Hoa Dung Thiên Hạ - Thiên Lại Chỉ Diên
Chương 32
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi bỗng nhớ ra mình đi vào là muốn nói cho Trọng Liên biết Hoa Di Kiếm đã tới, thế nhưng ban nãy có một người chết, Trọng Liên lại phát điên tôi liền quên mất tất thảy… Nhưng mà, võ công của Trọng Liên cao như thế, Hoa Di Kiếm làm cách nào đánh lại hắn.
Tôi liền đẩy cửa xông ra ngoài, Chu Sa và tên đệ tự kia cùng chỉnh tề quay đầu lại nhìn tôi.
Cũng chẳng để ý bọn họ tôi đã chạy thẳng ra ngoài.
Tâm Liên các.
Thấy tôi đến, đồng tử trước cửa chạy lại nói, “Vị công tử này, cung chủ đang nghỉ ngơi.”
Tôi thật muốn đá bay bọn họ trực tiếp xông vào trong.
Một đồng tử khác kéo y lại, đánh mắt ra hiệu với y, lại nói với tôi, “Lâm công tử mời vào, nhưng đừng dọa cung chủ… ngài ấy vừa khôi phục.”
Trực tiếp đi vào trong, tẩm cung lớn đến giống như quảng trường.
Có gió thơm thoang thoảng, hòa khí nồng đượm.
Đèn hoa rực, ghế bọc lụa, ánh nến sáng trưng.
Một ấm trà Bàn Long.
Đêm trĩu nặng, mấy phiến chiếu lạnh, trăng lồng song cửa, hương trà thoảng, khói mảnh gió nhẹ.
Trọng Liên ngồi bên cửa sổ, đang thưởng thưc chén chèn Bàn Long tuyệt phẩm kia.
Áo lót hững hờ, cánh tay quấn một tầng vải xô mỏng trắng như tuyết, máu tươi đỏ thắm như phấn hoa thấm ra ngoài.
Thấy tôi đến, hắn buông chén trà trên tay, cười vẫy tay với tôi.
Tôi trợn mắt, “Không phải ngươi bị thương rất nặng sao.”
Trọng Liên nhìn cánh tay bị thương của mình, nói, “Không nặng, không cẩn thận bị người ta cứa một nhát kiếm.”
Tôi đến bên cạnh hắn, cẩn thận nâng tay hắn lên, nhìn vết máu trên vải xô cau mày nói, “Võ công của ngươi không phải cao lắm sao, bị ngốc hay sao mà lại bị người ta đánh trúng.”
Trọng Liên nói, “Ừm, chỉ một chút thương tích nhỏ, không sao.”
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt nhạt dịu dàng, con mắt hẹp dài cong lên một độ cong rất đẹp mắt.
Hóa ra đồng tử nói hắn khôi phục là chỉ tính cách của hắn đã khôi phục.
Cũng tốt, không thì chẳng thể thương lượng.
Tôi dò hỏi, “Là… Hoa đại ca làm bị thương ư?”
Trọng Liên cười có phần vô lực, “Hắn bị ta dọa cho giật nảy đấy.”
Tôi gật đầu, mới nhớ ra Hoa Di Kiếm từng đồng hành cùng chúng tôi, đang dự định khuyên hắn thả Hoa Di Kiếm ra, hắn đã đứng dậy, vỗ vỗ tay.
Đồng tử ngoài cửa tiến vào.
Trọng Liên nói, “Nói với Lưu Ly, thả người vừa bắt được ban nãy ra.”
Tôi kinh ngạc đến há hốc miệng, người này cũng thần kỳ quá đi, người khác nghĩ gì hắn liền làm thế.
Trọng Liên vươn tay đến nhẹ nhàng vuốt ve tóc mái của tôi, dịu giọng nói, “Ta và Hoa Di Kiếm không quen thuộc. Nhưng nếu hắn đã là bằng hữu của Hoàng Nhi, vậy ta sẽ không làm khó dễ hắn.
Tôi tránh né tay của hắn, “Liên, ta, ta lấy chút thuốc cho ngươi, thương tích này của ngươi chỉ qua loa băng bó thế không được đâu, ngươi đợi chút, ta quay về liền.”
Hắn nhìn tôi có phần nghi hoặc, tôi cúi đầu phi thẳng ra ngoài.
Đêm lạnh cảnh vật tĩnh mịch.
Tôi dựa lưng vào cửa, trái tim rối bời.
Tốt nhất đừng nên như vậy, tốt nhất đừng nên… Tôi nghĩ tôi thật sự nên đi rồi.
Không lấy được nữa, tất thảy sẽ xong đời.
Tôi nói với một đồng tử đứng chỗ cửa, “Ngươi lấy chút thuốc mỡ thượng hạng đến đây giúp ta.”
Đồng tử kia gật gật đầu, xoay người liền đi.
Tôi lại bổ sung một câu, “Đa tạ.”
Đồng tử đó trợt chân một cái, suýt chút té ngã, quay đầu nói, “Công tử đừng trêu tiểu nhân.”
Tôi hoàn toàn không hiểu.
Đi dạo mấy vòng quanh vườn hoa, nghe thấy trong rừng có hai đệ tử đang nói chuyện.
“Hoa Di Kiếm võ công cao, thế nhưng võ công của cung chủ đệ nhất thiên hạ, làm sao lại có thể dễ dàng bị người ta đâm trúng? Chẳng lẽ là cung chủ lại tán công ư?”
“Lúc luyện công cung chủ bị tên tiểu tử thối Lâm Vũ Hoàng kia làm gián đoạn nên mới bị tán công, ngươi tưởng bí tịch đệ nhất võ lâm lại dễ dàng bị tán công đến thế sao.”
“Lâm công tử người này bình thường đối nhân cũng không tệ, nhưng với tính cách của cung chủ, hẳn sẽ không tha cho hắn.”
“Làm ơn đi, ngươi còn chưa nhìn ra được quan hệ của hai người đó sao?”
“Không… không…”
“Thế thì kể cho ngươi nghe vậy, cung chủ bị đâm trúng là bởi vì thất thần. Thất thần đấy, là bởi vì Lâm Vũ Hoàng hôn ngài ấy một cái.”
“Cái gì? Hôn… hôn? Bọn họ? Hai người nam?”
“Ta hoài nghi cung chủ bởi vì võ công nên mới thích nam nhân. Nhưng nghe nói trong Trọng Hỏa Cung còn có một bí tịch không truyền ra ngoài, hình như sau khi luyện xong thì thần trí đại loạn, hồn phách kiếp trước kiếp sau đan xen, nghe xong ta cũng nổi hết da gà da vịt.”
“Sau khi luyện xong thì thích nam nhân, vậy Lâm công tử nếu không phải là thích cung chủ thì chính là ham muốn quyền thế.”
“Lâm Vũ Hoàng? Hừ, hắn không xứng với cung chủ. Vũ Văn công tử năm đó võ công cao nhân phẩm tốt, làm gì giống Lâm Vũ Hoàng bất hảo thế kia?”
“Vũ Văn công tử? Chính là con trai độc nhất của Vũ Văn trưởng lão sao?”
“Đúng, cung chủ còn triệu hắn thị tẩm mỗi ngày nữa, Vũ Văn công tử đi đường lúc nào cũng nghiêng ngã lảo đảo.”
Nói xong một trận cười vang.
Hơi thở vốn đã bình thường lại của tôi trở nên rối loạn, trong đầu vang lên những tiếng ong ong.
Lúc này tiếng nói của đồng tử kia vang lên từ sau lưng, “Lâm công tử, thuốc mang đến rồi.”
Hai người trong rừng nhất thời bước chân loạn lên, ló mắt ra nhìn về phía này một cái, bỏ trốn mất dạng.
Tôi ngượng ngùng nhận lấy thuốc, đi về Tâm Liên các.
Trọng Liên vẫn đứng nơi đó chờ, nhìn thấy tôi đến, nhoẻn miệng mỉm cười.
