Hoa Hải Đường Trên Thắt Lưng
Chương 1
Ta bị Tống Hoài An cưỡng ép mang về phủ. Hắn ta si mê người quả tẩu của mình, vì thế nên tìm đến ta - người có nét giống với nàng ta đến năm phần.
Hắn ta cưỡng ép cưới ta về phủ, nhưng vẫn không quên tình xưa. Thậm chí, hắn ta còn cùng nàng ta trở thành phu thê thực sự. Khi bọn họ quấn quýt lần đầu, ta vừa hay biết mình đã mang thai. Chị dâu khóc lóc, hắn ta liền bỏ mặc mẫu nhi ta.
Về sau, Chiêu Chiêu đã sáu tuổi.
Vào ngày sinh nhật của con bé, Tống Hoài An cùng chị dâu cãi nhau không ngừng vì chuyện tiệc mừng. Hai người từng bất chấp lễ giáo tổ tiên để ở bên nhau, giờ đây lại chẳng thể chịu đựng được nhau. Hắn ta tâm sự với ta: “Trước kia cứ nghĩ nàng ấy đáng thương, nào ngờ lại ngang ngược đến vậy? A Ngọc, ta có chút hối hận rồi.” Nói xong, hắn ta đưa tay định chạm vào mặt ta, nhưng vì say quá mà lăn ra ngủ. Trong giấc mơ, hắn ta lẩm bẩm: “Sau này, ta sẽ làm một người phụ thân tốt của Chiêu Chiêu…”
Nghe vậy, Chiêu Chiêu bỗng đầy vẻ ngạc nhiên: “Phụ thân của Chiêu Chiêu chẳng phải đang ở trong hoàng cung sao?”
01
Ta vội vàng đưa tay bịt miệng Chiêu Chiêu lại.
Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nếu người nào có lòng dạ đen tối nghe thấy, e là tai họa sẽ ập đến.
Mặc dù, những gì con bé nói đều là sự thật.
Chiêu Chiêu gạt tay ta ra, rồi chỉ vào Tống Hoài An. “Nếu đêm nay ông ta ngủ lại đây, mai phụ thân mà biết được, mẫu thân lại phải nằm nghỉ trên giường mấy ngày nữa rồi.” Nói xong, Chiêu Chiêu thở dài rồi dụi đầu vào lòng ta: “Nhưng mà, Chiêu Chiêu muốn ngày mai mẫu thân đưa con ra vườn đào thả diều.”
Nghe vậy, mặt ta đỏ bừng vì ngượng ngùng. Chiêu Chiêu còn nhỏ, chưa hiểu nhiều, chỉ biết rằng ta hay giả vờ lười biếng, đặc biệt là sau những ngày phụ thân con bé đến thăm, tôi luôn kiếm cớ để nghỉ ngơi. Đã thành thói quen, mỗi lần hứa sẽ đưa con ra ngoài chơi, Chiêu Chiêu lại lẩm bẩm rằng phụ thân đừng đến vào lúc này.
Suy nghĩ quay trở lại, ta ôm Chiêu Chiêu vào lòng, nhìn Tống Hoài An đang say mèm trước mặt. Chiêu Chiêu nói không sai, nếu nam nhân đó biết, lại sẽ ghen tuông lung tung. Dù chàng là người không có danh phận, nhưng khi ghen tuông lại ầm ĩ hơn cả Chiêu Chiêu.
Ta bóp trán, thấy hơi đau đầu.
Vì thế liền gọi nha hoàn lại gần.
“Lan truyền tin tức ra ngoài đi, nói rằng đêm nay nhị gia sẽ nghỉ lại phòng ta, hơn nữa còn uống không ít rượu.”
Nha hoàn đã sớm bị nam nhân đó mua chuộc, trung thành tuyệt đối với ta.
Vì vậy, nàng ấy lập tức xách váy chạy đi, thuần thục chạy đến trước sân viện bên cạnh trò chuyện với người lính gác cổng.
Chẳng bao lâu, Thịnh Dung Tuyết vội vàng chạy đến.
Nàng ta trang điểm cực kỳ lộng lẫy, dáng vẻ như một nữ chủ nhân đích thực, không một lời chào mà đạp văng cửa phòng ta.
Thấy Tống Hoài An vẫn nằm gục trên bàn, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn ta với ánh mắt khinh miệt: “Phía trước còn nhiều việc cần nhị gia giải quyết, ngươi dù là phu nhân của chàng, cũng không nên chiếm giữ chàng, hiểu chưa?”
Ta dắt Chiêu Chiêu, gật đầu đồng ý với nàng ta, ngoan ngoãn nghe lời.
Thịnh Dung Tuyết vô cùng hài lòng với sự ngoan ngoãn của ta, nhếch môi cười.
