Hoa Hoa Tương Ngọc
Chương 50
Để phụ họa với Tề Ngọc, ta liên tục nói những lời chúc tốt lành, nào là cung hỷ phát tài, đại cát đại lợi, cát tường như ý, hoa khai phú quý, thậm chí cả sớm sinh quý tử cũng nói ra.
Đích mẫu nghe đến nỗi da đầu tê dại, mặt lúc đỏ lúc trắng, trông thật thú vị.
Vừa đặt chân xuống đất, bà ta đã nghe Tề Ngọc giục giã: “Hồng bao của Khương phu nhân chắc hẳn đã chuẩn bị từ sớm rồi, phu nhân, còn không mau đưa ra, đừng để người lớn mất mặt chứ!”
Ta sắp nhịn cười đến nội thương rồi, cố nén cười mà mặt mày méo xệch nói: “Mẫu thân, mau đưa đây đi!”
Bà ta nào có chuẩn bị hồng bao cho chúng ta?
Chỉ là trong lúc nói chuyện, đã có người dừng lại trước cửa. Ai cũng biết rõ tình hình nhà họ Khương, đang hóng xem trò vui. Đích mẫu vốn là người sĩ diện, coi trọng thanh danh, lúc này cũng chỉ còn cách nghiến răng tháo chiếc vòng vàng trên tay xuống.
“Nữ nhi đừng chê nhé.”
Lời này thật là, chỉ là một chiếc vòng vàng xoắn, đâu phải vật gì quý giá, ta mà không nhận, người ta lại tưởng ta chê của bà ta tặng. Ta quá hiểu đích mẫu, bèn cười nói:
“Mẫu thân, người nói gì vậy, làm con gái sao có thể chê một chiếc vòng nhỏ bé chứ? Tuy ở Hầu phủ, đây chỉ là thứ ban thưởng cho kẻ dưới, nhưng trưởng bối ban, không dám từ chối, con xin nhận ạ!”
Lời này khiến đích mẫu tức đến nghẹn họng, rõ ràng là lời khen mà lại mỉa mai cay độc. Không còn cách nào khác, đích mẫu sợ người ta nói mình keo kiệt, chỉ đành căm hận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi, đau xót tháo chiếc vòng ngọc bích rất đẹp trên tay kia xuống.
“Thấy Hoa Nhi vào Hầu phủ cũng phất lên rồi đấy. Mẫu thân không phải người keo kiệt, chỉ muốn nhắc ngươi giữ đúng bổn phận, đừng làm điều gì có lỗi với Thế tử!”
Quả nhiên bà ta không bao giờ chịu thiệt, nói là dạy bảo ta, nhưng thực chất là đang ngấm ngầm chê bai Tề Ngọc. Sao ta có thể để bà ta vênh váo như vậy, bèn giật lấy chiếc vòng ngọc, đáp trả:
“Đó là điều đương nhiên, dưới sự dạy dỗ của mẫu thân, con nhất định sẽ giữ đúng bổn phận, trên kính công công bà bà, dưới hòa thuận với phu quân. Con sẽ giúp Thế tử nâng khăn sửa túi, cùng nhau sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long!”
Đích mẫu như đ.ấ.m vào bông, tức đến hộc máu. Nghe xong, bà ta chẳng thèm để ý đến ta, dẫn theo đám nữ nhi vào nhà.
Khương Uyển tay còn đang bị thương, nhìn thấy ta liền trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Lúc đi ngang qua còn cố tình va vào ta.
Ta giả vờ bị va vào làm rơi đồ, chiếc vòng ngọc bích rơi xuống đất vỡ tan tành. Ta nâng niu những mảnh vỡ của chiếc vòng ngọc, xót xa nói: “Vỡ tan để cả năm bình an, tỷ tỷ nhất định không cố ý, nhất định không cố ý.”
Mẹ cả quay lại nhìn, thấy vòng ngọc vỡ vụn, bà ta còn đau lòng hơn cả ta, mặt mày sa sầm như sắp mưa bão. Khương Uyển cắn môi, rụt rè cúi đầu.
Tề Ngọc xem trò vui đủ rồi, bèn lên tiếng thúc giục:
“Phu nhân, chúng ta về thôi. Một chiếc vòng ngọc tầm thường, có gì mà phải tiếc nuối? Vỡ thì vỡ rồi, tỷ tỷ chắc chắn không cố ý, lát nữa ta sẽ đền cho nàng cái khác tốt hơn! Nhanh lên nào, sau lần ta bị ngã xuống nước thân thể vẫn chưa khỏi hẳn, mau về nghỉ ngơi cho khỏe.”
