Hoa Đăng Gửi Tâm Tư - Thanh Hiểu Hiểu Thanh
Chương 9
Để cho Diệp Khuynh biết hậu quả của việc chọc giận ta, ta bảo Triệu Ngọc tổ chức một chuyến đi chơi ngoại ô.
Địa điểm ở trang viên của nhà ngoại hắn, ở đó có một ao cá lớn, trồng rất nhiều hoa sen, có thể chèo thuyền hái sen.
Ta núp dưới nước, chờ thuyền nhỏ của Diệp Lan và Diệp Khuynh đến giữa ao, đến lúc đó ta sẽ tìm cơ hội kéo hắn xuống nước.
Thuyền đến rồi.
Thuyền dừng lại.
Diệp Khuynh đang dạy dỗ Diệp Lan, bảo y không được chơi với ta, Diệp Lan không dám nói một lời, liên tục vâng dạ.
Ta lặng lẽ lặn xuống đáy thuyền, dùng sức đẩy một cái.
Thân thuyền rung chuyển, hai người trên thuyền lập tức ngồi xổm xuống, hai tay chống vào thành thuyền.
Ta nhắm vào tay Diệp Khuynh, đột nhiên lao lên khỏi mặt nước, nắm lấy, dùng sức kéo.
"Chu Tuyết Sinh! Ngươi làm gì vậy!"
Diệp Lan trên thuyền kinh hãi.
Ta lật người lên, quỳ gối lên lưng Diệp Khuynh, ấn đầu hắn xuống bùn.
Diệp Khuynh thậm chí không có phản ứng gì, chỉ có một chuỗi bong bóng.
Ha, dám đấu với ta này.
Ta nhanh chóng bơi lên, nắm lấy mép thuyền, nhảy lên thuyền.
Diệp Lan nắm chặt mép thuyền, cố gắng không để thuyền quá chao đảo.
"Không sao, sẽ không lật."
Ta trấn an y.
Y hoảng hốt, sợ hãi, thò cổ ra nhìn mặt nước: "Ca ca ta đâu?"
Ta chỉ tay về phía mặt nước gợn sóng.
"Dưới nước."
"Chu Tuyết Sinh! Ngươi có điên không! Ca ca ta không biết bơi!"
Diệp Lan hét lên như xé lòng, hận không thể nhảy xuống nước thay ca ca mình.
Ta: "!!!"
Đợi đến khi ta lặn xuống nước, Diệp Khuynh đã hít vào thì ít thở ra thì nhiều.
Ta như nhìn thấy kết cục của mình—— coi thường mạng người, c.h.é.m đầu cũng không cứu vãn được danh tiếng hoàng gia.
Ta vội vàng đưa người lên mặt nước, Diệp Lan giúp đưa người lên thuyền.
Diệp Khuynh hoàn toàn bất tỉnh, sắc mặt từ trắng hồng như thường ngày chuyển sang trắng bệch.
Diệp Lan dùng cả hai tay tuyệt vọng chèo thuyền, muốn nhanh chóng vào bờ.
Ta quỳ một chân trên thuyền đang lắc lư, để Diệp Khuynh nằm sấp trên chân còn lại của ta, dùng sức vỗ lưng hắn.
Đợi đến khi nước trong bụng chảy ra, ta lại đặt hắn nằm ngửa, dùng miệng thổi ngạt.
Một ngụm lại một ngụm.
Ta cũng căng thẳng, nếu thật sự không cứu được Diệp Khuynh, ta sẽ xong đời.
Ta càng cố gắng hơn.
Hít một hơi thật sâu, cúi người, áp lên miệng Diệp Khuynh, hắn tỉnh rồi.
Lông mi khẽ run, trong mắt một mảnh mơ hồ, sau đó đột nhiên tỉnh táo, đầy vẻ kinh ngạc.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Đầu vẫn còn, đầu vẫn còn.
"Ngài không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái không?"
"…"
Diệp Khuynh không nói một lời, ánh mắt hung dữ, lại sợ hãi tránh né tầm mắt ta, giơ tay che miệng…
Ôi, không phải.
"Sao mặt ngài đỏ thế——"
Lời còn chưa dứt, Diệp Khuynh đã hất ta xuống thuyền.
Lộn một vòng, ta lật người trong nước, bám vào mép thuyền, lau nước trên mặt, lại vuốt mái tóc ướt che mặt ra sau.
"Xin lỗi nhé, Diệp đại nhân, tiểu tử không biết ngài không biết bơi, suýt chút nữa đã phạm sai lầm lớn. Tiểu tử ở đây xin lỗi, về sẽ bảo mẫu thân mời thái y đến phủ ngài thăm khám. Ngài muốn trách phạt tiểu tử thế nào cũng được, lỗi của tiểu tử, tiểu tử chịu."
Diệp Khuynh toàn thân ướt sũng, áo trắng bó sát vào người, vô cùng chật vật, sắc mặt rõ ràng trắng bệch nhưng hai má lại đỏ ửng không tự nhiên, môi mím chặt, đôi mắt lạnh lùng mà sâu thẳm, sóng ngầm cuồn cuộn.
Ta thấy dáng vẻ này của hắn có chút… lạ.
Lạ ở đâu, lại nói không nên lời.
Ta cũng không làm phiền nữa.
Lui về đuôi thuyền, muốn giúp đẩy thuyền để mọi người nhanh chóng lên bờ, Diệp Khuynh dang hai tay, vận công bay đi.
Tạt vào mặt ta một vũng nước.
Giọt nước đập vào mặt, đau rát.
Ta và Diệp Lan trên thuyền nhìn nhau không nói nên lời.
Không để ý đến Triệu Ngọc và Lý Tĩnh Tùng vừa mắng ta, vừa bảo Diệp Lan không biết gì giữ mồm giữ miệng, ta nhanh chóng cưỡi ngựa về phủ, bảo mẫu thân đi mời thái y.
Sau khi mẫu thân ta đi, phụ thân ta nhìn ta thở dài than ngắn: "Ôi, xem ra lời Diệp đại nhân nói đúng, ôi, phải làm sao bây giờ, con trai, con phải học hành cho tử tế, học hành là con đường ngắn nhất để có thể thay đổi vận mệnh…"
Ta: "…"