Hoa Hoa Tương Ngọc
Chương 46
Hầu gia sắc mặt xanh mét nói nhất định sẽ dâng tấu sớ vạch tội hắn. Chuyện này còn chưa xong, không biết là ai lại truyền ra tin đồn Tề Ngọc hoàn toàn bị phế, không còn là nam nhân nữa. Tề Ngọc vừa mới hạ sốt nghe được tin tức như vậy, lại phun ra một ngụm máu.
Ngày tết, phủ Tuyên Bình hầu chìm trong u ám. Vết thương trên chân Tề Ngọc đã không còn đau, nhưng vết thương trong lòng không cách nào chữa lành. Một cơn sốt cao ập đến, Tề Ngọc lại hôn mê ba ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại nhưng cả người tiều tụy nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
Thấy nhi tử mình tiều tụy như vậy, Tuyên Bình hầu tức giận đến mức vào cung tố cáo. Ông bất chấp sĩ diện, vừa khóc vừa kể lể với Hoàng thượng rằng mình sắp bị bức tử. Nhi tử duy nhất của ông bị hại đến gãy cả hai chân, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, dẫn thê tử cùng ra ngoài giải sầu, lại bị Nhị hoàng tử công kích bằng lời nói, còn công khai khinh thị thê tử của mình.
Thật ra mà nói, chuyện này dù không xảy ra với Thế tử hầu phủ, cho dù là một người xa lạ, những việc Nhị hoàng tử làm cũng đủ để hắn bị nước miếng nhấn chìm. Huống chi Tề Ngọc vốn đã ốm yếu, bị hắn chọc tức đến mức sống dở c.h.ế.t dở.
Hoàng thượng thân thể cũng không được tốt, gắng gượng đến thiết triều lại nghe được tin tức như vậy, lập tức tức giận đến đau đầu. Người đập tay vào long ỷ, bắt Nhị hoàng tử quỳ xuống nhận lỗi.
Hoàng tử phải quỳ lạy Hầu gia, thật đúng là mất mặt. Bất đắc dĩ Hoàng thượng đã lên tiếng, Nhị hoàng tử đành phải ấm ức quỳ xuống dập đầu trước Tuyên Bình hầu.
Tuyên Bình hầu vừa thấy Nhị hoàng tử dập đầu, cũng vội vàng quỳ xuống dập đầu đáp lễ, còn ra vẻ sợ hãi đến c.h.ế.t khiếp.
“Sao có thể như vậy được? Hiện nay trong phủ ta chỉ còn lại một đứa con bất tài vô dụng, Nhị hoàng tử dập đầu trước lão thần như vậy, chẳng phải là giảm thọ sao? Về sau Tuyên Bình hầu phủ chúng ta còn phải nhờ cậy vào Nhị hoàng tử!”
Nói về việc đ.â.m thấu tim gan, Hầu gia quả là bậc thầy trong số đó. Dùng giọng điệu uất ức nhất, khiến Nhị hoàng tử tức đến đỏ mặt tía tai, quỳ cũng không được, không quỳ cũng không xong, đành đứng đó ngượng ngùng không thôi.
Về sau Hoàng thượng lại đổ bệnh, Tuyên Bình hầu liền khóc lóc nói: “Hoàng thượng ơi, dù ngài có tức giận Nhị hoàng tử đến đâu, cũng phải bảo trọng long thể ạ! Nếu ngài có mệnh hệ gì, lão thần thật khó mà chối bỏ trách nhiệm! Chi bằng để lão thần toại nguyện Nhị hoàng tử, sớm về với tiên tổ cho rồi!”
Haiz, một màn diễn tuồng như vậy, lại càng khẳng định Hoàng thượng bị Nhị hoàng tử chọc tức đến đổ bệnh.
Nhị hoàng tử đã học khôn hơn, tự biết miệng lưỡi vụng về không cãi lại được người khác, bèn đóng cửa phủ, không ra khỏi cửa lớn, không bước qua cửa sau, trở thành một tiểu thư khuê các e thẹn.
