Hoa Hồng Dại - Lộc Thời An
Chương 28
Ngay khi anh vừa kết thúc cuộc họp, trợ lý vội chạy đến thông báo Triệu Kim Mạn đang chờ anh trong văn phòng. Không đến một phút, Phó Tư Duyên đã đi qua hành lang dài đến phòng làm việc.
Mỗi khi Triệu Kim Mạn chủ động đến tìm anh, trái tim Phó Tư Duyên không tự chủ bất giác đập nhanh, anh tự mắng bản thân mình không có tiền đồ.
Triệu Kim Mạn đặt chân lên bàn trà, giày cao gọt bị cô cởi ra đặt gọn gàng phía dưới, cổ chân trắng ngần đặc biệt hút mắt.
“Ông xã, sao giờ anh mới đến, em chờ anh rất lâu đó.” Cô cố ý kéo dài giọng nói.
Yết hầu Phó Tư Duyên khẽ lăn, bước đến ôm cô vào trong lòng, đưa tay đặt dưới mông cô, xoa nhẹ rồi nhướn mày, “Không mặc quần lót?”
“Không có mặc, đang chờ anh.” Triệu Kim Mạn ôm, lấy cổ Phó Tư Duyên kéo anh cúi xuống, bờ môi đỏ mọng hôn lên môi anh sau đó đóng dấu môi xuống cổ áo sơmi trắng.
“Hôm nay đụng phải em gái nhỏ của anh, cô ta bị em đè bẹp một cách đơn giản. Phó Tư Duyên, sức chiến đấu của em gái nhỏ kia kém quá.”
Bàn tay Phó Tư Duyên không biết từ lúc nào đã xâm nhập xuống hai chân cô, thời điểm Phó Tư Duyên chưa có ở đây cô đã tự mình sờ nó ướt đẫm.
Anh chạm vào tiểu huyệt ẩm ướt, bàn tay nhẹ nhàng khiêu khích cánh hoa mỏng manh tiếp đó đi vào bên trong chạm vào âm đế.
Triệu Kim Mạn lúc nào cũng đáng yêu kể cả khi bày ra bộ dạng ghen tuông, cô tỏ ra kiêu căng, không quan tâm đến nhưng thật chất lại cực kỳ để tâm, ngữ khí chua chát, còn đóng dấu trên áo anh. Tuy nhiên Phó Tư Duyên không ghét bỏ ngược lại hưởng thụ cảm giác này.
Anh áp người cô xuống ghế sofa, thành thục vén váy cô lên, không có quần che chắn vùng tam giác thần bí bại lộ trước mắt anh, hoa huy*t ướt đẫm mật dịch.
Âm h* màu hồng nhạt, bị anh nhìn chuyên chú như vậy thì ngại ngùng tiết thêm chút dịch. Triệu Kim Mạn quả thật là người phóng khoáng nhưng bị anh nhìn như thế cô vẫn thấy hơi thẹn thùng.
Cô khép hai chân lại, khóe môi Phó Tư Duyên cong lên, ngón trỏ chạm vào cửa động, dính chút dâm thủy của cô, “Ngại ngùng? Trò là em bày ra vậy mà giờ lại muốn rút lui. Bà xã, em nên sửa lại thói quen này đi.”
“Ông xã giúp em sửa lại.” Phó Tư Duyên cố ý thấp giọng nói hai từ ‘ông xã’, ghé vào tai cô phả ra hơi thở nóng ấm.
Nhịp tim cô đập loạn xạ, đột nhiên bị quyến rũ không kịp phòng thủ.
Ngón tay dính mật dịch trong suốt đưa đến gần miệng cô mà Triệu Kim Mạn vô thức mở miệng theo bản năng, miệng nhỏ ấm áp bao lấy ngón tay anh, chiếc lưỡi mềm mại mút vào.
Phó Tư Duyên rút ngón tay ra, lấy giấy lau khô, anh giống như thầy giáo khó tính phê bình học sinh: “Mút không đủ sắc tình.”
Anh cúi xuống hôn môi cô, đầu lưỡi dây dưa, cuốn hết hương vị dịch thủy trong miệng cô.
Triệu Kim Mạn sờ tay xuống phía dưới, đồ vật kia đã sưng to thành một khối, cô không ngượng ngùng chạm vào nó xoa nắn cho tới khi thứ kia căng cứng.
“Giáo sư, sao nó đột nhiên trở nên lớn như vậy?”
Triệu Kim Mạn hoàn toàn nhập vai thành cô học sinh ham học hỏi, bàn tay mềm mại xoa bóp nơi đó.
Phó Tư Duyên nắm lấy tay cô, đem khóa quần kéo xuống, xấu xa nói: “Nơi này trở nên cứng rắn để làm chết tiểu huyệt Mạn Mạn, đem tinh dịch rót đầy.”