Ban đầu khi nghe những lời Vũ Văn trưởng lão nói, tôi còn giữ thái độ bán tín bán nghi, thế nhưng ban nãy hai tên đệ tử kia đã nói rõ ràng như thế.
Trọng Liên triệu Vũ Văn công tử thị tẩm mỗi ngày. Mỗi ngày.
Tôi kéo lấy tay Trọng Liên, chẳng phân nặng nhẹ vạch vải xô trên tay hắn ra.
Trọng Liên hơi cau mày một cái, nhưng không nói gì.
Nếu như đổi thành một gã trai mặt mũi phong vận dịu dàng, nhất định sẽ làm nũng như con gái mà rằng, “Đau lắm đấy.”
Tôi lắc lắc đầu, tâm tình có khó chịu hơn thì cũng không thể phát tiết lên mình người bị thương được.
Kéo hắn ngồi xuống giường, nhìn kỹ mới phát hiện miệng vết thương trên cánh tay hắn không rộng nhưng lại cực sâu, vừa nhìn liền biết là do cao thủ ra tay.
Tôi nhìn tay của hắn, đầu chẳng nâng lên mà hỏi, “Ngươi có tẩy rửa qua chưa?”
Trọng Liên không liên tiếng.
Lúc này tôi mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa khéo chạm vào ánh mắt của hắn.
Trọng Liên lúc này mới gật gật đầu.
Mặt tôi chẳng hiểu tại sao lại nóng rẫy lên, dùng thìa thuốc lấy chút thuốc mỡ ửng xanh, nhẹ nhàng thoa lên miệng vết thương của hắn, vừa cẩn thận để ý vẻ mặt của hắn, vẫn chỉ là cái nhăn mày thật khẽ.
Chỉ cần tôi nhìn hắn, hắn lại lập tức mỉm cười.
Tôi tức giận nói, “Đau lắm à? Ta là người thô lỗ, không biết chơi mấy trò này, đau thì cứ nói.”
Nâng cánh tay hắn lên, khẽ khàng thổi mấy hơi.
Mùi hương trên người Trọng Liên nhàn nhạt, như có như không thoảng qua, đầu có hơi choáng váng.
Vải xô còn chưa quấn xong, hắn đã nghiêng đầu tiến đến gần.
Tôi cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa khéo chạm phải môi hắn.
Tôi chớp chớp mắt, mặt lại bắt đầu nóng lên, lửa giận xộc lên, giọng điệu cũng trở nên vô cùng không khách sáo, “Hôn đủ chưa? Hôn đủ rồi thì thoa thuốc.”
Đôi mắt hẹp dài của Trọng Liên cong lên, lại tiến đến gần hôn tôi mấy lượt.
“Chưa đủ. Thoa xong nói sau đi.”
Đầu tôi váng vấp, đầu tôi rất váng vấp.
Thuần thuộc băng bó tay cho hắn xong, hắn một phắt ôm chầm tôi vào ngực.
Đầu óc của tôi đã đến bên bờ choáng váng đến ngất lịm.
Một phắt liền nảy khỏi người hắn, xông ra khỏi Tâm Liên các như chạy thoát thân, để lại một câu cực kỳ mất hứng, “Ta, ta phải đi nhà xí! Bái bai!”
Tôi nghe thấy sau lưng Trọng Liên nói một câu không rõ, “Bái… bai?”
***
Đêm mười lăm tháng tám.
Trăng tròn vằng vặc trời thu trong, Thường Nga đoan chính hoa quế rộ.
Bên trong đại viện của Trọng Hỏa Cung đặt hai bàn lớn ngồi đầy người.
Tứ đại hộ pháp, Vũ Văn trưởng lão, còn có khoảng mười người đệ tử chân truyền, người nào cũng đã đến, duy chỉ có cung chủ là chưa xuất hiện.
Cầm một miếng bánh trung thu hạnh nhân, bẻ ra, có lòng đỏ trứng.
Tôi nhai qua loa hai cái, mùi vị cũng tạm.
Liếc nhìn Trọng Tuyết Chi đang được bà vú ôm, nhận ra tốc độ lớn của con bé này thật giống như heo con vậy, hơn mấy chục ngày đã lớn thêm gấp bội.
Dù sao thì Trọng Liên cũng không có mặt, hí hí.
Nhìn trái ngó phải thấy mọi người đều đang ăn uống trò chuyện, len lén gọi bà vú đưa Tuyết Chi cho tôi ôm.
Đón lấy đứa bé, có hơi nặng, tuy lớn thêm không ít nhưng thân mình và cánh tay vẫn còn khá nhỏ, ôm vào trong ngực, một cục mềm mại, giống như ôm một cục bông gòn nhỏ vậy.
Tôi nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chọc chọc mặt của con bé, nó trợn to mắt ra nhìn tôi.
Đôi mắt khá tròn, nhưng khóe mắt hơi xếch lên giống như phụ thân con bé, vừa sáng vừa câu hồn.
Còn nói là nhặt được, tôi thấy chính là dòng giống của Trọng Liên.
Xì cười một tiếng, sau khi lớn lên tiểu nha đầu này không biết sẽ mê hoặc chết bao nhiêu gã trai đây, cũng là một kẻ gây họa.
Người khác cứ nói đùa rằng tiểu nha đầu này rất giống tôi, kỳ thực ban đầu tôi chẳng cảm thấy thế, bây giờ càng nhìn càng giống.
Nếu như Trọng Liên là một cô gái, tôi đảm bảo sẽ một mực chắc chắn đây là con gái của tôi.
Tiểu Tuyết Chi lại lần nữa vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng trẻo của nó ra nắm lấy ngón trỏ của tôi, đôi mắt to đen lay láy chẳng hề dời khỏi mặt tôi lấy một giây, quả thực càng lớn lại càng xinh.
Tôi cẩn thận ôm lấy thân mình con bé, cúi đầu xuống hôn lên trán nó.
Mắt của tiểu nha đầu híp lại thành một khe hẹp dài, giống phụ thân nó đến thần kì.
Đột nhiên nhớ đến ánh mắt câu hồn của Trọng Liên, lại hít sâu.
Ngẩng đầu, chợt phát hiện người ở bàn bên cạnh đều đang nhìn tôi.
Ban nãy tôi đã làm chuyện gì, ánh mắt của họ là thế nào, khiến tôi nhớ lại phản ứng lần trước tôi hôn hoa sen.
Tôi cười gượng hai tiếng, ha ha nói, “À, cái đó, Liên cung chủ sao lại không có mặt?”
Sở Vi Lan học cung chủ bọn họ dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chống cằm, “Cung chủ chẳng bao giờ đón tết Trung thu, nếu không thì, Lâm công tử đi gọi giúp chúng tôi thử?”
Hải Đường nhìn Sở Vi Lan một cái, “Sở Lan, tích chút khẩu đức đi.”
Chu Sa ăn một miếng thịt bò, ngậm trong miệng nói không rõ, “Lâm Vũ Hoàng tốt nhất ngươi đừng có đi. Đi vào thì thẳng đi ra thì ngang đó.”
Tôi nói, “Chư vị tỷ tỷ tại sao đều chắc chắn như thế?”
Lưu Ly không nóng không lạnh buông một câu, “Chu Sa và Sở Vi Lan đều đã đi rồi, bị đuổi ra ngoài.”
Mặt hai cô nàng đều xệ xuống rõ dài.
Tôi ném miếng bánh trung thu vào miệng, “Sở tỷ tỷ và Chu Sa tỷ đều xinh đẹp như thế mà bị đuổi ra ngoài, ta đi không phải sẽ chết bên trong sao? Các tỷ tỷ đừng có hù dọa ta nữa.”
Hải Đường vốn đang vùi đầu ăn chợt ngẩng đầu lên nói, “Vũ Hoàng, cậu đi gọi cung chủ một tiếng đi.”
Tôi cười, “Hải Đường tỷ tỷ, thân thể tỷ khá hơn chút chưa.”
Hải Đường liếc nhìn Tuyết Chi trong lòng tôi, nói, “Nếu là cậu đi, cung chủ nhất định sẽ ra.”