Lại đúng vào dịp Tết, Hoàng thượng dù nằm trên giường bệnh cũng không quên ban thưởng cho Tuyên Bình hầu phủ như nước chảy, có thể thấy sự sủng ái của Hoàng thượng đối với Tuyên Bình hầu phủ.
Ngày tết, phủ Tuyên Bình hầu chìm trong u ám. Vết thương trên chân Tề Ngọc đã không còn đau, nhưng vết thương trong lòng không cách nào chữa lành. Một cơn sốt cao ập đến, Tề Ngọc lại hôn mê ba ngày, cuối cùng cũng tỉnh lại nhưng cả người tiều tụy nằm trên giường, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
Thấy nhi tử mình tiều tụy như vậy, Tuyên Bình hầu tức giận đến mức vào cung tố cáo. Ông bất chấp sĩ diện, vừa khóc vừa kể lể với Hoàng thượng rằng mình sắp bị bức tử. Nhi tử duy nhất của ông bị hại đến gãy cả hai chân, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, dẫn thê tử cùng ra ngoài giải sầu, lại bị Nhị hoàng tử công kích bằng lời nói, còn công khai khinh thị thê tử của mình.
Thật ra mà nói, chuyện này dù không xảy ra với Thế tử hầu phủ, cho dù là một người xa lạ, những việc Nhị hoàng tử làm cũng đủ để hắn bị nước miếng nhấn chìm. Huống chi Tề Ngọc vốn đã ốm yếu, bị hắn chọc tức đến mức sống dở c.h.ế.t dở.
Hoàng thượng thân thể cũng không được tốt, gắng gượng đến thiết triều lại nghe được tin tức như vậy, lập tức tức giận đến đau đầu. Người đập tay vào long ỷ, bắt Nhị hoàng tử quỳ xuống nhận lỗi.
Hoàng tử phải quỳ lạy Hầu gia, thật đúng là mất mặt. Bất đắc dĩ Hoàng thượng đã lên tiếng, Nhị hoàng tử đành phải ấm ức quỳ xuống dập đầu trước Tuyên Bình hầu.
Tuyên Bình hầu vừa thấy Nhị hoàng tử dập đầu, cũng vội vàng quỳ xuống dập đầu đáp lễ, còn ra vẻ sợ hãi đến c.h.ế.t khiếp.
“Sao có thể như vậy được? Hiện nay trong phủ ta chỉ còn lại một đứa con bất tài vô dụng, Nhị hoàng tử dập đầu trước lão thần như vậy, chẳng phải là giảm thọ sao? Về sau Tuyên Bình hầu phủ chúng ta còn phải nhờ cậy vào Nhị hoàng tử!”
Nói về việc đ.â.m thấu tim gan, Hầu gia quả là bậc thầy trong số đó. Dùng giọng điệu uất ức nhất, khiến Nhị hoàng tử tức đến đỏ mặt tía tai, quỳ cũng không được, không quỳ cũng không xong, đành đứng đó ngượng ngùng không thôi.
Về sau Hoàng thượng lại đổ bệnh, Tuyên Bình hầu liền khóc lóc nói: “Hoàng thượng ơi, dù ngài có tức giận Nhị hoàng tử đến đâu, cũng phải bảo trọng long thể ạ! Nếu ngài có mệnh hệ gì, lão thần thật khó mà chối bỏ trách nhiệm! Chi bằng để lão thần toại nguyện Nhị hoàng tử, sớm về với tiên tổ cho rồi!”
Haiz, một màn diễn tuồng như vậy, lại càng khẳng định Hoàng thượng bị Nhị hoàng tử chọc tức đến đổ bệnh.
Nhị hoàng tử đã học khôn hơn, tự biết miệng lưỡi vụng về không cãi lại được người khác, bèn đóng cửa phủ, không ra khỏi cửa lớn, không bước qua cửa sau, trở thành một tiểu thư khuê các e thẹn.
Lại đúng vào dịp Tết, Hoàng thượng dù nằm trên giường bệnh cũng không quên ban thưởng cho Tuyên Bình hầu phủ như nước chảy, có thể thấy sự sủng ái của Hoàng thượng đối với Tuyên Bình hầu phủ.