Hoa Hồng Dại - Lộc Thời An
Chương 37
Triệu Kim Mạn nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, cô thấy hơi khát nước. Trên đường đi về, Phó Tư Duyên dường như cảm nhận được tâm trạng cô thay đổi nên đã dỗ dành cô.
Hình bóng người đàn ông trong phòng tắm hiện lên mờ ảo qua lớp kính bao phủ đầy hơi nước. Phía dưới thân cô bắt đầu tiết ra dịch thủy, cô từ khi nào lại phóng túng thế này?
Triệu Kim Mạn mở wechat ra, tìm nhóm chị em bạn dì nhờ tư vấn: “Chị em ơi, mình đang giận dỗi Phó Tư Duyên nhưng phía thân dưới lại không chịu nghe lời rung động với anh ấy. Phải làm sao đây?”
Chung Nghênh: Buộc chặt dây quần, không để anh ta tiến vào!
Triệu Kim Mạn: Hiện tại mình đang mặc váy.
Chung Nghênh gửi một hình meme tặc lưỡi sau đó nhắn, “Vậy thì cậu cứ để anh ta giúp cậu cao trào, xong xuôi không để anh ta tiến vào. Mình đảm bảo anh ta tự biết bản thân sai ở đâu, mình toàn làm vậy với chó săn nhỏ nhà mình.”
Triệu Kim Mạn: …
Đề xuất của Chung Nghênh cực kỳ vô dụng nhưng đề xuất của Hứa Tẫn Hoan lại cực kỳ hữu ích, “Mạn Mạn, có chuyện gì khúc mắc phải nói rõ ra trước. Mấy ai ở trên giường có thể tỉnh táo nói chuyện đâu.”
Chung Nghênh: Vẫn là nhà văn của chúng ta suy nghĩ thấu đáo nhất.
Triệu Kim Mạn đọc xong tin nhắn thì tắt máy, đúng lúc cửa nhà tắm mở ra. Phó Tư Duyên toàn thân phía trên trần trụi, vài giọt nước còn đọng lại trên người anh từng giọt một chảy xuống biến mất dưới lớp khăn tắm.
Rõ ràng đã là cuối thu vậy mà Triệu Kim Mạn lại cảm thấy nóng nực.
Cô nắm chặt điện thoại trên tay, thầm mắng mình không có tiền đồ, từ lúc nhận ra bản thân thích Phó Tư Duyên mỗi lần thấy cơ thể anh cô không nhịn nổi mà có phản ứng sinh lý.
Anh đi đến phía cô, Triệu Kim Mạn cúi đầu lùi lại một bước lắp bắp nói, “Em đi uống chút nước.”
Khắp người cô nóng bừng, hai má đỏ ửng, trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.
Phó Tư Duyên không đáp, anh lấy khăn lau khô tóc sau đó đi ra ban công hút một điếu thuốc. Ngày thường anh không hay hút thuốc bởi anh sợ Triệu Kim Mạn không thích mùi thuốc lá.
Kể từ khi từ bữa tiệc trở về, Triệu Kim Mạn luôn chán nản không vui, không giống cô bình thường tý nào. Đối với sự hiểu biết của anh bấy lâu nay về cô, Phó Tư Duyên chắc chắn Phùng Ngọc Hề không phải lý do khiến cô trở nên thế này.
Anh đi đến chỗ bàn cạnh giường, cầm điện thoại lên, “Xem giúp tôi ở bữa tiệc hôm nay Mạn Mạn đã gặp những ai.”
Người đầu dây nói vài câu, ánh mắt Phó Tư Duyên đã trở nên lạnh lẽo, lông mày nhíu lại, tay đặt trên bàn gõ theo quy luật.
“Tôi biết rồi.”
Triệu Kim Mạn đang uống nước trong bếp, nước lạnh đi xuống cổ họng hết cốc này đến cốc khác, dập tắt cảm giác nóng ran trong người cô.
Phó Tư Duyên đứng bên cạnh cửa, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, người phụ nước trước mắt khiến anh mê mẩn. Gương mặt tinh xảo, vòng eo nhỏ nhắn dưới lớp vải vóc một tay cũng đủ ôm gọn, đôi chân thon dài kích thích thị giác người nhìn. Tất cả mọi thứ về Triệu Kim Mạn anh đều yêu thích.
Cô giận dỗi có phải là vì cô đã thích anh rồi không? Phó Tư Duyên trầm tư suy nghĩ, khóe môi không khỏi cong lên.
“Sao lại không đi dép?”
Triệu Kim Mạn giật mình, đặt cốc nước trên tay xuống, xoay người dựa vào đảo bếp, “Phó Tư Duyên, anh làm em giật mình đó. Sao anh có thể đi mà không tạo ra tiếng động như vậy?”
Phó Tư Duyên bước tới, hai tay đặt lên đảo bếp, cúi đầu nhẹ nhàng cắn môi cô, “Tức giận? Tại sao không nói rõ cho anh biết? Em nghĩ bản thân có thể tự chịu được?”