Sở Vi Lan hơi trợn mắt, “Đúng thế, hắn đi thì cung chủ nhất định sẽ ra, ta mong đợi lắm đấy.”
Ở lại đây thêm nữa e sẽ bị cái nhìn khinh khỉnh của Sở Vi Lan giết chết mất.
Tôi đứng dậy, cười một cái, phủi mông rời khỏi.
Vừa đi mấy bước liền nghe thấy Hải Đường ở sau lưng tôi nói một câu khó mà hiểu nổi, “Lâm công tử, bùn đen chưa chắc là mực, nước trong trông như nước suối thường hay chứa kịch độc.”
Tôi khựng lại, không hiểu gì, rồi lại đi tiếp.
Nói thật thì tôi không muốn tìm Trọng Liên, thế nhưng bất tri bất giác lại đi đến rìa ngoài của Tâm Liên các.
Tôi thấy tôi vẫn nên trở về nghỉ ngơi một chút thì hơn, ngày lễ lớn mà không có người thân, chí ít trong lòng cũng nên nhớ đến… Thế nhưng trong một khoảnh khắc tôi phát hiện một chuyện khiến lòng dạ tôi lạnh ngắt.
Tôi đã quên mất dáng vẻ của người nhà tôi.
Tôi thậm chí quên mất mình vốn là người thế nào, tôi từ niên đại nào đến nơi đây.
Hiện tại rốt cục tôi là ai…
Lòng càng lúc càng lạnh, đột nhiên sợ ở một mình, giả sử ngày nào đó tôi đột ngột biến mất không rõ tại sao, có thể chính bản thân tôi cũng không phát giác.
Đẩy cửa phòng Tâm Liên Các ra, không người ở trong.
Sau khi sao dời, lúc trăng tròn, gió lay cành Dạ Hợp.
Dạ Hợp
Tôi vẫn luôn ở bên cạnh Trọng Liên, thế nhưng tung tích của thì tôi lại chẳng nghe ngóng được chút gì.
Tôi không thể bỏ cuộc, chỉ cần có hy vọng, thì nhất định sẽ cố gắng thực hiện.
Chỉ là cứ thế này lẳng lặng nhìn mình biến mất từng chút một, đúng là hoảng sợ nói không nên lời.
Có hơi mất mác đóng cửa lại. Xoay người.
Trọng Liên đứng sau lưng tôi.
Tôi sợ đến lùi sau một bước, “Liên đại cung chủ, đừng dọa người chứ. Hồn phách bị ngươi dọa bay mất rồi.”
Trọng Liên tiến hai bước về phía tôi, cúi đầu nhìn tôi say đắm
Tôi tiến đến ngửi ngửi người hắn, mùi rượu thật nồng, “Chịu hết nổi ngươi, lại uống rượu, còn say nữa. Không biết uống thì đừng có uống chứ.”
Con ngươi sắc tím của Trọng Liên bị lớp sương mù nhàn nhạt che khuất, nửa say nửa mụ mị.
Hồng liên nơi cổ sinh hương ngọc trần.
Làm nổi bật hai hạt hoa tai, ánh bạc mênh mang, gió sương lạnh lẽo.
Đêm như trăng lạnh trấn hố tim.
Tôi kềm không được mà đưa tay vuốt khóe mắt của y, lẩm bẩm, “Liên, mắt của ngươi tại sao lại là màu tím?”
Ánh mắt vốn dịu dàng của Trọng Liên đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Hắn tránh né tay tôi, loạng chà loạng choạng đi vòng qua tôi, đi đến trước cửa, để lại một câu, “Ném mảnh hổ phách ta tặng vào trong nước, em sẽ hiểu hết tất cả mọi chuyện.”
Kỳ thực mảnh hổ phách ấy đang trên người tôi.
Trọng Liên đóng cửa lại, bước vào phòng.
Khó khăn lắm mới tìm được một hồ nước, bỏ mảnh hổ phách vào trong.
Khối hổ phách với màu nâu nhạt vốn có bắt đầu chậm rãi đổi màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim, còn phát ra ánh kim nhàn nhạt.
Trong nước nổi lên một hàng chữ màu vàng: Thức thứ nhất, thể chất mạnh thêm, tính cách chuyển âm.
Tôi dụi dụi mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng khi tiếp tục nhìn, chữ lại thay đổi: Thức thứ hai, nội lực gấp bội, ham mê phù phiếm.
Nước trong dần dần ấm lên.
Chỉ chốc lát, lại đổi thành: Thức thứ ba, công lực tăng nhanh, nhân cách thành hai.
Tôi che miệng lại, không thể tin được nhìn mảnh hổ phách.
Chẳng lẽ… đây, đây chính là…
Thức thứ tư, đột phá cực hạn, thư hùng đồng thể.
(Thư hùng: trống mái/ đực cái)
Thức thứ năm, đồng tử tím sậm, giết thân lấy máu.
Thức thứ sáu, độc bộ thiên hạ, giết người như ngóe.
Thức thứ bảy, vĩnh trú thanh xuân, mất hết lương tri.
Thức thứ tám, đồ đằng hồng liên, khát máu thành tính.
Đến lúc này, màu chữ đã tiến gần đến màu trắng: Thức thứ chín, không gì không thể, cô độc suốt đời.
Cuối cùng, mặt nước nổi lên bốn chữ: Liên Thần Cửu Thức.
Sau cùng xuất hiện một hình vẽ kỳ quái, còn có vài ký tự đối với tôi mà nói căn bản chính là thiên thư.
Thế nhưng, đến đây cũng đã đủ rồi.
Miếng hổ phách này chính là.
Tôi mới nhớ lại ban nãy tôi đã nói sai điều gì.
Thức thứ năm của Liên Thần.
Đồng tử tím sậm, giết thân lấy máu.
Cái giá của đồng tử hóa thành sắc tím của Trọng Liên, chính là giết chết Trọng Chân.
Sóng nước dập dềnh trên mặt nước xanh.
Nhìn Tâm Liên các đã tắt ánh nến, trong mắt ngân ngấn chất lỏng nóng bỏng, nhưng mải chẳng rơi xuống.
Người đó nói, đợi khi ngươi lấy được hai món bảo vật, ngươi sẽ không muốn rời khỏi nữa.
Trước song nhỏ, trăng thuyền quyên.
Ngọc vây hoa mềm cùng gối ngủ, đêm nay người trăng tròn. [1]
Hóa ra phong vận độc hữu trên người Trọng Liên không phải bẩm sinh mà có, mà bởi vì hắn là thư hùng đồng thể.
Thư hùng đồng thể, ha, thế không phải quái vật sao.
Vì để lấy được mảnh hổ phách này, tôi không tiếc lên giường với Trọng Liên.
Tôi cảm thấy mình giống như đang bán thân vậy.
Hơn nữa còn bán cho một kẻ giết cha giết mẹ, mất hết nhân tính, không nam không nữ.
Nói khó nghe hơn, hắn căn bản chính là một con quái vật.
Lúc này tôi thật sự rất muốn rời bỏ, rời bỏ cái chốn Trọng Hỏa Cung quái dị này, rời bỏ cái tên ma đầu đáng sợ này.
Trở về phòng thu dọn đồ đạc, nhưng lại đứng bên giường, bước chân khó nhấc.
Nhiều lần tự nói với mình hắn không phải một người bình thường, thế nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt của Trọng Liên thì trái tim lại đau nhói.
Giống như dùng sợi tơ nhỏ nhưng bền chắc siết chặt buồng tim mình, thở không ra hơi.
Tôi nằm trên giường tự nói với mình, ngày mai hẳng đi.
Sáng sớm hôm sau.
Mang theo hành lý, đến Tâm Liên các.
Trọng Liên ôm Trọng Tuyết Chi ngồi trong đình viện, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Tuyết Chi đến xuất thần.
Tôi vừa bước qua đó vài bước, Trọng Liên chẳng ngẩng đầu lên mà nói với nha hoàn bên cạnh, “Đi dọn dẹp phòng của Lâm công tử một chút, khóa lại.”
