Hoa Hồng Đỏ
Chương 82
Câu nói này giống như đang cười nhạo.
Sự tĩnh lặng bao trùm cả căn hộ, một lúc lâu sau, Phó Lâm Viễn cầm hộp thuốc lá trên bàn lên, lấy một điếu thuốc ra rồi thả hộp thuốc xuống nhưng anh lại không châm lửa, chỉ cầm điếu thuốc vuốt vuốt thưởng thức mà thôi.
Ánh sáng trong phòng le lói, hơi tối, giọt nước từ trên cổ anh dần dần trượt xuống, rồi chợt tan biến nơi lồng ngực của anh.
Trong đầu nhớ lại, hình ảnh Chu Thần Vĩ ra vào nhà cô, cô ngồi trên xe của Chu Thần Vĩ, cô cười xinh đẹp với anh ta.
Lời đồn về quán trọ gia đình, không có lửa làm sao có khói, gió cũng sẽ không có cơ hội thổi, cô cũng chưa từng giải thích.
Tuy cô khóc lóc nói đã muộn rồi, nhưng lại kiên định nói cô không cần anh.
Lúc anh tỏ tình, vẻ mặt của cô vô cùng bình tĩnh, tỉnh táo mà lắc đầu từ chối, tỏ vẻ cô sẽ không bao giờ rung động với anh nữa.
Cô gái với mặt mày thanh tú từng đứng ở trước mặt thắt cà vạt cho anh đã tan biến trong nháy mắt.
Điếu thuốc trên đầu ngón tay bị bẻ gãy, Phó Lâm Viễn hít thở không thông, giơ tay giật cổ áo màu đen trên người ra.
Điện thoại vẫn chưa tắt.
Vu Tùng ở đầu bên kia cuộc gọi im lặng, chờ người đàn ông bên này mở miệng, quyết định gì đó.
Nhưng mãi lâu sau đó, Phó Lâm Viễn vẫn không mở miệng, Vu Tùng chỉ có thể chờ đợi anh. Anh ta dựa vào thành xe, nghĩ thầm rằng sớm biết vậy đã không đi theo tổng giám đốc Phó trở về.
Nếu anh ta ở lại thị trấn Chu chắc sẽ biết thêm được một chút chuyện, quan trọng là mấy người họ cũng không biết rốt cuộc cái mối quan hệ của Trần Tĩnh và Chu Thần Vĩ bây giờ đã phát triển đến bước nào rồi.
Nhưng mà quan hệ của Trần Tĩnh và Chu Thần Vĩ đúng thật rất hòa hợp, những lời đồn kia cũng chưa từng biến mất.
“Tổng giám đốc Phó, hay là chúng ta về thị trấn Chu tìm hiểu kĩ lại mọi chuyện đi?” Vu Tùng nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói ra ý kiến của mình.
m thanh từ trong loa điện thoại phát ra, Phó Lâm Viễn yên lặng mất mấy giây, anh cầm lấy chiếc bật lửa, đặt điếu thuốc bên miệng, anh cúi đầu, bật lửa lên.
Giọng anh trầm trầm, tỉnh táo nói: “Không cần.”
Vu Tùng ở đầu dây bên kia im lặng.
Cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tại sao Phó Lâm Viễn lại từ chối đề nghị này?
Phó Lâm Viễn cầm điếu thuốc, ngón tay thon dài nắm lấy, thưởng thức, nói: “Cứ vậy đi.”
Sau đó, anh đưa tay ra, ấn tắt cuộc gọi.
Anh nằm ra sau, yết hầu hiện rõ trong bóng đêm, ánh sáng màu cam nhảy nhót trên đầu ngón tay, anh nhắm nghiền hai mắt.
Thật ra anh không dám đi tìm hiểu.
A…
Phó Lâm Viễn!
Mày là người thất bại. ---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lần đầu tiên trong cuộc đời mà anh thấy bất lực như thế.
Buổi chiều, Trần Tĩnh đi một chuyến tới khách sạn, gặp được Chu Thần Vĩ ở đó, anh ấy hỗ trợ lắp điện nước trong khách sạn, đội trên đầu mũ bảo hộ. Trần Tĩnh đi vào, anh ấy nhìn thấy, sau đó đứng lên, lấy một cái mũ đưa cho cô. Trần Tĩnh nhận lấy đội lên, người phụ trách ở công ty nội thất tiến đến, cùng cô xem bản quy hoạch ở trong tay.
Trần Tĩnh vừa nhìn vừa trò chuyện với đối phương.
Sau khi thảo luận xong, trời đã tối, Chu Thần Vĩ phủi đi bụi bặm bám trên người, cầm chìa khóa xe nói: “Đi thôi, về nhà ăn cơm.”