Nhưng khi ánh mắt nàng ta va phải Chiêu Chiêu, trong mắt thoáng hiện sự ác ý.
Nàng ta giơ tay, lấy tay áo che đi, khẽ chạm vào bụng mình. Thật đáng tiếc, dù Tống Hoài An yêu nàng ta, nhưng hắn ta cũng hiểu rõ tiền đồ gia tộc quan trọng hơn. Nếu chị dâu mang thai và có người phát hiện ra đứa trẻ là con của hắn ta, theo luật pháp triều đình, sẽ bị lưu đày ba nghìn dặm, hơn nữa đó mới chỉ là hình phạt nhẹ nhất.
Vì vậy, Tống Hoài An không dám mạo hiểm, đã đề phòng từ trước. Ngay từ lần đầu tiên họ qua lại, hắn ta đã tàn nhẫn rót một chén thuốc lạnh cho nàng ta uống, khiến Thịnh Dung Tuyết không bao giờ có thể mang thai nữa.
Chính vì vậy, nàng ta căm ghét Chiêu Chiêu, hận không thể loại bỏ con bé. Ánh mắt nàng ta quá đáng sợ, ta vội vàng che chở Chiêu Chiêu phía sau, sợ rằng con bé đêm nay sẽ gặp ác mộng. Thấy vậy, Thịnh Dung Tuyết thu ánh mắt lại, ra lệnh cho hai hộ vệ mang Tống Hoài An rời đi, nói rằng hắn ta có việc cần xử lý ở tiền viện.
Nhưng nhìn hắn ta say mềm như bùn, sợ rằng đến đấu đại tự cũng không nhận ra được.
Dĩ nhiên, ta hiểu rõ, nhưng lại không muốn vạch trần. Đưa tiễn hai người đó đi, ta và Chiêu Chiêu nhìn nhau rồi thở phào nhẹ nhõm.
02
Mối nghiệt duyên giữa ta và Tống Hoài An đều do hắn ta gây nên. Lần đầu gặp hắn ta, ta định thắt cổ tự tử.
Chọn một cây cổ thụ, treo dây lụa trắng lên, nhưng chưa kịp thắt vào cổ mình thì một lưỡi d.a.o bay đến, cắt đứt dây lụa, khiến ta ngã sấp mặt xuống đất.
Đau đến nỗi ta phải nằm một lúc lâu mới gượng dậy nổi. Sau đó, hắn ta kéo ta dậy, nói ta phải sống tiếp.
Ban đầu, hắn ta còn cười, nhưng khi nhìn thấy mặt ta dính đầy bụi bẩn, nụ cười của hắn ta chợt tắt lịm.
Rồi hắn ta vác ta lên vai, nói sẽ đưa ta về nhà: “Ta đã cứu nàng một mạng, nàng phải báo ơn bằng cách lấy thân báo đáp. Ta sẽ cho nàng làm chính thê, thế nào?” Nói thật, ta chưa bao giờ gặp kẻ nào vô sỉ như hắn ta.
Nhưng ta không thể từ chối.
Vì hắn ta đã đặt lưỡi d.a.o lên cổ đám hàng xóm của tôi, nói nếu ta dám không nghe lời, hắn ta sẽ biến nơi này thành địa ngục trần gian, kéo ta theo xuống mồ.
Lúc đó, ta tưởng hắn ta là một kẻ điên. Đến khi theo hắn ta về phủ, gặp nữ nhân xinh đẹp kia, ta mới nhận ra hắn ta thật sự là một kẻ điên. Luật pháp triều đình quy định rằng em rể không được cưới quả tẩu. Nếu vi phạm, dân thường sẽ bị đánh trăm gậy, còn bị trầm xuống sông. Nếu là quan lại, nhẹ sẽ bị lưu đày ba nghìn dặm, nặng sẽ bị xử tử cả gia tộc.
Vì vậy, hắn ta không thể cưới người yêu, cũng sợ những lời đồn thổi làm tiêu tan con đường quan lộ và khiến gia tộc phải nhục nhã. Hắn ta và Thịnh Dung Tuyết bàn bạc, tìm một người làm lá chắn.
Và trùng hợp thay, hắn ta tìm thấy ta - người có nét giống quả tẩu của hắn đến năm phần. Nhưng ta đã từng có người yêu, dù rằng người ấy đã qua đời. Một trận hỏa hoạn thiêu c.h.ế.t chàng ấy, không còn tìm được một mảnh xương cốt. Ta vốn là cô nhi, sống tự do tự tại trong rừng, dựa vào hái nấm mà sống, chỉ đến khi gặp chàng ấy, ta mới yêu thích sự náo nhiệt.
Nhưng chưa kịp thành thân, trận hỏa hoạn bất ngờ đã khiến bọn ta chia lìa âm dương.