Khóa lại. Hắn đã đoán được tôi muốn đi.
Nha hoàn đáp một tiếng, đi về phía tôi, nhìn tôi một cái, lập tức khom lưng uốn gối nói, “Lâm công tử.”
Tôi không nói gì, Trọng Liên ngẩng đầu lên nhìn.
Đầu tiên là hơi sững người, rồi nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng, “Hoàng Nhi, đến chào từ biệt ta sao?”
Vô số tiếng ong ong vang lên trong đầu tôi.
Tôi thật không cách nào nhìn hắn mà liên tưởng đến loại biến thái kia được.
Trọng Liên vẫy tay với tôi, “Qua đây.”
Tôi gật gật đầu, nhưng chân lại giống như bị đóng đinh, không dời được nửa bước.
Sắc mặt của Trọng Liên càng lúc càng tái nhợt, nhưng trên mặt vẫn nụ cười trong veo dịu dàng ấy, “Ta chỉ muốn cho em xem xem Tuyết Chi, không chuyện gì khác đâu. Nếu em đang vội, thế thì thôi vậy.”
Lúc này tôi mới chầm chậm đi đến bên cạnh hắn, hắn vừa cười vừa nhẹ nhàng cạy cái miệng nhỏ của Tuyết Chi ra.
Một chiếc răng trắng nhỏ xíu.
Chỉ mới nhú lên một chút, nhưng nhất thời khiến cho máu huyết khắp người tôi sôi sục.
Tuyết Chi mở thật to mắt lên, nhìn trái nhìn phải, chẳng hiểu cớ sự gì.
Miệng của tôi không tự chủ được mà nhếch lên một nụ cười buồn nôn đến cực điểm.
Đón lấy Tuyết Chi từ tay Trọng Liên, ôm lấy con bé xoay mấy vòng, “Mọc răng rồi, Tiểu Tuyết Chi mọc răng rồi!”
Tuyết Chi bị tôi xoay đến chóng mặt, nhíu cặp mày mảnh nhìn tôi.
Tôi ôm lấy mặt con bé, hôn thật mạnh một cái, “Tuyết Chi ngoan lợi hại quá, Tuyết Chi có răng rồi.”
Tuyết Chi vươn cánh tay nhỏ trắng mềm ra, ê a vài tiếng, tôi mới phản ứng lại được là con bé muốn cha của nó.
Tôi có chút ngượng ngùng trả con bé về lại tay của Trọng Liên, “Ta kích động quá rồi.”
Trọng Liên đón lấy Tuyết Chi, dịu giọng nói, “Không sao, làm phụ thân thấy người khác yêu thích con cái của mình cũng sẽ rất vui.”
Mặt tôi hơi ửng lên, lớn tiếng nói, “Ai, ai thích đứa nít ranh này chứ! Xấu xí thế kia.”
Trọng Liên chỉ cười không nói.
Bầu không khí trở nên vô cùng quái dị.
Chọc Tuyết Chi một hồi, Trọng Liên đột nhiên hỏi, “Lát nữa là tới trưa rồi.”
Tôi cúi đầu rẽ mái tóc mềm mại của Tuyết Chi, nửa gương mặt hoàn hảo phác họa ra đường nét nhu hòa.
Hai hạt sen bạc trên dái tai phản xạ ánh mặt trời chói chang.
Nhìn hắn chằm chặp đến đờ người cả một hồi lâu.
Tôi cũng không biết liệu có phải đầu óc mình có vấn đề hay không, thế mà lại thốt một câu, “Ta không đi nữa.”
Trọng Liên bỗng chốc ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt hẹp dài chớp mắt trợn thật to.
Aiz, thư hùng đồng thể thì thế nào.
Ông đây tự ngược, là thích cái cảm giác ở gần hắn trái tim như bị co rút liên hồi đấy.
Tôi gãi gãi đầu, cười gượng nói, “Con bé ranh này chả chịu nể mặt ta, ta đã nói với nó rồi. Ta phải đợi con bé có thể đi đứng được, đánh nhau với con bé.”
Đây… đây là cái lí do nhảm nhí gì chứ.
Đôi mắt tím cong lên.
Thu vàng, ánh dương rạng rỡ, chiếu lên gương mặt tuấn mỹ kia tựa như Đích Trần tiên tử.
Đời này tôi sợ nhất người khác dùng ánh mắt có thâm ý khác nhìn thôi thế này.
Tôi vươn tay sờ mặt Trọng Liên một cái, “Hơn nữa có một đại mỹ nhân thế này, ta làm sao nỡ đi chứ?”
Sau lưng có tiếng hít hơi rất lớn.
Tôi xoay đầu lại, nhìn thấy tứ đại hộ pháp và mấy đệ tử đều đứng phía ngoài đình viện, trong đó còn có Thủy Kính và Sở Vi Lan.
Còn tay tôi vẫn dừng trên mặt Trọng Liên.
Sở Vi Lan làm bộ nhỏ tiếng nhưng thực tế lại lớn tiếng nói với tôi, “Ngươi… ngươi không muốn sống nữa à?”
Ngoài cười nhưng trong không cười, thu tay lại.
Không biết từ lúc nào hắn đã giao Trọng Tuyết Chi cho bà vú bên cạnh, dù sao đợi khi tôi quay đầu lại chuẩn bị nói gì đó thì muốn tránh đã muộn.
Hai tay nhè nhẹ ôm lấy hông tôi, hai phiến môi mềm liền dán xuống.
Sau đó tôi lại nghe thấy từng cơn hít hơi vọng đến từ sau lưng như ước nguyện.
Bạo Lực Nữ và Đại Tiểu Thư huơ đao chém người, tối nay khỏi ngủ.
Sau đó tôi mới biết đám hộ pháp đó đến là vì gì, hóa ra là muốn nói với Trọng Liên về tung tích của.
Tôi vô cùng nghi hoặc mà hỏi hắn vì sao phải tìm.
Hắn nói rất đương nhiên, “Không phải em cần à.”
Tôi choáng rồi, thật sự choáng rồi.
Hóa ra tôi lén la lén lút ẩn núp mấy tháng nay, hắn thật sự tất thảy đều biết rõ mười mươi, mất mặt đến không còn gì để vớt vát được nữa.
Lưu Ly nói, Võ Đang, Không Động, Thiếu Lâm, Nga My mấy đại phái liên hợp lại nói muốn tiến đáng Minh Thần Giáo, muốn lấy tính mạng của Lộng Ngọc, nếu như Lộng Ngọc thua, vậy nhất định sẽ rơi vào tay mấy người đó.
Trọng Liên uống một hớp trà lài, khẽ cười, “Không biết lượng sức.”
Tất cả mọi người đều mờ mịt nhìn Trọng Liên.
Trọng Liên nói, “Trực tiếp nghiệm thu kết quả đi. Hai tháng sau, chúng ta trực tiếp đi Kinh Sư Bích Hoa Trạch đoạt bảo vật.”
Hải Đường không hiểu nói, “Tại sao phải đi Bích Hoa Trạch? Chẳng lẽ Mai Ảnh giáo chủ giao bí tịch cho đệ đệ của mình?”
Trọng Liên lắc lắc đầu, “Mai Ảnh giáo chủ là một người dại khờ. Hai tháng sau hắn tất phải chết.”
Tôi nghe đến hồ đồ, trở về phòng mình, cất đồ trước tiên.
Chợt mò thấy trong bọc có một vật cưng cứng.
Lấy ra nhìn, một thanh bảo đao chuôi vàng thân bạc.
Chuôi đao treo một nhúm lông vũ phiêu dật, sắc trắng như tuyết, sáng bóng vượt băng.
Phượng Vũ.
Hiên Phượng ca, xin lỗi.
Ta chỉ muốn trước khi ra đi, để lại một chút hồi ức.
Khe khẽ thở dài một hơi, đem đao Phượng Vũ giấu xuống lớp dưới cùng của bọc hành lý.
[1] Trích trong bài thơ của Thái Thân, thời Bắc Tống.