Trần Tĩnh cười cười, đáp lại, hai người lái xe về phía thị trấn Chu, Chu Thần Vĩ nghe cuộc gọi đến của Lâm Tú Lệ, nói đang ở nhà Trần Tĩnh, hai bà mẹ đang nấu cơm cùng nhau.
Trần Tĩnh và Chu Thần Vĩ liếc nhau, sau đó hai người bước nhanh lên lầu, vừa vào cửa thì thấy rất nhiều đồ vật chất đống trong phòng, đều là Lâm Tú Lệ mua rồi mang đến, hai người mẹ đang nói chuyện trong phòng bếp, Trần Tĩnh đi nhanh qua thì thấy Tiếu Mai được Lâm Tú Lệ đỡ, đang xào rau.
Lâm Tú Lệ chống quải trượng đỡ Tiếu Mai, hai người cười nói.
Chu Thần Vĩ chen đến nhìn một chút, thở ra một hơi, anh ấy nhìn về phía Trần Tĩnh, cô đang mỉm cười, vẻ mặt thật sự chịu thua hai bà. Sau đó cô đi vào, cầm lấy chiếc đũa trong tay Tiếu Mai. Tiếu Mai ‘ai da’ một tiếng, nói: “Khó khăn lắm mẹ mới có cơ hội nấu cơm, ban nãy mẹ nói chuyện với Tú Lệ, hai người còn không bằng một người à.”
Lâm Tú Lệ cũng cười, nói với Trần Tĩnh: “Con đi ra ngoài đi, bác với mẹ con mỗi người một món, sẽ xong nhanh thôi.”
“Thần Vĩ, con đi vào bưng canh.” Bà ấy gọi, Chu Thần Vĩ đáp lời, đi vào bảo Trần Tĩnh ra ngoài, anh ấy đi bưng canh, Trần Tĩnh bị đuổi khỏi phòng bếp.
Cô nhìn thấy quà tặng đang được để trên bàn.
Rất nhiều đồ đều được gói bằng giấy đỏ chót, cô lấy đồ xuống, để lên bàn.
Cô vẫn lo cho Tiếu Mai cho nên cứ bồn chồn ở cửa phòng bếp, Chu Thần Vĩ nhìn cô một chút, bưng canh ra, nói: “Em đi nghỉ ngơi đi, dì ấy với mẹ tôi làm được mà.”
Trần Tĩnh cười cười, cô nói: “Sao bác lại mua nhiều đồ như vậy?”
Chu Thần Vĩ cười nói: “Siêu thị đang có hoạt động thử nghiệm, mẹ tôi mới mua nhiều một chút, gần đây bà ấy rất có sức sống, thỉnh thoảng lại muốn đi mua cái gì đó về nhà.”
Trần Tĩnh nói: “Lát nữa về thì anh cầm hết về đi.”
“Trong nhà còn rất nhiều mà.” Chu Thần Vĩ đáp, sau đó để canh lên bàn. Chỉ chốc lát sau, Tiếu Mai và Lâm Tú Lệ hợp lực làm một bữa tối rất phong phú. Tiếu Mai còn uống chút rượu với Lâm Tú Lệ, Chu Thần Vĩ cũng uống, Trần Tĩnh không uống, cơm nước xong xuôi, Chu Thần Vĩ bị Lâm Tú Lệ bắt đi rửa bát.
Trần Tĩnh đi theo vào, muốn giúp đỡ thì lại bị Lâm Tú Lệ đuổi ra.
Trần Tĩnh vẫn cảm thấy mình làm thế thì rất ngại, cô đi vào lần nữa, giúp anh ấy tráng bát. Lâm Tú Lệ và Tiếu Mai ở bên ngoài nói chuyện phiếm xem tivi cắn hạt dưa. Sau khi rửa bát xong, Trần Tĩnh và Chu Thần Vĩ cùng nhau đi ra, Chu Thần Vĩ cầm khăn lau tay đưa cho Trần Tĩnh, cô lau khô tay, hai người ngồi xuống ghế sô pha, trò chuyện với hai người mẹ.
Trên mặt Tiếu Mai luôn mang vẻ tươi cười.
Bà ấy luôn muốn có bạn bè, trước đó là Trịnh Lệ. Tính cách Tiếu Mai có khi rất sắc bén, thỉnh thoảng sẽ đắc tội với người khác, vậy nên mối quan hệ với hàng xóm đều là không gần không xa, đều không thân. Bây giờ lại có Lâm Tú Lệ, Trần Tĩnh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tiếu Mai, trong lòng cô thấy yên tâm hơn nhiều.