Vì vậy, trong phút giây đau đớn, ta chọn cách tự vẫn.
Nhưng tiếc là không thể chết, lại bị cưỡng ép bắt đi. Hắn ta tự xưng là ân nhân cứu mạng, ép ta vào phủ làm lá chắn, nhưng không chỉ đơn giản coi ta là lá chắn.
Đây chính là điều khiến ta ghét hắn ta nhất.
Vừa mới vào phủ, ta đã chứng kiến một màn kịch lớn.
Quả tẩu rơi lệ giữa đám hoa, em chồng cúi đầu hôn, rồi cả hai lăn xuống sườn núi. Đến khi trời tối, tóc tai cả hai rối bời, nhìn qua là biết đã làm chuyện phu thê.
Cùng ngày hôm đó, người phụ thân vốn dĩ đã c.h.ế.t của Chiêu Chiêu đột nhiên lại xuất hiện trong phòng ta. Lúc ấy, ta mới biết rằng — chàng bị chính huynh đệ ruột hãm hại.
Chàng vốn định cùng ta rời xa thị phi, sống ẩn dật nơi núi rừng. Nhưng người huynh đệ kia không buông tha, thậm chí còn tính thiêu c.h.ế.t cả ta và chàng.
May thay, hôm ấy ta đã đi chợ sớm. Chàng khó khăn lắm mới thoát khỏi biển lửa, bị thương nặng, mê man không tỉnh, được thuộc hạ cũ cứu sống, khi tỉnh lại, chàng đã ở kinh thành. Sợ ta lo lắng, chàng nhanh chóng quay về Lương Châu, nhưng phát hiện ra khi đó ta đã bị ép gả. Trong khi đó, những người huynh đệ của chàng vẫn như hổ rình mòi.
Vì thế, chàng lén tìm gặp ta, tiết lộ toàn bộ sự thật về thân phận hắn. Đêm ấy, em chồng và chị dâu đã quấn quýt trong đám hoa. Còn ta và người yêu dấu của mình cũng ở dưới cây hải đường trong sân mà họa lên nhau. Một tháng sau, ta phát hiện mình có thai.
Nhưng giữa ta và Tống Hoài An chưa từng có chuyện phu thê. Ngày mới về Tống phủ, hắn ta đang mâu thuẫn với Thịnh Dung Tuyết, bèn tìm đến phòng ta muốn thực hiện nghi lễ phu thê.
Khi ấy, ta mới nhận ra hắn ta thật sự có vấn đề. Một mặt thương nhớ người góa phụ kia, mặt khác lại muốn đụng chạm ta, miệng vẫn nói lời không bao giờ phụ bạc.
Nhưng mỗi khi có mâu thuẫn giữa ta và Thịnh Dung Tuyết, ta luôn phải nhường bước. Vì thế, ta chuẩn bị trước một bình rượu, khiến hắn ta say khướt không biết gì, rồi tự cắt ngón tay mình.
Ngày hôm sau, thấy vết m.á.u trên giường, hắn ta nói cả đời này sẽ không phụ bạc ta.
Thế nhưng ngay đêm đó, hắn ta và Thịnh Dung Tuyết lại chèo thuyền dưới ánh trăng, tình tứ bên nhau. Ta chỉ xem như không thấy, trong lòng cũng không chút gợn sóng.
Cho đến khi đứa bé ra đời, ta đã mua chuộc thầy thuốc, thay đổi thời điểm mang thai, giấu giếm mọi chuyện. Ngày Thịnh Dung Tuyết biết ta mang thai, nàng ta mang kiếm xông vào viện của ta, tạo ra một vết thương khá lớn trên cổ ta.
Dưa Hấu
Vậy mà Tống Hoài An còn nói: “Chị dâu đáng thương, nàng đừng chấp nhặt.” Bên ngoài có sói, bên trong lại có hổ. Nhưng sự tồn tại của ta, vốn đã là một kế hoạch chung của nàng ta và Tống Hoài An.
Họ muốn ta làm bình phong, che đậy chuyện xấu hổ của họ. Nàng ta sẽ không bao giờ lấy mạng ta. Thỏ dồn vào đường cùng cũng biết cắn người. Nếu nàng ta động vào đứa con trong bụng ta, ta nhất định sẽ làm mọi thứ tan hoang.
Thấy nàng ta buông kiếm, ta cũng không muốn dây dưa thêm. Thịnh Dung Tuyết tưởng rằng ta sợ nàng ta, từ đó thường xuyên khiêu khích, khóc lóc không ngừng.
Để dỗ dành nàng ta, Tống Hoài An dọn ra khỏi viện, ngủ ở thư phòng và còn đào đường hầm nối với phòng nàng ta, ngày đêm gặp gỡ. Họ gặp nhau thường xuyên, dù ta muốn tránh cũng đã bắt gặp vài lần.
