Hoa Hồng Dại - Lộc Thời An
Chương 26
Ngón tay thon dài theo tiết tấu từng chút một làm loạn trong huyệt nhỏ.
Nóng quá!
Cả người Triệu Kim Mạn như bị đốt cháy, khi cô sắp đạt đến cao trào Phó Tư Duyên đột ngột rút tay ra thay vào đó là bờ môi mềm mại của anh.
Đầu lưỡi đảo qua từng tấc da thịt, xuyên qua hoa huy*t nóng ấm đi vào bên trong cánh hoa mỏng manh. Cơ thể Triệu Kim Mạn run lên, dâm thủy trong hoa huy*t không hề ngừng lại cứ thế dưới sự kích thích của anh tuôn ra.
Triệu Kim Mạn thất thần, tay cô luồn vào tóc anh nhẹ nhàng vuốt ve dường như muốn làm dịu đi ngọn lửa tình dục trong anh.
Cô cắn chặt môi dưới cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ nhưng càng kìm nén cơ thể cô càng cảm thấy trống trải. Triệu Kim Mạn thở dốc, cong người lên, nhiệt tình phối hợp với anh.
Trong phút chốc, đầu Triệu Kim Mạn như có từng chùm pháo hoa nổ tung, khoái cảm dồn dập ngay lúc này đã đạt đến cao trào, nước từ hoa huy*t giữa hai giống như bị kích thích phun ra.
Khi tỉnh táo lại, cô mới nhận ra mình vừa triều xuy, thật mất mặt, quyến rũ anh không thành công ngược lại còn bị anh quyến rũ.
Phó Tư Duyên ngẩng đầu khẽ cười, môi anh thậm chí còn dính chút dâm thủy thấy cô nhìn mình anh không ngần ngại liếm môi.
Phó Tư Duyên nắm lấy chân cô đặt lên eo mình sau đó kéo tay cô chạm vào thứ to lớn phía dưới.
Triệu Kim Mạn giật mình chạm vào thứ nóng bỏng kia, nó giống như bếp nướng vừa bật công suất cao, cô vô thức rút tay lại. Đương nhiên Phó Tư Duyên đã kịp thời giữ tay cô, để năm đầu ngón tay chạm vào cự vật.
Hai má cô ửng hồng.
“Sung sướng xong liền muốn quay lưng bỏ chạy mặc kệ ông xã em sao?”
Triệu Kim Mạn lắc đầu, “Em nào có, để em giúp ông xã.”
Phó Tư Duyên nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ tươi của cô, những suy nghĩ đen tối lướt qua đầu anh. Phó Tư Duyên rất muốn Triệu Kim Mạn dùng cái miệng nhỏ kia bao bọc đồ vật to lớn của mình, thậm chí nuốt trọn tinh dịch của anh. Nhưng hiện tại không thể nghĩ đến, bây giờ chưa phải lúc.
Anh cởi dây áo ngực mỏng manh của cô ra, “Nằm sấp nhé? Anh muốn làm em từ phía sau.”
Quá kích thích …
Hóa ra Phó Tư Duyên là loại người này, mặt ngoài nho nhã lễ độ bên trong âm hiểm đen tối, mặt người dạ thú.
Phó Tư Duyên không làm cô trên giường, anh bế cô lại gần cửa sổ sát đất.
Triệu Kim Mạn nhìn ra bên ngoài, lúc này cũng đã muộn, mặt biển không chút gợn sóng thế nhưng cô lại cảm thấy phấn khích, hoa huy*t ướt át bên dưới càng tiết ra nhiều chất lỏng.
“Em muốn.”
Ngoài cửa sổ, vầng trăng khẽ buông xuống, ánh trăng nhạt xa xăm phản chiếu trên mặt biển tĩnh lặng. Bên trong cửa sổ, Triệu Kim Mạn bị anh làm cho cả người mềm nhũn.
Côn th*t tím đỏ rút ra rồi lại đi vào hoa huy*t mỗi lúc một nhanh, dường như mỗi lần đâm vào lại mạnh hơn lần trước.