,
Tôi bỗng nhớ ra mình đi vào là muốn nói cho Trọng Liên biết Hoa Di Kiếm đã tới, thế nhưng ban nãy có một người chết, Trọng Liên lại phát điên tôi liền quên mất tất thảy… Nhưng mà, võ công của Trọng Liên cao như thế, Hoa Di Kiếm làm cách nào đánh lại hắn.
Tôi liền đẩy cửa xông ra ngoài, Chu Sa và tên đệ tự kia cùng chỉnh tề quay đầu lại nhìn tôi.
Cũng chẳng để ý bọn họ tôi đã chạy thẳng ra ngoài.
Tâm Liên các.
Thấy tôi đến, đồng tử trước cửa chạy lại nói, “Vị công tử này, cung chủ đang nghỉ ngơi.”
Tôi thật muốn đá bay bọn họ trực tiếp xông vào trong.
Một đồng tử khác kéo y lại, đánh mắt ra hiệu với y, lại nói với tôi, “Lâm công tử mời vào, nhưng đừng dọa cung chủ… ngài ấy vừa khôi phục.”
Trực tiếp đi vào trong, tẩm cung lớn đến giống như quảng trường.
Có gió thơm thoang thoảng, hòa khí nồng đượm.
Đèn hoa rực, ghế bọc lụa, ánh nến sáng trưng.
Một ấm trà Bàn Long.
Đêm trĩu nặng, mấy phiến chiếu lạnh, trăng lồng song cửa, hương trà thoảng, khói mảnh gió nhẹ.
Trọng Liên ngồi bên cửa sổ, đang thưởng thưc chén chèn Bàn Long tuyệt phẩm kia.
Áo lót hững hờ, cánh tay quấn một tầng vải xô mỏng trắng như tuyết, máu tươi đỏ thắm như phấn hoa thấm ra ngoài.
Thấy tôi đến, hắn buông chén trà trên tay, cười vẫy tay với tôi.
Tôi trợn mắt, “Không phải ngươi bị thương rất nặng sao.”
Trọng Liên nhìn cánh tay bị thương của mình, nói, “Không nặng, không cẩn thận bị người ta cứa một nhát kiếm.”
Tôi đến bên cạnh hắn, cẩn thận nâng tay hắn lên, nhìn vết máu trên vải xô cau mày nói, “Võ công của ngươi không phải cao lắm sao, bị ngốc hay sao mà lại bị người ta đánh trúng.”
Trọng Liên nói, “Ừm, chỉ một chút thương tích nhỏ, không sao.”
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt nhạt dịu dàng, con mắt hẹp dài cong lên một độ cong rất đẹp mắt.
Hóa ra đồng tử nói hắn khôi phục là chỉ tính cách của hắn đã khôi phục.
Cũng tốt, không thì chẳng thể thương lượng.
Tôi dò hỏi, “Là… Hoa đại ca làm bị thương ư?”
Trọng Liên cười có phần vô lực, “Hắn bị ta dọa cho giật nảy đấy.”
Tôi gật đầu, mới nhớ ra Hoa Di Kiếm từng đồng hành cùng chúng tôi, đang dự định khuyên hắn thả Hoa Di Kiếm ra, hắn đã đứng dậy, vỗ vỗ tay.
Đồng tử ngoài cửa tiến vào.
Trọng Liên nói, “Nói với Lưu Ly, thả người vừa bắt được ban nãy ra.”
Tôi kinh ngạc đến há hốc miệng, người này cũng thần kỳ quá đi, người khác nghĩ gì hắn liền làm thế.
Trọng Liên vươn tay đến nhẹ nhàng vuốt ve tóc mái của tôi, dịu giọng nói, “Ta và Hoa Di Kiếm không quen thuộc. Nhưng nếu hắn đã là bằng hữu của Hoàng Nhi, vậy ta sẽ không làm khó dễ hắn.
Tôi tránh né tay của hắn, “Liên, ta, ta lấy chút thuốc cho ngươi, thương tích này của ngươi chỉ qua loa băng bó thế không được đâu, ngươi đợi chút, ta quay về liền.”
Hắn nhìn tôi có phần nghi hoặc, tôi cúi đầu phi thẳng ra ngoài.
Đêm lạnh cảnh vật tĩnh mịch.
Tôi dựa lưng vào cửa, trái tim rối bời.
Tốt nhất đừng nên như vậy, tốt nhất đừng nên… Tôi nghĩ tôi thật sự nên đi rồi.
Không lấy được nữa, tất thảy sẽ xong đời.
Tôi nói với một đồng tử đứng chỗ cửa, “Ngươi lấy chút thuốc mỡ thượng hạng đến đây giúp ta.”
Đồng tử kia gật gật đầu, xoay người liền đi.
Tôi lại bổ sung một câu, “Đa tạ.”
Đồng tử đó trợt chân một cái, suýt chút té ngã, quay đầu nói, “Công tử đừng trêu tiểu nhân.”
Tôi hoàn toàn không hiểu.
Đi dạo mấy vòng quanh vườn hoa, nghe thấy trong rừng có hai đệ tử đang nói chuyện.
“Hoa Di Kiếm võ công cao, thế nhưng võ công của cung chủ đệ nhất thiên hạ, làm sao lại có thể dễ dàng bị người ta đâm trúng? Chẳng lẽ là cung chủ lại tán công ư?”
“Lúc luyện công cung chủ bị tên tiểu tử thối Lâm Vũ Hoàng kia làm gián đoạn nên mới bị tán công, ngươi tưởng bí tịch đệ nhất võ lâm lại dễ dàng bị tán công đến thế sao.”
“Lâm công tử người này bình thường đối nhân cũng không tệ, nhưng với tính cách của cung chủ, hẳn sẽ không tha cho hắn.”
“Làm ơn đi, ngươi còn chưa nhìn ra được quan hệ của hai người đó sao?”
“Không… không…”
“Thế thì kể cho ngươi nghe vậy, cung chủ bị đâm trúng là bởi vì thất thần. Thất thần đấy, là bởi vì Lâm Vũ Hoàng hôn ngài ấy một cái.”
“Cái gì? Hôn… hôn? Bọn họ? Hai người nam?”
“Ta hoài nghi cung chủ bởi vì võ công nên mới thích nam nhân. Nhưng nghe nói trong Trọng Hỏa Cung còn có một bí tịch không truyền ra ngoài, hình như sau khi luyện xong thì thần trí đại loạn, hồn phách kiếp trước kiếp sau đan xen, nghe xong ta cũng nổi hết da gà da vịt.”
“Sau khi luyện xong thì thích nam nhân, vậy Lâm công tử nếu không phải là thích cung chủ thì chính là ham muốn quyền thế.”
“Lâm Vũ Hoàng? Hừ, hắn không xứng với cung chủ. Vũ Văn công tử năm đó võ công cao nhân phẩm tốt, làm gì giống Lâm Vũ Hoàng bất hảo thế kia?”
“Vũ Văn công tử? Chính là con trai độc nhất của Vũ Văn trưởng lão sao?”
“Đúng, cung chủ còn triệu hắn thị tẩm mỗi ngày nữa, Vũ Văn công tử đi đường lúc nào cũng nghiêng ngã lảo đảo.”
Nói xong một trận cười vang.
Hơi thở vốn đã bình thường lại của tôi trở nên rối loạn, trong đầu vang lên những tiếng ong ong.
Lúc này tiếng nói của đồng tử kia vang lên từ sau lưng, “Lâm công tử, thuốc mang đến rồi.”
Hai người trong rừng nhất thời bước chân loạn lên, ló mắt ra nhìn về phía này một cái, bỏ trốn mất dạng.
Tôi ngượng ngùng nhận lấy thuốc, đi về Tâm Liên các.
Trọng Liên vẫn đứng nơi đó chờ, nhìn thấy tôi đến, nhoẻn miệng mỉm cười.
Ban đầu khi nghe những lời Vũ Văn trưởng lão nói, tôi còn giữ thái độ bán tín bán nghi, thế nhưng ban nãy hai tên đệ tử kia đã nói rõ ràng như thế.
