Hoa Hoa Tương Ngọc
Chương 3
Mà điều ta không biết là, bước ngoặt của chính mình lại đến nhanh như vậy.
Hôm ấy tiết xuân đẹp đẽ, đích tỷ Khương Uyển nói muốn đi thưởng ngoạn cảnh xuân.
Ta vốn không muốn đi, dù mấy ngày nay nguyệt sự sắp hết, nhưng cứ ra khỏi cửa là bất tiện. Nhưng Khương Uyển là người cố chấp, việc nàng quyết định thì không ai lay chuyển được, nàng muốn ai đi thì người đó nhất định phải đi.
Tuy cha ta chỉ là Lễ bộ Thượng thư, nhưng nhà mẹ đẻ của đích mẫu lại có lai lịch lớn. Nhà họ Tống vốn là dòng dõi quý tộc triều trước, trải qua bao phen đổi thay vẫn không hề suy sụp mà ngày càng hưng thịnh. Phân nửa quan lại trong triều đều xuất thân từ trường tư thục nhà họ Tống, nơi nổi tiếng với những bậc thầy nghiêm khắc và học trò ưu tú. Vô số sĩ tử đã phải vắt óc suy nghĩ để có thể giành được một suất học tại đây. Vì vậy, dù không có con cháu nào làm quan, nhà họ Tống vẫn có vô số học trò cũ nay đã làm quan trên triều đình.
Ấy là lý do vì sao dù bao năm qua không có con trai, đích mẫu vẫn giữ vững địa vị. Cha ta không dám hưu thê, bởi đắc tội nhà họ Tống cũng đồng nghĩa với việc đắc tội với gần hết triều đình, nặng nhẹ ra sao người cũng biết rõ.
Thất xuất chi tội, rốt cuộc cũng chỉ là lời nói suông mà thôi. Phụ nữ thật sự có địa vị căn bản không thèm để tâm đến những chuyện này.
Dù cha ta không dám hưu thê, nhưng ông ấy dám nạp thiếp; đích mẫu tuy không sợ bị bỏ, nhưng bà ta không sinh được con trai, lại chỉ có một đứa nữ nhi, trong lòng cũng lo lắng bất an.
Bởi vậy, bao năm qua, hai vợ chồng họ cứ thế kìm hãm lẫn nhau, tạo nên một thế cục kỳ lạ mà cân bằng.
Điều này khiến Khương Uyển lộng quyền, các thứ nữ không dám phản kháng, kể cả ta.
Nàng ta nói muốn thể hiện sự hòa thuận giữa đích thứ trong nhà họ Khương chúng ta, đích mẫu đối xử công bằng với tất cả, chị em thuận hòa vui vẻ. Nhưng thực tế nàng ta chỉ đối xử tốt với chúng ta ngoài mặt, còn ngày thường muốn đánh muốn mắng đều tùy ý.
Nếu không phải ta cố ý lấy lòng nàng ta, e rằng cũng không tránh khỏi việc bị bắt nạt.
Các thứ muội khác sau lưng đều nói ta là kẻ nịnh hót.
Nhưng ta không quan tâm, thật đấy. Ta chỉ quan tâm đến tiền đồ của bản thân.
Bởi vậy, khi Khương Uyển lên tiếng, ta đành phải bảo nha hoàn chuẩn bị thêm hai bộ quần áo để thay.
Vì ta là tay sai của Khương Uyển nên may mắn có được vinh dự ngồi chung xe ngựa với nàng ta. Nàng ta soi gương làm dáng, lúc thì chê tóc chải không đẹp, lúc thì chê son môi của mình không đủ tươi.
“Muội muội à, vẫn là son môi muội làm đẹp, lần sau nhớ làm thêm mấy lọ, ta cũng tiện tặng người khác.”
Nàng ta thuận miệng nói một câu, ta lại phải bận rộn thật lâu. Từ việc mua nguyên liệu, nghiền nhỏ cho đến chế tạo, đều phải do chính tay ta làm, lại còn phải theo ý nàng ta.
Nhưng nàng ta là trưởng tỷ, là đích nữ, nếu ta không nghe lời, nàng ta sẽ mách với đích mẫu, ta cũng chỉ còn biết cười gượng mà đồng ý.
Một đường xe xóc nảy, nhưng cảnh sắc ngoại ô thật đẹp. Tuyết mùa đông đã tan, lớp băng trên mặt hồ cũng đã được dòng nước cuốn trôi, khắp nơi đều tràn đầy sức sống. Xa xa, muôn ngàn hoa đang nở rộ nghênh xuân, cả một vùng lớn ngập tràn sắc vàng khiến lòng người cũng rộn ràng theo.
