Hoa Hoa Tương Ngọc
Chương 29
“Nói không hận là giả, nhưng nếu hận, dường như lại không nên hận hắn. Ta và Mạnh Quyết vốn là bằng hữu nhiều năm, nếu hắn muốn hại ta, đâu thiếu gì cách, hắn muốn ta tàn phế, đâu cần đích thân ra tay, huống hồ, hắn có lý do gì hại ta?”
Thời gian qua đi, Tề Ngọc cẩn trọng suy xét, đã nhận ra âm mưu trong đó.
“Đây là một mưu kế thâm độc nhằm một mũi tên trúng hai đích. Bọn chúng muốn thấy Hầu phủ và Công chúa phủ trở mặt với nhau. Bọn chúng muốn ta vĩnh viễn không đứng về phe nào. Chỉ cần binh quyền ở ngoại ô kinh thành còn nằm trong tay Hầu phủ một ngày, sẽ có kẻ lo sợ đến mất ăn mất ngủ. Nay Hoàng thượng đã già yếu, ngôi báu sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay các hoàng tử. Hoàng hậu lại có Thái tử, Trưởng công chúa ủng hộ con trai trưởng thân cận Đông cung. Nếu ta thân thiết với Tiểu quận vương, đồng nghĩa với việc Hầu phủ ủng hộ Thái tử. Nhưng nếu, ta và Tiểu quận vương bất hòa thì sao? Những chuyện này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, phải nói rằng, bọn chúng đã đánh cược đúng.”
Nói đến đây, khóe môi Tề Ngọc nhếch lên một nụ cười cay đắng, ánh mắt tràn đầy thất vọng và đau thương.
“Rốt cuộc là không thể quay lại được nữa, mỗi lần nhìn thấy người của Công chúa phủ, ta chỉ nhớ đến đôi chân đã tàn phế của mình. Con ngựa đó bỗng dưng nổi điên, nhưng xét cho cùng, vẫn là Tiểu quận vương đã để lại sơ hở cho kẻ khác lợi dụng. Nếu hắn không còn phóng ngựa giữa phố, có lẽ đã chẳng xảy ra cơ sự này...”
Đôi chân của Tề Ngọc, sau khi được nhiều thái y xem xét, đã không còn hy vọng chữa khỏi.
Giờ đây, chàng cũng đánh mất niềm tin vào việc có thể đứng dậy trở lại. Cả ngày chàng chỉ biết vùi đầu vào sách vở hoặc đăm chiêu nhìn xa xăm.
Ta muốn đẩy hắn ra ngoài, hắn lại cảm thấy không muốn gặp người. Trước kia, kẻ tiêu d.a.o tự tại ấy, cuối cùng vẫn thay đổi nhiều rồi. Cho dù chân hắn không cách nào hồi phục, ta vẫn mỗi ngày không ngừng xoa bóp cho hắn. Có lúc hắn còn rất chống cự.
“Ngươi có cố gắng thế nào, nó cũng không đứng dậy được nữa, phế rồi chính là phế rồi, ngươi lại hà tất?”
Thời gian qua đi, Tề Ngọc cẩn trọng suy xét, đã nhận ra âm mưu trong đó.
“Đây là một mưu kế thâm độc nhằm một mũi tên trúng hai đích. Bọn chúng muốn thấy Hầu phủ và Công chúa phủ trở mặt với nhau. Bọn chúng muốn ta vĩnh viễn không đứng về phe nào. Chỉ cần binh quyền ở ngoại ô kinh thành còn nằm trong tay Hầu phủ một ngày, sẽ có kẻ lo sợ đến mất ăn mất ngủ. Nay Hoàng thượng đã già yếu, ngôi báu sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay các hoàng tử. Hoàng hậu lại có Thái tử, Trưởng công chúa ủng hộ con trai trưởng thân cận Đông cung. Nếu ta thân thiết với Tiểu quận vương, đồng nghĩa với việc Hầu phủ ủng hộ Thái tử. Nhưng nếu, ta và Tiểu quận vương bất hòa thì sao? Những chuyện này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, phải nói rằng, bọn chúng đã đánh cược đúng.”
Nói đến đây, khóe môi Tề Ngọc nhếch lên một nụ cười cay đắng, ánh mắt tràn đầy thất vọng và đau thương.
“Rốt cuộc là không thể quay lại được nữa, mỗi lần nhìn thấy người của Công chúa phủ, ta chỉ nhớ đến đôi chân đã tàn phế của mình. Con ngựa đó bỗng dưng nổi điên, nhưng xét cho cùng, vẫn là Tiểu quận vương đã để lại sơ hở cho kẻ khác lợi dụng. Nếu hắn không còn phóng ngựa giữa phố, có lẽ đã chẳng xảy ra cơ sự này...”
Đôi chân của Tề Ngọc, sau khi được nhiều thái y xem xét, đã không còn hy vọng chữa khỏi.
Giờ đây, chàng cũng đánh mất niềm tin vào việc có thể đứng dậy trở lại. Cả ngày chàng chỉ biết vùi đầu vào sách vở hoặc đăm chiêu nhìn xa xăm.
Ta muốn đẩy hắn ra ngoài, hắn lại cảm thấy không muốn gặp người. Trước kia, kẻ tiêu d.a.o tự tại ấy, cuối cùng vẫn thay đổi nhiều rồi. Cho dù chân hắn không cách nào hồi phục, ta vẫn mỗi ngày không ngừng xoa bóp cho hắn. Có lúc hắn còn rất chống cự.
“Ngươi có cố gắng thế nào, nó cũng không đứng dậy được nữa, phế rồi chính là phế rồi, ngươi lại hà tất?”