Thịnh Dung Tuyết đắc ý, Tống Hoài An thì áy náy. Còn ta, chỉ mỉm cười với họ, rồi ân cần nói: “Yên tâm, ta không thấy gì đâu.” Dĩ nhiên, đó chỉ là lời nói dối.
Dù sao thì chiếc giường cũng lớn như vậy, mắt ta rất tốt, không thể nào không nhìn thấy được. Sau chuyện đó, Tống Hoài An càng cảm thấy áy náy, muốn ngủ lại ở viện của ta như một phần thưởng. Ta nhanh chóng lấy lý do mang thai để từ chối.
Sau đó, Chiêu Chiêu chào đời, một đứa con gái rất đáng yêu. Nhưng Tống Hoài An hầu như không bao giờ bế con bé. Chỉ vì Thịnh Dung Tuyết không cho phép, cứ khóc lóc mãi, còn bắt hắn ta thề không được thương yêu Chiêu Chiêu.
Ta cũng không quan tâm, dù sao Chiêu Chiêu cũng không phải con ruột của hắn ta.
Thời gian thấm thoắt trôi qua sáu năm.
Từng là hai người yêu nhau say đắm, bất chấp lễ giáo mà lén lút bên nhau, giờ đây nhờ đường hầm mà thỏa lòng mong ước.
Nhưng sáu năm trôi qua, họ cãi nhau liên miên, cuối cùng cũng cạn kiệt tình cảm. Ngày sinh nhật của Chiêu Chiêu — theo phong tục Đại Chu, trẻ sáu tuổi phải tổ chức tiệc lớn, quan lại cùng đến uống rượu.
Tống Hoài An làm theo lễ nghi sắp đặt tiệc.
Nhưng chưa uống hết hai chén, thì đã nghe tin Thịnh Dung Tuyết nhảy xuống hồ tự vẫn.
Hắn ta vội vàng chạy đến. Thịnh Dung Tuyết làm ầm ĩ, không cho hắn ta đối xử tốt với Chiêu Chiêu, còn bắt hắn ta dừng buổi tiệc này.
Mọi quan lại đều có mặt, đây không chỉ là sinh nhật của đứa trẻ, mà còn là nơi kết giao trên quan trường. Vì thế, hai người cãi nhau một trận lớn, gây ra nhiều nghi ngờ, lời ra tiếng vào. Vốn dĩ Tống Hoài An có triển vọng thăng chức, nhưng sau chuyện này, cấp trên nói thẳng rằng nếu gia phong không đứng đắn, cả đời sẽ không có khả năng thăng tiến. Thế là người được thăng chức lại là kẻ thù của Tống Hoài An trên quan trường. Hai người lại cãi nhau, đập bát đập đĩa, gây ồn ào suốt cả đêm.
Cuối cùng, khi ta đang dỗ Chiêu Chiêu ngủ, Tống Hoài An người đầy hơi rượu, mở cửa phòng ta, lại nói những lời vô nghĩa.
Những lời tự cho là sâu nặng và hối hận, trong mắt ta chỉ còn là sự ghê tởm. Chiêu Chiêu cũng vậy. Dù bảy năm là cha con trên danh nghĩa, nhưng hắn ta chưa từng bế Chiêu Chiêu một lần. Chiêu Chiêu cũng chẳng có chút tình cảm nào với hắn ta.
Ta cũng không thấy mình có lỗi với hắn ta, dù sao ta lấy hắn ta cũng là bị ép buộc.
Thấy màn kịch này khép lại, ta dỗ Chiêu Chiêu: “Phụ thân con nói rằng hiện tại ông ấy ở kinh thành, mọi chuyện đều thuận lợi. Nếu không có gì bất ngờ, đến mùa xuân năm sau, gia đình chúng ta sẽ được đoàn tụ.”
Chiêu Chiêu rất vui, lấy miếng ngọc đeo ở thắt lưng ra, cầm trên tay ngắm nghía.
“Phụ thân nói lần tới gặp nhau, con sẽ là cô bé cao quý nhất trên thế gian!” Nói xong, con bé quay sang nhìn ta, đôi mắt đầy mong đợi. “Vậy con có được ăn thật nhiều kẹo hồ lô không?”
Ta tàn nhẫn lắc đầu, nhét con bé vào trong chăn: “Dù là cô bé cao quý đến đâu, nếu cả ngày chỉ ăn kẹo hồ lô, răng con cũng sẽ rụng hết thôi.”