Trọng Liên triệu Vũ Văn công tử thị tẩm mỗi ngày. Mỗi ngày.
Tôi kéo lấy tay Trọng Liên, chẳng phân nặng nhẹ vạch vải xô trên tay hắn ra.
Trọng Liên hơi cau mày một cái, nhưng không nói gì.
Nếu như đổi thành một gã trai mặt mũi phong vận dịu dàng, nhất định sẽ làm nũng như con gái mà rằng, “Đau lắm đấy.”
Tôi lắc lắc đầu, tâm tình có khó chịu hơn thì cũng không thể phát tiết lên mình người bị thương được.
Kéo hắn ngồi xuống giường, nhìn kỹ mới phát hiện miệng vết thương trên cánh tay hắn không rộng nhưng lại cực sâu, vừa nhìn liền biết là do cao thủ ra tay.
Tôi nhìn tay của hắn, đầu chẳng nâng lên mà hỏi, “Ngươi có tẩy rửa qua chưa?”
Trọng Liên không liên tiếng.
Lúc này tôi mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, vừa khéo chạm vào ánh mắt của hắn.
Trọng Liên lúc này mới gật gật đầu.
Mặt tôi chẳng hiểu tại sao lại nóng rẫy lên, dùng thìa thuốc lấy chút thuốc mỡ ửng xanh, nhẹ nhàng thoa lên miệng vết thương của hắn, vừa cẩn thận để ý vẻ mặt của hắn, vẫn chỉ là cái nhăn mày thật khẽ.
Chỉ cần tôi nhìn hắn, hắn lại lập tức mỉm cười.
Tôi tức giận nói, “Đau lắm à? Ta là người thô lỗ, không biết chơi mấy trò này, đau thì cứ nói.”
Nâng cánh tay hắn lên, khẽ khàng thổi mấy hơi.
Mùi hương trên người Trọng Liên nhàn nhạt, như có như không thoảng qua, đầu có hơi choáng váng.
Vải xô còn chưa quấn xong, hắn đã nghiêng đầu tiến đến gần.
Tôi cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu lên, vừa khéo chạm phải môi hắn.
Tôi chớp chớp mắt, mặt lại bắt đầu nóng lên, lửa giận xộc lên, giọng điệu cũng trở nên vô cùng không khách sáo, “Hôn đủ chưa? Hôn đủ rồi thì thoa thuốc.”
Đôi mắt hẹp dài của Trọng Liên cong lên, lại tiến đến gần hôn tôi mấy lượt.
“Chưa đủ. Thoa xong nói sau đi.”
Đầu tôi váng vấp, đầu tôi rất váng vấp.
Thuần thuộc băng bó tay cho hắn xong, hắn một phắt ôm chầm tôi vào ngực.
Đầu óc của tôi đã đến bên bờ choáng váng đến ngất lịm.
Một phắt liền nảy khỏi người hắn, xông ra khỏi Tâm Liên các như chạy thoát thân, để lại một câu cực kỳ mất hứng, “Ta, ta phải đi nhà xí! Bái bai!”
Tôi nghe thấy sau lưng Trọng Liên nói một câu không rõ, “Bái… bai?”
***
Đêm mười lăm tháng tám.
Trăng tròn vằng vặc trời thu trong, Thường Nga đoan chính hoa quế rộ.
Bên trong đại viện của Trọng Hỏa Cung đặt hai bàn lớn ngồi đầy người.
Tứ đại hộ pháp, Vũ Văn trưởng lão, còn có khoảng mười người đệ tử chân truyền, người nào cũng đã đến, duy chỉ có cung chủ là chưa xuất hiện.
Cầm một miếng bánh trung thu hạnh nhân, bẻ ra, có lòng đỏ trứng.
Tôi nhai qua loa hai cái, mùi vị cũng tạm.
Liếc nhìn Trọng Tuyết Chi đang được bà vú ôm, nhận ra tốc độ lớn của con bé này thật giống như heo con vậy, hơn mấy chục ngày đã lớn thêm gấp bội.
Dù sao thì Trọng Liên cũng không có mặt, hí hí.
Nhìn trái ngó phải thấy mọi người đều đang ăn uống trò chuyện, len lén gọi bà vú đưa Tuyết Chi cho tôi ôm.
Đón lấy đứa bé, có hơi nặng, tuy lớn thêm không ít nhưng thân mình và cánh tay vẫn còn khá nhỏ, ôm vào trong ngực, một cục mềm mại, giống như ôm một cục bông gòn nhỏ vậy.
Tôi nhẹ nhàng dùng ngón trỏ chọc chọc mặt của con bé, nó trợn to mắt ra nhìn tôi.
Đôi mắt khá tròn, nhưng khóe mắt hơi xếch lên giống như phụ thân con bé, vừa sáng vừa câu hồn.
Còn nói là nhặt được, tôi thấy chính là dòng giống của Trọng Liên.
Xì cười một tiếng, sau khi lớn lên tiểu nha đầu này không biết sẽ mê hoặc chết bao nhiêu gã trai đây, cũng là một kẻ gây họa.
Người khác cứ nói đùa rằng tiểu nha đầu này rất giống tôi, kỳ thực ban đầu tôi chẳng cảm thấy thế, bây giờ càng nhìn càng giống.
Nếu như Trọng Liên là một cô gái, tôi đảm bảo sẽ một mực chắc chắn đây là con gái của tôi.
Tiểu Tuyết Chi lại lần nữa vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng trẻo của nó ra nắm lấy ngón trỏ của tôi, đôi mắt to đen lay láy chẳng hề dời khỏi mặt tôi lấy một giây, quả thực càng lớn lại càng xinh.
Tôi cẩn thận ôm lấy thân mình con bé, cúi đầu xuống hôn lên trán nó.
Mắt của tiểu nha đầu híp lại thành một khe hẹp dài, giống phụ thân nó đến thần kì.
Đột nhiên nhớ đến ánh mắt câu hồn của Trọng Liên, lại hít sâu.
Ngẩng đầu, chợt phát hiện người ở bàn bên cạnh đều đang nhìn tôi.
Ban nãy tôi đã làm chuyện gì, ánh mắt của họ là thế nào, khiến tôi nhớ lại phản ứng lần trước tôi hôn hoa sen.
Tôi cười gượng hai tiếng, ha ha nói, “À, cái đó, Liên cung chủ sao lại không có mặt?”
Sở Vi Lan học cung chủ bọn họ dùng mu bàn tay nhẹ nhàng chống cằm, “Cung chủ chẳng bao giờ đón tết Trung thu, nếu không thì, Lâm công tử đi gọi giúp chúng tôi thử?”
Hải Đường nhìn Sở Vi Lan một cái, “Sở Lan, tích chút khẩu đức đi.”
Chu Sa ăn một miếng thịt bò, ngậm trong miệng nói không rõ, “Lâm Vũ Hoàng tốt nhất ngươi đừng có đi. Đi vào thì thẳng đi ra thì ngang đó.”
Tôi nói, “Chư vị tỷ tỷ tại sao đều chắc chắn như thế?”
Lưu Ly không nóng không lạnh buông một câu, “Chu Sa và Sở Vi Lan đều đã đi rồi, bị đuổi ra ngoài.”
Mặt hai cô nàng đều xệ xuống rõ dài.
Tôi ném miếng bánh trung thu vào miệng, “Sở tỷ tỷ và Chu Sa tỷ đều xinh đẹp như thế mà bị đuổi ra ngoài, ta đi không phải sẽ chết bên trong sao? Các tỷ tỷ đừng có hù dọa ta nữa.”
Hải Đường vốn đang vùi đầu ăn chợt ngẩng đầu lên nói, “Vũ Hoàng, cậu đi gọi cung chủ một tiếng đi.”
Tôi cười, “Hải Đường tỷ tỷ, thân thể tỷ khá hơn chút chưa.”
Hải Đường liếc nhìn Tuyết Chi trong lòng tôi, nói, “Nếu là cậu đi, cung chủ nhất định sẽ ra.”
