Hoa Hồng Dại - Lộc Thời An
Chương 12
Xe lái thẳng về biệt thự tư nhân giữa sườn núi, hai bên cây cối trơ chọi, lác đác vài chiếc lá cố gắng trụ lại trên cành cây khẳng khiu. Căn biệt thự được thiết kế theo phong cách cổ điển phương Tây hiện ra trước mắt.
Đây là lần đầu tiên Triệu Kim Mạn đến Phó gia, còn về lí do đến nơi đây là do Phó Tư Duyên nói rằng ông nội anh muốn gặp mặt cô.
Ngồi trên xe, Phó Tư Duyên yên lặng ngắm nhìn bàn tay cô. Tay Triệu Kim Mạn thanh mảnh nhỏ bé, móng tay không sơn màu mè mà lại được gọt dũa tỉ mỉ.
“Đừng quá căng thẳng, em không cần thiết phải tiếp xúc với họ quá nhiều.”
Nghe vậy Triệu Kim Mạn liền ngẩng đầu lên nhìn anh, hai mắt to tròn chớp chớp: “Bọn họ mà anh nói rất đáng sợ ư?”
Trong lòng cô nổi lên cảm giác khó hiểu, nếu quan hệ giữa anh và nhà họ Phó tốt đẹp thì anh sẽ không nói ra lời này. Nhưng còn chưa kịp nghe anh trả lời, ở phía sau một chiếc Maybach vượt lên, nghênh ngang dừng ngay trước cửa nhà họ Phó.
Bước xuống xe là một người đàn ông thân hình cao lớn, nhìn về phía Phó Tư Duyên nở một nụ cười. Người này khoác một chiếc áo gió nâu nhạt, mỗi bước đi vạt áo đung đưa theo chiều gió khiến Triệu Kim Mạn cảm thấy anh ta rất có sức hút. Nhất là nụ cười đầy ẩn ý kia, không phải nụ cười dịu dàng như người thường thấy mà ẩn trong đó là kim châm sắc nhọn.
Trong lúc Triệu Kim Mạn đoán già đoán non thì anh ta đã đi đến, cúi người gõ vào cửa sổ xe vài lần. Cô có thể nhận ra Phó Tư Duyên mặc dù khó chịu nhưng vẫn phân phó cho trợ lý Kỳ hạ cửa sổ xe.
Người cười tiếp tục giữ nguyên dáng vẻ ban nãy, khóe môi cong lên liếc nhìn vào trong xe một lượt sau đó đưa mắt nhìn Phó Tư Duyên, “Em trai, đây là em dâu sao?”
“Em dâu, chào em. Anh là anh trai của Phó Tư Duyên.”
Triệu Kim Mạn mất tự nhiên gật đầu, mãi đến khi vào bàn ăn Triệu Kim Mạn mới biết tên của người ban nãy gặp là Phó Hội, anh trai chủ yếu kinh doanh bên nước ngoài của Phó Tư Duyên.
Trong lúc dùng bữa, bản thân cô luôn cảm nhận được có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Triệu Kim Mạn đánh liều ngẩng đầu lên nhìn lại không ngờ là Phó Hội không biết ngại chớp mắt, nở nụ cười đầy ý xấu với cô.
Loại cảm giác này khiến con người ta lạnh hết sống lưng, giống như bị cưỡng gian bằng ánh nhìn khiến toàn thân cô chịu không nổi mà run rẩy. Bàn tay đặt ở dưới bàn vội vàng chạm vào chân Phó Tư Duyên, dường như anh hiểu được suy nghĩ của cô nhẹ nhàng nắm lấy tay cô xoa xoa trấn an.
Bữa tiệc tối hôm nay không có sự góp mặt của bố anh, về phần ông nội Phó thì một mực giữa vẻ mặt nghiêm nghị dù tóc đã ngả bạc nhưng vẫn khiến người đối diện cảm thấy bí bách, ngột ngạt.
Còn mẹ của Phó Tư Duyên – Phùng Ngọc Hề từ đầu đến cuối chưa từng liếc nhìn cô một lần. Ánh mắt bà ưu nhã kèm theo tia xa cách và lãnh đạm không chỉ là đối với cô mà ngay cả đối với Phó Tư Duyên cũng vậy.
Cuối cùng bữa tối dày vò này cũng đã kết thúc, cả cơ thể lẫn tinh thần Triệu Kim Mạn đều mệt mỏi. Từ lúc ăn cơm tới giờ Phó Tư Duyên không nói chuyện nhiều, cùng lắm là mở miệng trò chuyện với cô vài câu sau đó tiếp tục trầm lặng nghe ông nội Phó nói.
Sau khi được trở về nhà, Triệu Kim Mạn mới cảm thấy bản thân được sống lại. Cô nhìn Phó Tư Duyên mệt mỏi nằm trên sofa, biết ý đi tới nhấc đầu anh đặt lên đùi mình, đôi tay mềm mại chạm vào hai huyệt Thái Dương xoa bóp cho anh.
Tuy rằng Triệu Kim Mạn là người không giỏi hiểu chuyện nhưng cô cũng biết nhìn mặt đoán ý. Phó Tư Duyên không vui, cô chỉ có thể cố gắng làm anh vui vẻ.
Được cô mát xa, Phó Tư Duyên híp mắt hưởng thụ. Cô gái nhỏ hôm nay không quậy phá mà nghiêm túc giúp anh mát xa, bởi vì động tác cúi đầu mà tóc mai xõa xuống, hương thơm thoang thoảng từ tóc quẩn quanh chóp mũi anh.
“Em về sau cách xa Phó Hội một chút, anh ta không phải người tốt.”
Triệu Kim Mạn ngoan ngoãn gật đầu.
Dù cho Phó Tư Duyên không nhắc nhở, cô vẫn sẽ đề phòng Phó Hội bởi vì biểu hiện trên bàn ăn hôm nay của anh ta thật đáng ghê tởm. Dường như anh ta không coi cô là người phụ nữ đã có gia đình – vợ của em trai mình mà cứ vậy dùng ánh mắt trần trụi kia nhìn cô.
Mát xa được một lúc lâu, Phó Tư Duyên đứng dậy vào phòng tắm rửa. Triệu Kim Mạn được trả lại tự do lười biếng nằm nghỉ trên ghế sofa êm ái, trong lúc cô mơ hồ chìm vào giấc ngủ lại nghe thấy tiếng Phó Tư Duyên gọi mình: “Mạn Mạn, giúp tôi lấy đồ.”
Hiện tại Triệu Kim Mạn bắt đầu quen với việc anh gọi mình là “Mạn Mạn”. Dù sao cũng chỉ là xưng hô nhưng mỗi lần anh gọi cô như vậy, Triệu Kim Mạn không khỏi cảm thấy xao xuyến.
Cô lắc đầu, chê trách bản thân nghĩ linh tinh vội vàng lấy đồ giúp anh. Triệu Kim Mạn lịch sự gõ vào cửa phòng tắm vài lần, ngay sau đó cánh tay rắn chắc bắt lấy cổ tay cô kéo cô vào trong phòng tắm.
“Phó Tư Duyên …”
Lời còn chưa cất ra đã bị nuốt lại vào trong.
...