Con bé mím môi, cất miếng ngọc đi, rồi cuộn mình trong chăn chìm vào giấc ngủ. Miệng vẫn không quên lẩm bẩm: “Không sao đâu, phụ thân thương Chiêu Chiêu nhất, chắc chắn sẽ mua cho Chiêu Chiêu thật nhiều kẹo hồ lô…”
Hắn ta cưỡng ép cưới ta về phủ, nhưng vẫn không quên tình xưa. Thậm chí, hắn ta còn cùng nàng ta trở thành phu thê thực sự. Khi bọn họ quấn quýt lần đầu, ta vừa hay biết mình đã mang thai. Chị dâu khóc lóc, hắn ta liền bỏ mặc mẫu nhi ta.
Về sau, Chiêu Chiêu đã sáu tuổi.
Vào ngày sinh nhật của con bé, Tống Hoài An cùng chị dâu cãi nhau không ngừng vì chuyện tiệc mừng. Hai người từng bất chấp lễ giáo tổ tiên để ở bên nhau, giờ đây lại chẳng thể chịu đựng được nhau. Hắn ta tâm sự với ta: “Trước kia cứ nghĩ nàng ấy đáng thương, nào ngờ lại ngang ngược đến vậy? A Ngọc, ta có chút hối hận rồi.” Nói xong, hắn ta đưa tay định chạm vào mặt ta, nhưng vì say quá mà lăn ra ngủ. Trong giấc mơ, hắn ta lẩm bẩm: “Sau này, ta sẽ làm một người phụ thân tốt của Chiêu Chiêu…”
Nghe vậy, Chiêu Chiêu bỗng đầy vẻ ngạc nhiên: “Phụ thân của Chiêu Chiêu chẳng phải đang ở trong hoàng cung sao?”
01
Ta vội vàng đưa tay bịt miệng Chiêu Chiêu lại.
Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, nếu người nào có lòng dạ đen tối nghe thấy, e là tai họa sẽ ập đến.
Mặc dù, những gì con bé nói đều là sự thật.
Chiêu Chiêu gạt tay ta ra, rồi chỉ vào Tống Hoài An. “Nếu đêm nay ông ta ngủ lại đây, mai phụ thân mà biết được, mẫu thân lại phải nằm nghỉ trên giường mấy ngày nữa rồi.” Nói xong, Chiêu Chiêu thở dài rồi dụi đầu vào lòng ta: “Nhưng mà, Chiêu Chiêu muốn ngày mai mẫu thân đưa con ra vườn đào thả diều.”
Nghe vậy, mặt ta đỏ bừng vì ngượng ngùng. Chiêu Chiêu còn nhỏ, chưa hiểu nhiều, chỉ biết rằng ta hay giả vờ lười biếng, đặc biệt là sau những ngày phụ thân con bé đến thăm, tôi luôn kiếm cớ để nghỉ ngơi. Đã thành thói quen, mỗi lần hứa sẽ đưa con ra ngoài chơi, Chiêu Chiêu lại lẩm bẩm rằng phụ thân đừng đến vào lúc này.
Suy nghĩ quay trở lại, ta ôm Chiêu Chiêu vào lòng, nhìn Tống Hoài An đang say mèm trước mặt. Chiêu Chiêu nói không sai, nếu nam nhân đó biết, lại sẽ ghen tuông lung tung. Dù chàng là người không có danh phận, nhưng khi ghen tuông lại ầm ĩ hơn cả Chiêu Chiêu.
Ta bóp trán, thấy hơi đau đầu.
Vì thế liền gọi nha hoàn lại gần.
“Lan truyền tin tức ra ngoài đi, nói rằng đêm nay nhị gia sẽ nghỉ lại phòng ta, hơn nữa còn uống không ít rượu.”
Nha hoàn đã sớm bị nam nhân đó mua chuộc, trung thành tuyệt đối với ta.
Vì vậy, nàng ấy lập tức xách váy chạy đi, thuần thục chạy đến trước sân viện bên cạnh trò chuyện với người lính gác cổng.
Chẳng bao lâu, Thịnh Dung Tuyết vội vàng chạy đến.
Nàng ta trang điểm cực kỳ lộng lẫy, dáng vẻ như một nữ chủ nhân đích thực, không một lời chào mà đạp văng cửa phòng ta.
Thấy Tống Hoài An vẫn nằm gục trên bàn, nàng ta thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn ta với ánh mắt khinh miệt: “Phía trước còn nhiều việc cần nhị gia giải quyết, ngươi dù là phu nhân của chàng, cũng không nên chiếm giữ chàng, hiểu chưa?”
Ta dắt Chiêu Chiêu, gật đầu đồng ý với nàng ta, ngoan ngoãn nghe lời.
Thịnh Dung Tuyết vô cùng hài lòng với sự ngoan ngoãn của ta, nhếch môi cười.
Nhưng khi ánh mắt nàng ta va phải Chiêu Chiêu, trong mắt thoáng hiện sự ác ý.