Sở Vi Lan hơi trợn mắt, “Đúng thế, hắn đi thì cung chủ nhất định sẽ ra, ta mong đợi lắm đấy.”
Ở lại đây thêm nữa e sẽ bị cái nhìn khinh khỉnh của Sở Vi Lan giết chết mất.
Tôi đứng dậy, cười một cái, phủi mông rời khỏi.
Vừa đi mấy bước liền nghe thấy Hải Đường ở sau lưng tôi nói một câu khó mà hiểu nổi, “Lâm công tử, bùn đen chưa chắc là mực, nước trong trông như nước suối thường hay chứa kịch độc.”
Tôi khựng lại, không hiểu gì, rồi lại đi tiếp.
Nói thật thì tôi không muốn tìm Trọng Liên, thế nhưng bất tri bất giác lại đi đến rìa ngoài của Tâm Liên các.
Tôi thấy tôi vẫn nên trở về nghỉ ngơi một chút thì hơn, ngày lễ lớn mà không có người thân, chí ít trong lòng cũng nên nhớ đến… Thế nhưng trong một khoảnh khắc tôi phát hiện một chuyện khiến lòng dạ tôi lạnh ngắt.
Tôi đã quên mất dáng vẻ của người nhà tôi.
Tôi thậm chí quên mất mình vốn là người thế nào, tôi từ niên đại nào đến nơi đây.
Hiện tại rốt cục tôi là ai…
Lòng càng lúc càng lạnh, đột nhiên sợ ở một mình, giả sử ngày nào đó tôi đột ngột biến mất không rõ tại sao, có thể chính bản thân tôi cũng không phát giác.
Đẩy cửa phòng Tâm Liên Các ra, không người ở trong.
Sau khi sao dời, lúc trăng tròn, gió lay cành Dạ Hợp.
Dạ Hợp
Tôi vẫn luôn ở bên cạnh Trọng Liên, thế nhưng tung tích của thì tôi lại chẳng nghe ngóng được chút gì.
Tôi không thể bỏ cuộc, chỉ cần có hy vọng, thì nhất định sẽ cố gắng thực hiện.
Chỉ là cứ thế này lẳng lặng nhìn mình biến mất từng chút một, đúng là hoảng sợ nói không nên lời.
Có hơi mất mác đóng cửa lại. Xoay người.
Trọng Liên đứng sau lưng tôi.
Tôi sợ đến lùi sau một bước, “Liên đại cung chủ, đừng dọa người chứ. Hồn phách bị ngươi dọa bay mất rồi.”
Trọng Liên tiến hai bước về phía tôi, cúi đầu nhìn tôi say đắm
Tôi tiến đến ngửi ngửi người hắn, mùi rượu thật nồng, “Chịu hết nổi ngươi, lại uống rượu, còn say nữa. Không biết uống thì đừng có uống chứ.”
Con ngươi sắc tím của Trọng Liên bị lớp sương mù nhàn nhạt che khuất, nửa say nửa mụ mị.
Hồng liên nơi cổ sinh hương ngọc trần.
Làm nổi bật hai hạt hoa tai, ánh bạc mênh mang, gió sương lạnh lẽo.
Đêm như trăng lạnh trấn hố tim.
Tôi kềm không được mà đưa tay vuốt khóe mắt của y, lẩm bẩm, “Liên, mắt của ngươi tại sao lại là màu tím?”
Ánh mắt vốn dịu dàng của Trọng Liên đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Hắn tránh né tay tôi, loạng chà loạng choạng đi vòng qua tôi, đi đến trước cửa, để lại một câu, “Ném mảnh hổ phách ta tặng vào trong nước, em sẽ hiểu hết tất cả mọi chuyện.”
Kỳ thực mảnh hổ phách ấy đang trên người tôi.
Trọng Liên đóng cửa lại, bước vào phòng.
Khó khăn lắm mới tìm được một hồ nước, bỏ mảnh hổ phách vào trong.
Khối hổ phách với màu nâu nhạt vốn có bắt đầu chậm rãi đổi màu, cuối cùng biến thành màu vàng kim, còn phát ra ánh kim nhàn nhạt.
Trong nước nổi lên một hàng chữ màu vàng: Thức thứ nhất, thể chất mạnh thêm, tính cách chuyển âm.
Tôi dụi dụi mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng khi tiếp tục nhìn, chữ lại thay đổi: Thức thứ hai, nội lực gấp bội, ham mê phù phiếm.
Nước trong dần dần ấm lên.
Chỉ chốc lát, lại đổi thành: Thức thứ ba, công lực tăng nhanh, nhân cách thành hai.
Tôi che miệng lại, không thể tin được nhìn mảnh hổ phách.
Chẳng lẽ… đây, đây chính là…
Thức thứ tư, đột phá cực hạn, thư hùng đồng thể.
(Thư hùng: trống mái/ đực cái)
Thức thứ năm, đồng tử tím sậm, giết thân lấy máu.
Thức thứ sáu, độc bộ thiên hạ, giết người như ngóe.
Thức thứ bảy, vĩnh trú thanh xuân, mất hết lương tri.
Thức thứ tám, đồ đằng hồng liên, khát máu thành tính.
Đến lúc này, màu chữ đã tiến gần đến màu trắng: Thức thứ chín, không gì không thể, cô độc suốt đời.
Cuối cùng, mặt nước nổi lên bốn chữ: Liên Thần Cửu Thức.
Sau cùng xuất hiện một hình vẽ kỳ quái, còn có vài ký tự đối với tôi mà nói căn bản chính là thiên thư.
Thế nhưng, đến đây cũng đã đủ rồi.
Miếng hổ phách này chính là.
Tôi mới nhớ lại ban nãy tôi đã nói sai điều gì.
Thức thứ năm của Liên Thần.
Đồng tử tím sậm, giết thân lấy máu.
Cái giá của đồng tử hóa thành sắc tím của Trọng Liên, chính là giết chết Trọng Chân.
Sóng nước dập dềnh trên mặt nước xanh.
Nhìn Tâm Liên các đã tắt ánh nến, trong mắt ngân ngấn chất lỏng nóng bỏng, nhưng mải chẳng rơi xuống.
Người đó nói, đợi khi ngươi lấy được hai món bảo vật, ngươi sẽ không muốn rời khỏi nữa.
Trước song nhỏ, trăng thuyền quyên.
Ngọc vây hoa mềm cùng gối ngủ, đêm nay người trăng tròn. [1]
Hóa ra phong vận độc hữu trên người Trọng Liên không phải bẩm sinh mà có, mà bởi vì hắn là thư hùng đồng thể.
Thư hùng đồng thể, ha, thế không phải quái vật sao.
Vì để lấy được mảnh hổ phách này, tôi không tiếc lên giường với Trọng Liên.
Tôi cảm thấy mình giống như đang bán thân vậy.
Hơn nữa còn bán cho một kẻ giết cha giết mẹ, mất hết nhân tính, không nam không nữ.
Nói khó nghe hơn, hắn căn bản chính là một con quái vật.
Lúc này tôi thật sự rất muốn rời bỏ, rời bỏ cái chốn Trọng Hỏa Cung quái dị này, rời bỏ cái tên ma đầu đáng sợ này.
Trở về phòng thu dọn đồ đạc, nhưng lại đứng bên giường, bước chân khó nhấc.
Nhiều lần tự nói với mình hắn không phải một người bình thường, thế nhưng vừa nghĩ đến vẻ mặt của Trọng Liên thì trái tim lại đau nhói.
Giống như dùng sợi tơ nhỏ nhưng bền chắc siết chặt buồng tim mình, thở không ra hơi.
Tôi nằm trên giường tự nói với mình, ngày mai hẳng đi.
Sáng sớm hôm sau.
Mang theo hành lý, đến Tâm Liên các.
Trọng Liên ôm Trọng Tuyết Chi ngồi trong đình viện, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh xắn của Tuyết Chi đến xuất thần.
Tôi vừa bước qua đó vài bước, Trọng Liên chẳng ngẩng đầu lên mà nói với nha hoàn bên cạnh, “Đi dọn dẹp phòng của Lâm công tử một chút, khóa lại.”