Đêm nay, Chu Thần Vĩ và mẹ anh ấy ngồi lại chơi đến rất muộn mới rời đi.
Trần Tĩnh mang đống đồ đi theo hai người xuống lầu, nhét vào trong tay Chu Thần Vĩ. Chu Thần Vĩ chẳng biết phải làm thế nào.
Anh ấy nói: “Lúc trở về từ bệnh viện đến giờ đều chưa có cơ hội cảm ơn em, Trần Tĩnh, lúc ở bệnh viện, em đã động viên tôi rất nhiều.”
Trần Tĩnh cười cười.
Cô khoanh tay lắc đầu: “Tình làng nghĩa xóm, tương trợ giúp đỡ mà thôi.”
Dưới ánh đèn đường, Lâm Tú Lệ nhìn Trần Tĩnh, lại nhìn con trai, bà ấy cũng không nói lời nào. Chu Thần Vĩ muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Em về nhanh đi, dưới đây lạnh lắm.”
Trần Tĩnh cười nói: “Ừm.”
“Bác gái, hai người về cẩn thận.”
Trần Tĩnh nói.
Lâm Tú Lệ cười cười, Chu Thần Vĩ đỡ Lâm Tú Lệ rời đi, qua ngã rẽ, Lâm Tú Lệ nhìn con trai không chút can đảm của mình, lại nghĩ đến ông chủ siêu thị cao lớn kia. Lâm Tú Lệ thu tầm mắt lại, cùng con trai đi lên bậc thang.
Trần Tĩnh vào trong nhà.
Tiếu Mai đi ra lau tóc, Trần Tĩnh đi tới dìu bà ấy, Tiếu Mai nói: “Không sao, uống chút rượu thôi mà, sáng mai Tiểu Mang mới về à con?”
Trần Tĩnh đáp “vâng”.
Cô lau tóc cho Tiếu Mai, cô nói đã trả lại đồ cho Chu Thần Vĩ. Tiếu Mai “ừ” một tiếng, bà ấy hơi hơi buồn ngủ, nắm lấy tay Trần Tĩnh, nói: “Tĩnh Tĩnh, Thần Vĩ không tệ, nếu như con… không có người khác, vậy chúng ta cân nhắc cậu ấy một chút đi.”
Trần Tĩnh sững sờ.
Cô nhìn vào mắt của mẹ cô.
Cô nói: “Mẹ, việc này để sau rồi tính, thứ quan trọng nhất bây giờ là chân của mẹ.”
“Ừ, mẹ biết.” Tiếu Mai cũng không nói thêm nữa, Trần Tĩnh đỡ bà ấy vào phòng nghỉ ngơi, sau đó ra ngoài dọn dẹp một chút, bận qua bận lại rốt cuộc đã đến mười hai giờ khuya.
Cô tắm rửa xong mới về phòng, trời vừa rạng sáng.
Cô cầm điện thoại lên xem, có một tin từ WeChat.
Phó Lâm Viễn: [Em ngủ chưa?]
Từ ba tiếng trước, bây giờ mới trả lời cũng không tốt, huống chi anh cũng không có chuyện gì. Thế là Trần Tĩnh đặt điện thoại lại trên tủ đầu giường, nghiêng người nhắm mắt, ngủ một lát, cô mở mắt, lại cầm điện thoại lên, ấn mở giao diện WeChat, nhìn tin nhắn anh gửi.
Sau đó.
Cô bấm vào vòng bạn bè của anh.
Seulement vous.
Trần Tĩnh nhìn một lát mới đặt lại điện thoại lên tủ đầu giường.
Cô kéo chăn lên rồi thiếp đi.
Hôm sau.
Tiểu Mang đi làm lại, Trần Tĩnh đi chợ mua thức ăn, cầm lấy cái túi đi vào chợ bán thức ăn, đến một quầy hàng quen thuộc, Trần Tĩnh chọn khoai tây và bắp ngô để giữa trưa nấu canh, thuận tiện mua một ít rau thơm, thời điểm cô cân lên, dì bán hàng khoát tay cười: “Một ít rau thơm thôi mà, cho cháu đấy.”
“Đúng rồi, chân mẹ cháu bao giờ mới khỏi? Đừng làm chậm trễ chuyện vui đấy.”
Chuyện vui gì?
Trần Tĩnh sững sờ.
Cô nói bà còn phải đi kiểm tra, chắc là một tháng sau sẽ khỏi.
Cô hỏi dì bán hàng: “Chuyện vui gì ạ?”
Dì bán hàng nhìn cô cười: “Còn ngại nữa chứ?”