Nàng ta giơ tay, lấy tay áo che đi, khẽ chạm vào bụng mình. Thật đáng tiếc, dù Tống Hoài An yêu nàng ta, nhưng hắn ta cũng hiểu rõ tiền đồ gia tộc quan trọng hơn. Nếu chị dâu mang thai và có người phát hiện ra đứa trẻ là con của hắn ta, theo luật pháp triều đình, sẽ bị lưu đày ba nghìn dặm, hơn nữa đó mới chỉ là hình phạt nhẹ nhất.
Vì vậy, Tống Hoài An không dám mạo hiểm, đã đề phòng từ trước. Ngay từ lần đầu tiên họ qua lại, hắn ta đã tàn nhẫn rót một chén thuốc lạnh cho nàng ta uống, khiến Thịnh Dung Tuyết không bao giờ có thể mang thai nữa.
Chính vì vậy, nàng ta căm ghét Chiêu Chiêu, hận không thể loại bỏ con bé. Ánh mắt nàng ta quá đáng sợ, ta vội vàng che chở Chiêu Chiêu phía sau, sợ rằng con bé đêm nay sẽ gặp ác mộng. Thấy vậy, Thịnh Dung Tuyết thu ánh mắt lại, ra lệnh cho hai hộ vệ mang Tống Hoài An rời đi, nói rằng hắn ta có việc cần xử lý ở tiền viện.
Nhưng nhìn hắn ta say mềm như bùn, sợ rằng đến đấu đại tự cũng không nhận ra được.
Dĩ nhiên, ta hiểu rõ, nhưng lại không muốn vạch trần. Đưa tiễn hai người đó đi, ta và Chiêu Chiêu nhìn nhau rồi thở phào nhẹ nhõm.
02
Mối nghiệt duyên giữa ta và Tống Hoài An đều do hắn ta gây nên. Lần đầu gặp hắn ta, ta định thắt cổ tự tử.
Chọn một cây cổ thụ, treo dây lụa trắng lên, nhưng chưa kịp thắt vào cổ mình thì một lưỡi d.a.o bay đến, cắt đứt dây lụa, khiến ta ngã sấp mặt xuống đất.
Đau đến nỗi ta phải nằm một lúc lâu mới gượng dậy nổi. Sau đó, hắn ta kéo ta dậy, nói ta phải sống tiếp.
Ban đầu, hắn ta còn cười, nhưng khi nhìn thấy mặt ta dính đầy bụi bẩn, nụ cười của hắn ta chợt tắt lịm.
Rồi hắn ta vác ta lên vai, nói sẽ đưa ta về nhà: “Ta đã cứu nàng một mạng, nàng phải báo ơn bằng cách lấy thân báo đáp. Ta sẽ cho nàng làm chính thê, thế nào?” Nói thật, ta chưa bao giờ gặp kẻ nào vô sỉ như hắn ta.
Nhưng ta không thể từ chối.
Vì hắn ta đã đặt lưỡi d.a.o lên cổ đám hàng xóm của tôi, nói nếu ta dám không nghe lời, hắn ta sẽ biến nơi này thành địa ngục trần gian, kéo ta theo xuống mồ.
Lúc đó, ta tưởng hắn ta là một kẻ điên. Đến khi theo hắn ta về phủ, gặp nữ nhân xinh đẹp kia, ta mới nhận ra hắn ta thật sự là một kẻ điên. Luật pháp triều đình quy định rằng em rể không được cưới quả tẩu. Nếu vi phạm, dân thường sẽ bị đánh trăm gậy, còn bị trầm xuống sông. Nếu là quan lại, nhẹ sẽ bị lưu đày ba nghìn dặm, nặng sẽ bị xử tử cả gia tộc.
Vì vậy, hắn ta không thể cưới người yêu, cũng sợ những lời đồn thổi làm tiêu tan con đường quan lộ và khiến gia tộc phải nhục nhã. Hắn ta và Thịnh Dung Tuyết bàn bạc, tìm một người làm lá chắn.
Và trùng hợp thay, hắn ta tìm thấy ta - người có nét giống quả tẩu của hắn đến năm phần. Nhưng ta đã từng có người yêu, dù rằng người ấy đã qua đời. Một trận hỏa hoạn thiêu c.h.ế.t chàng ấy, không còn tìm được một mảnh xương cốt. Ta vốn là cô nhi, sống tự do tự tại trong rừng, dựa vào hái nấm mà sống, chỉ đến khi gặp chàng ấy, ta mới yêu thích sự náo nhiệt.
Nhưng chưa kịp thành thân, trận hỏa hoạn bất ngờ đã khiến bọn ta chia lìa âm dương.
Vì vậy, trong phút giây đau đớn, ta chọn cách tự vẫn.
