Hoa Hồng Dại - Lộc Thời An
Chương 2
Sáng sớm hôm sau, khi Triệu Kim Mạn tỉnh lại đã phát hiện bản thân nằm trên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái. Cô nghe thấy tiếng sóng vỗ rì rào phía ngoài cửa sổ.
Rèm cửa làm bằng vải lụa bay phấp phới trong gió, nhìn xung quanh bốn phía một lúc Triệu Kim Mạn mới nhìn xuống cơ thể mình. Vẫn còn quần áo đầy đủ, may mắn toàn thân không hề trần trụi.
“Tỉnh rồi?”
Ngay khi cô chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói trầm khàn của phái mạnh truyền đến, Triệu Kim Mạn theo quán tính xoay đầu lại tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Trước mắt cô giờ đây là hình ảnh Phó Tư Duyên chậm rãi cài từng cúc áo sơmi che cơ ngực săn chắc. Cả người toát ra dáng vẻ cao quý.
Anh bình thản bước tới, khom người đánh giá Triệu Kim Mạn: “Còn nhớ rõ sự việc ngày hôm qua?”
Cái đầu nhỏ của Triệu Kim Mạn linh hoạt nhớ lại ngày hôm qua lão già kia dám có ý định chiếm tiện nghi của cô, may mà đầu óc cô nhanh nhạy trốn thoát được. Nhưng dường như lời này của Phó Tư Duyên có ẩn ý. Chẳng lẽ anh coi lời nói bâng quơ của cô là thật?
“Không nhớ rõ?” Phó Tư Duyên mỉm cười đứng thẳng dậy, “Triệu Kim Mạn, theo thông tin tôi biết được thì em đang cần một chỗ dựa, đúng không?”
Lời này của anh là ý gì?
Triệu Kim Mạn lặng lẽ suy tính, phân tích tình huống hiện tại: “Phó tổng, anh sẽ trở thành chỗ dựa của tôi sao?”
“Cũng không phải là không thể, chúng ta cùng nhau làm một giao dịch. Em cùng tôi kết hôn, mọi rắc rối của em tôi sẽ lo liệu toàn bộ.”
Mấy lời này rất giống với mấy cuốn truyện tiểu thuyết não tàn cô đọc. Bá đạo tổng tài kí kết hợp đồng với cô bé lọ lem sau đó lạnh nhạt nói em là người phụ nữ của tôi.
Hiện tại bản thân cô quả thật cần một chỗ dựa, một người có đủ khả năng giúp được cô.
Mặc dù mới gặp mặt Phó Tư Duyên vài lần nhưng ít ra anh có khí chất lạnh nhạt cấm dục, danh tiếng trong giới rất tốt. Mấu chốt quan trọng nhất chính là gương mặt yêu nghiệt mê hoặc chúng sinh, so với mấy lão già ngày hôm qua kia đúng là hạc giữa bầy vịt.
Triệu Kim Mạn tình nguyện dựa vào tảng băng ngàn năm Phó Tư Duyên này, dù sao diện mạo của anh rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô.
Cô cảm thấy chắc chắn Phó Tư Duyên đang gặp vấn đề khúc mắc với gia đình mình nên mới tìm một người như cô để làm lá chắn thế thân, giống như mấy tình tiết trong tiểu thuyết.
Bản thân Triệu Kim Mạn tốt xấu gì cũng có cái danh thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu. Chẳng qua hiện tại gia đình cô gặp chút vấn đề nhưng chí ít không phải cô bé lọ lem.
Triệu Kim Mạn cảm thấy câu chuyện cô bé lọ lem gặp hoàng tử của cuộc đời mình chỉ có thể tồn tại trong tiểu thuyết còn áp dụng ngoài đời thức chắc chắn không tồn tại.
Phó Tư Duyên nhìn cô chìm đắm trong suy tư liền nhăn mày, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cùng tôi kết hôn mà em cũng suy nghĩ lâu như vậy?”
Triệu Kim Mạn đương nhiên không phải không muốn nhận lời nhưng cô sợ rằng bản thân tự mình đa tình. Đôi mắt to tròn của cô mở to, bờ môi hồng nhuận mở lời: “Phó Tư Duyên, vì sao lại chọn tôi?”
Câu nói này hình như rất giống cô đang tự mình đa tình …
Dứt lời Triệu Kim Mạn bắt đầu chìm vào hối hận.
Phó Tư Duyên khẽ cười, anh luôn giữ trạng thái lạnh nhạt vậy mà không hiểu vì sao lại muốn cười.
“Triệu Kim Mạn, em nghĩ rằng tôi yêu em? Tôi chỉ là đang cần một đối tượng để kết hôn, mà em lại rất thích hợp mà thôi.”
Lời này của anh mang rất nhiều ý tứ, khiến Triệu Kim Mạn không thể phản bác được lời nào.
Cũng đúng, thanh danh trong giới thượng lưu của cô không tốt lắm. Tính cách cô tùy tiện, ngang bướng không biết khắc chế bản thân, hơn nữa ngoại hình lại bắt mắt cho nên thu về không ít ánh mắt ghen ghét. Vì thế mà lời đồn đại về cô ngày càng nhiều, tuy nhiên cô không để ý đến nó quá nhiều.
“Tôi không dám nghĩ vậy, nếu anh đã đưa ra lời đề nghị như vậy đương nhiên tôi sẽ không từ chối.”
“Vậy ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn, lúc đấy em có thể đến công ty tìm tôi.”