Trần Tĩnh mở miệng muốn hỏi thêm, bên kia lại có người gọi dì bán hàng đi, bà ấy khoác tay rồi đi qua, Trần Tĩnh đứng tại chỗ mấy giây, đành phải rời đi.
Sau đó, cô đi sang quầy hàng khác.
Mấy cô mấy bác đều đối xử rất tốt với cô, cứ luôn cười, nhưng không có ai nói với cô chuyện gì đang xảy ra.
Ngẫm lại.
Có phải chuyện xây dựng khách sạn sắp hoàn thành hay không. Nghĩ thế, Trần Tĩnh cũng không suy nghĩ miên man nữa, cô trở về nhà. Ăn cơm trưa, Trần Tĩnh trở về văn phòng làm việc, đi ngang qua cửa hàng của chú bán tạp hóa, chú ấy đi ra ngoài, đưa cho Trần Tĩnh một chai sữa bò, nói: "Tiệc tân gia khách sạn nhớ mời chú. Với cả kết hôn cũng nhớ mời nhé."
Trần Tĩnh không nhận sữa bò, chỉ nói: "Vâng, cháu sẽ mời, việc kết hôn không nhanh như vậy đâu ạ."
"Ha ha, được rồi." Chú ấy ngồi xuống, mặt đầy ý cười. Trần Tĩnh đi đến cầu thang, vào văn phòng, vừa ngồi xuống, Phùng Chí nhắc cô vào họp online, Trần Tĩnh ừm một tiếng.
Cô mở máy tính, ấn mở camera.
Trong phòng họp, ngoại trừ Phùng Chí còn có một người khác, là Phó Lâm Viễn. Trần Tĩnh sững sờ, Phùng Chí bật camera, Phó Lâm Viễn bên kia ngồi xuống, anh không hướng camera vào mặt, cổ áo hơi mở, yết hầu như lưỡi đao, gần trong gang tấc.
Cô nghe thấy tiếng Diêu Đào đi đến rồi để văn kiện lên bàn anh, Diêu Đào nói bằng giọng cực kỳ êm tai, gọi tổng giám đốc Phó.
Phó Lâm Viễn cầm lấy bút máy, lật văn kiện ra, dứt khoát kí tên lên đó, sau đó đưa tập tài liệu đưa cho Diêu Đào, tiếng nói trầm trầm truyền đến: "Không được ăn quà vặt trong phòng làm việc."
Diêu Đào kinh ngạc, nói ‘vâng vâng’ ngay lập tức.
Bối rối một lát, sau đó cô ấy cầm lấy tập văn kiện, quay người rời đi,
Phùng Chí cười ha ha, nói: "Tính Diêu Đào hơi trẻ con mà thôi. Tổng giám đốc Phó không cần nghiêm khắc như vậy."
Phó Lâm Viễn không đáp lại.
Phùng Chí ngượng ngùng, lúc này Phó Lâm Viễn mới nhìn về phía camera, người anh cao nên lúc này phải hướng mắt xuống, nhìn thấy Trần Tĩnh nghiêm túc nhìn màn hình, nhưng cô không nhìn thẳng ống kính, có lẽ đang nhìn thứ khác.
Đôi mắt anh trầm lắng, anh hung ác nhìn cô.
Sau đó, anh rời tầm mắt, nói: “Phùng Chí, bắt đầu đi.”
Phùng Chí gật đầu, lập tức gọi Trần Tĩnh, Trần Tĩnh hướng mắt lên, ‘ừ’ một tiếng, cô vô thức nhìn Phó Lâm Viễn qua màn hình, trong đầu mơ hồ tưởng tượng lại ngữ khí và giọng điệu lúc anh nói chuyện với Diêu Đào, thời gian như dòng chảy xiết, sẽ dần mài mòn mọi thứ, bao gồm cả quá khứ.
Sắc mặt cô bình tĩnh.
Báo cáo cho Phùng Chí tiến triển của khách sạn rồi thảo luận mấy chuyện tiếp theo một chút.
Phùng Chí nói Trần Tĩnh viết một bản kế hoạch rồi gửi cho anh ta.
Trần Tĩnh nói được.
Toàn bộ cuộc họp đều là cô và Phùng Chí nói, Phó Lâm Viễn lên tiếng rất ít, giọng nói của cô phát ra thông qua máy tính vừa nhẹ nhàng vừa êm tai, Phó Lâm Viễn rời khỏi chỗ vài giây, yết hầu lên xuống, anh lấy cốc nước ấm sang uống một ngụm, đưa mắt nhìn qua chỗ trước kia cô từng ngồi, lúc này, Phùng
Chí hỏi thăm: “Trần Tĩnh, cô mệt à?”
Phó Lâm Viễn lại nhìn màn hình.