Nhưng tiếc là không thể chết, lại bị cưỡng ép bắt đi. Hắn ta tự xưng là ân nhân cứu mạng, ép ta vào phủ làm lá chắn, nhưng không chỉ đơn giản coi ta là lá chắn.
Đây chính là điều khiến ta ghét hắn ta nhất.
Vừa mới vào phủ, ta đã chứng kiến một màn kịch lớn.
Quả tẩu rơi lệ giữa đám hoa, em chồng cúi đầu hôn, rồi cả hai lăn xuống sườn núi. Đến khi trời tối, tóc tai cả hai rối bời, nhìn qua là biết đã làm chuyện phu thê.
Cùng ngày hôm đó, người phụ thân vốn dĩ đã c.h.ế.t của Chiêu Chiêu đột nhiên lại xuất hiện trong phòng ta. Lúc ấy, ta mới biết rằng — chàng bị chính huynh đệ ruột hãm hại.
Chàng vốn định cùng ta rời xa thị phi, sống ẩn dật nơi núi rừng. Nhưng người huynh đệ kia không buông tha, thậm chí còn tính thiêu c.h.ế.t cả ta và chàng.
May thay, hôm ấy ta đã đi chợ sớm. Chàng khó khăn lắm mới thoát khỏi biển lửa, bị thương nặng, mê man không tỉnh, được thuộc hạ cũ cứu sống, khi tỉnh lại, chàng đã ở kinh thành. Sợ ta lo lắng, chàng nhanh chóng quay về Lương Châu, nhưng phát hiện ra khi đó ta đã bị ép gả. Trong khi đó, những người huynh đệ của chàng vẫn như hổ rình mòi.
Vì thế, chàng lén tìm gặp ta, tiết lộ toàn bộ sự thật về thân phận hắn. Đêm ấy, em chồng và chị dâu đã quấn quýt trong đám hoa. Còn ta và người yêu dấu của mình cũng ở dưới cây hải đường trong sân mà họa lên nhau. Một tháng sau, ta phát hiện mình có thai.
Nhưng giữa ta và Tống Hoài An chưa từng có chuyện phu thê. Ngày mới về Tống phủ, hắn ta đang mâu thuẫn với Thịnh Dung Tuyết, bèn tìm đến phòng ta muốn thực hiện nghi lễ phu thê.
Khi ấy, ta mới nhận ra hắn ta thật sự có vấn đề. Một mặt thương nhớ người góa phụ kia, mặt khác lại muốn đụng chạm ta, miệng vẫn nói lời không bao giờ phụ bạc.
Nhưng mỗi khi có mâu thuẫn giữa ta và Thịnh Dung Tuyết, ta luôn phải nhường bước. Vì thế, ta chuẩn bị trước một bình rượu, khiến hắn ta say khướt không biết gì, rồi tự cắt ngón tay mình.
Ngày hôm sau, thấy vết m.á.u trên giường, hắn ta nói cả đời này sẽ không phụ bạc ta.
Thế nhưng ngay đêm đó, hắn ta và Thịnh Dung Tuyết lại chèo thuyền dưới ánh trăng, tình tứ bên nhau. Ta chỉ xem như không thấy, trong lòng cũng không chút gợn sóng.
Cho đến khi đứa bé ra đời, ta đã mua chuộc thầy thuốc, thay đổi thời điểm mang thai, giấu giếm mọi chuyện. Ngày Thịnh Dung Tuyết biết ta mang thai, nàng ta mang kiếm xông vào viện của ta, tạo ra một vết thương khá lớn trên cổ ta.
Dưa Hấu
Vậy mà Tống Hoài An còn nói: “Chị dâu đáng thương, nàng đừng chấp nhặt.” Bên ngoài có sói, bên trong lại có hổ. Nhưng sự tồn tại của ta, vốn đã là một kế hoạch chung của nàng ta và Tống Hoài An.
Họ muốn ta làm bình phong, che đậy chuyện xấu hổ của họ. Nàng ta sẽ không bao giờ lấy mạng ta. Thỏ dồn vào đường cùng cũng biết cắn người. Nếu nàng ta động vào đứa con trong bụng ta, ta nhất định sẽ làm mọi thứ tan hoang.
Thấy nàng ta buông kiếm, ta cũng không muốn dây dưa thêm. Thịnh Dung Tuyết tưởng rằng ta sợ nàng ta, từ đó thường xuyên khiêu khích, khóc lóc không ngừng.
Để dỗ dành nàng ta, Tống Hoài An dọn ra khỏi viện, ngủ ở thư phòng và còn đào đường hầm nối với phòng nàng ta, ngày đêm gặp gỡ. Họ gặp nhau thường xuyên, dù ta muốn tránh cũng đã bắt gặp vài lần.