Hôm ấy tiết xuân đẹp đẽ, đích tỷ Khương Uyển nói muốn đi thưởng ngoạn cảnh xuân.
Ta vốn không muốn đi, dù mấy ngày nay nguyệt sự sắp hết, nhưng cứ ra khỏi cửa là bất tiện. Nhưng Khương Uyển là người cố chấp, việc nàng quyết định thì không ai lay chuyển được, nàng muốn ai đi thì người đó nhất định phải đi.
Tuy cha ta chỉ là Lễ bộ Thượng thư, nhưng nhà mẹ đẻ của đích mẫu lại có lai lịch lớn. Nhà họ Tống vốn là dòng dõi quý tộc triều trước, trải qua bao phen đổi thay vẫn không hề suy sụp mà ngày càng hưng thịnh. Phân nửa quan lại trong triều đều xuất thân từ trường tư thục nhà họ Tống, nơi nổi tiếng với những bậc thầy nghiêm khắc và học trò ưu tú. Vô số sĩ tử đã phải vắt óc suy nghĩ để có thể giành được một suất học tại đây. Vì vậy, dù không có con cháu nào làm quan, nhà họ Tống vẫn có vô số học trò cũ nay đã làm quan trên triều đình.
Ấy là lý do vì sao dù bao năm qua không có con trai, đích mẫu vẫn giữ vững địa vị. Cha ta không dám hưu thê, bởi đắc tội nhà họ Tống cũng đồng nghĩa với việc đắc tội với gần hết triều đình, nặng nhẹ ra sao người cũng biết rõ.
Thất xuất chi tội, rốt cuộc cũng chỉ là lời nói suông mà thôi. Phụ nữ thật sự có địa vị căn bản không thèm để tâm đến những chuyện này.
Dù cha ta không dám hưu thê, nhưng ông ấy dám nạp thiếp; đích mẫu tuy không sợ bị bỏ, nhưng bà ta không sinh được con trai, lại chỉ có một đứa nữ nhi, trong lòng cũng lo lắng bất an.
Bởi vậy, bao năm qua, hai vợ chồng họ cứ thế kìm hãm lẫn nhau, tạo nên một thế cục kỳ lạ mà cân bằng.
Điều này khiến Khương Uyển lộng quyền, các thứ nữ không dám phản kháng, kể cả ta.
Nàng ta nói muốn thể hiện sự hòa thuận giữa đích thứ trong nhà họ Khương chúng ta, đích mẫu đối xử công bằng với tất cả, chị em thuận hòa vui vẻ. Nhưng thực tế nàng ta chỉ đối xử tốt với chúng ta ngoài mặt, còn ngày thường muốn đánh muốn mắng đều tùy ý.
Nếu không phải ta cố ý lấy lòng nàng ta, e rằng cũng không tránh khỏi việc bị bắt nạt.
Các thứ muội khác sau lưng đều nói ta là kẻ nịnh hót.
Nhưng ta không quan tâm, thật đấy. Ta chỉ quan tâm đến tiền đồ của bản thân.
Bởi vậy, khi Khương Uyển lên tiếng, ta đành phải bảo nha hoàn chuẩn bị thêm hai bộ quần áo để thay.
Vì ta là tay sai của Khương Uyển nên may mắn có được vinh dự ngồi chung xe ngựa với nàng ta. Nàng ta soi gương làm dáng, lúc thì chê tóc chải không đẹp, lúc thì chê son môi của mình không đủ tươi.
“Muội muội à, vẫn là son môi muội làm đẹp, lần sau nhớ làm thêm mấy lọ, ta cũng tiện tặng người khác.”
Nàng ta thuận miệng nói một câu, ta lại phải bận rộn thật lâu. Từ việc mua nguyên liệu, nghiền nhỏ cho đến chế tạo, đều phải do chính tay ta làm, lại còn phải theo ý nàng ta.
Nhưng nàng ta là trưởng tỷ, là đích nữ, nếu ta không nghe lời, nàng ta sẽ mách với đích mẫu, ta cũng chỉ còn biết cười gượng mà đồng ý.
Một đường xe xóc nảy, nhưng cảnh sắc ngoại ô thật đẹp. Tuyết mùa đông đã tan, lớp băng trên mặt hồ cũng đã được dòng nước cuốn trôi, khắp nơi đều tràn đầy sức sống. Xa xa, muôn ngàn hoa đang nở rộ nghênh xuân, cả một vùng lớn ngập tràn sắc vàng khiến lòng người cũng rộn ràng theo.