vô hình trung kinh sợ mỗi người.
"Vị hội trưởng này, tôi hy vọng cô và những người hâm mộ khác đều hiểu, tuy rằng tôi là thương nhân, nhưng đồng thời cũng là một người chị, em trai phạm sai lầm, chị gái sẽ bồi thường, có gì sai?" Lăng Thiên Dục bắt đầu đánh bài tình cảm.
Mọi người nín thinh.
"Lam Doanh từng là đồng sự, cũng xưng được với bạn bè, bạn bè gặp khó khăn, tôi đã nói tránh xa mũi nhọn, dùng càng tốt cơ hội làm chính mình một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống, có gì sai?" Lăng Thiên Dục dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, dùng lời lẽ khéo léo để phát huy điểm mạnh, tránh điểm yếu của vấn đề này.
Vị hội trưởng kia nhìn bản hợp đồng giấy này, thái độ cứng rắn vốn có cũng dần dần dịu đi.
"Khống chế cổ phần Lăng duệ thân là tập đoàn lớn trong top 500 toàn cầu, muốn mời luật sư hoặc là tổn thất trăm ngàn vạn, là vì không có khả năng bồi thường hay sao? Phải dùng thủ đoạn bẩn thỉu để đối phó với một cô gái? "
Lăng Thiên Dục hỏi ba câu liền, thế nhưng không ai có thể trả lời.
"Lăng gia ở thương trường mấy năm nay có cái gì chưa từng trải qua, đắc tội qua người có quyền thế cũng có đối thủ cạnh tranh ác liệt, Thiên Lăng tổn hại đến bao nhiêu đồng hành ích lợi chúng tôi trong lòng biết rõ ràng, vậy em trai đáng thương của tôi không biết tốt xấu, làm việc không đúng mực cũng không biết bị người nào bắt được nhược điểm." Lăng Thiên Dục dứt lời thở dài một hơi, làm bộ vô tội mà nhìn về hướng mọi người.
Đối mặt với ống kính, cô nói lời thấm thía: "Tôi hôm nay dám gọi Lam Doanh đến công ty, liền dám trực diện những kiêng kị đó của xí nghiệp Lăng thị, nười ghen ghét Lăng gia lại âm thầm dùng thủ đoạn, bất luận là tam đệ của tôi hay là Lam Doanh, đều là vô tội, bọn họ không nên bị lấy ra làm công cụ cạnh tranh, không phải sao?"
Mọi người khe khẽ nói nhỏ, bỗng nhiên ý thức được chính mình xác thật bị lợi dụng, bọn họ làm ầm ĩ đơn giản trở thành công cụ chèn ép, tạo áp lực cho Lăng gia, làm xấu mặt Lam Doanh, chuyện này dù thế nào đi nữa cũng sẽ không phải là chuyện tốt, lại làm ầm ĩ nữa, sau này chỉ cần nhắc tới Lam Doanh, chỉ sợ chỉ biết nhớ rõ tin tức tình ái tai tiếng này.
Lăng Thiên Dục thừa thắng xông lên, "Tôi hy vọng Lam Doanh có thể có phát triển tốt hơn, mới đề cử cơ hội Mộng Ảo Cốc, tôi cũng hy vọng tam đệ của tôi có thể từ chuyện này rút ra bài học, chờ hắn trở về tôi tin tưởng sẽ có gia pháp chờ hắn. Trên đời này rất nhiều sự nhìn là mất đi, kỳ thật lại là một loại lợi ích khác không phải sao?"
Vị hội trưởng kia thật sâu thở dài một hơi, thời khắc cô ấy chú ý Weibo, chợt thấy Lam Doanh lại đăng trạng thái mới: Mọi thứ mạnh khỏe, muốn quên đi quá khứ không vui, mở ra hành trình hoàn toàn mới với Mộng Ảo Cốc, các bạn sẽ ủng hộ tôi chứ?
Khi động thái này đăng lên, Lam Doanh tag riêng vị hội trưởng này, cô ấy thụ sủng nhược kinh, gần như quên đi mọi hận thù trước đây.
"Nữ thần cập nhật blog, cô ấy không có việc gì." Đám người cũng có người phát hiện bài đăng mới này.
"Đúng vậy! Trạng thái rất tốt đó, còn kèm thêm ảnh chụp nữa."
"Kỳ thật tôi cảm thấy nhị tiểu thư nói có đạo lý, chúng ta khả năng bị người ta lợi dụng..."
"Hội trưởng, bây giờ phải làm sao?" Có người nhỏ giọng hỏi.
Hội trưởng không có nhiều lời, chỉ là hướng đám người hô một câu khẩu hiệu: "Nếu cô ấy mạnh khỏe."
Mọi người đồng thời trả lời: "Thì đó là trời xanh."
"Hy vọng mọi chuyện này là kết thúc, cũng là bắt đầu mới." Hội trưởng đem hợp đồng trả lại cho Lăng Thiên Dục, mang theo một đám fanboy fangirl ngay ngắn trật tự mà rời đi.
Lưu Nam không khỏi giơ ngón tay cái cho Lăng Thiên Dục, chiêu đoạn tuyệt đường lui này lại xông ra, hiệu quả cực kỳ tốt.
Cùng lúc đó, cửa tập đoàn Lăng Duệ đồng bộ truyền phát tin hình ảnh Lăng Thiên Dục lên tiếng, ở dưới sự dẫn dắt của hội trưởng, cũng bình tĩnh mà rời đi.
Một hồi phong ba, được Lăng Thiên Dục nhẹ nhàng hóa giải, cô đem dư luận đẩy cao ngọn gió, cùng Lam Doanh nội ứng ngoại hợp, trước làm bôi bác danh dự Lăng gia, lại từ chính mình danh chính ngôn thuận ra mặt dọn sạch chướng ngại. Cô thuận lý thành chương mà lập công, cũng nước chảy thành sông mà làm tam phòng bị thương nặng.
Rốt cuộc, còn có trò hay lớn hơn nữa chờ bọn họ.
Trong biệt thự Ngự Viên, Lăng Xương Khiếu ngồi ở sô pha trước không lộ thanh sắc, chỉ là cười như không cười mà đi đến hoa viên, bắt đầu tu bổ đám hoa cỏ của ông.
Lâm Hằng cố ý thử hỏi: "Lão gia chính là không hài lòng với cách xử lý của nhị tiểu thư?"
"Không, chính là quá vừa lòng mới làm người lo lắng, cách tác phong hành sự cực đoan này quá giống lúc tôi còn trẻ.."
"Vậy chưa chắc đã là chuyện xấu, lão gia."
"Cũng chưa chắc là chuyện tốt..."