Thịnh Dung Tuyết đắc ý, Tống Hoài An thì áy náy. Còn ta, chỉ mỉm cười với họ, rồi ân cần nói: “Yên tâm, ta không thấy gì đâu.” Dĩ nhiên, đó chỉ là lời nói dối.
Dù sao thì chiếc giường cũng lớn như vậy, mắt ta rất tốt, không thể nào không nhìn thấy được. Sau chuyện đó, Tống Hoài An càng cảm thấy áy náy, muốn ngủ lại ở viện của ta như một phần thưởng. Ta nhanh chóng lấy lý do mang thai để từ chối.
Sau đó, Chiêu Chiêu chào đời, một đứa con gái rất đáng yêu. Nhưng Tống Hoài An hầu như không bao giờ bế con bé. Chỉ vì Thịnh Dung Tuyết không cho phép, cứ khóc lóc mãi, còn bắt hắn ta thề không được thương yêu Chiêu Chiêu.
Ta cũng không quan tâm, dù sao Chiêu Chiêu cũng không phải con ruột của hắn ta.
Thời gian thấm thoắt trôi qua sáu năm.
Từng là hai người yêu nhau say đắm, bất chấp lễ giáo mà lén lút bên nhau, giờ đây nhờ đường hầm mà thỏa lòng mong ước.
Nhưng sáu năm trôi qua, họ cãi nhau liên miên, cuối cùng cũng cạn kiệt tình cảm. Ngày sinh nhật của Chiêu Chiêu — theo phong tục Đại Chu, trẻ sáu tuổi phải tổ chức tiệc lớn, quan lại cùng đến uống rượu.
Tống Hoài An làm theo lễ nghi sắp đặt tiệc.
Nhưng chưa uống hết hai chén, thì đã nghe tin Thịnh Dung Tuyết nhảy xuống hồ tự vẫn.
Hắn ta vội vàng chạy đến. Thịnh Dung Tuyết làm ầm ĩ, không cho hắn ta đối xử tốt với Chiêu Chiêu, còn bắt hắn ta dừng buổi tiệc này.
Mọi quan lại đều có mặt, đây không chỉ là sinh nhật của đứa trẻ, mà còn là nơi kết giao trên quan trường. Vì thế, hai người cãi nhau một trận lớn, gây ra nhiều nghi ngờ, lời ra tiếng vào. Vốn dĩ Tống Hoài An có triển vọng thăng chức, nhưng sau chuyện này, cấp trên nói thẳng rằng nếu gia phong không đứng đắn, cả đời sẽ không có khả năng thăng tiến. Thế là người được thăng chức lại là kẻ thù của Tống Hoài An trên quan trường. Hai người lại cãi nhau, đập bát đập đĩa, gây ồn ào suốt cả đêm.
Cuối cùng, khi ta đang dỗ Chiêu Chiêu ngủ, Tống Hoài An người đầy hơi rượu, mở cửa phòng ta, lại nói những lời vô nghĩa.
Những lời tự cho là sâu nặng và hối hận, trong mắt ta chỉ còn là sự ghê tởm. Chiêu Chiêu cũng vậy. Dù bảy năm là cha con trên danh nghĩa, nhưng hắn ta chưa từng bế Chiêu Chiêu một lần. Chiêu Chiêu cũng chẳng có chút tình cảm nào với hắn ta.
Ta cũng không thấy mình có lỗi với hắn ta, dù sao ta lấy hắn ta cũng là bị ép buộc.
Thấy màn kịch này khép lại, ta dỗ Chiêu Chiêu: “Phụ thân con nói rằng hiện tại ông ấy ở kinh thành, mọi chuyện đều thuận lợi. Nếu không có gì bất ngờ, đến mùa xuân năm sau, gia đình chúng ta sẽ được đoàn tụ.”
Chiêu Chiêu rất vui, lấy miếng ngọc đeo ở thắt lưng ra, cầm trên tay ngắm nghía.
“Phụ thân nói lần tới gặp nhau, con sẽ là cô bé cao quý nhất trên thế gian!” Nói xong, con bé quay sang nhìn ta, đôi mắt đầy mong đợi. “Vậy con có được ăn thật nhiều kẹo hồ lô không?”
Ta tàn nhẫn lắc đầu, nhét con bé vào trong chăn: “Dù là cô bé cao quý đến đâu, nếu cả ngày chỉ ăn kẹo hồ lô, răng con cũng sẽ rụng hết thôi.”
Con bé mím môi, cất miếng ngọc đi, rồi cuộn mình trong chăn chìm vào giấc ngủ. Miệng vẫn không quên lẩm bẩm: “Không sao đâu, phụ thân thương Chiêu Chiêu nhất, chắc chắn sẽ mua cho Chiêu Chiêu thật nhiều kẹo hồ lô…”