Đích mẫu nghe đến nỗi da đầu tê dại, mặt lúc đỏ lúc trắng, trông thật thú vị.
Vừa đặt chân xuống đất, bà ta đã nghe Tề Ngọc giục giã: “Hồng bao của Khương phu nhân chắc hẳn đã chuẩn bị từ sớm rồi, phu nhân, còn không mau đưa ra, đừng để người lớn mất mặt chứ!”
Ta sắp nhịn cười đến nội thương rồi, cố nén cười mà mặt mày méo xệch nói: “Mẫu thân, mau đưa đây đi!”
Bà ta nào có chuẩn bị hồng bao cho chúng ta?
Chỉ là trong lúc nói chuyện, đã có người dừng lại trước cửa. Ai cũng biết rõ tình hình nhà họ Khương, đang hóng xem trò vui. Đích mẫu vốn là người sĩ diện, coi trọng thanh danh, lúc này cũng chỉ còn cách nghiến răng tháo chiếc vòng vàng trên tay xuống.
“Nữ nhi đừng chê nhé.”
Lời này thật là, chỉ là một chiếc vòng vàng xoắn, đâu phải vật gì quý giá, ta mà không nhận, người ta lại tưởng ta chê của bà ta tặng. Ta quá hiểu đích mẫu, bèn cười nói:
“Mẫu thân, người nói gì vậy, làm con gái sao có thể chê một chiếc vòng nhỏ bé chứ? Tuy ở Hầu phủ, đây chỉ là thứ ban thưởng cho kẻ dưới, nhưng trưởng bối ban, không dám từ chối, con xin nhận ạ!”
Lời này khiến đích mẫu tức đến nghẹn họng, rõ ràng là lời khen mà lại mỉa mai cay độc. Không còn cách nào khác, đích mẫu sợ người ta nói mình keo kiệt, chỉ đành căm hận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi, đau xót tháo chiếc vòng ngọc bích rất đẹp trên tay kia xuống.
“Thấy Hoa Nhi vào Hầu phủ cũng phất lên rồi đấy. Mẫu thân không phải người keo kiệt, chỉ muốn nhắc ngươi giữ đúng bổn phận, đừng làm điều gì có lỗi với Thế tử!”
Quả nhiên bà ta không bao giờ chịu thiệt, nói là dạy bảo ta, nhưng thực chất là đang ngấm ngầm chê bai Tề Ngọc. Sao ta có thể để bà ta vênh váo như vậy, bèn giật lấy chiếc vòng ngọc, đáp trả:
“Đó là điều đương nhiên, dưới sự dạy dỗ của mẫu thân, con nhất định sẽ giữ đúng bổn phận, trên kính công công bà bà, dưới hòa thuận với phu quân. Con sẽ giúp Thế tử nâng khăn sửa túi, cùng nhau sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long!”
Đích mẫu như đ.ấ.m vào bông, tức đến hộc máu. Nghe xong, bà ta chẳng thèm để ý đến ta, dẫn theo đám nữ nhi vào nhà.
Khương Uyển tay còn đang bị thương, nhìn thấy ta liền trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Lúc đi ngang qua còn cố tình va vào ta.
Ta giả vờ bị va vào làm rơi đồ, chiếc vòng ngọc bích rơi xuống đất vỡ tan tành. Ta nâng niu những mảnh vỡ của chiếc vòng ngọc, xót xa nói: “Vỡ tan để cả năm bình an, tỷ tỷ nhất định không cố ý, nhất định không cố ý.”
Mẹ cả quay lại nhìn, thấy vòng ngọc vỡ vụn, bà ta còn đau lòng hơn cả ta, mặt mày sa sầm như sắp mưa bão. Khương Uyển cắn môi, rụt rè cúi đầu.
Tề Ngọc xem trò vui đủ rồi, bèn lên tiếng thúc giục:
“Phu nhân, chúng ta về thôi. Một chiếc vòng ngọc tầm thường, có gì mà phải tiếc nuối? Vỡ thì vỡ rồi, tỷ tỷ chắc chắn không cố ý, lát nữa ta sẽ đền cho nàng cái khác tốt hơn! Nhanh lên nào, sau lần ta bị ngã xuống nước thân thể vẫn chưa khỏi hẳn, mau về nghỉ ngơi cho khỏe.”