Khóa lại. Hắn đã đoán được tôi muốn đi.
Nha hoàn đáp một tiếng, đi về phía tôi, nhìn tôi một cái, lập tức khom lưng uốn gối nói, “Lâm công tử.”
Tôi không nói gì, Trọng Liên ngẩng đầu lên nhìn.
Đầu tiên là hơi sững người, rồi nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng, “Hoàng Nhi, đến chào từ biệt ta sao?”
Vô số tiếng ong ong vang lên trong đầu tôi.
Tôi thật không cách nào nhìn hắn mà liên tưởng đến loại biến thái kia được.
Trọng Liên vẫy tay với tôi, “Qua đây.”
Tôi gật gật đầu, nhưng chân lại giống như bị đóng đinh, không dời được nửa bước.
Sắc mặt của Trọng Liên càng lúc càng tái nhợt, nhưng trên mặt vẫn nụ cười trong veo dịu dàng ấy, “Ta chỉ muốn cho em xem xem Tuyết Chi, không chuyện gì khác đâu. Nếu em đang vội, thế thì thôi vậy.”
Lúc này tôi mới chầm chậm đi đến bên cạnh hắn, hắn vừa cười vừa nhẹ nhàng cạy cái miệng nhỏ của Tuyết Chi ra.
Một chiếc răng trắng nhỏ xíu.
Chỉ mới nhú lên một chút, nhưng nhất thời khiến cho máu huyết khắp người tôi sôi sục.
Tuyết Chi mở thật to mắt lên, nhìn trái nhìn phải, chẳng hiểu cớ sự gì.
Miệng của tôi không tự chủ được mà nhếch lên một nụ cười buồn nôn đến cực điểm.
Đón lấy Tuyết Chi từ tay Trọng Liên, ôm lấy con bé xoay mấy vòng, “Mọc răng rồi, Tiểu Tuyết Chi mọc răng rồi!”
Tuyết Chi bị tôi xoay đến chóng mặt, nhíu cặp mày mảnh nhìn tôi.
Tôi ôm lấy mặt con bé, hôn thật mạnh một cái, “Tuyết Chi ngoan lợi hại quá, Tuyết Chi có răng rồi.”
Tuyết Chi vươn cánh tay nhỏ trắng mềm ra, ê a vài tiếng, tôi mới phản ứng lại được là con bé muốn cha của nó.
Tôi có chút ngượng ngùng trả con bé về lại tay của Trọng Liên, “Ta kích động quá rồi.”
Trọng Liên đón lấy Tuyết Chi, dịu giọng nói, “Không sao, làm phụ thân thấy người khác yêu thích con cái của mình cũng sẽ rất vui.”
Mặt tôi hơi ửng lên, lớn tiếng nói, “Ai, ai thích đứa nít ranh này chứ! Xấu xí thế kia.”
Trọng Liên chỉ cười không nói.
Bầu không khí trở nên vô cùng quái dị.
Chọc Tuyết Chi một hồi, Trọng Liên đột nhiên hỏi, “Lát nữa là tới trưa rồi.”
Tôi cúi đầu rẽ mái tóc mềm mại của Tuyết Chi, nửa gương mặt hoàn hảo phác họa ra đường nét nhu hòa.
Hai hạt sen bạc trên dái tai phản xạ ánh mặt trời chói chang.
Nhìn hắn chằm chặp đến đờ người cả một hồi lâu.
Tôi cũng không biết liệu có phải đầu óc mình có vấn đề hay không, thế mà lại thốt một câu, “Ta không đi nữa.”
Trọng Liên bỗng chốc ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt hẹp dài chớp mắt trợn thật to.
Aiz, thư hùng đồng thể thì thế nào.
Ông đây tự ngược, là thích cái cảm giác ở gần hắn trái tim như bị co rút liên hồi đấy.
Tôi gãi gãi đầu, cười gượng nói, “Con bé ranh này chả chịu nể mặt ta, ta đã nói với nó rồi. Ta phải đợi con bé có thể đi đứng được, đánh nhau với con bé.”
Đây… đây là cái lí do nhảm nhí gì chứ.
Đôi mắt tím cong lên.
Thu vàng, ánh dương rạng rỡ, chiếu lên gương mặt tuấn mỹ kia tựa như Đích Trần tiên tử.
Đời này tôi sợ nhất người khác dùng ánh mắt có thâm ý khác nhìn thôi thế này.
Tôi vươn tay sờ mặt Trọng Liên một cái, “Hơn nữa có một đại mỹ nhân thế này, ta làm sao nỡ đi chứ?”
Sau lưng có tiếng hít hơi rất lớn.
Tôi xoay đầu lại, nhìn thấy tứ đại hộ pháp và mấy đệ tử đều đứng phía ngoài đình viện, trong đó còn có Thủy Kính và Sở Vi Lan.
Còn tay tôi vẫn dừng trên mặt Trọng Liên.
Sở Vi Lan làm bộ nhỏ tiếng nhưng thực tế lại lớn tiếng nói với tôi, “Ngươi… ngươi không muốn sống nữa à?”
Ngoài cười nhưng trong không cười, thu tay lại.
Không biết từ lúc nào hắn đã giao Trọng Tuyết Chi cho bà vú bên cạnh, dù sao đợi khi tôi quay đầu lại chuẩn bị nói gì đó thì muốn tránh đã muộn.
Hai tay nhè nhẹ ôm lấy hông tôi, hai phiến môi mềm liền dán xuống.
Sau đó tôi lại nghe thấy từng cơn hít hơi vọng đến từ sau lưng như ước nguyện.
Bạo Lực Nữ và Đại Tiểu Thư huơ đao chém người, tối nay khỏi ngủ.
Sau đó tôi mới biết đám hộ pháp đó đến là vì gì, hóa ra là muốn nói với Trọng Liên về tung tích của.
Tôi vô cùng nghi hoặc mà hỏi hắn vì sao phải tìm.
Hắn nói rất đương nhiên, “Không phải em cần à.”
Tôi choáng rồi, thật sự choáng rồi.
Hóa ra tôi lén la lén lút ẩn núp mấy tháng nay, hắn thật sự tất thảy đều biết rõ mười mươi, mất mặt đến không còn gì để vớt vát được nữa.
Lưu Ly nói, Võ Đang, Không Động, Thiếu Lâm, Nga My mấy đại phái liên hợp lại nói muốn tiến đáng Minh Thần Giáo, muốn lấy tính mạng của Lộng Ngọc, nếu như Lộng Ngọc thua, vậy nhất định sẽ rơi vào tay mấy người đó.
Trọng Liên uống một hớp trà lài, khẽ cười, “Không biết lượng sức.”
Tất cả mọi người đều mờ mịt nhìn Trọng Liên.
Trọng Liên nói, “Trực tiếp nghiệm thu kết quả đi. Hai tháng sau, chúng ta trực tiếp đi Kinh Sư Bích Hoa Trạch đoạt bảo vật.”
Hải Đường không hiểu nói, “Tại sao phải đi Bích Hoa Trạch? Chẳng lẽ Mai Ảnh giáo chủ giao bí tịch cho đệ đệ của mình?”
Trọng Liên lắc lắc đầu, “Mai Ảnh giáo chủ là một người dại khờ. Hai tháng sau hắn tất phải chết.”
Tôi nghe đến hồ đồ, trở về phòng mình, cất đồ trước tiên.
Chợt mò thấy trong bọc có một vật cưng cứng.
Lấy ra nhìn, một thanh bảo đao chuôi vàng thân bạc.
Chuôi đao treo một nhúm lông vũ phiêu dật, sắc trắng như tuyết, sáng bóng vượt băng.
Phượng Vũ.
Hiên Phượng ca, xin lỗi.
Ta chỉ muốn trước khi ra đi, để lại một chút hồi ức.
Khe khẽ thở dài một hơi, đem đao Phượng Vũ giấu xuống lớp dưới cùng của bọc hành lý.
[1] Trích trong bài thơ của Thái Thân, thời Bắc Tống.
,