Phó Tư Duyên vòng tay về phía trước, không chút thương hoa tiếc ngọc nào xoa nắn ngực cô thành đủ loại hình dạng mà tay Triệu Kim Mạn lúc này chống trên cửa sổ, giữa hai chân kẹp chặt đồ vật kia. Thân gậy và mị thịt cọ xát, điên cuồng nghiền áp thịt non, không ngừng đẩy chất lỏng từ bên trong ra.
“Nhanh quá, anh chậm một chút.”
Cô quay đầu trừng mắt nhìn anh, cái miệng hơi chu lên lên trông cực kỳ đáng yêu.
Côn th*t cứng rắn không ngừng đưa đẩy, đầu quy khuấy đảo tâm hoa làm, khoái cảm mãnh liệt từng đợt lại từng đợt. Phó Tư Duyên hôn lên bờ vai cô, tiếp đó dịch về phía vành tai cắn nhẹ, giọng nói nặng nề: “Bảo bối, rốt cuộc em muốn nhanh hay chậm?”
Vừa dứt lại anh lại tiếp tục đâm sâu vào, bắp đùi Triệu Kim Mạn bủn rủn, chân cô bây giờ không đứng nổi nữa, mật dịch từ động nhỏ phun ra khắp nơi.
“Lớn quá.” Có lẽ cô không biết tiếng rên rỉ của mình góp phần kích thích Phó Tư Duyên.
Anh không hề dừng lại, thậm chí còn ra vào nhanh hơn trước, bụng nhỏ phẳng lì theo động tác đưa đẩy mạnh mẽ mà thỉnh thoảng phồng lên. Càng nhanh dâm thủy cô càng chảy ra nhiều, miệng hoa huy*t giống như con suối nhỏ.
“A …” Tiếng rên rỉ chói tai, cô đạt đến cao trào. Phó Tư Duyên hung hăng ra vào thêm vài lần nữa mới bắn ra. Cách lớp ‘áo mưa’ Triệu Kim Mạn có thể cảm nhận tinh dịch phun ra không ít.
Làm bạn giường của anh có lẽ là một loại hạnh phúc, kỹ thuật trên giường tốt, có lúc cư xử như quý ông, đôi khi lại độc đoán mạnh bạo khiến người ta trầm luân.
Phó Tư Duyên bế cô trở lại giường, ôm chặt lấy cô, tư thế ngủ ấm áp khiến Triệu Kim Mạn sinh ra ảo giác hai người là vợ chồng thật sự không phải là giả.
“Mạn Mạn, từ giờ về sau trước khi ra khỏi cửa phải đeo nhẫn.”
“Dạ? Ngày trước anh đâu có yêu cầu như vậy?”
Sau khi đăng ký kết hôn, Phó Tư Duyên mua tặng cô một cặp nhẫn, kiểu dáng độc đáo vừa vặn tay cô. Chỉ là Triệu Kim Mạn cảm thấy hơi phiền nên không đeo còn Phó Tư Duyên thường xuyên đeo nó.
Cô có hơi tò mò, không hiểu vì sao Phó Tư Duyên đột ngột muốn cô đeo nhẫn.
“Anh muốn mấy người ngoài kia biết em là hoa đã có chủ, anh không muốn bọn họ tán tỉnh em.”
Cách nói chuyện này quá giống tổng tài bá đạo.
Nhưng Triệu Kim Mạn không cảm thấy phản cảm ngược lại cô thấy vui vẻ nhiều hơn.
Cô lấy tay cọ vào ngực Phó Tư Duyên, ranh mãnh hỏi, “Phó Tư Duyên, anh nói đi có phải anh đã thích em từ lâu không? Cố ý tiếp cận em? Lừa em kết hôn với anh?”
Phó Tư Duyên giữ lấy bàn tay đang làm loạn, không trả lời câu hỏi của cô, “Mau đi ngủ sớm, hôm nay vận động quá nhiều rồi.”